Duyên Tình Một Đêm

Chương 3: Chương 2




Trọng Suất Ngụy ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cổ Tinh Nhã, đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu.

Anh ta không phải say rượu sao, sao đột nhiên lại thế này? Khẽ nhíu mày, Cổ Tinh Nhã thầm suy nghĩ, bước chân lui dần ra cửa. . . . . . .

"Tiểu Nhã." Anh thấp giọng gọi cô.

"Ai, ai là tiểu Nhã, anh đừng có gọi loạn." Nghe anh gọi làm cô cảm thấy hoảng loạn.

"À. . . . . . Không hiểu sao?" Trọng Suất Ngụy mị hoặc cười cười.

Anh đứng dậy đi về phía cô. Cô lui một bước, anh tiến một bước cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa.

Lưng chạm tường mà anh lại đứng ngay trước mặt. Cổ Tinh Nhã hoảng loạn cố lấy dũng khí nói: “Trọng tổng tài, anh uống say rồi, anh . . . . . . A ——"

Không đợi cô nói xong, Trọng Suất Ngụy cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.

"Anh, anh, anh . . . . . ." Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.

"Tôi làm sao….. "

Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.

Thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, Cổ Tinh Nhã cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: "Bỏ tôi ra."

"A! Thật là buồn! Chưa có cô gái nào lại không muốn được ở trong vòng tay tôi nha." Anh ác ý nói nhẹ bên lỗ tai mẫn cảm của cô.

"Thế thì tôi là người đầu tiên." Cố gắng nhẫn nhịn ác ý của anh, cô trấn tĩnh lại.

"Vậy sao?Tôi chờ mong điều đó." Trọng Suất Ngụy đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi cô ."Ừ! Ngọt thật." Anh liếm liếm môi………….

"Anh! Không biết thẹn!" Má cô phút chốc ửng hồng thật đáng yêu.

"Đáng chết !" Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.

Trọng Suất Ngụy ôm Cổ Tinh Nhã đi về phía giường. Bàn tay vòng ra sau lấy đi kẹp tóc của cô làm làn tóc xõa xuống trông như thác nước. Mềm mại, mượt mà.

"Anh…….không được làm càn……"

"Làm người của tôi, được không?!"

Mặc dù chỉ mới gặp Cổ Tinh Nhã một lần nhưng mà anh lại không hiểu vì sao mình rất khát vọng cô. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc. Sao có thể như vậy?

"Không! Không được!" Cổ Tinh Nhã cuống cuồng trả lời. Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.

Trọng Suất Ngụy đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô. "Vì sao không thể?"

Cho dù hai tay không cách nào hoạt động, cô vẫn cật lực muốn thoát khỏi anh.

Xem cô không ngừng giẫy giụa, Trọng Suất Ngụy liền trèo lên giường, trực tiếp ngồi lên cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô .

Không nghĩ chờ đợi, anh cúi xuống hôn cô. Thừa dịp cô phản kháng anh liền đưa lưỡi vào miệng cô thăm dò.

"Không, đừng, ưm. . . . . ." Nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, khiến cô nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước ở trong thư phòng, cô thôi vùng vẫy, để mặc anh hôn mình.

Quên đi! Để chính mình phóng túng một lần! Cảm giác thấy cô buông lỏng, anh tự nhiên nâng mặt cô lên hôn càng sâu.

Không biết qua bao lâu, anh dời môi cô. Hai người cùng thở dốc nhìn nhau.

"Anh bỏ tay ra được không, tôi muốn chạm vào anh." Nhìn thẳng mắt anh cô nói.

Trọng Suất Ngụy vội buông tay cô ra, nhìn cô thích thú.

Cô xấu hổ quá, không dám nhìn lại anh.

"Ngụy. . . . . ."

Cô kiều mị gọi làm chút lý trí còn lại của anh bay mất. Trọng Suất Ngụy vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Nháy mắt, cô đã khỏa thân nằm dưới người anh.

Cổ Tinh Nhã e thẹn dùng hai bàn tay cản trước ngực, thân thể nhẹ phiếm chút hồng.

"Ngoan, đừng che." Anh gỡ nhẹ bàn tay đang che trước ngực, ánh mắt mê đắm nhìn hai ngọn núi tuyết trắng thật lâu. Bất ngờ anh cúi xuống hôn lên một bên đỉnh núi. Cái lưỡi ướt át liếm láp hạt châu trên đỉnh núi làm nó căng cứng, đứng thẳng lên. Ngon núi còn lại thì bị anh đưa tay nắm lấy. Không ngừng xoa nắn thành đủ hình dạng. Hai ngón tay vân vê hạt châu vui đùa. . . . . .

"Ư. . ." Cô chỉ có thể không ngừng rên rỉ.

Nghe tiếng rên rĩ anh càng không ngừng dùng môi lưỡi dây dưa, cho đến khi chúng nhuộm một màu hồng rực sáng mới từ từ hôn dần xuống dưới.

Trọng Suất Ngụy hôn xuống bụng cô. Cái lưỡi linh hoạt lướt theo. Đi đến đâu liền để lại một vệt nước đến đó.

"A! đừng, ưm. . . . . ." Cảm giác được anh đang muốn làm gì, cô động đậy ngăn cản.

Tay anh bá đạo giữ chặt eo cô không cho làm loạn.

"Ngoan, anh sẽ làm cho em thích." Trọng Suất Ngụy thấp giọng khe khẽ.

Chậm rãi dùng đầu gối tách hai chân cô ra, để nơi tư mật của cô hiện rõ trước mắt anh.

"Đẹp quá. . . . . ."

Khu rừng rậm rạp dính chút chất lỏng, lộ ra hấp dẫn tới cực điểm. Anh đưa hai ngón tay thô ráp khẽ đẩy hai cánh hoa hồng. Ánh mắt mê đắm nhìn hoa huy*t chậm rãi khép mở.

"Đừng, ưm, nhìn. . . . . ." Phát hiện anh đang nhìn nơi đó, Cổ Tinh Nhã nỉ non cầu xin.

Trọng Suất Ngụy cười cười, tiếp theo vươn lưỡi thăm dò vào hoa huy*t có phần ướt át. Nghe cô thở gấp, lại dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hạch mẫn cảm, làm cho nó càng chảy ra càng nhiều hoa mật.

"Hưm. . . . ư . . . . m. . . . . Ngụy" Cô không chịu được xoay động thắt lưng, lớn tiếng gọi tên của anh, mười ngón níu chặt bờ vai của anh "Xin anh . . . . . ."

Trọng Suất Ngụy dừng lại động tác, nhìn cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, rồi mới thô bạo hôn lên môi cô, ngón tay to dài không báo trước đâm thẳng vào hoa huy*t đã ướt đẫm.

"A! Anh. . . . . . Anh. . . . . . Vô lại . . . . . ." Ngón tay anh khuấy đảo trong hoa huy*t làm Cổ Tinh Nhã bật thốt ra câu mắng yêu.

". . . . . . Vô lại sao ?" Ngón tay càng nhanh ra vào trong hoa huy*t cô.

Cảm nhận được từng khoái cảm không ngừng dâng lên trong người, Cổ Tinh Nhã nắm chặt ga giường, thừa nhận dục vọng anh mang lại.

"Thế nào, em không chịu nổi sao, cầu xin tôi đi!" Mồ hôi anh nhỏ từng giọt lên người cô. Anh cúi đầu cười, nhìn cô phiếm hồng mê muội.

"Ưm. . . . . . Xin. . . . . . Anh dừng tay. . . . . ."

"Kêu to lên." Tay anh lại nhanh thêm.

"A. . . . . . Xin anh. . . . . . dừng tay. . . . . ." Giờ phút này Cổ Tinh Nhã chỉ mong được giải thoát.

Nghe cô thút thít cầu xin, Trọng Suất Ngụy nhanh chóng nhảy xuống giường, cởi bỏ hết trói buộc. Vật nam tính dũng mãnh xông lên. Động thân một cái, nam căn to lớn tiến thẳng vào hoa huy*t. Vách tường chật hẹp của cô lập tức bao chặt lấy dục vọng của anh làm anh không cách nào khống chế dục vọng của mình.

"Ư. . . .m. . .m . . ." Vật kia thật lớn, cứng rắn, cường thế ở trong hoa huy*t của cô không ngừng ra vào. Mỗi lần anh đều đâm vào thật sâu làm khoái cảm đã rất lâu ngủ yên trong người cô trỗi dậy. Tiếng ngâm nga kiều mị không ngừng vang lên bên tai Trọng Suất Ngụy. Anh nhịn không được khoái cảm cô mang lại, mãnh liệt hôn lên người cô, để lại nhiều dấu vết khác lạ.

Anh xoay người cô lại, để cô ôm lấy đầu giường, anh mới từ phía sau nâng mông cô lên. Một tiếng gầm nhẹ, nam căn to lớn đâm thẳng vào hoa huy*t đã sưng đỏ của cô. Hai bàn tay không nhàn rỗi, ôm lấy hai ngọn núi tuyết trắng. Từ phía sau anh đâm thật mạnh vào cô, hai bàn tay cũng ra sức nhào nặn.

"A a. . . . . ."

Với tư thế này, mối lần anh ra vào đều là thật sâu, cũng làm hai người càng thân mật kết hợp.

Tay anh đi xuống thăm dò vào nơi hai người kết hợp, xoa nắn hạt châu mẫn cảm, làm khoái cảm của cô càng lớn hơn.

Cuối cùng anh đâm vào thật mạnh, thật sâu vào hoa huy*t của cô. hoa huy*t không ngừng co bóp. Trong chỗ sâu nhất, anh phun ra dòng nhiệt lưu mãnh liệt đưa cô cùng anh lên thiên đường.

Cổ Tinh Nhã đi vào phòng làm việc. Gần đây trong đầu cô toàn những ý nghĩ không dứt bỏ được. Cô lắc đầu thở dài.

Vừa vào phòng, điện thoại đã reo. Cô nhìn lên đồng hồ, vừa đúng thời gian. đứng trước điện thoại cô do dự nhưng cuối cùng vẫn phải cầm lên.

"Alô"

"Em nghe rồi." Tiếng cười của Trọng Suất Ngụy từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Răng rắc!" Một tiếng, bàn tay nắm chặt.

Cổ Tinh Nhã nghe điện thoại mà cảm thấy đau đầu. Cô xoa xoa huyệt thái dương cho mình chút thư thái.

"Có việc sao? " Không chờ đợi, cô vào thẳng vấn đề.

". . . . . . Không cần lãnh đạm vậy đâu. Em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy." Anh làm ra vẻ đáng thương mong cô mủi lòng.

"Vậy anh chết đi!" Cô chính là lạnh lùng nói.

"Em thật nhẫn tâm!"

Là sao, mềm không thích cô lại thích cứng sao?

"Tôi tưởng ngày đó, em ở dưới thân tôi nhiệt tình như lửa . . . . . ." Anh cố ý dùng âm thanh khiêu khích, gợi cô nhớ lại đêm đó.

"Im miệng! Trọng tổng tài, bất quá đấy chỉ là nhu cầu sinh lý là mà thôi!" Cô ngắt lời anh, cố ý coi đêm đó chỉ là chuyện thường tình. "Huống chi, Trọng tổng tài hoa tâm, việc này cũng không tính là gì."

Một câu nói của cô làm anh nghẹn lời. Quá một hồi, anh mói nói được: "Tôi biết trước đây tôi thật hoa tâm, nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng là gì thì cũng vậy mà thôi. Trọng tổng tài, anh sẽ không vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa đi." Cổ Tinh Nhã trào phúng nói tiếp: "Đối với anh mà nói lên giường không có nghĩa gì cả. Với tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thuận mắt, tôi đều có thể lên giường được."

"Em không cần cố ý làm xấu mình để ngăn cản tôi. Hơn nữa tôi tin em không phải loại người đó."

Anh đau lòng phủ quyết.

Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân người đàn ông khác ngâm nga kiều mị, anh hận không thể đem cô nhốt lại cho riêng mình.

"Tôi đúng là như vậy." Cố kích động anh, Cổ Tinh Nhã mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối.

Đêm hôm đó thật sự rất tốt đẹp. Nhưng điều đó không biểu hiện cái gì.

Cô không phủ nhận anh đã cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng không thể chấp nhận anh. Dời xa anh là điều tốt nhất.

" Cổ Tinh Nhã , em nói dối đúng không." Anh lo lắng muốn cô phủ nhận.

Chỉ tiếc đáp án lại không được như anh mong đợi.

"Tôi không lừa anh, cũng không cố ý lừa anh. Với tôi anh cũng như những người đàn ông khác."

"Không, tôi là người đầu tiên của em mới đúng!" Anh gầm nhẹ.

"Trọng tổng tài, thật tình của anh giá trị bao nhiêu. Quy tắc tình một đêm không phải anh không biết. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm, có thể nào còn có tình cảm với nhau? Nếu chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà đòi hỏi sợi dây tình cảm, vậy thì Trọng tổng tài anh có không biết bao nhiêu sợi dây rồi! Thật xin lỗi, tôi phải đi làm rồi. Xin chào!" Không đợi anh nói thêm, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Anh ta. . . . . . Sẽ không gọi lại chứ? Cô xuất thần nhìn điện thoại, trong lòng không ngừng hỏi chính mình. Cô làm vậy có đúng không?

Hai người không cùng một thế giới, nếu đã không thể cùng nhau, tốt nhất nên sớm rời xa.

Nhưng mà, lòng của cô thật đau . . . . . .

Nhìn điện thoại trên tay, Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên đứng thẳng, vẫn không cách nào chấp nhận được lời cô nói.

Trọng tổng tài, thật tìnhcủa anh giá trị bao nhiêu?

Quy tắc tình một đêm? Này là sự thật. . . . . . . Là sự thật. . . . . . Là sự thật. . . . . .

Những lời cô nói vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, giống như là muốn anh chết tâm, quên đi, coi như anh yêu nhầm người, dụng tâm không đúng nơi.

"Ha ha ha! Trọng Suất Ngụy. Trước kia là anh không cần phụ nữ, hiện tại lại vì một phụ nữ mà phiền lòng, mà cầu xin. Đây là quả báo sao?" Anh nổi điên vừa cười vừa nói: "Thiệt tình, chân tình của ngươi dâng cho người ta, người ta lại khinh thường . . . . . . Ha ha. . . . . ."

Trọng Suất Ngụy điên cuồng gạt tay lên bàn, đẩy tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Cả phòng làm việc đang ngăn nắp lập tức trở nên bừa bãi lộn xộn.

Âm thanh đổ vỡ trong phòng làm việc không ngừng vang lên, làm mọi người bên ngoài sợ hãi không ngừng nhìn nhau.

Có người bạo dạn hé cửa nhìn vào. Nhưng vừa hé cửa đã bị chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh bay thẳng đến. Người nọ sợ hãi vội đóng cửa lại chạy mất.

"Trời ạ! Tổng tài đang rất giận dữ!"

"Hai mắt đỏ ngầu. đầu tóc rối bù……. Trông như quỷ ấy!"

Một đám người thảo luận xong liền quay lại với công việc mà không bị việc kia ảnh hưởng đến.

Thật vất vả chờ đợi đến lúc tan tầm, mọi người ai cũng vội vã ra về. Rất sợ tổng tài nổi điên bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng làm việc phát cuồng.

Chỉ có Liễu Thuần Đình vẫn nhàn nhã ngồi trong văn phòng, miệng tủm tỉm cười, rút điện thoại ra gọi.

Không lâu lắm, đầu dây bên kia bắt máy.

"Tinh Nhã sao? Mình nghĩ việc hợp tác không chắc thành công rồi!" Giọng cô đều đều không rõ ý.

"Thế nào rồi hả?" Bên đối tác chưa duyệt dự án sao? Cổ Tinh Nhã phân vân.

"Ha ha! Cậu không biết sao, sáng nay sau khi Trọng Suất Ngụy nghe xong điện thoại liền nổi điên, đập phá hết phòng làm việc. Theo tớ thấy cứ tình hình thế này, việc hợp tác không biết đến khi nào nha!"

Không ngoài ý muốn, Liễu Thuần Đình nghe thấy tiếng bút rơi ở đầu dây bên kia.

"Anh ta. . . . . . Bị sao vậy?" Cổ Tinh Nhã lo lắng hỏi.

"Ai biết! Anh ta luôn mồm kêu tại anh ta thật tình chưa đủ, không đáng giá mấy tiền vân vân . . . . . . Tám phần là bị cô ả kia đá rồi! Đúng! Tối hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài uống một chén đi!"

"Không. . . . . .Buổi tối tớ có việc, để lần sau đi!" Tâm tình không yên, Cổ Tinh Nhã vội vàng từ chối.

"Vậy sao? Vậy thì lần sau đi!" Tắt điện thoại, Liễu Thuần Đình khẽ cười.

Đêm dài tĩnh mịch, trên đường người đi lại thưa thớt.

Một bóng đen nhanh chóng tiến vào trụ sở tập đoàn NUS.

Bằng vào bản lĩnh Cổ Tinh Nhã nhanh tróng tránh được bảo vệ tuần tra, hướng thẳng phòng làm việc của tổng tài đi đến.

Ở ngoài cửa phòng, cô do dự hồi lâu chưa dám bước vào. Cô tự an ủi mình: “Chỉ là xem chút thôi, không có gì cả.” Nhẹ hít vào, cô khẽ hé cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong.

Cổ Tinh Nhã không khỏi giật mình.

Văn kiện vứt đầy sàn nhà. Thủy tinh nát vụn. Rượu đổ lênh láng. Rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống phân nửa. Cả căn phòng trông như bãi chiến trường.

Anh đâu? Anh ở đâu? Không để ý tới những thứ bừa bãi dưới sàn nhà, Cổ Tinh Nhã lo lắng đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm thấy dưới bàn làm việc.

Hình ảnh anh lọt vào mắt cô khiến cô ngừng cả hô hấp.

"Ngụy. . . . . ." Cô lo lắng gọi anh.

Ngồi dựa vào dưới bàn làm việc, hình ảnh Trọng Suất Ngụy chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, mặt không huyết sắc, ánh mắt vô hồn.

"Ngụy, nhìn em đi . . . . . ." Cổ Tinh Nhã ôm lấy mặt anh.

Lúc này, cô không còn tĩnh táo nữa, chỉ có sợ hãi, không có tức giận, trong lòng còn thấy đau đớn.

"Tinh Nhã. . . . . .Cổ Tinh Nhã. . . . . ." Anh không ý thức lầm bầm nói, ánh mắt không tiêu cự. "Không. . . . . . Cô ấy sẽ không để ý đến tôi . . . . . ."

"Em có! Em có! Ngụy, em ở đây!" Cổ Tinh Nhã vội vàng phủ nhận, nâng mặt anh lên để anh nhìn cô rõ hơn.

"Không….. Cô ấy sẽ không đến...... Không quan tâm đến tôi. . . . . .Không quan tâm tôi yêu cô ấy . . . . . ."

Nghe anh nói, Cổ Tinh Nhã không khỏi nghẹn ngào, "Không. . . . . . Em muốn. . . . . . Em muốn . . . . . ."

"Cô không hiểu. . . . . . Cô ấy sẽ không muốn . . . . . . Vì sao, vì sao, vì sao cô ấy không tin tôi. Yêu từ lần đầu gặp mặt. . . . . . . Vi cái gì lại không tin tôi !" Hốc mắt anh phiếm hồng, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt. Lúc đầu nói thì thào, cuối cùng là khàn rống lên.

Qua một hồi cuồng loạn, ánh mắt anh mới chậm rãi tìm về tiêu cự. Trọng Suất Ngụy một hồi thất thần, liền ôm lấy má cô, thấp thanh khóc nức nở.

"Em . . . . . . Em đến đây làm gì," Anh chật vật không nghĩ bị cô nhìn thấy. Cổ Tinh Nhã không nói, chỉ biết không ngừng khóc nức nở.

Nhìn cô khóc nức nở, anh cảm thấy thật đau lòng.

Đối với cô, anh không muốn cô phải rơi một giọt lệ chứ đừng nói để cô khóc nức nở như vầy.

"Anh không muốn em nhìn thấy anh như vậy!" Anh không khỏi thỏa mãn thở dài.

"Vì sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.

"Anh…"

"Em không đáng để anh phải như vậy!" Khẽ đẩy anh ra, cô nhìn vào mắt anh nói.

"Vì sao?" Anh khó hiểu, bàn tay to lại lần nữa ôm chặt cô, không cho cô thoát khỏi cái ôm của anh.

"Đừng hỏi. Xin anh đừng hỏi. . . . . ." Cổ Tinh Nhã lắc đầu, càng khóc lớn hơn.

"Không, anh muốn hỏi, anh muốn biết." Anh nắm hai vai cô, kiên trì muốn có đáp án, "Em yêu anh có phải hay không, nếu không, em sẽ không đến đây. Đúng không?!"

"Không. . . . . . Không phải. . . . ." Cô kịch liệt lắc đầu phản đối, "Người yêu là gánh nặng của em, nhất là người như em."

Thấy cô kiên quyết phủ nhận, Trọng Suất Ngụy vừa có chút hy vọng lại bị dập tắt ngay tức thì. Anh thô lỗ đẩy cô ra.

"Em đi đi! Đi vĩnh viễn! Tốt nhất đừng gặp lại anh nữa." Anh đau đớn đẩy cô ra cửa rồi quay lưng để khỏi nhìn thấy cô dời đi. . . . . . .

Kết thúc, tất cả đều kết thúc.

Anh nắm chặt hai tay, cắn răng chờ đợi thời khắc cô đi ra khỏi cánh cửa kia, ra khỏi cuộc đời anh.

Mãi không nghe thấy tiếng đóng cửa, anh hoang mang quay lại. Chỉ thấy cô vẫn đang đứng đó, khuôn mặt đẫm lệ bình tĩnh nhìn anh.

Ánh mắt hai người giao nhau!

Hai người nhìn nhau thật lâu như tìm kiếm điều gì đó. Rồi bất chợt, cả hai cùng lao vào nhau. Trong vòng tay nhau họ tìm thấy yêu thương mà từ lâu chưa ai có được.

Trọng Suất Ngụy nâng mặt cô lên, ôn nhu hôn lên môi của cô.

Hai người lưỡi cùng lưỡi không ngừng trong miệng nhau giao quấn.

Quần áo hai người nhanh chóng được cởi bỏ. Anh ôm đặt lên bàn làm việc thông thoáng. Không cần nói gì, cúi xuống hôn cô.

"Gọi tên anh!" Tay anh không ngừng xoa nắn đôi nhũ hoa mềm mại.

"Ưm . . . . . Ngụy. . . . . . Ngụy. . . . . ." Cổ Tinh Nhã không ngừng gọi anh.

Ngón tay anh lập tức thăm dò vào hoa huy*t đã có phần ướt át của cô.

"Ngụy. . . . . . Ngụy. . . . . . em. . . ưm. . ."

Trọng Suất Ngụy rút tay ra. Nam căn cứng rắn đã để trước lối vào hoa huy*t.

"Ngụy, Trọng Suất Ngụy!" Cô đáng thương gọi anh, thắt lưng động đậy muốn anh đưa vào.

". . . . . Ngoan, hứa với anh . . . . . . Anh sẽ thỏa mãn em . . . . . ." Anh thở gấp. Cố gắng đè nén dục hỏa đang thiêu đốt trong người.

"Hứa. . . . . Hứa cái gì . . . . . ." Cô chủ động nâng lên thắt lưng cọ xát vào anh, chờ mong anh.

"Em không hứa anh sẽ không thỏa mãn em." Mặt anh đầy mồ hôi, chống lại sự hấp dẫn của cô đến phát điên.

"Em sẽ không rời khỏi anh . . . . . . A ——" Cô miễn cưỡng hứa với anh, vật to lớn của anh đã vọt vào bên trong cô, làm cô thét chói tai.

"Hứa với anh . . . . . . Không bỏ anh đi nữa . . . . . ."

Trọng Suất Ngụy càng cuồng dã đong đưa, mỗi lần ra vào đều là chạm đến chỗ sâu nhất mẫn cảm. Anh muốn cô ở dưới thân anh mà điên cuồng thừa nhận.

"Nói yêu anh!" Ánh mắt anh đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, nhìn cô đang rên rỉ dưới thân anh.

"Yêu anh . . . . . . Ừ. . . yêu anh. . ."

"Yêu ai? Em nói xem" Nhìn vào mắt cô, anh muốn cô biết là ai làm cô điên cuồng.

"Anh . . . . . . Trọng Suất Ngụy. . . . . ."

Có được đáp án như mong muốn, anh lại càng thêm phấn khích. Mỗi lần ra vào đều là dùng hết sức đâm vào tận cùng hoa huy*t, chạm đến hoa tâm. Khiến cô luôn miệng cầu xin.

"Ưm ưm ——" Đến cuối cùng cao trào, anh ở trong hoa huy*t bắn ra dòng nhiệt lưu nóng hổi của mình. Cô chìm đắm trong khoái cảm anh mang lại, khóe mắt rơi ra những giọt lệ vui sướng và hạnh phúc.

Cả đêm, phòng làm việc không ngừng vang ra âm thanh rên rỉ và những tiếng gầm nhẹ, xuân ý dạt dào.

Cổ Tinh Nhã tỉnh dậy dụi dụi hai mắt, cảm thấy toàn thân mệt mỏi cứng đờ không cử động được.Tối hôm qua, bọn họ làm từ phòng làm việc rồi sang đến phòng nghỉ ngay bên cạnh. Cả đêm miệt mài.

Di động đổ chuông báo thức. Mở mắt ra điều đầu tiên đập vào mắt Cổ Tinh Nhã là một lồng ngực quen thuộc. Thắt lưng bị anh bá đạo ôm chặt. Chân anh vòng qua kẹp chặt lấy chân cô làm cô không cách nào cử động được.

Ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn đang ngủ, trên môi luôn nở nụ cười thỏa mãn.

A! Trông như đứa trẻ vậy! Nhìn anh cô cũng cười theo. Đột nhiên, anh mở mắt.

"Sớm vậy!" Cô cười rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái.

"Không đủ!" Bất mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Trọng Xuất Ngụy ôm lấy má cô, dùng cách thức quen thuộc hôn cô. Cho đến khi hai người đều hít thở không thông mới buông cô ra.

Trọng Suất Ngụy ý cười đầy mắt, ôm người con gái mềm mại trong tay thật lâu. Sáng sớm có cô ở bên làm anh thấy thật hạnh phúc, không muốn rời đi. Trước đây anh không như vậy. Nhưng đối với cô lại hoàn toàn ngược lại.

Anh không ngờ rằng có ngày anh lại có ý nghĩ muốn độc chiếm một cô gái đến vậy. Lúc mới bắt đầu anh chỉ nghĩ muốn nói chuyện với cô mà thôi. Không nghĩ quan hệ lại đi quá xa như vậy. Đến nỗi hiện giờ anh chỉ muốn cô là của anh mãi mãi.

Với anh, cô thật đặc biệt, thật tốt. Dù cô có thế nào anh cũng chỉ yêu chiều mỗi cô mà thôi. Nghĩ đến đây, bất giác anh nở nụ cười hạnh phúc.

"Thế nào, thế nào anh lại cười vui vẻ vậy?" Cổ Tinh Nhã ôn nhu hỏi.

"Không có, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy rất hạnh phúc, ha ha. . . . . ." Nói xong, anh lại không ngừng ngây ngô cười .

"Tốt lắm, biết làm nũng rồi!"

Cô kéo bàn tay anh đang ôm chặt thắt lưng mình, ý đồ muốn đứng dậy. Chỉ là vừa mới đứng lên lại lập tức ngã xuống.

"Sao, thế nào? " Vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, anh lo lắng hỏi.

"Đều là tại anh…….. !" Cổ Tinh Nhã hai má ửng hồng giận dữ nói.

Ngẩn ra một hồi anh mới ý thức được cô đang nói gì. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười tà nhìn cô.

"Xem ra tối qua anh khiến em rất mệt?" Đang nói, anh tà ác ghé vào tai cô thổi khí. Khiến cho cô rùng mình.

"Anh lui ra. Em muốn đi tắm!" Hai tay nhỏ bé cuả cô cố đẩy anh ra.

"Anh lui ra liệu em có đi vào phòng tắm được không?" Anh cười gian trá làm cô tức điên.

"Không cần anh lo!"

"Nhưng anh rất muốn lo!"

Anh vô lại đáp. Vòng tay ôm cô lên đưa vào phòng tắm, mặc cho cô phản đối. Bỏ cô đứng xuống anh vẫn không đi làm Cổ Tinh Nhã lại lần nữa tức giận.

"Đi ra ngoài!" Cô chỉ tay ra cửa.

"Em cứ mặc anh, anh hầu hạ em!" Trọng Suất Ngụy vô lại nói, nhất quyết không chịu đi.

Trừng mắt nhìn anh, Cổ Tinh Nhã đành phải rửa mặt chải đầu, mặc kệ anh đứng bên cạnh.

Ây da! Cô tức giận rồi ! Nhìn cô đánh răng chải đầu làm hai bầu ngực trắng nõan đung đưa trước mắt anh, nơi nào đó liền rục rịch ngóc đầu dậy. Bàn tay to thừa dịp cô bận rộn liền chụp lấy hai bầu ngực đẫy đà.

"Trọng Suất Ngụy, anh làm gì đó, bỏ tay ra." Cổ Tinh Nhã vội bước lùi tránh.

"Anh làm gì đâu." Người nào đó giả ngốc.

"Vậy tay anh đang để đâu đó?" Miễn cưỡng lui từng bước, cô cẩn thận hỏi.

"Ha ha! Tại anh muốn em mà thôi." Trọng Suất Ngụy lưu manh cười.

"Không muốn, không muốn, đêm qua lchúng ta àm nhiều lần rồi." Lưng cô chạm tường.

"Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, em vẫn xuống giường được mà!" Anh bước một bước ép cô vào tường.

"Em… ưm. . . . . ."

Anh bá đạo cúi xuống hôn cô. Hai tay bắt đầu vuốt ve kích thích……..

"Chúng ta tiếp tục nhé!"

Qua một hồi, trong phòng tắm vang ra những tiếng rên rỉ yêu kiều và những tiếng gầm đầy sung mãn.

Ba ngày liên tiếp, Cổ Tinh Nhã không có đi làm mà Trọng Suất Ngụy cũng không bước ra khỏi cửa phòng làm việc. Tất cả mọi việc đều do Liễu Thuần Đình sắp xếp. Ai cũng tưởng tổng tài vẫn đang nổi giận nên không ai dám đến gần.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, Liễu Thuần Đình cười cười.

Mùa xuân, thật sự đến rồi!

Đứng ở trước nhà Cổ Tinh Nhã, Trọng Suất Ngụy trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mừng vì, cô đã chấp nhận anh.

Lo vì, cô có hai con, không biết chúng có thích anh không nữa.

Dù sao, anh vẫn rất ích kỷ .

Mà anh tự nhận là người đàn ông bình thường nên cũng có khúc mắc như người bình thường.

Khi anh còn đứng ngoài do dự thì bên trong, qua camera theo dõi, ba cô gái đang tranh luận. "Này, cậu xem anh ta muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa vậy?" Sở Thiến nằm nghiêng trên ghế daiof thoải mái hỏi.

"Đại khái phải một lúc nữa!" Đẩy đẩy kính mắt, Liễu Thuần Đình nói.

Không có được đáp án, Sở Thiến chuyển qua Cổ Tinh Nhã: "Tinh Nhã, theo cậu thì mất bao lâu?"

"Đừng để ý đến anh ấy. Đứng chán anh ấy sẽ vào thôi."

"Nhưng mà. . . . . ." Bẹt bẹt miệng, Sở Thiến một bộ ủy khuất .

"Mẹ, chú ấy chính là cha con sao?" Không đợi Sở Thiến lên tiếng, cậu bé ngồi bên cạnh không nhẫn nại được nữa liền hỏi.

"Mẹ, cha muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa?" Cậu bé còn lại cũng lên tiếng.

"Tinh Nhã, tớ đói sắp chết rồi!"

"Mẹ, cha . . . . . ."

"Tinh Nhã . . . . . ."

Thở dài, Cổ Tinh Nhã cuối cùng cũng không chịu được đành phải bỏ từ báo đang đọc dở cuống đứng dậy.

"Ai! Tiểu động vật thật là khó hầu hạ!" Liễu Thuần Đình nói vu vơ.

Cổ Tinh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Liễu Thuần Đình không để ý tới ánh mắt cảnh cáo kia, ánh mắt đùa cợt đắc ý .

"Dì Sở, mẹ có con nuôi động vật sao?" Hai cậu bé khó hiểu hỏi .

"TinhNhã có nuôi sủng vật sao, thế nào mình lại không biết nhỉ? Thuần Đình, cậu có biết sao?" Tâm tư khó giải, Sở Thiến mang khuôn mặt nghi vấn.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ba người, Liễu Thuần Đình rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười cười to.

Cổ Tinh Nhã đi ra mở cửa. Trọng Suất Ngụy nghệt mặt nhìn cô.

"Anh vào đi!"

"Ừ!" Anh hơi giật mình vội trả lời. Vô ý thức theo cô vào nhà.

Vừa vào đến cửa, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là hai cậu bé trắng trẻo đáng yêu. Nhưng là. . . . . .Bọn chúng nhìn rất quen. . . . . .

Cổ Tinh Nhã ngồi xuống sofa cũng kéo Trọng Suất Ngụy ngồi theo.

"Hai con chào cha đi!" Cô nhìn hai con nói.

Được mẹ đồng ý, hai anh em liền hướng Trọng Suất Ngụy đồng thanh chào.

"Cha!"

Trọng Suất Ngụy khó hiểu nhìn bọn chúng. Đột nhiên anh giật mình ngồi ngây tại chỗ. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng………..

"Tinh Nhã, bọn chúng. . . . . ." Không dám khẳng định, chỉ biết quay sang Cổ Tinh Nhã chờ mong đáp án.

"Bọn chúng là con anh." Cô bình tĩnh lên tiếng.

"Con anh?" Anh nghi ngờ hỏi lại.

"Hơn nữa là con ruột!" Cô sợ anh không đủ rõ ràng, bổ sung thêm một câu.

"Con ruột?!" Anh kinh ngạc hét lên.

Con của cô là con của anh, hơn nữa lại là con ruột .

Đầu óc trống rỗng,Trọng Suất Ngụy trong mắt chỉ nhìn thấy hai cậu bé giống nhau như đúc đang nhìn anh mỉn cười.

Cô thế nhưng vi anh sinh ra hai đứa nhỏ, vì anh. . . . . .

Hai cô gái đứng bên xem kịch vui thảo luận tại chỗ.

"Cậu cảm thấy anh ta ngạc nhiên được bao lâu?" Sở Thiến hưng phấn hỏi.

"Mình cược khoảng một giờ, 200 tệ." Liễu Thuần Đình khôn khéo nhìn biểu hiện của Trọng Suất Ngụy đặt cược.

"Tớ đặt 100 tệ, chỉ vài phút thôi." Sở Thiến cười cười cũng vội vàng đặt cược.

"Chỉ cần một giây!" Cổ Tinh Nhã không chịu nhân nhượng cũng đặt cược.

Cổ Tinh Nhã vuốt nhẹ lên cổ Trọng Suất Ngụy, rồi nói nhẹ bào tai anh: "Anh không tỉnh lại em đi à!"

Cô vừa nói xong, Trọng Suất Ngụy tỉnh liền, vội ôm lấy cô sợ cô chạy mất như lần trước.

Cổ Tinh Nhã cười cười đưa tay về phía hai người bạn. Sở Thiến nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, không tình nguyện rút tiền ra. Liễu Thuần Đình nhún vai cũng lập tức rút tiền đặt vào tay cô.

Cổ Tinh Nhã vung vẩy mấy tờ tiền trong tay, vẻ mặt đắc ý cười nhạo các cô.

"Có ai có thể giải thích một chút chuyện này là sao không ?" Trọng Suất Ngụy trầm thấp lên tiếng báo hiệu giông bão sắp đến.

"Này Tinh Nhã, Tinh Nhã sẽ giải thích." Sở Thiến lo lắng nói.

"Mẹ biết." Hai cậu bé cũng đồng thanh.

"Hỏi cậu ấy." Liễu Thuần Đình liếc về phía Cổ Tinh Nhã ra vẻ không quan tâm.

Nhất thời mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Cổ Tinh Nhã làm cô giật mình.

"Em hèm, để em. . . . . . em giải thích. . . . . ." Giải thích phải đợi một chút, 36 kế chuồn là thượng sách.

"Tốt. Anh chờ em giải thích." Anh âm lãnh cười. Vươn tay liền bắt được ai đó đang muốn chạy.

"A —— Bỏ em xuống!" Cổ Tinh Nhã không ngừng đấm lưng anh, hai chân thì đạp lung tung. Vừa đấm, vừa đá, vừa kêu.

"Phòng cô ấy ở đâu?" Trọng Suất Ngụy lạnh lùng hỏi. Mọi người cùng một động tác chỉ về phía cầu thang.

"Phòng đầu tiên tầng hai." Liễu Thuần Đình nhanh miệng bổ sung.

Xem ra cô có nhiều bạn tốt nhỉ! Đưa bạn tốt vào miệng cọp.

"Cám ơn." Anh tỏ ra rất có thành ý rồi bế cô đi thẳng lên tầng.

Cổ Tinh Nhã khuất sau cầu thang rồi mà mọi người vẫn còn nghe tiếng cô kêu la. Mọi người chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cô một giây. Sau đó liền đi thẳng đến bàn ăn dùng bữa không chút hổ thẹn.

Cửa phòng vừa mở, Trọng Suất Ngụy không chút thương hoa tiếc ngọc ném cô xuống giường. Mặc kệ cô có đau hay không, anh đứng yên bên giường, vẻ mặt âm trầm chờ cô giải thích.

"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Anh nhìn cô, nhịn xuống ý muốn giết người.

Cổ Tinh Nhã lấy hai tay bịt lỗ tai, lầm rầm oán giận, "Tại sao tiếng lớn vậy? Em không bị điếc mà."

"Em nói lại!" Anh đã hết chịu đựng lại hét lên với cô.

Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Bằng không, anh nhất định vì cô mà gây ra tội sát nhân mất.

Trọng Suất Ngụy không ngừng tự trấn an, để tránh động thủ bóp chết cô.

"Anh làm gì mà quát to thế hả ?" Cô lại không sợ chết t.iếp tục nói.

Nghe cô nói, Trọng Suất Ngụy tức hết chịu nổi.

"Cổ Tinh Nhã. Em phải trả giá về chuyện này!"

Anh xoa tay hướng cô tới gần, bắt lấy cô đang muốn chạy đặt nằm sấp trên đùi mình. Rồi đánh mạnh lên mông cô.

"Trọng Suất Ngụy, anh dám đánh em?" Cô liều mình vùng vẫy, thật vất vả mới thoát khỏi anh, đau đến phát khóc.

Nhìn cô khóc, lửa giận trong lòng Trọng Suất Ngụy cũng lập tức bị dập tắt. Anh vội vàng ôm cô vào lòng an ủi.

"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét. . . . . ." Cổ Tinh Nhã kháng cự, hai tay không ngừng đấm lên người anh.

"Là tại anh, tại anh. Anh đáng ghét !" Anh không ngừng nịnh nọt cô.

Thật vất vả an ủi cô, cuối cùng vẫn nhớ đến việc kia: "Em có thể giải thích cho anh được không?"

"Hơ. . . . . . Giải thích gì?" Vừa nói cô vừa pha trò.

"Cổ Tinh Nhã!" Lời nói ôn nhu xen lẫn uy hiếp.

"Em nói là được mà!" Cô chu miệng. tỏ vẻ không tự nguyện.

Cổ Tinh Nhã kể lại chuyện tám năm trước làm sao gặp anh dẫn đến chuyện tình một đêm rồi chia tay. Sau đó cô mang thai, sợ anh biết chuyện, đoạt mất con nên mới không nói gì.

Nghe cô kể chuyện, Trọng Suất Ngụy không khỏi đau lòng. Nghĩ đến bao năm cô vất vả lại càng thương cô.

"Vì sao không đến tìm anh?" Anh đau lòng hỏi.

Cảm giác anh căng thẳng, cô không khỏi ở trong lòng thở dài.

Anh thật tâm thích cô sao? "Con là do em sinh, không kêin quan đến anh. Hơn nữa em đủ sức nuôi con, không cần đến anh."

"Nhưng mà. . . . . ." Anh vẫn muốn níu kéo chút gì đó.

"Hư! Không nghe, em không nghe. Từ trước đến nay em vẫn một mình cho đến khi gặp anh. Mặc dù chỉ là tình một đêm nhưng đối với em đó là ký ức tốt đẹp nhất. Hơn nữa em còn có hai con là nguồn an ủi lớn nhất rồi. Anh hiểu không?"

"Ừ, anh biết." Chính vì đã hiểu, mới càng thương cô hơn.

Anh không biết yêu một người phải yêu bao nhiêu. Nhưng đối với cô mỗi một giây một phút đều không ngừng tăng lên.

Không cách nào thể hiện tình cảm, anh chỉ biết ôm chặt lấy cô để biểu đạt tình cảm trong lòng mình. Cổ Tinh Nhã nằm trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc.

Một người đàn ông có thể có nhiều cô gái bởi vì chưa có ai làm cho người đàn ông đó hết lòng yêu thương. Một cô gái, có thể vì người mình yêu dù phải khổ sở thế nào cũng đáng. Mà anh và cô, vào thời khắc gặp nhau kia đã thuộc về nhau rồi.

Cổ Tinh Nhã ngẩng đầu lên nhìn anh nở nụ cười. Cô hôn lên mắt anh, hôn lên môi anh……………..

Cô hôn dần xuống người anh. Hai tay lần cởi từng chiếc cúc áo, nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong người anh.

Bàn tay vuốt ve, đi dần xuống dưới, kéo khóa quần của anh xuống. Sờ thấy vật nam tính của anh đang dần cứng lên, cô mỉm cười cầm lấy vuốt ve khiêu khích. Quả nhiên anh vì hưng phấn mà rên lên một tiếng thỏa mãn.

Cổ Tinh Nhã rời khỏi người anh, đứng ở cạnh giường. Cô mị hoặc nhìn anh cười cười rồi mới thong thả cởi áo ngoài cùng áo lót làm lộ ra hai ngọn tuyết trắng . Tiếp theo, cô lớn mật cởi tiếp chiếc váy hoa.

"Tinh Nhã. . . . . ." Trọng Suất Ngụy bước đến muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra.

Nhìn mắt anh đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, cô cười càng kiều mị. Xoay người một cái chiếc váy hoa liền rơi xuống đất.

Nhìn cô tra tấn dục vọng của mình, anh không kìm nén nổi lửa tình đang thiêu đốt trong người……..

"Ngoan. . . . . . Cho anh đi . . . . . ." Ggiọng nói Trọng Suất Ngụy tràn đầy ham muốn, bàn tay không kiên nhẫn cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người cô.

Cổ Tinh Nhã đẩy anh ngã ngửa ra giường rồi tự mình ngồi lên người anh. hoa huy*t cọ xát nam căn cứng rắn, môi kề môi cùng nhau rên rỉ thở gấp.

Rốt cuộc anh không cách nào nhẫn nại được nữa, động thân một cái xâm nhập vào hoa huy*t của cô. Ở nơi hai người ái ân không có một chút kẽ hở.

Anh trở mình đem vị trí hai người hoán đổi, dục vọng ngập sâu trong hoa huy*t. Anh liền mạnh mẽ ra vào.

"Ưm ——" Cổ Tinh Nhã cắm sâu mười ngón tay vào vai anh.

Anh mãnh liệt ra vào. Mỗi lần đều làm cô hét lên đầy thỏa mãn. Hai ngọn tuyết phong cũng không ngừng lay động làm anh càng mụ mị hơn. Con ngươi đen càng thêm âm trầm. Anh cúi người, há miệng ngậm lấy vú cô ra sức mút cắn. Kích thích khoái cảm của cô tăng cao.

"Ưm . . . . . Ngụy. . . . . ..!!" Khoái cảm không ngừng tấn công cô, tiểu huyệt cũng không ngừng co bóp.

Hai người điên cuồng ái ân. Mỗi lần anh đâm vào rút ra lại kéo theo rất nhiều nước mật làm ướt hết ga giường. Cả gian phòng tràn ngập hương vị hoan ái.

Anh đột nhiên kéo cao hai chân cô đặt lên vai anh. Anh giũ chặt lấy cô rồi lại ra sức đâm vào. Cổ Tinh Nhã kìm lòng không đậu ngâm nga.

Tay anh lần tìm được tiểu hạch mẫn cảm, không ngừng đùa bỡn .

"Ưm ưm!!" Cô điên cuồng chìm trong khoái hoạt anh mang đến.

Một hồi hoan ái, thân thể cô vì không chịu nổi sự cuồng dã của anh đã không bắt đầu nhũn ra, xụi lơ xuống.

"Vẫn chưa xong đâu, anh còn muốn nữa!" Anh nắm lấy hai mông cô thật chặt lại tiếp tục vào ra.

"A. . . . . . Không muốn, em không muốn nữa. . . . . ." Cô sợ hãi kêu lên.

Anh vẫn tiếp tục hoạt động, hai tay kéo cô lại gần, hôn lên môi không cho cô phản đối nữa.

Phút chốc, một trận tê dại lan khắp người. Anh hét lên một tiếng, bắn ra dòng nhiệt nóng bỏng trong tận cùng hoa huy*t của cô. Cao trào đến, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười!