Duyên Nợ 1 - Người Cũ, Ta Còn Yêu

Chương 70: 70: Phát Hiện Bệnh





Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, những hạt ngọc nhỏ ẩn hiện được đính tinh xảo vây xung quanh làm cho chiếc nhẫn thật đẹp...!đẹp như tình yêu hiện giờ của họ vậy.
- Nào vợ, anh muốn nhận thưởng.
- Em sẽ thưởng hậu hĩnh cho anh luôn.
Nói rồi cô ngồi quỳ trên giường, hai tay ôm mặt anh thả xuống môi nụ hôn có phần nồng nhiệt dần đến cuồng nhiệt.
Cánh tay anh trên eo vợ kéo sát lại, tay còn lại đặt trên gáy cô làm trụ.

Cả hai cứ hôn nhau như vậy dường như không muốn ngưng lại.
Hơi thở của cô bị hút sạch dưỡng khí, bản thân đã khó nhọc để thở nhưng lại lưu luyến không muốn dừng.

Váy ngủ trên người cô, quần áo ngủ của anh cũng bị ném vèo xuống đất.

Trên giường, hai cơ thể cứ quấn lấy nhau không rời.

Yến Nhi cũng không biết có phải do mong muốn có thai hay không mà hôm nay cô cứ dây dưa với anh không mệt, không nỉ non xin tha như mọi lần mà chỉ nỉ non, nức nở rên rỉ trong khoái cảm.

Cuộc yêu này không dừng lại ở sự chủ động của anh nữa, có lúc cô bắt anh nằm dưới chịu sự điều khiển của mình.

Vậy nhưng, cô lại không giỏi trong khoản này nên chỉ một lát cô lại bị anh lật xuống cứ như đang đem cô chiên đi chiên lại như chiên cá vậy.

Cuối cùng, khi hai đầu gối trở nên run như cụ già thì cô giơ tay đầu hàng...
...
Quay xong quảng cáo, Yến Nhi cho chị Vinh về công ty còn mình thì bắt xe đến bệnh viện.

Cô cũng muốn kiểm tra lại sức khỏe sinh sản để sẵn sàng cho việc mang thai.


Ngồi trước cửa phòng bác sĩ đợi đến lượt mình mà cô lại sợ, cảm giác hoang mang lo lắng như mình đang mắc bệnh thật vậy.
- Xin mời cô Vương Ngọc Yến Nhi.
- Có tôi.
Nữ y tá mỉm cười thật tươi, nắm tay cô thì thầm.
- Hóa ra là chị thật, lát nữa chị cho em xin chữ kí nhé!
- Vâng được ạ.
Người khám cho cô là bác sĩ phó trưởng khoa sản, ông đọc các kết quả mà cô đã đi xét nghiệm, siêu âm.

Một lúc lâu mới ngẩng mặt nhìn cô.
- Cháu bao nhiêu tuổi?
- Dạ 22 ạ.
- Chồng có đi cùng không?
- Dạ cháu đi một mình ạ.

Sức khỏe của cháu có vấn đề gì sao ạ?
Ông gật gù rồi bỏ kính ra khỏi mắt nhìn vào bệnh nhân đang ngồi trước mặt, hai bàn tay cô nắm vào nhau để trên bàn run run.
- Qua kết quả xét nghiệm và siêu âm thì cháu có một số vấn đề đấy vậy nên bình tĩnh nghe nhé!
Cả người cô cứng đờ, toàn thân trở nên co rút sợ hãi, lo lắng mà lắp bắp.
- Dạ, cháu sẵn sàng nghe ạ.
- Thứ nhất theo như lúc nãy cháu nói thì kì kinh của cháu không đều là do buồng trứng đa nang, vòi trứng bị tắc nên dẫn đến kinh nguyệt không đều.

Một nguyên nhân nữa là tử cung của cháu ngắn nên khả năng thụ thai khá thấp nhưng không phải không có khả năng.

Vấn đề bây giờ là...
Ông ngập ngừng nhìn vào mắt Yến Nhi rồi đưa kết quả siêu âm.
- Cháu đang có một khối u nằm ở tử cung đang lớn dần nên chèn vào buồng tử cung dẫn đến việc mấy tháng nay cháu không thể có thai.
Yến Nhi nghe xong như người mất trọng lực thả rơi tự do nghe tim mình vỡ nát.
- Nguyên nhân xuất hiện khối u là gì bác?
- Có rất nhiều nguyên nhân, uống nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp cũng là một nguyên nhân.

Nếu cháu không uống thì có thể là do cơ địa hoặc di truyền.
- Vậy bây giờ cháu cần làm gì ạ?
- Cháu nhập viện để mổ bóc tách khối u ấy nhưng trước khi mổ phải kiểm tra lại lần nữa xem đó là u lành hay u ác.

Nếu u ác thì cháu xác định tử cung sẽ bị cắt bỏ hoàn toàn và việc cháu mang thai là không thể.
Lồng ngực cô nhói lên, không khí vào phổi dường như bị thu hẹp lại mà thở cô cũng thấy khó khăn, đầu óc lúc này trở nên quay cuồng đau nhức.

Vì sao lại như vậy? Cô không muốn...!thật sự không muốn...!nếu không thể có con thì cô làm sao ở bên Bảo Cường được...!Cuối cùng thì cô cũng nặng nhọc lên tiếng.
- Nếu u lành thì cháu vẫn có thể mang thai phải không bác?
- Đúng vậy nhưng khả năng rất thấp, cháu nên bàn với chồng từng trường hợp có thể xảy ra.

Cháu phải nhập viện thì bác mới có thể đánh giá chính xác được.
- Vậy cháu có thời gian bao lâu để hoãn việc mổ ạ.

- Cháu nên nhập viện càng sớm càng tốt.

Nếu để quá hai tháng nữa có thể xâm lấn cổ tử cung, nếu vậy có khả năng cháu còn bị ung thư cổ tử cung nên hãy nhập viện sớm đi.
Yến Nhi cố nhắc mình giữ bình tĩnh để có thể thở được.

Cả thân người như bị rút cạn sức lực mà không đứng vững nữa.

Cô chào bác sĩ rồi đứng lên ra ngoài.

Những bước chân vô định, tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn mang đến cảm giác ớn lạnh đến thấu tâm can.
Ngồi trên ghế đá, nhìn những ông chồng dìu vợ mang bầu mà cô òa khóc nức nở.

Trái tim trong lồng ngực như bị bóp chặt lại rất đau, rất khó chịu...!cô ôm ngực, lgập người xuống khóc.

Mỗi lúc tiếng khóc một lớn hơn.
- Cô ơi, sao cô lại khóc vậy?
Yến Nhi ngẩng mặt lên nhìn thằng bé con đứng trước mặt mình.

Đôi mắt nó khẽ chớp chớp, bàn tay nhỏ xinh còn đang đặt trên vai cô vỗ vỗ.
- Cô có chuyện gì buồn sao?
- Sao cháu lại đứng đây?
- Dạ, cháu theo ba mẹ vào viện để mẹ sinh em bé.

Cháu cho cô kẹo nên cô đừng khóc nữa, khóc sẽ rất mệt đấy.
Yến Nhi nhoẻn miệng cười, đón lấy viên kẹo của nó.
- Cảm ơn cháu.

Cô không sao rồi.
- Ba cháu nói, chuyện gì cũng có cách giải quyết nên cô đừng khóc nữa nhé! Cô về nhà đi, trời sắp mưa rồi đấy.
- Ừ, cháu vào trong đi không ba mẹ đi tìm đấy.
- Dạ, cháu chào cô.

Nhìn đứa trẻ chạy lon ton, lắc lư cái mông tròn trịa đáng yêu thì cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.

Cô muốn có con với Bảo Cường nhưng xét tình hình hiện tại thì hi vọng ấy liệu có thể không, bản thân cô cũng chẳng dám chắc mình sẽ có...!vậy Bảo Cường phải làm sao đây? Anh là con trai độc đinh của gia đình, là niềm tự hào của gia đình thì làm sao không có con được chứ? Phải làm sao bây giờ? Cô cũng không biết mình sẽ đối diện với ông và ba mẹ thế nào nữa...
Vừa mới đây thôi, ông vẫn còn dặn dò hai vợ chồng nhanh chóng có cháu cho ông bế.

Vậy mà bây giờ...!thật lòng cô không dám nghĩ tiếp.
Cơn mưa mùa hạ ào xuống, những hạt mưa nặng nề quất vào người cô bỏng rát.

Vậy nhưng Yến Nhi vẫn ngồi bất động trên ghế đá mà không có ý định tìm chỗ trú mưa.
Nước mưa mặn chát thi nhau hòa cùng nước mắt chảy vào khóe miệng.

Cô khó nhọc nuốt lấy không khí, nhìn những hạt mưa nhảy nhót trên sân mà mắt cô mờ đi, mưa mỗi lúc một lớn, mưa trắng trời.

Có người trong hành lang gọi nhưng cô cũng chẳng để tâm đến mà lặng lẽ đứng dậy, bước chân hòa vào màn mưa ấy.
Cô cứ đi như vậy mà không đón xe về vì cô sợ...!sợ để anh thấy dáng vẻ tiều tụy của mình lúc này.

Chỉ cần thấy anh, cô sẽ không ngần ngại sẽ sà vào lòng anh mà khóc.
Mưa mỗi lúc một lớn, cô cứ lang thang đi trên vỉa hè như người mộng du, điện thoại đổ chuông inh ỏi nhưng cô không còn nghe thấy nữa, tiếng mưa át cả đi rồi.

Kiếm Hiệp Hay
Yến Nhi vừa đi vừa khóc, đôi lúc còn cười thành tiếng xua đi sự bất lực của bản thân lúc này...
"Nếu ngày mai chia xa, anh đừng giận em nhé!
Cuộc đời là như thế, dẫu chẳng muốn buông tay..."
Yến Nhi thì thầm trong cổ họng lời bài hát rồi chân không muốn bước tiếp mà ngồi bệt xuống đường, mưa mỗi lúc một lớn, từng giọt mưa lớn như hạt đỗ rào rào đổ trên mặt mỗi lúc một đớn đau...!ánh mắt cô nhòe đi vì nước, đỏ sọng lên vì khóc...!và rồi, cả người nóng ran, từ từ đổ xuống hè đường vắng lặng, một bóng người cũng không có..