Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 74: Cô gái bí ẩn (1)




Đội Nhẫn giả chính nghĩa gần đây luôn có rất nhiều nhiệm vụ phải hoàn thành vì ngoài Khô Lâu Cốt, các nhóm hoặc tổ chức tội phạm khác đang ngày càng lộ diện nhiều hơn. Điển hình là hôm nay, Giang Mạn phải một mình cùng ba Nhẫn giả khác hoàn thành nhiệm vụ ở một khu vực chợ phiên thuộc tỉnh Hải Băng, đối tượng là một nhóm Bạt nhẫn đang nghiên cứu và buôn bán tiền giả lớn nhất tại tỉnh này, lấy phiên chợ nơi đây làm nơi giao dịch. 

(*) những ninja phạm tội, sai phạm trong việc giết người, nghiên cứu cấm thuật, đào tẩu... bị truy nã trong sổ đen của quốc gia, hay cao hơn là bị truy nã trên phạm vi quốc tế.

Phiên chợ đêm tại quận G, tỉnh Hải Băng hôm nay diễn ra vô cùng náo nhiệt. Từng sạp hàng nối với nhau từ con phố này qua con phố khác, mặt hàng vô cùng đa dạng. Ánh sáng lung linh từ những ngọn đèn đường làm các con phố quận G sáng rực lên trong đêm tối. Người với người đi lại đông đúc.

Nhóm Giang Mạn chia nhau ra tìm kiếm những gian hàng khả nghi sau khi đã điều tra kĩ về cách thức mà chúng trao đổi tiền giả cho nhau. Sau một vòng kiểm tra xung quanh phiên chợ, nhóm anh đã khoanh vùng được ba gian hàng bán ít đồ và nằm khuất trong con hẻm nhất. Giang Mạn chỉ đạo hai người tập trung tại hai gian hàng kia, còn bản thân cùng Viên Đại nấp sau một gian hàng khác, quan sát gian hàng còn lại trong ba gian hàng cần theo dõi. 

"Alo, các cậu nghe rõ chứ? Hải Đăng, có phát hiện ra điều gì bất thường không?" Giang Mạn giơ bộ đàm trên tay lên nói, máy bộ đàm vẫn hoạt động liên tục từ nãy giờ.

"Không... ...thưa đội trưởng!" Ở đầu dây bên kia, Hải Đăng trả lời, chất lượng âm thanh không được tốt cho lắm.

Giang Mạn: "Thế còn bên chỗ Hà Khôi?"

Hà Khôi: "Cũng không ạ".

Giang Mạn: "Kì lạ thật, đã tới giờ giao dịch rồi, bên tôi và Viên Đại cũng không thấy xuất hiện kẻ tình nghi nào".

Hà Khôi: "Có thể là chúng ta đã phán đoán nhầm vị trí chăng?"

Giang Mạn: "Không thể! Ba gian hàng chúng ta đang theo dõi là ba nơi tối và gần ngõ hẻm nhất, vì vậy là nơi dễ phạm tội nhất, không thể có chuyện chúng ta nhầm được!"

Hải Đăng: "Đội trưởng! Cho phép tôi đi vệ sinh một lát, tôi sẽ để lại phân thân của mình ở lại đây... Rè...!"

Giang Mạn: "Được!"

Sau khi Hải Đăng rời khỏi vị trí ẩn nấp và tạo ra một phân thân, thì vài giây sau, có một kẻ không rõ danh tính lén lút chạy vụt vào trong con ngõ tối như mực gần đó, đồng thời có hai người khả nghi bám theo cậu ta tới một phòng vệ sinh công cộng.

Giang Mạn chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, trong lúc nhận định rằng cuộc giao dịch chưa bắt đầu qua việc trao đổi thông tin với các thành viên trong nhóm, anh bắt đầu thấy hình như có cái gì đó không đúng...

Bộ đàm này là loại mới nhất và cải tiến nhất do Tổng tư lệnh đội cảnh vệ Nhẫn giả cấp cho toàn đội Nhẫn giả cách đây nửa tháng, vậy vì tại sao bộ đàm của Hải Đăng chất lượng lại kém như vậy? Hơn nữa trước khi thực hiện nhiệm vụ này, anh đã kiểm tra toàn bộ thiết bị bộ đàm của họ rồi, không hề có vấn đề gì.

Có một khả năng có thể xảy ra, đó là...

Giang Mạn lập tức liên lạc lại với cậu ta: "Hải Đăng, Hải Đăng! Cậu có nghe rõ không?"

Đầu dây bên phía Hải Đăng liền vang lên tiếng: "Rè..." rồi mất tín hiệu ngay tức thì.

"Chết tiệt!" 

Bọn chúng có lẽ đã phát hiện ra và hành động rồi! Việc thiết bị bộ đàm của Hải Đăng có vấn đề nhất định là do bên kia có kẻ sử dụng sóng từ làm nhiễu sóng tín hiệu của bộ đàm, và có lẽ, chúng đã vô hiệu hoá bộ đàm của cậu ta rồi.

Sau khi chỉ đạo Hà Khôi và Viên Đại di chuyển tới vị trí ẩn nấp của Hải Đăng, Giang Mạn giơ hai ngón trỏ và ngón giữa, nhanh chóng dùng thuật Phi lôi thần, dịch chuyển đến con dấu trên bàn tay của Hải Đăng mà trước đó anh đã để lại (cả ba thành viên trong nhóm mỗi người có một chiếc, để tiện cho Giang Mạn di chuyển khi họ gặp vấn đề). Tới nơi, anh thấy Hải Đăng đang nằm gục ở một phòng vệ sinh công cộng cách đó khá xa nơi ẩn nấp, có vẻ là bị chụp thuốc mê. Sau khi để lại một phân thân trông chừng cậu ta, anh lập tức dịch chuyển về vị trí của Viên Đại, vì Viên Đại hiện tại đang phải chiến đấu với hai kẻ địch bất ngờ xuất hiện, đẩy cậu ta vào ngõ và tấn công. Tiếp tục để lại một phân thân tại đó để cùng chiến đấu với Viên Đại, anh lại dịch chuyển tiếp phía Hà Khôi, cậu ấy đã chạy tới chỗ giao dịch. Nhưng khi dịch chuyển tới nơi...

Hà Khôi đứng bên cạnh anh, thưa rằng: "Đội trưởng! Bọn bạt nhẫn đã bị khống chế!" 

Ở tận cùng con hẻm đó là tàn dư của một bãi chiến trường, trên mặt đất, có bốn tên nằm la liệt ở đó, ba trong số đó là Bạt nhẫn đang run rẩy, tên còn lại là khách hàng mua tiền giả đã bất tỉnh do bị ai đó đánh ngất.

Giang Mạn ngạc nhiên: "Một mình cậu đã giải quyết bọn chúng?"

Quen biết Hà Khôi chưa lâu, nhưng trong những nhiệm vụ cùng làm gần đây, Giang Mạn đã nhanh chóng đánh giá được sức mạnh của cậu chỉ ở mức tầm trung. Làm sao có thể một mình đối phó với bọn Bạt nhẫn cấp A này mà không có anh giúp sức? 

"Không, không phải tôi!" Hà Khôi nhanh chóng lên tiếng xua tay phủ định.

Giang Mạn: "Vậy là ai!?" 

Hà Khôi: "Lúc nãy, tôi nhìn thấy bóng một người bước ra khỏi con hẻm đó, sau đó tôi chạy vào đã thấy chúng như vậy!"

Giang Mạn nhíu mày: "Cậu nói rõ ra xem nào!?"

Hà Khôi: "Nhìn kĩ lại, đó là bóng dáng một cô gái mặc quần áo xám đen. Khi cô ấy quay lại, tôi thấy trên gương mặt cô ta là một chiếc mặt nạ hình cáo..."

Sau khi Giang Mạn đi sâu vào trong con hẻm đó, liền nhìn thấy trên nền đất cạnh mấy người đang nằm đó là một lọ thuốc gì đó, dùng khăn tay cầm lên ngắm nghía một lúc: "Thuốc giải độc sao?

Lại ngoảnh về phía bọn Bạt nhẫn đang nằm co ro trên đất, cơ thể vừa rung lên dữ dội sau đó liền ngừng lại thở dốc. Anh lập tức kiểm tra một tên, trên tay là một vết xước do Kunai cứa nhẹ qua, có thể là vết độc, rồi sau đó nâng đầu tên đó lên rồi đổ thứ thuốc ấy vào mồm hắn, ngay tức khắc, biểu hiện của hắn dường như dịu đi rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Gần đó có hai chiếc va li nằm lăn lóc, bên trong, xấp tiền giả vẫn còn nguyên vẹn... 

Hmm... Xem ra cô gái đó đã giúp chúng ta lần này...

Nhưng... Cô ta là ai?

Phiên chợ vẫn tiếp tục diễn ra náo nhiệt như thể chưa hề tồn tại những trận đánh ngoài ngõ hẻm. Nhiệm vụ diễn ra âm thầm như thế.

Ở sau một gian hàng cách đó vài mét, có một cô gái mặc quần áo xám đen đeo một chiếc mặt nạ cáo, xuyên qua lớp mặt nạ đang nhìn Giang Mạn, nhẹ mỉm cười.