Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1049




CHƯƠNG 1049

Vệ sĩ của Tống Thanh Hoa đề phòng Tống Hân Nghiên nhưng lại không đề phòng Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc.

Tống Thanh Hoa bị đánh, vệ sĩ lập tức di chuyển, lần lượt đi về phía Khương Thu Mộc.

“Đầu gỗ!”

Tống Hân Nghiên cắn lên tay Tưởng Tử Hàn, nhân lúc anh bị đau, dùng cùi chỏ đập vào bụng anh.

Tưởng Tử Hàn theo bản năng buông tay ra, lùi về sau.

Tống Hân Nghiên lao về phía Khương Thu Mộc.

Tống Dương Minh cũng đã kéo Khương Thu Mộc vào lòng để bảo vệ trước khi vệ sĩ ra tay.

Mấy người lần lượt ra tay, hiện trường rất hỗn loạn.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, u ám, bước một bước về phía trước, kéo Tống Hân Nghiên về.

“Tưởng Tử Hàn, cái tên khốn này, buông tay ra!”

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực, cúi người bế ngang cô lên, ép buộc rời khỏi mớ hỗn độn này, đi về phía bãi gửi xe.

Dạ Vũ Đình đứng cách đó không xa xem trò vui nửa ngày, cuối cùng bước lên, đưa tay ra chặn đường hai người.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tưởng Tử Hàn, ánh mắt lạnh lùng: “Thả vợ tôi xuống!”

Tưởng Tử hàn tức đến bật cười: “Vợ anh? Dạ Vũ Đình, anh ở đâu…”

“Anh câm miệng!”

Tống Hân Nghiên hét lên.

Tưởng Tử Hàn rủ mắt, nhìn người phụ nữ trong lòng, kiềm nén cơn tức giận, không phát ra tiếng.

Một đám phóng viên đi phía sau Dạ Minh Vũ dường như cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại, như ong vỡ tổ tràn qua tấn công Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

“Cô Tống, xin hỏi Tưởng tổng là người thứ ba trong mối quan hệ giữa cô và cậu ba Dạ sao?”

“Đứa con mà cô phá bỏ là của Tưởng tổng sao?”

“Nhà họ Dạ không thừa nhận cô, hôn nhân của cô và cậu ba Dạ vẫn sẽ tiếp tục chứ?”

….

Tống Hân Nghiên tức muốn chết, giãy giụa muốn xuống, Tưởng Tử Hàn lại ôm chặt lấy cô, không buông tay.

Ánh mắt Dạ Vũ Đình rơi trên người Tống Hân Nghiên đang ở trong lòng Tưởng Tử Hàn, sự thâm tình trong đáy mắt giống như muốn tràn ra ngoài: “Hân Nghiên, xin lỗi, anh thừa nhận, lúc đầu anh tiếp cận em là có mục đích khác, đã lừa dối em. Nhưng vừa nhìn thấy em, anh đã không kìm lòng được mà muốn giữ em ở lại bên cạnh anh. Những ngày tháng sau này ở cùng nhau, anh càng bị em thu hút. Hân Nghiên, anh thừa nhận trong lòng anh đã từng có người khác, nhưng bây giờ người anh yêu là em, là Tống Hân Nghiên hiện tại, không phải là vật thay thế cho người khác…”

Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng giãy giụa, nhảy khỏi vòng tay của Tưởng Tử Hàn.

Cô đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh: “Dạ Vũ Đình, anh không cần xin lỗi tôi. Giữa chúng ta, thực ra còn không được tính là bạn bè. Chuyện sau này, cũng không phải là lỗi của một mình anh, tôi cũng có trách nhiệm. Nên anh không cần xin lỗi, để mọi người đỡ lo lắng, anh hãy ký đơn ly hôn sớm một chút đi, chúng ta đều được giải thoát.”