QUYỂN II: VẬN MỆNH TRONG TAY
Đầu thu Thành Thụy thứ 28, triều Tân Thục
Nhờ có Ipad của mình Lôi Vi biết được đương kim Thái tử Tân Thục Mạnh Phúc Vân chỉ còn sống được vài ngày. Nàng tức tốc vội đi báo cho Phúc Tuần biết mọi chuyện và ngăn cản chàng can dự vào sự việc này để không phải mang họa sát thân. Nhưng nàng lại úp mở về lí do tại sao nàng lại biết trước cái chết của Phúc Vân với chàng khiến chàng có phần nghi hoặc. Chỉ đến khi Thái tử chết vào tờ mờ sáng, chàng mới kinh ngạc vì những gì nàng nói đều trở thành sự thật.
Phúc Tuần xưa nay luôn biết Lôi Vi có chuyện giấu mình. Nhưng chàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến một ngày nàng đủ tin tưởng chàng để nói ra sự thật. Khi ấy, dù sự thật có hoang đường đến mức nào chàng cũng sẵn sàng lắng nghe và chấp nhận. Nhưng những gì xảy ra khiến chàng thật sự không đủ kiên nhẫn được nữa. Vậy nên chàng đã đến Tây Ẩn các bên trong Đông cung để hỏi rõ mọi chuyện. Nào ngờ đâu, khi vừa tới cổng chàng nghe thấy Phúc Tường, đệ đệ của chàng nói chuyện với nàng về cái chết của Thái tử và thân thế của nàng. Chàng thực không khỏi bàng hoàng. Khi nhìn thấy chàng, Lôi Vi biết chuyện này không thể nào giấu chàng mãi được nên nàng bèn đem tất cả tư trang của mình ra cho chàng xem và nói rõ cho chàng biết mình là người đến từ một thời đại khác, từ tương lai bị xuyên không đưa đến thời đại của chàng.
Sau khi Phúc Vân chết, hàng loạt nghi vấn về cái chết của chàng được đặt ra. Vậy nên Định An Hoàng đế đã hạ lệnh sai Hứa Trác Khiêm lục soát khắp trong ngoài Đông cung của Thái tử. Trong quá trình lục soát bọn họ tìm ra một lọ hương tên gọi là Vong hồn hương trong Tây Ẩn các của Lôi Vi. Nàng bị bắt về hình bộ để điều tra. Còn chàng bên ngoài ngày đêm tình cách cứu nàng thoát khỏi chốn lao tù.
Khi cơn sóng này chưa xong, cơn sóng khác lại ập đến. Và một đêm mưa gió, đám nô tài, thị vệ trong cung phát hiện ra một "phiến đá thần" từng câu chữ trên phiến đá đều xoay quanh ba ngươi Phúc Vân, Lôi Vi và Phúc Tuần với việc nàng chính là người đã ám hại Thái tử và vì giữa nàng và Phúc Tuần có mối quan hệ tình cảm với nhau nên chàng không thoát khỏi liên quan. Vậy nên, Định An Hoàng đế đã buộc giam giữ chàng tại Linh Vương phủ, không cho chàng rời khỏi phủ. Tuy nói vậy nhưng chàng vẫn tìm cách ra ngoài điều tra án. Đến khi tìm được thợ đẽo và khắc chữ trên đá, đến khi mọi việc có thể được làm sáng tỏ phần nào, người này lại bị giết trong ngục, khiến mọi manh mối đều bị chặt đứt. Lúc này Thất công chúa lại phát hiện ra một con búp bê yểm bùa được chôn gần Đông cung. Sau khi điều tra, Lôi Vi không khỏi bàng hoàng khi hay tin người ám hại Thái tử chính là Duyệt Thân vương Mạnh Phúc Vĩnh.
Lôi Vi nhất quyết không tin cách giết người bằng tà thuật. Nhưng chỉ mình nàng không tin là không đủ. Vậy nên trong thời gian ở trong ngục nàng đã nhờ Phúc Tuần điều tra mọi vấn đề về con búp bê vài đó. Nhưng tất cả các manh mối đều bị chặt đứt hoặc đều chĩa mũi về Duyệt Thân vương. Ngay sau khi được thả ra khỏi ngục, nàng đã nhờ Phúc Tuần đem con búp bê vải đến cho mình để mình trực tiếp xem xét nó. Song khi nàng còn chưa bắt tay vào việc điều tra, Duyệt Vương phủ cháy lớn và bị thiêu trụi hoàn toàn, Duyệt Thân vương và một tì thiếp của mình là Thích thị bị cháy thành than. Đến khi khám nghiệm tử thi họ không khỏi bàng hoàng phát hiện ra Thích cơ đã mang thai con của Duyệt Thân vương được gần 3 tháng. Một vụ cháy cướp đi ba mạng người.
Lệ phi vì chuyện này đã đập đầu tự vẫn. Nhưng vì được các cung nữ phát hiện nên tự vẫn bất thành. Tuy nhiên, vì đau lòng cực độ nên chẳng lâu sau đó bà đã lên cơn điên loạn khiến những ai có tâm đều cảm thấy đau lòng xót xa. Dẫu sao Duyệt Thân vương cũng là nhi tử của bà, hắn có trăm sai ngàn sai cũng là hài nhi của bà, nhi tử chết có mẫu thân nào không đau thấu tâm can. Còn những ai có dụng tâm bất chính lẽ dĩ nhiên cười hả hê về loại bỏ được không chỉ một mà là hai cái gai trong mắt.
Lôi Vi một phần vì đau lòng một phần vì cảm thấy có lỗi với Lệ phi nên nàng đã xin Vương Tổng quản cho phép nàng đến chăm sóc bà. Nhưng vì ngoài Đông cung và Đại điện là có ca vũ và nhạc công riêng ra các cung, điện khác đều không có nên nàng phải dùng tư cách tỳ nữ để đến Quý Hoa cung. Vương Tổng quản không khỏi lo lắng chuyện này. Song bị nàng thuyết phục nên bà không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý và bảo sẽ giúp nàng báo lên Quản Sự phòng. Phúc Tuần hay tin cũng không ngăn cản nàng bởi chàng biết chàng sẽ không thể nào cản được nàng mà dù có cản được nàng sau này nàng sẽ phải sống trong sự day dứt khôn nguôi. Chàng lại không muốn nàng phải day dứt hay đau lòng vì bất kỳ chuyện gì. Hôn sự của hai người đành phải hoãn lại. Song điều khiến chàng lo lắng nhất chính là, nàng xưa nay vốn không chịu nghe theo lệnh của bất kỳ ai, ngay đến cả phụ hoàng của chàng, nàng còn dám phản kháng, liệu rằng với thân phận của một tỳ nữ, nàng có chịu nỗi hay không?
Lôi Vi ở Quý Hoa cung đã hơn một năm. Hơn một năm qua với nàng thật không dễ dàng gì khi phải sống trong cảnh những lúc bình thường Lệ phi ngây ngô hệt như một đứa trẻ, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm "Nhi tử của mẫu thân ngủ ngoan! Ngoan nào! Nhi tử của ta". Còn khi lên cơn điên loạn bà chẳng khác nào một con thú hoang dã điên cuồng, không những gào thét dữ dội mà bà còn sẵn sàng gây thương tích bất kỳ ai lại gần mình. Thời gian đầu, tình hình của Lệ phi gần như không thể nào kiểm soát được. Khiến nàng thực đau đầu.
Nhưng Lôi Vi chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc, bởi nàng tin đến một ngày nào đó bà rồi sẽ tỉnh lại. Vạy nên với kiến thức nàng đã đọc qua trong các quyển sách y học của Phong Đạt cùng với những kiến thức thu thập thêm được trong quyển Bách khoa toàn thư của mình, nàng đã đánh liền mời Trần Thái y đến châm cứu cho Lệ phi trên các vị trí nàng đã đọc được. Kết quả tình hình của bà tốt dần lên. Sau đó nàng lại đánh liều đến Đại điện cầu xin Định An Hoàng đế thi thoảng ghé thăm Lệ phi, trò chuyện hoặc dẫn bà ra Ngự hoa viên chơi. Gọi là đánh liều bởi Lệ phi tuy không phải phi tử bị thất sủng nhưng bà chưa bao giờ là sủng phi của Ngài, thêm vào đó với việc nàng đến cầu xin Định An Hoàng đế như vậy chắc chắn sẽ khiến các phi tần khác của Ngài sinh lòng đố kỵ, đặc biệt những người có dã tâm hãm hại bà sẽ tiếp tục bày mưu tính kế hại bà đến cùng. Vậy nên khi Định An Hoàng đế chấp nhận yêu cầu của nàng, nàng lại tìm đến Duyệt Lạc cung và Ngâm Hương cung để cầu xin sự giúp đỡ của Hoàng hậu và Giao phi. Một người là sủng hậu, một người là sủng phi ra tay giúp đỡ, Lệ phi có thể an toàn phần nào.
Khả năng sắp xếp, an bài mọi chuyện của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Cứ nghĩ nàng chỉ là một tiểu cô nương giỏi võ mồm, có chút tài điều tra không ngờ nàng lại chu đáo, nhạy bén, sâu sắc đến vậy. Chàng ban đầu dù không phản đối nhưng cũng không đồng ý nàng đến Quý Hoa cung bởi lo lắng sự an nguy cho nàng. Tuy nhiên nhìn thấy nàng sắp xếp mọi việc chu toàn như vậy, chàng thở phào nhẹ nhõm phần nào. Song để nàng ở lại nơi đây, đối với chàng mà nói đây không phải là cách lâu dài.
Hơn một năm rồi! Mối quan hệ không mặn không nhạt của hai người đã kéo dài hơn một năm rồi. Cũng trong hơn một năm này hai người quả thật đã gặp phải quá nhiều chuyện kinh thiên động địa. Phúc Tuần không thể để nó kéo dài thêm được nữa. Nhớ lại những gì đã diễn ra trong suốt một năm qua chàng quả thật không khỏi lo lắng.
_ Phúc Tuần?
Nhận ra sự trầm ngâm suy tư của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Chàng phải chăng đang có điều lo lắng?
_ Anh không sao chứ?- Vừa nói, Lôi Vi vừa thả Tiểu Tuyết Cầu xuống.
_ Ta đang nghĩ không ngờ một tiểu nha đầu như nàng lại chu đáo đến vậy.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ cười khẽ.
_ Nàng nên nghĩ nhiều hơn cho bản thân mình mới phải.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi chỉ biết cười trừ. Sống ở thời cổ đại quá lâu có lẽ nàng cũng bị "nhiễm" phần nào tính cách của họ rồi. Không có chàng, nàng thật sự không sống nổi. Vậy nên nàng sao có thể ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình được.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần luôn cảm thấy an yên. Mỗi lần nhìn ngắm nàng, chàng thấy thế giới của nàng thật bình yên. Vậy nên cả đời này chàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ thế giới đó của nàng. Tránh điều khinh khủng tương tự xảy ra.
Nhớ lại việc đã xảy ra hơn nửa năm trước, lòng Phúc Tuần lại không khỏi quặng đau. Nếu không phải Lôi Vi vì chàng mà ngăn chặn những tai họa luôn rình rập, nàng đã không phải rơi vào hiểm cảnh. Những gì Trương Trình Lượng kể lại đêm hôm đó đến nay vẫn hiện rõ mồn một trong chàng. Chàng không muốn huynh đệ rơi vào cảnh tương tàn nhưng chàng tuyệt không thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Bằng không, Lôi Vi sẽ không ngày nào được yên ổn.
"Hôm ấy sau khi chăm sóc cho Lệ phi xong nàng đến Xuân Hoa viện để cùng Quân Đài giúp đỡ Đồng Thảo trong kỳ thi thăng cấp. Ba người mải mê luyện tập hăng say đến tận tối mịt. Thấy sắc trời đã tối Quân Đài lẫn Đồng Thảo đều bảo nàng ở lại Xuân Hoa viện một đêm nhưng nàng kiên quyết từ chối vì sợ Lệ phi tỉnh giấc không thấy nàng sẽ lại lên cơn.Vậy nên nàng vội vàng rời Xuân Hoa viện về Quý Hoa cung.
Trời đêm tĩnh mịch không một chút tiếng động khiến những bước chân của nàng trở nên gấp gáp. Nói gì đi nữa nàng là nữ nhi, nơi đây tuy là Hoàng cung được canh giữ nghiêm ngặt nhưng không thể nào an toàn tuyệt đối được. Với lại khoảng cách từ Xuân Hoa viện về Quý Hoa cung lại không hề gần tý nào. Nếu không về sớm e rằng gặp chuyện chẳng lành.
Và quả không nằm ngoài sự lo lắng của Lôi Vi, khi nàng đang vội băng qua một góc vắng của Ngự Hoa viên, nàng bỗng nghe thấy trong gió truyền tới sự xao động của các cành cây. Chẳng mấy chốc, một tốp khoảng ba đến bồn người mặc đồ đen bay qua bay lại trên đầu nàng. Bọn chúng vờn nàng chẳng khác nào hổ vờn mồi. Vờn chán chê xong bọn chúng tiếp đất, tiến lại gần nàng.
Ban đầu nàng nghĩ rằng bọn chúng muốn giết nàng. Nhưng trong tay bọn chúng rõ ràng chẳng thấy hung khí đâu cả. Sau đó nàng lại chợt nghĩ, bọn chúng biết võ công chỉ cần một chưởng là có thể hạ nàng rồi. Nhưng không ngờ mọi việc lại diễn ra ngoài suy nghĩ của nàng...
_ Các ngươi muốn gì?- Vừa nhìn khắp lượt bọn chúng, Lôi Vi vừa cứng giọng hỏi.
_ Bọn ta có làm gì đâu!- Một tên trong nhóm vừa cười vừa nói.- Bọn ta chỉ muốn làm quen với tiểu muội muội thôi.
_ Đúng đây! Tiểu muội muội xinh đẹp thế này nếu bọn ta không làm quen quả thật là tiếc đó.- Vừa nói, một tên khác vừa vuốt tóc nàng.
_ Tiểu muội muội! Hay là hôm nay chúng ta cùng vui vẻ với nhau một chút đi.
Một tên khác vừa dứt câu, cả bọn đã đẩy ngã nàng vào trong một cái đình gần đó. Cũng may là trời tối bằng không nếu phải nhìn thấy gương mặt của bọn chúng có lẽ nàng sẽ nôn ra mất.
_ Muốn ta "làm quen" với các ngươi? "Vui vẻ" với các ngươi? Các ngươi mơ giữa ban ngày à?- Vừa nói, Lôi Vi vừa đứng lên.- Các ngươi đã nghe câu này chưa? "Đánh chó phải ngó mặt chủ" đấy.
_ Vốn nghe tiếng tiểu muội muội có "kim khẩu", hôm nay quả thực được mở rộng tầm mắt. - Một tên nói.- Nhưng ta nói tiểu muội muội này, những đạo lý của ngươi không lọt nổi vào lỗ tai bọn ta đâu.
_ Bọn ta vốn chưa nghe cái này bao giờ. Bọn ta cũng không bận tâm đến điều đó. Vậy nên tiểu muội muội đừng tốn công vô ích.
_ Nhiều chuyện thế làm gì!- Một tên hằn học nói.
Sau câu nói ấy, tên đó lập tức xé toạc một cánh tay áo của Lôi Vi. Vốn đã bán tín bán nghi [1], nhưng đến lúc này nàng mới hoàn toàn chắc chắn bọn chúng đến không phải đòi mạng nàng mà đòi trinh tiết của nàng. Hoặc cũng có thể bọn chúng muốn đòi cả hai. Song nàng không có thời gian để nghĩ xem mục đích của bọn chúng là gì nữa. Nàng chỉ biết rằng, nếu không mau tháo chạy, đời nàng coi như chấm hết. Vậy nên nàng cố gắng hết sức chạy về phía lối ra đình. Vừa chạy, nàng vừa rút trong ống tay áo kia ra thanh đoản đao Phúc Tuần tặng nàng năm nào.
_ Cứu ta với!
Vừa chạy về lối ra, Lôi Vi vừa hét lên để cầu cứu. Nhưng chân còn chưa chạm lối ra một tên trong số chúng đã kịp kéo nàng trở vào. Vì quá hoảng hốt, nàng thuận tay đâm tên đó một nhát vào cánh tay. Tên này tức khí, dụng lực tát mạnh vào mặt nàng một cái khiến nàng bị đập đầu vào cột rồi ngã sóng sòa ra đất.
_ Đồ tiện nhân! Dám đâm vào tay ta à!
Vừa dứt câu, tên đó đã lao vào Lôi Vi. Nàng vội đưa tay lên để giữ hắn lại.
_ Cứu ta với! Có ai không? Cứu ta với! Có ai không?
_ Ngươi la đi! La to nữa lên! Ngươi có la to nữa cũng chẳng ai cứu được ngươi. Ta nói cho ngươi biết Hoàng cung này tuy đông người nhưng không phải cứ đông người là an toàn đâu. Chẳng hạn như lúc này!
Hắn nói quả không sai. Ngự Hoa viên rộng mênh mông nào ai biết đâu mà tìm nàng, lại thêm nơi này vốn cách xa cung tẩm, hét như thế chỉ tổ tốn công vô ích. Nhưng dù tốn công vô ích nàng vẫn không thể không hét lên. Hy vọng mỏng manh như ngọn cỏ nàng buộc vẫn phải bấu víu vào.
Trong khi tên đó hành xử Lôi Vi, những tên khác chia nhau ra đứng ở mỗi góc đình để quan sát động tĩnh. Vừa canh gác bọn chúng vừa cười khoái trá, bảo tên kia nhanh nhanh để còn đến lượt bọn chúng.
_ Cứu ta với! Có ai không? Cứu ta với!- Vận dụng hết sức bình sinh của mình, Lôi Vi hét lớn hơn nữa.
_ Con tiện nhân này!
Vừa nói hắn vừa đánh nàng liên tục. Đến khi hai má nàng không còn biết đến đau là gì nữa, hắn xé toạc tay áo còn lại của nàng ra để bịt miệng nàng, tháo dây đai để trói tay nàng. Sau đó một tay hắn giữ chặt hai tay nàng, hắn vừa liếm láp hõm cổ rồi vai nàng vừa dùng tay còn lại mau mắn lột sạch bộ y phục trên người nàng khiến nàng chỉ còn lại một dải yếm và một cái quần dài mỏng để che thân. Nàng giãy nãy liên tục để cố đẩy hắn ra. Nhưng sau đó nàng nhận ra nàng càng giãy nảy chỉ càng khiến dục vọng của hắn tăng cao. Trong khi đó, vì không nhịn được nữa, hắn vội vàng cởi quần của mình ra.
_ Có người!- Một tên khác khẽ lên tiếng.- Là lính tuần đêm!
Nghe đồng bọn thông báo, hắn vội ngóc đầu lên.
_ Khốn kiếp!- Vừa chửi bừa một câu tên đó thả tay nàng ra rồi nhổm người lên.
Quan sát xung quanh thấy nhóm bọn chúng lúc này không ai để ý đến nàng, nàng liền dụng hết sức lực hiện có tung một cước thật mạnh vào giữa hai chân của hắn. Vì quá đau hắn kêu lên một tiếng như cha chết mẹ chết khiến bọn lính tuần để ý nhanh chóng chạy đến.
_ Người nào?
Lôi Vi nhận ra giọng người này, đó chính Trương Trình Lượng, Trương Tướng quân, người đã từng ngăn nàng và Phúc Tuần bỏ trốn. Vội tháo miếng giẻ tay áo bịt miệng ra nàng hét lên.
_ Cứu ta với! Cứu ta! Mau cứu ta!
_ Khốn nạn thật! Nhanh chạy thôi!- Một tên nói.
Một tên trong nhóm nhanh chóng vác Lôi Vi lên rồi cùng cả nhóm bỏ chạy.
_ Cứu ta! Trương tướng quân! Cứu ta!
_ Cát cô nương!- Trương Trình Lượng nhanh chóng nhận ra giọng của Lôi Vi.
_ Con tiện nhân này!
Vừa nói, tên bên cạnh vừa đưa tay lên định đánh vào gáy nàng. Nhưng một tên trong nhóm đã kịp giữ lại.
_ Không được! Chủ tử nói muốn nó tận mất chứng kiến cảnh chúng ta làm nhục nó có như vậy sau này nó mới không thể gây họa được nữa.
Càng nghe Lôi Vi càng kinh sợ, càng ra sức hét to hơn.
_ Trương tướng quân! Dùng tiễn! Mau dùng tiễn! Nhanh lên!
Nàng vừa dứt câu, một tên không biết tìm được giẻ ở đâu ra liền nhét vào miệng nàng. Vừa nhét hắn vừa lầm bầm:
_ Nữ nhân đúng là phiền phức!
Tên kia dứt câu chưa được bao lâu, một mũi tên xé gió bay vút đến và đâm thẳng vào chân của tên đang vác nàng. Hắn ngay lập tức bị ngã nhào và theo đó nàng cũng ngã xuống đất. Vì trúng khoáng đất dốc nên khi ngã xuống nàng còn lăn thêm mấy vòng nữa. Đến khi ngẩn đầu lên đã thấy Trình Lượng cùng tốp lính của mình vây quanh bọn kia. Hai bên giao đấu giằng co nhau nhưng thế cuộc sớm đã được định. Một bên là tướng quân giỏi võ cùng với đội quân tinh nhuệ một bên chỉ có vài ba tên. Võ thì bên nào cũng có những so về chất lượng cũng như số lượng quân triều đình áp đảo hơn hẳn. Vậy nên chẳng mấy chốc bọn kia bị tóm gọn. Nhưng điều không thể ngờ đến chính là bọn chúng cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ. Không còn cách nào khác, Trình Lượng buộc phải hạ lệnh đưa xác bọn chúng về phòng nghiệm xác của Hình bộ.
_ Cát cô nương!- Vừa nói, Trình Lượng vừa cởi áo khoác ra choàng vào người Lôi Vi.- Cô nương không sao chứ?
Lúc này Lôi Vi thật muốn đấm vào mặt tên tướng quân đầu đất này một cái. Nhìn bộ dạng nàng thế này cũng đủ biết nàng có sao rồi vậy mà còn hỏi cái câu ngớ ngẩn đó. Song giờ nàng chả còn sức lực đâu để đấm hắn vỡ mặt. Nàng chỉ muốn về Quý Hoa cung tắm rửa thật sạch sẽ để tẩy hết sự nhơ nhớp này thôi.
_ Ta muốn về Quý Hoa cung!
_ Vậy để mạc tướng đưa cô nương về.
Nói đoạn Trình Lượng quay về phía một tên lính tốt.
_ Ngươi đến Linh Vương phủ báo cho Vương gia biết.
Nghe Trình Lượng nói vậy, Lôi Vi bỗng nhiên hốt hoảng.
_ Đứng lại!- Lôi Vi kêu lên.- Ngươi không được đi đâu cả. Không được báo!
_ Cát cô nương!- Trình Lượng kinh ngạc.
Quay lại nhìn Lôi Vi, Trình Lượng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn vào đôi mắt của nàng. Dù khuôn mặt nàng đang lộ rõ sự sợ hãi song đôi mắt nàng vẫn tĩnh lặng như ngàn năm vốn thế. Thật không ngờ rơi vào trường hợp này nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh đến vậy.
_ Không được báo với bất kỳ ai cả kể cả Linh Thân vương, bằng không...bằng không...- Vừa nói, Lôi Vi vừa vội cầm lấy thanh kiến đang nằm trên mặt đất của Trình Lượng.-...ta sẽ tự vẫn ngay tại chỗ cho ngươi xem.
Trinh tiết của người con gái dù ở thời đại nào nó cũng là thứ bị đem ra để soi mói về tiết hạnh của nữ giới. Ở thời đại của nàng tuy đã thoáng hơn nhưng...nó chỉ thoáng khi hai bên đối phương thực sự muốn dành trọn cuộc đời cho nhau và hai bên có cưới hỏi đàng hoàng. Còn ngoài trường hợp đó ra màng trinh bị thủng trong bất kỳ trường hợp nào cũng bị xã hội xem là đồ dơ bẩn, khinh thường. Thời đại của nàng đã vậy càng huống hồ chi đây là thời phong kiến. Dù trinh tiết của nàng vẫn chưa bị tổn hại nhưng nếu chuyện này bị đồn ra ngoài nàng chỉ có nước chết mà thôi.
Chỉ nghĩ đến đó thôi Lôi Vi đã bị kích động không tự chủ được mà run rẩy khiến thanh kiếm trong tay cắt một đường thật ngọt vào hõm cổ nàng làm ngay cả một người giỏi võ như Trình Lượng cũng không manh động.
_ Cát cô nương! Cô nương bình tĩnh lại đi! Mạc tướng sẽ không báo cho ai biết! Mạc tướng sẽ không báo cho bất kỳ ai biết!
_ Ngài thề đi!
_ Mạc tướng thề!- Trình Lượng đưa tay lên thề.- Mạc tướng sẽ không nói với bất ai biết về chuyện xảy ra tối nay.
_ Không tâu lên Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu. Đặc biệt là Linh Thân vương!- Vẫn giữ chặt thanh kiếm, Lôi Vi run rẩy nói.
_ Không tâu lên Hoàng thượng, Thái hậu hay Hoàng hậu và Linh Thân vương!- Vừa nhắc lại, Trình Lương vừa nhẹ nhàng rút thanh kiếm trong tay Lôi Vi ra.
Khẽ gật đầu, Lôi Vi thở nhẹ một cái. Sau đó nàng để mặc Trình Lượng đưa nàng về Quý Hoa cung. Đầu óc nàng giờ đây không thể suy nghĩ được gì cả. Ngoài những hình ảnh vừa rồi bám lấy nàng ra, nàng thật không thể nào nghĩ bất cứ điều gì. Đầu nàng quả thật sắp nổ bung.
Cổng Quý Hoa cung ngay trước mắt. Lôi Vi chậm chạp quay về phía Trình Lượng.
_ Trương Tướng quân! Tới nơi rồi! Ngài về đi!
_ Vẫn nên để mạc tướng dìu cô nương vào đến cửa thì hơn.
Hắn lo nàng tự tử hay muốn làm tròn bổn phận của mình?
_ Về đi! Ta không sao!
Dứt câu Lôi Vi buông tay Trình Lượng ra rồi men theo lối đi, bám vào những thân cây bên đường để vào cung.
Trình Lượng quả thật không yên tâm về nàng một tý nào, dáng đi chẳng khác nào cái xác không hồn như vậy làm sao có thể về tới phòng nghỉ của mình được chứ. Hay là hắn nên cho người báo Linh Thân vương? Nhưng khi nãy nàng đã một hai đòi chết còn gì. Thật không biết làm thế nào cho phải.
Trong mắt trống rỗng không có lấy một chút linh động nào của sự sống. Lôi Vi cứ như vậy mà vào cửa cung. Nếu không phải nàng bám vào thân cây, với dáng đi siêu vẹo, chân nọ đá chân kia như vậy nàng sớm đã ngã gục xuống đất rồi.
_ Về rồi!
Tiếng Tiểu An Tử vang lên cũng không lọt vào tai của Lôi Vi.
_ Vương gia! Cát tiểu thư về rồi!
Vừa gọi, Tiểu An Tử vừa định chạy vào trong nhưng chưa kịp quay đi Lôi Vi đã ngã xuống đất rồi ngất tại chỗ khiến hắn mặt cắt không còn giọt máu.
_ Cát Tiểu thư!- Chất giọng của Tiểu An Tử hoảng hốt.- Vương gia! Không ổn rồi! Cát Tiểu thư ngất xỉu rồi!
Ngay lập tức, từ trong sảnh của Quý Hoa cung, Phúc Tuần vội lao ra. Thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma của nàng chàng không khỏi kinh hãi. Tiểu Tuyết Cầu từ trong chạy ra nhìn thấy cảnh tượng đó cũng kêu lên mấy tiếng kinh sợ.
_ Vi Nhi!- Vừa ôm lấy nàng, Phúc Tuần lay nàng liên tục.- Vi Nhi! Tỉnh lại đi!
Phúc Tuần vốn đến Quý Hoa cung từ sớm. Khi đến Lôi Vi đã đi vắng, hỏi người hầu, chàng biết nàng đến Xuân Hoa viện. Thời gian gần đây nàng chịu áp lực không nhỏ nên chàng muốn để nàng thoải mái một chút mới không đến đó tìm nàng. Chàng ở lại Quý Hoa cung vừa chơi với Lệ phi vừa chờ nàng về. Nhưng chờ đến nóng cả ruột gan vẫn không thấy nàng về. Vừa lúc chuẩn bị đứng lên chào Lệ phi để đi tìm nàng, Tiểu An Tử bên ngoài vọng tiếng báo nàng đã về. Trong lòng chưa kịp vui mừng đã nghe hắn kêu thất thanh. Mở cửa ra, chàng liều thấy Lôi Vi ngất lịm đi, mặt không có tí huyết sắc nào, trên đầu và cổ đều bị thương, bộ y phục trên người thì tơi tả, bên ngoài chỉ choàng một chiếc áo choàng màu đen. Nhìn sơ qua chàng biết ngay nàng đã gặp phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
_ Đã xảy ra chuyện gì?- Vừa hỏi Tiểu An Tử, Phúc Tuần vừa cởi áo ngoài ra che chắn cho Lôi Vi.
_ Nô tài không biết!- Tiểu An Từ ngay bên cạnh lập tức quỳ mọp xuống.- Cát Tiểu thư vừa về đến nơi đã ngất xỉu ngay trước thềm.
_ Ngươi mau tìm Trần Thái y đến đây.- Phúc Tuần hạ lệnh.- Ngươi cũng nói luôn với kẻ đang đứng ngoài cổng kia đến Bảo Khánh cung đợi ta gọi. Không có lệnh của ta, hắn không được rời khỏi nơi đó nửa bước.
_ Vâng!
Vội lĩnh mệnh, Tiểu An Tử nhanh chóng rời khỏi Quý Hoa cung để thực hiện mệnh lệnh.
_Các ngươi mau vào đưa Lệ phi về phòng nghỉ ngơi, tránh làm nương nương kinh sợ. Những gì các ngươi vừa nhìn thấy tuyệt đối không được đồn ra ngoài.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy hàn khí.- Cát Tiểu thư không bị sao cả! Chỉ là nàng ấy muốn trèo cây. Vì trèo cao quá nên bị trật chân may có người đỡ được nên chỉ bị hư y phục. Nàng ấy vì sợ hãi nên mới tạm thời ngất đi. Ngoài ra...không có gì đáng ngại. Nếu các ngươi dám nói năng lung tung, ta quyết không lưu tình. Đến khi ấy, đừng trách ta không nói trước!
_ Chúng nô tài (nô tỳ) không dám!
_ Vậy thì tốt! Hai ngươi vào trong tình cách đưa nương nương về phòng. Tránh để Người kinh sợ. Ngươi đi theo ta vào thay y phục cho Cát Tiểu thư.
Dứt câu, Phúc Tuần vội bế Lôi Vi về khuê phòng để nữ tỳ tắm rửa và thay y phục cho nàng. Sau đó không lâu Trần Thái y tới khám bệnh và kê đơn cho nàng.
_ Hồi Vương gia!- Vừa cúi xuống, Trần Thái y vừa nói.- Vết thương trên đầu không có gì đáng ngại. Thần cũng đã đắp thuốc lên vết thương trên cổ. Còn các vết thương trên thân thể chỉ cần thoa thuốc sẽ khỏi. Chỉ có điều...Cát Tiểu thư do bị chấn động tâm lý lại thêm cơ thể suy nhược lâu ngày nên mới bất tỉnh. Tiểu thư chỉ cần ngủ một giấc sẽ ổn.
_ Vậy khi nào nàng ấy tỉnh lại?- Phúc Tuần lo lắng hỏi.
_ Điều này...thần...thần thực không dám chắc.
Nhìn nét mặt của Trần Thái y, Phúc Tuần biết ngay ông còn đang có chuyện giấu chàng.
_ Trần Thái y cứ nói thẳng! Bổn Vương sẽ không trách phạt.
_ Vâng! Thần dám hỏi Vương gia, không biết trước khi ngất xỉu, Cát Tiểu thư đã gặp phải chuyện gì?
_ Chuyện này...có liên quan gì đến chuyện nàng ấy hôn mê sao?- Chất giọng Phúc Tuần ngờ vực.
_ Hồi Vương gia! Thực ra Cát Tiểu thư suy nhược thân thể không nặng. Nhưng đã hơn một canh giờ trôi qua, Tiểu thư vẫn không tỉnh lại. Nên thần cho rằng nguyên nhân là bởi chấn động tâm lý kia gây ra. Chắc chắn Cát Tiểu thư đã gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ nên mới bị ngất xỉu. Vậy nên việc khi nào Cát tiểu thư tỉnh lại còn phụ thuộc vào việc Tiểu thư muốn trốn tránh sự việc đáng sợ kia đến bao giờ.
Càng nghe Phúc Tuần càng nổi giận, gân xanh nổi đầy đầu. Phải gắng lắm chàng mới giữ được bình tĩnh. Ai là kẻ khiến Lôi Vi trở nên như vậy, chàng nhất định không để yên.
_ Tiểu An Tử!- Chất giọng Phúc Tuần trầm ổn nhưng chứa không ít nộ khí.- Tiễn Thái y!
_ Thần xin cáo lui!
Mọi sự chú ý của Phúc Tuần lúc này đều tập trung vào Lôi Vi nên chàng cũng không bận tâm đến việc thối lui của Trần Thái y. Nhìn gương mặt đầy sự hoang mang, hoảng loạn và sợ hãi của nàng, chàng thật không thể nào kìm lòng được. Dù biết giờ có nói gì cũng vô ích bởi nàng đã chịu sự đả kích quá lớn. Nhưng chàng thật sự hận bản thân mình tại sao lại không ở bên cạnh, bảo vệ nàng lúc nàng cần chàng nhất? Tại sao chàng lại không nhận ra sự bất thường sớm hơn để đi tìm nàng? Hận lũ đã hãm hại nàng một, chàng hận chính bản thân mình mười..."
Chuyện xảy ra hơn nửa năm trước, Phúc Tuần có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ quên. Nhưng chàng không muốn nhắc lại nó trước mặt Lôi Vi. Còn nhớ sau hơn năm ngày hôn mê bất tỉnh, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Tuy nhiên sau khi tỉnh lại rồi nàng liên tục đẩy chàng ra xa rồi thu mình vào một góc giường. Chỉ cần nhớ đến những gì Trình Lượng đã kể với chàng, khi ấy chàng thật muốn tìm kẻ chủ mưu xử tội. Nhưng chàng chưa kịp tìm đã có người tìm và dạy cho tên đệ đệ này một bài học. Nàng từng nói với chàng rằng, nếu ở thời đại này nữ nhi đến tuổi đều trưởng thành, đều biết mưu tính cho tương lai của mình, đều tính kế sao cho mình được lợi, thời đại của nàng trường hợp đó vẫn có chứ không phải là không nhưng chỉ là một bộ phận mà thôi, còn những nữ nhi được sinh trong những gia đình tri thức, khá giả hơn một tí đều được phụ mẫu bảo bọc rất kỹ, không phải lo lắng bất kỳ điều gì, chỉ lo học thật tốt để có tương lai tốt đẹp. Vậy nên nàng vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp khó khăn, biến cố hay bất kỳ nguy hiểm nào trong cuộc sống. Nàng căn bản chưa có bất kỳ sự phòng bị hay khả năng tự vệ nào đối với nguy hiểm.
Một người con gái thuần khiết, hoàn toàn không có tâm cơ lại chỉ vì giúp chàng mà rơi vào hiểm cảnh. Cục tức này Mạnh Phúc Tuần chàng chắc chắn sẽ tìm cách trả cả vốn lẫn lãi. Nhìn dáng vẻ có phần yếu ớt nhưng lại can trường của Lôi Vi, đôi lúc chàng thật không biết mình nên vui hay nên buồn. Lần đó, chàng nghe một nữ tỳ nói mỗi lần nàng tắm đều tắm rất lâu khiến chàng thập phần lo lắng. Rồi đến một hôm, chàng bên ngoài phòng nghe thấy tiếng nước xào xạc dữ dội kèm theo là tiếng nấc của nàng, chàng biết chắc nàng hoàn toàn không ổn. Bất chấp mọi quy tắc lễ nghĩa, chàng vội xông vào phòng thấy nàng trong thùng nước đầy cánh hoa vừa chà xát thân thể vừa cấu véo khắp người mình khiến nước văng tung tóe.
"_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vội lao tới ôm Lôi Vi bất chấp nàng vùng vẫy.- Nghe ta nói! Nàng không sao cả! Có ta ở đây rồi, nàng nhất không sao cả. Đừng sợ!
_ Em không chịu được!- Lôi Vi nức nở.- Em muốn quên nhưng nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến em không sao chịu được. Đầu em sắp nổ tung rồi!
_ Ta biết! Ta biết nàng không chịu được! Ta cũng không thể nào chịu được khi nàng rơi vào hiểm cảnh mà ta không làm được gì. Là ta đáng chết! Vi Nhi! Nàng đánh ta, mắng ta, thậm chí giết chết ta cũng được nhưng đừng tự làm tổn thương mình.
_ Em không xứng! Em không còn xứng đáng với anh nữa rồi!
_ Nếu nói nàng không xứng với ta, không phải ta càng không xứng với nàng sao? Chẳng phải nàng vì ta nên mới rơi vào hoàn cảnh này không phải sao?
Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm chặt lấy Lôi Vi. Ôm thân thể mềm mại, yếu đuối của nàng trong vòng tay, cái cảm giác mỏng manh trong chàng hiện lên mỗi lúc một rõ ràng hơn khiến chàng ngỡ rằng nàng tựa như hơi sương, có thể tan biến bất kỳ lúc nào..."
_ Bây giờ Lệ phi đã ổn rồi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa nhìn về phòng nghỉ của Lệ phi cách đó một quãng không xa.- Chỉ còn thiếu một bước nữa để nương nương chấp nhận sự thật này. Em thật sự không biết mọi chuyện có ổn không nữa.
Chất giọng rầu rĩ của Lôi Vi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phúc Tuần. Khẽ mỉm cười, chàng chậm rãi ôm lấy bờ vai của nàng.
_ Cát Lôi Vi mà ta biết luôn rất tin tưởng vào bản thân mình, không có giống như thế này.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vỗ nhẹ vào gò má nàng.
_ Đó là tại vì xưa nay em toàn làm những chuyện mình biết rõ và chắc chắn.- Lôi Vi ương bướng cãi.- Đây là lần đầu tiên em làm một việc không chắc chắn đến vậy.
_ Ta cũng không biết chắc chắn việc này sẽ đem lại kết quả như thế nào. Nhưng ta tin chúng ta sẽ thu lại kết quả tốt đẹp, Lệ phi sẽ tỉnh lại. Vì chúng ta đã làm hết sức mình rồi.
Khẽ mỉm cười, Lôi Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Dướt gốc Giáng Hương có bóng dáng của một nam nhân đang chậm rãi vòng tay qua ôm lấy người thiếu nữ. Nữ tử kia nhẹ nghiên đầu áp vào vồng ngực ấm áp để lắng nghe nhịp đập của trái tim chàng, những nhịp đập yêu thương. Bên dưới chú chó trắng nhỏ xinh ngại ngùng nấp vào gốc cây gần đó. Khung cảnh đơn giản nhưng đẹp và lãng mạn vô cùng. Và chưa đựng trong bức tranh ấy là thứ tình cảm tha thiết, nồng ấm, sâu sắc không thể dùng lời để lột tả hết.
Họ tạm quên đi thực tại tranh giành quyền lực tàn khốc giữa chốn triều đình này để đem lại bình yêu và sưởi ấm trái tim cho người mình yêu thương.
------------------------------
Hết chương 75