Nghe giọng chú, nó biết chú giận rồi nhưng nó có làm gì sai đâu.
Trước kia, nó nhớ mình cũng từng ốm, chú chăm sóc nó không ngủ còn lo cho nó hơn cả bố mẹ.
Những ngày nó nằm viện, cứ mở mắt ra là nó nhìn thấy chú bên giường bệnh.
Vậy nên, nhìn thấy chú trong mắt nó cảm thấy yên bình, cảm thấy cuộc đời này chỉ có bên cạnh chú mới có ý nghĩa.
Vậy mà bây giờ chú bệnh, chú lại không cần nó chăm sóc là sao?
Thanh Du không về phòng, nó ngồi ở cửa phòng nghe ngóng động tĩnh, nếu chú có làm sao? Nó sẽ gọi người phá cửa.
Chẳng biết làm gì, tay nó cào cào những đường nét, chữ cái vô hồn lên cánh cửa khiến nó cứ râm ran tiếng động khe khẽ....!vậy mà nó lại ngủ quên mất...!tựa cửa mà ngủ ngon lành, đến lúc được bế về phòng nó vẫn không thức giấc.
Trong giấc ngủ, nó cảm nhận được hơi ấm bên cạnh liền rúc vào ngủ không biết trời đất là gì nữa.
Tiếng chuông báo thức chào ngày mới vang lên, Thanh Du mở mắt cho cơ thể hoạt động bình thường khoảng vài phút rồi mới ngồi dậy.
Đêm qua nó ở cửa phòng chú sao bây giờ lại trên giường rồi.
Giật mình nghĩ đến chú, sợ chú bỏ nó mà đi rồi nên chẳng kịp đi dép, nó chạy sang phòng chú.
Cửa bị khóa, nó định giơ tay lên gõ nhưng sợ chú đang ngủ nên áp tai vào cửa nghe.
Nó nghe thấy tiếng động còn có cả tiếng nói của ai đó kèm theo vài thứ âm thanh khiến đầu óc nó trở nên tối thui...!phòng chú có khách rồi.
Nó thở một hơi thật mạnh mà lòng nhói lên khó chịu.
Nước mắt rơi ướt trên mặt, nó vội vàng lau đi rồi trở về phòng vệ sinh cá nhân.
Bác Châu thấy nó xuống thì vời lại ăn sáng nhưng nó lắc đầu từ chối:
- Cháu sao vậy? Ăn sáng đi rồi về.
- Cháu không đói, muộn rồi cháu về đây ạ.
Nó vội đi không cho bác cơ hội níu kéo.
Ra sân, nó thấy một chiếc xe lạ, có lẽ là của người trong phòng chú.
Nó khẽ ngẩng mặt lên nhìn trên phòng rồi nhanh chân đi như chạy.
Ra đến cổng, nó gặp trợ lí của chú đến liền níu tay anh ta lại hỏi thăm:
- Hôm qua chú Quý bị làm sao vậy anh? Có phải chú bị bệnh không ạ?
- Không, chắc hôm qua ở bữa tiệc có ai hạ dược sếp thôi, không đáng lo ngại ạ.
- Hạ dược? Nghĩa là sao ạ?
Biên nhìn Thanh Du lạ lẫm, cô bé này đúng là quá ư ngây thơ bảo sao sếp anh lại bao bọc kĩ như vậy.
Nhưng cô bé cũng nên biết những thứ như vậy mà tránh nên ôn tồn giải thích:
- Có một thứ thuốc khi cho vào nước uống hay đồ ăn sẽ khiến hưng phấn tình d*c của con người tăng cao đến mất kiểm soát nên muốn hết thì...!
- Thì sao ạ?
- Chuyện trai gái ấy...!tìm người quan hệ để hạ nhiệt....!
Nghe đến đây, Thanh Du đã hiểu, mặt bỗng đỏ dựng hiểu ra vấn đề.
Cô cúi đầu chào trợ lý của chú đi về:
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần đâu ạ, ra đầu đường là có xe buýt rồi ạ.
Thanh Du từ chối, nhanh chóng rời đi.
Hôm nay cô quyết định bỏ một buổi tập đi bộ một chút mà không lên xe buýt.
Mới sáng sớm, người tấp nập đi làm, người thì đi bộ thể dục buổi sáng...!không khí trong lành mà bình yên đến lạ.
Lúc này, sự bình yên ấy giúp cô xoa dịu bão lòng, vì sao trong lòng nhức nhối khó chịu đến như vậy thì cô không tìm được câu trả lời.
Cứ đi bộ như vậy đến chỗ làm thì chân cũng mỏi nhừ, thằng Hưng đã tới sớm đang quét dọn và kê bàn ghế.
Nhìn thấy Thanh Du, nó cười tươi rói:
- Sao nay chị đến sớm vậy?
- Ừ, khó ngủ nên chị dậy sớm dạo phố thôi, để chị giúp.
- Chị có chuyện gì hả?
- Không, sao em hỏi vậy?
- Mắt chị ướt, chị không biết mắt chị biết bộc lộ cảm xúc à? Vui buồn rất rõ đấy nhé!
- Ừ, một chút thôi.
Cô đi cất túi lấy đồng phục thay ra khi quán đã đón những khách hàng đầu tiên của ngày mới.
Mùi cafe bay ra thơm nức, chỉ ngửi thôi cũng thấy tỉnh táo cả người.
Thằng Hưng lại pha cho cô một cốc latte, trên mặt kem là hình mặt cười với cái miệng rộng ngoác:
- Cảm ơn em
- Vui lên chị.
- Ừ
Thế Quý sang phòng không thấy Thanh Du đâu liền chạy xuống nhà hỏi bác Châu:
- Du đâu rồi bác?
- Con bé về rồi ạ.
- Lâu chưa ạ?
- Lâu rồi, con bé dậy sớm lắm rồi vội vàng đi không cả kịp ăn sáng nữa.
Thế Quý vừa quay lên cầu thang thì bác Châu gọi giật lại:
- Hình như con bé khóc, tôi thấy mắt nó ướt mà mặt buồn xo.
- Tôi biết rồi.
....!
- Chị Du, hộ em ra bàn 06 đi ạ.
Hôm nay, sinh viên đã lên đi học nên quán đông như trảy hội.
Order xong hết, Thanh Du còn kiêm cả bưng bê hộ chị Hà An và mọi người.
Cứ có khách mới thì cô lại chạy về quầy thu ngân.
- Cho tôi một Capuchino.
Thanh Du đặt khay đồ uống lại cho chị Hà An bê đi còn mình quay ra order đồ uống.
Nhìn thấy chú đứng gọi đồ nhưng cô cũng không chào mà hỏi:
- Chú muốn uống size nào ạ?
- Lớn nhất
- Dạ, của chú hết 72 nghìn ạ.
Chú Quý đưa tiền, cô nhận lấy trả lại rồi đưa bill vào quầy pha chế.
- Sáng nay cháu đi sớm sao?
- Vâng, chú ngồi đợi một lát sẽ có đồ uống ạ.
Nó không nhìn chú lại tiếp tục order cho khách.
Nó giận chú nên không muốn nói chuyện thêm, nó cũng không biết vì sao chú lại đến đây.
Đây là lần đầu tiên chú ghé vào quán gọi đồ uống vào buổi sáng nhưng nó cũng chẳng muốn hỏi.
Chỉ biết bây giờ nó không thích nói chuyện với chú, cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Thế Quý thấy Thanh Du bận nên cầm cốc đồ uống rời đi.
Anh không nhìn thấy ánh mắt thất thần của ai kia nhìn theo mình.
Thanh Du bắt đầu đi học nên cô làm ca chiều đến10 giờ tối, sáng cô phải đến trường đi học.
Chú Quý có đưa hồ sơ du học cho cô làm để gửi đi nhưng cô không làm mà bỏ xó một chỗ.
Hằng ngày tất bật vừa đi học vừa làm ở quán cafe.
- Du, còn nhận ra tôi không?
Dương Tùng từ đâu đến trước mặt Thanh Du, cô mỉm cười gật đâu:
- Xin lỗi thầy, em bận quá nên mấy lần thấy tin nhắn mà không trả lời được.
- Đừng gọi thầy, tôi đã dạy em đâu?
- Nhưng dù sao vẫn là giảng viên phải không ạ? Em phải xưng hô cho đúng chứ?
- Vậy ra khỏi trường là hết thầy nhé! Em học xong chưa, đi ăn trưa nhé!
Thanh Du không tiện từ chối nên gật đầu đồng ý.
Từ hôm ấy, cô thường xuyên nói chuyện với Dương Tùng hơn mà không để tâm tới chú Quý nữa.
Thậm chí, cô còn tìm cách tránh chú.
Cô nói thật với mẹ chuyện đi làm thêm nên tối ở quán làm đến lúc quán đóng cửa mới về nhà.
Cuối tuần chú có về nhà ăn tối cũng không gặp.
Khi đi làm về, cô về phòng luôn, bây giờ phòng cô luôn được khóa cửa chứ không mở như trước nữa.
Có lúc biết chú gõ cửa gọi nhưng cô vờ như không nghe thấy.
Chú cũng đến quán mỗi sáng mua một cốc Capuchino nhưng gần như Thanh Du bận nên chỉ oder cho chú mà không dành thời gian nói chuyện.
Sáng nay cũng vậy, chú đi vào khi quán còn khá vắng:
- Một capuchino và một latte
- Vâng ạ, chú đợi một lát ạ.
- Hôm nay chú uống ở đây.
Thanh Du lúc này mới ngước nhìn chú, chỉ đi một mình mà gọi hai đồ uống làm gì? Nếu là trước kia, cô sẽ hỏi chú vì sao nhưng bây giờ không muốn hỏi nữa mà chỉ gật đầu trả lời:
- Vâng ạ.
- Latte cho cháu, ra bàn gặp chú một lát.
- Cháu đang giờ làm việc nên không tiện nói chuyện, hơn nữa cháu không uống latte nữa.
Thế Quý nhìn điệu bộ hời hợt của Thanh Du mà không khỏi khó chịu.
Từ sau hôm ấy, con bé tránh anh cật lực.
Gọi nó không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy đọc, đến nhà cũng không gặp được anh đành phải đến quán mà đến rồi cũng không nói chuyện được.
Con bé làm sao vậy? Tự dưng lại chống đối anh, không còn chạy quanh quẩn mè nheo đòi anh cái này cái kia nữa.
Sự thay đổi ấy khiến anh không vui.
Trước kia mỗi lần về nhà, nó sẽ sà ra đón còn tíu tít kể anh nghe mọi chuyện nhưng nay đến gặp nó cũng khó khăn.
Anh đưa hồ sơ cho đi du học, nó từ chối nhưng cũng không bảo với anh một tiếng mà chỉ nói qua với chị Hường.
Thái độ này là gì vậy? Vì sao nó lại thay đổi như vậy?
Ngồi vào chiếc bàn đối diện với quầy thu ngân, anh lặng lẽ uống hết cốc của mình nhìn Thanh Du chăm chú nhưng con bé đến cái liếc mắt cũng không nhìn anh.
Khi quầy không còn người order đồ uống, anh lại gần gõ lên bàn cho cô ngẩng mặt lên:
- Vâng, chú cần gì nữa ạ?
- Buổi trưa chú qua đón đi ăn rồi đi học nhé!
- Hôm nay con có hẹn rồi ạ.
- Với ai?
- Dương Tùng ạ.
Cháu đang hẹn hò với anh ấy.
➡️➡️➡️.