Khi ở bên Lào tuổi đi học có một sáng mà tôi thắc mắc trong lòng, tôi lái xe máy đến con đường vắng vẻ, hai bên đường toàn là cỏ tây cao hơn đầu người. Tôi đậu xe ngó hai bên đường rồi dạo bước đi đi lại lại, cũng không giải được cái thắc mắc trong đêm qua là đêm cuối tuần mà tôi đi chơi với em gái làng bên kia cho đến khuya. Khi ra về khỏi làng thì xe hết xăng vì thời điểm 1980 ấy hay có ăn trộm xăng xe nhau khi mình đậu xe nơi khuất mắt một chút. Trên con đường về, khi tôi ra khỏi làng cô bạn gái được vài trăm thước thì xe tắt máy nên tôi đã dìu xe về qua quãng đường vắng vẻ với cây cỏ tây cao hơn đầu người, quãng đường rậm rạp đó cũng dài gần 1 km.
Trong đêm khi dìu xe đó bên cạnh đường ở trước mắt không xa tôi ngó thấy một cái lều, với ánh trăng đêm đã qua rằm, thấy hai người già cả ngồi chơi ở cái lều đó và khi tôi dìu xe qua mặt người thì tôi cũng cúi đầu chắp tay chào theo văn hoá người Lào. Rồi cỡ gần một tiếng đồng hồ thì tôi về tới nhà, cũng quá nửa đêm, tôi đậu xe nằm dài trên cái bàn ngồi chơi chiều ở trước nhà, cái mệt mỏi mà dìu xe máy về gần hai cây số làm cho tôi ngủ thiếp đi ở ngoài trước nhà. Trong lúc thiếp đi đó, một giấc mơ đã đến viếng thăm:
- Thấy mình đang dìu dắt xe chết máy đi qua con đường vắng, bên cạnh đường cũng có một cái lều và hai ông già ngồi thoáng mát ở đó nữa, dắt xe quá mệt nên dừng xe, chắp tay lễ chào hai ông ngồi ở cái lều đó xin ly nước uống. Hai ông ngó mặt tôi rồi ngẩng mặt lên trời và nói: “Trời sắp mưa đó, con uống nước mưa tốt hơn”.
Lời nói vừa qua tai tới đây thì tiếng sấm sét như long trời lở đất đánh thức tôi dậy với một cơn mưa lớn. Đã hơn 3 giờ sáng, tôi chạy vào trong nhà để nối lại giấc ngủ nhưng làm thế nào cũng không được. Hình bóng cái lều bên đường và hai ông già cứ quanh quẩn trong đầu tôi cho tới sáng.
Trong lúc đang quây quần với sự khó hiểu đó, bỗng trong đầu nghĩ ra là nó gần làng cô bạn gái, sao mình không đến hỏi cô đêm qua mình cũng ở đây đến khuya mà, rồi tôi lên xe đi tiếp vào làng đến nhà cô.
Khi xe vừa dừng ở trước nhà cô, một người già cả hàng xóm đang ngồi phơi nắng sớm với ba của cô ngó thấy tôi và đứng lên gọi cô bạn tôi cũng chẳng nói năng gì và kéo tay tôi đến chùa gặp ông sư thầy. Nghe kinh tụng xong, ông cột sợi chỉ trắng lên tay tôi và lấy nước tụng kinh cho tôi rửa mặt, xong rồi mới về nhà cô ngồi chơi trò chuyện. Khi ngồi xuống, ba của cô bạn với ông già hàng xóm mới kể là:
- Khi nẩy lúc cháu đến, có một bóng người âm ngồi ôm lấy cháu ở đằng sau khi lái xe và có phải đêm qua khi cháu trở về từ nhà của cô, cháu có gặp ma hay gặp gì là lạ trên đường về không vậy?
Eo ơi, ông thần ông thánh ơi, gai ốc hay gai quả mít mọc lên đầy người giữa ban ngày. Một lát với mấy hơi thở dài để gọi cái bình tĩnh lại và tôi ngồi kể chuyện xảy ra đêm qua cho hai ông nghe. Khi nghe xong ông già hàng xóm mới kể là:
- Chuyện xảy ra đã quá lâu, từ khi ông còn nhỏ đã nghe rồi là: Thời điểm đó không có xe cộ trên đường thì hai ông mới đi bộ vào thành phố coi lễ hội cũng là đêm rằm 15 nữa, khi trở về trời mưa giông tố lớn và hai ông bị sét đánh chết tại đó, rồi từ đó đến giờ lâu lâu thì vẫn nghe chuyện cái lều bên đường và cũng chẳng bao giờ nghe hai ông già đó hại ai cả.
Giờ tôi mới hiểu là đêm qua tôi đã gặp ma và cái thắc mắc trong lòng cũng đã hết, tôi chắp tay lễ chào ba của cô bạn, ông già hàng xóm và chào cô đi về.
Chuyện thứ 2: XE ĐẠP TRÊN VAI
Một sáng với tiếng gọi của ba tôi vào ngày cuối tuần, có ông chú tiểu ở chùa đến tìm tôi, khi gặp tôi thì ông chú tiểu con nói: “Ông chủ trì gọi ra chùa gấp”.
Tôi chưa kịp hỏi một lời nào cả thì ông chú tiểu đã quay mặt và chạy tong tong về chùa trước rồi. Tôi đứng ngơ ngác một lúc, nghĩ không phải ngày rằm lớn gì cả hay là có cúng bái khẩn cấp gì đây. Xong việc nhà một lát thì tôi cất bước ra chùa. Hai con mắt ngó lia lịa từ đằng sau ra đằng trước chùa cũng chẳng thấy bóng người nào cả. Tôi đi thẳng về nơi ông chủ trì thì thấy cái xe đạp đang nằm lăn cù mèo ở đó ngó quen quen quá vậy ta, đang đứng ngó chiếc xe đạp khi quay lại thì giật cả mình luôn khi ông chủ trì đứng ở sau lưng mình từ bao giờ. Ông vỗ lên vai tôi rồi đi vào, tôi bước theo qua cánh cửa phòng của ông thì trời ơi:
- Một ông bạn thân đang ngồi tựa vào vách, đang lẩm cẩm đếm đầu ngón chân ngón tay, khi ngó thấy tôi thì giật mình.
Tôi nói:
- Đêm qua đâu có là ngày rằm gì cả, không có chỗ đi chơi nên đi xuống âm phủ chơi với ma phải không? Eo ơi, sao cái mặt vàng hơn cả nghệ luôn chắc sắp biến thành cục vàng rồi ta, cái mặt này mà xuống âm phủ thì diêm vương cũng chạy thôi, cầu cho nó sống được hết ngày hôm nay là đủ rồi, chán cái mặt này quá xá trời luôn.
Ông chủ trì cười lên khà khà khà. Bạn co cái chân lên đạp tôi mà đạp không tới.
Xong một lát tôi hỏi:
- Ông tướng có chuyện gì xảy ra đêm qua vậy? Đạp xe đến chùa mà không đạp xe về nhà được, lạ lùng thật.
Ông chủ chì vừa cười vừa nói:
- Đêm qua chú tiểu dậy chuẩn bị đánh trống chùa 3 giờ sáng thì thấy nó vác chiếc xe đạp lên vai chạy tới chùa chứ không phải nó đạp xe đến chùa.
Nghe nói tới ma dọa thì tôi ngồi lì luôn nếu không được nghe chuyện thì tôi không về luôn.
Một lát ông bạn kể:
- Miền bắc Lào cuối năm, đêm thì đường xá sương bắt đầu phủ mờ mờ, hơn 12 giờ đêm mê tán gái cũng xa hơn 2 cây số. Trên đường về con đường vắng tanh, ngâm ngâm nhè nhẹ bài hát trong miệng một lúc thì dừng tiếng hát, phía đằng trước cỡ 200 thước thì thấy một người đang đi xe đạp. Trong lòng thì nghĩ là đêm nay có bạn trò chuyện trên đường về chắc người đó cũng đi tán gái về giống mình vậy. Tôi cố đạp xe lẹ lên cho kịp người, nhưng làm thế nào thì bóng người đó vẫn xa như thường, không biết làm thế nào cho kịp tôi mới gọi:
- Chờ tôi với, đêm khuya tôi đạp xe một mình thấy rợn hồn ghê luôn, sợ ma dọa nè, đạp xe đêm một mình ma hay dọa đó.
Hết lời gọi thì thấy như xe đạp của người đó chậm chậm xuống như đang chờ tôi, gần thêm một chút thì thấy tóc ông bạc trắng luôn, là một ông già. Xe ông chậm chậm và khi xe tôi tới bên hông đằng sau xe ông thì tôi cất tiếng:
- Chào chú, chào chú đi đâu khuya mới về vậy?
Im lặng không câu trả lời chỉ nghe tiếng thở phì phì phì. Lúc đó hình như lạnh cột sống nổi da gà luôn, rồi ngó xuống bên dưới thì không thấy chân với đùi ông đạp xe gì cả chỉ có cái mông trên yên xe thôi. Cái đầu tôi tê luôn như bị cái búa đập vậy. Ông bà ông vải ơi, eo ơi hai tay tôi bóp thắng dừng tại chỗ, nhảy ra nhấc cái xe quay đầu ngược lại chứ lúc đó hình như không biết quành xe luôn, đang lúc tẩu hỏa nhập ma muốn lên xe đạp thì nghe tiếng động ở sát đằng sau với tiếng cười hi hi hi. Bất thình lình quay mặt lại thì: mặt ông chú đó không có mắt, mũi, miệng gì cả chỉ thành miếng thịt thôi, bên dưới thì không có chân, còn xe đạp thì ông vác lên trên vai của ông.
Được thêm một tiếng úi chà và tôi cũng không biết là cái xe đạp nó ở trên vai từ đó đến chùa này kiểu nào nữa, chỉ biết lúc chạy đó nghe tiếng cười hi hi hi và tiếng chân dí theo sát đằng sau lưng tôi một quãng đường dài, nhiều lúc có cả bàn tay lạnh lạnh đụng chạm vào lưng tôi nữa, hình như chạy hết tốc độ sợ ma luôn.
Bây giờ mới nghĩ ra là mình chạy qua ngôi chùa ở sát đường đó thì tiếng dí theo mới im lặng.
Tôi nói:
- Bài học này rất hay: nếu gặp ma thì đừng lên xe honda hay xe đạp vì chân hẫng đất nó chậm, vậy nên vác xe lên vai chạy mới lẹ hơn phải không? giỏi ghê luôn học gì không học đi học vác xe lên vai với ma rồi chạy.
Ông chủ trì ôm bụng cười. Bây giờ ông bạn tỉnh táo một chút thế là đứng lên đuổi đá đít tôi quanh chùa, xong cả hai chào ông chủ trì đi về.