Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 88: Giành giật với Tử thần




Lôi Vi không biết bản thân mình đã bất tỉnh bao lâu rồi...

...Nàng chỉ biết rằng nàng đã nằm dưới nền đất lạnh rất lâu, rất lâu...

Lâu đến nỗi có lẽ tuyết đã vùi lấp cơ thể nàng...

...Lâu đến nỗi nàng cảm nhận được từng sợi nơ-ron thần kinh của nàng đang dần bị đóng thành băng.

Đột nhiên sau đó nàng nghe thấy hơi ấm lan truyền khắp toàn thân nàng. Nàng cảm nhận được hơn thở gấp gáp phả liên tục vào gương mặt mình. Cứ như kẻ đang mắc kẹt giữa dòng sông băng lạnh giá được ai đó với tay và đưa lên bờ, ủ ấm cho mình.

Nghe tiếng bước chân gấp gáp, Lôi Vi thật muốn mở mắt ra xem người đó là ai và nói với người đó rằng nàng không sao. Ba anh chị em nàng từ nhỏ vì ba mẹ thường xuyên bận rộn trong bệnh viện để giành giật sự sống từ tay Tử thần cho bệnh nhân, nên đã sớm học cách tự lập rồi. Vì vậy, nàng không muốn người đó vì mình mà lo lắng, bất kể người ấy là ai. Nàng cố mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi. Đôi mắt nàng dường như đã bị đông thành đá rồi nên không thể nào mở ra được. Bực mình thật!

Không lâu sau đó, Lôi Vi cảm nhận được người đó đưa nàng vào một nơi rất ấm áp. Người đó đặt nàng xuống một chiếc giường êm ái như nhung. Hơi ấm cùng sự dịu dàng khiến nàng càng lúc càng buồn ngủ. Khẽ mỉm cười, nàng chậm rãi khép lại tâm trí của mình. Nhưng...sao người đó lại đặt nàng nằm sấp thế này? Người đó liệu có biết nằm sấp không tốt cho sức khỏe không? Thật bực mình! Nàng muốn xoay người lại song chưa kịp xoay người một loạt cơn đau truyền đến khiến não nàng muốn nổ bung. Miệng muốn hét lên nhưng không thể hét được. Tại sao lại như thế này? Người đó, người vừa mới cho nàng chút hơi ấm đó tại sao lại tàn nhẫn với nàng đến vậy. Đau quá! Rát quá! Cứ như có lửa cháy vậy! Có ai có thể dập tắt ngọn lửa đó giúp nàng không? Nó sắp thiêu đốt nàng rồi! Nàng không tài nào chịu nổi nữa...

Cứ vậy, cứ vậy vừa lấy lại chút ý thức, Lôi Vi lại để vuột mất nó khỏi tay mình...

...Và lần này nàng không biết đến khi nào nó mới chịu trở về với nàng...

...Hay là không bao giờ.

*

"_ Vi Nhi! Vi Nhi!

Vừa bước vào trong Hàn Băng động, Phúc Tuần vừa gọi tên Lôi Vi. Thật kỳ lạ! Chỉ vừa mới nãy thôi hai người chơi rất vui vẻ, rồi không hiểu sao nàng đột nhiên biến mất. Chàng chạy khắp nơi tìm nàng cuối cùng lại đến nơi này. Vội kéo áo khoác lên, chàng vào sâu bên trong động.

_ Vi Nhi! Nàng đâu rồi?- Vừa gọi tên Lôi Vi, Phúc Tuần vừa đưa mắt nhìn xung quanh.- Vi Nhi! Nàng có trong này không? Nếu có thì lên tiếng đi.

Bước chân đang bước nhanh của Phúc Tuần lập tức khựng lại. Chàng như linh cảm có điều gì đó chẳng lành.

_ Vi Nhi! Nàng ở đâu? Ra đây đi! Đừng dọa ta!

Vừa hét lên, Phúc Tuần vừa đưa mắt nhìn khắp tứ phía, không bỏ qua một ngóc ngách nhỏ nào để tìm Lôi Vi. Trái tim chàng như đập liên hồi chẳng khác nào trống trận.

_ Vi Nhi! Nàng ở đâu?

_ Phúc Tuần!

Trong không gian lạnh giá vọng lên tiếng nói của Lôi Vi. Phúc Tuần vội đưa mắt tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, chàng nhìn thấy nàng.

_ Em ở đây!- Lôi Vi tươi cười nói.

_ Nàng muốn dọa chết ta sao?- Cau mày, Phúc Tuần nhẹ nhàng trách móc.

_ Anh lại đây đi!

Không nói gì, Phúc Tuần nhanh chóng tiến về phía Lôi Vi. Càng tiến lại gần nàng, chàng càng nhận ra nàng mỗi lúc một yếu mệt. Nụ cười trên môi nàng cũng đã trở nên gượng gạo mấy phần.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần càng lúc càng trở nên lo lắng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Phúc Tuần vội chạy nhanh về phía Lôi Vi. Nhưng chạy chưa được bao lâu, chàng đã phải dừng khựng lại khi thấy máu đang loang nổ khắp phần thân dưới của váy nàng.

_ Vi Nhi!- Phúc Tuần hét lên.

Nhận ra điều gì đó bất ổn, Lôi Vi vội nhìn nhanh xuống dưới và không khỏi kinh ngạc. Nàng đưa mắt hướng về phía Phúc Tuần. Thật bi thống!

_ Phúc...Phúc...

Chỉ kịp gọi tên Phúc Tuần. Sau đó toàn bộ cơ thể Lôi Vi ngã rạp xuống đất như một cái cây. Sau đó...rất nhanh sau đó, toàn bộ thân thể nàng bị vùi lấp. Phúc Tuần dù cố gắng đến đâu cũng không thể nào chạy lại kịp. Đến khi toàn thân nàng đóng băng, cơ thể chàng bị một lực nào đó hất văng ra khỏi động.

_ Vi Nhi! Không"

_ Không! Vi Nhi!

Vừa ngồi bật dậy, Phúc Tuần vừa hét lên. Lúc này chàng mới nhận ra những gì mình vừa thấy chỉ là một giấc mơ. Nhưng tại sao nó lại đáng sợ đến vậy.

_ Thái tử!- Bên ngoài chất giọng Tiểu An Tử gấp gáp và đầy lo lắng.- Người không sao chứ ạ?

_ Ta không sao!- Vừa thở ra, Phúc Tuần vừa nói.- Giờ là canh mấy rồi?

_ Hồi Điện hạ! Vừa sang canh tư ạ.

_ Uhm! Lui ra đi!- Vừa tính nằm xuống, nhưng sức nhớ ra điều gì đó, Phúc Tuần lại quay về phía cửa.- Khoan đã!

_ Điện hạ có gì phân phó ạ?

_ Trời sáng, ngươi sai Tiểu Đậu Tử đến triều phòng tìm Mục Bảo Quán và Từ Trọng Sinh đến gặp ta.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa kéo mềm lên cao để Lôi Vi không bị lạnh.

_ Vâng!

_ Được rồi! Ngươi đi nghỉ đi!

Dứt câu Phúc Tuần chậm rãi nằm xuống bên cạnh Lôi Vi. Chàng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve gò má đang tái nhợt của nàng. Cảm nhận nàng đang dần ấm lên, khoé môi chàng nhẹ nhàng cong lên.

_ Vi Nhi! Nàng nhất định sẽ tỉnh lại. Sau đó, ta sẽ không để nàng rơi xa ta một bước. Khi ấy, những gì ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ trở thành sự thật. Chúng ta sẽ ngày ngày quấn quýt bên nhau không rời. Cùng nhau vui đùa, đi đâu cũng có nhau. Mùa xuân cùng nhau lên Linh Vi đình ngắm cảnh. Mùa hạ cùng nhau dạo hồ. Mùa thu ta sẽ dẫn nàng về Mạnh Cát viện xem Tử Vi trổ hoa lần cuối cùng. Mùa đông chúng ta sẽ ngắm Phù dung nở hoa giữa tuyết rơi. Cùng nhau làm những việc nàng yêu thích. Cứ vậy đến khi cả hai chúng ta già đi. Thậm chí, nếu nàng muốn tự do ngao du khắp nơi trong nhân gian, ta cũng sẽ không lưỡng lự mà từ bỏ thân phận Thái tử này để cùng nàng ngao du. Vậy nên, Vi Nhi, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nàng không được rời bỏ ta! Ta không cho phép! Nàng có nghe thấy không? Ta không cho phép nàng rời bỏ ta!

Ôm lấy Lôi Vi, Phúc gục vào bờ vai của nàng. Và đôi vai của chàng nhẹ run lên. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má chàng rồi nhẹ nhàng rơi xuống vai áo của nàng. Nhớ lại cảnh chàng nhìn thấy nàng bị vùi trong tuyết chàng không khỏi sợ hãi.

Phúc Tuần còn nhớ rất rõ mới lúc chiều thôi, vừa về đến kinh thành, chàng định bụng sau khi diện kiến phụ hoàng xong sẽ đến Túc Duyên các dẫn nàng về Trùng Hoa viên chơi, ngắm Phù dung nở hoa. Nhưng khi chàng vừa vào đến Tây môn Bạch Hổ, chàng đã thấy Tiểu An Tử đi qua đi lại không yên. Dáng vẻ của hắn khiến chàng không khỏi lo lắng.

"_ Tiểu An Tử!- Vừa thắn dây cương, Phúc Tuần vừa hỏi Tiểu An Tử.- Sao ngươi lại ra đây?

_ Thái tử! Cát Tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi!

Nghe Tiểu An Tử nói vậy, hốt nhiên mặt Phúc Tuần cắt không còn giọt máu. Vội vàng xuống ngựa, chàng quay về phía Tiểu An Tử truy vấn.

_ Ngươi nói cái gì? Vi Nhi xảy ra chuyện gì?

_ Cát Tiểu thư bị Hoắc Thừa huy phạt đánh, sau đó còn bị bắt quỳ giữa sân của Nhã Khiết viên. Không có lệnh của Hoắc Thừa huy, Cát Tiểu thư không được đứng lên. Từ trưa đến giờ, Cát tiểu thư đã quỳ hơn hai canh giờ rồi. Giờ...giờ không biết Cát Tiểu thư sao rồi.

Không nghe Tiểu An Tử nói hết câu, Phúc Tuần đã vội phóng như bay về Đông cung. Vừa chạy, chàng vừa hỏi rõ sự tình.

_ Ngươi nói sự tình ta nghe xem.

_ Trưa nay, Hứa Lương viên có tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại Phiêu Dao các. Trong bữa tiệc có cho gọi ca vũ. Cát Tiểu thư cùng các ca vũ khác đang múa bỗng nhiên nàng ấy bị ngã va vào bàn của Hoắc Thừa huy chẳng những vậy lồng đèn của nàng ấy còn ngã đổ, bắt lửa khiến y phục của Hoắc Thừa huy bị cháy. Vì tức giận nên Hoắc Thừa huy đã ra lệnh phạt Cát Tiểu thư bốm mươi trượng rồi...

_ Bốn mươi trượng?- Phúc Tuần thất kinh.- Nàng ta muốn đòi mạng Vi Nhi hay sao mà đánh nàng ấy bốn mươi trượng? Sau đó thế nào?

_ Sau đó...phạt Cát Tiểu thư phải quỳ giữa sân của Nhã Khiết viên ạ. Không có lệnh của Hoắc Thừa huy, Cát Tiểu thư không được đứng lên. Những ai cầu xin cho nàng ấy đều phải chịu phạt và...

_ Và sao?- Phúc Tuần vội hỏi.

_ Và bản thân nàng ấy sẽ bị gia tăng hình phạt. Khi nô tài hay tin thì Cát Tiểu thư đang bị phạt quỳ ạ.

Hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trái tim của Phúc Tuần cứ thế rơi vào bể trầm luân.

_ Tại sao? Tại sao ngươi lại nhận tin trễ đến vậy?

_ Nô tài...nô tài thực sự không biết. Nô tài nghĩ rằng có người đã phong tỏa tin tức, không cho những người ở Thuần Quân điện biết. Chỉ đến khi hai nô tài chấp lệnh phạt Cát Tiểu thư chạy đến báo với nô tài, nô tài mới biết. Khi biết tin nô tài đã vội đến Hành Đức cung để tìm Thất Hoàng tử nhưng Ngài ấy cùng các vị Vương gia, Hoàng tử nghị sự với Hoàng thượng nên nô tài không dám làm phiền. Còn các vị Nương nương...nô tài lại càng không dám. Vì vậy chỉ có thể đến Tây môn chờ Thái tử.

Cổng Đông cung hiện ra ngay trước mắt. Nhìn sắc mặt của Phúc Tuần, đám người hầu chưa kịp mừng rỡ đã phải vội vàng lui đi để tránh gặp chuyện.

_ Tại sao nàng ta lại trở nên ngang ngược đến vậy? Chẳng phải trước khi ta đi, nàng ta rất nhu mì sao?

_ Thứ lỗi cho nô tài nói thẳng. Có lẽ là vì đêm hôm đó mà ra.

Không nói gì, Phúc Tuần vẫn băng băng về phía Nhã Khiết viên. Tiểu An Tử nói vậy, chàng đã hiểu rõ sự tình đôi phần.

_ Sau khi Điện hạ đi, khắp hậu cung đều lan truyền tin...Người đã lâm hạnh Hoắc Thừa huy.

_ Nực cười!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy phẫn nộ.- Ở đâu ra tin đó?

_ Tin này đã lan truyền khắp hậu cung nô tài không cách nào thu xếp được. Hoắc Thừa huy dựa vào đó nên đã gây chuyện với Cát Tiểu thư một lần. May lần đó được Lệ phi giải vây.

Trong màu trắng muốt của tuyết trắng nổi rõ lên một đám tuyết màu đỏ trông thật nhức mắt. Nhìn thấy cảnh này tim Phúc Tuần như ngừng đập. Không nghĩ ngợi gì, chàng vội lao đến phủi hết lớp tuyết trên người Lôi Vi rồi bế nàng lên.

_ Vi Nhi! Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa lay người Lôi Vi.- Tỉnh lại đi! Ta về rồi đây!

Gương mặt Lôi Vi tái nhợt không có chút sinh khí, toàn thân nàng lạnh toát chẳng khác nào một tảng băng. Vội cởi áo choàng ra đắp cho nàng, chàng nhanh chóng bế nàng lên.

_ Mau gọi tất cả Thái y đến Thuần Quân điện cho ta!

Dứt câu Phúc Tuần bế Lôi Vi về thẳng Thuần Quân điện. Vừa về đến nơi chàng sai người đóng tất cả các cửa lại, đặt lò than xung quanh giường để giữ ấm cho nàng. Sau đó, chàng sai Tử Huyền nhanh chóng thay cho nàng một bộ y phục mới, khô ráo. Song việc thay y phục vốn dễ dàng lại trở nên khó khăn khi máu từ vết thương đã khô khiến y phục của nàng dính chặt vào người. Đám cung nữ phải thận trọng gỡ từ từ, tránh để vết thương nặng hơn.

Cả Thái y viện sau vụ Thái hậu suýt bị ngất trong Ngự hoa viên giờ lại được dịp náo loạn. Tất cả những Thái y giỏi nhất đều được đưa đến Thuần Quân điện để thăm khám cho Lôi Vi. Nhưng xem mạch tượng lẫn vết thương của nàng không vị Thái y nào dám ngẩng mặt lên hồi báo.

_ Nói! Nàng thế nào rồi?- Phúc Tuần hạ lệnh.

Nhìn nhau trong giây lát, họ gật đầu thống nhất với nhau.

_ Hồi Thái tử! Vết thương chỗ bị đánh khá nghiêm trọng khiến Cát Tiểu thư mất máu khá nhiều. Cũng may...vì trời lạnh nên máu đã đông lại và ngừng chảy. Nhưng tình hình vẫn không khả quan.

_ Mạnh tượng của Cát Tiểu thư rất yếu.

_ Hơi thở chỉ còn thoi thóp. Chúng thần e rằng...Cát Tiểu thư khó lòng qua khỏi.

Từng câu từng chữ của các Thái y chẳng khác nào những nhát dao đâm thẳng vào tim Phúc Tuần.

_ Con tiện nhân đó! Ta phải xả mối hận này!

Dứt câu, Phúc Tuần vội quay gót, định bụng sẽ đến thẳng Nghinh Nga đài của Hoắc Tương Nguyệt để hạch tội, nếu cần thiết chàng cũng chẳng ngại bắt nàng ta đền mạng cho Lôi Vi.

_ Thái tử!- Quỳ xuống đất, Tiểu An Tử vội giữ lấy chân Phúc Tuần.- Xin Người bớt giận. Giờ quan trọng nhất là phải cứu được Cát Tiểu thư ạ.

Nghe Tiểu An Tử nói vậy, Phúc Tuần lập tức dừng khựng bước chân mình lại. Phải rồi! Quan trọng nhất là phải cứu được Lôi Vi, chuyện xử tội Tương Nguyệt để sau vậy. Xem như hôm nay nàng ta may mắn!

Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần lấy lại bình tĩnh rồi quay về phía các Thái y.

_ Các ngươi nghe cho kỹ đây! Ta không biết các ngươi dùng cách gì, các ngươi nhất định phải cứu sống Vi Nhi cho ta. Cứu được nàng ấy, ta sẽ trọng thưởng.

Nghe Thái tử hạ lệnh, các Thái y vội vàng quay về phía Lôi Vi thăm khám một lần nữa rồi bàn bạc với nhau.

_ Chúng thần sẽ làm thuốc để đắp lên vết thương bị đánh và vết thương do bị trật chân của Cát Tiểu thư. Bên cạnh đó, Chúng thần cho rằng nên để Cát Tiểu thư ngâm mình trong nước ấm có dược liệu để giúp việc lưu thông khí huyết tốt hơn. Có như vậy, Cát Tiểu thư sẽ từ từ hồi phục trở lại.

_ Được! Các ngươi đi làm ngay đi! Tính mệnh của chúng ta giao cả cho các ngươi.

Câu cuối cùng của Phúc Tuần khiến những ai có mặt trong phòng không khỏi cả kinh. Mặt ai nấy cũng tái mét. Họ như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Ngay lập tức các vị Thái y vội vàng ra ngoài làm việc không dám chậm trễ."

_ Vi Nhi!- Sự thống khổ hiện lên thật rõ ràng trong giọng nói của Phúc Tuần.- Trở về với ta đi! Ta xin nàng! Xin nàng hãy trở về với ta!

Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần ngẩng mặt lên nhìn ngắm gương mặt vẫn còn đang nhợt nhạt của Lôi Vi. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt len ra khỏi khóe mắt của nàng rồi lăn dài. Nhìn thấy nó, lòng chàng không khỏi khấp khởi vui mừng.

_ Vi Nhi! Nàng nghe thấy ta nói phải không? Ta biết nàng nghe thấy những gì ta nói, vậy nên nàng mới khóc. Vi Nhi! Ta không cầu xin nàng điều gì cả. Ta chỉ cầu xin nàng hãy dùng ý chí của mình để bình phục trở lại. Bởi ta tin rằng, nàng không muốn rời bỏ nhân gian như thế này. Vi Nhi vì ta, vì chính bản thân nàng, nàng nhất định phải khỏe trở lại. Ta sẽ ở đây chờ nàng, chờ nàng tỉnh lại.

Dứt câu, Phúc Tuần nhẹ đặt một nụ hôn thật lâu và sâu lên trán Lôi Vi. Làn da nàng đã không còn lạnh cóng như hôm qua nữa, song nàng vẫn cần được sưởi ấm liên tục. Nhẹ nhàng nằm xuống, chàng kéo mền lên cao hơn và ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng.

_ Vi Nhi! Nàng nhất định sẽ khỏe lại. Nhất định!

*

Sáng! Từng tia nắng vàng nhẹ nhàng chiếu vào phòng báo hiệu một ngày nắng hiếm hoi giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Hít một hơi đầy căng, Phúc Tuần chậm rãi mở mắt ra. Việc đầu tiên chàng làm chính là đưa tay sờ lên trán Lôi Vi. Nàng đã ấm lên rất nhiều. Tuy vẫn còn nhợt nhạt nhưng đôi gò má đã dần lấy lại sắc hồng.

_ Điện hạ!- Bên ngoài tiếng Tiểu An Tử vọng vào.- Trần Thái y đã tới! Hai vị Thị lang cũng đang chờ Điện hạ tại thư phòng.

Nhanh chóng ngồi dậy, Phúc Tuần kéo mền lên cao cho Lôi Vi sau đó rời khỏi giường.

_ Cho Trần Thái y vào vào!

Dứt câu, Phúc Tuần đi thay y phục rồi nhanh chóng đến thư phòng phân phó công việc cho Từ Trọng Sinh và Mục Bảo Quán rồi trở vào. Lúc chàng trở lại, Trần Thái y vẫn đang chẩm mạch cho Lôi Vi. Nhìn vẻ trầm ngâm suy tư và có chút gì đó xuất thần của ông ta, chàng không khỏi lo lắng.

_ Nàng thế nào rồi?- Phúc Tuần điềm đạm hỏi.

Sau một hồi cùng một nữ y đi theo xem xét kỹ lưỡng thần sắc cũng như các nơi bị thương trên người Lôi Vi, Trần Thái y nhanh chóng quay về phía chàng mà tâu:

_ Hồi Điện hạ! Cát Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.

Nghe Trần Thái y nói vậy, Phúc Tuần thở ra một tiếng nhẹ nhỏm. Lôi Vi cuối cùng cũng đã sống lại rồi. Thật là tốt biết bao!

_ Giờ, thần sẽ đi sắc thuốc để giúp Cát Tiểu thư sớm bình phục sức khỏe.

_ Được!- Vừa gật đầu, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.

Chờ Trần Thái y và nữ y kia đi khỏi, Phúc Tuần mới tiến lại gần Lôi Vi. Mỉm cười ngắm nhìn nàng. Cả gương mặt từ hôm qua giờ bị căng cứng của chàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi phần. Nhưng khi nhìn vào đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại của nàng, chàng không khỏi xót lòng. Dù đã qua cơn nguy kịch rồi, song nàng đang rất đau. Có lẽ những gì đã trải qua ngày hôm quá khiến nàng không chỉ đau đớn về thể xác mà cả tinh thần nữa.

Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần đứng thẳng lên.

_ Tử Huyền!

Rất nhanh sau đó, Tử Huyền vội có mặt trong phòng.

_ Điện hạ có gì phân phó ạ?

_ Ngươi ở đây chăm sóc Cát Tiểu thư cho ta. Ta ra ngoài một lúc sẽ về liền. Tiểu An Tử sẽ đến Túc Duyên các bảo Đồng Thảo qua đây phụ giúp ngươi.

_ Vâng!

Sau khi phân phó cũng như căn dặn Tử Huyền kỹ càng, Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi Thuần Quân điện, thẳng tiến đến Nghi Nga đài. Chàng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến Lôi Vi. Vậy nên chàng nhất định phải cảnh cáo Hoắc Thừa huy, chàng không để bất kỳ thê thiếp nào của mình ức hiếp nàng.

Nghĩ vậy, Phúc Tuần nhanh chóng tiến vào sân Nghinh Nga đài. Nhưng vừa thấy đám thái giám, cung nữ đứng bên ngoài chàng không khỏi cảm thấy khó hiểu.

_ Thái tử cát tường!

Đám thái giám cung nữ đứng bên ngoài vội tung hô.

_ Đứng lên cả đi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa mắt nhìn một lượt.- Thái hậu đang ở đây?

_ Vâng ạ! Thái hậu...đang trò chuyện cùng Hoắc Thừa huy ạ.

_ Ngươi vào trong nói với Thái hậu là ta tới.

_ Vâng!

Dứt câu nàng cung nữ kia nhanh chóng vào trong Nghinh Nga đài. Và chỉ một lát sau nàng đã trở ra.

_ Thái hậu cho gọi Điện hạ vào trong ạ.

Gật đầu một cái, Phúc Tuần nhanh chóng bước vào. Bên trong Nghinh Nga đài, Minh Đức Thái hậu đang ngồi bên trên, phía sau Phùng Công công đang đứng hầu, còn Tương Nguyệt đang quỳ ngay bên dưới. Bầu không khí dường như khá căng thẳng.

_ Nhi thần xin thỉnh an Thái hậu. Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

_ Thái tử đứng lên đi!

Vừa liếc nhìn Phúc Tuần, Minh Đức Thái hậu vừa liếc nhìn sang Tương Nguyệt lúc này đã tỏ thái độ sợ hãi.

_ Thái tử sáng nay tại sao lại không lên triều mà lại tới đây?- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu trầm ổn.

_ Hồi Thái hậu! Nhi thần đến là để dạy dỗ tiểu thiếp của mình ạ.

Phúc Tuần cố ý nhấn mạnh bốn chữ "dạy dỗ tiểu thiếp" khiến Tương Nguyệt cắt không còn giọt máu. Nàng ta vốn chỉ biết chàng là một người ôn nhu, nho nhã đối xử tốt với mọi người chứ không hề biết chàng quyết đoán đến mức nào, cứng rắc đến mức nào và lãnh khốc đến mức nào.

_ Vì chuyện nữ nhi thường tình mà bỏ bê triều chính, Thái tử cho rằng đây là cốt cách của một Hoàng đế tương lai hay sao?

_ Hồi Thái hậu! Người xưa có câu "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" [1]. Nếu việc trong gia đình không thể lo chu toàn, sao có thể chuyên tâm trị quốc và bình thiên hạ được ạ? Vả lại Thái hậu hôm nay đến đây hẳn đã biết Hoắc Thừa huy đã làm việc tốt gì. Chuyện này sao có thể xem là nữ nhi thường tình được nữa?

Nghe cách đối đáp của Phúc Tuần, Minh Đức Thái hậu biết chàng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Song Hoắc Tương Nguyệt là nhi nữ của Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy, sau này ông ta sẽ giúp đỡ chàng rất nhiều trong chuyện triều đình và sẽ là chỗ dựa vững chắc giúp chàng lên ngôi. Người không thể để sự việc càng lúc càng lớn được. Người tuy dạo gần đây đã bắt đầu có cái nhìn khác về Lôi Vi, nhưng không thể không nghĩ cho toàn cục, không thể để tương lai xảy ra một trận tanh phong huyết vũ [2] giữa các huynh đệ Phúc Tuần được.

_ Những chuyện hậu cung này nên để người đứng đầu hậu cung như Ai gia hoặc Hoàng hậu giải quyết. Về sau sẽ là Mạnh Lương đệ giải quyết. Điện hạ không nên quá bận tâm.

Đúng vậy! Chuyện hậu cung Phúc Tuần vốn dĩ không quan tâm. Nhưng phàm những chuyện liên quan đến Lôi Vi dù nhỏ hay lớn chàng đều để tâm.

_ Vậy nhi thần dám hỏi, Thái hậu đã giải quyết thế nào ạ?

_ Hoắc Thừa huy đã nói rõ sự tình cho Ai gia nghe rồi. Sự tình chẳng có gì to tát cả. Chẳng qua nó nhất thời tức giận nên hồ đồ thôi.

Minh Đức Thái hậu càng nói, Phúc Tuần càng ngùn ngụt lửa giận. Chuyện liên quan đến mạng người vậy mà lại có thể dùng mấy chữ "chẳng có gì to tát", "nhất thời tức giận nên hồ đồ" để giải thích sao?

_ Hoắc Thừa huy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay về phía Tương Nguyệt.- Những gì nàng đã giải thích với Thái hậu có thể nói lại một lần cho bổn Thái tử ta nghe được không?

_ Chuyện này...- Tương Nguyệt tỏ ra lúng túng.

_ Ngươi cứ thuật lại những gì đã giải thích với Ai gia cho Thái tử nghe đi.

Chất giọng của Minh Đức Thái hậu chắc nịch dường như Người rất tin vào những gì Tương Nguyệt đã giải thích.

_ Hồi Thái tử!- Không còn cách nào, Tương Nguyệt đành thuật lại.- Thiếp đã giải thích với Thái hậu rằng, hôm qua trong buổi sinh thần của Hứa Lương viên, Cát Lôi Vi chẳng may ngã vào người thiếp khiến lửa trong lồng bắt lửa đốt bộ y phục của thiếp. Thiếp vì nhất thời tức giận nên đã phạt đánh và phạt quỳ nàng ấy.

_ Chuyện này tuy Thừa huy có chỗ không phải nhưng Lôi Vi cũng có lỗi. Tại sao lại không biết lượng sức như vậy chứ?

Câu chót đuôi của Minh Đức Thái hậu khiến Phúc Tuần không khỏi hồ nghi. Không biết lượng sức là thế nào? Lôi Vi xưa nay tuy vô tư không lo nghĩ chuyện gì, lại trông nàng có vẻ nhởn nhơ đến độ khiến chàng không ít lần nghĩ rằng nàng liều lĩnh hơn là bản lĩnh nhưng nàng rất cẩn trọng, trừ khi quá nóng giận còn bình thường nàng không bao giờ làm những việc mà không suy nghĩ trước sau, không chắc chắc. Và buổi biểu diễn hôm qua cũng không phải là một ngoại lệ. Vậy nên "không biết lượng sức mình" của Thái hậu phải chăng là có ý khác? Rất nhanh sau đó chàng tìm ra câu trả lời và không khỏi tức giận.

_ Không biết lượng sức mình? Ý gì Thái hậu là gì ạ?- Gắng giữ bình tĩnh, Phúc Tuần cất tiếng hỏi Thái hậu.- Là Lôi Vi vũ đạo kém không thể tham gia biểu diễn nên để xảy ra sự cố này? Nếu vậy, phải nên trách tội của Trưởng quản ca vũ tại Nhã Khiết viên vì không nắm rõ thực lực của ca vũ mình quản lý. Hơn nữa, thưa Thái hậu, Lôi Vi xưa nay luôn là người biết tự lượng sức mình, nàng sẽ không bao giờ làm những việc mình không chắc chắn. Vậy nên nhi thần mạo muội hỏi Thái hậu, "không biết lượng sức mình" ở đây có nghĩa là gì?

_ Thái tử đang chấp vấn...

_ Có phải là...- Phúc Tuần cắt ngang câu nói của Thái hậu. Chàng chậm rãi quay về phía Tương Nguyệt.-...ý của Người là Lôi Vi có dã tâm hại Thừa huy nhưng bất thành? Nếu thật sự như vậy thì đây là lời giải thích nực cười nhất mà nhi thần được nghe. Bởi vì nếu nàng ấy thật sự có dã tâm này, nàng ấy sẽ không ngốc đến nổi tự mình ra mặt để thực hiện kế hoạch hãm hại đầy sợ hở khiến bản thân mình phải thê thảm đến vậy.- Hít một hơi thật sâu, chàng quay về phía Thái hậu.- Hẳn Thái hậu chưa biết được hình phạt của Thừa huy dành cho Lôi Vi lúc nàng ta nhất thời tức giận phải không? Bốn mươi trượng! Bốn mươi trượng với một nữ nhi trói gà không chặt làm sao có thể chịu nổi? Đã vậy nàng ta còn phạt Lôi Vi quỳ ngay giữa sân Nhã Khiết viên trong tiết trời giá lạnh. Nàng ấy vốn rất mẫn cảm với cái lạnh lại vừa phải chịu phạt bốn mươi trượng, Thái hậu, với hình phạt này Hoắc Thừa huy rõ ràng có ý muốn giết chết Lôi Vi. Chưa dừng lại đó, nàng ta còn giận cá chém thớt. Nói rằng những ai dám cầu xin cho Lôi Vi sẽ bị chịu phạt theo và bản thân Lôi Vi sẽ bị gia tăng hình phạt. Thái hậu, Người nói đây có thể là chuyện nhỏ sao? Vì chuyện nhỏ này, nếu nhi thần không về kịp e rằng...Vi Nhi...sớm đã không còn mạng rồi.

Cùng với sự tức giận, càng nói chất giọng của Phúc Tuần càng nghẹn lại. Trong khi đó, Minh Đức Thái hậu không khỏi bàng hoàng. Hình phạt này quả thật quá sức chịu đựng với một nữ nhi bình thường. Nhất thời Người không biết phải nói thế nào.

_ Không có!- Vừa nức nở, Tương Nguyệt vừa kéo áo Phúc Tuần cầu xin.- Thiếp không hề có ý giết nàng ta đâu Thái tử. Thiếp chỉ muốn trừng phạt nàng ta để nguôi cơn giận. Hình phạt...hình phạt...thiếp cảm thấy vì không quá nặng nên mới...

_ Không có giết chết? Không quá nặng?- Phúc Tuần phẫn nộ.

Không kiềm được sự tức giận của mình, Phúc Tuần đẩy Tương Nguyệt một cái sau đó tát nàng ta một cái trời giáng vào mặt khiến không chỉ nàng ta mà ngay cả Thái hậu cũng thất kinh.

_ Thái tử!- Vội đứng lên, Thái hậu quát.

Lửa giận đã bốc lên khó lòng kiềm lại được. Phúc Tuần như không nghe thấy những gì Thái hậu nói, chàng nhanh chóng tuốt kiếm ra khiến Tương Nguyệt cắt không còn giọt máu. Rất nhanh sau đó chàng chém cái bàn ngay phía sau nàng ta gãy làm đôi.

_ Nếu ngươi còn dám làm tổn hại đến Lôi Vi, bất kể ngươi là nhi nữ của Hoắc gia lẫy lừng danh tiếng, bất kể phụ thân ngươi lập được bao nhiêu chiến công hiển hách cho triều đình, ta cũng sẽ khiến ngươi giống chiếc bàn này.

_ Có ta ở đây, Thái tử dám cuồng ngôn?

Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Thái hậu.

_ Thái hậu! Vi Nhi là cả mạng sống của nhi thần, cho nên nhi thần không cho phép bất kỳ ai làm nàng ấy tổn thương hay phải chịu bất kỳ ấm ức nào.

Từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nhìn thẳng vào mắt Phúc Tuần, Minh Đức Thái hậu như thấy được từng tia máu của sự tức giận và sự gồng mình để nước mắt không chảy ra. Đây là lần đầu tiên bà thấy đứa cháu này của mình phẫn nộ đến vậy, quyết liệt đến vậy. Nếu nó quan tâm Ngọc Nhạn dù chỉ một chút như vậy thì thật tốt biết bao.

_ Nhi thần xin cáo lui!

Dứt câu, Phúc Tuần cho gươm vào chuôi rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi Nghinh Nga đài trở về Thuần Quân điện.

Trong khi đó, bên trong Thuần Quân điện là một bầu không khí tràn ngập sự lo lắng.

_ Thái y!- Chất giọng của Đồng Thảo tràn ngập sự lo lắng.- Cát Tiểu thư cứ không chịu uống thuốc thế này...

Nhìn sắc mặt của Lôi Vi, Đồng Thảo không biết nói gì hơn.

_ Đây cũng là điều ta lo lắng!- Vừa nói, Trần Thái y vừa thở dài.- Nếu Cát Tiểu thư không chịu uống thuốc làm sao có thể loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể một cách triệt để được cơ chứ. Bệnh mới, bệnh cũ cứ thế liên tục chồng lên e rằng nàng ấy chẳng khác nào ngọn đèn leo lắt trước gió.

_ Ý ngươi là gì?

Chất giọng thảng thốt vang lên phía sau khiến những ai có mặt trong phòng đều không khỏi quay lại nhìn. Nhận ra Phúc Tuần đang đứng như trời trồng nhìn họ, họ nhanh chóng hành lễ.

_ Bỏ qua những lễ nghi rườm rà đó đi.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiền về phía Trần Thái y.- Trần Thái y! Ông nói như thế là có ý gì? Chẳng phải Lôi Vi đã ấm trở lại rồi sao? Sao nàng ấy lại...chẳng khác nào ngọn đèn leo lắt trước gió?

_ Hồi Thái tử! Quả thật Cát Tiểu thư đã ấm trở lại, vết thương bên ngoài cũng không còn nghiêm trọng, chỉ cần đắp thuốc vài ngày sẽ khỏi. Nhưng Cát Tiểu thư từng trúng độc Thần sa lại từng...

Thấy Trần Thái y chần chừ không nói, Phúc Tuần không khỏi nghi ngờ.

_ Lại từng gì? Nàng ấy đã gặp chuyện gì mà ta không biết?

Nhìn vẻ sốt sắng, lo lắng của Phúc Tuần, Trần Thái y biết ông không thể giấu được nữa.

_ Hồi Thái tử! Trước kia khi Hoàng thượng xuất tuần đến vùng Thảo nguyên còn Điện hạ ở lại chấp chính triều sự, Cát Tiểu thư từng bị trúng tên ở gần vai. Khi đó thần đã chữa trị rất cẩn thận cho Cát Tiểu thư nhưng lần này vì thân thể Cát Tiểu thư quá yếu lại thêm từng bị trúng độc Thần sa nên các bệnh đều phát ra cùng một lúc.

_ Ngươi nói sao?

Tất cả những ai có mặt trong phòng vội quay lại và nhìn thấy Phúc Tuần như đứng chết trân tại chỗ. Chuyện Lôi Vi bị thương chàng vốn đã biết, chàng cũng biết nàng đã được phụ hoàng chàng sai Thái y chữa trị tận tình. Nhưng sao lại thế này?

_ Chẳng phải ngươi đã chữa tận gốc cho nàng rồi sao?

_ Hồi Thái tử! Quả đúng là thần đã chữa bệnh tận gốc cho Cát Tiểu thư. Nhưng bệnh căn rất khó diệt. Giờ tuy Cát Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch nhưng thân thể lại suy nhược vậy nên các bệnh phát ra cùng một lúc rất khó chữa trị

_ Trần Thái y!- Phúc Tuần cứng giọng. Vừa nói, chàng vừa hướng mắt về Lôi Vi.- Ta nhắc lại lần nữa, ta không cần biết ông dùng cách nào, nhất định phải khiến nàng bình phục và tỉnh lại.

_ Thần sẽ cố gắng hết sức!

Dứt câu, Trần Thái y nhanh chóng lui ra ngoài. Nhưng lui được vài bước, ông đã phải dừng lại.

_ Mũi tên đó...theo như ta biết là của Yên Khâu?- Hơi nghiêng đầu về phía sau, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Vâng ạ!

_ Quả nhiên là hắn!- Phúc Tuần gằn từng chữ một.

Nắm chặt bàn tay để giữ bình tĩnh, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Lôi Vi. Gương mặt hãy còn tái nhợt của nàng khiến chàng không khỏi đau lòng. Lãnh Hàn Phong! Hắn đứng trước mặt chàng nói rằng hắn yêu nàng vậy mà hắn lại để nàng rơi vào hiểm cảnh. Thử hỏi, hắn yêu nàng ở chỗ nào? Càng nghĩ, chàng càng tức giận. Chỉ vì tranh giành lãnh thổ mà hắn bất chấp tất cả kể cả sinh mạng người hắn yêu sao?

_ Các ngươi ra ngoài đi! Ta sẽ cho nàng ấy uống thuốc.

Đưa mắt nhìn Phúc Tuần, Đồng Thảo nhanh chóng đặt chén thuốc lên khay rồi cùng Trần Thái y và nữ y kia lui ra ngoài.

Tiến lại cầm lấy chén thuốc, Phúc Tuần thổi nhẹ cho thuốc nguội bớt.

_ Vi Nhi! Ta biết thuốc này rất đắng lại rất khó uống. Nàng không muốn uống! Nhưng nàng hẳn cũng không muốn rời xa thế gian này phải không? Vậy nên nàng hãy cùng ta cố gắng. Ta tin, chúng ta sẽ vượt qua được.

Dứt câu, Phúc Tuần húp một ít thuốc vào miệng, vị đắng xộc thẳng vào khiến chàng phải chau mày. Hít một hơi thật sâu, chàng nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, đặt môi mình lên môi nàng rồi từ từ đổ thuốc vào miệng nàng cho đến khi nàng chịu nuốt xuống mới thôi...

------------------------------

[1] Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ: đây là câu nói của Khổng Tử trong sách Đại học, nghĩa là tu dưỡng chính bản thân mình, mới giữ gia đình tề chỉnh sau đó quản lý đất nước cuối cùng mới bình định thiên hạ.

[2] Tanh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh

---------------------

Hết chương 88