Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 92: Xem như nàng lợi hại!




Ngọc Hải Nam thành- Tân Thục

Vừa qua Tết Nguyên đán, Phúc Tuần đã xuất tuần. Lần này chàng đi về năm thành cho người phương Tây giao thương tại vùng Tây Thủy để xem xét tình hình giao thương, đời sống của họ cũng như những thay đổi của người dân tại năm thành này. Và trong chuyến đi này, ngoài Edlen ra, Lôi Vi cũng sẽ được đi theo. Khi vừa nghe tin này nàng đã không thể nào kìm được mà reo lên đầy vui sướng. Cuối cùng sau những tháng ngày quẩn quanh bên trong bức tường thành, nàng cũng đã được ra ngoài để tự do bay nhảy rồi. Vậy nên tuy quãng đường từ kinh thành đến vùng Tây Thủy không hề gần và không hề dễ đi song nàng lại rất hào hứng khiến Phúc Tuần thực không biết nói sao.

Vừa chạy nhảy, Lôi Vi vừa sa vào hàng quán này đến hàng quán kia. Đôi mắt nàng sáng rực lên đầy thích thú khiến Phúc Tuần không khỏi vui lây. Đi phía sau nàng, chàng không khỏi bật cười. Đã lâu rồi chàng không được nhìn thấy nàng chạy nhảy tựa chú chim non như thế này. Thật vô tư, thật thoải mái. Nở một nụ cười thật tươi, chàng cùng Edlen rảo bước nhanh về phía trước. Vì biết Edlen có thể hiểu được một ít ngôn ngữ của mình nên chàng vốn định quay lại bắt chuyện với chàng ta thật không ngờ lại bắt gặp ánh mắt rực sáng đầy hiếu kỳ và thích thú của Edlen dành cho Lôi Vi. Đôi mắt này của Edlen rõ ràng chứa đầy tình ý...

_ Á!

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Lôi Vi đã thấy mình ngã oạch xuống đất. Liền sau đó là một đống trái cây đổ ập xuống người nàng. Thật khiến người ta không kịp trở tay!

_ Vi Nhi!- Vừa gọi, Phúc Tuần vừa chạy đến đỡ Lôi Vi.- Có sao không?

Một tay nắm lấy tay Phúc Tuần, một tay đỡ lấy đầu, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên. Bị ngã như vậy lại thêm vài quả rơi trúng đầu, không chóng mặt thì cũng hoa mắt.

_ Em không sao! Chỉ có điều...

Bỏ lửng câu nói, Lôi Vi quay lại nhìn chiếc xe chất toàn quả hồng bị ngã đổ. Một phần trong đó đã bị dập hư không thể nào bán được.

_ Ôi! Hồng của ta!

Vừa kêu lên, người phụ nữ tầm ba mươi vừa nhìn vào số hồng bị hư của mình. Nhìn cảnh người phụ nữ ấy thất thần, Lôi Vi không khỏi xấu hổ.

_ What"s happened? (Xảy ra chuyện gì?)

Vừa chạy lại, Edlen vừa vội hỏi. Đến khi Lôi Vi thở dài đưa mắt về phía người phụ nữ đang bàng hoàng nhìn xuống đống hồng đã hỏng, chàng mới hiểu ra chuyện. Chàng quả thực không ngờ trên sân khấu rõ ràng là một thiếu nữ dịu dàng khiến người khác phải say lòng vậy mà xuống sân khấu lập tức trở thành một cô nàng tinh nghịch, thích chạy nhảy khắp nơi.

Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi cùng Phúc Tuần giúp người phụ nữ kia vực lại chiếc xe đẩy sau đó nhặt những quả hồng còn nguyên cho vào xe.

_ Đại tỷ! Xin lỗi tỷ!- Chất giọng của Lôi Vi đầy hối lỗi.- Ta không cố ý! Ta có chút đồng lẻ, đại tỷ cầm lấy xem như tiền ta bồi thường vì làm hỏng số hồng của tỷ.

Vừa nói, Lôi Vi vừa rút túi ra định đưa chút đồng lẻ song Phúc Tuần đã kịp ngăn lại. Thay vào đó, chàng ấy tiền của mình ra đền cho người phụ nữ kia.

_ Số tiền này ngươi hãy nhận lấy.- Phúc Tuần từ tốn nói.- Xem như là lòng thành chuộc lỗi của bọn ta.

Đứng bên cạnh, Lôi Vi ra sức gật đầu.

Đứng thẳng người lên, người phụ nữ kia quay về phía bao người Lôi Vi, Phúc Tuần và Edlen.

_ Đồ hỏng cũng đã hỏng rồi. Các vị cũng không phải cố ý nên không cần phải làm vậy đâu.

_ Nhưng Hồng này của tỷ, tỷ phải bỏ công sức ra mới thu hoạc được. Giờ lại vì ta mà ra nông nỗi này. Tỷ không nhận...ta thấy có lỗi lắm. Đại tỷ! Tỷ cứ nhận đi!

_ Số Hồng này tuy đúng là ta phải bỏ công ra, nhưng trong vườn còn rất nhiều nên không sợ lỗ đâu.

_ Nhưng...

_ Tiểu thư! Ta đây tuy nghèo nhưng quyết không nhận không tiền của ai bao giờ.

Lôi Vi định phân bua nhưng người phụ nữ kia kiên quyết từ chối. Thấy Phúc Tuần đưa tay ra hiệu nàng cũng không nói gì thêm. Nhưng quả thật, lòng nàng không thấy dễ chịu chút nào. Nhìn người phụ nữ nhặt những quả hồng bị hư cho vào một ngăn riêng lòng nàng càng bứt rứt không yên.

_ I think, we can atone otherwise. (Tôi nghĩ, chúng ta có thể chuộc lỗi bằng cách khác.)- Đứng bên cạnh, Edlen chậm rãi lên tiếng.

Nghe Edlen nói vậy, một ý nghĩ chợt bay ngang qua đầu Lôi Vi. Không suy nghĩ nhiều, nàng nhang chóng tiến về phía người phụ nữ kia.

_ Nếu đã như vậy, đại tỷ hãy để ta giúp tỷ bán hết số Hồng này.

_ Chuyện này...- Người phụ nữ kia không khỏi ngạc nhiên.

_ Chuyện này tỷ không được từ chối.

Dứt câu, Lôi Vi nhanh nhẹn phụ đẩy xe chở Hồng đi. Trong khi nàng vừa đẩy vừa rao hàng, cả Phúc Tuần lẫn Edlen đều không giấu khỏi sự ngạc nhiên của mình.

_ She...she...What is she doing? (Nàng ấy...nàng ấy...nàng ấy đang làm gì vậy?)- Edlen không giấu nỗi sự ngạc nhiên của mình trong giọng nói.

Không nói gì, Phúc Tuần chỉ mỉm cười rồi lắc đầu sau đó chàng nhang chóng tiến về phía Lôi Vi, bỏ lại một Edlen vẫn còn đang ngạc nhiên. Chỉ mới nhìn thấy nàng một lần vào đêm giao thừa, sau đó chàng cùng vị Thái tử trẻ tuổi này và nàng đi thị sát tình hình, trong một quãng thời gian không quá dài như vậy, chàng đã bị nàng đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ. Sự ngạc nhiên của chàng càng lúc càng được thể hiện một cách rõ ràng. Và đến lần này có thể xem là đã quá lố khi chàng biểu cảm bằng gương mặt mắt chữ O miệng chữ A. Đáng ngạc nhiên hơn vị Thái tử kia cũng sẵn sàng từ bỏ địa vị tôn quý của mình để chạy đến giúp nàng bán số Hồng kia.

Song Edlen thật sự không hiểu! Phúc Tuần chẳng phải đã có thê tử rồi sao? Sao lại có mối quan hệ tình cảm nam nữ với nử tử kia. Từ ánh mắt đến hành động, chàng đều có thể thấy rõ hai người này yêu nhau rất sâu đậm. Vì sâu đậm nên cả hai quyến luyến bên nhau không rời dù thân phận của cả hai chênh nhanh rất nhiều. Nhưng nếu đã yêu nhau đến vậy, tại sao vị Thái tử kia lại thành thân với nữ nhân khác. Điều này thật kỳ lạ!

_ Edlen!- Lôi Vi cất tiếng gọi.- Why are you standing there? Come here and help us. (Sao Ngài còn đứng đó? Đến đây và giúp chúng tôi.)

Lôi Vi không chỉ hiểu mà còn có thể nói được ngôn ngữ của Edlen, điều này đã khiến chàng không khỏi ngạc nhiên khi chàng chính thức gặp nàng tại Tây môn Bạch Hổ, lúc cả ba người chuẩn bị xuất tuần. Cô gái này quả thật khiến người khác không khỏi hiếu kỳ. Khẽ mỉm cười chàng nhanh chóng tiến về phía xe đẩy.

_ Nàng ấy!- Vừa cầm quả Hồng lên, Phúc Tuần đẩy đầu Lôi Vi.- Đi đứng phải cẩn thận lại không lại khiến người khác khổ sở.- Vừa cười, Phúc Tuần vừa vờ quỡ trách.

Phúc Tuần cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, Lôi Vi lập tức nghe ra. Không nói gì nàng chỉ lè lưỡi ra trêu chàng.

_ Công tử!- Người phụ nữ nhẹ nhang lên tiếng.- Tiểu thư đây cũng không phải cố ý, Công tử đứng trách Tiểu thư.

Không nói gì, Phúc Tuần cười hiền với người phụ nữ rồi quay về phía Lôi Vi nói nhỏ:

_ Ta vốn dẫn nàng theo để nàng dịch lại những gì Edlen nói hộ ta thật không ngờ nàng lại gây ra họa khiến ta đây quả thật mất mặt. Giờ nàng tính sao?

_ Không phải anh nói vì em ý kiến về việc giao thương với người phương Tây nên anh mới "bắt" em đi cùng sao?- Chất giọng Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.

_ Ban đầu là vậy. Giờ là cả hai! Nàng gây họa khiến ta mất mặt thế này...- Vừa cầm quả Hồng lên, Phúc Tuần vừa thểu não.-...nàng định bồi thường cho ta thế nào?

Quay lại nhìn Phúc Tuần đầy bướng bỉnh, Lôi Vi nhả ra đúng hai chữ:

_ Không biết!

_ Vậy để ta tính nhé! Hay là...chiếu chỉ ban hôn đã có rồi, ngày thành hôn cũng không còn xa nữa...chúng ta...

_ Ngừng nói ngay cho em!

Lôi Vi cắt ngang câu nói của Phúc Tuần. Nàng thật không hiểu dạo này chàng bị làm sao nữa, lẽ nào là vì nàng cho chàng xem quá nhiều phim nói về thời hiện đại của nàng nên chàng bị "tiêm nhiễm"? Qua tết, nàng trở về Túc Duyên các chưa được bao lâu, chàng lại nằn nặc đòi ở chung với nàng còn viện lí do "chúng ta dù sao cũng sắp thành thân" ra để dụ dỗ nàng. Chưa dừng lại đó, chàng còn dùng mỹ nam kế để câu dẫn nàng. Anh chàng này mặt càng ngày càng dày, hai chữ vô sĩ lộ ra càng lúc cả rõ.

_ Tiền trảm hậu tấu [1]!

_ Mặt dày!

Vừa nói, Lôi Vi vừa cầm một quả Hồng lên đánh vào đầu Phúc Tuần một cái. Do dùng lực hơi mạnh nên chàng không khỏi nhăn mặt. Nhìn thấy vẻ mặt này của chàng, nàng phải nén lắm mới nhìn được cười.

_ Edlen! You go to merchant ships to sell some...Fuyu. (Edlen! Anh hãy tới các tàu buôn để bán một ít Hồng giòn.)

_ All right!

Dứt câu, Edlen nhanh chóng lấy một ít Hồng và đi bán. Giữa phố, một chàng Tây cao lêu đêu vừa đi vừa bán Hồng. Khi nãy nàng quả thực định để anh ta bán Hồng cho người bản địa để chọc chàng ta một chút nhưng cuối cũng vẫn là đại sự là trên hết nên nàng bảo chàng ta đến các thuyền buôn của người phương Tây để bán. Quay lại nhìn Phúc Tuần, lúc này nàng mới nhận ra gương mặt của chàng tự kỷ cực kỳ.

_ Anh sao thế?- Lôi Vi dò hỏi.

_ Không có gì! Bán cho hết số Hồng này thôi!

Không có gì? Nghe chả khác nào một tiếng sấm. Thái độ của Phúc Tuần rõ ràng đã thay đổi, vậy mà chàng lại bảo không có gì khiến Lôi Vi thập phần khó hiểu. Thái độ này vốn đã có từ mấy ngày trước rồi, nhưng đến hôm nay nàng mới để ý kỹ càng. Biểu hiện của chàng càng lúc càng rõ ràng. Nhưng nguyên nhân sâu xa của sự bất bình thường này rốt cuộc là gì? Thật khó nghĩ!

Tạm gác chuyện đó qua một bên, Lôi Vi chuyên tâm vào việc bán hết số Hồng cho người phụ nữ kia, Cuối cùng vì sự nhiệt tình của cả ba người chẳng mấy chốc số Hồng trong xe cũng đã được bán hết.

_ Đây!- Vừa nói Lôi Vi vừa đưa túi ngân lượng ra.- Đây là số tiền bán Hồng hôm nay. Giao lại cho đại tỷ.

_ Cảm ơn ba người!

_ Là ta phải cảm ơn tỷ mới đúng. Cũng may tỷ không từ chối, cho ta cơ hội chuộc lỗi. Phải không?

Vừa hỏi, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Tuần, cười rõ tươi với chàng. Đưa mắt nhìn Edlen một cái, chàng vừa mỉm cười vừa quay về phía người phụ nữ kia.

_ Đúng vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vòng tay qua ôm eo Lôi Vi.- Nếu đại tỷ không cho cơ hội này, tiểu nương tử của ta chắc chắn sẽ bức rứt không yên.

Trong khi Phúc Tuần vẫn cười tươi, Lôi Vi càng nghe càng cảm thấy lùng bùng lỗ tai cứ như có tiếng sấm rền bên trong. Ba từ "tiểu nương tử" khiến nàng quả thật choáng váng trời đất. Nàng thực không hiểu chàng đang muốn gì.

_ Không đáng! Không đáng đâu! Chúc phu thê hai người bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão.

Trước lời chúc phúc của người phụ nữ kia, Lôi Vi ngoài việc hùa theo Phúc Tuần nàng quả thực không biết làm gì hơn. Đến khi người phụ nữ đã đi xa, nàng quay ngoắt về phía chàng. Cả hai người chính thức xem Edlen là không khí.

_ Đừng nhìn ta như vậy! Ta là đang nói đúng sự thật. Chỉ là...một tháng nữa nó mới xảy ra thôi. Đi nào! Về nhà trọ ăn tối thôi!

Dứt câu, không để Lôi Vi phản kháng, Phúc Tuần nhanh chóng kéo nàng đi. Trong khi nàng muốn làm rõ chuyện cho ra ngô ra khoai, chàng lại mặc kệ và mỉm cười hài lòng. Người ta thường nói lòng dạ nữ nhân khó dò nhưng xem ra lòng dạ nam nhân cũng thâm sâu không kém...

*

Tựa người vào ghế, Lôi Vi ngẩng đầu lên cao ngắm bầu trời đêm huyền bí. Qua Tết, bầu không khí của mùa xuân hiện lên mỗi lúc một rõ ràng. Ấm áp và tươi mới khiến con người ta căng tràn sức sống. Những chòm sao xinh đẹp cũng lộ diện mỗi lúc một nhiều hơn trên bầu trời khiến chiếc áo đen tuyền của nữ thần Nyx càng trở nên lấp lánh, huyền ảo.

Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí thanh tân trong lành. Hôm nay quả thực là một ngày dài đối với nàng. Vừa mới đến Ngọc Hải Nam thành nàng đã gây họa khiến xe chở hoa quả của một người phụ nữ trẻ bị ngã đổ. Vì muốn chuộc lỗi nên nàng đã tim cách giúp người phụ nữ đó bán hết số Hồng trong xe. Giờ, sau khi được nghỉ ngơi, toàn thân nàng quả thực rã rời. Đã hứa với Phúc Tuần sẽ khiến chàng tin tưởng vào nàng, tin nàng có thể bảo vệ cũng như tự giải quyết được những vấn đề của mình vậy mà chưa được bao lâu nàng đã gây ra chuyện thế này. Cũng may, nàng không hứa trước nữ thần sông Styx bằng không nàng chắc chắn sẽ phải chịu một hình phạt cực kỳ nghiêm trọng cho việc phản bội lại lời hứa của mình. Nghĩ đến chuyện này, nàng không khỏi nghĩ đến Edlen. Chàng thám hiểm này tuy không cùng thời đại với nàng nhưng ở thời hiện đại, tầng lớp thượng lưu và trung lưu như gia đình nàng đều chịu ảnh hưởng không ít bởi nền văn hóa phương Tây. Nên khi nói chuyện với chàng, nàng ngoài nâng cao được kỹ năng nghe nói ra còn biết được không ít chuyện mà ở thời đại nàng không biết. Thật sự rất thú vị!

"Két...", tiếng cửa nhẹ vang lên, liều sau đó là tiếng bước chân. Hơi nghiên đầu qua, Lôi Vi khẽ mỉm cười. Chỉ trong chốc lát nửa thân trên của nàng đã được ai đó ôm trọn.

_ Anh vẫn chưa ngủ sao?

_ Chẳng phải nàng cũng vậy sao?- Nắm lất bàn tay nhỏ bé của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.- Sao lại thức khuya đến vậy?

_ Em ngắm sao!- Vừa nói, Lôi Vi vừa ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.- Càng về đêm, càng ngắm được nhiền sao.

Nghe Lôi Vi nói Phúc Tuần chỉ mỉm cười. Chàng biết nàng rất thích ngắm sao trời nên khi thuê phòng đã đặc biệt bảo chủ quán đặt một chiếc ghế dài gần cửa sổ trong phòng của nàng, để nàng có thể thoải mái ngắm sao. Ngẩn đầu lên nhìn bầu trời đêm rồi lại quay sang nhìn gương mặt đang sáng rỡ của nàng, tim chàng không khỏi đập lệch đi một nhịp. Gương mặt bừng sáng hơn sao và thuần khiết hơn ánh trăng này thật khiến người ta không khỏi xao xuyên. Chẳng thế mà Edlen lại nhìn nàng với ánh mắt khác lạ đó...Nhưng rốt cuộc chàng bị sao thế này? Rõ ràng đang rất vui vẻ với nàng tại sao trong đầu lại toàn hình ảnh ánh mắt của nhà thám hiểm phương Tây kia nhìn Lôi Vi vậy? Thật phiền muộn!

_ Phúc Tuần! Tụi mình lên nóc nhà ngồi đi! Lên trên đó chắc chắn sẽ nhìn thấy không ít sao.

Nhìn vào đôi mắt đang vụt sáng như vì tinh tú trên trời cao, Phúc Tuần thật không nỡ từ chối. Mỉm cười thật tươi, chàng gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng dùng khinh công đưa cả hai lên thẳng nóc nhà.

Tựa đầu vào vai Phúc Tuần, Lôi Vi vừa chỉ lên từng chòm sao và nói tên cũng như kể những câu chuyện về chúng cho chàng nghe. Tuy những cái tên và những câu chuyện ấy hoàn toàn xa lạ đối với chàng nhưng chàng vẫn chăm chú lắng nghe, bởi chỉ cần là nàng, câu chuyện có lạ lẫm, hoang đường đến đâu chàng đều sẵn sàng nghe.

_ Trên bầu trời mùa xuân này có một ngôi sao mà em rất thích. Nhưng phải tận đến ngày cuối cùng của mùa xuân mới có thể nhìn được. Song muốn nhìn thấy nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

_ Vậy sao? Đó là ngôi sao nào vậy?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Đó là ngôi sao Ion.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay chỉ lên bầu trời.- Nó nằm ở hướng Tây Bắc của bầu trời. Vì ánh sáng của nó rất mờ nên nếu trời quang may ra có thể thấy được nó. Ngôi sao này chính là nữ thần Ioneus, là nữ thần của bông hoa đẹp nhất thế gian sống ở đỉnh Olympia, bông hoa Ioneus. Nàng đã dành trọn tình yêu của mình cho Eros nhưng cuối cùng lại bị chàng bỏ rơi. Đau khổ, nàng đã cầu xin thần Zeus, vị thần tối cao biến nàng thành ngôi sao Ion để mãi dõi theo Eros...

Quay sang nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi chậm rãi kể cho chàng nghe tình yêu của Ioneus dành cho Eros. Khung cảnh khu vườn sồi ngập tràn ánh nắng như hiện ra trước mắt chàng. Và câu chuyện của nàng Ioneus hiện lên cũng thật rõ ràng. Tình yêu đơn phương cùng sự hy sinh lớn lao của nữ thần ấy thật khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.

_ Cuối cùng thần Zeus cũng đã chấp nhận biến nàng Ioneus thành ngôi sao Ion nằm ở phía Tây Bắc của bầu trời. Mỗi năm một lần và ngày cuối cùng của mùa xuân, nếu chịu khó quan sát, anh sẽ nhìn thấy nó. Nó khá mờ nhạt như chính nàng Ioneus năm ấy vậy. Trong câu chuyện tình của Eros và Psyche, nàng chẳng khác nào người vô hình. Dù vậy nàng luôn dõi theo Eros mọi lúc mọi nơi và mong chàng hạnh phúc. Vậy nên nhìn vào nó ta lại có cảm tưởng đó là đôi mắt của người thiếu nữ đang mãi dõi theo người mình yêu.

Một phút lặng im bao trùm quanh hai người. Giữa màn đêm tĩnh mịch, họ dường như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

_ Khi nghe câu chuyện em đã cảm động và nghĩ rằng, khi nào mình tìm thấy một nửa còn lại của mình, em sẽ chọn cho mình một ngôi sao Ion trên bầu trời để cầu nguyện cho người đó luôn bình an, hạnh phúc.- Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần.- Phúc Tuần! Em đã tìm thấy ngôi sao Ion của mình rồi.

_ Vậy sao? Chỉ cho ta xem đi!

_ Bây giờ thì chưa thấy được. Phải đợi đến mùa thu mới có thể thấy. Đó là một sao trong chòm sao Bảo Bình. Chòm sao Bảo Bình này được nữ thần Hera, chị gái cũng là vợ của Zeus bảo trợ. Nàng là nữ thần của hôn nhân và gia đình.

Không nói gì, Phúc Tuần chỉ mỉm cười nhìn nàng. Đôi mắt trong veo ấy của nàng có lẽ đã nhìn thấy phần nào tâm tư của chàng rồi. Trước mặt nàng, chàng chả thể nào giấu nổi nàng điều gì.

_ Phúc Tuần! Dù sau này có xảy chuyện gì, em vẫn sẽ luôn dõi theo anh, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh.

Một niềm xúc động dâng trào. Chỉ bấy nhiêu từ ngữ thôi, Lôi Vi đã xua tan đi bao nhiêu u ám trong chàng mấy ngày nay. Chàng không phải không tin nàng, không phải không tin tình yêu của hai người, chỉ là nhìn thấy ánh mắt của Edlen dành cho nàng, chàng quả thực không kìm lòng được mà khó chịu.

_ Ta biết rồi!- Vừa vòng tay qua ôm Lôi Vi, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.- Tâm ý của nàng, ta vốn biết từ lâu rồi.

Rúc đầu vào trong vồng ngực của Phúc Tuần, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười. Một ý nghĩ tinh nghịch nhanh chóng bay ngang qua đầu nàng.

_ Vậy mà em cứ tưởng anh đang ghen với Edlen cơ đấy.

_ Ta? Tại sao ta lại phải ghen với hắn ta chứ?- Phúc Tuần chối bay chối biến.

_ Thật không?- Vừa hỏi Lôi Vi vừa ngẩng đầu lên.- Nếu không phải ghen vậy thái độ mấy ngày nay của anh là sao?

_ Là ta bức bối trong người!

Được rồi! Xem ra việc ép Phúc Tuần thừa nhận sẽ khó khăn hơn dự tính nhưng Lôi Vi không tin mình không làm được. Có lẽ nên xuất chiêu ra thôi. Hít một hơi thật sâu nàng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể.

_ Vậy thì tốt quá!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở phào nhẹ nhỏm.- Anh biết đó em và Edlen tuy chả cùng chung thời đại, tư tưởng có khi lại khác nhau nhưng thời đại của em chịu ảnh hưởng về văn hóa và tư tưởng của phương Tây cũng không ít nên nói chuyện với chàng ấy, em có cảm giác mình đang sống lại thời đại của mình vậy. Quan trọng là chàng ấy nói chuyện rất thú vị.- Vừa nói, Lôi Vi vừa lộ vẻ ngưỡng mộ trước mặt Phúc Tuần.- Đó là còn chưa kể chàng ấy lại có vẻ ngoài thân thiện, rất dễ gây thiện cảm như vậy. Nhìn vào ai cũng quý cũng mếm cả.

_ Cát Lôi Vi!- Vừa gọi tên nàng, Phúc Tuần vừa tăng lực ở bàn tay ép chặt nàng vào người mình.- Nàng có thể đừng khen nam nhân khác trước mặt hôn phu của nàng không?

_ Hả?- Lôi Vi vờ tỏ ra ngạc nhiên.- Em có khen đâu, em chỉ nói những gì em nghĩ về Edlen thôi mà. Mà...hình như em cảm mếm Edlen rồi.

Câu cuối cùng của Lôi Vi chẳng khác nào sét đánh ngang tai Phúc Tuần. Mặt chàng lập tức sa sầm lại, trên đầu dường như có đám mây đen.

_ Cát Lôi Vi!- Phúc Tuần nghiêm giọng.- Ngoài ta ra, ta không cho phép nàng để ý hay có tình cảm với bất kỳ nam nhân khác, dù đó chỉ là cảm mếm.

Độ bá đạo trong câu nói của Phúc Tuần thể hiện rõ ràng ràng khiến Lôi Vi không khỏi cười ngất lên. Trong khi đó vừa mới nghiêm mặt là thế, giờ chàng ngơ ngác nhìn nàng như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

_ Nàng cười cái gì?- Phúc Tuần hơi gắt giọng.

_ Lại còn nói là mình không ghen!

Chỉ một câu của Lôi Vi, Phúc Tuần lập tức hiểu rằng mình đã bị nàng gài bẫy, một cái bẫy đơn giản đến không ngờ. Nữ tử này, chàng thật không biết nói sao.

_ Được rồi!- Phúc Tuần thở dài.- Xem như nàng lợi hại!

Tuy chỉ nói vậy, song Lôi Vi biết, Phúc Tuần đã mặc nhiên thừa nhận với nàng rằng chàng đúng là đã ghen. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi nàng không khỏi hạnh phúc. Bởi có yêu mới có ghen. Nở một nụ cười thật tươi, nàng nhẹ nhàng rướng người lên rồi đặt lên môi chàng một nụ hôn ngọt ngào...

Giây trước còn bất động, giây sau Phúc Tuần đã nhanh chóng xiết chặt vòng tay quanh người Lôi Vi rồi đáp lại nụ hôn của nàng bằng nụ hôn đầy yêu thương, âu yếm của mình. Nụ hôn ấy vừa ngọt ngào cũng vừa mãnh liệt khiến cả hai như thể bị chìm đắm không sao thoát ra được, khiến hơi thở cứ thế mà quyện hoà vào nhau...

*

Yên Khâu (Đan Lưu cũ) bên dòng sông Xuyên Tình

Vừa bước vào trại, Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh vừa cầm lấy mật thư từ Yên Khâu cấp tốc chạy tới. Đọc thư ông không khỏi ngạc nhiên. Cuối cùng, ông cũng đã hiểu rõ tại sao sau khi cử người âm thầm qua Đan Lưu, Anh Đức Hoàng đế lại không ngần ngại đem quân tiến xuống thảo phạt thuộc quốc này. Ban đầu chỉ là gây sức ép nhưng giờ...cuộc chiến thực sự đang tới gần.

_ Người đâu!

_ Dạ!- Ngay lập tức, bên ngoài có một tên lính tốt chạy vào chờ sai bảo.

_ Ngươi hãy gọi các tướng quân đến trại ta bàn việc.

_ Dạ!

Sau khi nhận lệnh, tên lính tốt lập tức thi hành nhiệm vụ và chẳng mấy chốc ba vị tướng quân dưới trướng lập tức có mặt trong lều của Doãn Hoàng Thịnh.

_ Ta vừa nhận được tin, Hoàng thượng sẽ đích thân xuống Đan Lưu để phát động cuộc chiến với Tân Thục.

_ Hoàng thượng sẽ đích thân cầm quân sao?- Chu Liêm không khỏi ngạc nhiên.- Sao lại đột ngột như vậy?

_ Ta cũng không rõ.- Doãn Hoàng Thịnh gật đầu xác nhận.- Vậy nên ta mời các vị đến đây ngoài việc thông báo chuyện này ra còn muốn cùng các vị thảo luận xem nên tìm cách nào có thể đánh thắng Tân Thục trong thời gian sớm nhất.

Từ chiều cho đến chạng vạng, từ chạng vạng cho đến tối, Doãn Hoàng Thịnh cùng các vị tướng lĩnh dưới quyền bàn bạc thảo luận để đưa ra kế sách vẹn toàn nhất để tâu lên với Hàn Phong khi chàng đến doanh trại của họ. Đến khi trời tối hẳn cả ba vị tướng quân kia mới trở về lều của mình. Lúc này Doãn Hoàng Thịnh mới thả lỏng tinh thần một chút. Sống hơn nửa đời người, từng cưỡi ngựa tung vó hơn trăm trận lớn nhỏ, phò chúa mở rộng bờ cõi, song ông thật không ngờ đến cuối đời ông lại phải phò vua cướp mỹ nhân. Nhớ lại lúc chiều khi nghe người đưa mật thư tới nói tình hình trong triều ông không khỏi thở dài.

"_ Tình hình trong triều dạo này thế nào rồi?- Vừa cầm lấy mật thư, Doãn Hoàng Thịnh vừa hỏi.

_ Hồi Đại Tư Mã! Tình hình trong triều thời gian gần đây vẫn ổn ạ.

_ Vậy còn Tân Thục?

Doãn Hoàng Thịnh hỏi là bởi biến động ở Đan Lưu có mối quan hệ mật thiết đến tình hình của hai bên vậy nên ông không thể không quan tâm. Thêm vào đó Hoàng đế của ông lại đặc biệt quan tâm đến chuyện của Tân Thục.

_ Tháng trước mật thám gửi thư về có báo...hình như hậu cung Thái tử xảy ra chuyện lớn. Cụ thể thế nào tiểu nhân không dám hỏi nhiều.

_ Được rồi ngươi lui ra đi!"

Chỉ cần nghe bấy nhiêu, mở thư ra đọc, Doãn Hoàng Thịnh lập tức biết mục đích của Anh Đức Hoàng. Suy cho cùng...

_ Trên đời này quả thật anh hùng nan quá mỹ nhân quan.

-------------------------------------------

[1] tiền trảm hậu tấu: chém trước tấu sau. Ở đây nghĩa là làm trước nói sau.

--------------------------------------------

Hết chương 92