Sau khi rời nhà Mạc Khiêm Vũ, Mục Nguyệt được tài xế Lâm đưa về nhà.
Mặc dù tâm trạng ngày hôm nay vui buồn đan xen nhưng cô vẫn không quên hôm nay là sinh nhật của dì Susan. Bà sống cùng với gia đình cô khi hai chị em Mục Nguyệt vừa mới lọt lòng. Hai chị em cô đều là do một tay bà nuôi lớn.
Với Mục Nguyệt, dì Susan không chỉ đơn thuần là một người làm, bà như người mẹ thứ hai của cô vậy. Thậm chí khi cô còn nhỏ, bà là người gần gũi với cô nhiều hơn cả mẹ. Mẹ thường hay lạnh lùng nghiêm khắc với Mục Nguyệt, nhưng dì Susan thì khác. Những lúc bị mẹ quở trách, bên cạnh cô sẽ luôn có dì Susan, dì ấy sẽ ôm cô vào lòng để vỗ về an ủi, dì sẽ làm bánh bao nhân thịt cho cô ăn mặc dù việc tìm mua nguyên liệu làm bánh bao theo cách của người phương đông là việc vô cùng khó khăn ở Canada.
Cả tuổi thơ của mình ngoại trừ cha mẹ, cô chính là yêu dì Susan nhất. Hôm nay là sinh nhật của dì, cô vĩnh viễn sẽ không quên.
Lấy giấy bút từ trong túi xách ra, Mục Nguyệt muốn nhờ tài xế Lâm đưa mình tới tiệm bánh ngọt. Cô sẽ mua tặng dì Susan một chiếc bánh sinh nhật thật lớn.
“Cô chủ nhỏ Mục, cô muốn tới tiệm bánh sao? Cô hỏi đúng người rồi, hôm nay tôi sẽ đưa cô tới tiệm bánh ngọt ngon nhất vũ trụ!!!”
(Ngon nhất vũ trụ? Tài xế Lâm, anh có nói quá không thế?)
“Không hề...sau khi cô dùng bánh, cô sẽ được trải nghiệm cảm giác như lên thiên đường với kem bơ mịn màng trắng nõn, sốt dâu tây sánh quyện với hương bánh mì ngạt ngào vị lúa mạch...bla bla...”
(Oh... vậy tôi sẽ mua vị socôla!)
“...”
Vị tài xế này sẽ không phải vì đồng lương tài xế ít ỏi mà đi làm ngoài giờ đấy chứ? Chẳng lẽ anh ta đi làm nhân viên quảng bá tiêu thụ cho tiệm bánh ngọt? Nhưng mà điều này lại càng vô lý, sao có chuyện tiệm bánh ngọt đi mượn một người đàn ông béo tốt phì nhiêu như tài xế Lâm làm nhân viên quảng bá chứ, không phải loại nhân viên này thường là những cô gái vô cùng xinh đẹp sao? Hay bây giờ xấu chút lại được đón nhận nhiệt tình hơn cả những người xinh đẹp rồi?
Nhưng việc tài xế Lâm đi làm ngoài giờ này tuyệt đối không thể để cho Mạc Khiêm Vũ biết được, anh chắc chắn sẽ đuổi việc tài xế Lâm cho xem. Haiz, phải giúp tài xế Lâm giữ bí mật mới được.
(Tài xế Lâm, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp anh.)
“Sao phải giữ bí mật chứ. Cô chủ nhỏ Mục, cô phải PR rộng rãi cho tôi mới phải. Càng nhiều người biết càng tốt, nhất là Tổng giám đốc...thử nghĩ xem...nếu ngài ấy biết thì bạn bè ngài ấy cũng biết, bạn ngài ấy lại nói với bạn của bạn ngài ấy. Bạn của bạn...ngài ấy biết thì gia đình của họ cũng biết, họ toàn là tầng lớp thượng lưu, chẳng mấy chốc, tiệm bánh của vợ tôi sẽ chật kín nhưng đơn hàng...hắc hắc” (Ảo tưởng n lần)
Mục Nguyệt cảm thấy đầu cô sắp nứt ra với mấy cái lý luận bạn bè gì đó của vị tài xế ngây ngốc đang chìm đắm trong hoang tưởng trước mặt. Nhưng xem ra tài xế Lâm là người rất gan dạ, anh ta còn chẳng thèm sợ bị Mạc Khiêm Vũ đuổi việc luôn.
Vị tài xế nào đó bị thế giới đơn hàng che phủ đã vô tình không hay biết rằng Mục Nguyệt hoàn toàn hiểu sai ý của anh. Thực chất, cô không nghe thấy tài xế Lâm nói rằng tiệm bánh ngọt là của chính vợ anh ta mở.
---
Xe dừng lại trước một con phố nhỏ xíu tới mức cô và tài xế Lâm phải xuống xe đi bộ vào trong con hẻm sâu hun hút mãi không thấy điểm dừng. Thật không biết tiệm bánh ngon kiểu “vũ trụ” đó nằm ở đâu trong dãy phố này?
“Cô chủ nhỏ Mục, Cô đừng nghĩ đường ở đây nhỏ mà đồ ăn không ngon, nơi đây là thánh địa của đồ ăn vặt đấy...ngon tới mức muốn nổ banh xác...”
(...) cách dùng từ của anh đúng là...vô cùng đặc biệt.
“Tới rồi, xin trân trọng giới thiệu tiệm “Bánh ngọt” (Vâng tên tiệm là tiệm Bánh ngọt ạ)
Mục Nguyệt nhìn tấm biển hiệu siêu vẹo như muốn bật ra khỏi tường trước mặt mà lòng rầu rĩ không thôi. Rốt cuộc thì cái cảm giác ngon muốn nổ banh xác như lời tài xế Lâm nói có được tìm thấy ở một quán nhỏ đặc biệt tới mức cái tên tiệm cũng vô cùng đặc biệt này không.
“Darling, anh về rồi?”
“Honey, em xem hôm nay anh mang ai tới nè. Đây chính là Tổng giám đốc phu nhân tương lai của anh!”
“Sao? Darling, anh thật là giỏi. Mục tiểu thư xin mời vào” (Sao biết tên hay vậy? -Vợ tài xế Lâm: Chuyện này có gì khó, ta chính là đệ nhất “quân sư quạt mo” của tiểu Lâm cơ mà...)
Màn chào hỏi vô cùng sến sẩm giữa hai vợ chồng nhà nọ cuối cùng cũng chấm dứt. Rốt cuộc thì họ cũng chú ý tới Mục Nguyệt đang đứng chỏng gọng trước thềm cửa tiệm mải mê suy nghĩ.
Ra là quán nhỏ này do vợ của tài xế Lâm mở. Cô gái xinh đẹp quyến rũ này ấy vậy mà lại là vợ của tài xế Lâm. Haiz, xem ra đầu năm nay xu hướng kết hôn “đôi đũa lệch” đang lên ngôi.
“Mục tiểu thư, cô tới mua bánh sinh nhật phải không?“.
Không những xinh đẹp mà giọng nói cũng như muốn rót mật vào tai người nghe nữa. Mục Nguyệt âm thầm đánh giá.
(Tôi muốn một chiếc bánh ngọt vị socôla, Lâm phu nhân, cô làm giúp tôi bây giờ luôn nhé!)
“Ôi không! Darling, cô ấy gọi em là Lâm phu nhân kìa! Nghe thật xuôi tai quá đi!”
“Honey à, cô chủ nhỏ Mục là người vô cùng tinh tế mà! Phải bắt kịp thời gian nịnh hót bà chủ tương lai, sau này có khi lại được thăng chức cũng nên”
Hai người có thôi ngay cái điệu bộ nửa Tây nửa tàu đó đi không hả? Mục Nguyệt cảm thấy cô sắp chết chìm trong những lời nói hoa lá của cặp vợ chồng “lệch pha” này rồi. May mà ngay lúc này lò nướng trong bếp vang lên báo hiệu bánh đã chín mới giúp Mục Nguyệt được giải thoát khỏi bể khổ của hai người bọn họ.
“Mục tiểu thư xinh đẹp, cô hãy chờ một chút, mẻ bánh mới của tôi vừa ra lò, tôi trang trí giúp cô. Darling, anh còn không mau mời Mục tiểu thư ngồi”
Mục Nguyệt vừa đặt mông xuống ghế thì rắc...chiếc bàn cách đó hai mét bỗng nhiên sụp đổ.
Chất lượng gỗ có vẻ như.. không được tốt lắm thì phải???
“Haiz, cái bàn chết tiệt này, sập bốn lần rồi mà vẫn còn sức sập cơ à, mày không mệt nhưng tao thì mệt đấy“. Nói rồi vị tài xế nào đó xăm xăm vào trong nhà mang một chiếc búa tạ to đùng ra gõ gõ đập đập chiếc bàn đáng lẽ ra phải nên nằm trong sọt rác.
Công bằng mà nói, tuy chất lượng bên ngoài của tiệm bánh ngọt có hơi...tệ hại nhưng bánh do vợ tài xế Lâm làm ra thì vô cùng thơm. Đúng như tài xế Lâm miêu tả, vị lúa mạch quyện với hương kem và socôla nóng chảy tạo ra một hương vị có thể khiến người ta mê say.
Có lẽ bánh do Lâm phu nhân làm ra còn ngon hơn cả tiệm bánh ngọt số 3 nức tiếng cả nước cũng nên.
Nhận bánh từ tay nữ chủ tiệm, Mục Nguyệt lên xe về nhà cùng với lời hứa sẽ PR giúp tài xế Lâm món bánh ngọt siêu ngon này tới Mạc Khiêm Vũ.
---
Khi Mục Nguyệt về đến nhà, cô không thấy Mục Huyên. Dì Susan nói sáng nay sau khi từ ngoài trở về con bé đã lập tức tới công ty ngay.
Em gái có phải đang tránh mặt cô?
“Đại tiểu thư, cô có dùng bữa tối luôn không?”
(Dì Susan, hôm nay con sẽ làm bữa tối)
“Sao vậy được, chuyện bếp núc nên để tôi làm”
(Vậy thì xem như hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đi. Vì hôm nay là sinh nhật dì mà!)
“Cô nhớ rõ hôm nay là sinh nhật tôi sao? Đại tiểu thư! cảm ơn cô”
(có gì đâu dì, đối với cháu sinh nhật của gì cũng quan trọng như sinh nhật của Huyên Huyên vậy)
Mục Nguyệt nấu ăn khá nhanh, chỉ một lúc sau, cả một bàn ăn ngon mắt đã được bày trên bàn, tất cả các món ăn đều là những món mà dì Susan thích.
(Dì hãy thổi nến và ước một ước nguyện mà dì mong muốn nhất đi)
“Tôi ước giữa đại tiểu thư và nhị tiểu thư luôn hòa thuận vui vẻ. Mong hai vị tiểu thư sớm tìm được người tốt để gửi gắm cuộc đời”
(Sao chỉ ước cho chúng cháu vậy, dì mau ước cho mình đi!)
“Đại tiểu thư, tôi chẳng có ước mong gì ngoài mong muốn hai cô sẽ hạnh phúc. Dạo gần đây nhị tiểu thư luôn không vui, ngày hôm qua lúc dọn phòng cô ấy tôi thấy có vỏ chai rượu và cả thuốc an thần nữa. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, cô ấy còn nhỏ mà đã mất đi tình thương của mẹ, nếu bây giờ cô ấy gặp chuyện gì không hay tôi thật sự không biết phải ăn nói như thế nào với mẹ của hai người nữa. Có phải giữa hai người gần đây có xảy ra hiểu nhầm gì không? Cô hãy nhường nhịn cô ấy một chút... dù sao thì cô ấy cũng rất thiệt thòi...”
(Cháu...cháu biết rồi!Hôm nay là sinh nhật của dì mà, đừng nhắc đến chuyện không vui nữa. Chúng ta ăn thôi!)
Có lẽ ai cũng nghĩ vậy, tới cả dì Susan cũng cho rằng cô nên nhường nhịn Huyên Huyên mọi thứ. Nhưng cô không muốn vậy, cô muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần này thôi. Liệu có được hay không?
-Hết-