Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Chương 11: Phiên ngoại 1: Bái Đường Thành Thân




Hoàng Đế hạ chỉ, Trình gia tiểu thư Trình Nhã Y tú ngoại tuệ trung, hiền lương thục đức, cùng Kỷ tướng quân trời sinh một đôi. Nay ban cho hôn ước, theo hẹn thành thân.

Thánh chỉ ban xuống, cả kinh thành ồ lên.

Nay Kỷ Trà được phong làm nhất phẩm tướng quân, tay cầm ba mươi vạn binh mã, cùng Trình tướng quân tạo thành Đại Tần Song Tướng, uy vọng cực cao. Bây giờ ái nữ của Trình tướng quân lại gả cho Kỷ tướng quân, hai nhà liên thủ, thật đúng là thế lực to lớn khiến người ta sợ hãi. Chẳng nhẽ hoàng thượng không lo lắng sao? Tự nhiên là không, bởi vì hai nhà cùng hoàng thượng có một minh ước rõ ràng, chẳng qua nội dung là gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Qua năm mới, Trình gia tiểu thư xuất giá, gả cho Kỷ tướng quân, nhất thời khiến cho biết bao phương tâm thiếu nữ tan nát. Kỷ tướng quân tuổi trẻ quyền cao chức trọng, dung mạo hết sức tuấn tú, là tình nhân trong mộng của biết bao danh môn khuê tú. Nhưng giờ này hắn cưới vợ rồi, lại còn môn đăng hộ đối như vậy, bao nhiêu người đành nuốt hận trong lòng mà không dám nói gì.

Nhưng mặc kệ cho người khác nói gì, giờ phút này Trình gia không khí vui mừng, Kỷ phủ cũng có sức sống không ít, không còn lạnh lùng trống vắng như ngày xưa nữa.

Từ sáng sớm, Trình Nhã Y đã thức dậy. Bình thường giờ này nếu ai gọi nàng dậy nàng nhất định sẽ ghi hận, nhưng hôm nay là ngày nàng gả cho hắn, làm sao có thể qua loa. Chọc Phấn Đại liên tiếp cười đến ái muội, Trình Nhã Y chỉ đỏ mặt liên tục trừng Phấn Đại.

- Ai, nữ nhi gả ra ngoài, trong phủ còn ai hiếu kính lão nhân gia…

Trình Khải Dương ai oán đứng trong phòng nhìn Trình Nhã Y vui rạo rực để một đám nha đầu vây quanh trang điểm trang điểm, bới tóc bới tóc. Phía sau hai huynh đệ thật sự không nhìn được, lớn gan nói:

- Cha, còn có chúng ta đâu.

- Hừ, liền xú tiểu tử các ngươi, lớn to đầu còn chưa chịu cưới vợ sinh con, muốn tức chết lão tử sao? Nam nhân thô chân thô tay, biết cái gì mà hiếu kính lão tử? – Trình Khải Dương thở phì phì nói.

- Không phải là không muốn cưới, tại vì chưa đến lúc thôi. – Trình Nhai nhỏ giọng phản bác, lại bị Trình Khải Dương trừng cho ngậm miệng, không dám nói gì.

- Cha, để dành tinh lực chốc lát làm khó dễ Kỷ Trà a. Chính Kỷ tiểu tử muốn cướp đi tiểu muội của chúng ta! – Trình Cảnh ồn ào.

- Này xú tiểu tử, cũng dám im lặng cướp đi nữ nhi bảo bối của ta! – Nhắc đến Kỷ Trà, Trình Khải Dương không nhịn được nghiến răng nói.

Khuê nữ bảo bối yêu thương mười sáu năm trời, đùng một cái bị Kỷ Trà dùng thánh chỉ cướp đi rồi, thậm chí trước đó không hé răng một lời, Trình Khải Dương tức giận cũng phải. Mà hai huynh trưởng luyến muội thành si cũng chung mối hận, kịch liệt khuyến khích lão cha ra mặt làm khó dễ tân lang. Nhất định không thể để tiểu tử kia dễ dàng mang tiểu muội về nhà.

- Hừ! Các ngươi dám bắt nạt hắn, coi chừng ta không về nhà lại mặt! – Trình Nhã Y không nhìn được ba người kia ở trước mặt nàng thỏa thuận khi dễ tương lai trượng phu, rốt cục nổi giận lên tiếng.

- Ai u, đại cô nương, ngồi yên lặng một chút, son bị lem ra rồi. – Ma ma trang điểm không nhịn được nhắc nhở.

Trình gia phụ tử bị bảo bối đe dọa, thoáng chốc cứng ngắc, sau đó u oán nhìn nhau.

- Hic hic hic, có trượng phu đã quên cha… – Trình Khải Dương che mặt.

- Có trượng phu đã quên huynh… – Hai huynh trưởng đồng thời hát đệm.

- Cái gì nha? Đây là ngày vui của ta, mọi người làm gì như khóc tang vậy? – Trình Nhã Y thật sự không nhịn được nữa.

- Ây dà, ngày vui nha ngày vui nha, nhắc đến tang làm gì cho xui! – Người chăm sóc dâu vội vàng nhắc nhở.

Cuối cùng, không nhịn được là Phấn Đại, ôm bụng cười văng lên.

Trình Nhã Y mặt ngoài nói vậy, kỳ thực trong lòng cũng không tha. Phụ huynh đối đãi với nàng thế nào, yêu thương nàng ra sao, nàng đều ghi nhớ. Có lẽ trên đời này, ngoài Kỷ Trà và phụ huynh nàng, không còn ai đối xử với nàng tốt như vậy. Nàng thật sự rất may mắn, có cha có huynh yêu thương, lại tìm được người nguyện sủng ái che chở nàng suốt đời, thật lòng yêu nàng. Sinh ra trên đời này là điều may mắn nhất nàng có. Nhân sinh như vậy còn cầu gì hơn.

Khắp phủ treo đèn kết hoa, chữ hỉ đỏ tươi dán khắp các cánh cửa, mọi người hân hoan vui mừng, tiếng pháo nổ đùng đoàng rộn rã…

Trang điểm thay hỉ phục xong, tiếng kèn rộn rã vang lên, người đón dâu chạy vào sân gọi to:

- Kiệu hoa tới, tân nương nhập kiệu!

Trình Nhã Y được Trình Khải Dương đỡ ra, vây quanh là nha hoàn bà mối, cuối cùng là hai vị huynh trưởng. Đoàn người nhanh chóng bước ra ngoài đón kiệu hoa.

Kỷ Trà ngồi trên lưng ngựa, màu áo đỏ tươi làm khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn trở nên nhu hòa. Nhìn thấy thiếu nữ mặc giá y đỏ tươi, đầu đội khăn phượng chậm rãi bước đến gần, ánh mắt tràn ngập ấm áp dịu dàng. Chưa đợi đoàn người đi ra ngoài sân, Kỷ Trà đã xuống ngựa. Mọi người ồ lên, tân lang xuống ngựa đón dâu là chưa từng có, nhưng nay Kỷ Trà dám làm vậy, có thể thấy hắn trân trọng tân nương biết bao nhiêu.

Thấy Kỷ Trà xuống ngựa, sắc mặt Trình Khải Dương đẹp hơn một chút. Người săn sóc dâu đỡ Trình Nhã Y lên kiệu, đưa cho nàng một quả táo. Mọi việc xong xuôi, Trình gia phụ tử liếc nhìn Kỷ Trà, lại thấy hắn vẻ mặt nhu hòa nhìn theo Trình Nhã Y.

- Tiểu tử, ta giao ái nữ cho ngươi, nếu nàng chịu một chút ủy khuất, ta nhất định sẽ phá tan Kỷ phủ! – Trình Khải Dương âm trầm đe dọa.

- Tiểu muội chịu một chút ủy khuất, đừng trách chúng ta thủ hạ không lưu tình. – Trình huynh đệ tủm tỉm cười.

- Tuân mệnh nhạc phụ, tuân mệnh hai vị cữu cữu. – Kỷ Trà hơi cúi người, cung kính đáp. Trình gia phụ tử lúc này mới hài lòng gật đầu, lại giật mình nghe hắn nói – Kỷ Trà kiếp này hứa chỉ yêu mình nàng, chỉ có nàng một người, tuyệt không nạp thiếp, vĩnh viễn bao dung, che chở nàng, không để nàng chịu một chút ủy khuất.

Thề không nạp thiếp, vĩnh viễn yêu nàng!

Trình Khải Dương nghe vậy, hốc mắt hơi đỏ lên.

Năm đó, hắn đã từng hứa hẹn như vậy với nàng. Cho dù nàng cách thế đã lâu, hắn vẫn tuân thủ lời hứa, ở vậy nuôi ba đứa con khôn lớn.

- Tốt tốt. Ta yên tâm rồi. – Trình Khải Dương gật đầu, vỗ vai Kỷ Trà. Trình gia huynh đệ hơi liếc nhìn hắn, ánh mắt tán thưởng.

Cứ như vậy, tiểu muội sẽ hạnh phúc. Kỷ Trà, là một người nam nhân tốt.

Rời Trình phủ, kiệu hoa dạo một vòng quanh kinh thành. Tiếng kèn nhạc vui mừng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Dân chúng ào ra đường xem rước dâu, trẻ con thi nhau đoạt kẹo cưới.

Đi đến Kỷ phủ, kiệu hoa dừng lại. Người săn sóc dâu đỡ tân nương vào bái đường.

Mặc dù cách một lớp khăn che, Trình Nhã Y vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn luôn nhìn nàng, tràn đầy dịu dàng yêu thương. Nàng không nhịn được đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.

Chờ lâu như vậy, rốt cục như nguyện gả cho hắn.

Chờ lâu như vậy, rốt cục như nguyện cưới được nàng.

Bước vào lễ đường, hoàn thành tam bái, từ nay trở đi, bọn họ là vợ chồng.

Vĩnh không phân cách, đầu bạc răng long.