*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 17: Dẫn độ.
Khói sóng lượn lờ, xuyên qua dòng Hắc Thủy trông không thấy điểm cuối. Hai bên bờ sông xa xa nhìn Mạn Châu Sa Hoa ( Bỉ Ngạn Hoa) như tấm thảm huyết sắc trải dài, đây là phong cảnh cùng màu sắc duy nhất trên đường hoàng tuyền, linh hồn vãng sinh dưới sự chỉ dẫn đi qua bờ hoa này sẽ đến U Minh Chi Ngục.
Hoa nở, sinh tử bỉ ngạn ( bên bờ sống chết).
Đầu sông Hắc Thủy, loáng thoáng có một chiếc thuyền nhỏ. Tư Đồ Ngu ở đuôi thuyền phe phẩy mái chèo, chậm rãi, từng chút từng chút. Mái chèo dài rẻ mặt nước, lộ ra màu sắc càng thêm ảm đạm. Nơi đầu thuyền, có một người ngồi. Nói chính xác, là một Quỷ Hồn. Quỷ Hồn không có thực thể, thân thể bán trong suốt, Tư Đồ Ngu thậm chí có thể xuyên qua hắn nhìn thấy hoa văn bằng gỗ nơi thân thuyền. Quỷ là một nam tử dáng dấp trung niên, biểu tình có chút đờ đẫn, cúi đầu, hai tay ôm đầu gối ngồi xổm ở đằng kia, vô thanh vô tức ( im hơi lặng tiếng).
Tư Đồ Ngu cảm thấy không thú vị. Quỷ Hồn đều trầm mặc như thế sao? Đây là con Quỷ thứ một trăm mà nàng dẫn độ, đám quỷ lúc trước cũng đều một đường im lặng như vậy. Thật sự không chịu nổi, Tư Đồ Ngu hắng giọng, để ngữ điệu của mình trở nên thân thiết ôn hòa hơn, sau đó hướng về phía đầu thuyền nói: "Này, chúng ta tán gẫu một chút a!" Qua hồi lâu, Quỷ Hồn kia mới chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm lay động: "Ngươi không phải người dẫn độ lần trước." Rốt cuộc cũng lên tiếng, tuy âm điệu kia khiến người ta khó chịu, nhưng tốt xấu gì cũng không có nhàm chán nữa không phải sao? Chỉ là lời của hắn khiến Tư Đồ Ngu vô cùng kinh ngạc.
Người dẫn độ lần trước? Quỷ Hồn không phải chỉ độ một lần qua sông Hắc Thủy sao?
"Trước Quỷ tiết ( ngày lễ của Quỷ), Quỷ Hồn chưa chuyển thế có thể trở về dương gian một chuyến. Kiếp trước ta có tích chút công đức, Minh Quân cho ta mười ngày trở lại dương gian thăm thân nhân. Khi đó người dẫn độ là một ông lão tóc trắng, ta nhớ rất rõ ràng, thế nhưng... Ta bắt đầu không nhớ rõ những chuyện lúc còn sống rồi, dường như ngay cả dáng vẻ của thân nhân cũng mơ hồ, tại sao lại như vậy, rõ ràng hôm qua còn nhìn thấy..." Không cần Tư Đồ Ngu hỏi, quỷ hồn kia đã nói tiếp, kết hợp với âm điệu kia, cực kỳ giống một lão nhân lải nhải. Tư Đồ Ngu mới nhớ đến cõi âm hình như có tục lễ như thế, nhưng, nói vì sao thay đổi người chèo thuyền, còn không phải bởi vì ---
Bởi vì bị phạt!
Chuyện xảy ra trong Duyên Điền, Thiên Đình biết được. Vì vậy theo ý chỉ cấp trên, Nhân Duyên Ty nàng cùng Ngự Thư không tẫn chức trách phải tiếp nhận nghiêm phạt, nội dung trừng phạt là đến địa bàn Minh Quân làm việc vặt! Vì vậy, mấy ngày liên tiếp nàng đều không rảnh rỗi, làm xong chuyện quý phủ liền phải đúng giờ đến sông Hắc Thủy chèo thuyền. Thẳng đến khi dẫn độ đủ một trăm Vong Hồn mới xong, mà Mộ Dung Ly Túc thì được Minh Quân an bài đi trồng hoa, đến ngày Tư Đồ Ngu chịu phạt xong mới có thể rời đi.
Đối với người tiêu diêu tự tại thì có chút cực khổ, nhưng hôm nay sẽ kết thúc, chờ độ xong lần này có thể cùng Ly Túc, cùng nhau trở về nhà ha ha ha... Tư Đồ Ngu càng nghĩ càng vui vẻ, chút nữa thì muốn bật cười, lấy lại tinh thần nghĩ đến quỷ hồn trên thuyền. Vì vậy lấy ống tay áo che giấu thất thố vừa rồi, "Những ngày này địa phủ bận rộn, nhân thủ không đủ, ta và Minh Quân vốn là đồng liêu, giao tình lại không cạn, cố ý đến đây hỗ trợ. Dẫn độ vong hồn, cũng là một chuyện công đức." Tư Đồ Ngu nói xong trong nháy mắt cảm thấy hình tượng của mình trở nên cao lớn, Quỷ Hồn ngồi ở đầu thuyền nghe xong nặng nề cúi đầu, không nói nữa.
Quỷ Hồn gì gì đều không thú vị! Trong lòng Tư Đồ Ngu kêu gào, hừ, bổn tiên tâm tình tốt, không so đo.
Thuyền ổn định chậm chạp tiến về phía trước, sau một hồi đi vào một biển hoa đỏ như lửa. Cõi âm chỉ có một loại hoa, Mạn Châu Sa Hoa, còn gọi là Bỉ Ngạn Hoa. Nơi này là nơi hoa nở xinh đẹp nhất, qua mảnh địa phương này, liền đến Minh Vương Điện, Quỷ Hồn vào Minh Vương Điện nghe xử, sau đó chờ qua cầu Nại Hà, đầu thai chuyển thế. Nhưng bây giờ, Tư Đồ Ngu ngừng chèo thuyền.
Bỉ Ngạn Hoa, dẫn thần hồi tưởng. Quỷ Hồn ở trước hoa nhớ lại kiếp trước, lưu lại vô tận tưởng niệm.
Người phàm chết đi sẽ trở thành Quỷ Hồn, rất nhanh sẽ quên đi chuyện ở dương gian, chỉ nhớ rõ tên mình, uống canh Mạnh Bà, ngay cả cái này cũng sẽ quên đi. Biển hoa này, là nơi cuối cùng bọn họ nhớ lại kiếp trước. Cho nên Tư Đồ Ngu dừng lại, nàng nói với Quỷ Hồn: "Nếu muốn nhớ lại hồi ức kiếp trước không nỡ quên, liền ngẩng đầu, nhìn trên bờ hoa, ta cho ngươi một khắc thời gian." Quỷ Hồn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía biển hoa, đỏ rực như lửa tràn ngập tầm mắt hắn. Dần dần, trong mắt hắn không còn dáng vẻ đờ đẫn, mờ mịt, thay vào đó là thần thái lấp lánh, "Ta, ta nhớ rồi!" Quỷ Hồn hơi kích động kêu thành tiếng, lúc này âm điệu không còn lay động như trước.
"Ngươi nhớ được cái gì?" Tư Đồ Ngu cũng hứng thú.
"Ta nhớ ra rồi, ta biết mình chết như thế nào." Nét mặt hưng phấn của Quỷ Hồn liền ảm đạm đi, "Ta... ta là tiểu thương, vào Nam ra Bắc kiếm chút sinh ý nuôi gia đình sống qua ngày, ngày đó ta làm xong một sinh ý suốt đêm từ nơi khác chạy về nhà muốn cho thê nhi một kinh hỉ, không nghĩ đến lúc đi qua đoạn sơn đạo, ven đường đột nhiên xông ra một con, một con chuột, làm ta giật cả mình, sau đó trượt chân... ngã xuống sườn núi!"
"Cái gì?! Thì ra là chết... như vậy?!" Tư Đồ Ngu không nhịn được nói, cái này, cái này chết có chút giống những nhân vật chính trong kịch đau khổ vì tình! "Ừ, là ngã chết như vậy. Rất buồn cười a!" Quỷ Hồn giọng nói không có bi oán như trong tưởng tượng, ngược lại tựa như đã thông suốt, lại nói tiếp: "Ta có một nhi tử, mười hai tuổi, trong ngày thường có chút nghịch ngợm, nhưng rất thông minh, ở trong học viện thường đứng đầu." Nó đến đây, trên mặt Quỷ hồn có ý cười, "Trong nhà còn vài mẫu đất, năm nay thu hoạch khá tốt."
Quỷ Hồn lải nhải, Tư Đồ Ngu lẳng lặng nghe. Chậm rãi, tiếng kia càng nhỏ dần, cuối cùng ngừng lại. Tư Đồ Ngu thấy trong mắt hắn dần dần trở nên ôn nhu.
"Mấy ngày nữa là sinh thần của Vân Nhi rồi." Quỷ Hồn lần nữa chậm rãi mở miệng, trên mặt hắn còn mang theo ý cười, thế nhưng trong ngắn ngủi một câu nói đó, Tư Đồ Ngu nghe được nồng đậm không nỡ cùng quyến luyến.
"Vân Nhi là thê tử của ngươi?" Tư Đồ Ngu hỏi hắn, dùng giọng trần thuật.
"Phải. Vân Nhi gả xa đến nhà ta, chịu không ít khổ, nhưng nàng chưa từng oán giận. Gia hương của Vân Nhi có một loại guồng nước, nàng rất thích, lần trước ta đến chỗ đó làm sinh ý đã nhìn thấy. Ta dựa theo đó làm một cái nhỏ, chôn dưới gốc cây trong sân, chuẩn bị sinh thần năm nay của nàng sẽ tặng. Aiz, nếu nàng nhìn thấy nhất định rất vui vẻ, ta biết nàng thường hay nhớ nhà." Quỷ Hồn trầm trầm nói, nhớ đến người mình yêu đáy mắt tràn đầy ôn nhu như muốn tràn ra, Bỉ Ngạn Hoa nhàn nhạt hồng quang ánh trên người hắn, Tư Đồ Ngu cảm thấy thật thê mỹ ( vẻ đẹp thê lương). "Cám ơn ngươi đã nghe ta nói nhiều như vậy."
Tư Đồ Ngu vung lên nụ cười, như xua tan đi thương cảm vừa rồi, đứng dậy, đi đến đuôi thuyền. Đã đến giờ.
"Ngươi tên là gì?" Khi thuyền bắt đầu tiến lên, Tư Đồ Ngu ngồi ở đầu thuyền hỏi Quỷ Hồn.
"Điền Trọng." Hắn trả lời, sau đó nặng nề cúi thấp đầu.
Tựa hồ có gió từ trên bờ hoa thổi tới, biển hoa cuồn cuộn thành sóng, ống tay áo trên thuyền lay động.
Nhiệm vụ hoàn thành. Tư Đồ Ngu đem thuyền dừng sát bên bờ, không kịp chờ vào Minh Vương Điện, lúc này chắc mặt than ở trong thư phòng phê duyệt sổ con. Tư Đồ Ngu đối với nơi này quả thật như 'xe chạy đường quen', rất nhanh liền đến cửa thư phòng, lập tức đá văng cửa, hình ảnh không trong dự đoán, một màn trước mắt làm Tư Đồ Ngu cảm thấy so với Thần Đế lão đầu tử mặc nữ trang còn kinh ngạc hơn, thật sự là, chọc mù mắt Lang mà!
✂━━━━━━
Minh Quân: (ノ ̄д ̄)ノ Ngươi nhìn thấy cái gì?
Tư Đồ Ngu: ( ⚆ _ ⚆) Ngươi muốn ta nói ra sao?
Minh Quân: (ノ ̄д ̄)ノ Chuyện hôm nay không cho phép nói lung tung, nếu không - ta liền nói cho Mộ Dung Ly Túc chuyện tình trước kia của ngươi!
Tư Đồ Ngu: (˵ ¯͒ བ¯͒ ˵) Uy hiếp ta? Nếu ngươi làm vậy ta liền nói cho Phán Quân ngươi từng thầm mến Hằng Nga!
Minh Quân:!!(ノ*゚Д゚)ノ Ngươi, làm sao biết?!
Tư Đồ Ngu: (;・ε・) Này có là gì, ta còn chưa nói với nàng ngươi thích sưu tập yếm đỏ đâu.
Minh Quân: ( nghiến răng nghiến lợi ヘ(= ̄∇ ̄)ノ) Ngươi, còn, biết, cái, gì, nữa?
Tư Đồ Ngu: ( suy nghĩ ( ≖ ‿ ≖)) Ừ... Trong thư phòng ngươi có giấu Đông Cung Đồ, len lén học thêu thùa gì gì đó có tính không?
Minh Quân: (*`Ω'*) ...Người đâu, ban thưởng canh Mạnh Bà!
✂━━━━━━
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?
( sưu tầm)
----------------------
P/S: Hết tết rồi, mong một năm mới làm việc hiệu quả! ^-^
Mọi người cũng học tốt và làm giỏi nha.