Vừa vào cổng sau, tiểu tiên đồng liền nói với ta: “Tống Dao Nguyên Quân, ngài đã tới. Tinh Quân đã đợi ngài cả nửa ngày.” Dẫn ta qua mấy gian phòng mấy lớp cửa nối tiếp nhau, rồi đến bên một cái ao nước lớn đằng đằng sương mù.
Mệnh Cách Tinh Quân ngồi xếp bằng ở bên cạnh ao, đang trong bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần. Nước trong ao hừng hực phả ra lớp sương mù. Chẳng lẽ trong thiên đình cũng có suối nước nóng? Mệnh cách lão nhân thật là biết hưởng phúc. Ở trong nhà ôm suối nước nóng thường xuyên ngâm mình.
Tiểu tiên đồng sau khi dẫn ta đến cạnh ao thì hành lễ lui ra ngoài.
Ta đi đến bên cạnh Mệnh Cách Tinh Quân một chút. Mệnh Cách Tinh Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhiên thở dài một hơi, ngâm: “Ai! Nhất trác nhất ẩm giai tiền định, do nhân sinh quả tuần nhi hành (*việc ăn việc uống đều đã được định trước, vì nhân sinh ra quả nên phải tuân theo mà làm) ——”
Ngâm như cơn gió lạnh bi thảm thê lương, lông tơ trên người ta đều dựng hết cả lên.
Gần đây phải mở Pháp Đạo hội, chẳng lẽ Mệnh Cách Tinh Quân cũng đến Tây phương uống trà sao?
Ta kéo kéo góc áo qua, ngồi xuống nói: “Tinh Quân, ông lão ngài ngài cũng đừng học theo Tây Phương tĩnh tọa nhập thiền. Ngọc Đế lệnh cho ta tìm đến Tinh Quân để nghe rõ ngọn nguồn. Còn phải thỉnh Tinh Quân nói thẳng ra.”
Mệnh Cách Tinh Quân mở mắt ra, nhìn ta, lại thở dài một hơi. Ta nói: “Suối nước nóng này nhìn thiệt không tồi.”
Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Cái gì mà suối nước nóng, đó là Thiêm Mệnh Trì. Có thể nhìn thấy chuyện tương lai.”
Ta đang muốn đưa tay vọc nước, lập tức ngượng ngùng mà rút tay về. Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Hoành Văn Thanh Quân sau khi quay về thiên đình đã đến nơi này của ta, ta đã đem hết đầu đuôi mọi chuyện giữa ngươi và Thiên Xu nói cho hắn nghe. Thanh Quân hẳn là đều đã nói lại hết với ngươi.”
Ta nói: “Đúng vậy.” Vừa nãy ngồi bên cái cái ao kia nửa ngày, đều đã nói hết rồi.
Mệnh Cách Tinh Quân trách trời thương người mà nhìn ta, chậm rãi nói: “Tống Dao Nguyên Quân, ngươi cũng biết, ngươi lần này hạ giới sai lầm lớn nhất là gì không?”
Những lời này Ngọc Đế ở trong vườn bàn đào cũng đã từng hỏi qua ta. Lão nhân gia hắn dường như cũng đem đáp án nói ra rồi. Ta lúc ấy không hiểu gì hết, nhưng bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.
Ta nói: “Ta không nên cùng nối kết với Thiên Xu Tinh Quân lại đi dụ dỗ Hoành Văn Thanh Quân. Dụ dỗ hắn nếm thử phàm tình.”
Mệnh Cách Tinh Quân vẫn than trời thương người mà nhìn ta, khép hờ đôi mắt nói: “Đó cũng là lỗi, nhưng lỗi lớn nhất chính là. Ngươi không nên để sau khi Hoành Văn Thanh Quân thông hiểu phàm tình, còn kéo theo con hồ ly kia.”
Ở bên cạnh ao sen, khi Hoành Văn nói cho ta biết chuyện tiên khế tuyến cùng với việc Thiên Xu chính là Đỗ Uyển Minh, ta như ngũ lôi oanh đỉnh. Lúc này, ta lại hoàn toàn hỗn độn, cho dù ngũ lôi oanh đỉnh ta cũng không hiểu được.
Ta thất tha thất thểu, ra khỏi phủ đệ của Mệnh Cách Tinh Quân.
Bên cạnh Thiên Mệnh Trì, Mệnh Cách đưa tay vói vào trong ao nước, bốc lên một lớp sương mù lượn lờ, liền biến hóa huyền ảo như một bức tranh.
Đó là khung cảnh Hoành Văn ngủ trên một cái giường nhỏ, một con hồ ly lông trắng như tuyết cúi đầu liếm liếm đôi môi Hoành Văn.
Lớp sương mù biến đổi, lại sinh ra một cảnh tượng khác, Hoành Văn đứng bên thiên hà, một nam tử đứng bên cạnh hắn, chỉ có thể thấy lớp y phục nhẹ nhàng bay bay, nhưng không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng ta nhìn ra được, nam tử kia không phải là ta.
Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Năm đó khi Hoành Văn Thanh Quân vừa ra đời, Ngọc Đế liền lệnh ta đoán thiên mệnh cho hắn. Đoán ra được trong mệnh số của Hoành Văn Thanh Quân có một đoạn tình kiếp. Chính là con tuyết hồ tinh này.”
Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Tống Dao Nguyên Quân, ngày đó ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên để Hoành Văn Thanh Quân thông hiểu phàm tình, lại để con hồ ly này gần bên cạnh Hoành Văn Thanh Quân.”
Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên để con hồ ly này dùng hết tu vi của mình, cứu Hoành Văn Thanh Quân. Hoành Văn Thanh Quân nợ hắn tu vi ngàn năm và ân tình cứu giúp. Cần biết thiếu nợ, thì nhất định phải trả.”
Mệnh Cách Tinh Quân nói: “Ngọc Đế vốn tưởng rằng, ngươi chỉ là biến số làm rối loạn thiên mệnh của Thiên Xu Tinh Quân và Nam Minh Đế Quân. Không nghĩ tới ngươi còn là dây nối giữa Hoành Văn Thanh Quân và con hồ ly kia.”
Thiếu nợ, thì nhất định phải trả. Ta và Thiên Xu bị tiên khế tuyến buộc chặt. Mệnh Cách Tinh Quân nói, khi hắn là Đỗ Uyển Minh, đã nợ ta một đời. Vì thế hắn ở thiên đình chịu hết mọi đau khổ để che chở cho ta. Hồ ly đối với Hoành Văn một lòng si mê, liều tánh mạng của chính mình cùng tu vi ngàn năm. Hoành Văn nợ hồ ly, mà nay ta lại nợ Thiên Xu.
Hóa ra tất cả duyên phận, chẳng qua chính là một món nợ phải trả.
Thì ra mệnh số đã định của Hoành Văn chính là hồ ly.
Ta ngây người đứng lặng im trên con đường nhỏ, nhịn không được cười khổ.
Ở thiên đình làm thần tiên, thần tiên gặp được vô số. Kỳ thật thầy tướng số năm đó bói quẻ cho ta, mới là thần tiên thật sự.
Ta quả nhiên vẫn mang cái mệnh trọn đời cô loan.
Thiên Xu Tinh Quân và Nam Minh Đế Quân vốn nên tương hỗ soi sáng cho nhau, là ta chen vào làm rối thiên mệnh.
Hoành Văn Thanh Quân đã định cùng con hồ ly kia trải qua tình kiếp, là do ta bắt cầu nối dây, cuối cùng lại để sinh ra tình cảm.
Tất cả duyên phận đều có số của nó, chỉ là vô duyên với ta mà thôi.
Ta đã định ở trong câu chuyện chỉ có thể diễn loại vai nối kết cho người khác. Không phải dùng gậy đánh tan uyên ương, thì là bắt cầu nối dây.
Ta đi đến trước Hào Quang điện, thiên binh canh gác nơi đó giơ kích (*một loại vũ khí) lên ngăn ta lại. Ta nói: “Có thể không tiện cho chư vị, nhưng ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn vào xem Thiên Xu Tinh Quân một lát thôi.”
Thiên binh mặt không đổi sắc nhìn ta, bên cạnh truyền đến tiếng của Hạc Vân: “Ngọc Đế vẫn chưa cấm Tống Dao Nguyên Quân thăm viếng Thiên Xu Tinh Quân, để hắn vào đi.”
Ta mang ơn ôm quyền chắp tay với Hạc Vân, Hạc Vân chỉ khẽ gật đầu. Ta đi nhanh vào Hào Quang điện.