Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1188




CHƯƠNG 1188

“Phải hay không không quan trọng.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhìn anh ta: “Anh không muốn ly hôn, tôi có thể không ly hôn, nhưng có điều kiện.”

“Em nói đi.”

“Người yêu cũ rất giống tôi của anh tên Nam Mặc Tầm đúng không? Tôi muốn tất cả tài liệu liên quan đến cô ta, tài liệu chân thật và toàn diện! Trên dưới ít nhất ba đời, bao gồm họ hàng trong vòng năm đời!”

Dạ Vũ Đình sửng sốt, không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt.

Anh ta nhanh chóng động não, chỉ trong chớp mắt đã hiểu được ý của cô ngay lập tức.

“Em nghi ngờ mình có quan hệ với Nam Mặc Tầm?”

Tống Hân Nghiên không giải thích.

Cô lẳng lặng nhìn anh ta, trong mắt toàn là vẻ kiên quyết.

Dạ Vũ Đình bị cô nhìn như thế thì cảm thấy hơi chột dạ, giả đò cúi đầu bày ra dáng vẻ áy náy.

Anh ta ủ rũ nói: “Hân Nghiên, em không tin anh sao?”

Tống Hân Nghiên bưng cà phê lên uống, không trả lời.

Dạ Vũ Đình nói: “Lần trước anh cũng bị ép buộc đi ăn lẩu với Tống Thanh Hoa thôi. Anh không muốn nói cho bà ta biết, nhưng bà ta quá ghê gớm, người nhà anh đều bị bà ta khống chế, Hân Nghiên, anh…”

“Chuyện đã qua rồi, không cần giải thích với tôi.”

Tống Hân Nghiên hờ hững nói: “Dạ Vũ Đình, những quá khứ đó không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, bây giờ giữa tôi và anh cũng không còn bất kỳ sự tin tưởng nào. Anh nói những thứ này với tôi, một là tôi không tin, hai là không cần phải tin. Bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ giao dịch, anh không muốn ly hôn thì phải chấp nhận điều kiện của tôi, như vậy mới có thể tiếp tục duy trì hôn nhân hình thức. Tôi vẫn tiếp tục làm vợ trên danh nghĩa của anh, thỏa mãn nỗi nhớ nhung trong lòng anh với người yêu của anh. Mỗi ngày anh nhìn tôi một hai cái để an ủi lòng mình, tôi cũng không thiệt thòi gì. Nhưng chúng ta vĩnh viễn chỉ có một kết quả thôi, chỉ có tiếng không có miếng. Còn nếu là ngược lại thì không cần phải bàn nữa.”

Cô bỗng dừng một lát rồi cười tự giễu: “Tôi nói hết ra với anh vậy. Hôm nay tôi nói điều kiện này với anh là đã phá vỡ giới hạn của mình rồi, thậm chí tôi còn cảm thấy ghê tởm khi bản thân như thế. Nhưng vì muốn lấy được tin tức mình cần, tôi phải trả giá. Nghĩ vậy xong, tôi cảm giác mình có thể chịu đựng được, có thể chấp nhận loại giao dịch này. Cho đến khi anh không chịu nổi nữa thì chúng ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”

“Ha…”

Dạ Vũ Đình bật cười mỉa mai: “Em không chỉ vì vậy đúng không?”

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, đôi mắt đầy vẻ dò xét: “Nghe nói cuối cùng em và Tưởng Tử Hàn cũng chia tay đúng không? Bây giờ cả thủ đô đều biết tin tức Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn. Em ly hôn với anh xong thì không còn gì cả, sẽ trắng tay, nếu em ở lại ít nhất còn có cái danh mợ ba nhà họ Dạ, đi ra ngoài cũng không trở thành trò cười đáng xấu hổ…”

Tống Hân Nghiên sửng sốt.

Không ngờ Dạ Vũ Đình lại mạch não mưu mô như vậy.

Mặc dù cô cảm thấy nực cười, nhưng cũng không tức giận: “Cho nên mới nói đây chính là sự khác biệt giữa thế giới quan của chúng ta.”

Cô khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Được rồi, anh nghĩ như vậy cũng được, cho tôi câu trả lời đi, anh có đồng ý hay không.”

“Đồng ý.”