Nhẹ nhàng đẩy cửa vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tên người hầu tiến về phía chủ tử mình, ghé vào tai thì thầm.
Một nụ cười nham hiểm được vẽ trên gương mặt hiền lành, hoàn mỹ không tỳ vết khiến người khác phải run sợ.
_ Tốt lắm! Ngươi đã làm rất tốt!
Vừa nói, vị chủ tử kia chậm rãi đặt cây bút lông xuống bàn rồi vươn tay ra cầm lấy tách trà hãy còn nóng.
_ Bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay mà thôi.
Ngoài trời, một đám mây đen chậm rãi bay đến nuốt trọn vầng thái dương khiến mặt đất nhanh chóng chìm vào cảnh hôn ám.
*
Mưa trái mùa khiến bầu không khí trong ngục trở nên lạnh lẽo hơn. Gió lùa qua ô cửa sổ trên cao tràn vào gian phòng làm Lôi Vi bỗng chốc lạnh run cả người. Song dường như điều đó không ảnh hưởng gì đến nàng. Là hơi ấm từ chiếc áo choàng của Phúc Tuần đem vào đang bao quanh lấy nàng, sưởi ấm cho nàng. Vậy nên, dù trời có trở lạnh hơn, nàng cũng không sợ.
Trời đêm mỗi lúc một rét. Cái lạnh thổi vào từ các ô cửa sổ khiến đâu đâu trong nhà giam cũng tràn ngập cái lạnh. Mũi của Lôi Vi cũng chuyển màu liên tục hết đỏ rồi đến tím ấy vậy mà cái lạnh cũng không giảm đi chút nào. Choàng thật kỹ tấm áo choàng, ngồi co cụm lại một chỗ, mắt của nàng bắt đầu nặng trĩu. Tuy cái lạnh khiến người ta buồn ngủ là vậy song nàng vẫn không thể nào chợp mắt được. Vậy nên nàng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trạng thái này thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu làm sao.
Trong tù ngoài việc ăn thì cũng là ngủ. Lôi Vi thật sự không có việc gì để làm. Vậy nên tinh thần ngoài lo lắng ra cũng cảm thấy nhàm chán. Tuy rằng ngày nào Phúc Tuần cũng vào thăm nàng. Nhưng một ngày chàng cũng chỉ có thể vào thăm nàng một lần. Và một lần như vậy so với một ngày dài đằng đẳng thật quá ngắn ngủi. Vì vậy những lúc như thế nàng chỉ mong thời gian ngừng lại thôi.
Trước kia, lúc bị tống giam, nàng vẫn chưa có tình cảm với chàng. Khi đó nàng chả bận tâm điều gì cả. Nhưng giờ khác rồi, nàng có chàng. Hai người quan tâm, lo lắng cho nhau, thương nhớ nhau. Và tuy không đến độ thê lương nhưng mỗi khi chàng phải rời đi, cả hai đều cứ mãi lưu luyến không thôi. Tình yêu quả thật khiến người ta thay đổi nhiều quá. Nghĩ vậy, Lôi Vi bất giác nở một nụ cười.
Đang lim dim, một âm thanh nhẹ và mỏng vang lên, âm thanh mỏng đến nổi phải căng tai lên mới nghe được. Mệt mỏi hé mắt ra, Lôi Vi nhìn thấy một vật đen dài nhìn to hơn dây diện đang chậm rãi trườn về phía nàng. Mở hẳn mắt, nàng không khỏi thót tim khi nhận ra đó là một con rắn. Mặt nàng cắt không còn giọt máu. Toàn thân nàng bỗng chốc run lên bần bật.
_ Đừng...đừng có...có qua đây! Mày...mày đừng...đừng có qua đây.
Vốn định dọa nạt con rắn nhưng chất giọng Lôi Vi run như vậy liệu dọa được ai? Trong khi nàng lắp bắp mãi mới hoàn tất câu nói của mình, con rắn vẫn thản nhiên tiến lại gần nàng. Vừa nhìn con rắn, nàng vừa nhích về phía cửa, từng chút một.
_ Có...có ai không? Trong phòng có rắn!- Vừa đập vào cửa, Lôi Vi vừa gọi.
_ Ồn ào cái gì!- Tên linh canh quát.- Tối rồi không lo ngủ di!
_ Trong phòng tôi có rắn!- Vừa nhìn về phía con rắn, Lôi Vi vừa gọi.
_ Rắn gì chứ!- Tên lính canh lại quát.
Biết không thể nào cầu cứu bọn lính canh kia, Lôi Vi thôi không gọi nữa. Nàng vội quất mắt nhìn xung quanh và thấy ánh lửa đang lập lòe trong bóng tối. Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy lên trong đầu nàng. Hít một hơi thật sâu, nàng dụng hết sức lực của mình đứng thẳng lên rồi vươn tay ra cầm lấy bó đuốc treo ngay trước cửa phòng nàng. Quay đầu lại nhìn, nàng nhìn thấy con rắn đang vừa trườn khắp gian phòng vừa thè cái lưỡi của nó ra như đang tìm kiếm xác định điều gì. Xem chừng con rắn này đang tìm đồ ăn. Dứt khoát cầm lấy bó đuốc, nàng đưa nó vào phòng và dùng cả hai tay giữ chặt lấy nó.
Con rắn ngoắc đầu về phía Lôi Vi hướng đầu mình thẳng về phía nàng, khiến nàng có cảm giác nó đang nhìn mình. Cố điều hòa lại hơi thở, nàng gắng giữ chặt bó đuốc trong tay và đứng vững.
_ Đừng có tới đây!
Lôi Vi lên tiếng hù dọa nhưng điều đó vẫn không thể nào ngăn con rắn đang tiến về phía nàng. Khi nó ngóc đầu lên chuẩn bị phóng về phía nàng, nàng chỉ kịp vung ngọn đuốc về phía nó rồi hét lên một tiếng. Khi nàng mở bừng đôi mắt ra, nàng thấy đầu con rắc đang bốc cháy và nó quằng quại trong đau đớn. Nhìn nó quằng quại như vậy, nàng còn kinh sợ hơn, vậy nên bước chân của nàng cứ lùi dần, lùi dần vào trong cho đến khi dựa hẳn vào góc tường.
_ Vi Nhi!
Thở hổn hển nhìn về phía cửa, Lôi Vi thấy một tên lính tốt đang vội mở cửa phòng giam của nàng, ngay sau hắn là Phúc Tuần. Con rắn bốc cháy vẫn quằng quại trong đau đớn và giờ nó quay ngoắt đầu lao về phía nàng.
_ A!
Hét lên một lần nữa, Lôi Vi vội đưa bó đuốc về phía trước. Nhưng trước khi con rắn lao vào ngọn lửa, Phúc Tuần đã nhanh chóng tuốt kiếm của tên lính tốt ra và chém con rắn thành hai khúc.
Thả thanh kiếm xuống, Phúc Tuần vội tiến về phía Lôi Vi rồi ôm chặt lấy nàng.
_ Không sao! Có ta đây rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm chặt lấy Lôi Vi, bàn tay không ngừng xoa xoa bờ vai nàng.- Không sao đâu Vi Nhi!
Nói đoạn, Phúc Tuần đưa Lôi Vi rời khỏi phòng giam. Bên ngoài, trời mỗi lúc một nặng hạt, gió lùa vào qua ô cửa tạo nên tiếng rít mỗi lúc một lớn khiến tên lính tốt không rét mà run.
_ Vương...Vương gia!- Tên lính tốt lắp bắp.
_ Dọn sạch chỗ này đi!- Chất giọng Phúc Tuần lạnh tanh.- Còn nữa, tìm một phòng khác sạch sẽ cho ta.
_ Vâng!- Tên lính tốt vội đáp lại.
Vừa dìu Lôi Vi đi, Phúc Tuần vừa quan sát nàng thật kỹ. Chỉ cần chàng tới trễ một chút thôi, nàng đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Nhưng, tại sao trong này lại có rắn? Nhà ngục của Hình bộ ngoài phía trước ra còn xung quanh đều không có bụi rậm gì cả. Thêm vào đó, nhà ngục được xây dựng rất kiên cố đến một con muỗi cũng không thể lọt vào nói chi đến một con rắn. Càng nghĩ, mối nghi ngờ trong chàng lại tăng lên. Mọi việc hiện giờ quả thật đang diễn ra theo những gì nàng nói. Tin đồn chàng thông đồng với nàng để ám hại Thái tử đang lan truyền khắp Hoàng cung khiến nhiều người không khỏi nghi ngờ. Phụ hoàng của chàng buộc phải hạ lệnh trong thời gian điều tra vụ án, chàng phải hạn chế đi lại. Chàng phải nổ lực cầu xin phụ hoàng để Người đồng ý cho chàng hàng ngày vào thăm Lôi Vi một lần. Giờ xem ra, có kẻ muốn hại nàng để châm dầu vào lửa, khiến tình hình rối ren. Chàng thì không sao nhưng cuộc chiến Hoàng vị này là chuyện của nam nhân, nàng không nên bị cuộc chiến này kéo vào.
_ Sao anh lại vào đây?- Vừa ngồi xuống ghế, Lôi Vi vừa quay về Phúc Tuần hỏi.
Lôi Vi lên tiếng phá tan sự im lặng. Song nhìn thấy vẻ mặt có phần xuất thần của Phúc Tuần nàng cũng im lặng. Có lẽ cảnh tượng lúc nãy đã dọa chàng rồi. Đến giờ tim nàng vẫn còn đập nhanh. Còn chàng, có lẽ vẫn còn lo lắng cho nàng lắm. Nghĩ đến đây nàng khẽ mỉm cười.
_ Vi Nhi!- Ngồi xuống cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần ôm chặt lấy nàng.- Ta nhất định, nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi đây.
Chất giọng cứng rắn, kiên định của Phúc Tuần khiến Lôi Vi có chút ngạc nhiên. Nàng không tin chuyện vừa rồi lại có tác động dữ dội đến chàng như vậy.
_ Phúc Tuần! Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Chuyện mình bị nghi oan, dù rằng chính Lôi Vi là người cho chàng biết nhưng quả thật giờ Phúc Tuần không muốn để nàng biết đến việc này.
_ Không có chuyện gì cả!
_ Phúc Tuần!- Nhìn thẳng vào mắt Phúc Tuần, Lôi Vi nghiêm giọng lại.
_ Là ta không thể chịu đựng được khi nàng phải sống trong cảnh lao tù này.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười rồi tựa đầu vào Phúc Tuần. Sự quan tâm lo lắng của chàng khiến nàng cảm thấy ấm áp biết bao. Nàng dường như cảm nhận được hạnh phúc đang bao bọc lấy hai người. Vì chàng, dù có phải chịu khổ hơn nữa nàng cũng chấp nhận.
Một tia sáng rạch ngang trời như lưỡi dao khiến cả phòng trực của nhà giam bừng sáng trong một tích tắc. Tiếp theo đó là một tiếng nổ váng trời. Sau cùng, tất cả rơi vào im lặng, cái im lặng đến đáng sợ. Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, Phúc Tuần đã nhanh chóng dùng tay áp đầu Lôi Vi vào ngực mình và bịt tai nàng lại để nàng không phải nghe tiếng nổ đáng sợ kia.
Một lúc lâu sau đó, một loạt tạp âm vọng vào trong phòng trực. Nghe loáng thoáng dường như có một tên nô tài tìm thấy một vật gì đó trong Ngự hoa viên.
_ Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?- Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần.
_ Ta không rõ!- Chất giọng của Phúc Tuần ôn nhu.- Nàng ở đây chờ ta. Ta sẽ vào ngay.
Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi gật đầu nghe theo. Một lúc sau chàng trở vào, dù đã cố giấu rất kỹ nhưng gương mặt tái nhợt của chàng khiến nàng không khỏi lo lắng.
_ Có chuyện gì xảy ra vậy?- Chất giọng của Lôi Vi đầy hoang mang.
_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiến đến ôm chặt lấy nàng.
Bộ dạng khẩn trương, căng thẳng của Phúc Tuần càng khiến Lôi Vi thêm lo lắng bội phần.
_ Phúc Tuần! Có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho em biết đi!
_ Vi Nhi! Bằng mọi giá, ta sẽ cứu nàng. Nếu không được, ta sẽ chết cùng nàng.
Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi tái mặt. Rốt cuộc nàng lại vướng vào chuyện gì? Và chuyện này nghiêm trọng đến mức nào khiến chàng nói ra điều này? Lòng nàng vốn đã hoang mang càng trở nên hoang mang, rối loạn hơn.
*
Trong xã hội cổ đại này, ngoài khuê phòng của nữ nhân, nhà tù chắc chắn là nơi kín cổng cao tường nhất. Ở trong này người ta quả thật không xác định được đâu là ngày, đâu là đêm. Lúc nào cũng chỉ có một ánh sáng mờ ảo từ ô cửa sổ trên cùng. Nhìn vào cứ ngỡ như ánh trăng một màu trắng bạc. Ngồi gục đầu vào đầu gối, lời sấm truyền kia như vang lên lời tiên đoán ghi trên phiến đá được tìm thấy trong Ngự hoa viên.
"Lam Vi nhập Đông viên
Bạch vân hồi thanh thiên
Long Khánh thán oan khúc
Căn nguyên tại Tây các"*
Mọi từ ngữ của bài này đều ám chỉ đến cái chết của Phúc Vân và ám chỉ Lôi Vi chính là người gây ra việc này. Nó cũng ngầm nói rằng Phúc Tuần chịu hàm oan chỉ có thể khóc than chứ không thể làm gì. Nàng là người của thời hiện đại, nàng quyết không tin vào những gì ghi trên phiến đá đó. Nhưng người thời cổ đại lại khác, họ hoàn toàn tin vào nó và kinh sợ nó. Giờ nàng nên làm gì để minh oan cho mình đây? Chứng minh đó chỉ là một phiến đá bình thường và chữ khắc trên đó là do con người tạo ra chứ không phải thần thánh nào cả. Giá nàng tự do, chuyện này có lẽ sẽ dễ dàng hơn đôi chút. Mọi sự giờ nàng chỉ có thể trông cậy vào Phúc Tuần.
Nhưng nhắc đến đây mới nhớ, từ đêm phát hiện ra phiến đá đó, Phúc Tuần không đến thăm nàng nữa mà chỉ sai Tiểu Đậu Tử đem đồ đến cho nàng. Lẽ nào, chàng tin vào phiến đá đó? Tin vào những gì nó nói?
_ Không đúng!- Lôi Vi phủ định suy luận của mình.- Phúc Tuần sẽ không như thế! Chắc chắn là như vậy!
Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng Phúc Tuần không đến khiến nàng cảm thấy khá lo lắng. Thật không biết chàng có xảy ra chuyện gì hay không nữa? Hay là bên ngoài lại xảy ra chuyện gì rồi?
_ Thứ phi! Xin mời!
Liền sau câu nói ấy của tên lính tốt là tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía dãy nhà giam. Rốt cuộc là vị Thứ phi nào đại giá quang lâm cái nhà giam này? Thật khiến người ta không thể nén nổi tò mò.
Song, trong khi Lôi Vi còn chưa suy đoán xong, tên lính tốt đã đứng ngay trước cửa phòng nàng mở cửa. Ngay sau hắn là một nữ nhân ẩn đằng sau tấm áo choàng màu đỏ. Nhìn vào tấm áo choàng, nàng đoán người này rõ ràng là đường đường chính chính đến đấy. Nếu lén lút đến, nàng ta đã choàng một chiếc áo tối màu hơn rồi.
_ Còn không hành lễ với Linh thứ phi!
Tên lính tốt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lôi Vi.
_ Được rồi! Ngươi ra ngoài đi!
Ngọc Nhạn và tên lính tốt này quả thật ăn ý nhau. Người tung kẻ hứng nhất mực đồng nhất. Nghĩ vậy nàng phải gắng lắm mới không cười thành tiếng.
_ Ngươi cười gì vậy?- Vừa tiến vào, Ngọc Nhạn vừa cất tiếng hỏi.
_ Là tiểu nữ không ngờ một người như tiểu nữ lại được Linh thứ phi hạ cố đại giá quang lâm.
Lôi Vi nhấn mạnh những từ ngữ sau cùng mặc cho nó có lủng củng và chõi tai. Không phải nàng có ý định khiến Ngọc Nhạn khó chịu, nhưng loại người chỉ đến thăn khi nàng gặp hoạn nạn và dùng lời ngon ngọt để làm nàng rối trí này, nàng thật không thể nào ưa được. Những gì đã xảy ra và những hành động của nàng Công chúa này, nàng chưa bao giờ quên. Trước hôn lễ với Phúc Tuần thì chạy đến Xuân Hoa viện khóc lóc mong nàng tha lỗi, đến khi nàng bị ép làm Điệp phi nàng ta chạy đến tỏ vẻ thông cảm nhưng lại bảo nàng phải thuận theo. Thật không biết lần này nàng ta đến đây định nói gì với nàng.
_ Lôi Vi! Ngươi cũng biết nhà giam của Hình bộ không phải ai cũng vào được.- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa tiến về phía Lôi Vi. Chất giọng của nàng hết sức từ tốn.- Hôm nay, quả thật ta phải khó khăn lắm mới vào thăm được ngươi.
_ Đa tạ Thứ phi quan tâm!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người xuống. Rất nhanh sau đó, nàng lại đứng thẳng người và nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngọc Nhạn.- Nhưng tiểu nữ nghĩ rằng, Thứ phi vào đây không chỉ để thăm tiểu nữ.
Chuyện này Ngọc Nhạn cũng chẳng muốn giấu làm gì. Bởi nó quả thật là nguyên nhân nàng đến đây. Song nàng chỉ không ngờ nàng lại bị Lôi Vi bóc trần nhanh như vậy. Hay là ca vũ này đã biết được điều gì rồi.
_ Đúng vậy! Đúng là ta vào đây không chỉ để thăm ngươi. Ngươi có biết tại sao Vương gia không vào thăm ngươi không?
Không nói gì, Lôi Vi vẫn giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngọc Nhạn khiến nàng ta dù có tài ứng phó đến đâu cũng phải bất giác run lên. Bởi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng, trong veo không gợn chút sóng kia, nó như bắt nàng ta phải thành thật, không được dối lừa nó.
_ Vương gia bị giam lỏng rồi!- Ngọc Nhạn nhả ra từng chút một.
Quả nhiên lịch sử vẫn đi đúng đường của nó. Cuối cùng Lôi Vi cũng hiểu tại sao Phúc Tuần mấy ngày nay không đến.
_ Mọi sự đều bắt nguồn từ ngươi.
_ Thứ phi nói như thế là có ý gì?- Lôi Vi cứng giọng hỏi.
_ Phiến đá kia! Lẽ nào ngươi không biết!
Thì ra là vậy. Cái chết của Phúc Vân, Phúc Tuần bị nghi oan vốn là một chuỗi sự kiện liên quan nhau. Dù không có nàng, nó vẫn xảy ra. Nhưng sau khi mọi sự xảy ra. Phiến đá kia đột ngột xuất hiện khiến mọi người nghĩ rằng khơi mào tất cả chính là Cát Lôi Vi nàng. Cho rằng nàng chính là mầm họa của mọi tai ương, kéo Phúc Tuần vào vòng xoáy này khiến chàng bị hàm oan.
_ Linh Thứ phi! Muốn buộc tội người khác, Người phải đủ cả nhân chứng và vật chứng. Đừng nên chỉ dựa vào một cục đá để phán tội tiểu nữ. Làm như vậy không chỉ tiểu nữ bị tội mà e rằng những ai từng tiếp xúc qua với tiểu nữ cũng không thoát. Bao gồm cả...Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, chứ đừng nói gì đến Người.
_ Ngươi!- Ngọc Nhạn tía tai đỏ mặt.- Ngươi dám lộng ngôn!
_ Tiểu nữ có lộng ngôn hay không, Người hiểu rõ mà! Nếu cho rằng tiểu nữ là mầm họa vậy những ai từng tiếp xúc với tiểu nữ cũng gặp phải tai họa rồi. Và nếu là mầm họa thì đáng lẽ ra ngay từ khi lạc vào Chiêu Anh hầu phủ tiểu nữ đã phải bị đuổi đánh rồi. Không phải sao? Nhưng trên thực tế, tiểu nữ không bị thế và họ không hề bị sao cả, bao gồm cả Linh Thân vương. Song từ sau khi Thái tử mất, tai họa lại ập đến nhưng chỉ mình Ngài ấy hứng chịu. Tại sao lại chỉ có mình Ngài ấy? Và tại sao là vào lúc này? Thứ phi kết luận tiểu nữ là mầm họa vậy thì những ai đã từng giúp đỡ tiểu nữ trong Hoàng cung đều không thoát khỏi tội liên can không phải sao? Và nếu tiểu nữ là mầm họa vậy thì hơn ba năm qua, phiến đá kia phải lộ diện rồi. Nhưng tại sao lại phải chờ đến khi mọi chuyện diễn ra rồi nó mới xuất hiện. Điềm báo ở chỗ nào? Nếu nó không phải là điềm báo, Hoàng cung sẽ được một phen náo động chẳng khác gì án Vu Cổ [1]. Còn nếu các người thật sự xem nó là điềm báo thì không ai thoát khỏi kiếp nạn này.
Những lời nói của Lôi Vi khiến Ngọc Nhạn không khỏi kinh hãi. Miệng lưỡi của Lôi Vi thật dễ sợ khiến nàng đây đường đường là một Công chúa có học vấn đàng hoàng cũng không thể nào nói lại được.
_ Thứ phi! Nếu Thứ phi đến đây chỉ để nói những điều này với tiểu nữ, xin Người hãy về cho. Bởi một kẻ đang ở trong ngục như tiểu nữ không giúp được gì cho Người đâu.
Nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi một lần nữa, Ngọc Nhạn chậm rãi quay đi.
_ Ngươi có thể đấy!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa kéo mũ lên.- Chỉ cần ngươi nhận tội...
Bỏ lửng câu nói của mình, Ngọc Nhạn rời khỏi nhà giam. Trong khi đó, Lôi Vi lúc này lộ rõ vẻ kinh ngạc của mình. Nàng ta muốn nàng "nhận tội thay" sao? Đầu óc nàng ta bị sao vậy? Một nàng Công chúa khuê các như vậy lại có thể nghĩ ra chủ ý hèn hạ này.
*
Bốn hướng của kinh thành mấy ngày nay đều bị Phúc Tuần lục tung cả lên để điều tra. Từ sau khi phát hiện ra phiến đá kia, tuy rằng Định An Hoàng đế không cho chàng rời khỏi phủ đệ song lại chỉ cử vài tên lính tới canh. Nhưng chỉ cần dùng đầu óc một tý, chàng có thể trốn ra khỏi phủ một cách dễ dàng để ra ngoài điều tra nguồn gốc của phiến đá kia.
Ngoại vi kinh thành có vài chỗ làm bia đá. Phúc Tuần đã đến từng tiệm một để đặt họ làm một phiến đá giống như phiến đá tìm thấy trong Ngự hoa viên. Hàng ngày chàng đều đến từng tiệm một để theo dõi quá trình đục đẽo của thợ. Nhìn bề ngoài các phiến đá đều giống nhau. Song nét chữ khắc trên đó lại khác nhau và cũng khác luôn nét chữ trên phiến đá kia. Điều này chính là điều khiến chàng đau đầu.
_ Vương...Công tử hãy nghĩ ngơi chút đi!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa đưa cho Phúc Tuần một bầu rượu.
_ Ngươi đừng có đổi họ ta nữa!- Vừa nói Phúc Tuần vừa mỉm cười.
_ Vâng! Đào Công tử!
Nhớ đến cách phát âm của Lôi Vi mỗi khi gọi chàng như vậy, Phúc Tuần không khỏi mỉm cười. Rõ ràng khi ấy nàng cố tình nhấn mạnh và kéo dài cái chữ "Đào" ra khiến chàng thật chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Nghĩ đến đây, chàng chợt chạnh lòng. Trước kia nàng thật vô tư, lại cười rất nhiều. Còn giờ nàng ưu tư nhiều hơn, nụ cười cũng kém tươi đôi phần. Chàng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ Lôi Vi nhưng sóng gió liên tục ập đến khiến nàng liên tục gặp tai họa làm chàng cảm thấy mình thật vô dụng. Chàng từng nói, nếu không thể bảo vệ người mình yêu thương còn nghĩ gì đến chuyện bảo vệ lê dân bá tánh. Khi đó chàng thật dứt khoát, dõng dạc. Nhưng giờ đứng trước sóng gió, lẽ nào chàng lại không thể thực hiện được điều đó? Không! Không thể như vậy!
_ Vi Nhi! Ta nhất định cứu nàng ra! Nhất định cứu nàng ra bằng được!
Nhìn nét kiên quyết dứt khoát trên gương mặt của vị chủ tử mình, Đồng Vũ biết rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, dù sóng to gió lớn cỡ nào cũng không thể chia rẽ được hai con người này, kể cả cái chết. Nghĩ vậy, chàng thầm mong vụ án này được phá sớm để giải oan cho Lôi Vi, sau đó nàng sẽ được sống trong hạnh phúc mà nàng đáng được có.
--------------------------
* Hoa Tử Vi màu lam đến vườn phía Đông
Mây trắng trở về trời xanh
Rồng nơi cung Khánh đàn khúc oán thán, oan ức
Gốc rễ đều tại các phía Tây
[1] Án Vu Cổ: một vụ án oan lớn liên quan đến thuật Vu Cổ dưới thời Hán Vũ đế. Hán Vũ đế càng về già càng trở nên mê tín. Khi ấy vợ của thừa tướng Công Tôn Hạ sử dụng thuật vu cổ bị phát giác, cả nhà Công Tôn bị giết. Vì mê tín, nên Ông cho mở rộng phạm vi điều tra khiến không ít thân tộc họ Lưu bị liên lụy, trong đó có cả Dương Thạch và Chư Áp Công chúa (2 Công chúa Hán Vũ Đế có với Vệ Tư hậu). Giang Sung vốn có sẵn bất hoàn với Lệ Thái tử nên đã nhân cơ hội hại Thái tử, nói rằng phát hiện ra con búp bê vải yểm bùa thuật trong nơi ở của Lưu Cứ và Vệ Tư hậu khiến Hán Vũ đế tức giận. Không còn cách nào khác, nghe theo lời Thiếu phó Thạch Đức, Lệ Thái tử quyết định làm binh biến diệt trừ Giang Sung. Nào ngờ đâu, sau khi Giang Sung bị giết chết, Tô Văn, trợ thủ của hắn lại báo với Hán Vũ đế lúc này đang dưỡng bệnh rằng, Thái tử binh biến hòng cướp ngôi vua nên đã sai Lưu Khuất Mạo đem quân bắt sống Thái tử. Quân của Lưu Cứ và quân của triều đình giao tranh với nhau. Dân trong thành không hiểu sự tình, cho rằng Thái tử mưu phản nên không ai ủng hộ Lưu Cứ khiến ông thân cô thế cô tìm đường tháo chạy khỏi Trường An. Đại kết cục của vụ án này, Thái tử Lưu Cứ phải tự vẫn, theo đó toàn bộ gia quyến của ông bao gồm thê tử là Sử Lương đệ, phu phụ Hoàng Thái tôn Lưu Tiến- Vương Ông Tu...đều bị giết chết chỉ có Lưu Bệnh Dĩ (tức Hán Tuyên đế Lưu Tuân sau này) là may mắn thoát nạn. Vệ Tư hậu cũng bị ép phải tự vẫn, các tân khách của Lệ Thái tử đều bị giệt gần hết. Số người chết ước tính lên cả trăm người.
Sau này Hán Vũ đế mới tỉnh ngộ nhưng tất cả đã quá muộn. Ông cho xây cung Tử Tư ở Hồ Huyện để tưởng nhớ về Lệ Thái tử. Còn gia đình của chủ hộ dung dưỡng ông cũng được đối xử trọng đãi. Vệ hoàng hậu và Sử Lương Đệ được đưa về an táng ở phía nam Trường An, còn Lưu Tiến và vợ là Vương phu nhân được an táng ở Quảng Minh, hai hoàng tôn còn lại được chôn cùng với Lưu Cứ.
------------------------
Hết chương 73