Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Chương 10: Kết thúc




- Cô nương, đêm khuya rồi, nên đi nghỉ sớm thôi.

Phấn Đại nhìn sắc trời đã muộn, lại thấy Trình Nhã Y ngẩn người nhìn áo choàng trên giá, không nhịn được nhắc nhở. Nhưng nói vài lần, Trình Nhã Y vẫn không phản ứng. Phấn Đại hơi thở dài, cất cao giọng:

- Cô nương, cô nương!

- Hả? A? Cái gì? – Trình Nhã Y giật nảy mình, ngơ ngác nhìn quanh.

- Cô nương, nên đi nghỉ thôi. – Phấn Đại thở dài nói.

Trình Nhã Y nhìn thoáng qua cửa sổ, một cành cây nhỏ khẽ rung rinh, ngoài trời tối đen như mực. Nàng thoáng chần chờ, nhìn Phấn Đại nói:

- Được rồi, ngươi đi nghỉ đi.

- Cô nương, để Phấn Đại thổi nến cho ngài.

- Không cần, ta sẽ nghỉ sau. – Trình Nhã Y lắc đầu. Không thay đổi được quyết định của nàng, Phấn Đại hơi mím môi, đóng cửa lui ra ngoài.

Trình Nhã Y ngồi bên ngọn nến, lại xuất thần.

Nói thật, tin đồn gì đó nàng cũng không tin. Tỉnh táo lại, nàng suy nghĩ đó chẳng qua chỉ là tin đồn thôi, chưa nghe Kỷ Trà thừa nhận, nàng tuyệt đối sẽ không hết hi vọng. Huống hồ thánh chỉ còn chưa hạ, nàng vẫn còn cơ hội.

Nhưng từ sâu dưới đáy lòng lại có một thanh âm nói với nàng, đừng tự lừa mình dối người nữa. Kém một đạo thánh chỉ, nhưng nếu hoàng thượng đã thừa nhận thì không chạy thoát được. Kỷ Trà sắp cưới người khác rồi…

Nàng biết hết thảy kiên cường đều chỉ là giả tạo. Nếu hắn thực sự cưới người khác, có lẽ nàng sẽ không thể chịu đựng được. Không biết từ lúc nào, trong lòng nàng chỉ có hắn, lúc nào cũng nhớ đến hắn, làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ hắn… Nàng trúng độc, một loại độc tên là Kỷ Trà…

Tiếng cửa gỗ cọt kẹt vang lên. Trình Nhã Y lơ đãng, không để ý đến nó. Mùa đông về, cửa sổ bị gió thổi nên mới phát ra tiếng động, có gì đáng chú ý.

Nhưng đột nhiên trái tim nàng đập thật mạnh, cảm giác như có ai đó đang nhìn nàng làm nàng bỗng chốc hoang mang. Đêm hôm khuya khoắt, là ai dám đột nhập Trình phủ?

Trình Nhã Y bất an cắn cắn môi, làm bộ lơ đãng liếc nhìn cửa sổ. Nếu như thực sự có người đêm khuya đột nhập được vào phủ, nhất định là võ công rất cao. Phủ tướng quân đâu phải trò đùa. Nàng phải suy nghĩ kĩ, nếu không sẽ rước họa vào thân mất.

Trình Nhã Y đứng dậy, thong thả đi về phía cửa sổ. Nàng chậm rãi mở cửa, lại đột nhiên thấy một bóng đen nhoáng qua.

Chưa kịp đợi nàng hét toáng lên, một bàn tay đã nhanh nhẹn ngăn miệng nàng, thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai:

- Là ta đây. Đừng gọi.

Thoáng chốc, máu dồn lên mặt, làm hai má nàng đỏ bừng, cả người run rẩy, suýt chút nữa ngã vào lòng hắn. Hắn đang đứng bên cạnh nàng, người nàng ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh nàng. Gần trong gang tấc.

Thấy Trình Nhã Y đã bình tĩnh trở lại, Kỷ Trà nhẹ thở dài, buông nàng ra. Lúc này hai người mới phát hiện tư thế của bọn họ thật ái muội. Một tay hắn vòng qua eo nàng, giữ vững thân thể nàng ngã vào lòng hắn, hắn hô hấp gần sát bên tai nàng, làm gò má nàng càng thêm ửng đỏ.

Trình Nhã Y rất muốn giữ tư thế này, nhưng lo ngại hắn nghĩ lầm nàng không biết liêm sỉ, liền nhỏ giọng nhắc nhở. Kỷ Trà ngại ngùng nam nữ có khác, sợ nàng khó chịu liền lập tức buông ra.

- Ngươi… Ngươi đến đây làm gì?

Trình Nhã Y vui mừng khi nhìn thấy hắn, lại nhớ ra đây là khuê phòng của nàng, không khỏi xấu hổ hỏi. Lần trước rõ ràng hắn nói nàng đừng đến tìm hắn, bây giờ lại là chính hắn tới đây, rốt cục có ý gì?

- Tới thăm bằng hữu.

Kỷ Trà không được tự nhiên đáp lời. Đáng tiếc lúc này đầu óc Trình Nhã Y rất hỗn loạn, không nhận thấy cảm xúc của hắn.

- Không phải lần trước ngươi nói ta đừng đến tìm ngươi sao? – Nghe hắn nói nàng là bằng hữu, Trình Nhã Y nửa buồn nửa vui, không nhịn được ai oán nhìn hắn.

Kỷ Trà mân môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, đến mức nàng tưởng như mình sắp chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm không đáy đó, hắn mới nhẹ giọng đáp:

- Nàng là nữ tử, đêm khuya không thích hợp xuất môn.

Hắn… hắn đang quan tâm tới nàng sao? Trình Nhã Y càng đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu. Nhưng không khí ái muội giữa bọn họ không kéo dài được bao lâu, sắc mặt Trình Nhã Y lại trở nên tái nhợt. Bởi vì nàng nhớ đến lời đồn đãi trong kinh thành.

Lúc này Kỷ Trà rất tự nhiên ngồi kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn nàng. Nàng rất muốn chất vấn hắn, hắn đã không thích nàng, lại lập công lớn, sắp làm quận mã, sao hắn còn đến trêu chọc nàng, cho nàng hi vọng? Đúng thế, nàng thích hắn, nàng yêu hắn, nhưng nàng không chấp nhận làm thiếp! Nếu như muốn nàng làm thiếp, nàng thà chết còn hơn!

Thấy vẻ mặt nàng càng lúc càng không đúng, Kỷ Trà không nhịn được thấp giọng hỏi:

- Ngươi làm sao?

- Ngươi… Có phải… Hoàng thượng sắp tứ hôn cho ngươi? – Chung quy không nhịn được, Trình Nhã Y nhắm mắt hỏi.

- Đúng vậy. – Kỷ Trà không dấu diếm, lập tức đáp lời.

Trình Nhã Y miễn cưỡng cười cười. Nàng sớm nên biết… Chẳng qua vẫn tự lừa mình dối người. Lời hoàng thượng, có ai dám đồn bậy?

- Ngươi… ngươi sẽ cưới nàng sao? – Đây mới là lời nàng muốn hỏi nhất. Chỉ cần hắn lắc đầu, hay ít nhất không đáp lời, nàng sẽ có hi vọng, nàng còn có hi vọng…

- Ừm.

Một thanh âm vang lên, đánh nát tất cả ảo tưởng của nàng.

Sắc mặt Trình Nhã Y tái nhợt, không còn chút máu. Nàng lảo đảo lùi ra sau mấy bước, nước mắt không khống chế tràn mi mà ra. Dung mạo nàng không tính diễm lệ, nhưng xinh đẹp hồn nhiên, thiên chân hoạt bát, thích nhất cười đùa, làm lòng người ấm áp. Mà lúc này tràn đầy nước mắt, lại mảnh mai yếu ớt khiến người ta xót thương. Người bình thường còn thế, huống hồ là Kỷ Trà.

Hắn không nhịn được, hắn không muốn nhịn nữa. Bao nhiêu năm qua, hắn chờ đợi lâu lắm rồi. Hắn vẫn luôn đứng phía sau nhìn nàng, càng chờ đợi lại càng khát khao, muốn che chở yêu thương nàng cả đời. Mà nay, nguyện vọng sắp thành hiện thực. Nàng sắp quang minh chính đại trở thành của hắn. Nhưng bây giờ nàng lại khóc, tại sao lại khóc?

Kỷ Trà đột ngột đứng dậy, vươn tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng. Nhưng Trình Nhã Y không chịu, giãy dụa lợi hại, còn không ngừng đánh hắn, không ngừng khóc. Kỷ Trà mặc cho nàng đánh, nhưng vòng tay vẫn vững chắc như núi.

- Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ta không thích ngươi nữa, tuyệt đối không thích ngươi nữa đâu!

Trình Nhã Y vừa khóc kêu vừa đánh vào ngực hắn. Nàng nói nàng không thích hắn, giống như một con dao sắc bén rạch nát trái tim hắn. Sao có thể? Chờ đến lúc này, nàng lại còn nói không thích hắn? Cho dù như vậy, hắn cũng sẽ không buông tay.

- Kỷ Trà, ta hận ngươi!

Trình Nhã Y không thoát khỏi vòng tay hắn, cuối cùng điên cuồng nói.

Kỷ Trà vẫn yên lặng, không biện bạch, không giải thích, mặc kệ cho nàng phát tiết, cho dù lời nói của nàng từng chút một xé nát trái tim hắn.

Khóc một lúc lâu, Trình Nhã Y mới yên lặng xuống, không buồn ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Trà.

- Kỷ Trà, ngươi là hỗn đản! Ngươi chết tiệt!

Đột nhiên, Trình Nhã Y nghiến răng nghiến lợi nói, lợi dụng Kỷ Trà thất thần, giơ chân lên đá một phát vào bụng hắn. Sau đó chính nàng ôm chân khóc ròng, hỗn đản, ăn cái gì mà người cứng như đá, làm hại nàng đau chân, chết tiệt Kỷ Trà!

- Không sao chứ? – Kỷ Trà thấy vậy, thoáng vội vàng hỏi, còn ngồi xổm xuống xem chân nàng.

- Hỗn đản! Ngươi cút về đi! Đi cưới cái gì quận chúa của ngươi đi!

Trình Nhã Y không thèm để ý đến hắn, lại đá một phát vào tay hắn, chỉ vào cửa sổ.

Kỷ Trà hơi nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng. Trình Nhã Y rụt cổ, xú nam nhân, trừng cái gì mà trừng? Là hắn xin lỗi nàng trước! Nghĩ vậy, Trình Nhã Y cố lấy can đảm ưỡn ngực, làm động tác đuổi người.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng Kỷ Trà bại trận, trầm giọng hỏi:

- Cái gì quận chúa?

Hừ! Còn làm bộ! Trình Nhã Y cố nén đau đớn, tức giận liếc Kỷ Trà một cái.

- Bây giờ Kỷ đại tướng quân lập công lớn, hoàng thượng tứ hôn cho ngài cùng Minh Lan quận chúa, nam tài nữ mạo xuất chúng một đôi, cả kinh thành đang chúc mừng hai vị đâu.

Hừ, nàng mới không cần Kỷ Trà! Hỗn đản hỗn đản hỗn đản, vì cái gì nàng phải ngày nhớ đêm mong hắn lâu như vậy, mà hắn không thèm quan tâm tới nàng, cho nàng hi vọng lại tự tay đập nát hi vọng đó? Nàng Trình Nhã Y mới không tiện như vậy! Trên đời này nam nhân tốt còn nhiều, việc gì phải cố chấp với Kỷ Trà!

- Ta không có. – Kỷ Trà đột nhiên nói, thanh âm vẫn lạnh lùng, nhưng nghe kỹ sẽ thấy thái độ của hắn mềm mại hơn bao giờ hết. Đáng tiếc Trình Nhã Y vừa thất vọng vừa phẫn nộ, cho nên không có nhận ra.

- Kỷ đại nhân không cần nói dối. Coi như ta ngu ngốc, tự mình đa tình một hồi. – Trình Nhã Y không thèm nhìn hắn.

- Ta nói ta không có! – Kỷ Trà cất cao giọng, vươn tay kéo nàng vào lòng.

Trình Nhã Y giãy dụa không chịu, nhưng nữ nhân sao có thể so với nam nhân, đành phải bị hắn kéo lại.

- Ta không có cưới Minh Lan quận chúa. – Kỷ Trà ghé vào tai nàng nói.

- Ngươi… – Trình Nhã Y lúc này mới bình tĩnh, sững sờ nhìn hắn – Nhưng kinh đô ngươi đều nói hoàng thượng tứ hôn…

- Là ngươi. – Kỷ Trà tiếp lời – Ta muốn cưới là ngươi.

Trình Nhã Y hoàn toàn ngây người, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đột nhiên thất tình, lại đột nhiên nghe hắn nói muốn cưới mình, tâm tình phức tạp có thể nghĩ.

- Sao… sao lại như vậy? – Nàng hoàn toàn bối rối, không hiểu chuyện này như thế nào.

Kỷ Trà thở dài một hơi, lần đầu tiên trong đời nói nhiều chữ như vậy. Nhưng vì người đó là nàng, cho nên hắn mới chấp nhận.

Kỷ Trà vốn là phó tướng, bộ hạ dưới trướng Trình tướng quân, mặc dù địa vị cao, nhưng muốn cưới ái nữ của Trình tướng quân vẫn không đủ. Lần này xuất chinh, có Trình tướng quân duy trì, hắn được phép trở thành thống soái. Hắn biết, đây là cơ hội lập công. Nếu quét sạch phản loạn thành công, hắn sẽ chiếm được hoàng thượng ưu ái, quyền chức tăng mạnh. Có như vậy, hắn mới xứng đôi với nàng. Nhưng khải hoàn trở về, hắn lại nghe thấy tin tức tứ hoàng tử muốn cưới nàng làm chính phi, hắn lại hoảng loạn. Hắn là ai, làm sao so được với hoàng tử. Vì thế, khi hoàng thượng nói sẽ ban thưởng một thứ hắn muốn, hắn xin hoàng thượng tứ hôn. Mà tứ hôn cho ai, chỉ có hắn và hoàng thượng biết, vì thế mới có chuyện kinh đô đoán già đoán non, hại nàng hiểu lầm một hồi.

- Cái gì? Tiêu Đồ muốn cưới ta làm chính phi? – Trình Nhã Y ngạc nhiên, nàng không biết chuyện như vậy nha.

Thực tế, từ sau khi ở Hoa Thành gặp Tiêu Đồ trở về, Tiêu Đồ đã dâng tấu chương muốn cưới nàng làm chính phi, chẳng qua hoàng thượng chưa chuẩn tấu. Chủ yếu là vì Trình gia phụ tử ở giữa làm khó dễ, lại còn thế cục triều đình đang rất lộn xộn, hoàng thượng vẫn ỡm ờ không nói gì. Nhưng tin đồn thì đã mọc cánh bay khắp ngõ ngách kinh thành. Phấn Đại vì không muốn Trình Nhã Y suy nghĩ nhiều nên dấu kín. Ai ngờ khiến Kỷ Trà hoảng loạn, lại làm ra chuyện hiểu lầm như vậy.

Nhưng cuối cùng lại toàn thành cho hai người bọn họ, xem như giai đại vui mừng.

- Hừ, vậy ngươi không chịu nói sớm! Làm hại ta hiểu nhầm lâu như vậy, còn… – Nhớ đến cảnh mình khóc nức nở trong ngực hắn, Trình Nhã Y không nhịn được đỏ mặt, oán trách nói.

- Ta sợ ngươi cũng thích tứ hoàng tử. – Kỷ Trà đáp. Nàng cùng Tiêu Đồ là thanh mai trúc mã, tự nhiên tình cảm sâu. Nếu như nàng cũng có ý với tứ hoàng tử, hắn sẽ bị từ chối ngay lập tức. Hắn không muốn như vậy, cho dù nàng không thích hắn, hắn cũng sẽ cướp nàng đến bên người. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh là đủ.

- Ai thích cái tên ương ngạnh đó chứ! – Nhắc đến liền làm nàng bực mình! Vì hắn mà chậm trễ thời gian!

- Ừm, không thích là tốt rồi.

Trình Nhã Y im lặng một lúc, liếc nhìn Kỷ Trà, lại thấy hắn ánh mắt dịu dàng nhìn mình, không nhịn được đỏ mặt. Nghĩ nghĩ, nàng liền to gan đi đến gần hắn, rúc vào lòng hắn.

- Kỷ Trà, ngươi nói ngươi thích ai nha?

- …

- Nói đi, nói thôi.

- Ngươi.

- Ai nha, làm chi tiết kiệm lời vậy nha…

- Ta thích Trình Nhã Y.

- …

- Ta thích Nhã Nhi.



Đêm càng sâu, gió lạnh gào thét. Mà trong một khuê phòng nào đó, ánh nến sáng ngời, thấp thoáng hai bóng người bên nhau ấm áp.