Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1170




CHƯƠNG 1170

Tống Quốc Dũng cười vui vẻ nói: “Có gì con cứ nói đi. Nhưng con cũng biết đấy, ba của con cũng chẳng có triển vọng gì đâu, chuyện con muốn biết, ba không chắc có thể trả lời được.”

“Chuyện này, trừ hai người ra không ai rõ ràng hơn.”

Tống Dương Minh nhìn chằm chằm vào ba mẹ mình, hỏi không cần suy nghĩ: “Chuyện liên quan tới ba mẹ ruột Hân Nghiên, rốt cuộc hai người biết được bao nhiêu?”

Đường Ngọc Linh bị nước trà làm bỏng tay.

Tống Quốc Dũng thì hoàn toàn ngỡ ngàng: “Đã nói Hân Nghiên là ông nội bọn con ôm về rồi mà, làm sao ba mẹ biết được.”

Đường Ngọc Linh bình tĩnh lại, cơ thể và tinh thần đang né tránh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng… Đúng vậy. Ba mẹ không biết gì hết.”

Ánh mắt của Tống Dương Minh dừng trên người mẹ mình.

Nếu như ánh mắt của bà ta không né tránh thì có lẽ anh ấy sẽ tin.

“Mẹ!” Tống Dương Minh nhíu mày, giọng nói nghiêm túc.

Đường Ngọc Linh bị anh ấy dọa đến mức tay run lên, chỉ có thể dùng tức giận để che giấu sự chột dạ: “Con kêu cái gì mà kêu, rốt cuộc ai mới là mẹ con? Không biết là không biết.”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Bà thật sự không biết, hay là không muốn nói? Hay là tôi đã giao lại công ty, bây giờ trong tay tôi không còn thứ gì đáng giá để bà dùng bí mật này làm lợi thế để uy hiếp rồi?”

“Tao không biết mày đang nói cái gì cả!” Đường Ngọc Linh mạnh miệng.

“Còn nhớ bà đã nói gì lúc xin tôi cho Tống Mỹ Như một công ty không?? Tống Hân Nghiên nhìn bà ta, thuật lại không sót một chữ: “Bà nói ‘Chỉ cần con cho Mỹ Như một công ty, để con bé có thể sống yên ổn, mẹ sẽ lập tức đưa con đi gặp mẹ ruột của con’. Tôi không bao giờ hy vọng bà biết tung tích của bọn họ, nhưng bà có thể uy hiếp tôi như vậy, chắc bà cũng biết chút gì đó.”

“Mẹ.” Tống Dương Minh nén giận hỏi: “Đến bây giờ mẹ còn muốn giấu giếm chuyện gì nữa? Chẳng lẽ mẹ cũng muốn giống cô, cấu kết với bà ta làm chuyện xấu ư? Mẹ có biết bây giờ bà ta đáng sợ và nham hiểm thế nào không? Có biết bà ta đã làm bao nhiêu chuyện ác không?”

Bây giờ Tống Dương Minh đang là người đứng đầu nhà họ Tống, cũng là chỗ dựa vững chắc của Đường Ngọc Linh trong cái nhà này.

Thấy con trai thật sự tức giận, bà ta chột dạ cúi đầu, không nói gì nữa.

Tống Quốc Dũng liếc nhìn bà vợ vô dụng của mình, đứng ra nghiêm mặt quát con trai: “Tống Dương Minh!”

Ông ta nghiêm nghị nói: “Con đang nói gì vậy, Tống Thanh Hoa có không đúng thế nào thì bà ấy cũng là cô của con!”

Tống Dương Minh cười mỉa, nếu như cô của mình thật sự là quân b án nước, vậy thì không cần cũng được!

Anh ấy khinh thường nói: “Ba coi bà ta là em gái, nhưng bà ta lại không nhận ba là anh trai. Ba, mẹ, chúng ta đều bị bà ta lợi dụng.”

Trên mặt Tống Quốc Dũng lộ vẻ khó hiểu.

Đường Ngọc Linh cũng đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn con trai: “Đã xảy ra chuyện gì?”