Ông đang nếm tách trà, nghe lời của bà nói thì suýt bị sặc.
- Chuyện đó à... bỏ qua đi.
- Sao lại bỏ qua? Không phải con bé đó cũng có liên quan đến tình trạng của Kỳ Ngọc hiện tại sao?
Bà ngay lập tức lên tiếng kháng cự lại.
- Tôi bảo bỏ qua thì bỏ qua đi. Có một số thứ bà không thể hiểu được đâu.
Ông lại đặt tách trà xuống.
- Nếu không thì Thẩm Gia cũng có thể lâm nguy.
Vũ Duyệt ở biệt thự vẫn đang nằm trong lòng Lãnh Hàn suy nghĩ, vừa là chuyện của dì Lâm, vừa là chuyện của An Khiết và Lãnh Thần.
- Nghĩ nhiều quá không tốt đâu, em nên nghỉ ngơi một chút đi.
Lãnh Hàn nhéo mặt An Khiết, tay đặt lên lưng cô vỗ vỗ.
- Em không ngủ được, còn nhiều thứ cần em lắm.
- Vậy anh cũng cần em này. Em ngủ đi.
Cuối cùng dưới sự dỗ dành của Lãnh Hàn thì Vũ Duyệt vẫn ngủ say.
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi đi ra khỏi phòng.
- Cậu điều tra giúp tôi, chuyện của dì Lâm.
- Được, thưa tổng tài.
Anh cúp máy, xoay người đi vào trong, nằm xuống bên cạnh cô.
- Ngủ ngon, bảo bối.
Ngủ dậy, Vũ Duyệt đã không thấy Lãnh Hàn ở bên cạnh mình, đứng lên thì thấy ở trên bàn có một tờ giấy.
" Em ở nhà học bài đi, thấy em đến công ty anh cảm giác thấy em rất chán, ở trong tủ lạnh có bữa ăn nhẹ với nước ép đó "
Cuối câu còn có hình trái tim, khiến cô cười một cách hạnh phúc.
Vũ Duyệt chạy xuống tủ lạnh, lấy ra một phần bánh ngọt, với một ly nước ép, vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi.
Ăn xong, cô rửa bát rồi đi lên phòng, mở sách vở ra mà học bài.
Đang học giữa chừng thì hai tin nhắn vang lên cùng một lúc.
Là của An Khiết và Lãnh Thần.
Tin nhắn của An Khiết.
" Tiểu Duyệt này... tớ nằm từ trưa giờ suy nghĩ về chuyện hồi sáng. Hay là tớ thích cậu ta từ lúc nào không hay rồi? "
Tin nhắn của Lãnh Thần
" Vũ Duyệt này, nếu lúc sáng cậu ấy không thích tôi thì việc gì phải vùng chạy đi như thế? Tôi có cảm giác cậu ấy ghen thì phải "
Vũ Duyệt ôm bụng cười, không biết nói gì cả.
Cô nhắn lại cho An Khiết trước.
" Tớ không biết đâu đó. Chuyện này tớ chưa từng gặp à nha. Mà cũng có thể thật đó, đôi khi tớ thấy cậu cũng hay nhìn cậu ấy mà "
Trả lời Lãnh Thần
" Vậy thì cậu phải nhanh chóng lên, biết đâu là cậu ấy thích cậu thật thì sao. Phải giải thích cho chuyện ngày hôm nay nữa "
" Là vậy sao? "
" Cảm ơn cậu, tôi biết mình phải làm gì rồi "
Ở công ty, Lãnh Hàn mở một cuộc họp gấp, mấy nhân viên của công ty toát mồ hôi hột vì cảm thấy nhiệt độ đang giảm xuống quá mức.
- Không phải tự nhiên mà thông tin của công ty chúng ta lộ ra ngoài? Nhất định là có nội gián của công ty khác cài vào. Thông tin này bị lộ, tôi sẽ cố gắng giải quyết, còn tôi hi vọng mọi người sẽ cố gắng làm tròn nhiệm vụ của mình.
- Vâng, chúng tôi biết rồi ạ.
Từng chữ, từng câu nói của Lãnh Hàn vang lên một cách lạnh như băng.
Năm xưa cũng vì chuyện của công ty, cũng là vì bị bạn thân bán đứng, lộ thông tin quan trọng của công ty, mà ba anh có ý nghĩ tự tử, không màn đến bệnh tật của mình.
Cũng vì đó mà bây giờ trên trán anh vẫn còn một vết sẹo, và một vết sẹo ở mãi trong lòng anh.
Đến tối mà không thấy Lãnh Hàn về nhà, Vũ Duyệt cứ đi qua đi lại ở trước cửa, thật sự rất lo, gọi điện anh cũng không bắt máy.
Ngồi ở trước cửa không biết đã bao lâu, cô cũng ngủ quên từ lúc nào không hay.
Tiếng xe dừng lại ở trước cửa, Vũ Duyệt giật mình dậy, đôi mắt lim dim nhìn người ở trước mặt, ánh mắt mừng rỡ, xen vào chút hờn dỗi và lo lắng.