Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu

Chương 9: 9: Trưởng Thành





Nói xong nó chạy vèo ra khỏi phòng xuống phòng khách ung dung lấy hoa quả ra ngồi ăn còn rủ người làm trong nhà ngồi ăn chung.

Bác Châu thấy Thanh Du không dọn nhà mà ngồi ăn thì nhắc:
- Cháu không dọn nhà đi.

- Chú Quý dọn hộ cháu ạ.

Bác ngồi đây ăn đi, nay chú nấu cơm luôn ạ.

Toàn bộ người làm há miệng đồng loạt nhìn nhau rồi đều hướng mắt lên phía cầu thang có ông chủ của họ đã thay quần áo, vén tay áo đi xuống.

- Cậu chủ, để chúng tôi làm cho ạ.

Thanh Du hắng giọng giống cái cách chú đã trừng phạt cô mà nói:
- Các bác hay nhỉ? Chú tặng quà sinh nhật cho cháu đấy nên đừng ai giúp.

Các bác mà giúp thì mỗi người trả cháu một tháng lương.

Thay bằng giúp chú ấy thì các bác ngồi chơi với cháu đi ạ, nay chú Quý dọn hết nên mọi người ăn gì cứ bày biện nhiệt tình đi ạ.

Thế Quý nhìn nó đang ngồi ăn ngon lành với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn thì quát:
- Du...!cháu về nhà ngay.

- Chú dọn xong nhà con sẽ về.

Con phải ở lại nhận quà sinh nhật chứ? Chú nói không nuốt lời mà, vậy quà con muốn là chú dọn nhà.

Anh lại gần, nhón quả nho trên tay nó cho vào miệng mình:
- Được thôi, miễn là dọn nhà phải không?
- Vâng ạ.

Thế Quý đặt lên bàn một xấp tiền gọi người làm trong nhà lại:

- Có ai muốn lấy tiền không?
- Tiền thì có ai chế chứ cậu chủ?
- Mọi người dọn sạch nhà đi rồi tôi thưởng, tiền này định để mua quà cho Thanh Du mà nó không cần nên để cho mọi người giúp tôi dọn nhà...!
- Chú chơi ăn gian, con nói chú dọn nhà cơ mà?
- Cháu chỉ nói dọn còn cách thức là của chú.

Sao cháu bị phạt mà không nghĩ ra thuê mọi người chứ?
Thanh Du lăn ra sàn nhà ăn vạ:
- Chú chơi ăn gian...!chú bắt nạt con.

- Ai bảo cháu không động não chứ? Cứ cắm đầu vào làm trong khi nhà chú có rất nhiều người có thể thuê được.

Anh đưa tiền cho bác Châu, lại gần chỗ Thanh Du ngồi xuống bên cạnh:
- Cháu nghĩ mình thông minh hơn chú sao? Lần sau phải dùng não mà nghĩ nhớ chưa? Cứ cắm mặt vào mà làm không sáng suốt gì cả.

Thanh Du cầm lấy tay chú mang lên miệng cắn một cái rồi vụt đứng dậy lên phòng dọn đồ của mình để về nhà.

- Để chú đưa về?
- Con không cần, chú chơi ăn gian nên con không chơi với chú nữa.

Thanh Du chạy vèo ra ngoài có xe bố Việt đang chờ sẵn đón về nhà.

Khi nãy mẹ nuôi đã gọi báo cô chuẩn bị bố đón về nhà tổ chức sinh nhật.

Mẹ nuôi báo sinh nhật tuổi 18 nên bố mẹ quyết định tổ chức lớn như là lễ trưởng thành tặng cho cô luôn.

Thế Quý thấy xe anh rể đón Thanh Du thì không ra nữa mà yên tâm quay vào nhà:
- Bác Châu, mang đồ đây cho tôi dọn nhà.

- Cậu chủ, không phải cậu thuê chúng tôi rồi sao?
- Không cần nữa...!bác chụp ảnh giúp tôi gửi cho Thanh Du.

Bác Châu và người làm đứng đơ người nhìn ông chủ của họ lần đầu tiên đi cho chó ăn, tưới cây, lau dọn nhà...!không ai dám nhìn ngoài bác Châu đi theo chụp ảnh và giám sát.

Thanh Du nhận được ảnh thì chạy đi khoe ông bà và ba mẹ nuôi.

Nó cười như được mùa khi thấy chú Quý đeo găng tay lau cầu thang, lau bếp...!cả nhà ai cũng khen nó giỏi.

Ông Tuấn Anh còn nói nhỏ:
- Tối nay có nhiều cô gái đến dự để cho chú con chọn, vậy nên con phải giúp chú con đấy.

Mà ông đang nhắm cô Lan Anh bên nhà ba con ấy.

Con xem họ hợp nhau không?
- Hợp quá ấy chứ? Cô ấy xinh thế mà.

Ông cứ tin tưởng con đi, thuyền này sẽ về bến.

- Cố lên, chú thoát ế thì con mới tự do được.

- Vâng, con cũng mong lắm...!
Nó ghé tai ông bày kế, ông Tuấn Anh gật gù đồng ý nhưng dặn dò:
- Liệu nó có giận ông cháu mình không?
- Thì ông cháu mình chỉ tạo điều kiện còn vẫn phải phụ thuộc vào chú chứ?
Từ buổi chiều, Thanh Du được trang điểm lộng lẫy, mẹ Hường chuẩn bị cho cô chiếc váy dạ hội đuôi cá đỏ rực, vạt chéo vai.

Mẹ cứ đứng ngây người ngắm nhìn trêu con gái:
- Du lớn rồi này...!xinh quá! Cao hơn mẹ cả nửa cái đầu cơ.


Để mẹ bảo chú Quý cho con đăng kí thi hoa hậu nhé!
- Chưa cần hỏi con cũng biết chú không đồng ý rồi.

Mẹ, cô Lan Anh đến chưa?
- Mẹ không rõ nữa nhưng ba con cũng muốn tác hợp cho cô chú mà chú con...!không mê được, khó tính như ma ấy.

- Không khó...!mẹ để con.

- Được rồi, chuẩn bị ra ngoài đi, khách đến hết rồi đấy.

Ra đến cửa mẹ Hường quay lại dặn:
- Con đừng làm quá nhé không lại bị phạt đấy.

- Dạ mẹ.

Khi khách đã đến đông đủ, bố mẹ nuôi lên sân khấu nói lời cảm ơn khách khứa.

Sau khi phát biểu xong, bố mẹ gọi Thanh Du lên sân khấu giới thiệu:
- Đây là con gái lớn nhà chúng tôi, con bé tên Thanh Du - hôm nay là tròn 18 tuổi.

Chúng tôi nhận đặt gạch con rể từ bây giờ, quý quan khách muốn kết thông gia có thể liên hệ bà xã tôi.

Bên dưới quan khách đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Thanh Du đứng giữa bố mẹ và Phúc Nhật, hai chị em thổi nến chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng trong tiếng nhạc và lời chúc mừng từ quan khách của gia đình.

Tiếp đến là khiêu vũ mở màn, Thanh Du vừa định bốc thăm khách mời nhảy mở màn thì chú Quý xuất hiện.

Trước mặt quan khách đưa tay nắm lấy tay cháu gái:
- Nào ra đây với chú.

Thanh Du nhìn bố mẹ, ông bà nhưng ai cũng cổ vũ cho cô nhảy cùng chú.

- Chú không cho con tìm bạn trai sao?
Thanh Du phụng phịu bám tay chú bước ra sàn nhảy.

- Chú đã đồng ý cho cháu tìm sao?
- Hôm nay cháu đã 18 tuổi rồi, chú đã từng nói khi cháu đủ 18 tuổi sẽ cho cháu quyền tự quyết định về bản thân.

Thế Quý kéo tay Thanh Du bám lên cổ mình, nhìn vào khuôn mặt giận dỗi của con bé chơi bài cùn:

- Cháu nói không có bằng chứng nên không tính.

Theo điệu nhạc, Thanh Du xoay người được chú đỡ lại trong vòng tay, thật không hiểu nổi chú nữa.

Lúc nói thế này, lúc lại thế kia, thật ra cô cũng chưa có ý định yêu đương gì cả, chỉ là muốn chú không cần quan tâm đến mình mà dành thời gian yêu đương cho tử tế.

Liếc mắt thấy cô Lan Anh, Thanh Du dựa vào vai chú khẽ nói:
- Chú thấy cô Lan Anh thế nào?
- Vô vị
- Xùy...!người ta xinh đẹp giỏi giang đấy nhé!
- Cháu thích chú có người yêu đến thế sao?
- Vâng, tất nhiên rồi, chú có biết chú đã già lắm không?
Thanh Du nhìn mặt chú biết mình đã lỡ lời đành cười trừ, biện minh:
- Tuổi chú già còn chú không già.

Bàn tay sau lưng cô ấn mạnh cả người sát vào người chú, cô nhăn nhó:
- Đau con...!
- Chú chưa già...!nhớ chưa?
- Vâng chú còn trẻ lắm nhưng phải tranh thủ yêu đương đi không sẽ già ạ.

- Lúc không có người quản lí nữa đừng có buồn đấy.

- Không buồn...!nhất định không buồn ạ, chú đừng lo nữa nhé!
Hết bản nhạc, Thế Quý còn nhéo mũi Thanh Du một cái:
- Chưa yêu khi chưa đỗ đại học...!nhớ lấy.

- Vâng, còn chú thì tự do đi nhé! Cô Lan Anh kìa, chú mời cô nhảy đi.

Thanh Du rời khỏi chú mà không để ý ánh mắt chú không nhìn đến cô Lan Anh nào kia mà vẫn dán lên người mình.

- Anh, nhảy cùng em chứ?
➡️➡️➡️????????????????????.