Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1192




CHƯƠNG 1192

“Không sao!” Tưởng Tử Hàn trầm giọng đáp, cứng đờ chỉ vào chiếc nhẫn, buồn bực thúc giục: “Không phải muốn thử nhẫn à?”

Anh nhắm nghiền mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt đã mang vài phần sắc bén, dùng ánh mắt gần như dò xét nhìn Sở Thu Khánh.

Tưởng Tử Hàn, nhớ cho kỹ, đây mới là vợ tương lai của mày!

Người phụ nữ xấu xa Tống Hân Nghiên kia không đáng để mày tiêu tốn tâm tư nhớ nhung!

Tưởng Tử Hàn tự mình ám thị xong, lúc nhìn chiếc nhẫn trong tay Sở Thu Khánh đã thấy thuận mắt hơn nhiều.

Sở Thu Khánh thoáng nghi hoặc, nhìn vào ánh mắt sắc bén sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn khiến cô ta thấp thỏm không thôi, động tác đeo nhẫn cho anh cũng cẩn thận dè dặt hẳn lên.

Nhẫn nam không mảnh như nhẫn nữ, độ rộng lớn hơn, lại khảm nạm mấy viên kim cương nhỏ, trông vừa xa xỉ vừa phóng khoáng.

Làn da của đàn ông cũng không trắng trẻo nhẵn nhụi như phụ nữ.

Ngón tay Tưởng Tử Hàn thon dài, hơi rám nắng, phối với nhẫn màu trắng bạc trông đẹp mắt cực kỳ.

Sở Thu Khánh hài lòng cười híp mắt: “Vừa vặn.”

Mộ Kiều Dung cũng đứng lên, nhìn nhẫn trên tay con trai rồi khen ngợi: “Kiểu dáng cũng đẹp nữa.”

Tưởng Tử Hàn nhìn nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt dần trở nên nham hiểm hung ác: “Tạm được.”

Chiếc nhẫn cũng chỉ ở trên tay anh vài giây rồi lại bị anh tháo ra.

Sở Thu Khánh chưa kịp mừng đã như bị tạt nước lạnh, lập tức ủ rũ.

Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng: “Nếu anh không thích kiểu dáng này, bọn họ còn đưa tới nhiều dạng lắm, anh có thể thoải mái lựa chọn.”

Thấy Sở Thu Khánh phấn khởi háo hức như vậy, Tưởng Tử Hàn nhẫn nại ngồi xuống lựa chọn cùng cô ta.

Sở Thu Khánh rất hài lòng với kiểu dáng nhẫn nữ.

Lúc chọn đến nhẫn nam, không biết thế nào, Tưởng Tử Hàn lại bất giác chọn một mẫu nhẫn hoàn toàn không hợp đôi.

Không có kim cương đính trang trí, cũng không có hoa văn phiền phức, chỉ là một chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản.

Vòng cổ, khuyên tai, cài đầu, lắc tay, cài ngực…

Sau khi lựa chọn một lượt, Tưởng Tử Hàn đã hao sạch kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt thì lại dịu dàng hết mức: “Nếu thích thì giữ hết lại đi. Chờ đến đám cưới đeo mỗi thứ một lần. Hai người chọn trước đi, con đi xem Minh Trúc thế nào.”

Dứt lời, anh đứng dậy lên tầng.

Chờ đến khi bóng dáng Tưởng Tử Hàn khuất sau ngã rẽ tầng hai.

Mộ Kiều Dung mới vui mừng nói với Sở Thu Khánh: “Dì chờ hai đứa cưới nhau đến mốc cả ra rồi đấy, cuối cùng cũng chờ được ngày này. Có thể chứng kiến hai đứa thắm thiết yêu thương như bây giờ đúng là quá tốt.”

Đáy mắt Sở Thu Khánh lướt qua vẻ thâm sâu.

Cô ta buông trang sức trong tay xuống, nắm tay Mộ Kiều Dung lên, tràn đầy áy náy: “Dì, lần trước đều tại cháu nôn nóng quá nên mới có thái độ không tốt với dì, cháu vô cùng xin lỗi. Cũng là vì cháu quá để ý Tử Hàn thôi, xin dì đừng so đo với cháu.”