Cô bước vào, chỉ thấy Thẩm Kỳ Lạc ngồi sẵn ở ghế, không thấy Thẩm Kỳ Ngọc đâu.
- Cháu cứ ngồi đi, ta không dám gài bẫy cháu đâu.
Ông lại cười, nhưng lần này Vũ Duyệt cảm thấy trong nụ cười đó có chút kiêng dè.
Vũ Duyệt cúi người xuống, lễ phép nói.
- Cháu không dám có ý nghĩ đó ạ
Thẩm Kỳ Lạc nhìn cô từ đầu đến cuối, không hề rời mắt.
- Con gái ta có chuyện muốn nói với cháu, không biết cháu có thể chịu lắng nghe nó không?
- Được ạ.
Vũ Duyệt ngồi xuống ghế, còn Thẩm lão gia đi lên trên lầu.
Thẩm Kỳ Lạc đứng dậy, rót cho Vũ Duyệt một tách trà.
- Cô uống đi rồi tôi nói
Vũ Duyệt không chút nghi ngờ đưa lên uống.
- Tôi biết chị tôi làm điều sai trái với cô, với bạn cô, tôi cũng đã biết cô là ai, hoàn toàn có thể làm điều gì cô muốn với chúng tôi, nhưng không biết liệu cô có thể nương tay hay không?
Vũ Duyệt trầm mặc không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.
Điều tiếp theo khiến Vũ Duyệt không ngờ lại xảy ra ngay trước mắt cô.
- Dù sao thì người đó có sai trái gì đi nữa cũng là chị ruột của tôi, tôi chỉ có một người chị đó thôi...
Vũ Duyệt vội rời khỏi ghế đỡ Thẩm Kỳ Lạc đang hạ mình quỳ gối trước cô.
- Tôi không phải không biết cô ta là chị ruột của cậu. Tôi cũng biết trong chuyện này cậu hoàn toàn không có lỗi gì cả, cậu không cần phải hạ mình như thế này.
- Miễn là cô tha cho chị tôi, tha cho Thẩm Gia chúng tôi, tôi có thể làm mọi thứ.
Vũ Duyệt cảm thấy vô cùng khó xử. Đúng là trước đây Thẩm Kỳ Lạc có kiêu căng hống hách nhưng từ dạo nào cô ta cũng không còn như thế nữa rồi.
Người gây ra lỗi là chị cô ta - Thẩm Kỳ Ngọc. Nhìn người này quỳ trước mặt mình với một thân phận tiểu thư của Thẩm Gia, Vũ Duyệt thật sự không đành lòng.
Vũ Duyệt nghe tiếng bước chân đi xuống, nhìn sang bên đó cũng thấy Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân cũng đi xuống.
- Xem như là lần này chúng tôi đều hạ mình cầu xin Hạ tiểu thư đây tha thứ cho sự dại dột của con gái tôi.
Vũ Duyệt nhìn hình ảnh này đột nhiên mũi cay cay, nhưng lại kìm nén.
- Con... thực sự không thể nào tha thứ cho cô ấy được...
Nghĩ đến những thứ trước đây Thẩm Kỳ Ngọc quả thật Vũ Duyệt tức đến sôi máu.
- Nhưng... chỉ cần mọi người làm theo lời con nói, con sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Con sẽ để bạn con - người bị hại đến gặp cô ấy, được không?
Vũ Duyệt không biết làm thế nào mới đúng, chỉ có thể nghĩ đến chuyện như thế.
- Được. Nếu khi nào bạn của con có thể đến thì cứ đến, ta có thể tiếp mọi lúc.
Cuộc gặp gỡ lúc nãy ít nhiều có làm cho Vũ Duyệt phải suy nghĩ.
Vừa về nhà, Vũ Duyệt đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình.
- Con nhóc này, bao giờ con mới có thể bỏ cái tính mềm lòng đó đi vậy. Biết như thế thì chính tay ta đã ra tay xử lí rồi.
- Thôi nào ba, nóng tính không tốt đâu.
Sau khi An Khiết tạm có thể đi lại được, Vũ Duyệt mang chuyện này kể với cô, cô cũng đồng ý tới Thẩm Gia
- Cậu là người bị hại, tớ giao lại cho cậu chuyện này.
Vũ Duyệt nắm lấy tay An Khiết, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
- Được rồi, tớ biết rồi. Cậu đừng lo nữa.
Chuyện lần trước Vũ Duyệt được mời đến Thẩm Gia không được cô nói cho Lãnh Hàn biết, nhưng làm thế nào mà sau đó anh vẫn biết, mắng cô một trận.
- Lỡ em gặp nguy hiểm thì phải làm thế nào đây?
- Em sẽ không gặp nguy hiểm đâu mà.
- Anh nói là lỡ như
- Sẽ không có lỡ như.
Vũ Duyệt thấy dáng vẻ của anh lúc này cũng rất dễ thương, bèn nhảy lên người anh, ôm chặt không rời.