Chuyện của một ông già tay phe phẩy cái quạt mo, kể chuyện khi trẻ trai hay chèo ghe đến chơi với bạn, mỗi người mỗi làng dọc theo sông Mê kông, để thử uống ly rượu đế năm nay. Khi ghe cặp bến làng của bạn, ông thấy trong làng như bận rộn cúng bái nhưng không có phải ngày rằm gì cả, ông dạo bước tới nhà bạn thì bạn đang làm giúp việc cúng bái ở chùa, rồi ông tiếp bước chân ra chùa chia lòng cúng bái với bạn. Khi tới thì thấy người đông đủ, không phải là đám táng gì mà sao buổi lễ có nhiều người vậy.
Người bạn thấy ông tới mới vẫy tay và đứng lên đi ra ngoài chùa, hai người dạo bước về vừa trò chuyện là:
- Hôm nay, hàng xóm láng giềng làm lễ cúng cho linh hồn mà theo sát đứa cháu mình đã lâu. Một thời gian dài cả gần nửa năm trời, nó để chuyện trong lòng và mới kể ra mấy tuần trước đây.
Hai người ngồi xuống chào hỏi vui nhau vừa nếm rượu, xong mới kể tới chuyện xẩy ra:
- Chuyện của một đứa cháu bà con mình, nó là người rất lương thiện và hay giúp đỡ chia sẻ với người. Đứa cháu này, nó rất là chăm chỉ, không rượu chè ham vui gì cả mà đi chơi với em gái từ làng này đến làng trên. Nó đến tán hay đến chơi cũng chỉ được 1-2 lần là người ta lánh mặt, nhiều cô khi thấy bóng nó đến thì đã đóng cửa nhà luôn dù đó là chiều hôm chứ không phải đêm khuya gì cả, hình như đời sống nó đi vào bước cô đơn. Từ trước đây gia đình trong làng mà thấy nó thì cũng muốn lấy làm con rể, ai cũng gọi cũng mời. Gần một năm nay như bị chia cách ra khỏi cái êm ấm trong làng.
Chuyện bắt đầu từ nửa năm rồi:
- Với đồng ruộng bao la bát ngát rộng rãi chia cách 3 làng với nhau, người trong làng không đi đường cái mà phần nhiều thì đi đường tắt qua đồng ruộng. Giữa đồng ruộng lại có một mồ đất cao rộng cũng cỡ 30 m tròn, có hai cây đề lớn có một ụ mối lớn hơn cả đầu người. Đó là nơi nghỉ ngơi buổi trưa của người làm ruộng khi mệt mỏi.
Một lần ngày rằm, nghỉ động thổ im lặng đồng ruộng như đang ngủ im, nó đi qua ruộng bát ngát để thăm bạn ở làng dưới. Khi đang đi thì như có gì cuốn hút đôi mắt nó về đằng phiá mồ đất với hai cây đề lớn đó, thấp thoáng một bóng người nằm bất tỉnh ở nơi đó, lẹ bước tới thì là một cô gái. Nó gọi và đánh thức cô cho tỉnh hết mọi đường lấy nước lau lên mặt cô, một lát sau thì thấy cô tỉnh. Cô ngồi xõa tóc cúi đầu một lát nữa mới nghe tiếng cô nhè nhẹ nói:
- Cám ơn anh đã cứu tôi, trời quá nóng tôi chóng mặt, tôi gượng đến mồ đất này để ngồi nghỉ nhưng không kịp tôi đến và té xuống tại chỗ luôn, cũng may mà anh gặp nếu không chắc tôi không tỉnh lại được nữa rồi. Ba mẹ tôi mới dọn đến ở làng phía bên kia, hình như anh ngó mặt em là lạ, anh là người rất tốt bụng và anh có gia đình gì chưa?
Nó trả lời:
- Tôi chưa có gia đình gì cả, tôi tên Thành, rồi có cho tôi đưa cô về nhà không?
Cô trả lời:
- Anh cứu tôi cũng quá đủ rồi, bây giờ em rất là tỉnh táo và em về một mình được.
Nói xong nó đứng lên chào cô và đi tiếp đến làng dưới, đi một lát quay mặt lại thì đã không thấy bóng cô ở đó, nó lẩm bẩm trong miệng:
- Quên cả hỏi tên cô nữa, rất là đẹp gái. Rồi nó tiếp bước chân đến chơi với bạn ở làng dưới.
Trong 3 làng hay qua lại và gần nhau đó, nó cũng là một người mà nhiều cô gái để ý và quan tâm tới.
Tháng sau ở làng bên kia làm lễ hội để kiếm tiền giúp sửa sang chùa, nó thường xuyên đến giúp mấy ngày trước lễ hội, nó đi băng qua đồng ruộng đường tắt cho lẹ. Khi hết đồng ruộng vào cuối làng nó chợt thấy một cô em gái trơn té đang lúc gánh nước giếng lên, chạy tới thì thấy đầu gối cô chảy máu nhiều, nó bàng hoàng xé ngay hai cánh tay áo đang mặc và băng bó đầu gối cho cô, rồi xin phép gánh nước và dìu cô về.
Cô trả lời:
- Em rất cám ơn anh, để em nghỉ chút rồi em gánh về không sao đâu. Anh băng bó cho cầm máu là quá tốt bụng rồi anh còn làm hư cái áo nữa. Ở chùa đang cần người giúp đó anh.
Nói xong cô đứng lên gánh nước tiếp về hướng làng, còn nó thì ở chùa cho đến chiều tối mới về nhà.
Sau lễ hội thì tất cả cũng trở về bình thường với đời sống trạm thời gian thì nghe tin bên làng đó có người già cả quen biết chết. Nó cũng đến chia buồn với đám ma cho tới ngày đi thiêu táng, xong cho tới xế chiều ngày thiêu táng, mới ra về. Khi chưa ra khỏi nghĩa địa đó hình như có gì cuốn hút hai con mắt nó về nơi rậm rạp như ngôi mồ hoang với cỏ ngập phủ, thấy cái gì như quen quen mắt đang phất phơ trên nấm mồ. Nó bước tới thì đó là: Hai cái cánh tay áo mà xé và băng bó cho một cô bị té lúc gánh nước mấy tháng trước, vẫn còn vết máu dính. Nó chẳng nghĩ gì chỉ lấy tay cầm hai cánh tay áo và tiếp bước chân về làng cho kịp trước bóng đêm đang rơi phủ.
Đêm nay nó ngủ với một giấc mơ: Có một cô em gái đến gọi dậy, cô đứng ở chân cầu thang nhà dưới đất ngẩng mặt lên. Nó vén mùng dậy bước ra lan can và mời cô lên.
Cô trả lời:
- Em gấp đi qua làng anh rồi lần sau sẽ ghé thăm anh, hôm qua anh đến làng và đến trước nhà em sao anh không ngồi chơi với em một chút, và dạo này em rảnh em sẽ đến thăm anh luôn luôn.
Nói xong cô chắp tay lễ chào và đi vào bóng tối mất dạng. Còn nó thì chợt choàng tỉnh giấc ngủ nửa đêm, bao nhiêu cái thắc mắc trong lòng không biết nói với ai lúc này. Khi tỉnh thì đang ngồi ở lan can đầu cầu thang và ngó xuống đất chứ không phải trong cái mùng hay ở chổ ngủ trong nhà, cố dừng nghĩ vào tiếp giấc ngủ cho đến sáng mai.
Một ngày với bao nhiêu câu hỏi với lòng mình:
- Cô đó là ai sao biết tên mình? Là cô gánh nước hay cô nằm bất tỉnh? Mình hay chia sẻ với hết mọi người sao biết là ai đây? Thôi nghĩ là giấc mơ để an lòng.
Đêm sau lại tới, trong giấc mơ một đêm trăng đẹp nó bước xuống cầu thang nhà theo lời gọi một cô em gái, rồi hai người ngồi chơi ở ghế dưới sân nhà, mới ngồi xuống thì trên nhà ba nó đi vệ sinh, với tiếng hỏi:
- Ai đó?
Nó quay ngẩng mặt lên trả lời:
- Con nè, và quay mặt lại bên cạnh với cô em gái thì tất cả tối mịt mù.
Ba mới nói:
- Con làm gì ở dưới sân đó nửa đêm tối mịt mù ngó không rõ người như vậy, hay là trộm cướp gì sao?
Nói xong ba đi vệ sinh rồi lên nhà. Nó đứng thơ thẩn cũng không biết là trả lời thế nào, trong lòng bao nhiêu câu hỏi thắc mắc là:
- Khi ngồi bên cạnh cô ánh trăng thật là vàng đẹp sao bây giờ như thế này? Đêm nay chưa được trò chuyện và hỏi tên cô nữa? Một lát nghĩ:
- Đêm nay là đêm cuối tháng sao có trăng?
Từng bước thơ thẩn cho tới chỗ nằm cho đến sáng. Hai đêm rồi làm cho lòng khó hiểu mà lại không có câu trả lời, chỉ nghĩ là mình ngủ mơ thôi. Nó cũng không được nghĩ là ma quái gì cả vì trên đời chưa bao giờ gặp ma, chỉ nghe người kể thôi.
Vài hôm sau nó nói với mẹ nó là:
- Dạo này hình như con có giấc mơ là lạ, nó không được kể sợ ba mẹ lo lắng thêm. Hôm nào mình làm bữa cơm cúng chùa cho may mắn.
Mẹ trả lời:
- Con trai mẹ lần đầu tiên nói câu này chắc có bạn gái hay muốn lập gia đình rồi sao, cũng đúng mấy năm rồi gia đình không được làm lễ, vài ngày nữa vào thứ bảy tốt hơn.
Chiều thứ sáu nó đi xin bông hoa để làm mâm cúng ngày mai sáng, và báo cho người quen tối nay đến chia vui chia cúng ngày mai. Đêm nay nhà bận rộn, dưới gầm nhà thì làm bánh chuối Lào, nhà trên thì thêu dệt bông hoa với ánh đèn măng sông nhà quê không có điện. Bao nhiêu cô gái trong làng đang vui vẻ chọc ghẹo nhau ở gầm nhà thì bỗng dưng có cơn gió từ đâu đến ào ạt, tiếp theo với tiếng chó sủa theo nhau từ đầu làng từng trạm từng trạm cho đến nơi người đang vui vẻ đó. Xong cơn gió, bầu không khí ngoài nhà như lạnh lùng nổi gai ốc. Mấy cô ngó mặt nhau, trong lúc đó có một cô lên tiếng:
- Hình như có ai đang đứng ở nơi chan hòa bóng đèn măng sông với bóng tối ngó vào nơi đông người chằm chằm, mặc kệ bao nhiêu người ngó đó cô vẫn đứng bình thản.
Mấy cô độc thân ở gầm nhà thì thầm thì thào nhau:
- Có phải bạn gái anh không ta? Chắc cô ở làng gần đây chứ không phải người trong làng mình đâu.
Mấy cô ở gầm nhà muốn đánh ghen vì nó là người rất là đảm đang trong làng. Thêm một người nói:
- Đi mời cô vào làm việc giúp chúng mình cho vui và quen biết nhau thêm.
Lời nói xong, một cô em gái ở gầm nhà bước tới cô gái đang đứng đó, chưa được mở lời nói thì cô đứng sững và ráo bước trở về và chạy thẳng lên cầu thang nhà và nói với nó:
- Mặt cô như đang giận dữ muốn ăn thịt người luôn, có phải là bạn gái anh không?
Nó chạy xuống cầu thang tìm kiếm và cũng chẳng thấy bóng ai cả, chỉ thêm một cơn gió nữa với tiếng chó sủa ầm ĩ cùng nhau cả làng luôn. Xong bát cháo nóng ấm bụng tất cả mọi người, gần 11 giờ đêm bắt đầu im lặng trôi vào đêm miền quê. Mọi chuyện đã xong xuôi chỉ chờ đến chùa mai sáng thôi.
Người bắt đầu ra về, ai nấy đều nổi da gà với tiếng chó sủa kéo dài trong làng. 5 cô em gái cũng chia đường nhau về nhà, nào ngờ đêm nay cả 5 cô đều gặp cùng một chuyện giống nhau, như có bóng ai từng bước theo sau, vừa đi vừa ngó trước ngó sau cho tới đầu cầu thang nhà thì ai nấy đều đứng tim khi thấy bóng một cô từ đầu tối đó đang đứng ở gầm nhà chỉ tay thẳng vào mặt và nói tiếng thật là lạnh lùng và khàn khàn:
- Anh Thành là chồng tao, nếu tụi mày còn lưu luyến nữa thì tao sẽ giết tụi mày!
Nói xong bóng cô không có bước mà bay chậm chậm ra khỏi gầm nhà và từ từ biến mất dạng trong bóng đêm. Giấc ngủ thấp thỏm cả đêm cho đến sáng gặp nhau ở chùa. 5 cô ngồi chụm vào nhau một đống và kể chuyện đã gặp giống nhau trong đêm qua, cả 5 cô sợ đến không dám ngó hay gần nó luôn.
Trong chùa, ba mẹ và người già cả đang sắp soạn mâm cúng bái. Ông sư thầy hôm nay ai cũng ngó ông như thấy là lạ, sao ông không ngồi mà lại đứng chắp tay sau lưng và cứ ngó liên miên về phía cổng chùa ngoài kia, ông đứng lắc đầu một lát rồi đi vào tiếp tục lễ bái của ngày hôm nay. Xong lễ bái người quen trong làng cất bước ra về còn ba mẹ với nó dẹp dọn.
Ông sư thầy bước tới và nói:
- Khi các con xong xuôi việc chùa rồi đến gặp ông ở chỗ nghỉ ngơi, ông có vài lời muốn nói với các con.
Một tiếng đồng hồ sau, 3 người ngồi xuống lễ chào. Ông bắt đầu trò chuyện, nói:
- Dạo này các con có thấy gì là lạ không? Bước đời thường sinh sống và cả giấc mơ, nếu có gì thì báo cho ông hay để ông giúp vì bây giờ các con có người âm bám theo. Sáng nay nó đứng ở trước chùa và nói với ông: “Con là chồng nó”. Nói xong ông chỉ tay vào nó:
- Và cô đã kiếm người lương thiện từng giúp đỡ, rồi bây giờ mới gặp. Cô tên là Mai, đêm qua cũng đến nhà con, trong đêm ông nghe tiếng giận hờn của cô khắp làng. Con bình tĩnh nghĩ lại coi có gì không?
Nó trả lời:
- Dạ nhưng con không biết có lưu luyến với chuyện cô này hay không? Con không biết và cũng không được hỏi tới tên cô.
Rồi nó kể lại giấc mơ hai đêm đã xảy ra. Ba mẹ quay mặt lại tại chỗ và giờ mới biết là tại sao con trai mình lại muốn làm lễ cúng chùa trong khi chưa bao giờ nghe nó nói tới chuyện như vậy. Ba lẩm bẩm:
- Thì ra đêm đó là nó theo tiếng gọi của người trong giấc mơ.
Ông sư thầy tiếp lời:
- Tại cái lương thiện của người mang theo từ kiếp trước, hay giúp đỡ người, và từ giờ đi hãy bình tĩnh, ai cũng có nạn cả chỉ lớn hay nhỏ thôi, có gì thì đừng giấu ở trong lòng một mình, hãy nói với ba mẹ hay đến chùa gặp ông nghe. Nói xong tất cả chắp tay lễ chào ông ra về.
Trên đường về vừa tới trước nhà, chưa được lên bậc thang, một bà hàng xóm hỏi:
- Sau khi người tan về hết đã khuya gần sáng rồi tôi dậy đi vệ sinh thì thấy cô ngồi làm gì ở gầm nhà, cô không ngủ sao? Thôi lên nghỉ đi hôm này cả ngày chắc quá mệt đủ rồi.
Nói xong hàng xóm bước lên cầu thang nhà, để lại 3 người ngó mặt nhau, cũng không biết nói hay hỏi ai nữa. Đêm qua 11 giờ tất cả xong thì đã vào ngủ cho tới sáng mà sao lại có chuyện này, rồi 3 người lên nhà nghỉ ngơi.
Mùa ruộng nương, một hôm ba nó đi giúp bạn cất nhà mới ở làng bên kia, nó đi cày ruộng từ sớm. Trời ngớt hạt mưa nắng chói chang, như có gì gợn cho ngó trước ngó sau về đằng mồ đất hai cây đề to lớn đó. Mặt trời ngang đầu, nó cất bước về nơi cây đề ngồi xuống nghỉ ngơi ăn cơm trưa, lòng chợt nhớ mình đã giúp một cô em gái ở đây, ngồi tựa vào cây đề: cô đó ở đâu, làng nào, cô tên gì? Mắt lim dim mát mẻ với cơn gió buổi trưa.
Rồi một tiếng nhè nhẹ từ đâu trôi đến lọt vào tai:
- Em tên Mai.
Nó bật ngồi dậy xùi lông nhím giữa ban ngày, và ngó vòng quanh cũng chẳng thấy ai cả, rồi tiếp tục cầy ruộng cho tới chiều buông. Lững thững về nhà tay cầm rổ thức ăn, ngồi ở gầm nhà một lát mới lên nhà, để rổ thức ăn xuống bếp. Mẹ nó thấy mới hỏi:
- Trưa nay con về nhà lấy rổ thức ăn à? Mẹ chuẩn bị cho con chưa được đem ra ruộng rồi ngó không thấy luôn.
Nó trả lời:
- Con không có được về lấy cơm trưa đâu mẹ, mẹ chọc con có phải không vậy.
Mẹ nói:
- Thật chứ không phải mẹ đùa với con đâu.
Hai mẹ con nhạt màu trên mặt ngó rổ thức ăn, hình như nổi gai ốc, mặt nửa tím nửa xanh cả hai người.
Mẹ nói:
- Con biết không sáng nay lại được thêm một câu hỏi của hàng xóm là: Đêm qua mẹ có chuyện gì với ba mà xuống gầm nhà ngồi qua đêm vậy? Thôi chờ ba con về rồi chúng mình tìm hiểu coi là chuyện nó từ đâu, rồi đến bàn với ông sư thầy cúng bái cho xong. Ở trong làng bây giờ nghe thì thầm thì thào là con sắp lấy vợ nữa.
Nó nói với mẹ:
- Con thấy dạo này mấy người trong làng quen biết và từng chọc ghẹo hay giúp đỡ lẫn nhau hình như ai cũng lánh xa con vậy, ngó như thấy lạnh nhạt đi từng ngày, phần nhiều là mấy cô em gái trong làng mình. Con không hiểu vì sao?
Rồi đã đến bữa cơm chiều, cả nhà bắt đầu cho cái quan tâm và tìm hiểu cho rõ chuyện. Nó kể chuyện xẩy ra trong trạm thời gian này, chiều về đêm khi đến chơi với em gái trong làng mình thì hình như toàn là chuyện là lạ:
Cô thứ 1 nói:
- Anh dẫn vợ anh đến thăm em sao? rồi đóng cửa luôn.
Con đứng ngơ ngác ngó trước ngó sau cũng chẳng thấy ai cả, chỉ biết lắc đầu đi về.
Cô thứ 2 nói:
- Anh dẫn cả bạn gái đến mà không gọi người ta lên mà để cô đứng đó sao anh? Em đang bận, hôm nào hẵng dẫn cô đến thêm.
Con đứng thơ thẩn một mình không có câu trả lời và cũng không kịp nói gì cả một lời.
Cô thứ 3 nói:
- Khi cô thấy con đến và một cô tóc buông xõa hai má cúi mặt đi theo sau, sao trai gái gì mà không đi bên nhau lại đi lững thững theo sau chồng như vậy? Hôm nay trời tối rồi còn dẫn vợ đi chơi sao?
Nói xong cô bước vào trong nhà và đóng cửa ngoài. Con đứng thơ thẩn kiếm trước nhà mấy cô cũng chẳng có bóng ai cả.
Mẹ nói:
- Để mẹ tìm hiểu thêm với hàng xóm láng giềng những câu hỏi là lạ mà người ta thấy mẹ trong đêm.
Sáng ngày hôm sau, mẹ thì đi sang hàng xóm chuyện trò coi, đã mấy lần mà hàng xóm hỏi mình như vậy là sao, xin hàng xóm nói rõ cho mẹ nghe. Khi trò chuyện thì cô hàng xóm nói:
- Cũng nhiều lần mà tôi cùng ông xã đi vệ sinh trong đêm thì thấy một cô gái ngồi chải tóc trong lúc nửa đêm ở dưới gầm nhà. Vợ chồng tôi nghĩ là chuyện trai gái hẹn hò nên mới im lặng.
Nghe xong lời hàng xóm mẹ đứng hình luôn, và chợt nghĩ tới lời ông sư thầy nói: Là người âm đang bám sát nhà mình và để lâu sẽ không tốt đâu. Ba mẹ rất là lo lắng cho con trai mình, chỉ sợ trong giấc mơ sẽ có gì không tốt hơn đó.
Câu chuyện như vậy và tăng lên hàng ngày, sợ quá muộn màng để mà gỡ chuyện, nên 3 người rủ nhau đi đến chùa. Khi đến 3 người chắp tay ngồi lễ chào ở gốc cây đề lớn, ông sư thầy già đang ngồi nghỉ mát dựa vào cây đề ở đó. Nó kể giấc mơ ngắn buổi trưa là cô đó tên Mai. Ông nghe xong ông gật đầu.
Ông nói:
- Giờ con đã biết rõ cô đó tên gì, thì dễ cho các con tìm kiếm tới cô, rồi chúng mình làm cúng bái cho cô được bình an. Ông chỉ sợ là cô khác nữa sẽ làm thêm khó xử cho các con. Vậy các con hãy kiếm cho ra là cô Mai ở làng nào trong 3 làng này.
Cả 3 người cúi đầu chào và lễ ra về. Trong chiều hôm đó trong làng kiếm ra hai người tên Mai nhưng chỉ có 6 tuổi với 8 tuổi thôi, tất cả đồng ý trong làng mình không có rồi.
Ngày hôm sau, ba mẹ chia nhau mỗi người một làng gần đó còn anh thì phải cày ruộng tiếp để khỏi trễ mùa. Bữa cơm chiều với cái thất vọng, mà cả hai làng không có em gái nào tên Mai cả. Xong bữa cơm 3 người ngồi buồn hiu ngó hạt mưa mùa ruộng nương. Anh ngồi một lát và đứng lên xuống cầu thang đi vệ sinh ở dưới nhà theo người Lào. Ba mẹ đang ngồi nghĩ im lặng giật cả mình khi nghe tiếng con trai mình hò lên và chạy lẹ lên cầu thang với nét mặt tươi cười chứ không khủng hoảng gì cả.
Nó ngồi xuống và nói:
- Con biết rồi cô ở đâu.
Ngồi kể lại chuyện mà nó xé cánh tay áo băng bó cho cô, và cánh tay áo lại bị cột vào ngôi mộ hoang trong làng. Ba mẹ nó rất là thắc mắc chuyện cô chết sao lại chôn chứ mà không thiêu táng. Một chuyện kể làm cho ba mẹ nó có cái hy vọng trong ngày mai sẽ kiếm gặp cho được cô.
Sáng ra tất cả ăn cơm sáng xong, ba mẹ đi tới làng bên đó, nó đi làm ruộng đến gần trưa, đang ngồi nghỉ thì giật mình khi thấy bóng ba mẹ đi thẳng ra ruộng, nó lẩm bẩm trong miệng cầu cho có chuyện may mắn đừng có xui xẻo như xưa nay. Một lát ba mẹ tới với cơm trưa ngồi ăn chung nhau ở ruộng luôn với tiếng cười, nói:
- Ba mẹ đã gặp rồi cả gia đình cô Mai nữa luôn, cô đã chết được 5 năm, cô bệnh sốt rét rừng chết, trước khi chết cô xin chôn cất chứ không thiêu táng, không muốn thấy thân thể bay thành tro bụi.
Một niềm vui của tất cả mọi người như không ai sánh bằng, sau bữa cơm chiều hôm nay sẽ đi xin ngày lành với ông sư thầy và chọn ngày cúng bái cho cô. Nó rất là vui khi biết ngày mai sau mấy cô em gái trong làng sẽ không ai xỉa mỉa và lánh mặt, lạnh lùng với nó nữa, nếu mấy cô biết người theo sau mình đó là ma.
Rồi giấc ngủ đang chờ đêm tới để kết duyên với bóng ma, cả 3 người như vui vẻ và ngủ từ sớm để lại một chuyện như bất bình trong lòng người đang buồn sầu giận dữ trong đêm mờ ở vòng quanh nhà dưới. Nửa đêm rồi hai lề mi anh như có gì mở nó lên chứ không phải giấc mơ gì cả trong đêm nay. Tiếng gió ào ạt như rung cả ngôi nhà, khi ngừng gió thì tiếp theo với tiếng bước chân người như mệt mỏi lê lết ở gầm nhà. Da gà da vịt nổi lên đầy người dầy hơn tấm chăn phủ nữa, tiếng thở than lẩm bẩm nửa rõ nửa không bắt đầu:
- Anh ơi sao anh có ý định đuổi em đi, dù ba mẹ anh không thích em thì anh thích là được rồi.
Tiếng cười he he he xong rồi lại tiếng kít lên và kéo dài từng trạm từng trạm, như trong lòng đang giận dữ vậy. Nằm run run như muốn đứng cả tim tụt cả trứng luôn, tiếng lạnh lùng như in sâu vào trong tim luôn, vì hồi trước đây chỉ là giấc mơ, nhưng đêm nay là sự thật. Đang trong lúc hoang mang đó thì một ý kiến hiện lên trong đầu:
- Là đánh thức ba mẹ dậy nghe cùng nhau.
Anh cố gượng và ngó vòng quanh cái mùng trước khi dậy, thì như trời đã giúp: Ba mẹ anh đang ngồi canh anh ở bên cái mùng đó. Khi ba mẹ thấy nó tỉnh, lo sợ xuống nhà và đi theo tiếng người như lần trước đã xẩy ra, rồi ba mẹ vén mùng và kéo nhẹ nó ra ngoài ngồi tỉnh tâm tụng kinh, và khi 3 người tụng kinh phật được một lát tiếng khóc nức nở của cô nhạt dần nhạt dần và im lặng, rất là mừng khi thấy ba mẹ cùng nghe cứ tưởng là chỉ một mình nghe thôi. Và khi sáng dậy thì cả hàng xóm bên nhà mình cũng nghe, làm cho hàng xóm vòng quanh ai nấy đều rợn hồn, không được hẹn hò gì nhau mà tụng kinh cùng nhau.
Đêm qua giấc ngủ tốn kém, nhưng sáng nay niềm vui như làm cho quên hết cái mệt mỏi đó. Nó trò chuyện vui cười với con trâu ra tới ruộng và như hôm nay chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Gần trưa rồi lại thêm một bữa cơm cả gia đình ở đồng ruộng vui vẻ nữa khi biết ngày hẹn hò cúng bái là vào chủ nhật còn 3 ngày nữa. gia đình ba mẹ cô và gia đình mình chung nhau làm cúng.
Đêm thứ bảy chuẩn bị bánh trái hoa quả và sáng chủ nhật đem qua làng kia chung với gia đình cô từ sớm. Xong bữa cơm trưa ở ruộng thì ba mẹ anh về trước và mời người trong làng những hàng xóm láng giềng như thường xuyên làm cúng bái. Một ngày sau đó ở trong làng đầy tiếng xôn xao của mấy cô em gái nói với nó:
- Tối thứ bảy anh không mời em cũng đến, nhưng đuổi em cũng không đi như cô ma đó đâu nghe và đêm thứ bảy anh mời cô đó đến nghe em tặng cô Mai một con dao phay ngay lập tức.
Trước ngày cúng bái thứ sáu, ba anh cày ruộng thay, rồi anh qua làng bên kia thăm viếng ba mẹ cô cho thấy mặt rồi anh xin phép đắp và sửa sang lại ngôi mộ cho cô thật là sạch sẽ và đẹp đẽ.
Một ngày mong muốn và chờ đợi lời tụng kinh cúng bái cho cô, rồi đến nghĩa địa tụng, một ngày dài đằng đẵng mới xong chuyện. Từ đó cũng không ai nghe hay nói tới một bóng ma Mai phảng phất vào tai người như xưa nữa. Bây giờ chỉ còn chiến tranh mấy cô em gái trong làng với nó thôi.
Viết xong 10.30 đêm 12.06.2018