Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 89: Trù tính đại sự




Đây là nơi đâu? Tại sao lại tối đến vậy?

Hết quay bên phải rồi quay sang bên trái, hết nhìn lên lại nhìn xuống, Lôi Vi cố gắng xác định phương hướng. Nhưng trước mắt nàng chỉ mà một màu tối đen. Và bốn phương tám hướng xung quanh nàng cũng tối đen.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nàng thế này? Tại sao xung quanh lại tối đen đến vậy? Đây liệu có phải là Địa ngục? Từng đọc qua Thần khúc của Dante để chuẩn bị vốn tiếng Ý trước khi đi du học, Lôi Vi thật không thể nào nhận ra mình đang ở tầng thứ mấy của Địa ngục. Nàng không bị dục vọng chi phối, cũng không có phàm ăn hay tham lam, nàng càng không có gian trá, bạo lực hay theo dị giáo nào. Còn thịnh nộ thì sao? Nàng nghĩ mình có làm những việc sai trái cũng có lúc gây nên họa, ấy là những lúc nàng tức giận không kiềm được tính khí nóng nảy của mình, nhưng đến độ "hoàn toàn có đầy đủ ý thức và chủ ý phạm tội", nàng không chắc lắm.

Thật là mệt mỏi!

Mấy ngày nay, tuy ý thức lúc nào cũng như bị chìm sâu vào trong giấc ngủ nhưng Lôi Vi cảm nhận được luôn có người gọi tên nàng, động viên nàng, bảo rằng nàng hãy cố lên, hãy dùng ý chí của mình để cố gắng. Chất giọng của người đó tuy cứng rắn song nếu nghe kỹ càng sẽ nhận ra sự thống khổ trong ấy. Mỗi lần giọng nói ấy vang lên tim nàng không khỏi đau thắt lại.

Và Lôi Vi cũng nhận ra rằng, cứ cách một khoảng thời gian nhất định lại có một bờ môi ấm áp phủ lên bờ môi nàng chậm rãi đổ thứ nước đắng nghét kia vào khoang miệng của nàng đến khi nàng nuốt nó xuống bờ môi kia mới miễn cưỡng rời đi. Sau nhiều lần như vậy nàng đoán người kia đang bón cho nàng và thứ nước đắng nghét kia chính là thuốc. Sau mỗi lần bón thuốc xong, người đó đều dặm một ít mật ong lên môi nàng...

Đang đứng thẫn thờ giữa nơi tối đen như mực này bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên. Nó cách Lôi Vi rất xa, trông nó lại mỏng manh tựa hồ có thể tan biến bất kỳ lúc nào. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội chạy về nơi ánh sáng.

Nhưng sao thế này...sao thân thể nàng lại dường như không có trọng lực thế này? Bước một bước về phía trước, nàng quả thật không cảm nhận được bất kỳ điều gì cả. Bước thêm bước nữa, nàng cảm thấy người mình nhẹ bẫng.

"Không trọng lực", bỗng nhiên ba từ ấy xuất hiện trong đầu nàng khiến nàng không khỏi hốt hoảng. Với môi trường chân không lơ lửng như thế này nàng làm thế nào mà đến được nơi ánh sáng đang le lóa đó kia chứ. Đầu óc nàng hốt nhiên trở nên hỗn loạn không nghĩ được gì cho ra hồn. Nàng không biết mình nên làm gì và thực hiện nó bằng cách nào cả. Ức chế! Nàng thực sự cảm thấy ức chế vô cùng. Cứ như thế này, không sớm thì muộn nàng sụp đổ mất.

_ Vi Nhi! Cố lên! Ta tin nàng sẽ làm được!

Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Lôi Vi vội đưa mắt nhìn quanh hòng tìm kiếm người đó nhưng tìm cách sao cũng không thấy. Nàng muốn thấy người đó! Nàng muốn thấy người đã luôn động viên nàng những ngày qua! Nàng muốn được nhìn thấy gương mặt đó.

_ Vi Nhi! Ta sẽ cùng nàng cố gắng! Vậy nên nàng đừng bỏ cuộc!

Chất giọng ấy lại vang lên như động viên nàng, khích lệ nàng và quan trọng hơn nó tiếp thêm cho nàng sức mạnh. Người đó nói đúng! Người đó đang cố gắng nàng sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được. Hít một hơi thật sâu nàng cố điều khiển đôi chân của mình giữa môi trường không trọng lực này. Không được bỏ cuộc! Nàng như niệm bốn chữ ấy trong đầu mình.

_ Vi Nhi! Ta sẽ ở đây đợi nàng! Mãi ở đây đợi nàng!

Người đó đang đợi nàng. Không nghĩ ngợi nhiều Lôi Vi vội lao mình về phía trước, về nơi có khe sáng hẹp mờ nhạt kia...

*

Im lặng như tờ! Cả căn phòng rộng lớn không một tiếng động ngoại trừ tiếng lửa thi thoảng lại vang lên tí tách. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi và chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Gió thổi cũng mỗi lúc một lạnh hơn.

Căn phòng tuy sáng sủa và ấm áp nhưng nó không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn vào. Ngồi bên giường, một tay Phúc Tuần giữa thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lôi Vi, một tay chàng đưa lên chống đầu. Trừ ngày đầu tiên phải sưởi ấm cho nàng còn những ngày qua chàng đều ngồi như vậy bên cạnh nàng. Đối với một người quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, việc phải ngủ ngồi một buổi tối quả thật khó khăn chứ đừng nói gì là nhiều đêm liên tiếp như vậy. Chàng vốn có thể lên giường nằm ngay bên cạnh nàng, song chàng không muốn những kẻ có dã tâm lợi dụng chuyện này tìm cách hại nàng thêm nữa.

Hôm nay, vấn đề về người phương Tây một lần nữa được đem ra bàn thảo. Lần này, một nhà thám hiểm phương Tây theo lệnh của Nữ hoàng Donlish đã đến và trình thư sang ngỏ lời muốn được tìm hiểu phong tục tập quán, đặc biệt là đời sống của Hoàng tộc Tân Thục để ghi chép làm thành một quyển sách cho những người dân tại Donlish tìm hiểu và biết đến Tân Thục. Là người đưa ra ý kiến nên giao thương với phương Tây, lẽ dĩ nhiên chàng phải bảo vệ quan điểm của mình và đồng ý việc cho nhà thám hiểm phương Tây này vào triều. Cuộc tranh cãi giữa chàng cùng như các quần thần và các huynh đệ khác của chàng diễn ra khá căng thẳng. Đến giờ, cả hai bên tán thành và phản đối vẫn chưa thống nhất được ý kiến chung của mình. Điều này khiến chàng không khỏi mệt mỏi.

Vậy nên vừa chăm Lôi Vi vừa phải tìm ra đối sách để thuyết phục những ai phản đối, sức của của Phúc Tuần đêm nay cũng nhanh chóng cạn kiệt. Vì vậy, chàng đã thiếp đi lúc nào không hay...

Khẽ chau mày, rèm mi của Lôi Vi nhẹ động đậy. Rất nhanh sau đó nàng mở mắt ra. Vì mở mắt ra quá vội nên khi mắt tiếp xúc với ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến, nàng không khỏi nheo mắt lại. Vốn muốn đưa tay lên che mắt song tay nàng dường như không còn lấy chút sức lực nào nên nàng đành quay sang một bên. Ngay lập tức, Phúc Tuần lọt vào nhãn giới của nàng. Chàng ngồi đó, ngay bên cạnh giường. Tuy đã ngủ rồi nhưng bàn tay của chàng vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Nhìn dáng vẻ hao gầy của chàng, nàng không khỏi xót xa.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi dùng chút lực nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Phúc Tuần. Nhưng với sức hiện giờ của nàng, không những nàng không rút tay mình không được mà còn khiến Phúc Tuần tỉnh giấc.

_ Vi Nhi!

Vừa mở mắt ra, Phúc Tuần vừa lên tiếng, chất giọng chàng đầy hoảng loạn. Chỉ đến khi nhìn thấy Lôi Vi nằm đó, chàng mới bình tâm trở lại. Nhưng khoan đã...nàng vẫn nằm đó và...

_ Vi Nhi! Nàng tỉnh rồi!- Phúc Tuần reo lên.- Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.

Không nói gì Lôi Vi mỉm cười. Nụ cười của nàng tuy yếu ớt nhưng rất tươi.

Quá mừng rỡ, Phúc Tuần vội ôm lấy Lôi Vi. Vì sức lực còn yếu nên nàng không còn cách nào khác ngoài việc để mặc chàng ôm mình. Lúc này đây, nàng mới nhận ra rằng mình đang ở bên trong Thuần Quân điện.

_ Thuần Quân điện?- Chất giọng của Lôi Vi có phần khàn đi.- Em đang ở bên trong Thuần Quân điện?

_ Đúng vậy!- Vẫn ôm lấy Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Nàng có biết, nàng đã doạ ta một trận tâm kinh đảm chiến [1] không hả? Ta không cho phép nàng làm như thế với ta thêm một lần nào nữa.

_ Không phải em tỉnh lại rồi sao?- Bật cười khe khẽ, Lôi Vi nhẹ nhàng nói.- Anh buông em ra đi! Khó thở quá!

Nghe Lôi Vi nói vậy Phúc Tuần vội buông nàng ra. Ngồi thẳng người, chàng quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới.

_ Ta xin lỗi! Nàng không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?

Nhìn dáng vẻ sốt sắng và có chút căng thẳng của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi xót xa. Đưa mắt nhìn chàng, nàng nhẹ lắc đầu.

_ Anh về khi nào?

_ Về đúng ngày nàng bị phạt. Nếu ta về chậm...e rằng...

Vốn định gợi chuyện gì đó vui vui để Phúc Tuần bớt căng thẳng thật không ngờ nàng lại gợi trúng chuyện không nên gợi. Nhìn dáng vẻ thất thần của chàng, Lôi Vi không khỏi nhói lòng. Xem ra, nàng đã dọa chàng sợ hãi một trận rồi. Vận lực, nàng đưa tay lên kéo nhẹ ống tay áo của chàng. Thoát khỏi dòng ký ức, chàng vội quay lại nhìn nàng.

_ Giờ, em đã không sao nữa rồi. Anh đừng đau lòng nữa. Anh cứ như vậy, em không gánh nỗi tội đâu.

_ Nàng cũng biết tội nàng lớn thế nào sao?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bật cười.

Biết Phúc Tuần cố ý chọc mình song Lôi Vi chả thèm cãi lại.

_ Đã biết tội mình nặng như vậy thì nàng hãy ngoan ngoãn dùng cả đời này mà bù đặp cho ta đi.

_ Anh...anh ăn hiếp em!- Lôi Vi đẩy tông giọng lên cao một chút.

Không nói gì, Phúc Tuần nhìn Lôi Vi đầy trìu mến. Cuối cùng, chàng cũng được nhìn thấy gương mặt dỗi hờn đầy đáng yêu của nàng rồi. Nàng thật sự đã tỉnh lại và quay trở về bên chàng rồi.

_ Cảm tạ trời đất! Cuối cùng nàng cũng khỏe trở lại.

Dù cố giấu nhưng sự vỡ òa cũng như kích động đều không tự chủ được mà theo từng câu nói của Phúc Tuần càng lúc càng lộ rõ ra.

Bầu không khí bi thương đã bị xua tan từ lúc nào. Bao phủ khắp cả căn phòng rộng lớn lúc này là sự vui mừng và niềm hạnh phúc. Phúc Tuần cứ mãi ngắm nhìn Lôi Vi như vậy cứ như chàng sợ rằng chỉ cần chàng chớp mắt thôi, mọi thứ sẽ thay đổi, tất cả những gì chàng vừa mới trải qua cùng nàng chỉ là giấc mơ mà thôi.

_ Anh không mỏi sao?

Phúc Tuần nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Vậy anh không mệt à?

Phúc Tuần vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Nhưng...em đói!

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần mới sực nhớ ra mấy ngày nay nàng hôn mê bất tỉnh nào có ăn uống gì đâu nên giờ đói là phải rồi. Nhẹ nhàng đặt tay nàng xuống giường, chàng nhanh chóng tiến về phía cửa bảo Tiểu An Tử sai người làm đồ ăn khuya. Biết rõ nàng vốn không thích ăn cháo nên chàng dặn nấu cơm hơi nhão một chút để nàng dễ ăn.

Không lâu sau đó, Đồng Thảo đem đồ ăn vào. Nhìn thấy Lôi Vi ngồi dựa vào giường, nàng không khỏi mừng rỡ.

_ Lôi Vi! Cuối cùng muội cùng tỉnh rồi.- Chất giọng của Đồng Thảo nghẹn lại.- Mấy hôm muội hôn mê mọi người lo lắng cho muội lắm. Liễu Nhị tiểu thư, Quân Đài, Băng Tư, mọi người khi hay tin đều lo lắng cho muội vô cùng.

_ Để mọi người phải lo lắng rồi!- Chất giọng Lôi Vi trầm buồn.

_ Vậy nên, nàng phải mau chóng khỏe lại để những ai quan tâm nàng bớt lo lắng.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cầm lấy khay đồ ăn từ tay Đồng Thảo rồi đặt nó trên một cái bàn thấp ngay đầu giường.

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi quan sát từng động tác của Phúc Tuần. Chậm rãi, khoan thai và chứa đầy sự quan tâm khiến nàng có một cảm giác thật gần gũi, ấm áp. Cảm giác này như đưa nàng về với những quá khứ mơ hồ của thời đại mình. Tuy ba mẹ nàng thường xuyên bận rộn trong bệnh viện và không có thời gian chăm sóc ba anh chị em nàng, nhưng chỉ cần một trong ba người xảy ra chuyện như bị thương hay đau ốm...ba mẹ nàng đều bỏ hết công việc để về chăm sóc. Mỗi lần như vậy, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của họ, nàng không khỏi xót xa song cũng cảm thấy thật hạnh phúc, ấm áp biết bao.

Nhìn Phúc Tuần tự tay bón từng muỗng cơm, gắp từng miếng thức ăn cho mình, lòng Lôi Vi chợt trào dâng không biết bao nhiêu cảm xúc. Cảm giác thân thuộc ấy...thật dễ dàng để gọi tên.

Vừa ăn từng muỗng cơm, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Nhìn dáng vẻ của chàng, nàng thật muốn làm nũng biết bao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng không nỡ khiến chàng lo lắng thêm. Bất thần, nàng ngồi thẳng người lên, khi chàng vừa xoay người lại nàng lập tức ôm lấy chàng khiến chàng nhất thời không biết phản ứng sao.

_ Vi Nhi!- Phúc Tuần khẽ gọi tên Lôi Vi.- Nàng sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?

_ Không có!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Em chỉ muốn ôm anh thôi!

Không nói gì, Phúc Tuần nhẹ nhàng mỉm cười. Đặt muỗng vào chén rồi sau đó để tất cả lên cái bàn thấp ngay gần đó, chàng nhẹ nhàng vòng tay qua ôm Lôi Vi. Đã lâu lắm rồi chàng không được ôm nàng trong vòng tay thế này. Giờ được ôm nàng trong vòng tay, thật vui sướng biết bao. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, chàng tận hưởng niềm hạnh phúc không dễ gì có được này.

_ Vi Nhi!- Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần nhẹ nhàng dịch người Lôi Vi ra.- Ta hứa với nàng, từ nay trở đi ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.

Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười. Một nụ cười tươi nguyên. Thật nhẹ nhàng, gương mặt Phúc Tuần tiến lại gần gương mặt nàng. Từng chút, từng chút một. Và rồi không lâu sau đó, bờ môi chàng phủ lên bờ môi nàng. Một nụ hôn khẩn khoản và mãnh liệt. Nụ hôn đong đầy yêu thương, niềm hạnh phúc. Và mọi cảm xúc như vỡ òa trong nụ hôn ấy. Giây phút chàng nhìn thấy nàng bị vùi lấp trong tuyết, trái tim chàng như chết đi, nhưng thật không ngờ giờ nàng đã ngồi đây, ngay trước mắt chàng, trò chuyện cùng chàng, ôm chàng và đáp lại nụ hôn của chàng. Trên thế giới này còn gì tuyệt vời hơn điều này? Thật kỳ diệu!

_ Vi Nhi!- Đặt tay lên gò má của Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng nói.- Ta chưa bao giờ bắt nàng hứa điều gì. Nhưng lần này, chỉ riêng lần này thôi, hãy hứa với ta đừng bao giờ làm ta hoảng sợ như vậy nữa. Nhìn thấy cảnh tượng nàng bị vùi lấp trong tuyết, ta thực sự bị dọa đến mức hồn phi phách tán, đến mức có thể chết đi ngay lập tức. Vậy nên nàng có thể hứa với ta không?

Không nói gì, Lôi Vi đáp lại Phúc Tuần bằng một nụ hôn. Đó xem như là lời cam kết của nàng.

Đồng Thảo vốn ra ngoài đã lâu. Đứng hầu bên ngoài cửa, nàng gần như nghe rõ lời thì thầm của hai người với nhau. Gió đêm thổi mỗi lúc một lạnh khiến giọt nước mắt lăn trên gò má của nàng nhanh chóng bay đi nhanh đến nỗi nàng không hiểu tại sao mình lại khóc. Vì đau lòng? Vì vui mừng? Hay là vì oán giận? Nàng cũng không biết nữa.

*

Từ sau khi tỉnh lại cũng như khôi phục sức khỏe, Phúc Tuần kiên quyết giữ Lôi Vi ở Thuần Quân điện, không cho nàng trở về Túc Duyên các. Nàng đoán chàng là vì lo lắng cho nàng thái quá, sau cú sốc vừa rồi, lòng chàng luôn cảm thấy bất an nên không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt của mình. Vì vậy, nàng cũng không vội vàng ngỏ ý nói với chàng để nàng trở về Túc Duyên các. Song nhiều ngày rồi chàng vẫn không để nàng về khiến nàng quả thật cảm thấy đau đầu.

Bởi tình cảnh Lôi Vi gặp phải sao lại giống tình cảnh của Nhược Hy sau khi Ung Chính lên ngôi đến vậy? Nô tỳ không ra nô tỳ, chủ nhân không ra chủ nhân. Nàng thật không biết, rốt cuộc trong hồ lô của Phúc Tuần có cái gì. Hơi hé cửa sổ ra, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời cao. Một sắc đêm huyền diệu với từng bông tuyết bay lơ lửng giữa tầng không tạo nên một khung cảnh thật lãnh mạn của ngày đông. Từ khi ở Thuần Quân điện này, cuộc sống sinh hoạt thường ngày tuy bị xáo trộn nhưng không nhiều. Song điều khiến nàng cảm thấy phiền phức nhất chính là việc ngủ nghỉ. Thuần Quân điện tuy rộng lớn nhưng lại chỉ có một phòng ngủ đó chính là phòng ngủ của Thái tử. Và đây chính là vấn đề mấu chốt.

Lôi Vi đề nghị cho nàng ở gian phụ của điện, gần phòng của các cung nữ, thái giám trực đêm, Phúc Tuần lập tức gạt đi không thương tiếc. Chàng bảo nơi đó không phù hợp với nàng và bắt nàng ở tại Thuần Quân điện với chàng. Điều đó đồng nghĩa với việc hai người sẽ phải ngủ chung một phòng với nhau. Nàng dù là nữ nhi hiện đại nhưng cả hai không cưới hỏi hoặc chàng cũng chưa tuyên bố nạp nàng là thê thiếp mà nàng cứ như vậy ngủ chung giường với chàng...Haizzz!!! Thật không biết nên nghĩ thế nào cho thông.

Nhìn sự việc bên ngoài ai cũng chắc như đinh đóng cột, hai người ngủ chung với nhau. Song kỳ thực, dù cả ngày không rời nhau nửa bước, nhưng đến tối Phúc Tuần lại không ngủ trong phòng. Chàng bảo chính sự bận rộn cần giải quyết vậy là nhốt mình trong thư phòng đến khi lên triều. Nàng dám cá, chàng ngủ luôn trong ấy. Không kể thân phận chàng tôn quý như thế nào nhưng làm việc mệt mỏi mà nằm nghỉ trên ghế, chàng dù khỏe mạnh cũng không thể nào chịu được.

_ Không được! Nhất định phải giải quyết chuyện này dứt điểm!

Dứt câu, Lôi Vi cần lấy áo khoác ngoài của mình choàng vào rồi chạy đến thư phòng. Và quả nàng đoán không sai. Bên những bảng tấu chương đang phê duyệt, Phúc Tuần tựa đầu mình trên tay mà thiêm thiếp ngủ. Vì phải chăm sóc nàng, chàng đã gầy hẳn đi, giờ nếu để tình trạng này kéo dài, chàng không sớm thì muộn cũng sẽ gục mất. Càng nghĩ, nàng càng xót lòng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía Phúc Tuần. Lấy áo khoác treo ngay sau ghế cẩn thận, nàng nhẹ nhàng choàng vào cho chàng.

_ Vi Nhi!- Vừa mở mắt ra, Phúc Tuần vừa không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Vi.- Sao nàng lại ở đây? Sao nàng không đi nghỉ sớm đi?

_ Vậy còn anh?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa thuận theo ý của Phúc Tuần, ngồi lên đùi chàng.- Sao anh không nghỉ ngơi cho đàng hoàng mà lại ngủ như thế?

_ Ta còn tấu chương phải đọc.

Lí do Phúc Tuần đưa ra quả thực có thể thuyết phục người khác. Nhưng Lôi Vi càng lớn càng nhạy bén. Nên nàng hiểu ngay chàng đang nói dối.

_ Đừng có lừa em!- Vừa nói, Lôi Vi vừa hất hàm về phía tấu chương trên bàn.- Những tấu chương này anh đều đọc lúc chiều cả rồi. Vả lại anh là Thái tử chứ không phải là Hoàng đế. Số tấu chương anh đọc một ngày sao có thể nhiều hơn Hoàng thượng được?

Nghe Lôi Vi nói vậy Phúc Tuần thật không biết nói gì hơn ngoài cười trừ.

_ Cái miệng nhỏ của nàng vẫn không chịu tha cho ai cả.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay lên chỉ vào miệng Lôi Vi.

_ Không đùa đâu!- Vừa gạt tay Phúc Tuần ra, Lôi Vi vừa nói.- Đến khi nào anh mới chịu nghỉ ngơi đúng cách đây hả? Còn nữa, đến khi nào anh để em trở về Túc Duyên các?

_ Nàng tuyệt đối gạt bỏ suy nghĩ đó đi.- Phúc Tuần nghiêm giọng lại.- Ta sẽ không để nàng về Túc Duyên các nữa. Trên dưới trong Đông cung này, ai cũng biết nàng là nữ tử ta yêu thương nhất vậy mà vẫn có kẻ lợi dụng lúc ta vắng mặt tìm cách hãm hại nàng. Ta sẽ không để chuyện này có cơ hội tái diễn.

_ Nhưng em ở Thuần Quân điện này để làm cái gì? Chủ không ra chủ. Tớ không ra tớ. Cái gì cũng không rõ ràng cả.

_ Nàng ở đây làm nữ nhân của ta!

Một câu khẳng định chắc nịch của Phúc Tuần khiến Lôi Vi đơ toàn tập. Quả không hổ danh là Hoàng đế tương lai. Khi cần cứng rắn, tuyệt đối sẽ không mền lòng. Không được! Nàng phải nghĩ cách thuyết phục chàng mới được.

_ Muốn em làm nữ nhân của anh?- Lôi Vi đứng phắt lên.- Vậy cho em danh phận đi!

Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên nhìn Lôi Vi. Một người vô tư như nàng lại quan tâm đến danh phận hay sao? Chàng như không tin vào mắt mình.

_ Nàng muốn có danh phận?

_ Đúng vậy!- Lôi Vi khẳng định chắc nịch.- Em vốn vào cung với thân phận ca vũ. Dù được Thiên Phương Công chúa, anh, Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử, hay Tư Thái tử ra sức bảo vệ, ca vũ vẫn cứ là ca vũ. Vậy nên tự nhiên được đến Thuần Quân điện như thế này, anh muốn sau này mọi người nhìn em bằng ánh mắt gì? Nghĩ về anh như thế nào? Em không coi trọng danh phận. Nhưng em là con gái, em có nhân phẩm, tiết hạnh, danh dự cũng như lòng tự tôn của người con gái. Và những điều đó tuy không thể nuôi sống em nhưng một khi nó bị xâm hại, nó có thể giết chết em. Trên hết, em không muốn anh vì những điều tiếng này mà bị anh hưởng. Tại Thuần Quân điện, có một nữ nhân không rõ lai lịch gốc gác, lại chẳng có danh phận gì đang ngày ngày ở cùng Thái tử. Anh biết ở thời em, người ta gọi đó là gì không? Nói văn vẻ một tý là ngoại tình. Còn nói trần trụi đó là nuôi gái. Và những gã đàn ông nuôi gái, nếu bị phát hiện không những thê thảm trong đời tư, cuộc sống hôn nhân mà còn thê thảm trong công việc. Anh là người tốt và em yêu anh. Đối với em, anh là một nam nhân hoàn hảo, vậy nên em không cho phép bất kỳ việc xấu nào dù là nhỏ nhất vấy bẩn lên anh, kể cả việc đó có phải do em hay không.

Nghe Lôi Vi thao thao bất tuyệt như vậy, lòng Phúc Tuần ngập tràn niềm vui. Hạnh phúc cứ vậy mà lớn dần lên trong chàng. Bởi chàng không chỉ biết được nàng có muốn làm thê tử của chàng hay không mà còn biết được tình cảm nàng dành cho chàng đậm sâu bao nhiêu. Chàng không biết nàng có nhận ra điều ấy hay không, nhưng chàng nghe ra được. Vì chỉ có yêu nhau đậm sâu người ta mới không muốn người mình yêu bị vấy bẩn dù là nhỏ nhất. Nàng giờ, có thể không phải là người hiểu chàng nhất nhưng nàng chắc chắn là người yêu chàng nhất. Không nghĩ ngợi nhiều, chàng vội ôm lấy nàng. Và dường như vòng tay chàng đang mỗi lúc một tăng thêm lực.

_ Vi Nhi!- Phúc Tuần thì thầm.- Có những lời nói này của nàng, Phúc Tuần ta sống kiếp này không uổng phí tý nào.

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi không khỏi cảm thấy lùng bùng lỗ tai. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác mình vừa chui đầu vào rọ vậy. Nhưng cái rọ này...quả thật là do nàng can tâm tình nguyện chui vào.

_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi đầy hồ nghi.- Trong hồ lô của anh có bán thứ gì vậy?

_ Không nói cho nàng biết!- Vừa cười, Phúc Tuần vừa nói.- Nàng tốt nhất cứ ở yên ở Thuần Quân điện này dưỡng bệnh cho bổn Thái tử. Còn mọi việc cứ để bổn Thái tử lo.

_ Nhưng anh...

Vội buông Phúc Tuần ra, Lôi Vi lên tiếng. Nhưng chưa hỏi hết câu, chàng đã đặt ngón trỏ lên miệng nàng ra hiệu nàng im lặng.

_ Nàng yên tâm!- Phúc Tuần mỉm cười.- Ta không sao! Ta sẽ chăm sóc mình thật tốt để còn trù tính đại sự.

Cách nói lấp lửng của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi đau đầu. Nhưng không kịp để cho nàng nghĩ ngợi điều gì, chàng đã bế nàng lên.

_ Bây giờ nàng phải đi ngủ cho ta.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bế Lôi Vi rời khỏi thư phòng.

_ Phúc Tuần! Thả em xuống!

_ Không!

_ Này! Em đang là bệnh nhân đó. Anh có biết rằng không được ức hiếp người bệnh không hả?

_ Ta không ức hiếp nàng!- Phúc Tuần cãi lại.- Ta là đang chăm sóc nàng cẩn thận, chu đáo để nàng khỏi chạy lung tung.

Cách nói đầy ám chỉ này của Phúc Tuần không khỏi khiến Lôi Vi rùng mình. Nhưng có lẽ do nàng trước kia đọc quá nhiều ngôn tình nên suy diễn lung tung cũng nên. Mong là vậy!

--------------------------------

[1] Tâm kinh đảm chiến: cực kỳ sợ hãi.

--------------------------------

Hết chương 89