Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1138




CHƯƠNG 1138

Thấy anh bước vào, cô lạnh mặt muốn lập tức đi ra ngoài, định tránh đi.

Tưởng Tử Hàn giơ cánh tay lên chống lên vách tường thang máy, ngăn cô lại, tay kia của anh thì nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

Tống Hân Nghiên trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại, trong lòng tràn đầy bất lực: “Tưởng Tử Hàn, anh…”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Tử Hàn đã đột nhiên giữ chặt lấy vai cô, đẩy cô vào vách thang máy.

Đồng thời, nụ hôn hung ác của anh cũng đè lấy cô.

Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến choáng váng, mãi đến khi cảm giác kích thích trào tới, cô mới mạnh mẽ hoàn hồn lại.

Tưởng Tử Hàn gặm cắn mút mát không chút thương hoa tiếc ngọc, mùi máu tươi lập tức xộc vào trong khoang miệng của hai người.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, tức giận đẩy anh ra.

Nhưng vô dụng.

Tưởng Tử Hàn như uống lộn thuốc vậy, anh hung hăng ấn cô xuống, dùng sức đè cô vào giữa lồng ngực của anh và vách tường thang máy.

Sức lực khủng khiếp ấy như muốn bóp nát xương bả vai của cô.

Tống Hân Nghiên phát hiện ra có cái gì đó bất thường.

Cả người anh nóng hầm hập, hô hấp nóng rực, ánh mắt đỏ ngầu vừa hung ác lại vừa giống như tan rã…

Dáng vẻ này rõ ràng là… trúng thuốc rồi.

Tống Hân Nghiên bị hôn đến không thở nổi, cô vừa tức vừa giận, ra sức giãy dụa.

Nhưng vẫn vô dụng, chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá lớn, cô làm gì cũng không thể thoát khỏi.

Cuộc đọ sức im ắng ấy cứ diễn ra mãi cho đến khi thang máy đột nhiên dừng lại, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra từ chính giữa.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Tưởng Tử Hàn bỗng có một thoáng thất thần.

Tống Hân Nghiên nắm lấy cơ hội, lập tức đẩy mạnh anh ra.

Tưởng Tử Hàn lùi về phía sau hai bước, anh còn chưa hoàn hồn lại được thì Tống Hân Nghiên đã tức giận cho anh một cái bạt tai thật mạnh.

“Chát!”

Tiếng tát vang vọng trong thang máy.

Mặt của Tưởng Tử Hàn bị đánh nghiêng sang một bên.

Cái tát này như chảo dầu sôi bị văng nước vào vậy.

Tưởng Tử Hàn đang thất thần dần tỉnh táo lại, cơn tức giận đã bị dục vọng áp đảo cũng trào lên.

Hai mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng đến dọa người, anh khom lưng, bế ngang Tống Hân Nghiên lên rồi đi ra ngoài.

“Tưởng Tử Hàn! Anh buông em ra!”

Tống Hân Nghiên đấm đá tay chân.

Tưởng Tử Hàn suýt nữa trượt tay không bế nổi.

Cơn giận lại càng thêm sôi trào, anh vác cô lên trên vai, đi về phía bãi giữ xe.