Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 94: QUYỂN II - Tài nữ phá án




Yên Khâu (Đan Lưu cũ), bên dòng sông Xuyên Tình

_ Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Vừa tung hô, tất cả các binh sĩ có mặt trong doanh trại vừa quỳ xuống. Từ ngoài cổng, Lãnh Hàn Phong cùng các tướng lĩnh đi theo nhanh chóng tiến vào bên trong. Dừng chân trước bốn tướng quân đang trấn giữ đất Đan Lưu này, chàng dứt khoát quay về phía binh sĩ.

_ Bình thân!

_ Tạ Hoàng thượng!

_ Các binh sĩ! Yên Khâu chúng ta từ thuở khai quốc đến nay đã không ngừng mở rộng bờ cõi của mình để đem đến cho dân chúng một cuộc sống no đủ, không phải lo nghĩ. Vậy nên lần này, chúng ta khai chiến với Tân Thục cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ cần chúng ta chiếm được Tân Thục, bờ bên kia sẽ là của chúng ta, hai bên bờ sông sẽ được giao thương với nhau, đất đai được mở rộng, có được nơi ở tốt và không phải lo cái ăn nữa. Vì vậy, chúng ta phải dốc hết mình để chiến đấu. Quyết thắng trở về!

_ Quyết thắng! Quyết thắng!

Tiếng hô dõng dạc của các binh sĩ tạo nên bầu không khí hừng hực khí thế. Nhìn vào hàng ngũ chỉnh tề, Hàn Phong gật đầu hài lòng.

_ Được rồi! Các ngươi về trại của mình đi.

Sau mệnh lệnh ấy, các binh sĩ lui về lều trại của mình. Hàn Phong cùng các vị tướng quân nhanh chóng vào lều để thương nghị vấn đề khai chiến với Tân Thục. Bầu không khí bên trong dần trở nên căng thẳng khi các vấn đề về chiến lược được đưa ra bàn bạc. Mọi người ai nấy cũng nêu ra cách của mình hòng để có được một chiến lược vẹn toàn nhất có thể....Đến khi mặt trời lên đến đỉnh, mọi chuyện mới tạm gọi là ổn. Lúc này ai nấy đều mệt mỏi hết cả.

_ Được rồi, các tướng hãy về trại của mình đi.- Hàn Phong chậm rãi hạ lệnh.- Những vấn đề chưa giải quyết được, chúng ta sẽ tiếp tục bàn thảo sau.

_ Chúng thần xin phép cáo lui!

Rất nhanh sau đó, đồng loạt các tướng quân đều lui ra khỏi trại. Chỉ còn lại một mình trong trại, Hàn Phong chậm rãi thả lỏng tinh thần. Vừa đến doanh trại đã phải cùng các vị tướng quân bàn thảo quân cơ khiến tinh thần của chàng lúc này trở nên mệt mỏi vô cùng. Ngồi xuống ghế, chàng đưa tay lên đỡ lấy đầu mình. Những lúc như thế này giá như có nàng ở bên thật tốt. Chỉ đáng tiếc cuộc chiến này ngoài tranh giành lãnh thổ ra còn là vì nàng. Tại sao nàng cứ mãi ở nơi nào đó xa xôi khiến chàng không thể nào với tới? Tại sao mọi chuyện cứ phải trở nên như thế này? Dùng chiến tranh để giải quyết, dùng chiến tranh để tranh giành. Ngoảnh đầu nhìn lại, chàng cảm thấy vì nàng, chàng đã thay đổi. Song dẫu cho có quay lại, chàng chắc chắn vẫn sẽ làm như vậy. Bởi đó là nàng, là nữ nhi đầu tiên chàng thực sự rung động. Vậy nên chàng không muốn và cũng không thể từ bỏ nàng.

_ Bùi Thạch An!- Vừa trải giấy ra, Hàn Phong vừa cất tiếng gọi.

Ngay lập tức Bùi Tổng quản có mặt bên trong lều để chờ lệnh. Nhìn nét bút đang chậm rãi thảo trên giấy, lòng hắn chợt dấy lên một sự lo lắng vô hình. Chuyện của Hoàng thượng hắn không dám biết vậy nên chỉ có thể tự mình suy đoán để hầu hạ Hoàng đế cẩn thận hơn. Cũng vì vậy mà lo lắng trong lòng hắn cũng cao hơn so với mọi người.

_ Ngươi cùng với hai tên lính tốt nữa đem thư này đến Tân Thục cho ta. Nhớ phải đưa tận tay Định An Hoàng đế.

Nhận bức thư từ tay Hàn Phong, Thạch An nhanh chóng cáo lui đi thực hiện mệnh lệnh.

*

Ngọc Hải Nam thành, Tân Thục

Vừa mới qua tết Nguyên Tiêu vài ngày nên bầu không khí vẫn còn nhộn nhịp trên các con phố. Đang là mùa xuân nên cảnh sắc càng thêm phần rực rỡ và tràn đầy sức sống. Vừa thả bước trên từng con đường dài, Lôi Vi vừa nhìn ngắm phố xá xung quanh. Ban đầu khi bị xuyên không đến đây nàng cứ ngỡ rằng mình bị lạc ở một phim trường cổ trang nào đó. Nhưng rõ ràng là bị đuối nước ở hồ chứ có phải bị làm cho bất tỉnh nhân sự rồi đem tới nơi khác đâu mà bị lạc được. Sau khi bình tâm suy nghĩ và hiểu rõ vấn đề của mình, nàng mới trở lại dáng vẻ bình thường rồi khám phá hết mọi thứ của thời đại này. Khi đó nàng không khỏi cảm thán rằng ngay cả phim trường cũng không bằng một góc của nơi này.

Chốn đô hội xa hoa và tràn đầy sức sống luôn có những dòng người tấp nập, bận rộn nhưng cũng rất ấm áp. Không giống như thời đại của nàng, mọi người gần như chỉ biết sống cho mình, hàng xóm láng giềng rất ít khi quan tâm đến nhau. Ở thời đại nàng, mọi người thực sự quá bận rộn với những mối lo riêng của mình, họ không còn thời gian để dừng lại ngắm một cái cây bên kia đường có những bông hoa đang rộ nở, hay dừng lại để nhìn vào những cử chỉ nhưng ấm áp tình người của những mảnh đời khốn khó...

Nghĩ đến đây lòng Lôi Vi chợt chùn lại vài phần, bản thân không khỏi cảm thán.

_ Sao nàng lại thở dài như thế?- Đứng bên cạnh, Phúc Tuần chậm rãi cất tiếng hỏi.

_ Xã hội càng phát triển, càng hiện đại đời sống tinh thần của con người càng nghèo nàn, giá trị con người cũng theo đó mà xuống cấp.

Từ ngữ Lôi Vi dùng đa phần đều đến từ thời đại của mình nên Phúc Tuần cũng chỉ có thể hiểu mơ hồ. Nhưng chàng đoán, hàm ý của nàng chắc chắn không mấy sáng sủa.

_ Ta không chắc ta hiểu đúng những gì nàng nói nhưng đừng bi quan như thế. Nàng đến từ một nơi ta tin rằng tốt đẹp hơn nơi này rất nhiều. Vậy nên đừng vội thất vọng khi nàng chưa hiểu hết nó.

Hôm nay Edlen có việc phải đến bến tàu dành cho người phương Tây nên Lôi Vi và Phúc Tuần mới có dịp đi riêng với nhau thế này. Nàng thật không muốn vì tâm trạng nhất thời của mình khiến bầu không khí giữa hai người trở nên u ám theo.

_ Vậy ý anh là...anh muốn em về thời đại của mình?

Nghe Lôi Vi nói vậy, nét mày của Phúc Tuần không khỏi chau lại.

_ Em chỉ đùa thôi mà!- Lôi Vi cười hiền.

_ Nếu nàng có thể về được thời đại của mình, tuy không nỡ nhưng ta rất vui.- Quay lại nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần nghiêm giọng.- Song ta cũng đã nói rồi! Chỉ cần nàng còn sống trên đời này, dù có vượt kiếp luân hồi, ta nhất định sẽ tìm ra nàng.

Nhìn vào đôi mắt đầy quyết liệt của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi choáng váng. Trong mơ hồ, hình ảnh chàng cầu hôn nàng ở Huân Phong đài như hiện ra trước mắt. Và dường như ở nơi đó, chàng cũng đã nói những câu tương tự thế này.

_ Vậy nên, nàng đừng nói những lời như thế nữa.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhẹ nhàng nắm tay Lôi Vi.

Nhìn vào đôi mắt thâm tình của Phúc Tuần, Lôi Vi mỉm cười gật đầu. Đối với nữ nhân, hạnh phúc là gì? Là được ở bên cạnh người yêu mình và người mình yêu đến bạc đầu răng long. Nhưng đối với nàng đó chính là có người vì mình mà vượt thiên sơn vạn hải, vượt bể trầm luân, vượt cả chuyển kiếp luân hồi để đến bên cạnh nàng, yêu thương nàng, chở che cho nàng. Nụ cười mỗi lúc một trở nên rạng rỡ, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên vén lọn tóc vương trước mặt chàng ra phía sau.

Một cử chỉ nhỏ, một hành động nhỏ cũng đủ để nói lên tất cả...

Tiếng bước chân hối hả, tiếng người bàn tán vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi và Phúc Tuần. Quay lại nhìn, cả hai thấy một nhóm người đang chạy về phía này, gương mặt ai nấy cũng có phần khẩn trương khiến họ không khỏi tò mò.

_ Vị huynh đài này!- Giữ một nam nhân lại, Phúc Tuần vội hỏi.- Trong thành xảy ra chuyện gì vậy?

_ Hôm nay quan phủ xử án. Chính là vụ án sát phu vào Tết Nguyên Tiêu đó.

Nam nhân kia nói vội rồi gấp gáp rời đi.

_ Án giết chồng sao?- Lôi Vi không khỏi tò mò.- Sao em không nghe nhỉ?

_ Hôm Nguyên Tiêu ta có nghe qua. Nghe nói Hậu thị vốn là một hiền thê nhưng tại sao lại giết tướng công của mình chứ?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy hoài nghi.- Chúng ta đi xem thử!

Nói đoạn cả hai nhanh chóng đến nha môn để xem xử án. Vừa đi, Phúc Tuần vừa kể vắn tắt vụ án cho Lôi Vi nghe. Vội vã chạy đến nha môn sau đó lại phải chen lấn lên hàng đầu tiên để có thể xem. Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng có cảm giác mọi người đến xem kịch hơn là xem xử án.

_ Hậu thị!- Vừa nện kinh đường mộc [1] xuống bàn, quan phủ vừa lên tiếng.- Bản quan hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có nhận tội không?

Tiếng nện xuống bàn của kinh đường mộc vang lên khiến Lôi Vi có chút giật mình mà quay lại nhìn. Quan phủ ngồi ở nơi cao cao tại thượng. Phía bên phải là một chiếc bàn nhỏ, ngồi ở đó là một nam nhân có gương mặt thâm trần, am hiểu mọi chuyện, nàng đoán là sư gia. Ở dưới, tả hữu hai bên đều có một hàng lính lệ cầm trượng đứng nghiêm trang. Ngay giữa công đường, có hai nữ nhân một già một trẻ đang quỳ.

_ Đại nhân! Oan cho dân phụ quá! Dân phụ quả thực không giết tướng công của mình. Dân phụ không có! Thấy tướng công nằm không thoải mái, dân phụ đến sửa lại gối cho tướng công thì phát hiện ra tướng công của mình đã chết từ lúc nào.

_ Khi ta bước vào, ngươi giật mình làm rớt chiếc gối đang cầm trên tay.- Đỗ mẫu khóc lóc thảm thiết.- Nếu ngươi đang sửa lại gối cho con trai ta tại sao lại có thái độ mờ ám đó? Rõ ràng ngươi đã giết chết con trai của lão nương.

_ Bà bà [2]! Con thật sự không có giết tướng công.- Vừa khóc, Hậu thị vừa ra sức giãy bày với mẹ chồng.- Khi đó là vì con quá bàng hoàng, quá đau lòng không biết phải làm sao nên khi mẫu thân vào con mới giật mình

Tiếng kêu ai oán xé cả ruột gan khiến những ai mặt không khỏi xót lòng. Khi nghe thấy tiếng nói của dân nữ kia, Lôi Vi quả thực không khỏi chau mày hồ nghi.

_ Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ ngươi còn giảo biện?- Thái thú quát lên.

_ Đại nhân! Những lời dân phụ nói đều là sự thật, không chút giả dối. Mong đại nhân minh xét.

Đứng bên dưới, Lôi Vi quan sát thật kỹ hai nữ nhân đang quỳ. Nhìn dáng dấp của nữ nhân trẻ tuổi kia, chân mày của nàng nhíu sát vào nhau.

_ Anh có thấy dân phụ kia quen không?- Thúc nhẹ vào tay của Phúc Tuần, Lôi Vi nói nhỏ.- Hình như chúng ta đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần quan sát kỹ hơn dân phụ kia. Vì phải nhìn người đó từ phía sau nên phán đoán của chàng có lâu hơn một chút.

_ Đúng là có chút quen thuộc!

Nói đoạn Phúc Tuần quay sang một người bên cạnh hỏi.

_ Cho hỏi dân phụ kia tên họ là gì vậy?

_ À! Dân phụ đó là người của một trấn nhỏ ngoài thành, tên là Hậu Thuần Hiền. Vốn là người hiền lành nhưng không hiểu sao lại làm ra chuyện như vậy.

_ Ta thì ta không tin Thuần Hiền lại làm ra chuyện như vậy đâu.- Một người khác chen vào.- Chắc là trong chuyện này có ẩn tình.

_ Nói như huynh...vậy lão nương kia giá họa cho con...uhm...hiền tức của mình?- Lôi Vi đoán định.

_ Sao có thể chứ?!- Người đó vội lắc đầu.- Nhà đó vốn trên dưới đều hòa thuận. Sao có thể?

_ Ở trong chăn mới biết chăn có rận!

Một câu nói giản đơn nhưng khiến người xung quanh không khỏi trố mắt ra nhìn. Quay lại nhìn, Phúc Tuần không khỏi chau mày. Người nói ra câu nói kia chính tên nho sinh chàng đã nhìn thấy trong trà quán hôm trước.

_ Vậy ngươi ở trong chăn của người ta hay sao mà biết?- Một người lên tiếng bất bình.- Đừng có cái kiểu ăn không được thì đạp đổ.

Nghe qua, Lôi Vi đoán tên nho sinh này với Hậu Thuần Hiền và tướng công nàng ta chắc là có mối quan hệ không hề đơn giản với nhau.

_ Hậu thị này trong thành, xem chừng rất nổi tiếng về đức hạnh.- Lôi Vi chậm rãi đưa ra phán đoán của mình như một lẽ tự nhiên.- Người như vậy sao có thể giết tướng công được chứ? Trừ phi...bị bức bách? Nhưng cho dù vậy, nàng ta chắc chắn thà chết chứ cũng không làm nên chuyện này. Vậy thì chỉ có một khả năng...-Vừa nói, Lôi Vi vừa quay người về phía Phúc Tuần nhưng cốt là nhìn vào tên nho sinh kia.-...bị gài bẫy.

Ba chữ vừa ra khỏi miệng của Lôi Vi khiến mọi người xung quanh đều không khỏi ồ lên một tiếng. Mỉm cười, nàng đưa mắt ra hiệu Phúc Tuần nhìn lại phía sau mình và chàng nhìn thấy tên nho sinh kia mặt xanh mét như tàu lá.

_ Lính đâu! Lôi con tiện nhân này ra đánh. Đánh đến khi nào chịu thú tội mới thôi.

Nghe tiếng thét của quan phủ, mọi người đều vội vàng quanh lại nhìn. Hậu Thuần Hiền bị hai tên sai nha lôi ra giữa sân để đánh. Lúc này Lôi Vi mới nhận ra người đó là ai.

_ Là người đó!- Vội kéo áo Phúc Tuần, Lôi Vi vội nói.- Chính đại tỷ bán Hồng đó.

Quay lại nhìn, Phúc Tuần ngay lập tức nhận ra nữ nhân kia. Giữa sân từng gậy, từng gậy giáng xuống người Thuần Hiền khiến Lôi Vi không khỏi rùng mình. Từng bị gậy đánh vào người nàng hiểu nó đau đến thế nào. Lúc ấy nàng đã cắn răng chịu đựng, quyết không kêu la dù chỉ một câu. Nhưng khi nhìn nữ nhân kia bị đánh, nàng quả thật không tài nào chịu nổi. Hít một hơi thật sâu, nàng vội giấu mặt vào một bên vai của Phúc Tuần. Thật sự nàng không thể nào nhìn tiếp được. Chàng thấy vậy liền vòng tay qua ôm lấy bờ vai nhỏ của nàng.

_ Sao có thể như thế chứ!- Có tiếng bất bình vang lên.- Còn chưa hỏi Thuần Hiền cho ra ngô ra khoai mà đã đánh rồi sao? Vương pháp còn đâu?

Nghe thấy câu nói đó, Phúc Tuần vội quay lại hỏi.

_ Không lẽ hôm đầu tiên đã không thẩm tra sao?

_ Không có!- Một người khác lên tiếng.- Hôm ấy quan phủ chỉ nhận vụ kiện rồi nói sẽ xem xét, sau đó tống giam Thuần Hiền đến hôm nay.

Điểm đáng ngờ xuất hiện Lôi Vi vội quay sang nhìn Phúc Tuần. Không cần nàng nói gì, chàng cũng biết nàng định làm gì. Vậy nên chàng nhanh chóng gật đầu.

_ Dừng tay!

Mở quạt ra, vừa tiến về phía trước, Phúc Tuần vừa lên tiếng. Lúc này, Lôi Vi mới nhận ra tên nho sinh kia đã rời khỏi quan phủ từ lúc nào.

_ I finally found you! (Ta cuối cũng đã tìm ra hai người!)

Chất giọng của Edlen vang lên ngay trên đầu khiến Lôi Vi không khỏi giật mình mà ngẩng đầu lên. Lúc này chàng chăm chú nhìn vào công đường và không khỏi khó hiểu.

_ Your Highness is experiencing what happened? (Điện hạ đang gặp chuyện gì vậy?)

Không nói gì, Lôi Vi ra hiệu cho Edlen im lặng.

_ Ngươi là ai mà dám vào đây làm loạn?

Lần trước Phúc Tuần đến Ngọc Hải Nam thành này vốn không lộ mặt nên tên Thái thú thành này căn bản không biết mặt chàng vì vậy mới dám lớn tiếng như thế.

_ Ta là ai không quan trọng! Ta muốn hỏi ngươi một câu, trước khi phán tội, ngươi đã thẩm tra phạm nhân tại công đường chưa?

_ Nhân chứng, vật chứng rõ ràng như vậy cần gì phải thẩm tra? Việc của bổn quan không liên quan đến ngươi. Mau cút đi cho bổn quan!

Nhận thấy tinh hình không ổn, Lôi Vi vội quay sang nói nhỏ vài điều với Edlen. Sau đó, chàng nhanh chóng rời khỏi công đường còn nàng vẫn tiếp tục ở lại theo dõi mọi chuyện.

_ Hỗn xược!

Gấp mạnh chiếc quạt lại, Phúc Tuần đẩy giọng mình lên cao. Chất giọng đầy uy quyền chứa không ít nộ khí của chàng khiến têm quan kia không rét mà run. Xung quanh mọi người vừa bàn tán đó liền im thin thít. Đến cả Lôi Vi cũng không dám tin người đứng trước mặt nàng là Phúc Tuần. Khi làm việc, chàng như biến thành một con người khác.

_ Đường đường là Thái thú của một thành ngươi sao lại có thể xử án một cách qua loa như vậy được? Là mệnh quan của triều đình, là phụ mẫu của dân chúng lại làm việc lại tùy tiện và thiếu trách nhiệm như vậy sao?

_ Cuồng ngôn! Bổn quan làm việc như thế nào không liên quan đến ngươi. Ngươi dám nhục mạ mệnh quan triều đình, đáng tội gì?- Vừa đập kinh đường mộc xuống bàn, tên quan vừa hét.- Bây đâu, bắt tên này cho bổn quan.

_ Bây giờ kẻ đội mũ ô sa thì nhiều còn quan thì được mấy người? Chỉ cần bỏ ra chút tiền là đã có được một chức quan ở địa phương rồi. Từ Huyện lệnh cho đến Thái thú thành đều mua được tất. Vậy nên chỉ cần "phạm" tí tì ti lỗi" thôi là đã bị quan phủ tóm gáy hồi nào không hay. Vì vậy mọi người ra đường nhớ cẩn thận không là tự nhiên bị bắt. Khi đó e rằng dân thường chúng ta đây sẽ rơi vào cảnh tiền mất tật mang. Vì dẫu sao, lòng tham của bọn ngu dốt này nào có đáy.

Chỉ vài ba câu nói đầy ám chỉ của Lôi Vi bên dưới vọng lên khiến tên quan kia giận run người. Ngay cảm đám sai nha cũng liếc nhìn lão quan.

_ Kẻ nào dám cuồng ngôn?

Cười khẩy một tiếng, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía trước.

_ Là bổn cô nương đây! Sao? Ta nói có gì sai? Lạ thật! Không lẽ cứ nói ra điều gì ông không vừa ý thì là cuồng ngôn sao?

_ Ngươi dám nói bổn quan như thế còn không phải là cuồng ngôn thì là gì?

_ Vị đại nhân này! Ta đây là nói những tên tham quan chứ nào có chỉ đích danh ngài đâu? Lẽ nào...ngài có tật giật mình?

Câu hỏi của Lôi Vi khiến mặt của tên Thái thú kia chuyển màu liên tục. Hắn đứng bật dậy tiến về phía nàng. Linh tính mách bảo, Phúc Tuần vội vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên sai nha rồi tiến về phía nàng.

_ Ta thấy mặt mũi của ngươi cũng xinh đẹp đấy nhưng sao lời nói lại chẳng được như thế?- Vừa nói, tên quan vừa tiến từng bước về phía Lôi Vi. Đôi mắt hắn lộ rõ sự thích thú.- Lẽ nào ngươi không sợ bổn quan đây khép tội.

Cười khẩy một tiếng, Lôi Vi liếc mắt nhìn ông ta khiến ông ta không khỏi rét. Đôi mắt tĩnh lặng và giấu một con đao sắc bén của nàng quả thật khiến ông ta nhất thời giật mình.

_ Bản cô nương đây trời không sợ đất không sợ há lại đi sợ một cái cửa [3] như ông? Nực cười! Dân phụ kia dù cho có phạm tội đi chăng nữa, ông cũng phải nghe người ta nói, cho người ta giải thích. Đằng này ông lại không thẩm tra người ta đã vội khép tội là cớ làm sao? Lẽ nào ông nhận tiền của lão nương kia để vu oan cho Hậu thị?

_ Oan cho lão nương quá!- Nghe thấy Lôi Vi kết tội mình, Đỗ mẫu vội kêu lên.- Thật oan cho lão nương quá! Lão nương sao có thể làm ra những chuyện như vậy được? Quả thật lão nương thấy tức phụ của mình cầm gối còn con trai của mình thì đã tắt thở. Lão nương nào dám nói sai. Sao Tiểu thư lại có thể nói như thế?

_ Ngươi nghe chưa?- Phúc Tuần quay về phía tên quan hỏi.- Giờ lão nương kia cũng kêu oan. Nếu ngươi không nhận hối lộ của lão nương kia hãy xử cho công bằng đi bằng không, không những một trong hai người kia bị oan mà ngươi cũng bị "oan" đó.

Tiếng bàn tán nổi lên mỗi lúc một rõ. Ai nấy cũng cảm thấy hồ nghi bởi tính chất vụ việc.

_ Vụ án này có bốn khả năng.- Lôi Vi điềm tĩnh nói.- Thứ nhất, tức phụ có tội, lão nương bị oan. Thứ hai lão nương có tội, tức phụ bị oan. Thứ ba, cả lão nương lẫn tức phụ đều có tội, lão nương vì sợ tội nên đổ hết lên đầu tức phụ. Thứ tư cả tức phụ và lão nương đều bị oan và ông có tội. Hậu thị xưa nay sống ở nhà tướng công thế nào không chỉ bà bà nàng ta rõ mà cả những người sống xung quanh đều rõ. Một con người hiền lành, chất phác lại chung thủy như thế tại sao lại giết tướng công của mình? Giả sử như họ Đỗ kia là người cộc tính hay đánh đập hiền thê thì Hậu thị có còn động cơ gây án. Nhưng đằng này tướng công nàng ta rõ ràng đi làm ăn xa, thêm nữa chàng ta cũng không phải là người cộc tính, vậy nên sao có chuyện Hậu thị vô duyên vô cớ giết chết tướng công của mình được? Lão nương này chắc chắn càng không có động cơ gây án. Con của mình thương còn không hết sao có thể hại con mình rồi đổ oan cho hiền tức được? Vậy nên, cả ba trường hợp kia đều có thể loại trừ. Chỉ còn trường hợp cuối cùng mà thôi. Vì vậy Thái thú à, ông có tội hay không lại phụ thuộc vào cách xử án của ông đó.

Lôi Vi càng nói, tên quan càng giận run người. Nàng vừa dứt câu ông ta lên đưa tay lên giữa lấy cằm nàng. Nhanh như cắt Phúc Tuần cho ông ta một chưởng vào giữa ngực khiến ông ta ngã về phía sau.

_ Phản rồi! Người đâu, bắt hay tên này lại cho ta.

Sau câu nói đó, đám sai nha vội bao vây hai người. Phúc Tuần nhanh chóng che chắn cho Lôi Vi rồi dùng chân tung cước vào người từng tên một. Buổi xử án nhanh chóng trở thành hỗn chiến. Chỉ trong chốc lát đám lính lệ trong phủ đều ngã lăn ra cả. Còn tên quan kia và sư gia của hắn vội núp dưới bàn.

_ Phản rồi! Lính đâu! Lính đâu!

Vừa ngóc đầu lên, tên quan kia vừa oa oa cái miệng lên và trong chốc lát một toán lính khác xông vào. Thấy tình hình bất lợi lại sợ Lôi Vi bị thương nên Phúc Tuần nhanh chóng kéo nàng ra sau lưng rồi rút kim bài ra.

_ Có bổn Thái tử ở đây các ngươi dám làm càn?!

Sau chất giọng đầy uy nghiêm của Phúc Tuần, những ai có mặt tại công đường đều lặng im như tờ. Tên quan lồm cồm bò ra ngẩng đầu lên để nhìn rõ kim bài. Trên kim bài có khắc bốn chữ "Đông cung Thái tử" khiến hắn không khỏi choáng váng.

_ Xin Điện hạ thứ tội! Hạ quan ngu muội không biết Thái tử điện hạ đại giá quang lâm đã mạo phạm đến ngọc thể. Thái tử Điện hạ cát tường!

Nấp sau lưng Phúc Tuần, Lôi Vi hơi nghiêng đầu qua nhìn tên quan kia. Dáng vẻ của hắn khiến nàng không khỏi buồn cười. Người hắn càng lúc càng khúm núm như thể cột sống bị co rút lại, nói năng câu cú cứ lộn xộn cả lên.

_ Thái tử Điện hạ cát tường!

Sau khi tên Thái thú vừa dứt câu, dân chúng, những ai có mặt tại công đường đều lập tức quỳ xuống tung hô. Lúc này Lôi Vi mới cảm nhận được khí thế bức người toát ra từ Phúc Tuần. Nàng tuy ngày nào cũng bên cạnh chàng. Nhưng những lúc ấy vốn chỉ có hai người với nhau nên nàng chả bao giờ hành lễ với chàng. Nếu có đám người hầu đến gặp chàng cũng xử sự ôn nhu chứ không uy nghiêm thế này. Nên quả thật, bầu không khí này khiến nàng có chút không quen.

_ Tất cả đứng lên đi!

Chờ mọi người đứng lên hết, Phúc Tuần mới quay về phía Thái thú.

_ Trần Thái thú! Hoàng thượng sai ta đi thị sát các thành vùng Tây Thủy này, thật không ngờ đến Ngọc Hải Nam thành này, ta lại được chứng kiến một vở kịch hay ho. Giờ, ngươi định xử vụ án sát phu này thế nào?

Bị hỏi bất ngờ, Trần Thái thú giật bắn mình. Hắn nhất thời không nghĩ được điều gì. Song dù không nghĩ ra hắn vẫn phải tìm cách, không thì đời hắn coi như xong.

_ Xin...xin tùy Điện hạ quyết định ạ.

Như biết trước câu trả lời, Phúc Tuần hơi cong môi lên.

_ Ngay tại đây, ngay bây giờ ta yêu cầu ngươi thẩm vấn lão nương và tức phụ này. Ta và dân chúng có mặt ở đây sẽ theo dõi quá trình thẩm tra của ngươi.

_ Vâng! Hạ quan tuân chỉ!

Ngay lập tức một chiếc bàn nhỏ được hai tên lính lệ khiêng ra. Trần Thái thú vội lau mồ hôi rồi ngồi vào chiếc bàn đó. Đưa mắt nhìn hai nữ nhân đang quỳ bên dưới, Phúc Tuần kéo nhẹ tay Lôi Vi ý bảo nàng đi theo rồi tiến thẳng về chiếc bàn lớn trên cùng. Không chần chừ lâu, nàng nhanh chóng bước theo ngay sau lưng chàng và đứng lùi về phía sau ghế một chút.

Vì sự có mặt Phúc Tuần nên tình thế đã đổi khác vì vậy Trần Thái thú không dám xử qua loa.

_ Đỗ mẫu! Hãy thuật lại những gì xảy ra hôm đó cho mọi người cùng nghe.

Vội vâng một tiếng mẹ chồng của Thuần Hiền nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho mọi người nghe. Hôm ấy là Tết Nguyên Tiêu, con trai bà, Đỗ lang đi làm ăn xa ghé về thăm nhà từ sớm. Mừng rỡ bà vội ra chợ mua đồ ăn về đãi con sẵn tiện ghé vào hàng quán của hiền tức bảo nàng về sớm. Khi bà đi chợ về đã thấy hiền tức trở về còn Đỗ lang đã vào phòng nghỉ ngơi. Bà và hiền tức nhanh chóng xuống bếp nấu một bữa ra trò cho con trai. Sau khi ăn cơm xong vì thấy trong người không được khỏe nên con trai bà đã đi nghỉ ngơi sớm. Không lâu sau đó, khi dọn dẹp xong mọi thứ bà và Thuần Hiền đề về phòng của mình nghỉ ngơi. Đầu chiều, vì có người gọi con trai bà lên đường, tiếp tục công việc nên bà vào phòng để bảo con trai thu xếp. Nào ngờ đâu vừa bước vào phòng, bà đã thấy Thuần Hiền mặt mày tái mét đứng bất động ngay đầu giường, gối trên tay rớt cả xuống đất. Vội tiến về phía giường, bà thấy con trai mình đã tắt thở. Vậy là bà kéo Thuần Hiền đến quan phủ để báo án.

_ Tại sao ngươi lại cho rằng Thuần Hiền là người đã giết con trai ngươi?

Nghe câu hỏi của Trần Thái thú, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười. Câu hỏi này chả khác nào kiểu câu hỏi mớn mồi trong các bản tin nàng vẫn thường hay xem trước kia.

_ Đại nhân! Khi ấy trong phòng chỉ có hai đứa. Lão nương vừa vào phòng Thuần Hiền đã tái xanh mặt mày, gối trên tay lại rớt xuống. Lại gần kiểm tra phát hiện ra con trai mình đã tắt thở. Nên lão nương cho rằng Thuần Hiền đã giết con trai mình.

_ Hậu thị! Ngươi có gì để nói không?

_ Bẩm Đại nhân! Dân phụ quả thật không giết tướng công của mình. Khi ấy dân phụ đang sửa soạn lại y phục để đem Hồng ra chợ bán. Quay lại thấy tướng công nằm ngủ không thoải mái nên dân phụ lấy gối ở cuối giường kê cho tướng công. Nào ngờ đâu vừa nhấc đầu lên liền phát hiện ra tướng công đã chết từ lúc nào không hay.

Nghe Thuần Hiền nói, Lôi Vi không khỏi cảm thấy hồ nghi. Chết bất đắc kỳ tử như vậy thông thường là những người bị bứt mạch máu não và những bệnh liên quan đến tim mạch. Nhưng bứt mạch máu não chỉ xảy ra trong khỏi thời gian chạng vạng hôm trước đến sáng sớm hôm sau. Vậy chỉ còn khả năng còn lại.

_ Hôm đó, tướng công của ngươi có biểu hiện gì bất thường không?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Thưa Thái tử! Dân phụ nhớ, sau khi mẫu thân ra chợ báo rằng tướng công đã về, dân phụ nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi trở về nhà. Khi dân phụ về đến nơi thấy tướng công có vẻ yếu mệt. Dân phụ có hỏi nhưng tướng công chỉ trả lời vì đường xa nên mệt mỏi nghỉ ngơi sẽ khỏi. Đến trưa, sau khi ăn xong, tướng công liền vào phòng nghỉ ngơi. Khi dân phụ vào, lại thấy khí sắc của chàng như lúc sáng. Nhưng chàng bảo không sao rồi sau đó nhanh chóng đi nghỉ.

_ Tướng công ngươi có biểu hiện mệt mỏi như thế nào? Ngươi hãy nói rõ cho mọi người nghe.

Đôi mày chau nhẹ, Thuần Hiền ra sức nhớ lại ngày hôm đó.

_ Thái tử hỏi, sao ngươi không trả lời?- Nện kinh đường mộc xuống bàn, Trần Thái thú cất tiếng hỏi.

_ Hãy để cho Hậu thị nhớ lại!- Ngồi trên cao, chất giọng của Phúc Tuần dường như đã dịu nhẹ đôi phần.

Im lặng một lúc lâu để nhớ lại, Thuần Hiền chậm rãi đáp.

_ Thưa Thái tử! Lúc dân phụ về đến nhà có thấy tướng công đứng tựa người vào tường. Mặt đỏ phừng phừng, hơi thở có phần khó nhọc, đứt quãng. Một lúc lâu sau đó mới thấy tướng công bình thường trở lại. Tướng công vốn người khỏe mạnh, không mắc bệnh gì, dân phụ không hiểu tại sao chàng lại bị như vậy. Hỏi ra tướng công chỉ nói mệt, nghỉ ngơi sẽ khỏe.

_ Là cao huyết áp sao?- Đứng phía sau, Lôi Vi khẽ suy luận, âm lượng vừa đủ cho Phúc Tuần nghe thấy.- Nghe biểu hiện, xem chừng đã mãn tính rồi. Ra đi đột ngột cũng là điều bình thường. Nhưng nếu là mãn tính, sao đến cả mẫu thân cũng không biết? Kỳ lạ! Lẽ nào định đóng phim Hàn Quốc, giấu bệnh sao?- Liếc nhìn và hồ sơ vụ án trên bàn, nàng không khỏi ngạc nhiên.- Trẻ như vậy sao? Trẻ như vậy mà đã mắc bệnh rồi? Trẻ như vậy đã mắc bệnh mà ngay cả mẫu thân cũng không biết chứng tỏ chỉ mới bị không lâu. Chỉ mới bị không lâu thì không thể nào thăng thiên nhanh như thế được.

_ Đỗ mẫu! Hôm ấy ngươi đã nấu những gì cho con trai ngươi ăn?

Từ những suy luận của Lôi Vi, rất nhanh sau đó, Phúc Tuần đưa ra phán đoán của mình và hỏi Đỗ mẫu. Lúc này, nàng như đã hiểu ra vấn đề.

_ Thưa Thái tử! Gia đình lão nương vốn chẳng khá giả gì, chi tiêu đều phải tiết kiệm. Hôm ấy vì có con trai về nên lão nương bàn bạc với Thuần Hiền góp tiền mua chút gì đó ngon ngon để tẩm bổ cho con trai. Các món ăn cũng đơn giản không có gì cầu kỳ. Chút cá kho, trứng lấy từ mấy con gà nuôi ở nhà đem chưng với óc heo, rau cũng thái trong vườn đem đi xào, ít củ đem nấu thành canh.

Đứng một bên, vừa nghe thật kỹ càng Lôi Vi vừa nhẩm lại. Nàng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

_ Trong bữa ăn, con trai ngươi có ăn nhiều không?

_ Thưa Thái tử! Trong bữa ăn, con trai lão nương ăn cũng như mọi lần. Các món khác không ăn nhiều nhưng trứng gà là món nó thích ăn lại thêm óc heo mua về là để tẩm bổ cho nó nên món trứng chưng với óc heo nó ăn hết.

Các món đều là món bổ, rất tốt cho sức khỏe. Nào có món nào gây hại cho cơ thể? Ấn đường của Lôi Vi càng lúc càng nhăn lại. Đúng lúc đó, bên dưới công đường, trong đám đông Edlen cố gắng chen lên. Vừa nhìn thấy nàng, Edlen vội gật đầu ra hiệu. Phúc Tuần thấy Edlen ra hiệu điều gì cũng nhanh chóng cho bãi đường.

_ Hôm nay tra hỏi đến đây thôi!- Phúc Tuần chạm rãi nói.- Hôm sau sẽ tiếp tục xử lý vụ án!

Dứt câu, Phúc Tuần cùng Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi công đường. Trước lúc đi, nàng nhờ một tên lính lệ cho Edlen vào hậu viên của phủ để nói chuyện.

_ Edlen! How"s the situation? (Edlen! Mọi chuyện thế nào rồi?)

_ When I came that home, I saw the man was arguing with another man. They said something, I didn"t hear. But I hear the word "Tram Co". What"s Tram Co? (Khi ta đến ngôi nhà đó, ta thấy nam nhân đó đang cãi nhau với một nam nhân khác. Họ nói gì đó, ta không nghe được. Nhưng ta nghe được hai chữ "Trầm Cổ". Trầm Cổ là gì vậy?)

_ It"s a dock located outside this place. (Đó là một bến tàu nằm bên ngoài nơi này.)

_ Có chuyện gì vậy Lôi Vi?- Vừa tiến về phía Lôi Vi, Phúc Tuần vừa lên tiếng hỏi.

_ Chúng ta đoán không sai! Tên nho sinh đó đúng là có vấn đề. Vừa nãy, em nhờ Edlen theo dõi hắn phát hiện ra hắn đang chuẩn bị bỏ trốn. Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta không thể vô duyên vô cớ bắt hắn được. Hơn nữa, nguyên nhân cái chết vẫn chưa được làm rõ.

Phúc Tuần biết Lôi Vi rất nóng lòng muốn trả lại sự công bằng cho Thuần Hiền. Bản thân chàng cũng vậy. Ngay từ lần gặp đầu tiên, khi nàng va phải xe Hồng của dân phụ đó, chàng đã thấy được sự lương thiện, chất phát của nàng ấy, vậy nên việc nàng ấy ra tay giết tướng công của mình là điều không thể nào xảy ra. Nhưng muốn minh oan cho nàng ấy, nhất thiết không được nóng vội.

_ Nàng yên tâm! Chúng ta sẽ tìm ra cách!

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi quay sang nhìn Phúc Tuần. Đôi mắt nàng chứa đầy sự tin tưởng và chắc chắn. Nàng tin rằng, chàng sẽ không để dân chúng của mình phải chịu oan khuất dù là nhỏ nhất. Và trên hết, đó là sự tin tưởng của nàng dành cho người nàng yêu thương nhất. Mỉm cười thật tươi, nàng gật đầu đầy chắc chắn.

*

Gió hiu hiu thổi đem theo bầu không khí thanh tân của mùa xuân. Theo dòng nước, từng cánh hoa dại nhanh chóng trôi đi vô định. Xa xa liễu xanh nghiêng mình trong gió tựa người thiếu nữ vừa chải tóc vừa soi mình xuống lòng sông. Trong gió tiếng Cổ cầm đâu đó vang lên điệu nhạc quen thuộc. Ngồi trong đình nhỏ bên sông, Lôi Vi nhẹ nhàng tựa vào bờ vai của Phúc Tuần rồi thiêm thiếp ngủ. Bên cạnh chàng, lòng nàng luôn bình yên như vậy...

Giữ cho dây đàn bình ổn trở lại, Phúc Tuần nhanh chóng để Cổ cầm sang một bên rồi sửa lại tư thế, sau đó vòng tay qua ôm vai Lôi Vi rồi cẩn trọng đặt nàng nằm xuống đùi mình cho thoải mái. Nắng chiều nhẹ chiếu vào đình khiến gương mặt nàng hây hây đỏ tựa đóa phù dung yêu kiều. Thấy đôi mày nàng khẽ chau lại, chàng liền biết ngay mắt nàng đang khó chịu vị bị nắng chiếu. Chỉnh lại tay áo, chàng đưa tay lên che nắng cho nàng. Mọi cử chỉ đều thật dịu dàng và đầy quan tâm.

Nhớ lại mấy ngày trước, Phúc Tuần quả thật không thể không phục Lôi Vi. Chàng vốn biết nàng có khả năng tra án nhưng đến hôm nay chàng mới được tận mắt chứng kiến khả năng tra án của nàng. Nếu nàng là nam nhân, nàng chắc chắn sẽ trở thành một trạng sư giỏi, có tiếng.

Phúc Tuần còn nhớ, tối hôm trước khi xử án, Lôi Vi đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Đỗ lang. Nàng nói ngắn gọi với chàng rằng trứng gà không thể ăn chung với óc heo, bởi nếu ăn chung sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Đỗ lang lại mắc chứng bệnh cao huyết áp nên chắc chắn ăn hai thứ này sẽ chết. Sau đó để chứng minh Thuần Hiền bị oan, cả hai sai Đỗ mẫu ra chợ mua lại những thứ đã mua ngày hôn đó. Đến lúc này mới phát hiện ra người bán thịt heo hôm ấy đã nghỉ bán ngay sau đó. Trong khi chàng và nàng ở công đường xử án, Edlen theo lời nàng đi tìm hiểu lai lịch người bán thịt heo.

Trong lúc này, trên công đường, Phúc Tuần đã sai mời ba vị lang trung nổi tiếng nhất thành tới và yêu cầu Thuần Hiền thuật lại những triệu chứng của Đỗ lang một lần nữa cho ba vị nghe. Sau đó, ban đầu Lôi Vi tình nguyên ăn những món ăn trên bàn theo khẩu phần ăn của Đỗ lang ngày hôm đó, song chàng quyết liệt phản đối, không cho nàng thử nên họ đành nhờ một người có tướng người gần giống với Đỗ lang để thử. Trước khi người này dùng bữa, cả ba vị lang trung đều bắt mạch và xác nhận người đó hoàn toàn bình thường rồi mới để người đó dùng bữa ăn theo khẩu phần ăn của Đỗ lang ngày hôm đó. Tất cả các món người kia đều không ăn nhiều chỉ ăn chủ yếu là trứng chưng với óc heo. Ăn xong chưa được bao lâu người kia liền có các triệu chứng mặt đỏ phừng phừng, khó thở, tim đập nhanh, đầu choáng mắt hoa. Lúc này Lôi Vi mới kết luận Đỗ lang chết là do ăn trứng với óc heo, Thuần Hiền được minh oan.

Quay trở lại với tên nho sinh kia. Qua lời kể của hàng xóm hắn họ Trương vốn trước kia là đồng môn của Đỗ lang. Nhưng sau này, trong khi hắn học tiếp, Đỗ lang vì gia cảnh nên nghỉ học đi làm ăn xa để phụ giúp gia đình. Về sau, cả hai đều hỏi cưới Hậu Thuần Hiền. Hậu thị đã nhận lễ của Đỗ lang khiến Trương lang tức tối bởi hắn nghĩ luận về gia cảnh lẫn địa vị, học vấn hắn đề hơn Đỗ lang vậy mà Hậu thị lại nhận sính lễ của Đỗ lang. Cục tức này cứ dồn hết ngày này qua tháng nọ. Song biết Đỗ lang một năm chỉ về nhà vài lần, một lần về lại chỉ ở một khoảng thời gian rất ngắn rồi vội đi ngay nên hắn tìm cách dụ dỗ Hậu thị để nàng về với mình song nàng cương quyết cự tuyệt. Đỉnh điểm của sự việc xảy ra sau Tết Nguyên Đán vài ngày. Hôm ấy hắn lại đến buông lời lả lơi và cố ý sàm sỡ nàng. Hậu thị chẳng những cự tuyệt mà còn tát hắn một cái trời giáng vào mặt khiến hắn mất mặt trước bao nhiêu người. Ôm cục tức trong lòng hắn quyết tâm trả thù phu thê nhà này.

Biết được Đỗ lang vì không về ăn Tết Nguyên Đán nên sẽ nhân dịp Nguyên Tiêu ghé qua thăm nhà vì vậy Trương lang lên kế hoạch trả thù. Không ăn được thì đạp đổ! Hắn lại biết được Đỗ lang cách đây không lâu bị bệnh, dễ bị hoa mắt chóng mặt, hay cáu gắt lại đôi khi mặt đỏ phừng phừng như Quan Công. Nắm điểm này hắn đến thành lân cận hỏi lang trung rồi sau đó về nhà sai một tên nô bộc ít khi ra ngoài, ra chợ đóng giả là người bán thịt heo lừa Đỗ mẫu, bảo rằng óc heo ăn cùng với trứng gà rất tốt cho sức khỏe. Đỗ mẫu vốn không hiểu biết gì nhiều, tính tình lại thật thà nên nghe theo lời của tên bán thịt đó, cuối cùng con trai thì chết, bản thân lại tố cáo hiền tức của mình phạm tội sát phu.

Lôi Vi sau khi biết tên Trương lang này có ý định bỏ trốn một mình, nàng tìm đến nhà tên nô tài từng bị Trương lang sai đóng giả người bán thịt heo khuyên hắn ra tự thú. Song khi hắn ra tự thú, sang ngày hôm sau đã thấy hắn chết bất đắc kỳ tử trong ngục. Phúc Tuần không khỏi nghi ngờ người có thể giết được hắn chỉ có thể là Trương lang. Nhưng Trương lang đang bị chàng truy lùng ráo riết nên chắc chắn sẽ không dám manh động. Vậy nên, người có khả năng giết hắn nhất chính là người trong quan phủ. Chàng nhanh chóng ra lệnh không cho phép ai trong quan phủ tự ý rời khỏi phủ khi không có sự cho phép của chàng. Sau đó chàng cùng Edlen mỗi người dẫn một tốp lính sáu người đi lùng hắn. Cuối cùng hắn bị phát hiện trên một tàu buôn phương Tây sắp rời bến và bị bắt. Qua khai nhận, tên Trương lang này đã thú nhận mọi tội lỗi của mình. Đến khi chàng tuyên hắn án tử, hắn ngay lập tức kêu Trần Thái thú cứu hắn vì ông ta đã nhận tiền của hắn khiến tên Thái thú kia tái xanh mặt mày. Cuối cùng chuyện ông ta ăn bớt tiền triều đình cấp để làm đê dọc bờ sông Xuyên Tình chảy ngang qua thành bị lộ ra. Năm ngoái khi chàng tra vụ này, vì biết thu tay kịp lúc nên ông ta thoát tội. Giờ thật không ngờ vì một án oan, ông ta lại bị vạch trần.

Phúc Tuần phải công nhận rằng có công lớn nhất trong việc tra vụ án này là Lôi Vi. Bởi nhờ sự phán đoán của nàng, chàng mới có thể dễ dàng phá án trả lại sự trong sạch cho dân phụ Thuần Hiền kia trong vòng 5 ngày. Đoạn ký ức được tua lại càng khiến chàng thêm tự hào về nàng. Bản thân chàng biết mình đang có một bảo vật trên tay, nhưng giá trị của bảo vật này lớn đến mức nào, chàng quả thật không thể nào biết hết được, song chàng biết rõ rằng, chàng sẽ phải trân trọng, nâng niu bảo vật này nhiều hơn nữa.

Mỉm cười thật tươi, Phúc Tuần nhẹ đưa tay gạt vài ba lọn tóc đang vương trên mặt nàng ra phía sau. Gương mặt này thật bình yên biết bao và nó khiến lòng chàng trở nên rộn ràng, hân hoan, ngập tràn hạnh phúc.

_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!

Bên ngoài đình, một tên lính tốt vừa quỳ xuống vừa tung hô. Tiếng tung hô của hắn chạm đến cõi vô thức của Lôi Vi khiến nàng nhanh chóng thức giấc. Mở hẳn mắt ra, nàng nhận ra mình đã nằm trên đùi Phúc Tuần từ bao giờ. Toan ngồi dậy nhưng chàng đã dùng tay giữ không cho nàng ngồi dậy.

_ Có chuyện gì?- Chất giọng của Phúc Tuần trầm ổn, ôn nhu nhưng cũng ẩn chứa uy quyền.

_ Hoàng thượng có lệnh triệu Thái tử hồi kinh gấp ạ.

_ Đem vào đây!

Không dám chậm trễ, tên lính tốt vội đưa chiếu thư vào cho Phúc Tuần rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Đọc chiếu thư khóe môi chàng không khỏi cong lên. Xem ra đã đến lúc rồi. Vừa hay, chàng cũng có chuyện muốn hỏi Lãnh Hàn Phong.

_ Có chuyện gì vậy anh?- Đưa tay lên kéo tay áo của Phúc Tuần xuống Lôi Vi cất tiếng hỏi.

Nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần biết, chàng chả thể nào giấu nàng chuyện này được vì chỉ cần về đến kinh thành nàng sẽ biết ngay.

_ Hảo ca ca, hảo bằng hữu của nàng, đang thực hiện những gì hắn đã nói với nàng.

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi không khỏi thất kinh mà ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt chàng. Nhìn thái độ của nàng, chút ghen tuông chợt cháy lên trong chàng.

_ Sao vậy? Nàng lo cho hắn sao?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy bông đùa.

_ Đúng vậy!- Lôi Vi nghiêm túc trả lời.- Em lo cho Hàn Phong huynh. Nhưng em càng lo cho anh hơn. Cuộc chiến này không thể dừng lại sao? Hai nước không thể ngừng động binh đao, làm chủ hai bên bờ sông sao?

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi vòng tay qua ôm Lôi Vi vào lòng...

-------------------

[1] Kinh đường mộc: là một miếng gỗ nhỏ vuông vức quan phủ hay sử dụng để nên xuống bàn mỗi khi muốn giữ trật tự hoặc tuyên án. Chức năng của nó tương tự như cây búa được sử dụng trong các Hội nghị lớn của Đảng hoặc trong các tòa án phương Tây ngày nay.

[2] Bà bà: tiếng con dâu gọi mẹ chồng. Một nghĩa nữa là dùng để gọi những người đà bà lớn tuổi.

[3] Từ "quan" trong quan phủ, quan lại và "quan" trong môn quan (cửa) đồng âm với nhau.

--------------------

Hết chương 94