Nghe chú hỏi, Thanh Du nhìn chú không chớp mắt, chẳng lẽ tức giận khi chú có người khác là ghen sao, làm gì có chuyện ấy được.
Còn lâu cô mới ghen, chỉ là cô ghét con rắn hoa ấy vừa kênh kiệu vừa cư xử thô lỗ thôi:
- Cháu chưa biết yêu nên không biết ghen là như thế nào cả.
Thanh Du đẩy chú ra đi lên trước liền bị chú kéo lại ấn vào bàn ngay bên cạnh.
Hóa ra là cô đi quá chỗ đặt chứ không phải như trong phim nam chính kéo lại để hỏi cho ra lẽ.
Ai chứ chú Quý chỉ có ăn mắng cho mát mặt thôi, lúc nào dễ tính thì trừng mắt lừ cho cái đủ cháy xém da mặt làm gì có chuyện lãng mạn như ngôn tình.
Cả bữa ăn, Thanh Du nhìn chú lạ lẫm vì cô chưa phải động đũa vào món gì? Chỉ có cái miệng hoạt động hết công suất là há và nhai.
- Con tự ăn được.
Chú ăn đi không phải đút cho con nữa.
- Nói nhiều, ăn đi có sức ngồi nghe idol hát.
Dù hơi ngại nhưng Thanh Du rất thích như vậy.
Cũng lâu rồi cô mới được chú đút ăn tận miệng như này.
Hình như từ lúc bước sang tuổi 18 thì phải.
Trước kia, lúc cô mệt, chán ăn là chú mang tận lên phòng ép ăn bằng cách đút không ngừng nghỉ còn cô chỉ há miệng chờ sung.
Còn hôm nay cô đâu có chán ăn cũng đâu có ốm mệt sao lại có ưu đãi đặc biệt này vậy.
- Chú đút cho con mà không thay đũa à?
- Sao phải thay, ăn chung mắc bệnh gì sao?
- Con sạch lắm người mắc bệnh là chú ấy.
Nói xong nó che miệng khi thấy ánh mắt tia lửa điện đánh rẹt qua mắt mình.
Và nó không được đút nữa, chú ngồi ăn mà quên mất nó.
Chắc thấy nó ngây ngốc quá nên chú nhắc:
- Tự ăn đi cho sạch.
- Con có chê bẩn đâu?
- Vừa nói chú bẩn còn gì?
- Vậy chú nhận mình bẩn hả?
Ngay lập tức miếng sushi cá hồi lao thẳng vào miệng khiến nó tý thì nghẹn.
Vừa nhai nó vừa cười trừ, cuối cùng cũng có lúc chú chịu thua nó.
Hai chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện mà không biết ở cách đấy không xa có kẻ đang nhìn muốn rớt cả nước miếng vì thèm được ngồi ở vị trí của Thanh Du.
- Chú này...!dạo này cô Lan Anh không sang nhà mình chơi nhỉ?
- Cháu rảnh nhỉ?
- Dạ???
- Bây giờ đến lượt cháu làm việc đi khỏi hỏi lung tung.
- Làm gì ạ?
- Lấy đồ phục vụ chú ăn...!
Thanh Du còn đang chưa tiêu hóa hết lời chú nói thì bị giục:
- Nhanh...!
- Dạ...!chú chỉ giỏi bắt nạt con thôi.
- Không nhanh lên chị Nhi hát xong về thì đừng kêu, từ đây đến đấy phải mất 30 phút đấy.
Phục vụ thì phục vụ, sợ gì đâu chứ? Nó nhấc đũa của mình lên gắp đồ ăn mang đến tận miệng chú.
Đầy một bàn đồ ăn mà hai chú cháu đã ăn gần hết, Thanh Du no không thở được nữa nên ép chú ăn bằng hết.
Nhân viên phục vụ đi qua, Thanh Du nhìn chú rồi hỏi họ:
- Chị ơi, ở đây có món gì ăn để tăng cường sức khỏe cho đàn ông không nhỉ?
Nhân viên liếc nhìn Thế Quý, có lẽ cô ta đang nghĩ người đàn ông đẹp trai này yếu nên người yêu mới hỏi như vậy nên thật thà trả lời:
- Quán có món hàu sữa tươi rất tốt ạ.
- Vậy cho tôi một đĩa bự nhé!
Thế Quý dúi đầu Thanh Du khi thấy cô nhân viên kia cứ nhìn mình tủm tỉm cười.
- Học đâu thói trêu ngươi người khác vậy?
- Con có trêu chú đâu, hôm nay con nghe bà nói phải bồi bổ cho chú không tuổi chú cao rồi lấy vợ cũng khó mà có con được ấy.
Thanh Du nói không chừa mặt cho chú nên ai kia mặt mày tím đen tức giận, trán hằn lên đường kẻ chỉ, đôi đồng tử sâu hoắm nhìn muốn đoạt mạng người khác.
- Con nói lại lời bà thôi, sao chú phải tức với con chứ? Mà con nghĩ bà nói đúng đấy.
Tay Thanh Du lập tức bị bóp mạnh, đau đến ch ảy nước mắt:
- Đau con...!con nói có sách vở đoàng hoàng nhé! Người ta nói đàn ông mà lăng nhăng ấy...!à badboy ấy là dễ yếu lắm....!mà yếu thì sẽ khó có con thôi.
- Du
- Thôi con không nói nữa.
Nhân viên phục vụ mang ra một đĩa hàu lớn, mắt Thanh Du sáng rực cảm ơn rối rít càng khiến chú đen mặt còn cô nhân viên tiếp tục cười.
- Chú, há miệng ra.
- Không ăn
- Ăn đi mà, về nhà con sẽ khoe với ông bà là nay đi ăn con đã bồi bổ cho chú...!nào...!há miệng...!nhanh...!con mỏi tay rồi.
Nó thí anh như thí trẻ con, cái miệng còn chu lên rõ muốn đánh.
Vậy mà anh cũng nghe lời há miệng ra ăn hết miếng này đến miếng khác khiến nó vui mà cười không ngậm được miệng.
Dù cố thì anh cũng chỉ ăn được một ít rồi không tiếp tay cho nó làm loạn nữa.
- Chú không ăn bỏ lại phí lắm đấy.
- Ăn cái này nhiều không tốt đâu.
- Sao chị kia bảo bổ ạ? Chú lừa con hả?
- Chú no rồi không ăn nữa...!
Thanh Du chẳng ngại ngần đưa tay đặt lên bụng chú xoa xoa, nhe miệng cười:
- Đúng là no thật rồi ạ, vậy chúng ta đi đến Nam Dư đi.
Con muốn gặp chị Nhi.
- Bỏ cái tay ra đi.
- Dạ
Thanh Du cười trừ rụt tay lại.
Thanh toán xong đứng lên mà nó bị chú lườm một cái chắc là do bị ép ăn no quá.
Chú vậy thôi chứ nghiêm khắc với bản thân lắm.
Ăn uống, tập tành điều độ nên già rồi mà vẫn phong độ ghê gớm.
Đi với chú, nó chỉ tốt làm nền cho phụ nữ ngắm chú không chớp mắt.
Đến phòng trà Nam Dư, khách đã ngồi chật kín các bàn.
Từ xa, Bảo Cường đã giơ tay lên gọi hai người.
Vừa ngồi xuống ghế, Thanh Du đã hỏi Bảo Cường:
- Con chào chú, chị Nhi đâu rồi chú?
Bảo Cường nhìn Thanh Du lắc đầu nhắc:
- Gọi vợ là chị còn gọi chồng là chú có kì quặc lắm không Du?
- Dạ, tại chú là bạn chú Quý còn chị Nhi là idol của con mà, không liên quan đến nhau ạ.
- Vậy thì không cho gặp chị Nhi nữa nếu gọi lệch lạc như vậy?
Thế Quý nhìn sự khó xử của Thanh Du thì giải vây:
- Cháu có thể gọi cậu ta là anh cũng được, dù già rồi nhưng vẫn thích gọi anh thôi, hơn nữa Nhi cũng hơn cháu có bốn tuổi thôi mà, không sợ thất lễ đâu mà lo.
- Dạ vâng ạ.
➡️➡️.