Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1139




CHƯƠNG 1139

Ở một cầu thang máy khác, Chúc Minh Đức đang vội vàng đuổi theo.

Nhìn người xung quanh liên tục ghé mắt nhìn lại, trong lòng anh ta bất lực vô cùng.

Tưởng Tử Hàn đã sắp đi tới bên cạnh xe, vì để không ảnh hưởng đến người khác, Chúc Minh Đức hiểu ý mà lặng lẽ mở khóa bằng điều khiển từ xa trước.

Tưởng Tử Hàn tức giận mở cửa xe, một tay ném Tống Hân Nghiên vào.

Không đợi cô bò dậy từ chỗ ngồi, anh đã ngồi theo vào trong.

“Rầm!”

Cửa xe được đóng sầm lại.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng ngồi dậy đàng hoàng.

Cô vừa gấp gáp vừa tức giận, lại vừa đề phòng nói: “Tưởng Tử Hàn, anh bị người ta hạ thuốc à?”

Tưởng Tử Hàn giờ phút này căn bản không nghe ra được bất cứ lời gì, anh nhào về phía Tống Hân Nghiên theo bản năng, nắm lấy quần áo của cô rồi bắt đầu xé.

Tống Hân Nghiên tức giận muốn chết, mắng to: “Cái tên ngu xuẩn nhà anh, bị người ta gài cho rồi muốn tìm bà đây để trút lửa hả, nằm mơ đi!”

Cô giương nanh múa vuốt bảo vệ quần áo, phản kháng đấu trí đấu dũng với Tưởng Tử Hàn.

Hai lần sảy thai trước đây đã để lại bóng ma khó có thể dập tắt trong lòng Tống Hân Nghiên. Tưởng Tử Hàn lúc này lại hoàn toàn không có lý trí, ở tình cảnh như vậy rồi còn không có biện pháp bảo hộ, cô thật sự không dám để cho anh đến gần.

Cô tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra lần thứ ba!

Tưởng Tử Hàn một tay hất ngã Tống Hân Nghiên xuống ghế xe, cơ thể cao lớn cũng theo đó mà áp sát xuống.

Tống Hân Nghiên cực kỳ tức giận, cũng vô cùng bất lực.

Cô rưng rưng nước mắt lớn tiếng kêu: “Tưởng Tử Hàn, anh tỉnh táo lại chút đi! Em đã vì anh mà mất đi hai đứa nhỏ rồi! Đồ khốn này! Tên khốn kiếp! Cặn bã… anh còn muốn em xảy con lần thứ ba cho anh nữa sao!”

Từng giọt lệ lăn ra khỏi khóe mắt cô, tay chân đấm đánh loạn xạ, hoàn toàn không để ý gì nữa.

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay của Tưởng Tử Hàn.

Anh cứ như như bị bỏng vậy, run lẩy bẩy, cả người thừ ra, đầu óc đang trống rỗng tê dại cũng dần dần hồi lại.

Rất nhiều hình ảnh lộn xộn hỗn loạn hiện lên trong đầu anh.

Trong trí nhớ, dường như cũng đã có một người phụ nữ từng khóc như vậy.

Không khóc ra tiếng, nhưng lại kiên cường vô cùng.

Đầu anh lại đau như bị kim đâm.

Trên trán Tưởng Tử Hàn toát ra tầng tầng mồ hôi, khuôn mặt của người phụ nữ kia và người ở dưới thân anh dần dần trùng khớp với nhau.

Tống Hân Nghiên!

Tưởng Tử Hàn bị dọa, đột nhiên hất văng tay buông cô ra.

“Cô là Tống Hân Nghiên!” Anh cắn răng, cơn giận bắt đầu dâng lên: “Tại sao lại là cô!”