Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Chương 3: Đêm khuya gặp gỡ




Nửa đêm canh ba, Trình Nhã Y thay một bộ quần áo màu đen bó sát người, cột cao tóc dài, lén lút rời khỏi tướng phủ.

Từ tướng phủ tới phủ phó tướng quân mất một quãng thời gian không ngắn. Mặc dù Trình Nhã Y không biết võ công, nhưng bản lĩnh lẩn trốn và leo trèo hơi bị cao siêu, rất nhanh đã tiếp cận phủ phó tướng quân.

Trình Nhã Y nhẹ nhàng trèo tường vào. Phủ phó tướng không lớn, cũng không có gì xa hoa. Thoạt nhìn thật là bình thường, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được khí phách hiên ngang, giống như chủ nhân của nó.

Đến lúc này, Trình Nhã Y mới nhận ra mình không biết phòng Kỷ Trà ở chỗ nào. Nàng không khỏi vỗ nhẹ đầu mình, đành phải tự loanh quanh tìm kiếm.

Đêm khuya, cả tòa phủ đệ chìm vào tĩnh lặng, tối đen như mực. Trình Nhã Y thật cẩn thận dò tìm, cuối cùng nhìn thấy một bóng sáng leo lét. Nàng vui vẻ chạy đến gần, đục một lỗ nhỏ trên cửa giấy, nín thở nhìn vào.

Lại nói, Trình Nhã Y đúng là may mắn, không bao lâu đã đi đến đúng chỗ. Căn phòng duy nhất có ánh nến đó chính là phòng Kỷ Trà. Lúc này, Kỷ Trà đang ngồi bên bàn, trên tay cầm một thanh kiếm, cẩn thận lau chùi.

Trình Nhã Y thở nhẹ một hơi. Đúng lúc này, Kỷ Trà ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, lạnh thấu xương tủy, vung thanh kiếm lên. Trình Nhã Y chỉ cảm thấy một luồng khí sắc bén đang lao đến, vội vàng kêu lên: “Hạ thủ lưu tình a!”

Cửa sổ bị phá vỡ. Trình Nhã Y ngã ngồi dưới đất, bộ ngực phập phồng. Ngẩng đầu lên, đã thấy Kỷ Trà đứng trước mặt, vẫn dung mạo tuấn tú kinh người, khí thế sắc bén hơi dịu đi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

“Trình cô nương, đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì?”

“Ngươi… Ngươi nhận ra ta?” Trình Nhã Y kinh ngạc kêu lên.

Theo ánh mắt Kỷ Trà, Trình Nhã Y nhận ra khăn che mặt đã bị kiếm khí xé thành hai mảnh, yếu ớt nằm dưới đất. Dưới ánh trăng, làn da nàng càng thêm trắng nõn, đôi mắt to tròn hết sức đáng yêu, môi anh đào khẽ mím, cực kì mê người.

Trình Nhã Y chỉ lo buồn bực xấu hổ, không để ý trong mắt Kỷ Trà lướt qua một chút ôn nhu, giây lát rồi chợt tắt.

“Ngươi đến đây làm gì?” Kỷ Trà lặp lại câu hỏi, thanh âm lãnh ngạnh.

“Ta… ta chỉ muốn cảm ơn ngươi cứu mạng…” Trình Nhã Y lắp bắp nói. Lời vừa ra, nàng không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Trước Kỷ Trà, đầu óc của nàng giống như đình trệ hoạt động, không còn chút giảo hoạt ngày thường. Lý do này vừa nghe đã thấy gượng ép, làm gì có tiểu thư khuê các nào đi cảm ơn cứu mạng vào đêm khuya chứ!

Kỷ Trà vẫn nhìn nàng, làm nàng luống cuống tay chân, vẫn chưa đứng dậy. Thấy hắn không tiếp lời, Trình Nhã Y sợ hắn hiểu nhầm mình là cô nương không đàng hoàng, vội vàng kêu lên: “Ngươi… Ngươi đừng hiểu nhầm. Ta… ta vẫn còn trong sạch!”

Trình Nhã Y hận không thể tự tát hai cái. Sao lại ở trước mặt hắn nói những lời như vậy chứ? Con gái nhà lành có ai tự biện giải như nàng.

Đỏ mặt không biết nên giải thích thế nào, Trình Nhã Y bỏ qua một chút mỉm cười trên khuôn mặt Kỷ Trà.

“Ta nói thật… Ây dà, không phải như vậy… Ý ta là ta không phải người như thế… Không, không phải vậy…”

Nhìn Trình Nhã Y bối rối đến mức tội nghiệp, Kỷ Trà không khỏi hạ giọng, giải vây cho nàng: “Kỷ mỗ hiểu được.”

Trình Nhã Y liếc nhìn vẻ mặt cứng rắn như cũ của Kỷ Trà, trong lòng buồn rầu. Chắc lúc này ấn tượng của hắn về nàng rất tệ rồi…

Hai người đều im lặng. Trong sân nhỏ, cảnh tượng có vẻ quỷ dị. Nam nhân cao lớn tuấn tú, đứng thẳng tắp như một ngọn núi lớn, lạnh lùng cương nghị. Nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn ngồi dưới đất, bộ dạng ủ rũ…

Trước hết, Kỷ Trà không nhịn được nhắc nhở Trình Nhã Y: “Trình cô nương, trước hết đứng lên đã.”

Trình Nhã Y giật mình, phát hiện nãy giờ mình vẫn ngồi trên mặt đất, lại xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đứng dậy.

Thấy Kỷ Trà lại im lặng, Trình Nhã Y đánh bạo lên tiếng: “Ta… Chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”

Kỷ Trà hơi giật mình nhìn nàng, bắt gặp đôi mắt đen láy tràn đầy hi vọng, trái tim hắn như bị người chạm vào một chút, nhất thời run lên.

“Kỷ Trà?” Thấy hắn hồi lâu không đáp lại, Trình Nhã Y hơi vươn người, khẽ kêu lên.

Kỷ Trà cụp mi mắt, che dấu rung động trong lòng, “Ừm” một tiếng. Trình Nhã Y vui mừng muốn cười to, nhưng vì cố gắng giữ hình tượng trước mặt ý chung nhân, nàng liền lấy tay che miệng, cúi đầu xuống.

“Đêm đã khuya, ngươi mau trở về thôi.”

Kỷ Trà nhắc nhở nàng, muốn xoay người trở về phòng.

“Ngươi… Chẳng lẽ không mời bằng hữu vào phòng uống một chén trà?” Trình Nhã Y vội vàng nói. Thật vất vả mới có cơ hội gần gũi hắn, nàng không muốn cứ như vậy trở về.

Kỷ Trà đột nhiên đến gần nàng. Nháy mắt, nồng đậm hơi thở nam nhân cuốn lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, làm nàng run lên. Nóng rực như lửa, nàng gần như bị hòa tan. Ánh mắt Kỷ Trà thâm thúy như bóng đêm, làm cho nàng mê muội, muốn chìm đắm trong đó, vĩnh viễn không cần tỉnh dậy.

Trình Nhã Y nhận ra, ở trước mặt Kỷ Trà, nàng lại yếu ớt đến vậy, hoàn toàn không có sức kháng cự.

Đột nhiên, Kỷ Trà quay lưng lại, đi về phía phòng nhỏ. Trình Nhã Y giật mình tỉnh lại, khuôn mặt đỏ như cà chua chín mọng.

“Trở về, không cần đùa với lửa.”

Câu nói của hắn vẫn quanh quẩn bên tai nàng.

Lưu luyến thoáng nhìn qua bóng lưng cao lớn của người kia, Trình Nhã Y xoay người rời đi, chìm vào bóng đêm vắng lặng.



Từ sau đêm đó, Trình Nhã Y luôn trốn trong khuê phòng, không ra khỏi cửa nửa bước.

Cả Trình phủ đều bất ngờ, đoán già đoán non xem Trình tam cô nương có thể an phận được bao lâu. Trình tướng quân còn tưởng con gái cưng bị bệnh, mời cả Thái Y trong cung đến, làm Trình Nhã Y dở khóc dở cười. Muốn giải thích cho cha biết, nhưng lại ngượng ngùng nói ra nỗi lòng, đành phải thuyết phục Trình đại tướng quân là mình rất khỏe mạnh, chẳng qua tâm tình không tốt, mới ở lì trong phòng.

Cứ như thế, suốt một tuần liền, Trình Nhã Y trở thành “tiểu thư khuê các” điển phạm, làm đám người trong phủ trố mắt.

Đến ngày thứ bảy, đại ca Trình Nhai đột nhiên xuất hiện trong Nhã Lan tiểu trúc.

“Đại ca!” Nhìn thấy hắn, Trình Nhã Y vui mừng kêu lên, vội vàng chạy ra đón.

“Tiểu muội dạo này thật là ngoan ngoãn, trong kinh thành không thiếu người tò mò ngươi lại định giở trò gì đâu.” Trình Nhai mỉm cười, trêu ghẹo.

“Ngay cả đại ca cũng không tin tiểu muội, còn cười.” Trình Nhã Y bĩu môi làm nũng.

“Sao lại không tin chứ? Nhã Nhi của ta là ngoan nhất.” Trình Nhai yêu thương xoa đầu nàng, “Đại ca chuẩn bị đến trại quân huấn, Kỷ Trà đang luyện quân ở đó, Nhã Nhi có muốn cùng đi không?”

Nghe thấy tên Kỷ Trà, Trình Nhã Y mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: “Đi, đương nhiên đi!”

Dứt lời, lại thấy Trình Nhai ánh mắt chế nhạo, Trình Nhã Y đỏ bừng mặt, dậm chân giận dỗi.

“Đại ca!”

“Được rồi, thật là nữ đại bất trung lưu.” Trình Nhai cười rộ lên, không trêu chọc nàng nữa.

Trình Nhã Y vui vẻ chạy vào trong phòng, thay một bộ y phục gọn gàng, liền theo Trình Nhai rời khỏi phủ.

Xe ngựa chạy vào trại quân huấn, Trình Nhã Y nhảy xuống xe, tò mò nhìn xung quanh.

Có vài lần nàng cũng được cha và các ca ca dẫn đến chỗ này, nhưng đa số nàng đều ngồi trong doanh trại chơi đùa cùng vài tiểu nha đầu, không quá để ý đến binh lính luyện tập. Đây là lần đầu nàng quan sát cẩn thận từng đội quân bãi binh bố trận, không khỏi tròn mắt thán phục. Tràng cảnh thật là đồ sộ, hàng nghìn binh lính xếp thành hàng đều tăm tắp, hoàn toàn tuân theo chỉ lệnh, nhanh chóng dũng mãnh. Không hổ là đội quân tinh nhuệ nổi tiếng vương triều.

Trên đài cao, một nam nhân đứng thẳng tắp. Chỉ một bóng lưng cũng đã làm người ta cảm nhận được khí thế sắc bén bức người, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.

Trình Nhã Y cảm thấy tim đập thật mạnh, dường như sắp nhảy ra khỏi ngực, toàn bộ máu đều dồn lên mặt, cả người nóng lên, không thể khống chế được tình cảm của mình.

Kỷ Trà phát hiện Trình Nhai đã đến, hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi, đi đến trước mặt Trình Nhai ôm quyền chào.

Trình Nhai ôn hòa mỉm cười, chỉ vào Trình Nhã Y, lúc này xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

“Tiểu muội của ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hôm nay ta liền mang nàng đến cho các ngươi chính thức làm quen.”

Nghe vậy, Trình Nhã Y lại đỏ bừng mặt, trong lòng thầm nghĩ đại ca thật là kinh thế hãi tục, nào có chuyện nam nữ chưa hôn lại đi làm quen với nhau? Lại còn nói nàng ái mộ hắn… Nhỡ hắn hiểu nhầm nàng không biết liêm sỉ thì sao?

Trình Nhã Y len lén liếc nhìn Kỷ Trà, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, không có ý khinh thường ghét bỏ gì, thầm mừng rỡ, lắp bắp nói: “Kỷ… tướng quân…”

Kỷ Trà khẽ gật đầu, làm như đáp lại nàng.

Trình Nhai quay sang hỏi Kỷ Trà vài câu tình hình luyện tập, sau đó khoát tay rời đi, còn nói với hai người: “Thanh niên trẻ tuổi a, trao đổi tình cảm nhiều một chút mới tốt.”

Đại ca thật là… Cứ làm như hắn già lắm không bằng!

Trình Nhai đi rồi, Trình Nhã Y và Kỷ Trà lại im lặng. Trình Nhã Y bối rối đến mức không biết nói gì mới tốt, hoàn toàn không còn vẻ lanh lẹ bình thường. Kỷ Trà vốn trầm mặc ít lời, có khi cả ngày cũng không hé răng phun ra một chữ. Cứ như vậy, không khí giữa hai người cực kì quái dị, ai cũng không nói lời nào.

“Kỷ đại nhân… Ngươi… Ngươi không tiếp tục luyện binh sao?” Nghẹn nửa ngày, Trình Nhã Y mới nói ra một câu, đánh vỡ trầm mặc.

Kỷ Trà đáp: “Không cần, tiểu tướng quân đã tiếp nhận rồi.”

Có nghĩa là hắn sẽ ở cùng nàng? Trình Nhã Y vui sướng trong lòng, âm thầm cảm tạ đại ca “anh dũng hi sinh”, tranh thủ được chút thời gian cho nàng.

Chỉ cần đứng cạnh hắn một chút như vậy thôi, nàng đã cảm thấy hạnh phúc tràn ngập.

Nếu được như vậy cả đời thì tốt biết bao…