***
Quay phắt người lại tìm thủ phạm thì giọng nói của Mạc Khiêm Vũ cất lên.
“Cô đang âm mưu gì vậy? Không phải định nhân lúc tôi không cảnh giác mà hạ độc vào thức ăn của tôi chứ”
Anh có chết cũng không thừa nhận vừa rồi trong lúc cô đeo tạp dề nấu cơm anh thực xúc động muốn tới ôm cô từ phía sau. Một buổi chiều đẹp trời, một cô gái xinh đẹp nhu thuận đang vì bạn mà vào bếp, đó thật là điều có lực sát thương vô hạn.
“...” biến đi
“Sao không nói chuyện? Có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi không?”
“...”. phải đó, nếu có thể tôi thực muốn độc chết anh đi cho rồi!
“Mục Nguyệt, cô đang “bơ” tôi phải không”
“...” tôi đang bơ anh đấy, sao nào, anh có ý kiến?
“Cô...em yêu, sao lại giận dỗi rồi, nói chuyện với anh đi, anh thừa nhận mình không mua quà cho em nhân kỷ niệm ngày chúng mình quen nhau là anh không đúng nhưng em đừng có lơ anh đi được không, nói chuyện với anh đi mà Nguyệt Nguyệt”. Hai móng vuốt nào đó còn cố ý vòng qua eo của Mục Nguyệt và kéo cô vào lòng.
Trái tim vừa mới bình ổn của Mục Nguyệt lúc trước lại được dịp nhảy binh binh, nếu anh cứ tùy tiện ôm cô thế này thì sẽ khiến cô thực sự rất khó xử. Nhưng nghĩ lại hôm nay quả thật là ngày đánh dấu một tháng bọn họ quen nhau thật.
“Phối hợp chút đi, bà cụ đang đứng ở cửa đấy”, Mạc Khiêm Vũ thì thầm bên tai. Hơi ấm từ anh lây sang cô khiến trái tim của Mục Nguyệt càng khó chịu, cô nghi ngờ mình đang mắc bệnh lí về tim mạch thật rồi!
“Từ lần sau anh không được phép quên đâu đấy, nếu anh dám quên em sẽ không để ý tới anh nữa!”
“Được, bảo bối anh sẽ không quên nữa đâu!”
Cả hai người đang ôm nhau bỗng run nhẹ, họ cùng buồn nôn trong lòng vì lời nói của đối phương nhưng lại không dám bộc lộ, còn gì đáng sợ hơn việc này nữa.
Khi tiếng cười của bà cụ xa dần, đôi trai gái vừa mới dính nhau như sam vội tách nhau ra trong chớp mắt, họ nhìn nhau đầy ghét bỏ
câu khẳng định chắc nịch của Mục Nguyệt cất lên
“Cô đang quấy rối tôi!”, Mạc Khiêm Vũ cũng gần như cất lời cùng một lúc với Mục Nguyệt
<Quấy rối...Mạc Khiêm Vũ, anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng chứ? Có phải bất cứ cô gái nào không may chạm vào anh sẽ đều bị anh kiện tội quấy rối không? Sẽ không phải cho tới giờ...anh...vẫn là xử nam đấy chứ!>
“Cô...Ai là xử nam, đừng có nói nhảm...”. mặt ai đó bỗng nhiên hơi hồng, húng hắng ho để che bớt lúng túng, Mạc Khiêm Vũ vội vã bỏ chạy khỏi phòng bếp
<Haiz, xem ra là xử nam thật rồi! Cư xử đáng yêu quá!>
Mục Nguyệt không hề hay biết ánh mắt cô lúc này có bao dịu dàng khi nhìn về hình bóng đã khuất sau cánh cửa phòng bếp. Chỉ biết rằng trái tim khô cằn của cô sau bao năm mệt mỏi rã rời vì quá khứ đã có chút ánh sáng trở lại.
Có lẽ là vì ai đó, cũng có thể là không!