Edit: Truc Van
Beta: Vi Vi
Vừa đi vào sân bãi mỹ thực tiết, mọi
người chen vai nối gót, các loại thức ăn hương thơm đa dạng. Sạp hàng ở
hai bên được dựng tạm thời, cách nhau khoảng mười mét, xếp hàng vòng
quanh bên ngoài sân vận động, nhất thời thật đúng là nhìn không thấy bờ
rồi.
Ánh mắt mọi người đều lộ ra hứng thú, nhìn chằm chằm thức ăn ngon được bày bên cạnh có ham muốn nhúc nhích.
Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư không hẹn mà cùng bước chậm lại, chờ đến lúc cách xa mấy người còn lại, cùng nhìn nhau cười, chậm rãi hướng bên cạnh tránh né, sau đó Cố Hàm Ninh một tay lôi kéo Triệu Thừa Dư, đông chen tây rẽ, chạy thật nhanh tới trước cửa
hàng đối diện, quay đầu nhìn lại, dòng người bắt đầu khởi động, đâu còn
có thể nhìn thấy mấy người còn lại.
Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, dứt khoát lôi kéo Triệu Thừa Dư lại đi về mấy con đường phía trước, lúc này mới
chậm lại bước chân, chậm rãi tiến tới một cửa hàng.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn hai người tay trong tay, nhất thời có chút cảm giác đầu choáng mắt hoa.
Vốn là cũng có chút nản lòng thoái chí,
đột nhiên nói cho cậu biết trúng giải thưởng rồi, hơn nữa lập tức thực
hiện, còn tặng thêm cổ vũ!
Điều này cũng, quá kích thích đi!
Cố Hàm Ninh khóe môi chứa ý cười, cố ý giả vờ chuyên chú xem thức ăn đối diện phía trước, một tay nắm lỏng tay Triệu Thừa Dư.
Vừa rồi lôi kéo Triệu Thừa Dư đi, ngay
từ đầu, là cô cầm ở trên cổ tay cậu, sau đó đổi ý, thuận thế liền trượt
đến lòng bàn tay, chậm rãi nắm.
Lòng bàn tay nắm chặt nhau, dường như khoảng cách trái tim cũng không có khoảng cách khe hở.
“Này, giống như ăn rất ngon đấy.” Cố Hàm Ninh chỉ vào món viên mực bên trong cửa hàng, “Ông chủ cho một bát.”
Vừa nói là chuẩn bị lấy tiền, thuận thế buông tay Triệu Thừa Dư ra.
Triệu Thừa Dư sửng sốt, trong lòng cảm thấy mất mát, kịp phản ứng, lập tức lấy tiền ra.
Cố Hàm Ninh cười hì hì tiếp bát nhựa nhỏ ông chủ đưa tới, cầm lấy que xiên dài bằng trúc, dẫn đầu đi xuống một cửa hàng.
“Ừ, ăn ngon thật!” Cố Hàm Ninh cắn một viên mực, cảm thấy là trong miệng tràn đầy tươi mới ngon miệng.
Quả nhiên, bất kể là thức ăn hay là du lịch, quan trọng nhất vẫn là người ở bên cạnh.
Cố Hàm Ninh một mình ăn, dùng que trúc xiên một viên, cười đưa tới môi Triệu Thừa Dư.
“Cậu cũng ăn một viên, ngon thật đấy!”
Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ cười mở miệng, tùy ý Cố Hàm Ninh liên tục đút cho cậu hai viên mực to, nhất thời nói không ra lời.
Cố Hàm Ninh ném đồ trong tay vào trong
thùng rác bên cạnh, lôi kéo Triệu Thừa Dư miệng còn đang phình, lại nhìn xung quanh đi đến một cửa hàng phía trước.
“Này! Cái này xem ra ăn ngon đấy!” Cố
Hàm Ninh quay đầu, cười hì hì nhìn Triệu Thừa Dư, híp lại hai tròng mắt
lộ ra thần sắc bỡn cợt.
Triệu Thừa Dư hơi trắng bệch, vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng.
“Cái này? Nếu như cậu thích, mình mua
cho cậu một bát?” Triệu Thừa Dư dời tầm mắt, nhìn vào trong một cái giỏ
nguyên liệu, hình như còn có mấy con đang ngọa nguậy, là ảo giác của cậu sao?
Cố Hàm Ninh chớp chớp mắt, hướng ông chủ kêu lớn: “Ông chủ! Cho một chén ~ “
Triệu Thừa Dư vội vàng trả tiền, đợi Cố Hàm Ninh nhận lấy chén nhỏ, liền khẽ kéo cánh tay Cố Hàm Ninh, đi phía trước.
“Đi, chúng ta đi sạp hàng tiếp theo nhìn xem!”
Cố Hàm Ninh dừng lại bước chân.
“Mình trước thử xem, ăn được không!”
Vừa nói, liền dùng thìa nhựa nhỏ được
tặng kèm, múc một chút để ở trong miệng, nhai từ từ nuốt chậm rãi, thuận tiện lộ ra một biểu tình hưởng thụ.
“Triệu Thừa Dư! Ăn thật ngon đấy! Cậu có muốn thử một chút hay không?”
Vừa nói, Cố Hàm Ninh thật tốt bụng lại múc một chút, đưa đến môi Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư vội vàng lui từng bước, cẩn thận cách thìa và cái bát nhỏ xa một vài bước, xua tay.
“Không cần! Cậu ăn đi!”
Cố Hàm Ninh tròng mắt xoay một vòng,
cười hắc hắc nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, đến gần từng bước, khẽ kiễng
chân, tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư nhẹ nói.
“Triệu Thừa Dư, nếu như cậu chịu ăn một
con, mình liền hôn cậu một cái!” Cố Hàm Ninh lui từng bước, trở lại vị
trí ban đầu, cười híp mắt nhìn gò má Triệu Thừa Dư đỏ lên trong nháy
mắt, “Như thế nào?”
Triệu Thừa Dư cố gắng ổn định nhịp tim
đập, tầm mắt chuyển qua chiếc bát nhỏ trên tay Cố Hàm Ninh, nhắm lại
mắt, giống như là thấy chết không sờn vậy hơi hơi mở miệng.
“Mình ăn!”
Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi, cúi đầu cười hắc hắc, múc một muỗng nhộng chiên, thật nhanh nhét vào trong miệng Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư vẻ mặt đau khổ, thật nhanh nuốt xuống, cơ hồ cũng không nhai.
Cố Hàm Ninh nhìn đến vui thích, cười đến vô cùng thoải mái.
“Hương vị được không?”
“Là lạ . . .” Triệu Thừa Dư rốt cục nuốt xong, thành thật trả lời, “Mình đã ăn. . .”
Cố Hàm Ninh cười tít mắt, nhìn chằm chằm mặt hơi ửng đỏ của Triệu Thừa Dư như là đã trấn định rất nhiều.
“Ừ, cậu ăn. Cậu ăn ba con nhộng đấy!
Mình đã nói, cậu ăn một con, mình liền hôn một cái, nhưng cậu ăn tới ba
con, đã không phù hợp với ước định của chúng ta, tự nhiên xoá bỏ !”
Cố Hàm Ninh bĩu môi, buông buông tay, có vẻ vô cùng vô tội, trong mắt cũng nồng đậm ý cười.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống hương vị quái
dị trong miệng, bất đắc dĩ nhìn Cố Hàm Ninh một cái, trong mắt không che dấu được sủng nịch, tim đập rốt cục bình thường trở lại.
Cố Hàm Ninh trong lòng vui vẻ, dọc theo đường đi đều mang theo ý cười.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh trên mặt
có ý cười rõ ràng, vừa rồi đáy lòng hơi hơi tiếc nuối cũng lập tức bị
ném ở sau đầu, bước nhanh đuổi kịp.
Lại ăn một bát thạch, một chuỗi thịt dê
cùng hơn phân nửa bánh bao kẹp thịt, Cố Hàm Ninh đã ăn no bụng bảy phần, thức ăn còn dư liền một chút đút vào bụng Triệu Thừa Dư.
“Tìm một chút đồ ăn ngọt đi.” Cố Hàm
Ninh lau miệng, nhìn Triệu Thừa Dư đem bánh bao kẹp thịt còn lại ăn hết
sạch sẽ, sau đó lại đứng lên nhìn bốn phía.
“Đi! Nơi đó giống như có bán kem!”
Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư chen
vào một cửa hàng kem Italy , mua được một chiếc kem ốc quế vị xoài và
cà-phê, híp mắt liếm một ngụm.
“Ân ~ ăn thật ngon! Cậu muốn nếm thử hay không?” Cố Hàm Ninh kiễng chân, đem kem đưa đến môi Triệu Thừa Dư.
Được rồi, kỳ thật cô là hưởng thụ việc đút thức ăn cho Triệu Thừa Dư!
Triệu Thừa Dư cười lắc lắc đầu, cậu thật không thích đồ ngọt.
“Cậu ăn đi.”
Cố Hàm Ninh thật cũng không ép buộc, khẽ gật đầu, một mình liếp láp.
Dòng người càng lúc càng đông, hai người đi dạo cũng một lúc lâu, Cố Hàm Ninh dứt khoát kéo Triệu Thừa Dư đi
hướng bên cạnh, để tránh đám người ngày càng thêm đông đúc.
Hai người vừa mới đứng lại, Triệu Thừa Dư liền lấy điện thoại di động ra trả lời tin ngắn.
“Bọn họ hỏi mình hiện tại ở nơi nào.”
Kỳ thật, người nhắn tin tới chính là Cao Thần, chỉ là cậu có chút do dự, không muốn nói ra cái tên này, đột ngột ảnh hưởng đến không khí lúc này.
“Thế à, cậu nói như thế nào?”
Cố Hàm Ninh căn bản không có để ý, tầm mắt đang nhìn cây kem ngay trước mắt.
“Mình nói quá nhiều người, chính mình đi dạo một chút, đợi lát nữa gặp ở bên ngoài.”
Cố Hàm Ninh ngay từ lúc tụt lại phía sau cuối liền nhắn tin cho Thôi Hà Miêu, nói là cô nhìn thấy thức ăn mình
thích, cô đi mua trước, để cho các cô ấy không cần phải để ý đến cô, đi
trước, chờ cô mua xong lại cùng các cô ấy liên hệ.
Đương nhiên, đây là một loại “kéo dài”,
cô đến bây giờ còn không có vượt qua bọn họ. Cố Hàm Ninh hơi thở hàm
chứa vị ngọt hơi lạnh thật ngon của kem, trong lòng vừa nghĩ.
“Triệu Thừa Dư. . .”
Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, ngẩng đầu, gọi.
Triệu Thừa Dư đang cúi đầu trả lời tin nhắn, nghe được Cố Hàm Ninh gọi cậu, tự nhiên ngẩng đầu nhìn.
Cố Hàm Ninh chờ cơ hội liền động, một
tay bắt tay áo sơ mi Triệu Thừa Dư, kiễng chân, thật nhanh hướng đến
khóe môi Triệu Thừa Dư nhẹ mổ một cái, sau đó buông tay ra, gục đầu
xuống, cứ thế lại liếm lấy kem trên tay, thần thái tự nhiên, chỉ có khóe môi bị kem hơi hơi che đi lộ ra một tia vui vẻ vì thực hiện được.
Triệu Thừa Dư sững sờ nhìn Cố Hàm Ninh,
nhất thời có chút phản ứng không kịp, tim đập như nổi trống, thịch thịch thịch làm cậu có chút hoa mắt.
Vừa rồi. . . Là ảo giác đi? Độ ấm mềm
mại của môi cô dường như còn lưu lại ở khóe môi cậu, ngứa một chút, ấm
áp, như rót vào đến đáy lòng của cậu. . .
Cố Hàm Ninh nhịn không được ngẩng đầu,
trên gương mặt trắng nõn nhuộm màu nhàn nhạt phấn hồng, chỉ ngây ngốc
nhìn Triệu Thừa Dư, híp mắt nở nụ cười.
Vừa rồi cô mổ một cái, khóe môi Triệu Thừa Dư để lại một chút kem màu vàng nhạt.
Cố Hàm Ninh cúi đầu mím môi cười một
tiếng, thật nhanh ngẩng đầu, lần nữa kiễng chân, rũ mắt, đưa ra đầu lưỡi nhỏ nhắn hồng nhuận, ở khóe môi Triệu Thừa Dư khẽ liếm. . .
Tim Triệu Thừa Dư đập giống như sắp nhảy ra cổ họng. . .
Cố Hàm Ninh thu chân, ngược lại đứng vững.
“Chậc, vị trái xoài, thật không tệ!”
Cố Hàm Ninh nói nhỏ, nhưng đáy lòng
Triệu Thừa Dư vang lên một tiếng thật lớn, đáy lòng nảy lên luồng nhiệt
thẳng hướng đến trán, mang đến từng trận rung động!
Triệu Thừa Dư cũng nhịn không được nữa,
đưa tay kéo Cố Hàm Ninh qua, cúi đầu tìm được môi của cô, nhẹ nhàng
chụp lên, trằn trọc vuốt ve, động tác vụng về lại giống như nâng châu
báu.
Cố Hàm Ninh thân thể một trận run rẩy, như có một luồng tê dại từ lòng bàn chân dâng lên, làm cho cô cơ hồ đứng không vững.
Một trận thanh âm dễ nghe của tiếng chuông vang lên, đột nhiên cắt đứt ngọt ngào rung động giữa hai người.
Triệu Thừa Dư thở hổn hển, chậm chạp
buông đôi tay đang nắm hai bàn tay của Cố Hàm Ninh ra, cúi đầu, nỗ lực
điều tiết hô hấp và tìm đập không bình thường.
Cố Hàm Ninh tự nhiên cũng không khá hơn
chút nào, rũ mắt, không dám nhìn mặt Triệu Thừa Dư, khóe môi lại hàm
chứa tình yêu thẹn thùng đáng yêu.
Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục, Cố Hàm
Ninh có chút buồn bực lấy điện thoại di động ra, đáy lòng thầm trách cứ
điện thoại này tới không hợp lúc!
“Alo, Miêu Miêu. Ừ, mình hả, mình đang ở gần chỗ bán thịt dê. Thịt dê ở chỗ nào hả? Mình cũng không rõ ràng a?
Nga, vậy mình vẫn còn ở phía sau các cậu đấy. Các cậu ăn trước đi, mình
gặp bạn học cấp ba, đang cùng nhau đi dạo đấy. Ừ, được, mình đợi lát nữa tới tìm cậu.”
Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, lại nhìn
Triệu Thừa Dư đang nhìn mình, rung động vừa rồi dường như còn giữ lại
một tia ở trên mặt, trong mắt lại trong trẻo rất nhiều, sâu kín nhìn
mình.
“Cậu. . .” Triệu Thừa Dư do dự mở miệng, không biết nên nói như thế nào.
Cố Hàm Ninh hơi hơi nhíu mày, nhìn biểu tình của Triệu Thừa Dư, hơi suy nghĩ một chút, đại khái đoán được ý của cậu.
“Tại sao cậu không nói cho bọn họ biết,
chúng ta ở cùng một chỗ?” Triệu Thừa Dư vẫn là đã mở miệng, nhìn Cố Hàm
Ninh, trong lòng mang theo một tia mất mát bương bỉnh, “Là. . . Là bởi
vì Cao Thần không?”
“Đương nhiên không phải!” Cố Hàm Ninh
đáp, khóe môi ẩn chứa ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, “Triệu Thừa
Dư, mình thích cậu! Những lời này, thật ra, tối hôm đó, mình đã muốn trả lời cậu.”
“Vậy cậu… Cao Thần cậu ấy…” Triệu Thừa Dư bị lời nói của Cố Hàm Ninh làm cho chấn động gần như nói năng lộn xộn.