Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1154




CHƯƠNG 1154

Bà nắm chặt quần áo, móng tay thấp thỏm không yên mà nhéo vào vạt vải, khuôn mặt ốm yếu hiếm khi hơi phiếm hồng xấu hổ: “Đẹp… Đẹp sao?”

“Đẹp lắm ạ!”

Tống Hân Nghiên gật đầu chắc nịch.

Cô lấy điện thoại ra: “Mẹ, hai mẹ con mình vẫn chưa chụp ảnh cùng nhau bao giờ đâu. Hôm nay là giao thừa, chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình có được không mẹ? Sau này mỗi lần Tết đến thì chúng ta đều sẽ chụp ảnh nhé.”

“Ảnh gia đình sao…” Thẩm Hoài Ngưng chậm chạp lặp lại.

Không biết nghĩ tới chuyện gì mà bà có chút thất thần, nhưng khoé môi lại gượng gạo cong dần lên.

“Đúng đó mẹ, ảnh gia đình!”

Tuy bức ảnh gia đình này lại không đủ mặt người nhà!

Tống Hân Nghiên bật camera trước rồi đặt lên gậy selfie, cô ôm lấy mẹ mình rồi đặt một nụ hôn lên khuôn mặt gầy nhom của bà.

“Tách tách!”

Bức ảnh được chụp lại.

Bức ảnh đầu tiên của hai mẹ con là cô ôm mẹ rồi hôn lên mặt mẹ mình.

Sự gần gũi này đã muộn tới hai mươi mấy năm.

Thẩm Hoài Ngưng ngơ ngác nhìn bức ảnh vừa được chụp xong, đôi mắt đờ đẫn có chút ẩm ướt.

“Đẹp quá.”

Bà thì thầm.

“Vậy chúng ta lại chụp tiếp.”

Lần này phản ứng của Thẩm Hoài Ngưng đã nhanh nhẹn hơn chút.

Bà đã biết nhìn vào ống kính, thỉnh thoảng còn nhìn Tống Hân Nghiên ở trước mặt rồi cười từ ái.

Hai mẹ con chơi mãi chơi mãi, cuối cùng Thẩm Hoài Ngưng lại tự mình cầm gậy selfie, học cách nhấn phím chụp ảnh…

Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, mắt cô càng thêm ẩm ướt, suýt nữa cô đã không nhịn được mà rơi lệ.

Chơi được một hồi, Thẩm Hoài Ngưng cũng dần thấy mệt mỏi.

Tống Hân Nghiên lấy sủi cảo ra, kiên nhẫn đút cho mẹ mình ăn xong rồi lại đỡ bà đi ngủ, lúc này cô mới khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.

Ellis vẫn luôn ở ngoài phòng bệnh quan sát hai người tương tác với nhau.

Thấy Tống Hân Nghiên ra ngoài, ông ta vui mừng cười nói: “Mẹ của cháu tiến bộ rất nhanh. Ít nhất thì bây giờ bà ấy đã bắt đầu bày tỏ sự hứng thú của mình đối với những sự vật bên ngoài. Ví dụ như lúc chụp ảnh vừa nãy chẳng hạn, bà ấy có vẻ rất thích thú.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Cháu cũng nhận ra được. Việc này còn phải cảm ơn chú nhiều, cảm ơn chú đã bận lòng trong khoảng thời gian này ạ.”

Ellis sang sảng cười nói: “Chú là bác sĩ, đều rất quan tâm đến tất cả các bệnh nhân trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Đây là công việc của chú, cho nên không thể nói là bận lòng hay gì đâu.”