Đến khi hoàn toàn hết hơi, Lãnh Hàn mới buông cô ra.
- Anh nói xem, không phải Thẩm Gia thì có thể là ai làm chuyện đó được?
- Vẫn còn một người có thể làm được đó.
- Là ai?
- Lâm Gia.
Hai chữ Lâm Gia vang lên từ miệng anh, làm cho cô ít nhiều cảm thấy bất ngờ.
Phải rồi, làm sao cô có thể quên mất Lâm Gia được chứ nhỉ.
- Nhưng cậu ấy không có liên quan gì đến Lâm Gia cả, tại sao mọi chuyện lại bị nhắm vào cậu ấy chứ? Mà cũng không đúng, anh biết Lâm Gia?
- Phải, biết rất rõ. Nếu em muốn nghe câu chuyện của anh anh sẽ kể.
Vũ Duyệt nghe giọng của anh chùn đi mấy phần, tự nhiên lại có một cảm giác sợ dấy lên trong lòng.
- Được, anh kể đi.
17 năm trước.
Lãnh Hàn cùng Lãnh Thần vui đùa ở trong sân của khu nhà mình, đúng thật là lứa tuổi của trẻ con.
Lúc đó cuộc sống quả thật rất bình yên.
Ở trong nhà vang lên mấy tiếng cãi nhau, làm hai anh em dừng lại cuộc chơi của mình.
- Anh hai, ba mẹ lại cãi nhau rồi.
Lãnh Thần tiến tới phía trước mặt Lãnh Hàn, khuôn mặt như sắp khóc tới nơi.
- Đừng khóc.
Lãnh Hàn cúi xuống ôm chặt đứa em của mình vào trong lòng.
Cũng không phải tự nhiên mà hai người họ cãi nhau.
- Anh nói đi, rốt cuộc là tại sao mà công ty của chúng ta đột nhiên sa sút như thế?
- Bây giờ em muốn tôi giải thích thế nào đây?
Tiếng cãi vả, tiếng chén đĩa bị đập lần lượt cứ thế vang lên.
Hai anh em đứng ở ngoài lén nhìn vào chứ không dám đi vào.
- Bạn bè thân thiết của anh như thế đó à? Giúp đỡ đi lên, sau đó quay lại lấy hết thông tin tài liệu của công ty bán ra ngoài à?
Chuyện đó thật sự không ai ngờ tới.
- Anh... rốt cuộc là tại sao hai người họ cứ cãi nhau thế... ngôn tình ngược
- Chuyện này em không hiểu đâu.
- Tôi cũng đâu có ngờ là chuyện như thế xảy ra đâu? Công ty của Lục Gia bây giờ đi xuống rồi, còn em thì không thông cảm cho tôi được à?
- Tôi không thông cảm cho anh? Nếu không thông cảm cho anh thì tôi có ở lại cùng anh đến bây giờ hay không?
Lãnh Thần nằm trong lòng anh mình, bất giác cảm thấy áo mình ướt.
- Anh...
Lãnh Thần đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lên mặt anh, vuốt đi mấy giọt nước mắt khẽ rơi kia.
- Anh đừng khóc mà...
Mấy ngày sau đó, cứ như là địa ngục đối với họ.
Khoảng một tuần sau, trong một bữa ăn cơm, họ lại tiếp tục cãi nhau.
Và chuyện không may đã xảy ra.
- Tôi mệt mỏi quá rồi, hết chuyện gia đình, đến về nhà cũng gặp chuyện là sao chứ??
Ông vơ lấy hình hoa ném theo bản năng, không ngờ lại...
- Anh hai... anh hai...
Mảnh vỡ ở trên sàn, một cậu nhóc chỉ mới 10 tuổi phải vật lộn với thần chết ở trong phòng cấp cứu.
Và may mắn là cậu đã thoát chết, lúc tỉnh lại chỉ mơ màng thấy đứa em của cậu ở bên cạnh.
- Anh... anh tỉnh rồi... anh làm em sợ quá...
Ánh mắt của anh vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng và ấm áp với Lãnh Thần, nhưng bên trong đó lại dấy lên một thứ gì đó không đúng với lứa tuổi.
- Anh... có hận ba không?
Lời nói lúc đó chắc có lẽ bây giờ vẫn còn vang lại trong tâm trí của cả hai anh em.
- Anh không hận ba. Anh hận người đã gây đến kết cục này cho gia đình chúng ta. Là người họ Lâm đó.
Lãnh Hàn ngồi dậy siết chặt em mình, làm cậu đến khó thở nhưng cậu vẫn không nói gì.
Lãnh Hàn đang ngủ ở trong phòng, ba anh đi vào, ngồi xuống ghế, cầm lấy bàn tay nhỏ kia.
- Ba xin lỗi... là ba gây ra nhiều thứ quá rồi...
Ông khẽ cúi xuống hôn vào vết thương do mình gây ra, giọt nước mắt cũng rơi xuống...
Lãnh Hàn không ngủ say, nghe thấy, cũng biết hết, bất giác cũng khóc.