Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 56: Yêu?




- Cậu vào trong đi, không khéo ra ngoài thì lại bị bọn họ chụp được.

Vũ Duyệt dẫn An Khiết về phòng, rồi ra ngoài nghe điện thoại.

- Cậu tới nơi chưa?

- Tới rồi, tôi đang ở cùng với anh tôi ở ngoài. Cậu không cần lo, chúng tôi sẽ giải quyết tốt.

Vũ Duyệt cúp điện thoại, nhắn tin cho Vũ Kha, rồi mới đi vào phòng.

- Cậu đi ra ngoài làm gì thế?

- Có một chút chuyện ấy mà.

- Tiểu Duyệt này...

- Sao?

- Cậu nghĩ... Lục Thiếu sẽ thủ tiêu tớ chứ?

Vũ Duyệt ngồi bên cạnh, nghe An Khiết nói mà không thể nhịn cười được.

- Này, cậu đừng cười nữa, tình hình đang căng thẳng mà.

Vũ Duyệt cười đến đau bụng, hai mắt híp lại không thấy mặt trời.

- Nè, tớ đánh cậu bây giờ

- Được rồi, tớ không cười nữa. Cậu nghĩ sao mà nói anh ấy như thế vậy. Anh ấy cũng rất là hiền đó nha. Hơn nữa cậu sẽ có người " bảo kê " nên đừng lo.

Vũ Duyệt nắm tay An Khiết, hứa một cách chắc nịch.

- Ai bảo kê tớ chứ.

- Sau này cậu cũng sẽ biết thôi, tớ tiết lộ thì sẽ không hay.

Không lâu sau, một tin nhắn gửi đến, Vũ Duyệt cũng chỉ liếc sơ qua chứ không mở ra đọc.

" Đã hoàn thành việc em gái anh giao rồi "

Vũ Duyệt lại thấy một cuộc gọi gọi đến.

- Em nghe.

- Mọi chuyện ổn rồi, tờ báo cũng được gỡ, nếu sau này có chuyện gì Lãnh Thần sẽ giải quyết.

Nãy giờ trước nhà An Khiết cứ như một cuộc chiến tranh.

Mấy phóng viên tuy có e dè và sợ hãi hai vị thiếu gia của Lục Gia nhưng có lẽ vì sự nghiệp nên vẫn làm liều.

Đến khi căng lên mới chịu buông ra.

- Vậy... em về nhà với anh được không? Lúc nãy em bảo về nhà sẽ xử anh đó.

Không thấy có ai giống như Lãnh Hàn, lại mong cô xử lí mình nhanh nhanh.

- Anh đợi em một chút.

Vũ Duyệt để điện thoại xuống nhưng không ngắt máy, quay sang ôm An Khiết.

- Có gì thì gọi tớ, được không? Bây giờ tớ về nhà với anh ấy.

- Được, tớ biết rồi.

Vũ Duyệt chào An Khiết rồi về.

Vừa nằm xuống thì mẹ cô gõ cửa.

- Tiểu Khiết, có bạn con đến tìm này.

Ngoài Vũ Duyệt thì An Khiết có thể có ai nữa chứ.

- Dạ, con ra liền.

An Khiết bật dậy, đi ra khỏi phòng, nhìn ra bên ngoài.

- Hi ~~~

Ba mẹ cô vào phòng cả rồi, còn có cô và anh.

- Tôi đến để xem tình trạng của cậu ổn không, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ như thế chứ.

Lãnh Thần còn tươi như hoa, còn An Khiết thì vẫn nhìn anh.

- Sao thế? Không tiếp tôi sao? Vậy thì tôi về.

Lãnh Thần đứng lên định đi về thì An Khiết vội vàng chạy đến níu tay anh lại.

- Không phải, chỉ là tôi không nghĩ anh ở nhà tôi mà không khó chịu gì thôi.

- Khó chịu?

- Phải, dù sao cũng rất chật hẹp mà.

- Không có đâu, cậu ngồi xuống đi.

An Khiết ngồi xuống đối diện anh.

- Cảm ơn cậu, vì đã giúp tôi giải quyết chuyện này.

- Việc tôi nên làm mà. Nhưng cậu có nghĩ đến kẻ nào có khả năng muốn hại cậu không?

- Không có. Chỉ có hai chị em kia, nhưng dù sao Kỳ Ngọc cũng rơi vào khủng hoảng, còn Kỳ Lạc cũng không còn tinh thần gì cả.

Rất đúng. Vậy thì là ai?

- Cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng ở bên cậu mà.

- Cảm ơn.

Lãnh Thần tự nhiên đứng lên, cốc đầu cô một cái.

- Cậu làm gì thế?

- Đánh cậu, cho cái suy nghĩ không vui đi hết. Vui lên nào.

An Khiết ngây người, tay chạm vào nơi anh vừa cốc đầu.

- Tôi cốc đầu cậu nhẹ mà, đau sao?

Lãnh Thần rời khỏi ghế, đi đến chỗ An Khiết, ghé sát vào xem.

- Không có.

An Khiết giật mình đẩy Lãnh Thần ra, anh cũng giật mình ho mấy tiếng.

Ở xa xa trong căn nhà.

- Nè, ông nói xem, có phải là con gái của chúng ta biết yêu rồi không?

- Có thể lắm đó. Xem vẻ mặt của nó kìa.