Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 128: Gần 10 năm về trước (9)




Vũ Duyệt đi ra dọn dẹp trước nhà, thấy trong nhà lại xuất hiện cả đống thứ đồ lạ.

" Ông ta mua mấy thứ này về đây, lại còn bày ra như thế này, không phải là đang buôn bán gì đó đấy chứ. Ai mà mua đồ của ông ta chắc cũng xui tận mạng rồi, không khéo lại gặp đồ giả "

Ông ta từ đằng sau đi tới làm Vũ Duyệt giật mình, thì ra là có khách hàng tới mua.

Vũ Duyệt nghe không hề hiểu họ nói gì, chỉ thấy vị khách hàng kia chỉ chỉ Vũ Duyệt, nói gì đó, rồi thấy ông ta đáp lại, quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt lạ.

- Nè nè, hai người có nghe anh ấy nói gì không, anh ấy nói con nhỏ đó là một kẻ tâm thần đó.

- Thật sao?

Vũ Duyệt đang lau tủ, tay cứng đơ lại, dù họ nói nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe được.

" Nếu như họ nói mà mình không hiểu thì chẳng phải là ngôn ngữ nước khác sao... nói như thế thì mình đang ở nước ngoài... "

Trong tình trạng như thế này, ở nước ngoài xem như là một dấu chấm hết cho Vũ Duyệt. Vốn dĩ ở trong nước đã không thể trốn, bây giờ lại còn ở nước ngoài, hơn nữa bị ông ta " quảng cáo " là người tâm thần, thì lời cô nói cho dù họ có hiểu cũng làm gì có ai dám giúp cô?

" Thôi thì tìm cơ hội chết đi cho xong chuyện vậy "

Nỗi tuyệt vọng lúc này gần như lấn át tâm trí của Vũ Duyệt.

Cô trong lúc thất thần nhớ lại lúc còn ở trong nước, những chuyện gì đã xảy ra trước mắt cô, những chuyện mà cả đời cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra như thế.

Nước mắt bỗng rơi xuống, vì cô không biết những chuyện gì còn có thể đang xảy ra.

Trở về phòng, căn phòng của cô chỉ là bốn bức tường, trong phòng không hề có gì, có thể một phần là do hắn ta đã đoán trước cô có ý định tự tử, nên không để gì trong phòng.

Vũ Duyệt ngồi một góc trong phòng, nhìn bát cơm trước mặt, không muốn ăn, mà bát lại chỉ làm bằng nhựa nên cô cũng không thể đập bể được.

" Mình... muốn gặp lại mọi người quá... "

Vũ Duyệt bỗng cảm thấy mình không còn như trước kia nữa.

Một người đi vào, lôi cô một cách thô bạo sang phòng bên cạnh, dường như có một linh cảm xuất hiện khiến cho cô biết có chuyện không lành sắp xảy ra.

- Ông... ông... làm cái quỷ gì thế...

Ông ta không mặc gì ở trước mặt Vũ Duyệt, làm cho cô xanh mặt, vùng chạy đi nhưng bị lôi lại, bị tóm lấy.

- Xem chúng ta như thế nhiều rồi chắc hẳn là đã học hỏi được nhiều rồi nhỉ? Bây giờ ta muốn xem xem mày sẽ học hỏi được tới đâu đây.

- Ông cút ra đi.

Cô hét lên, chân theo phản xạ đá thẳng lên, ông ta lăn xuống giường, đau đớn ôm lấy chỗ bị đá đó, khóc không ra tiếng.

Vũ Duyệt sợ hãi, chân tay dường như không nghe theo lời chủ nhân, lại thấy ông ta ra lệnh cho mấy người kia.

- Con khốn đó lại dám làm vậy?! Chúng bây đánh đập nó một trận ra trò cho tao.

Vũ Duyệt chỉ có thể che chắn những vị trí hiểm, chịu cơn hành hạ đó từ mấy người kia.

Ông ta thì bị đá như thế, đương nhiên rất đau đớn, Vũ Duyệt cũng biết chắc chắn ông ta sẽ tìm cách trả thù.

Thế nhưng lúc nãy không bị gì đã là một đặc ân rất lớn với cô rồi.

Vũ Duyệt tỉnh lại, không biết ở đâu ra trên giường có một mảnh kính, cô cầm lên soi, chỉ thấy đôi mắt của mình có chút gì đó khác xưa.

" Mắt mình... dường như bị đục hơn nhỉ... "

Vũ Duyệt đưa mảnh kính đó xuống tay, vừa hay cánh cửa lại mở ra, cô giấu mảnh kính đi.

- Mày đi ra đây, mau mau đi mua chút đồ cho tụi tao đây này, đừng có nằm lì ở đó nữa. Chỉ bị đánh đập có một chút thôi mà như thế rồi.