Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 17: 17: Giận





Nắng đã bắt đầu lên, Thanh Di nhìn đồng hồ thì nhắc hai người đàn ông đang ngồi lặng lẽ bên sofa:
- Hai anh ăn gì tôi nấu...!nếu Mộc Trà có làm sao thì một trong hai người phải chịu trách nhiệm đấy.

Đông Huy nhìn sang Khải Viễn không thấy anh có động tĩnh gì liền đứng lên đi theo Thanh Di vào bếp.

- Để tôi giúp cô
- Không cần...!vì sự vô trách nhiệm của hai anh mà bạn tôi gặp nguy hiểm không biết bây giờ sống chết thế nào đấy.

- Cô ấy thông minh như vậy, hi vọng sẽ không sao?
- Không sao cái đầu anh ấy...!anh nhìn camera rồi còn gì? Mộc Trà khi ấy không tỉnh táo đâu...!huhu, nó làm sao thì tôi giết hai anh.

Thanh Di đã nhịn cả đêm, lo lắng đến thắt cả ruột mà chẳng thể làm gì chỉ biết chờ đợi.

Bây giờ thì không nhịn nữa bật khóc.

Mẹ Mộc Trà đã nhờ cô chăm sóc nó vậy mà...!cũng chỉ vì ở cạnh Mộc Trà mà cô quyết định ở lại thành phố này không thì cô đã trở về thành phố biển của cô rồi.

Đông Huy chẳng biết dỗ con gái khóc nên luống cuống lẫn bấn loạn:
- Sao cô lại khóc um lên vậy?
- Thì sao chứ? Anh cấm tôi khóc hả?

- Cô khóc thì cô ấy về sao?
Nghe thấy tiếng xe đậu lại ngoài cổng, Khải Viễn liền đứng lên đi ra ngoài.

Thanh Di và Đông Huy thấy vậy cũng chạy theo.

Mộc Trà vừa xuống xe, Thanh Di đã ào đến ôm chặt lấy cô khóc lớn:
- Trà Trà, mày có biết tao lo chết không hả?
Mộc Trà chưa kịp trả lời thì người đàn ông vừa mở cửa xe cho cô bị đánh ngã xuống đất.

- Cậu đã làm gì cô ấy hả?
Bách Việt bị đánh bất ngờ, khóe miệng bị rách nhíu mày nhìn Khải Viễn.

Anh ta chống tay nâng người dậy, ngón cái lau nơi khóe miệng hất hàm:
- Không phải cậu bỏ cô ấy lại bữa tiệc sao?
Mộc Trà nhìn Khải Viễn khó hiểu khi mặt anh bừng bừng lửa giận còn định lao đến Bách Việt nhưng bị Đông Huy kéo lại.

Tại sao anh lại mất bình tĩnh đến như vậy?
Cô tiến lại chỗ Bách Việt kéo anh dậy hỏi thăm:
- Anh có đau không?
- Không sao, tôi về trước và sẽ gọi điện cho em nhận lịch hẹn.
- Cảm ơn anh
Thanh Di và cả Đông Huy trợn ngược mắt nhìn họ nói chuyện mà không tin.

Trong đầu hai người lúc này pháo nổ lốp bốp.

Họ đều đang nghĩ đến việc Mộc Trà hẹn hò cùng Bách Việt.

Vậy là đêm qua hai người họ...!Thanh Di chạy lại phía Mộc Trà sau khi Bách Việt bỏ đi.

Cô lo lắng hỏi:
- Trà, mày và anh ấy là thế nào? Sao không gọi về chứ? Có biết cả đêm ba người bọn tao không ngủ mà lo cho mày không?
Mộc Trà hướng ánh mắt đến hai người đàn ông kia cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi vì để hai người mất công rồi...!hôm nay tôi có thể đi làm muộn một chút được không?
- Cô qua đêm với anh ta sao?
Mộc Trà khá bất ngờ với câu hỏi của Khải Viễn.

Cô chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào nhà với bộ dạng mệt mỏi.


Đầu cô vẫn đau nhức, nếu đêm qua không có Bách Việt chắc cô đã bị lão già kia làm thịt sạch sẽ rồi.

Nếu họ không bỏ cô lại thì đã không có chuyện cô bị nguy hiểm.

Vậy nên nhìn thấy hai người họ, cô có chút bực dọc và khó chịu.

Thanh Di quay ra nhìn hai người đàn ông rồi xua tay đuổi:
- Thôi hai anh về đi được rồi.

- Cô nói chuyện với cô ấy hộ tôi.
Đông Huy dặn dò cô rồi nhanh chân rảo bước chạy theo Khải Viễn nhưng anh chưa kịp hỏi han thì người ta đã lái xe đi mất cho anh hít một đống bụi vào mặt.

Anh không về nữa mà lên xe ngồi đợi Mộc Trà.
Mộc Trà lấy quần áo đi tắm chuẩn bị đi làm, Thanh Di đứng chắn trước mặt:
- Nói tao nghe đi, hôm qua mày đã xảy ra chuyện gì? Hai người họ lo lắng cả đêm đấy.
- Họ ném tao ở đấy về không nói tiếng nào thì lo lắng có phải rất giả tạo không?
- Ừ vậy thì đáng đời, vậy nhưng mày đi Bách Việt là sao?
Mộc Trà chớp mắt nhìn bạn ngạc nhiên:
- Sao mày biết anh ta?
- Đó là anh họ tao
- Vậy sao mày lại đứng yên nhìn anh ta bị đánh, ấm đầu à?
- Anh ấy đào hoa lắm, thay người yêu nhanh như cỏ mọc sau mưa ấy nên bị đánh có oan đâu.

Mà lão đã động đến mày chưa? Không phải mày và lão có quan hệ gì đấy chứ?
- Anh ta là ân nhân của tao đấy, dù anh ta đúng là thần kinh hơi ảo tưởng nhưng người ta đã giúp thì tao sẽ trả ơn.

- Ân nhân? Như vậy nghĩa là ông Việt chưa động đến mày sao?
Mộc Trà khẽ gật đầu xác nhận còn Thanh Di thì lại lơ ngơ thấy không thật chút nào.

Bác gái đã từng nói tốc độ đưa phụ nữ lên giường của anh họ nhanh hơn cả tốc độ chạy của cô khi bị mẹ rượt đánh nữa.

Nhắc đến mẹ, cô lại nhớ đến việc bị ép trở về nhà rồi.
Chuẩn bị đi làm, Mộc Trà thấy Thanh Di vẫn đứng bất động rứt tóc thì lại gần nghiêng người đẩy bạn một cái:
- Mày đang lo tao thích anh họ mày hả?
- Không...!mẫu người mày thích đâu phải anh ấy.

Tao bị mẹ gọi về rồi nhưng mà về thì tao lại lo cho mày nên đang nghĩ xem lí do là gì để từ chối đây.
- Thôi về đi, tao mà như mày là sẽ về luôn ấy, làm việc cho gia đình lại được gần ba mẹ.

Như tao đây muốn có được đâu.

Cứ suy nghĩ đi đừng lo cho tao.

Về với ba mẹ lấy chồng đi cũng được đấy.
- Hừ...!bạn bè tốt quá cơ..