Ở hành lang lầu hai, Lâm Thành nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã đang chạy nhanh đến, nhẹ giọng thở dài: “em sao phải thế…”
Lỗ Tĩnh Nhã dừng bước, ngẩng đầu lên,
trên mặt đầy nước mắt: “Em cũng không biết nên làm gì bây giờ… Mười năm, em thích anh ấy mười năm… Em đã sớm biết anh ấy sẽ không thích em, em
không biết nên làm gì ngoài việc tiếp tục thích anh ấy… Tình cảm đâu thể nói rút lại là rút lại được… Em cũng hi vọng bản thân đột nhiên sẽ
không thích nữa, như vậy tâm trạng của em sẽ dễ chịu hơn… Em không cầu
gì xa vời, nhưng hãy cho em thời gian được không?”
Lỗ Tĩnh Nhã nói mang theo một tia nghẹn ngào, vừa mờ mịt vừa đau thương, gục đầu xuống, giống như đã mất hết sức lực.
Lâm Thành bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lỗ
Tĩnh Nhã mang theo một tia thương hại: “Nếu em đã hiểu được thì anh cũng không nói gì nhiều, chỉ là em nên nói với bác em một tiếng, dù sao cũng là người một nhà, không cần phải khiến mọi người khó xử.”
Lâm Thành lắc đầu, quay người rời khỏi,
có vài điều, anh từng nói rồi, nghe không vào thì anh cũng không có cách nào, dù sao bản thân mình đâm đầu đến máu chảy, mới biết hối hận.
Bầu không khí về sau đã tốt hơn, tuy
rằng bà bác hai của Triệu Thừa Dư vẫn đanh mặt, nhưng chỉ cần không nhìn bà là được, những người còn lại đều có thái độ thân thiết, giống như bà cụ Lâm đã nói, Triệu Thừa Dư kết giao bạn gái, kết hôn, ngoại trừ ba mẹ của anh ra, những người khác, cho dù là thân thích, chẳng có liên quan
gì? Nếu không phải muốn mưu cầu thêm lợi ích, dính chặt vào nhà họ Lâm
thì Lỗ Cầm cũng không để ý chuyện tình cảm của Triệu Thừa Dư.
Chính chủ không để ý đến bà, cháu gái
của bà cũng đã không còn hứng thú, bà phí nhiều hơi sức thì có tác dụng
gì? Chỉ thêm đắc tội người ta mà thôi. Thực ra không phải bà không rõ,
chỉ là trong lòng bực tức, thực sự không có mặt mũi nào. Nếu không phải
mẹ chồng mình còn ở đây, có lẽ bà đã tỏ thái độ thẳng thừng, đứng dậy bỏ đi rồi.
Cố Hàm Ninh cảm thấy thông suốt, chỉ cần bà bác hai của Triệu Thừa Dư có thể bỏ qua ý niệm không thực tế trong
đầu đi, chẳng qua là kính trọng như người bề trên thì cũng chẳng làm
sao, dù sao cũng chẳng ở gần, tính ra quanh năm suốt tháng cũng chẳng
gặp mặt mấy lần.
Nhưng thật ra, Triệu Thừa Dư nhìn Lỗ Cầm với ánh mắt lạnh như băng, thậm chí ngay cả một nụ cười lễ phép cũng
keo kiệt. Triệu Vĩ Đình chỉ coi như không biết con mình và Lỗ Cầm đối
đầu kịch liệt. Mà Lâm Nguyệt như có như không trừng con trai mình, lành
lạnh nhìn về phía chị dâu nhà mình, mỗi lần Lỗ Cầm hỏi chuyện bà cũng
không nói câu nào, mà nếu ngẫu nhiên lên tiếng, thì giọng nói cũng không có độ ấm. Cuối cùng, Lỗ Cầm cũng ý thức được, bà đã đắc tội với cả nhà
Triệu Thừa Dư, trong lòng càng khó chịu, cứ đứng ngồi không yên thật
muốn bật người dậy, chạy về nhà luôn.
Sóng ngầm giữa họ hàng với nhau, Cố Hàm
Ninh cũng không để ý tới, cô chỉ là khách, còn đến nhà lần đầu tiên,
không tính là thân với bọn họ, bạn gái của Triệu Thừa Dư, không phải vợ
của anh, thân phận của cô hiện tại, cô không cần xen vào, cho nên, từ
đầu tới cuối, cô chỉ nở nụ cười nhẹ thể hiện sự khéo léo.
Mà mẹ của Triệu Thừa Dư rõ ràng vừa lòng với biểu hiện của Cố Hàm Ninh, lúc trở về còn cười với cô, nói Cố Hàm
Ninh thường xuyên sang nhà ăn cơm.
Sau khai giảng, Cố Hàm Ninh cảm thấy bản thân ngày càng bận bịu. Thực tập, thi cử đều bày ra trước mặt, con
người bận bịu sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đợi cho Triệu
Thừa Dư cùng cô bàn về tiệc cưới, ba năm đại học cũng sắp kết thúc.
“Cụ thể lần nghỉ hè này, chúng ta để ba
mẹ bàn bạc với nhau, chúng ta có thể quyết định khách sạn, em thích
khách sạn nào? Còn có chụp ảnh áo cưới nữa, có muốn hè đi chụp luôn
không? Hay là chờ đến quốc khánh? Còn có trang điểm cô dâu, sân bãi này, thiệp cưới này, em thích kiểu thiệp mua ở cửa hàng, hay là tìm người
thiết kế?” Triệu Thừa Dư cầm bản ghi chép, hăng hái bừng bừng hỏi.
Cố Hàm Ninh cầm lên nhìn, trên giấy chi
chít các mục, quả thực là vô cùng toàn diện, chu đáo. Cố Hàm Ninh nhìn
Triệu Thừa Dư có chút kinh ngạc: “sao mà anh suy nghĩ tỉ mỉ thế?”
Triệu Thừa Dư ho nhẹ, bình tĩnh lấy lại bản ghi chép: “Anh lên mạng tra các bước tiến hành.”
Cố Hàm Ninh “phì” cười, cô thật không
nghĩ tới, Triệu Thừa Dư vì tổ chức hôn lễ mà lên mạng tra các bước tiến
hành, lập tức vừa mềm lòng vừa ấm áp, ai, thật không phải là hiện tượng
tốt, cô phát hiện bản thân không kiên trì được lâu.
“Tùy anh đi. Đừng xa nhà chúng ta quá là được rồi.” Cố Hàm Ninh trong lòng thở dài, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
“Kì nghỉ hè này rất nhiều việc, mẹ anh
chọn được mấy căn rồi, chỉ chờ chúng ta về xem thôi, tốt nhất là trước
khi nghỉ hè quyết định luôn. Nếu không ưng ý nhà giao ngay (*), anh thấy nhà giao sau (**) cũng được, dù sao phần lớn thời gian chúng ta ở
trường, nhà anh, hoặc là nhà em, tùy em thích ở đâu thì ở.” Triệu Thừa
Dư lại viết viết lên trên bản ghi chép, nhẹ giọng nói quyết định của
mình. Ngày mùng một tháng năm, nhà bọn họ đã chuyển đến sống ở Giang Nam Xuân Thành rồi, về sau khi về nhà cũng dễ gặp mặt hơn. Nếu sớm biết,
hai nhà cùng mua nhà cùng một tiểu khu, lúc ấy anh nên hỏi rõ ràng, trực tiếp mua cách vách. Biệt thự liền nhau, hai gian liền nhau, bức tường
ngăn ban công ở lầu ba không cao, lúc sửa sang lại nếu như không cao
thêm, leo lên rất dễ.
[(*)Nhà giao ngay: nguyên văn tiếng
Trung là ‘hiện phòng’: chỉ căn nhà người mua có thể chuyển vào ở ngay;
(**) Nhà giao sau: nguyên văn là ‘kỳ phòng’: chỉ căn nhà đang được xây
dựng, sẽ được giao cho người trong một kỳ hạn nhất định.]
Thật sự là đáng tiếc!
“Ừ” Cố Hàm Ninh nâng má, nhìn Triệu Thừa Dư đang hăng hái dào dạt, bật cười. Bộ dạng của anh bây giờ, còn hưng
phấn hơn lúc cùng các đàn anh mở công ty hồi trước.
“Đúng rồi, hôm qua phó chủ nhiệm khoa
tìm đến anh, thầy để cử anh bảo vệ nghiên cứu, anh đã đồng ý, đến lúc sẽ đi theo thầy.” Triệu Thừa Dư không chút để ý nói.
“Ừm, rất tốt, anh đã hoàn thành một bước nhiệm vụ một cách tốt đẹp, em vẫn còn phải cố gắng.” Cố Hàm Ninh mím
môi cười, về khảo nghiên, cô không lo lắng nhiều, học kì này, cô hoàn
thành chương trình và kỳ thi môn giáo dục học, tâm lý học cần cho thi
lấy chứng nhận tư cách giáo viên (chứng nhận cho phép hành làm giáo viên trong ngành giáo dục TQ), học kỳ một năm tư liền chuyên tâm chuẩn bị thi nghiên cứu sinh rồi.
Nhưng mà, có lẽ trước cuộc thi chính thức, cô cũng có thể lấy được giấy
cử đi học, chỉ cần chuyên ngành phù hợp, thì đi học càng tốt.
Trong phòng ngủ các cô, chỉ có cô nghĩ
đến việc khảo nghiên, ba người còn lại thì không có hứng thú, cô nói vài lần, cuối cùng cũng bỏ cuộc. Khảo nghiên hay là đi làm, giống như người uống nước, nóng lạnh tự biết lấy, cô hoài niệm cuộc sống học đường, cho nên lưu luyến trường học, ba người còn lại mong muốn đi làm, theo cách
nói của Thịnh Mạn Mạn, đến lúc kiếm ra tiền, cô muốn mua bánh thì mua
bánh, muốn mua thịt thì mua thịt, hoàn toàn có quyền tự chủ.
Tuần thi năm ba chấm dứt, mọi người cũng không vội vã muốn về nhà giống như hai năm trước đây. Ngành của Cố Hàm
Ninh vẫn luôn thi xong muộn nhất, Thôi Hà Miêu hẹn đi ăn cơm chiều, ngày mai lại đi.
Buổi tối đủ người, Bạch Vũ Hân đã tới từ sớm, còn có Phạm Ý Mân lúc đến tìm Triệu Thừa Dư, nghe nói bọn họ tổ
chức liên hoan liền mặt dày mày dạn ở lại ăn cơm, trực tiếp không nhìn
tấm vé xe buýt đã mua xong của cậu ta kia.
Đối với Phạm Ý Mân, Cố Hàm Ninh luôn có thiện cảm, thời đại học Triệu Thừa Dư có quan hệ tốt nhất với cậu và Mạnh Khởi Đức.
Phòng 617 có bốn người thêm hai người
nhà và bạn bè của người nhà, tổng cộng là bảy người. Bao một phòng ở nhà ăn trường học, rộng rãi thoáng mát.
Thôi Hà Miên ngồi cùng Mạnh Khởi Đức, mặt mày tươi cười, khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp hơn.
Từ khi khai giảng năm ba, cô vẫn luôn u
sầu, vì thực tập năm tư, vì sắp chia lìa khi tốt nghiệp. Tháng sáu tốt
nghiệp, nói ra thì rất xa, nhưng thật ra là rất gần.
Thôi Hà Miêu là người thành phố W tỉnh
J, mà Mạnh Khởi Đức là người thành phố F tỉnh F, hai thành thị cách xa
nhau hơn tám trăm Km. Tốt nghiệp là chia tay, đây là chuyện bình thường ở trường học, còn chưa tới thời điểm tốt nghiệp rất nhiều đôi trong
trường đã cãi nhau thậm chí là dứt khoát chia tay vì nơi thực tập và con đường đi của một năm sau. Năm tư còn chưa tới, năm ba bọn họ đã nếm mùi cay đắng của hiện thực trước rồi.
Yêu xa, thật ra rất không thực tế. Thôi
Hà Miêu nói với Cố Hàm Ninh, cô ấy không có tự tin, chỉ cần cô ấy độc
thân trở về thành phố W, người trong nhà nhất định lập tức giới thiệu
bạn trai.
Cố Hàm Ninh cũng có chút đau lòng, kiếp
trước khi chưa tốt nghiệp, cô cũng từng trải qua giày vò giãy dụa như
vậy, cuối cùng cũng dứt khoát rời nhà dốc sức làm việc với bạn trai.
Nhưng bây giờ, Triệu Thừa Dư không để cô có dịp ưu phiền, đã sớm xách
định bước đi cùng nhau, cô thật may mắn.
May mắn, trước cuối kì, Mạnh Khởi Đức
nói với Thôi Hà Miêu, anh ta quyết định sau khi tốt nghiệp, cùng cô đến
thành phố W. Mạnh Khởi Đức không phải con một, anh còn có một người anh, một người chị, tuy rằng là con út, nhưng so với Thôi Hà Miêu là con gái một, thì trách nhiệm ít hơn một chút. Lúc ấy, anh cười nhéo mũi Thôi Hà Miêu: “May mắn là ba mẹ anh vi phạm kế hoạch hóa gia đình, nếu không
anh cũng thật không hạ quyết tâm được. Chị anh nói, chị ấy sẽ chăm sóc
ba mẹ, để anh yên tâm giữ chặt vợ, về sau anh sẽ đến địa bàn của em lăn
lộn, đến lúc đó cần phải giữ chặt anh.”
Lúc ấy, mấy người Cố Hàm Ninh vừa mới
hoàn thành xong một tiết chuyên ngành, cô nhìn thấy Thôi Hà Miêu đỏ mắt, lập tức bổ nhào vào lồng ngực Mạnh Khởi Đức, đến nỗi làm cho Mạnh Khởi
Đức ngã nhào xuống mặt đất, Thôi Hà Miêu cũng ngã lăn ra đất, lại chui
vào lồng ngực anh, vừa khóc vừa cười.
Lúc ấy, Cố Hàm Ninh thật sự thở phào một cái, cười nhìn hai người té trên mặt đất, ôm chặt lấy nhau, lúc quay
đầu, nhìn hốc mắt đỏ hồng của Bạch Vũ Hân, thì nở một nụ cười hiếm thấy.
Hôm nay, ăn cơm, thấy Mạnh Khởi Đức và
Thôi Hà Miêu nắm tay nhau, cùng cười tiến đến, Thịnh Mạn Mạn lại có cơ
hôi trêu chọc một phen. Trong thời gian nghiêm trọng nhất, Cố Hàm Ninh
và Thịnh Mạn Mạn đều cẩn thận không dám đề cập đến các từ: thực tập, tốt nghiệp, sợ sau khi nghe xong Thôi Hà Miêu không tự chủ được mà khóc,
nói thực, cô và Thịnh Mạn Mạn cùng nghĩ, hai người họ cũng sẽ như cặp
tình nhân khác, sau khi tốt nghiệp sẽ càng ngày càng xa cách.
Cố Hàm Ninh thấy Bạch Vũ Hân ngồi một
mình, gầy hơn hẳn so với trước kia, quay đầu, đón nhận ánh mắt ấm áp
chưa bao giờ rời khỏi của Triệu Thừa Dư, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, mang theo một chút tê dại.
Có tình yêu không trọn vẹn, có tình yêu ngọt ngào. Chúng ta có thể làm là khi còn có thể nắm tay thì nắm thật chặt.
Năm ba, có người vui mừng, có người bi thương cuối cùng đã kết thúc.
Kì nghỉ hè, còn có một thời gian thực
tập ngắn, khởi động cho đợt thực tập năm tư. Cố Hàm Ninh thật sự không
chịu nổi lời khuyên nhủ của Triệu Thừa Dư, cuối cùng cũng đồng ý trong
kì nghỉ hè thì thực tập ở công ty anh. Triệu Thừa Dư tất nhiên là vui vô cùng, đi theo làm người hầu của cô, để dập tắt ý muốn đổi ý của Cố Hàm
Ninh.