Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1148




CHƯƠNG 1148

Chưa nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn vừa nghe anh ta mở miệng thì cơn giận trong lòng lại bừng bừng cháy lên, chạy thẳng l3n đỉnh đầu: “Sau này đừng nhắc tới cô ta ở trước mặt tôi nữa! Với cả…”

Ánh mắt anh lạnh băng quét về phía ba người Cố Vũ Tùng: “Sau này các cậu cũng không ai được qua lại với cô ta nữa! Nếu để tôi biết được các cậu lén lút qua lại với cô ta sau lưng tôi thì cứ tự động cút đi cho khuất mắt tôi.”

Chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đây…

Lục Minh Hạo khó hiểu: “Chị ấy làm gì anh à?”

Tưởng Tử Hàn cắn răng: “Người phụ nữ đó chắc chắn có độc! Cô ta là một yêu nữ, một yêu nữ biết dùng bùa chú, trong lúc tôi không để ý thì cô ta đã hạ bùa mê thuốc lú gì đó cho tôi …”

Lục Minh Hạo: “…”

Ba anh em họ liếc nhìn nhau, đều thấy được sự cạn lời trong mắt đối phương.

Làm gì có ai rảnh rỗi hạ bùa mê cho anh đâu, rõ ràng là anh tự mình trao thân cho đám bùa mê đó rồi bị ngược đãi mà.

Haiz…

Rõ ràng trong lòng anh có người ta, vô cùng quan tâm đ ến người ta, vậy mà ký ức lại bị sai lệch dẫn đến anh không thể nhớ nổi những tình cảm sâu đậm năm xưa mà ngược lại còn chán ghét, tránh né người ta nữa chứ.

Chuyện này biết trách ai bây giờ?

Cố Vũ Tùng thấy ánh mắt của anh em nhà mình không tốt thì vội vàng đứng ra tiên phong đồng ý: “Rồi rồi rồi, không gặp thì không gặp. Vốn dĩ bọn em cũng chẳng có quan hệ gì với chị ấy cả. Chắc chắn sau này bọn em sẽ không gặp lại chị ấy, cũng tuyệt đối không để chị ấy xuất hiện trước mặt anh, không để anh nhìn thấy chị ấy!”

Lục Minh Hạo cũng vội vàng phụ hoạ: “Đúng thế, hai ngày nữa thôi là chúng ta về nước rồi, dù muốn gặp cũng không gặp được, anh cứ yên tâm đi.”

Lời đảm bảo đó càng nghe càng khiến lòng người thêm ngổn ngang cảm xúc.

Tưởng Tử Hàn vốn đang tràn ngập phẫn nộ nghe vậy trong lòng càng thêm bực bội.

Anh đưa tay lên ấn xuống ngực mình.

Nơi ấy khó chịu, đau đớn cứ như đang có ai nhảy nhót giẫm đạp ở trên đó vậy, nhưng anh lại không thể tả rõ cảm giác đau đớn ấy như thế nào.

“Anh sao vậy?” Tô Thần Nam nhíu mày hỏi.

Tưởng Tử Hàn hít sâu hai hơi mới đè nén được cảm giác hoang đường này trong lòng xuống.

Anh thả tay ra, nhíu mày nói: “Không biết tại sao tôi cứ thấy buồn bực.”

Ba người Cố Vũ Tùng lại nhìn nhau lần nữa, đều thấy được nét thở dài trên mặt nhau.

Hai bờ môi của Tưởng Tử Hàn mím chặt, vẻ mặt lạnh băng: “Tôi có thể khẳng định trái tim của tôi không phản bội Thu Khánh, nhưng hôm qua… Cơ thể của tôi ấy lại có phản ứng với một cô gái khác không phải cô ấy. Hành vi đó không những tệ bạc mà còn thật đáng xấu hổ! Sở Thu Khánh đã dâng hiến cả trái tim mình cho tôi, tôi thật lòng thấy rất có lỗi với cô ấy.”

Anh ngước mắt lên nhìn ba người anh em tốt của mình: “Phải về nước càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho hôn lễ.”