*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 32: Bày tỏ a!
Sắc lang? Tư Đồ Ngu nhíu mày. Tuy Công chúa này không phải lần đầu gọi nàng như vậy, nhưng vì sao lần này giọng lại thê lương như vậy a, thần sắc còn buồn bã nữa? Quả thật gọi thế khiến Tiên Quân đại nhân trong nháy mắt cảm thấy mình đã làm chuyện gì có lỗi với nàng rồi, không thể làm gì khác hơn là sờ mũi:"Công chúa đại nhân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Công chúa? Thì ra là nữ nhi bảo bối của Thần Đế sao? Trách không được kiêu ngạo như vậy. Mộ Dung Tương nghe vậy đôi mắt Hồ Ly nheo lại, hơn nữa, hình như đã từng nghe nói qua tin đồn của nàng a?
Thanh Trạc cũng không để ý nghi vấn của Tư Đồ Ngu, đưa tay chỉ vào mỹ nhân xinh đẹp đang suy tư, chất vấn nàng: "Vì sao ngươi cùng loại người này chung một chỗ?"
Này thì Tư Đồ Ngu càng không biết nói gì rồi, sững sờ nhìn Thanh Trạc tức giận, sau đó tràn đầy nghi vấn đưa ánh mắt về phía người bị chỉ, quần áo xốc xếch - Mộ Dung Tương. Mộ Dung Tương bình tĩnh thong dong, ưu nhã kéo lại cổ áo mình, tư thế xinh đẹp đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy cổ của nàng, nhìn Thanh Trạc lửa giận càng lớn hơn, cười duyên: "Loại người này? Ah, tiểu công chúa không nên nói ta thật không chịu nổi như vậy. Hiện tại Tiên quân đại nhân không thể rời bỏ ta đâu, ta không chỉ có thể giúp Tiên quân làm việc vì nàng phân ưu giải nạn, còn có thể vì nàng xuống bếp, quan trọng hơn là... còn có thể làm ấm giường a."
"Này, Mộ Dung Tương ngươi nói bậy gì đó!" Tư Đồ Ngu có chút không hiểu tình huống hiện tại, nhưng Mộ Dung Tương này làm sao ở trước mặt Ly Túc hủy trong sạch của nàng chứ! Khóe mắt liếc nhanh qua Bạch y mỹ nhân bên cạnh, kéo cánh tay ngọc trên cổ ra, lại bị người đè bả vai lại. Mộ Dung Tương ở bên tai nàng thấp giọng nói:"Tư Đồ Ngu, hoa đào của ngươi thật xán lạn a!"
Tiên Quân đại nhân nghe thế, nghẹn. Hoa đào? Ở đâu ra hoa đào? Bổn tiên hiện tại đang tương tư đơn phương a! Nhưng nàng không có phát hiện lúc này động tác của nàng và Mộ Dung Tương ám muội dường nào, người khác nhìn vào cứ như thân mật ôm nhau vậy. Không sai, trong mắt hai người bên cạnh trong gian phòng, các nàng chính là thân mật ôm nhau! Tay đặt bên người Mộ Dung Ly Túc nắm chặt, trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái.
Mà Tiên quân đại nhân ngẩng đầu nhìn thấy Công chúa tức giận bừng bừng thì sững sờ một chút, thầm nghĩ có phải nàng hiểu lầm cái gì hay không?! Vì vậy kéo người đang dựa vào đầu vai sang một bên, xoa xoa chân mày, giọng nói bất đắc dĩ:"Nàng là muội muội của Ly Túc, muốn ở đây một thời gian, cho nên..."
"Cho nên ngươi liền đem nàng thu lưu đến trên giường sao?"
Công chúa đại nhân này hôm nay quá khác thường a! Tư Đồ Ngu nhún nhún vai, dáng vẻ đương nhiên: "Gian phòng tốt nhất phủ Tiên quân là của bổn tiên, muội muội của Ly Túc đến đương nhiên cho nàng ở nơi tốt nhất rồi, nên ta dời vào trong viện Tiểu Tam, tạm thời ở sát vách nó."
Ly Túc? Gọi đúng thật thân mật. Thanh Trạc tức giận thoáng giảm chút nhưng vẫn tức giận:"Dật Viên còn rất nhiều gian phòng không phải sao, tại sao phải ở bên kia?"
"Ah, bên kia gần chỗ của tỷ ta hơn a." Mộ Dung Tương ở một bên săn sóc giúp Tiên quân giải thích chân tướng, một câu nói trúng. Tiên quân đại nhân thoáng cái đỏ mặt, có tật giật mình len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Ly Túc bên cạnh, thấy sắc mặt nàng như thường, thở phào nhẹ nhõm, nhưng có chút mất mát. Chỉ có thể lúng túng nói sang chuyện khác: "Ai nha, cái kia, Công chúa ngươi hơn nửa đêm đến là muốn dò xét nơi ở của bổn tiên sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" Công chúa đại nhân hất càm lên:"Ta cũng muốn ở chỗ này, ở sát vách ngươi."
Công chúa này, là bỏ nhà ra đi muốn trụ ở chỗ ta sao? Tiên quân đại nhân nhíu mày, sau đó dùng giọng không sao cả nói:"Được rồi... Công chúa đại nhân ở bao lâu cũng được, đêm nay đem phòng ta làm thành như vậy ta cũng không truy cứu, chỉ là bên kia không có phòng dư thừa, chỗ này còn có mấy gian, đều đã quét dọn qua rất sạch sẽ, Công chúa đại nhân đêm nay liền có thể vào ở a! Sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Những lời này nói một cách tự nhiên ra khỏi miệng, ngay cả Tư Đồ Ngu cũng sửng sốt một chút, vốn Mộ Dung Ly Túc đang muốn xoay người thì giật mình quay đầu nhìn nàng. Mà những lời này lại kích thích Công chúa đại nhân.
"Tư Đồ Ngu!" Thanh Trạc đột nhiên lên tiếng.
Tiên Quân đại nhân còn chưa kịp phản ứng, Công chúa đại nhân đã đi đến bên cạnh nàng, nhón chân lên hôn vào môi nàng một cái. Lập tức, ngoại trừ Công chúa đại nhân, những người còn lại đều thay đổi sắc mặt. Gian phòng an tĩnh có thể nghe thấy tiếng gió, đủ loại tâm tình chảy xuôi, là kinh ngạc, là khẩn trương, là thán phục, hoặc là... tức giận.
"Tư Đồ Ngu, ta thích ngươi!" Thanh Trạc bình tĩnh nhìn Tư Đồ Ngu, dáng vẻ không chút đùa giỡn.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Tư Đồ Ngu không nghĩ đến mình sẽ bị cường hôn trước mặt mọi người, càng không nghĩ đến người cường hôn nàng sau đó còn thuận tiện phóng khoáng bày tỏ trắng trợn. Nhưng mà, thì ra Công chúa đại nhân đối với nàng tồn tại ý nghĩ này sao? Khi nào thì bắt đầu? Trước đó không phải luôn cùng nàng đối nghịch sao? Tiên quân đại nhân tâm tư rối loạn, mở to hai mắt nhìn Thanh Trạc, ngón tay run rẩy, sau một hồi lâu mới nói một câu: "Thật may không phải nụ hôn đầu của ta!"
"Tư Đồ Ngu, trước đây ngươi còn hôn qua người nào nữa?" Mộ Dung Tương cùng Công chúa đại nhân đồng thời trừng nàng, Tư Đồ Ngu vuốt mũi, không biết nên làm sao cho phải. Vì vậy xin giúp đỡ nhìn về phía Mộ Dung Ly Túc. Chỉ là lần này, Bạch y mỹ nhân không có như ngày thường giải vây cho nàng, nhìn cũng không có nhìn nàng một cái, vung tay áo đi ra bên ngoài. Tư Đồ Ngu chỉ cảm thấy một làn gió thơm xẹt qua mũi, mấy lọn tóc đảo qua gương mặt, trong chớp mắt lướt qua người kia, dường như nhìn thấy bên mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mộ Dung Ly Túc phát ra... tức giận?
"Này, Ly Túc ngươi đừng đi a..." Tiên quân đại nhân kinh ngạc đứng tại chỗ thì thào, tâm tư càng thêm loạn, sau một khắc lòng như bừng sáng, một loại khả năng chợt hiện ra trong lòng, hô hấp của Tư Đồ Ngu bỗng gấp gáp, lập tức bước theo ra ngoài.
"Tư Đồ Ngu, ngươi vẫn chưa trả lời ta a!" Thanh Trạc ở sau lưng nàng hô, nhưng lòng Tư Đồ Ngu hiện tại tràn đầy đều là dáng vẻ Mộ Dung Ly Túc rời đi trong chớp mắt kia, tâm tư vốn không bận tâm được điều khác, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
"Đáng ghét." Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến nào, Thanh Trạc cắn môi, giọng căm hận. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ động tâm, mà bây giờ cứ vậy bị bỏ qua không để ý đến sao? Thật ủy khuất. Nhưng, Công chúa đại nhân không cho phép mình ủy khuất.
Thanh Trạc ngửa mặt lên, để cho viền mắt nóng của mình được bóng đêm ngâm lạnh.
"Vừa rồi ngươi thật sự dũng cảm kinh người a." Mộ Dung Tương đi đến bên cạnh nàng, vỗ vai của nàng, cười đến xinh đẹp. Công chúa đại nhân không chút lưu tình đánh rớt cái tay trên đầu vai kia, lãnh ngạo xoay người:"Thanh Thủy, chúng ta đi qua sát vách."
"Vâng." Thị nữ lên tiếng trả lời, đi theo sau nàng.
"Ah, vẫn chưa từ bỏ ý định sao?" Mộ Dung Tương cũng đi theo.
"Vì sao phải hết hy vọng, thứ bổn công chúa coi trọng, nhất định phải lấy được." Thanh Trạc đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại cười, mặt mày cong cong, chỉ là trong con ngươi còn chưa kịp lui ửng đỏ. Mộ Dung Tương thu hồi nụ cười, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Tiểu công chúa, lẽ nào ngươi không nhìn ra trong lòng Tư Đồ Ngu đã có người khác rồi sao?"
"Thì thế nào?"
"Tư Đồ Ngu tuy quản nhân duyên, nhưng đối với tình cảm bản thân lại rất trì độn a. Nhưng một khi nàng đã nhận định người nào, sẽ khăng khăng một mực, rất cố chấp đó."
"Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Trạc cũng thu nụ cười, nhìn nàng.
"Trong lòng ngươi rõ ràng." Mộ Dung Tương nheo mắt Hồ Ly, "Ta khuyên ngươi - không nên hãm quá sâu."
"Hừ, không cần ngươi lo lắng." Thanh Trạc nhếch môi tạo thành độ cong xinh đẹp lạnh lùng, nói xong cũng không dừng lại nữa, đi vào gian phòng khác. Mộ Dung Tương ở lúc nàng đi vào liền hô: "Này, ta tên là Mộ Dung Tương, xưng hô với ngươi thế nào a?" Trả lời nàng là, "Phanh ---" một tiếng lớn, đóng cửa.
Mộ Dung Tương lắc đầu, nhếch miệng lên.
✂━━━━━━
Trên đường hoa nhỏ, Bạch y mỹ nhân cước bộ vội vã, trên mặt mơ hồ hiện lên tức giận.
Trong đầu đều là hình ảnh vừa rồi Thanh Trạc nhón chân hôn Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc nắm chặt vạt áo trước ngực, hô hấp có chút gấp gáp.
Vì sao? Chuyện này liên quan gì đến ta! Tư Đồ Ngu cùng ai chung một chỗ, trước đây từng cùng ai thân mật, cùng ta có quan hệ gì đâu?! Mộ Dung Ly Túc không hiểu tại sao mình lại để ý, thậm chí thất thố như vậy, cư nhiên chạy trối chết ra ngoài. Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo đến, nhất thời lòng của Mộ Dung Ly Túc rối loạn, bước chân nhanh hơn, nhưng đến cửa Ly Ưu Cư thì bị người kéo lại.
"Rốt cuộc, đuổi kịp ngươi." Tiên quân đại nhân bắt lấy tay Mộ Dung Ly Túc, có chút thở hổn hển, cặp mắt hoa đào cũng mang theo ánh sáng không biết tên.
"Buông ra." Mộ Dung Ly Túc đưa lưng về phía nàng lạnh giọng, dùng sức giãy giụa cũng không thể thoát ra. Tư Đồ Ngu tóm chặt lấy nàng, xoay người nàng lại, cẩn thận mở miệng: "Ngươi tức giận."
"Không có." Mộ Dung Ly Túc quay mặt sang chỗ khác. Tư Đồ Ngu nhìn nàng, chậm rãi cong môi, nhẹ nhàng nâng tay của nàng lên, mở ra đôi tay nắm chặt:"Này, đều đỏ, còn nói không tức giận. Mỗi lần ngươi tức giận đều hay dùng sức nắm chặt tay mình. Không đau sao?!" Tư Đồ Ngu nhìn lòng bàn tay bị nắm chặt đến có dấu, chân mày hơi cau lại, cúi đầu ở bên trên thổi thổi, động tác ôn nhu tự nhiên. Khí tức ấm áp phảng phất trong lòng bàn tay, trong lòng Mộ Dung Ly Túc bỗng run lên, ngơ ngác tùy động tác của nàng, quên mất phản ứng, thẳng đến khi cảm giác trên mặt mình có chút nóng, mới hồi phục tinh thần hoảng hốt rút tay ra.
"Hiện tại hẳn Tiên Quân đại nhân có chuyện quan trọng hơn cần xử lý a?!" Bạch y mỹ nhân cúi đầu, giọng nói ba phần không cam lòng bảy phần u oán, chỉ là hiện tại chính nàng còn chưa phát giác được.
"Ừ... hình như là vậy, ngươi nghĩ ta nên xử lý như thế nào?" Tiên quân đại nhân nghiêng đầu, muốn nhìn rõ hơn.
"Cái này không liên quan đến ta." Mỹ nhân sắc mặt lạnh lùng. Mà khóe miệng Tiên Quân độ cong mở rộng càng vui vẻ hơn.
"Ồ, dù sao cũng bị đánh thức rồi, không bằng... ta đánh đàn cho ngươi nghe?" Tư Đồ Ngu đổi đề tài, hướng mặt lạnh nháy mắt mấy cái. Mộ Dung Ly Túc sửng sốt, có chút không được tự nhiên sẳng giọng:"Ngươi thật ra lại rất hưng trí."
"Đương nhiên." Tư Đồ Ngu giọng nói trở nên bất thiện, sắc mặt càng bất thiện kéo người đến trong đình hoa viên, thong thả đến cạnh bàn ngồi xuống, từ trong hư không lấy ra một cây cầm đặt trên bàn, có chút đắc ý nhìn mỹ nhân đang sững sờ nhíu mày. Mộ Dung Ly Túc nhìn thanh cổ cầm màu tím, sau đó dưới ánh mắt trông đợi của Tư Đồ Ngu đi đến đối diện nàng ngồi xuống.
Hai tay đặt trên dây đàn, chậm rãi khẩy, giai điệu từ từ chảy xuôi giữa ngón tay. Tư Đồ Ngu nhắm mát lại, đắm chìm bên trong tiếng đàn. Tiếng đàn du dương uyển chuyển, Mộ Dung Ly Túc chưa từng nghe qua thủ khúc này, lại trong nháy mắt bị giai điệu bi thương chấn động. Ánh trăng ẩn vào ngọn cây, tia sáng xuyên thấu qua cành cây rậm rạp, chiếu vào đình. Trên y phục thuần trắng của Mộ Dung Ly Túc loang lổ ánh sáng, mà người đối diện trong tia sáng này, mi mục như họa. Đuôi lông mày của Tư Đồ Ngu theo thủ khúc phập phồng lúc nhíu lúc dãn ra, động tác tiêu sái tuấn khí, ống tay áo xanh nhạt tùy thời khẽ giơ lên.
Hoàn toàn như biến thành một người khác vậy. Ánh mắt Mộ Dung Ly Túc trở nên ôn nhu, dường như, chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy, nghiêm túc quan sát nàng. Thì ra, nàng xinh đẹp như vậy.
Gió nhẹ hiu hiu thổi, tiếng đàn lưu luyến. Rừng cây bên ngoài đình, hoa bay như mưa.
Trong thủ khúc này, hẳn ẩn chứa một cố sự thê mỹ a! Bạch y mỹ nhân dần dần rung động, trong thoáng chốc, phảng phất đặt mình trên lầu cao, gió đêm lạnh lẽo, mưa gió khắp thành, xa xa bóng hình ngọn đèn nhà nhà lay động. Trong mưa bụi xám xịt, có người xa xa đứng nhìn nhau, nhớ mà không thể làm được gì...
"Ỷ lệ tinh thần định, căng năng ý thái dung. Tiết thì tình bất đoạn, hưu khứ tứ vô cùng...* " Lúc tiếng cầm dần dần ngừng lại, Mộ Dung Ly Túc thấp giọng thì thào, phảng phất trong lòng cũng có một sợi dây như vậy, mà ngón tay thon dài của Tư Đồ Ngu đang nhẹ nhàng đặt ở phía trên, chậm rãi khẩy. Mộ Dung Ly Túc cảm giác, có một chỗ trong lòng dần dần mềm mại.
- ------------
( *) Nằm trong bài thơ Tranh của Bạch Cư Dị:
Dịch nghĩa:
Đẹp khơi hồn thư thái, tài gợi ý suốt thông. Ngưng mà tình chẳng đứt, nghỉ vẫn nhớ vô cùng.
- ------------
Một khúc kết thúc, Tư Đồ Ngu mở mắt ra, nhìn người đối diện, cười tươi sáng, trong con ngươi ánh sáng lấp ánh, dưới ánh trăng đẹp như mộng như ảo. Mộ Dung Ly Túc hoảng hốt.
Tâm tình nào đó trong nháy mắt tuôn ra, tim đập thình thịch.
"Thế nào, Ngự Thư đại nhân không cảm thấy bổn tiên đa tài đa nghệ, nhìn bằng cặp mắt khác xưa sao?" Tiên quân đại nhân đắc ý, nhếch miệng lên. Mộ Dung Ly Túc ôn nhu nhìn nàng, cười không nói.
"Bài hát này tên là Tư võng nhiên." Tư Đồ Ngu thở dài, giọng nói trở nên ôn nhu:"Thủ khúc này là một phàm nhân dạy cho ta. Khi còn trẻ hắn gặp được nữ tử mình yêu, nhưng không có dũng khí bày tỏ lòng mình, sau đó từ biệt mấy năm, lúc có được tin tức của nàng kia cũng là lúc âm dương xa cách."
"Thì ra là thế." Mộ Dung Ly Túc nghe xong, trong lòng có mấy phần buồn bã. Tư Đồ Ngu nhìn nàng, ý tứ hàm xúc không rõ: "Ta sợ có một ngày, ta cũng sẽ hối hận."
Những lời này, có ý gì?
Trong lòng Mộ Dung Ly Túc căng thẳng, đáy mắt thần sắc phức tạp, rồi lại nhẹ thở dài, như oán giận mở miệng:"Tư Đồ Ngu, ngươi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."
"Phải, ta lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, thừa dịp ngươi tâm phiền ý loạn nói những lời này với ngươi, nhưng mà, ai bảo ta thích ngươi chứ." Trong con ngươi của Tư Đồ Ngu nhàn nhạt thương cảm, giọng nói ôn nhu nhưng kiên định:"Ta thích ngươi a, Hồ Ly."
Rốt cuộc, cũng nói ra khỏi miệng.
Bàn tay dưới đáy bàn của Mộ Dung Ly Túc nắm chặt làn váy, ánh mắt chuyển hướng phía ngoài đình, nhìn cánh hoa bay tán loạn, thanh âm chua chát:"Ngươi biết rõ, ta có người thích."
"Nhưng người ngươi thích đã mất rồi! Mộ Dung Ly Túc, ngươi còn muốn tránh né đến khi nào?" Tư Đồ Ngu đứng lên cắn răng:"Ngươi muốn cả đời cô độc sống quãng đời còn lại sao? Được a, ta cũng cả đời không gả không cưới ở bên cạnh ngươi là được."
"Ngươi..."
"Rõ ràng trong lòng ngươi cũng có ta không phải sao?"
Tư Đồ Ngu cứ vậy quật cường nhìn người đang chìm trong ánh sáng rực rỡ, "Nếu như không phải như thế, vậy vì sao ngươi tức giận? Ngươi nhìn ta a. Nếu như vừa rồi Thanh Trạc nàng không hôn ta mà là ta chủ động hôn nàng thì sao?"
Nếu như vậy... Mộ Dung Ly Túc theo bản năng nắm chặt tay.
Có lẽ... sẽ thương tâm đi!
"Nếu một ngày nào đó ta cũng gặp phải biến cố, hôi phi yên diệt, để ngươi tìm không thấy, chạm không tới, nghe không được. Vậy lúc đó, ngươi sẽ thương tâm như vậy sao?" Một người đứng, một người ngồi. Vô hình trung giằng co. Mộ Dung Ly Túc cúi đầu, trầm mặc không nói.
Tư Đồ Ngu nhìn nàng, thần sắc ảm đạm. Thật lâu sau giọng nói chậm lại:"Ah, nhưng mà, ta không nỡ a, ta tình nguyện ngươi có thể quên ta, sau đó hảo hảo tìm người yêu, để hắn chiếu cố ngươi. Như vậy ngươi không cần quá thống khổ, người yêu ngươi cũng sẽ không quá tuyệt vọng."
Sợi dây trong lòng bỗng đứt đoạn. Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu chăm chú.
"Ta nói với ngươi những lời này, không phải cưỡng cầu ngươi đáp ứng ta điều gì. Phần tình này, cho dù không chiếm được đáp lại, ta cũng muốn ngươi biết. Ngươi nhìn a, bên cạnh ngươi có thật nhiều người thích ngươi a, đừng như vậy phong bế bản thân mình. Ta sẽ đau lòng." Có thứ nóng bỏng trong suốt ở viền mắt chuyển động, Tư Đồ Ngu nghiêng mặt sang một bên lấy tay xoa xoa mắt, "Chậc chậc, ta làm sao lại thích Hồ Ly ngươi chứ."
"Đồ ngốc." Mộ Dung Ly Túc vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, ôn nhu thở dài.
"Này, ta không phải Mạc Dao." Tiên quân đại nhân ngạo kiều hừ hừ.
"Phải, ngươi không phải Mạc Dao." Bạch y mỹ nhân nhếch miệng, "Chỉ là... có một số việc ta còn chưa hiểu rõ. Cho ta chút thời gian."
Cho chút thời gian? Nói cách khác là... có cơ hội?
Trong chớp mắt, phảng phất như tất cả sao trên trời đều lấp lánh. Cặp mắt hoa đào đang ảm đạm của Tư Đồ Ngu chợt bắn ra ánh sáng, nói cũng không trôi chảy:"Ừ, đúng, đúng, phải suy nghĩ kỹ. Nhớ lúc đầu ta phát hiện mình có hảo cảm với ngươi, ta cũng khốn khổ thật lâu a. Ha ha."
Bạch y mỹ nhân nhìn người trước mắt có vài phần ngốc nghếch, khóe miệng độ cong càng nhu hòa:"Ta cũng không nói ta đáp ứng ngươi." Tiên quân đại nhân nghe thế chân mày cau lại, khôi phục lại dáng vẻ tà mị, giọng nói giảo hoạt:"Không sao a, dù sao người yêu thích ta còn rất nhiều."
"Tư Đồ Ngu!"
"Ha ha..." Tiên quân đại nhân vểnh môi, duỗi tay nắm lấy bàn tay Bạch y mỹ nhân xoa xoa, "Hồ Ly, ta chờ ngươi."
Bị ánh mắt sáng quắc nhìn đến trên mặt nóng lên, Mộ Dung Ly Túc rút tay ra:"Ta về phòng trước. Trời sắp sáng rồi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!"
"Ừ." Tư Đồ Ngu nhìn người kia vào nhà, nụ cười xán lạn.
Dưới ánh trăng, Đại Cẩu hoàng kim ở một góc hoa viên mở mắt, tròng mắt màu nâu lóe ra tâm tình không biết tên. Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng bao phủ toàn thân, bộ lông kim sắc không dính một hạt bụi, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Gió đêm thổi nhẹ, vắng vẻ không tiếng động. Đại Cẩu gục đầu xuống, một lúc lâu, phát sinh một tiếng thở dài, đúng là, thanh âm của thiếu nữ.
✂━━━━━━
Tiểu Tam: (҂⌣̀_⌣́) Hơn nửa đêm không ngủ, ở trong vườn hoa đánh đàn tỏ tình gì đó, thật đáng ghét.
Tư Đồ Ngu: ( ⊙_⊙) Tiểu Tam, ngươi nói tiếng người rồi?
Tiểu Tam: ( ¯―¯٥) Đừng gọi ta là Tiểu Tam! Ta đã sớm buồn nôn cái tên này, ngươi có thể càng buồn nôn hơn nữa sao!
Tư Đồ Ngu: (ᅌᴗᅌ*)...
Tiểu Tam: (˵¯͒ ▱ ¯͒˵) Còn có a, Thanh Trạc người ta biết cường hôn trước khi bày tỏ, ngươi và Mộ Dung Ly Túc nói lâu như vậy cũng không hôn được một cái sao? Uổng công ta ở một bên góc phòng nhẫn nhịn nghe ngóng lâu như vậy!
Tư Đồ Ngu: ('・∀・') Ngươi là nói tiếng người sao...