Tháng ba tiết trời ấm áp, thiều quang [1] rực rỡ. Cỏ cây xanh mơn mởn một màu. Chim chóc thi nhau cất tiếng líu lo. Sắc đào cũng bắt đầu rộ nở khắp mọi nơi trên đất kinh kỳ.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh đưa Lôi Vi đến một khu rừng nằm bên ngoài kinh thành. Từng hàng cây dài nối tiếp nhau tựa hồ như bức tường thành vững chãi bao bọc lấy khu rừng thâm nghiêm, không cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm. Vén rèm lên, nàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Khi nãy bầu trời hãy còn cao và trong nhưng giờ dường như trời đã tối lại đôi phần. Có lẽ, những tán cây cao lớn kia đã che hết ánh sáng ấm áp của vầng thái dương nên nàng mới có cảm tưởng khu rừng này âm u đến vậy...
Thắn dây cương lại, Tiểu An Tử vội xuống xe rồi vén rèm lên.
_ Cát Tiểu thư! Từ đây chúng ta phải đi bộ ạ! Xe ngựa không thể vào tiếp được.
_ Ta biết rồi!
Nói đoạn nàng nhanh chóng xuống xe rồi bước vào rừng cùng Tiểu An Tử.
Cây cao ngút ngàn làm ta có cảm giác bản thân như đang ở dưới vực sâu hun hút. Sự thâm nghiêm của rừng già quả thật có một sức mạnh đáng sợ khiến bất kỳ loài động vật nào cũng phải dè chừng. Vừa bước từng bước, Lôi Vi vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Đây không phải là lần đầu tiên nàng vào rừng, nhưng mỗi lần vào rừng, nàng đều có một tâm trạng khác nhau. Dù là ở hoàn cảnh nào, tâm trạng của nàng khi ấy đều tựu chung một điểm đó là xót xa, buồn thương.
Cảnh rừng âm u khiến nàng buồn thương. Và những kiếp người khiến nàng xót xa...Chỉ nghĩ đến thôi lòng Lôi Vi chợt bị khuấy động.
_ Cát Tiểu thư! Phía trước có chút khó đi. Tiểu thư đi cẩn thận!- Vừa rẽ lối cho Lôi Vi, Tiểu An Tử vừa nói.
_ Ngươi đi cùng ta thế này mà còn lo lắng sao?
Lôi Vi bắt đầu gợi chuyện để bầu không khí xung quanh không quá tĩnh lặng.
_ Sao lại không ạ!- Tiểu An Tử cười nói.- Tiểu thư mà có chuyện gì, nô tài biết ăn nói sao với Thái tử đây?
_ Vậy ra, ngươi tốt với ta là vì Điện hạ sao?- Vừa nói Lôi Vi vừa vờ thở dài.- Ngươi khiến ta thật là đau lòng đó.
_ Tiểu thư! Nô tài nào có ý đó!
_ Ngươi chẳng phải vừa nói thế là gì.- Vén tán cây qua một bên, Lôi Vi bằng nói với chất giọng sầu não.- Thì ra là vì Điện hạ nên tiểu nữ đây mới được Công công chiếu cố.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Tiểu An Tử nhảy dựng cả lên. Hắn vội quay về phía nàng, mặt cắt không còn giọt máu.
_ Cát Tiểu thư! Tiểu thư nói vậy làm nô tài tổn thọ mất. Thật ra bản thân nô tài rất quý Tiểu thư. Tiểu thư đối với chúng nô tài tốt như vậy, không hề xem chúng nô tài là người hầu kẻ hạ khiến chúng nô tài thật sự cảm động. Vậy nên chúng nô tài đều thật tâm đối đãi với Tiểu thư cả.
Nghe Tiểu An Tử nói, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi tiến lại gần hắn.
_ Ngươi là đang...dỗ ta hay nịnh ta thế?
Dứt câu Lôi Vi cười lớn rồi đi thẳng khiến Tiểu An Tử ngớ người mãi lúc sau hắn mới hiểu ra từ nãy giờ nàng đang chọc hắn.
_ Cát Tiểu thư!- Vội chạy theo, Tiểu An Tử gọi Lôi Vi lại.- Đợi nô tài với!
Cả hai người nhanh chóng vào sâu trong rừng, họ đi dọc theo một khe suối được hơn chục mét rồi rẽ vào một con đường. Đi chưa được bao lâu họ đã nhìn thấy một cánh cổng làm bằng đá, bên trên có đề bốn chữ "Tân Thục hoàng lăng", phía trước cổng có hai tên lính canh đứng nghiêm trang, một tên đi qua đi lại phía trước. Nhìn sơ qua ai cũng dễ dàng nhận ra nơi đây được canh giữ rất nghiêm ngặt. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi cùng Tiểu An Tử chậm rãi tiến vào.
_ Đứng lại!- Một tên vội chặn Lôi Vi lại nói.- Đây là Hoàng lăng của Hoàng thất Tân Thục. Không có lệnh của Hoàng thượng, không ai được vào.
Lôi Vi vốn biết Hoàng lăng là nơi canh giữ nghiêm ngặt nhưng nghiêm đến độ phải có lệnh của Hoàng đế mới cho vào, đối với nàng đây quả thật là một vấn đề không nhỏ. Còn đang mãi loay hoay tìm cách xin vị tướng quân nọ để được vào bên trong, Tiểu An Tử đã tiến lại gần vị tướng quân đó đưa ra một chiếu thư rồi nói nhỏ vài ba câu. Người đó vừa xem qua chiếu thư liền lập tức quay về phía nàng hành lễ.
_ Thì ra Tiểu thư đây là Cát Tiểu thư, nương tử tương lai của Thái tử Điện hạ. Thất lễ! Thất lễ!
Không hiểu đầu nheo cua tai gì, Lôi Vi hết nhìn vì tướng quân đó đang hành lễ với mình rồi quay lại nhìn Tiểu An Tử. Thấy hắn nháy mắt với mình, nàng liền hiểu ý.
_ Tướng quân cứ quá lời! Tiểu nữ đến đây đường đột thế này không bị tướng quân trách phạt đã may lắm rồi.
_ Tiểu thư đừng nói thế!- Chậm rãi đứng lên, vị tướng quân kia vội nói.- Tiểu thư đến viếng Tư Thái tử phải không? Mời vào trong!
Không nói gì, Lôi Vi nhẹ nhàng gật đầu rồi cùng Tiểu An Tử nhanh chóng tiến vào trong. Bên trong Hoàng lăng là một khoảng sân rộng lớn. Đi qua khoảng sân này là Phật đường lớn. Nơi đây bày linh vị của các Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng tử, Công chúa triều Tân Thục. Phía sau nơi này chính là các cụm lăng tẩm của các đời vua. Phúc Vân được chôn tại cụm Định lăng, đây chính là nơi yên nghỉ của Định An Hoàng đế cũng như của các phi tần của Ngài sau khi mất.
Đây là lần đầu tiên Lôi Vi đến Hoàng lăng của một triều đại. Lần đầu tiên đến đây lại không phải với tư cách tham quan, tìm hiểu mà là viếng mộ, lòng nàng chợt trào dâng không biết bao nhiêu cảm xúc xót xa, thương cảm. Nắng tưng bừng nhưng lòng nàng lại như đang rơi vào một đáy vực. Nhớ lại những gì xảy ra năm ấy, lòng nàng không khỏi tê tái. Giá như khi ấy nàng bất chấp lịch sử sẽ bị trật đường có lẽ nàng đã cứu được Phúc Vân rồi cũng nên. Nhưng khi ấy chỉ vì bản thân luôn tâm niệm rằng không ai được phép thay đổi lịch sử, lịch sử phải diễn ra như nó phải thế mà nàng đứng trơ ra nhìn chàng Thái tử trẻ tuổi ấy ra đi mãi mãi.
Đến giờ, khi nàng nhận ra bản thân nàng xuyên không đến thời đại này đã khiến lịch sử thay đổi ít nhiều, nàng chẳng thể nào cứu vãn tình hình được nữa. Nhớ lại dáng vẻ của Phúc Vân, lòng nàng chợt cảm thấy ân hận vô cùng.
_ Cát Tiểu thư đã đến nơi rồi!
Nghe Tiểu An Tử gọi, Lôi Vi vội đưa mắt nhìn quanh lúc này nàng mới nhận ra Phúc Vân được chôn ở khuôn viên của Định lăng chứ không phải bên trong lăng mộ to lớn kia. Điều này khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Tiểu An Tử, ngươi có biết tại sao Tư Thái tử lại được chôn cất ở đây mà không phải là bên trong lăng mộ không?
_ Chuyện này xảy ra trước khi Cát Tiểu thư vào cung nên không biết. Nô tài nhớ có lần Tư Thái tử bệnh nặng khiến Hoàng thượng rất lo lắng. Ngài đã triệu các Thái y đến chẩm mạch khám bệnh cho Thái tử nhưng tình hình không khả quan cho lắm.- Vừa bày đồ cúng tế lên, Tiểu An Tử vừa kể cho Lôi Vi nghe. Chất giọng hắn không khỏi xót xa.- Khi đó nô tài đi theo Thái tử khi ấy còn là Linh Thân vương đến thăm Tư Thái tử đúng lúc Hoàng thượng đang ở bên trong. Chúng nô tài đều ở bên ngoài nên chỉ nghe câu được câu mất. Nhưng sau này người trong Thanh Đức điện có nói rằng, hôm ấy Tư Thái tử đã nói với Hoàng thượng nếu Ngài ấy không thể qua khỏi thì xin Hoàng thượng hãy chôn cất mình ở một nơi thoáng mát, gần gũi với thiên nhiên. Bởi Ngài ấy cả đời này vì bệnh tật mà không thể đi đâu nhiều để giúp đỡ dân chúng khiến bản thân Ngài ấy hối tiếc vô cùng. Đến khi Tư Thái tử mất, Tiểu thư cũng biết rồi đấy, Hoàng thượng rất đau lòng. Ngài không nỡ để Tư Thái tử xa mình nhưng lại cũng muốn làm theo di nguyện của Thái tử nên Ngài đã cho chôn cất Thái tử ở đây.
Nghe câu chuyện Tiểu An Tử kể, Lôi Vi không khỏi thở dài. Cả cuộc đời bị bệnh tật đầy đọa khiến bao nhiêu hoài bão, ước mơ, chí lớn của trang nam tử ấy nhanh chóng bị giết chết khi còn ở trong trứng nước. Nếu ở thời đại của nàng người ta sẽ nói chàng nhu nhược, yếu đuối không có ý chí vượt qua khó khăn.
Nhưng ở thời đại này lại khác, Phúc Vân sinh ra và lớn lên trong gia đình đế vương, từ nhỏ chàng căn bản đã không có tự do thật sự. Đến khi được sắc phong làm Thái tử, tự do đối với chàng càng là món xa xỉ phẩm. Như vậy cũng không sao. Là một nam nhân chàng khao khát đem tài cán của mình ra để giúp dân giúp nước, giúp thiên hạ, phụ giúp vua cha. Nhưng chàng từ nhỏ đã mắc bệnh, khiến thân thể suy nhược, càng lớn bệnh tình càng chuyển biến khôn lường, lúc nặng lúc nhẹ thất thường khiến chàng không thể nào phụ giúp phụ hoàng của mình bất kỳ điều gì. Trong khi đó các đệ đệ của chàng dần trưởng thành, giúp đỡ phụ hoàng mọi việc. Tuy vui nhưng lòng vẫn không khỏi bất mãn với chính mình, tự căm ghét chính mình. Lôi Vi đoán, có lẽ chàng đã không ít lần ngồi thẫn thờ một mình lòng tự nói "Giá như..." Đúng vậy! Giá như chàng khỏe mạnh như bao nam nhân khác, như các đệ đệ của mình chàng chắc chắn có thể đỡ đần phụ hoàng của mình. Giá như chàng có thể đi khắp nơi để biết được đời sống của dân chúng như thế nào. Giá như...giá như...giá như...
_ Khi sống không thực hiện được, nên đành gửi ước vọng ấy khi chết đi.- Thẫn thờ, Lôi Vi tự nói với chính mình.- Tư Thái tử, hy vọng ở nơi đó Ngài thực hiện được ước vọng của mình.- Liếc thấy Tiểu An Tử định mở ngăn dưới, nàng chậm rãi nhắc.- Tiểu An Tử! Chỉ cần bày những thứ ở ngăn trên thôi!
_ Vậy, nô tài đã bày biện xong rồi.- Vừa nói, Tiểu An Tử vừa quay về phía Lôi Vi.- Nô tài xin phép ra ngoài chờ Tiểu thư.
Không nói gì Lôi Vi nhẹ gật đầu. Chờ Tiểu An Tử đi khuất, nàng chậm rãi tiến về phía trước đọc thật kỹ bia mộ của Phúc Vân
_ Thành Thụy hai mươi bảy. Tư Thái tử Mạnh Phúc Vân chi mộ!
Bên trên bia mộ của Phúc Vân còn rất nhiều chữ nữa song vì viết theo lối Tiểu triện nên nàng không thể nào nhìn ra.
Tiến lại gần hơn, Lôi Vi chậm rãi quỳ xuống làm lễ cúng tế. Trong gió xuân thoang thoảng mùi trầm hương càng khiến bầu không khí trở nên thanh tịnh. Từng vệt khói mỏng manh nhẹ nương theo gió bay lên tận trời cao.
_ Điện hạ! Thứ lỗi cho tiểu nữ biết chuyện mà không làm gì. Tiểu nữ từng nghĩ rằng nếu tiểu nữ giúp Ngài, lịch sử sẽ bị thay đổi, mọi thứ sẽ bị đảo lộn. Nhưng đến giờ tiểu nữ mới nhận ra rằng, khi tiểu nữ bị đưa đến đây, lịch sử căn bản đã bị thay đổi. Đến khi tiểu nữ nhận thức được điều này, tất cả đã quá muộn. Ngài đã không còn nữa, Duyệt Thân vương cũng không còn nữa.
Một giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên gò má của Lôi Vi. Những gì đã xảy ra khiến nàng không khỏi tự trách mình. Vậy mà Phúc Vân lại âm thầm bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng, tác thành cho nàng và Phúc Tuần. Tình cảm này của chàng dành cho nàng thật quá lớn lao, quá bao dung, rộng lượng, khiến nàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình.
_ Điện hạ! Được quen biết Ngài, bầu bạn với Ngài và được Ngài quý mến đó thật sự là diễm phúc của tiểu nữ. Chỉ tiếc rằng duyên của chúng ta quá mỏng, nên chúng ta không thể tiếp tục cùng nhau trò chuyện, cùng nhau tranh luận được nữa. Chỉ đáng tiếc! Ân tình này của Ngài, tiểu nữ mãi sẽ không bao giờ quên.
Gió nhẹ thổi làm mái tóc nhẹ vương trên mặt và trong gió mang theo một hương vị thật thanh tân, bình yên. Tiết thanh minh nơi này tĩnh lặng thế nhưng trong nó vẫn bừng lên sức sống xuân tươi mới khiến lòng người khoan khuấy. Nhẹ đưa mắt nhìn ra khắp xung quanh. Sắc xanh non tơ khiến đáy mắt Lôi Vi ngập tràn niềm vui và sự an yên đến kỳ lạ.
_ Ngài yên nghỉ ở đây thật tốt. Thoát khỏi mọi sự ràng buộc, được tự do nhưng vẫn được ở gần những người thân yêu của mình. Tiểu nữ đoán, giờ chắc Ngài chắc vui lắm phải không? Tiểu nữ thật tâm mong Ngài được vui vẻ hạnh phúc.
Mặt trời lên mỗi lúc một cao, ánh nắng cũng theo đó càng lúc càng trở nên rực rỡ và ấm hơn. Chẳng biết Lôi Vi đã ngồi nơi này được bao lâu, chỉ biết rằng nàng đã ngồi kể cho Phúc Vân nghe rất nhiều chuyện, những chuyện vui xảy ra trong suốt hai năm qua nàng đều kể hết cho chàng nghe. Gương mặt nàng lúc kể chuyện cũng thật sống động. Biết bao nhiêu biểu cảm đều lộ hết ra, không che dấu. Có lẽ vì sự tự nhiên này nên Phúc Tuần cũng như huynh đệ chàng dễ dàng nắm bắt được tâm tư của nàng. Song họ cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ nắm bắt, còn để hiểu được nó phần nào, xem ra cũng chỉ có Phúc Tuần mà thôi.
_ Điện hạ! Ngài nhất định phải phù hộ cho Phúc Tuần trở về. Tiểu nữ đây không muốn làm góa phụ chưa chồng đâu.- Vừa vờ thở dài, Lôi Vi vờ khổ não nói.- Chàng ấy nhất định sẽ trở về phải không Điện hạ?! Tiểu nữ nhờ cả vào Ngài đó.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi một lần nữa nhìn thật kỹ bia mộ của Phúc Vân, quỳ lạy chàng sau đó chậm rãi đứng lên và cất bước rời đi. Mọi động tác đều được nàng làm một cách từ tốn, chậm rãi. Quả thật lòng nàng vẫn có chút không nỡ khi phải để lại Phúc Vân một mình nơi đây. Nhưng dầu không nỡ rồi cũng sẽ phải chia tay. Mong muốn của nàng lúc này chính là chàng ở nơi đó vui vẻ, bình yên và được tự do...
*
Ra khỏi Hoàng lăng, Lôi Vi cùng Tiểu An Tử nhanh chóng trở lại chỗ dừng cỗ xe ngựa. Khi vào có cảm giác thật xa xôi nhưng khi về lại khiến người ta có cảm giác như đoạn đường bị rút ngắn lại gấp mấy lần. Chưa chi đã tới nơi rồi. Đỡ nàng lên xe, hắn nhanh chóng đánh ngựa chạy đi, rời khỏi khu rừng già thâm nghiêm. Trong cái tĩnh lặng ngàn năm tiếng xe ngựa vang lên "cộc...cộc..." rồi vọng lại khiến bầu không khí càng trở nên thâm u, càng khiến lòng người cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo...
Từng vòng, bánh xe chậm rãi lăn từng vòng một đưa Lôi Vi rời khỏi khu rừng già ấy. Đâu đó có chú chim cất cao tiếng hót của mình nghe thật bi thương. Nhẹ vén rèm lên, nàng nhìn theo cánh chim đang nghiêng mình chao lượn trên bầu trời. Nhìn theo hướng cánh chim chao nghiêng, lòng nàng không khỏi quặng thắt lại.
_ Tiểu An Tử!- Ngồi trong xe, Lôi Vi chậm rãi vọng tiếng ra.
_ Cát Tiểu thư có gì phân phó ạ?
_ Người có thể cho xe đến khu rừng trúc gần đây không?
_ Gần đây ạ?- Chất giọng Tiểu An Tử không khỏi tò mò.- Là khu rừng trúc gần sông Lạc Thủy phải không ạ?
Lôi Vi không biết bờ sông gần ngôi mộ ấy tên gì chỉ biết nó nằm trong rừng trúc kia, gần ngôi nhà trúc đêm ấy nàng đã tới.
_ Hình như...là nó!- Lôi Vi thận trọng trả lời.
Rất nhanh chóng, Tiểu An Tử cho ngựa rẽ sang một hướng khác. Chiếc xe ngựa vẫn thẳng tiến về phía kinh thành nhưng vì đi qua khu rừng trúc nên con đường này là con đường tắc, lộ trình của họ sẽ được rút ngắn lại. Lôi Vi ngồi trong xe nhẩm tính thời gian khoảng chưa đầy 30 phút sau đó, hắn lại dừng xe, bước xuống và vén rèm giúp nàng.
_ Cát Tiểu thư, đã tới nơi rồi ạ.
Nhanh chóng bước xuống xe, Lôi Vi ngẩng đầu lên cao nhìn một lượt quan cảnh xung quanh. Vẫn là rừng trúc ấy. Ngàn năm không thay đổi! Chuyện cũ bỗng nhiên ùa về khiến lòng nàng quặng thắt.
_ Được rồi! Ngươi ở đây chờ ta.
_ Tiểu thư! Khu rừng trúc này có vẻ âm u quá.- Vừa nhìn xung quanh, Tiểu An Tử vừa phỏng đoán.- Hay là để nô tài vào cùng Tiểu thư.
_ Âm u là do cây nào cây nấy cũng vươn mình lên đón ánh nắng khiến ở dưới chỉ toàn là bóng của chúng nên ngươi mới có cảm giác như thế thôi.- Lôi Vi cười nói.
_ Nhưng mà...
_ Được rồi!- Vỗ nhẹ vai Tiểu An Tử, Lôi Vi cười thật tươi.- Ngươi cứ yên tâm ở đây chờ ta. Khoảng hơn một canh giờ sau ta sẽ ra.
Dứt câu, không để Tiểu An Tử kịp lên tiếng, Lôi Vi cầm lấy khay gỗ rồi nhanh chóng tiến vào rừng trúc. Gió khẽ thổi khiến cả rừng trúc xào xạc càng khiến lòng người chùng lại. Hình ảnh của buổi chiều hôm ấy, buổi chiều mưa không ngớt chợt hiện lên trong tâm trí nàng. Giờ nhớ lại đoạn ký ức ấy, nàng quả thật không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi thương cảm, ngậm ngùi tiếc nuối nhưng môi lại mỉm cười. Bởi ít nhất ra người con gái ấy không phải chịu khổ nơi nhân gian này nữa.
Tiếng nước chảy mỗi lúc một gần, bầu không khí cũng theo đó mà trở lạnh hơn đôi chút. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi tiến thẳng về phía bờ sông...
Dòng sông vào mùa xuân trở nên hiền hòa dịu dàng tựa như người mẹ đang ôm ấp đứa con yêu dấu của mình trong vòng tay. Vừa đi dọc bờ sông, Lôi Vi vừa đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Chỉ mới có mấy năm không đến đây mà nơi này đã trở nên rậm rạp hơn khiến nàng thiếu chút nữa không nhận ra nó. Hít một hơi thật sâu, nàng rẽ ngang, tiến về phía bờ sông, chẳng mấy chốc một ngôi mộ đã hiện ra trước mặt nàng. Trên bia mộ, hàng chữ quen thuộc nhanh chóng hiện ra trước mắt nàng, "Khúc Vũ Linh chi mộ". Quan sát xung quanh, nàng nhận ra mộ của Vũ linh đã được sửa sang lại, không gian cũng đã trở nên thoáng đãng hơn, đẹp hơn trước rất nhiều.
Khẽ lắc đầu, Lôi Vi tiến lại gần ngôi mộ rồi bày lễ ra. Trước khi đến đây, nàng đã chuẩn bị hai phần lễ, phần lễ của Vũ Linh nàng để ở ngăn dưới nên Tiểu An Tử không hay biết gì.
_ Vũ Linh! Đã lâu quá rồi ta không đến thăm muội. Muội có trách ta không?- Vừa nói, Lôi Vi vừa rót rượu vào ba cái ly nhỏ.- Ta xin lỗi! Nhưng ta quả thật đến giờ không cách nào đối diện được với những gì đã xảy ra ngày hôm ấy. Hay nói đúng hơn...ta không muốn đối diện với nó. Bởi những gì muội muốn ta làm, ta không cách nào làm được.
Nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống, Lôi Vi cầm một ly rượu lên rồi từ từ, từ từ rải đều ra mặt đất theo hình chữ nhất.
_ Ta không hận con người đó. Ta chỉ hận bản thân mình đã quá ngu ngốc khi dễ dàng tin Ngài ấy. Có lẽ nếu ta ở bên cạnh Ngài ấy lâu như muội, ta sẽ hiểu được phần nào tâm tư của Ngài ấy. Nhưng chấp nhận...ta chắc chắn cả đời này không làm được. Bởi ta không thể nào chấp nhận sự lừa dối, phản bội. Vậy nên ta luôn tìm cách tránh gặp mặt Ngài ấy xuống mức thấp nhất, tránh cả hai phải khó xử.
Cứ vậy, Lôi Vi vừa ngắm dòng sông Lạc Thủy vừa tâm sự với Vũ Linh từ chuyện này đến chuyện nọ không dứt. Những năm qua, nàng đã trải qua những buồn vui gì, nàng đều kể cho Vũ Linh nghe.
_ Vũ Linh!- Quay về phía bia mộ, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Muội sẽ chúc phúc cho ta và Thái tử chứ? Ta và chàng đã trải qua rất nhiều sóng gió để đi đến ngày hôm nay, vậy nên ta sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Vì vậy, muội phải chúc phúc cho ta đấy.- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười, nụ cười thật rạng rỡ.
Tiếng lá cây xào xạc không khỏi thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Quay lại nhìn về nơi phát ra tiếng động, nàng nhìn thấy một nam nhân trong bộ y phục màu nho tím đang chậm rãi tiến về phía nàng. Nhân ảnh càng lúc càng gần khiến nàng nhận ra người đang tới là ai. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi đứng lên.
_ Tham kiến Hinh Thân vương!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Hinh Thân vương cát tường.
_ Nàng hà tất phải làm vậy?!
Dứt câu, Phúc Hoằng chậm rãi tiến về phía mộ của Vũ Linh. Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi đứng lên và đưa mắt nhìn theo chàng.
_ Nàng cũng đến viếng Vũ Linh?
_ Đúng vậy!- Lôi Vi chậm rãi thưa.- Lâu quá rồi tiểu nữ không thăm muội ấy. Nên muốn nhân tiết thanh minh đến thắp cho muội ấy nén nhang.
Bầu không khí lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng chú cá nhỏ quẫy đuôi dưới sông. Cái nặng nề nhanh chóng bao trùm lấy cả hai người khiến Lôi Vi phút chốc cảm thấy ngợp thở.
_ Tiểu nữ không làm phiền Vương gia viếng Vũ Linh nữa. Tiểu nữ xin phép!
Dứt câu, Lôi Vi quay đi, định bụng sẽ bỏ luôn cái khay gỗ nhưng bước chưa được hai bước, Phúc Hoằng đã gọi nàng lại.
_ Lôi Vi! Nói chuyện với ta một chút đi.
Đứng yên một chỗ, Lôi Vi không quay lại nhìn Phúc Hoằng lấy một lần. Nàng nghĩ, giữa hai người nào còn chuyện gì để nói với nhau nữa đâu. Nàng đã dứt khoát rồi, vậy nên nàng cũng không muốn chàng dây dưa.
_ Nàng lẽ nào hận ta đến thế sao?
Câu hỏi của Phúc Hoằng quả thực khiến Lôi Vi không khỏi phiền muộn. Tránh gặp mặt liền bị chàng nghĩ nàng hận chàng. Đến khi gặp mặt rồi, quả thật cả hai nào có gì để nói với nhau.
_ Cho dù nàng có hận ta, tương lai chúng ta vẫn là người một nhà. Mối quan hệ giữa ta và nàng sẽ là phu huynh- đệ tức [2]. Nàng liệu có tránh ta cả đời được không?
Phúc Hoằng nói không sai. Tương lai chàng và Lôi Vi sẽ là người một nhà. Nàng không thể nào tránh gặp chàng cả đời được. Nhưng giờ, nàng quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Thôi thì dù sao cũng không thể tránh mãi được.
_ Không phải tiểu nữ hận Vương gia.- Chậm rãi quay về phía Phúc Hoằng, Lôi Vi từ tốn nói.- Tiểu nữ đúng là rất giận Ngài, nhưng chưa bao giờ hận Ngài.
_ Vậy tại sao nàng cứ năm lần bảy lượt tránh mặt ta?
_ Tại sao Ngài không tự hỏi câu đó với chính mình? Người làm sai rõ ràng là Ngài. Người nên tránh đi cũng rõ ràng là Ngài. Vậy mà người tìm mọi cách tránh mặt lại là tiểu nữ. Tại sao lại như vậy? Ngài có từng nghĩ qua?
Trước câu hỏi của Lôi Vi, Phúc Hoằng không khỏi cảm thấy mình thật trơ trẽn khi cứ nhiều lần xuất hiện trước mặt nàng. Song chàng chỉ muốn nhìn thấy nàng, để biết rằng nàng vẫn tốt. Bởi giờ đây, chàng dường như chỉ còn có mỗi cách này để quan tâm đến nàng mà thôi.
_ Tiểu nữ không muốn Ngài và tiểu nữ đều rơi vào trường hợp khó xử như thế này. Vương gia, mọi chuyện diễn ra mới chỉ cách đây hơn ba năm mà thôi. Ngài chẳng lẽ đã quên? Tiểu nữ tuy không muốn nhấn chìm bản thân trong quá khứ nhưng những gì đã xảy ra, tiểu nữ không quên được. Cái chết của Vũ Linh, tiểu nữ không quên được. Vậy nên, Ngài bảo tiểu nữ phải nhìn nhận mọi việc như thế nào? Nhìn nhận Ngài như thế nào đây?
_ Cho ta một cơ hội! Hãy cho ta cơ hội!
Đến nước này rồi, Lôi Vi thật sự không hiểu Phúc Hoằng còn muốn gì. Lẽ nào chàng thật sự muốn níu kéo nàng sao? Nhưng trái tim nàng vốn đang nằm ở chỗ Phúc Tuần rồi.
_ Vương gia! Ngài không hiểu hay giả vờ không hiểu những gì đang diễn ra vậy?
_ Vì nàng, ta cái gì cũng không muốn hiểu cả.- Vừa nói, Phúc Hoằng vừa tiến về phía Lôi Vi.
_ Làm ơn đi! Ngài đừng có vô lý như vậy nữa.
_ Vậy nàng bảo ta phải làm sao?- Đứng trước mặt Lôi Vi, Phúc Hoằng đẩy cao chất giọng của mình lên.- Từ sau hôm ấy, ta mới biết bản thân yêu nàng đến mức nào. Ta chỉ giận bản thân không nhận ra điều đó sớm hơn.
Nghe Phúc Hoằng nói, Lôi Vi thật sự không biết nên nói gì cho đúng. Bởi lời của chàng giờ đây, nàng quả thật không biết đâu là thật, đâu là giả, nàng quả thực không dám tin vào những gi chàng nói.
_ Cát Lôi Vi!- Phúc Hoằng nhấn mạnh từng chữ một.- Những gì ta nói đều là thật! Nàng lẽ nào không còn chút xíu niềm tin nào đối với ta sao?
Dù đã cố giấu, nhưng nơi đáy mặt của Phúc Hoằng vẫn lộ rõ sự thất vọng và một nỗi đau khó tả. Nàng đã không còn tin tưởng chàng. Cũng đúng! Sau tất cả những gì đã xảy ra, nàng có quyền hoài nghi mọi thứ về chàng. Và niềm tin một khi đã mất đi rồi, không thể nào lấy lại được nữa.
_ Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Ta...dù sao cũng sẽ không buông tay.
Câu nói của Phúc Hoằng khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Tại sao lại có người cố chấp đến như vậy?
_ Vương gia! Như Ngài đã nói, tiểu nữ sắp trở thành đệ tức của Ngài rồi.
_ Nàng thật sự yêu Phúc Tuần sao?- Phúc Hoằng chất vấn.- Hay đó chỉ là sự ngộ nhận?
_ Vậy...Ngài thật sự yêu tiểu nữ sao? Hay đó chỉ là sự ngộ nhận?- Lôi Vi cứng giọng.- Chứng kiến những gì tiểu nữ cùng chàng ấy đã trải qua mà Ngài vẫn có thể cho đó là sự ngộ nhận, tiểu nữ thật sự không thể nào hiểu được. Ngài nói, Ngài yêu tiểu nữ? Không! Đó chẳng qua là khát khao chinh phục mà thôi. Vì Ngài không thể có được tiểu nữ nên Ngài tìm cách chinh phục tiểu nữ để thoải mãn dục vọng chinh phục của mình mà thôi.
Càng nghe Lôi Vi nói, Phúc Hoằng càng cảm thấy mơ hồ, không thể nào phân định được. Chưa bao giờ chàng rơi vào trạng thái như thế này. Rốt cuộc, tìm cảm chàng dành cho nàng là gì? Lẽ nào chỉ là dục vọng muốn chinh phục thôi sao? Không thể như thế được! Bởi chàng cảm nhận rất rõ, những khi nàng xảy ra chuyện trái tim chàng lập tức quặng thắt lại đầy đau đớn. Nếu chỉ là dục vọng muốn chinh phục, chàng đã không phải khổ sở vì nàng đến vậy.
_ Vương gia! Tiểu nữ xin Ngài! Đừng để mọi chuyện đến mức không thể vãn hồi được nữa.
Không nói gì, Phúc Hoằng vẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn Lôi Vi.
_ Tiểu nữ có thể cầu xin Ngài một chuyện được không?- Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi nói.
_ Là chuyện gì!
Chất giọng của Phúc Hoằng nhàn nhạt nghe như chàng chẳng mấy để tâm. Nhưng kỳ thực, chàng đang chăm chú lắng nghe. Chăm chú lắng nghe xem có điều gì nàng không thể tự làm đến độ phải cầu xin chàng.
_ Tuy đây không phải là điều tiểu nữ mong muốn, nhưng sự đời không ai có thể biết trước được điều gì. Vậy nên lỡ sau này, sóng gió xảy đến bất ngờ khiến tiểu nữ không thể ở bên chàng ấy, tiểu nữ cầu xin Ngài hãy giúp tiểu nữ bảo vệ chàng ấy trước những hiểm nguy.
Theo từng câu nói của Lôi Vi, trái tim của Phúc Hoằng như rơi xuống một vực thẳm không đáy. Nàng nói như vậy rốt cuộc là có ý gì? Sóng gió bất ngờ? Không thể bên cạnh Phúc Tuần? Nàng rốt cuộc đã tiên liệu được điều gì sao? Trong phút chốc, chàng cảm thấy hoang mang.
_ Tại sao ta lại phải làm theo lời nàng? Sao nàng không nhờ vả Phúc Khải hay Phúc Tường ấy. Hai đệ ấy thân thiết với Thái tử Điện hạ hơn ta.
_ Hai người đó dĩ nhiên thân thiết với chàng hơn Ngài. Họ cũng sẽ lo lắng cho chàng hơn Ngài nhưng xét về độ trưởng thành và cẩn trọng, họ đều thua Ngài.
_ Nàng biết nhìn người từ khi nào vậy?- Lẩn khuất trong giọng nói của Phúc Hoằng là tiếng cười.
_ Không quan trọng!- Lôi Vi từ tốn đáp.- Mọi chuyện sau này, tiểu nữ nhờ cả vào Ngài.
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi lấy khay gỗ rồi cúi người thi lễ với Phúc Hoằng và nhanh chóng rời đi, để lại chàng một mình với dấu hỏi to đùng.
Nàng vốn không tin vào những chuyện bói toán này nọ, nhưng không hiểu sao nhận được lời tiên đoán kia, lòng nàng cứ thấp thỏm không yên. Thôi thì cứ chuẩn bị trước vẫn hơn.
"Còn nhớ tối Nguyên Tiêu, sau khi Lôi Vi kiếm được một số tiền kha khá để mua tặng Phúc Tuần cỏ bốn lá chế tác bằng gỗ tinh xảo, cả hai hết sà vào hàng quán này đến hàng quán khác, vừa đi nàng vừa giải thích về loại nhạc cụ nàng vừa chơi cho chàng nghe.
_ Đó là một loại nhạc cụ của phương Tây, nói có nguồn gốc từ Tây Ban Nha nên được gọi là Tây Ban cầm. Tên khác là đàn Ghi-ta. Nhạc cụ này cũng không khó chơi lắm. Ở thời đại em, chỉ cần bỏ ra một thời gian và có kiến thức cơ bản vể nhạc lý thì đều có thể học và chơi được nó. Phong Đạt, anh trai em đã chỉ cho em nên em mới biết chơi. Ngoài ra anh ấy còn chỉ cho em chơi Harmonica nữa, nhưng em chơi không được tốt lắm. Nhạc cụ đó, anh đã từng thấy qua một lần rồi
Quay về phía Phúc Tuần, một túp lều nhỏ lọt vào nhãn giới của Lôi Vi. Nàng nhanh chóng kéo chàng đến. Bên trong túp lều ấy là một người phụ nữ đã đứng tuổi. Ngày dưới đất bà ta trải một tấm thảm đỏ au và bày biện đủ thứ đồ trên đó.
_ Vi Nhi! Đây là...- Vừa nhìn, Phúc Tuần vừa hỏi Lôi Vi.
_ Chúng ta xem bói thử đi!- Lôi Vi hồ hởi nói.
_ Nàng tin vào mấy cái này sao?
_ Không tin!- Lôi Vi mỉm cười.- Chỉ là em muốn xem thử thôi. Hơn nữa, cũng muốn cho anh biết xem bói của phương Tây khác với phương Đông như thế nào.
Mải nói chuyện, hai người quên đi sự hiện diễn của bà chủ quán.
_ In two of you, who want to be palmistry? (Trong hai người, ai muốn coi bói?)
_ Me! (Tôi!)- Lôi Vi vội nói.- By crystal globe. (Bằng cầu pha lê.)
Mỉm cười, người phụ nữ đặt cầu pha lê ngay trước mặt mình rồi đưa tay lên làm phép sau đó quan sát vào bên trong quả cầu. Mọi động tác của bà ta đều được Lôi Vi và Phúc Tuần theo dõi cẩn thận.
_ I see...an abyss. An abyss very deep. (Ta thấy...một cái vực sâu. Cái vực rất sâu.)- Người phụ nữ bắt đầu phán đoán.- And it will swallow you. Blood will create a long line to the mouth of the abyss. (Và nó sẽ nuốt chửng ngươi. Máu sẽ tạo thành một vệt dài đến miệng vực.)
Theo từng câu nói của người phụ nữ, Lôi Vi mặt cắt không còn giọt máu. Trán nàng như túa ra mồ hôi lạnh khiến nàng run lên bàn bật.
_ Vi Nhi! Nàng không sao chứ?- Bên cạnh, thấy biểu hiển của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi lo lắng.- Lão bà này nói gì với nàng vậy?
Vội chỉnh đốn lại tinh thần, Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần.
_ Bà ấy nói vận khí của em rất tốt!
_ Thật không?
Mỉm cười, Lôi Vi gật đầu lia lịa rồi quay về phía người phụ nữ trả tiền.
_ Chúng ta đi thôi!
Toan cùng Phúc Tuần đứng dậy, Lôi Vi bị người phụ nữ kia giữ tay lại.
_ Be careful! Danger is near you! (Hãy cẩn thận! nguy hiểm đang cận kề ngươi!)
_ Thank you! (Cảm ơn!)
Mỉm cười, Lôi Vi đứng dậy rồi cùng Phúc Tuần rời khỏi lều mà trong lòng không khỏi bất an"
Lôi Vi không biết lời tiên đoán ấy liệu có thành sự thật hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Bởi nàng không muốn Phúc Tuần gặp phải bất trắc gì khi nàng không thể bên cạnh chàng.
Phía Nam vùng Thảo Nguyên, lãnh thổ người Kao, bờ Đông sông Xuyên Tình
Việc quân cơ bàn mãi cuối cùng cũng xong. Chỉ còn ít ngày nữa, trận chiến đầu tiên sẽ chính thức diễn ra. Lòng Phúc Tuần giờ quả thật ngổn ngang trăm bề. Là một tướng lĩnh, chàng đương nhiên phải bảo vệ đất nước của mình, bảo vệ những sinh linh của Tân Thục. Nhưng là một người bình thường, chàng quả thật không muốn chiến tranh xảy ra. Từng kinh qua nhiều trận đấu, chàng hiểu rõ cho dù có là cuộc chiến chính nghĩa song người chịu khổ, chịu tổn thất, chịu đau đớn nhiều nhất vẫn là nhân dân. Tuy họ luôn ở phía sau, làm hậu phương vững chắc nhất, ủng hộ chàng, quyết tâm thà hy sinh chứ không chịu để mất đất, mất nước, nhưng ai hiểu hết được họ đã đang và sẽ phải chịu đựng những gì từ cuộc chiến này mang lại. Nếu có thể, chàng chắc chắn sẽ chọn giải pháp thương thuyết, nghị hòa để dân chúng vùng biên ải, nhân dân vùng Thảo Nguyên này không rơi vào cảnh điêu linh.
Nhưng Hàn Phong quả thật cứng rắn. Mới lên ngôi vua vài năm đã muốn thể hiện quyền uy, đã vậy còn tìm cách cướp nữ nhân của chàng. Hắn không tiếc những sinh linh vô tội kia mà tìm cách cướp nàng về. Sự ích kỷ này của hắn, chàng không thể nhịn được. Vậy nên vì nàng, vì chính bản thân mình và trên hết là vì lê dân bá tánh, trận chiến sắp tới, chàng nhất định phải dành chiến thắng đầu tiên.
Chậm rãi bước từng bước ra khỏi lều, Phúc Tuần hít một hơi thật sâu. Trong gió xuân đã nghe thấy sự nóng bức của mùa hạ. Phải rồi, mùa xuân chỉ còn đêm nay nữa thôi, từ mai sẽ là mùa hạ. Nghĩ vậy chàng vội đưa mắt lên nhìn bầu trời cao, hòng tìm kiếm một ngôi sao nhỏ lẻ loi mờ nhạt giữa bầu trời. Bởi chàng nhớ, khi cả hai cùng nhau xuất tuần, có lần nàng đã kể cho chàng nghe về một ngôi sao cô đơn lẻ loi chỉ xuất hiện trên bầu trời vào đêm cuối cùng của mùa xuân để dõi theo người mình yêu.
_ Vi Nhi! Nàng liệu có đang ngước nhìn lên bầu trời giống ta? Cùng ta tìm kiếm ngôi sao đó không?
Không hiểu sao linh tính mách bảo với Phúc Tuần rằng, nơi Hoàng cung, nàng cũng đang ngước nhìn lên bầu trời cao và cầu nguyện. Chàng nhớ rất rõ dáng vẻ cầu nguyện của nàng khi nàng dẫn chàng vào một nơi nàng gọi là nhà thờ của người phương Tây, gần bến cảng của một thành ở vùng Tây Thủy.
"Đó là lần đầu tiên chàng được tận mắt chứng kiến kiến trúc cũng như văn hóa của người phương Tây. Lôi Vi khi ấy đã dẫn chàng vào bên trong nhà thờ và đi lên hàng ghế đầu tiên, sau đó vừa quỳ nàng vừa lấy từ trong tay áo ra một sợi dây chuyền có mặt chữ thập và chắp tay lại cầu nguyện.
Từ bên ngoài ô cửa sổ đủ màu sắc, ánh sáng nhẹ nhàng hắt vào bên trong chiếu lên người nàng tạo nên một vùng sáng rực rỡ khiến chàng không thể nào nắm bắt. Khi ấy, từ đâu đó trong nhà thờ văng vẳng tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông ấy khác hắn với tiếng chuông chùa chàng từng nghe. Nó cao hơn, trong hơn và vang hơn rất nhiều tạo nên độ ngân như một bản nhạc khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Cầu nguyện xong, Lôi Vi mỉm cười rồi quay về phía chàng.
_ Xong rồi! Chúng ta đi thôi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cất sợi dây chuyền đi rồi nắm tay chàng.
_ Vi Nhi! Đây là đạo gì vậy?- Vừa đi Phúc Tuần vừa hỏi Lôi Vi.- Ở thời đại nàng, nàng cũng theo đạo này sao?
_ À! Đây là Thiên Chúa giáo. Trong Thiên chúa giáo lại phân ra làm hai dòng. Đạo Thiên Chúa lấy kinh Cựu Ước làm cơ sở. Còn Đạo Tin Lành lại lấy kinh Tân Ước làm cơ sở. Nói ra thì dài dòng lắm vả lại em không biết được liệu thời điểm này Thiên Chúa giáo đã bị phân dòng hay chưa. Nhưng dù cho là Thiên Chúa hay Tin Lành họ đều làm lễ trong nhà thờ. Và khi đi làm lễ họ thường hay cần trên tay một sợi dây chuyền có mặt là hình cây thánh giá.
_ Chính là sợi dây chuyền nàng vừa cầm sao?
_ Uhm!- Lôi Vi gật đầu.- Chú của em là một ảo thuật gia rất có tiếng. Chú ấy đi khắp nơi biểu diễn ảo thuật. Trong một lần đến Roma, thủ đô của Ý để biểu diễn, chú ấy đã đến thăm tòa Thánh Vatican và mua nó để làm quà tặng em. Cây thánh giá này cũng có cả một câu chuyện đó. Em nghĩ, nó có chút liên quan về câu chuyện của con số 13, một con số được cho là xấu của người phương Tây.
_ Xem ra họ cũng mê tín nhỉ?
_ Uhm...Đó là đức tin...mà đã là đức tin rồi thì chúng ta không thể động vào được đâu. Như em đây này, dù không theo Thiên Chúa giáo nhưng em thật sự không thích con số 13 cho lắm. Bởi vì đến những ngày này, em thường hay gặp "vận đen".- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở dài.
Phúc Tuần không hiểu vận đen Lôi Vi nói đến làm gì nhưng gương mặt nàng trông khá ảm não và phiền muộn.
_ Thôi nào! Đừng buồn nữa!
Nói đoạn cả hai cùng nhau rời khỏi nhà thờ.
_ Khi nãy nàng cầu nguyện điều gì vậy?
_ Không thể nói cho anh biết được!- Cười híp mặt, Lôi Vi quay lại nói.
Môi thoáng nở nụ cười, Phúc Tuần cứ ngắm Lôi Vi mãi không thôi. Hình ảnh thuần khiết vừa nãy của nàng thật sự khiến chàng không thể nào thôi chấn động. Một vẻ đẹp giản dị, trong sáng và thánh thiện song cũng mỏng manh, khó nắm bắt."
Mỗi lần nhớ lại hình ảnh ấy của Lôi Vi, Phúc Tuần vẫn không thôi choáng ngợp. Bởi trong một tích tắc rất nhỏ, nó khiến chàng hoảng loạn, sợ hãi. Sợ rằng chàng có thể mất nàng bất kỳ lúc nào. Vì khi ấy trông nàng quá ư mỏng manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể tan biến.
_ Vi Nhi! Ta nhất định sẽ trở về. Vậy nên, nàng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Ta không cho phép nàng gặp phải chuyện gì.
Gió khẽ thổi đưa những lời nói của Phúc Tuần bay xa, bay lên tận trời cao, bay đến một vì sao nào đó để nguyện cầu cho người mình yêu được bình an...
--------------------------------
[1] Thiều quang: chỉ ánh sáng đẹp của mùa xuân. Trong "Truyện Kiều" có câu:
"Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
[2] Phu huynh- đệ tức: anh chồng- em dâu.
--------------------------------
Hết chương 98