Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 6: Nỗi lòng người quân tử




Mười ngày! Lôi Vi đã tiến cung cùng Thiên Phương Công chúa được mười ngày rồi ấy vậy mà nàng vẫn chưa biết Thái Thường Nhạc phủ nằm ở đâu và trông như thế nào. Công việc hằng ngày của nàng chính là ngồi trong khoảng vườn rộng lớn của Bối Hồng cung, cung của Thiên Phương Công chúa ở trước khi xuất giá, đọc quyển Lễ ký [1] của Khổng Tử. Cứ tưởng đâu nàng chỉ cần theo Công chúa vào Thái Thường Nhạc phủ rồi luyện tập ở đó chờ đến ngày về là xong. Ai ngờ, ngày nhập cung, nàng được Đồng Thảo truyền lời của Công chúa rằng nàng sẽ dự tiệc mừng thọ của Thái hậu với tư cách là biểu muội của Phò mã. Xem ra chủ ý của Công chúa không phải muốn nàng vào đây luyện tập rồi hồi phủ mà còn có mục đích khác. Nàng thật không hiểu, Công chúa thật sự muốn gì. Không lẽ Thiên Phương Công chúa nàng muốn lợi dụng nàng để được sủng ái.

_ Không phải thế chứ!- Lôi Vi kêu than.- Nhưng nàng ấy vốn đã được sủng ái rồi còn gì. Thêm nữa...sử sách cũng ghi nàng ấy là một Công chúa thiện lương mà. Chắc sẽ không có chuyện lợi dùng đâu.

Nói thì nói thế nhưng làm sao biết được. Thế hệ sử quan sau này làm gì có ai công tâm như Tư Mã Thiên [2] đâu. Ai cũng lo cho cái đầu của mình nên làm gì có chuyện họ viết đúng sự thật 100%. Chỉ có những sự việc quá ư tai tiếng làm thối nát cả triều đình, họ mới chịu viết đúng cho. Nghĩ vậy, Lôi Vi lại nằm dài trên bàn mà thầm kêu khổ. Vào cung rồi nàng phải phòng trước phòng sau nên nào dám tự tiện sử dụng Ipad.

_ Chắc chết mất!

_ Muội đừng than vãn nữa!

Tiếng Đồng Thảo nhẹ nhàng cất lên khiến Lôi Vi càng thêm não cả ruột.

_ Không than sao được Đồng Thảo tỷ! Muội lật quyển Lễ ký này không biết mấy lần rồi mà chả hiểu gì cả. Mai lại là đại thọ rồi!

_ Muội chỉ cần nắm những nguyên tắc cơ bản thôi!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa mỉm cười.

Nghe Đồng Thảo nói vậy, mắt Lôi Vi như sáng lên.

_ Những nguyên tắc cơ bản?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa ngồi hẳn lên.- Là gì thế Đồng Thảo tỷ?

_ Uhm...ví dụ như khi đi phải khoan thai, chậm rãi, không được phát ra tiếng động. Khi thi lễ đầu phải hơi cúi xuống để tỏ sự thành kính. Khi dùng bữa không được tùy tiện nói lúc đang ăn...

_ Thôi thôi thôi! Tỷ stop...dừng lại cho muội nhờ. Muội thấy nó còn phức tạp hơn cả quyển sách này!

Lôi Vi nhăn mặt khiến Đồng Thảo không khỏi bật cười. Nàng để ý Lôi Vi đã đọc quyển sách này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không thể nào thuộc được, xem ra chỉ còn một cách thôi.

_ Có một cách cơ bản nhất trong tất cả các cách. Muội có muốn nghe thử không.

_ Cách gì?- Lôi Vi quay lại hỏi.

_ Vào cung mừng đại thọ lần này sẽ có cả các Công chúa hoặc tú nữ là người thân của các Thân vương, quan lại trong triều đình. Muội sẽ đứng cùng hàng với người thân của các Thân vương. Đó là những người được học rất kỹ cung quy. Vậy nên, khi đứng cùng với họ, muội chỉ cần bắt chước theo là được.

_ Bắt chước à?- Lôi Vi ra chiều nghĩ ngợi.- À phải rồi trong các bộ ph...bộ truyện muội đọc đều thấy người thân của Thân vương nào sẽ đứng ngay phía sau Thân vương đó trong đại điện không phải sao?

_ Không! Được vào đại điện chỉ có Thân vương, Hoàng tử cùng các thê tử, Công chúa cùng Phò mã, cùng các con cái của họ. Còn những người thân khác thì đứng bên ngoài. Đâu dễ gì được yết kiến Hoàng đế. Phong tục muội đọc được chắc là của nước khác.

_ Chắc vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật gù cho qua chuyện.

_ Thôi! Tỷ đi đưa cơm cho ca ca đây. Từ ngày huynh ấy vào Cẩm y vệ, tỷ thấy huynh ấy gầy hẳn đi!- Chất giọng của Đồng Thảo không khỏi lo lắng.

_ Gầy đi nhưng khỏe thì tốt chứ sao đâu tỷ!- Lôi Vi động viên.- Tỷ yên tâm! Không có gì có thể làm khó được Vũ ca đâu.

Khẽ mỉm cười Đồng Thảo vội rời đi nhưng chỉ vừa mới ra đến cổng điện nàng đã không khỏi giật mình.

_ Đào...Công tử!

Nghe thấy chất giọng có phần ngạc nhiên của Đồng Thảo, Lôi Vi chậm rãi quay đầu lại và không khỏi nhăn mặt khi nhận ra tên "cuồng thư". Phía sau chàng là một tiểu thái giám đang bưng một khay đồ. Vì được phủ vải lên trên nên nàng không rõ trong đó để gì. Thở ra một hơi thở đầy bực bội, nàng vội quay đi. Và chính vì quay đi vội vàng nên nàng không nhận ra rằng ai kia nhìn nàng với đôi mắt phức tạp vô cùng.

_ Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây!- Vừa bước vào, Phúc Tuần vừa chậm rãi hỏi.- Tại sao nàng lại vào đây?

_ Liên quan gì đến anh?- Lôi Vi đốp chát lại.- Chuyện của tôi, anh quản làm gì.

_ Vô...

Tiểu An Tử định trách mắng Lôi Vi nhưng đã bị Phúc Tuần chặn lại.

_ Thật không phải chuyện của ta không? Khi nhìn vào bài tử mới làm cho nàng ở Thái Thường Nhạc phủ, ta còn tưởng nàng vì tương tư ta nên đã nhờ Công chúa đưa vào đây chứ.

Ngóc đầu lên, Lôi Vi nhìn tên đáng ghét ngồi trước mặt với đôi mắt mang hình viên đạn.

_ Fuck you!

Vì quá bực mình nên Lôi Vi quên bén mất mình hiện đang ở thời cổ đại chứ không phải hiện đại. Đến khi thấy gương mặt không hiểu gì của người ngồi đối diện, nàng mới ý thức được mình đang ở đâu.

_ Ý tôi là tôi chưa gặp ai vừa điên lại vừa điêu như anh. Nên biến đi cho tôi nhờ.

Ở với người cổ đại thật rắc rối. Đường đường là một cô gái sống ở thời hiện đại lại lạc đến thời cổ đại. Ngôn ngữ, cử chỉ mình cho là bình thường, họ lại cho là bất bình thường. Nhưng có lẽ buồn cười nhất chính là kẻ thông minh của thời đại này trong phút chốc bị nàng biến thành kẻ ngốc.

_ Ra là như thế! Nhưng ta thật không thể nào hiểu được cách xưng hô của nàng.

_ Thì...thì cũng tương đương cách xưng hô của anh thôi.- Lôi Vi nhăn trán.- Thói quen khó bỏ! Tôi sẽ cố sửa.- Nàng hạ giọng xuống ở những từ cuối cùng.

_ Đã là thói quen rồi rất khó sửa.- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Bởi đó là bản tính của mỗi người. Nó làm nên sự khác biệt cho chúng ta. Ngoài những thói quen xấu ra, nàng đừng nên sửa gì cả. Dù không hiểu những từ ngữ của nàng, nhưng ta rất thích. Vì đó chính là nàng. Đừng nên vì hòa nhập mà đánh mất chính mình để rồi sau này những gì nàng nói ra chỉ là khuôn phép, sáo rỗng.

Lôi Vi ngỡ ngàng trước những gì vừa được nghe. Nàng có cảm tưởng như người ngồi trước mặt nàng đã nhàm chán với một cuộc sống đầy lễ nghi rồi. Có vẻ như cuộc sống của chàng ta khá mệt mỏi.

_ Nhưng lễ nghi vẫn phải học!- Vừa liếc nhìn quyển Lễ Ký trên bàn, Phúc Tuần vừa nói.

Trời! Hóa ra chỉ có mình Lôi Vi nàng tưởng tượng ra. Hắn đúng là oan gia! Nghĩ đến đây nàng gục mặt xuống bàn. Nhưng không! Người hiện đại nhất quyết không thể thua người cổ đại được. Vậy là nàng hít một hơi đầy căng và ngồi thẳng dậy.

_ Đàooo Côngggg ttttử!!!! Tôi trông anh chẳng qua chỉ là một kẻ trăng hoa làm sao mà hiểu được quyển Lễ Ký này chứ. Tôi nghĩ chắc đến quyển Đại học [3] anh cũng chưa học nữa.

Bây giờ, Phúc Tuần đã hiểu tác hại to lớn khi cải trang thành một tên biến thái ngay khi vừa nói ra họ của mình. Lúc chàng cần nó lại không phát huy tác dụng. Lúc chàng không cần nó lại phản tác dụng.

_ Được! Nếu nàng không tin nàng có thể đến Lễ bộ [4] để hỏi. Hỏi xem ta đã vào Lễ bộ bằng cách nào. Hãy hỏi cho rõ ràng để xem ta có nói đúng không.

_ Tên!

_ Đào Sước Xuyên [5]!- Phúc Tuần chậm rãi nói rõ từng chữ một.

_ Cái tên gì mà khó nghe thế?!- Lôi Vi nhăn trán.

_ Hãy nhớ rõ cái tên này, đến một lúc nào đó nàng sẽ hiểu hết ý nghĩa của nó. Còn giờ ta sẽ giúp nàng học nghi thức trong cung. Nó không rắc rối như trong quyển Lễ Ký này đâu.

Vậy là Phúc Tuần cứ thế chỉ dạy lễ nghi cho Lôi Vi với vai trò của một vị quan thuộc Lễ bộ. Vì chưa chỉ dạy ai bao giờ nên việc chỉ dạy cho nàng đối với chàng không hề dễ dàng nhưng rồi dần dần chàng cũng thấy được sự tiến bộ của nàng. Cứ như vậy, họ ở ngoài vườn của Bối Hồng cung cho đến khi màn đêm dần buông xuống mà không hề để ý rằng có một người đang nhìn họ bằng một đôi mắt như muốn thiêu đốt tất cả.

_ Công chúa!- Tỳ nữ Yên Mai khẽ lên tiếng.

_ Đi thôi!- Ngọc Nhạn Công chúa hạ lệnh.

_ Còn...bộ cẩm y này...

_ Vứt đi!

Dứt câu Ngọc Nhạn quay phắt đi mà không hề để ý đến sự sợ hãi của Yên Mai.

*

Màn đêm buông xuống đã lâu. Trăng cũng đã lên quá đầu người và tỏa ra ánh sáng màu bạc huyền diệu. Chậm rãi bước ra giữa sân, Phúc Tuần ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ấy như để tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình.

"_ Chút nữa ta quên nói với đệ.- Vừa đi Thiên Phương Công chúa vừa chậm rãi nói.- Lần tiến cung này, ta có dẫn Lôi Vi theo cùng. Nàng ấy sẽ ở lại Thái Thường Nhạc phủ để luyện tập.

_ Lôi Vi?!- Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên.- Tại sao tỷ lại đưa nàng ta vào Thái Thường Nhạc phủ? Luận về kỹ năng, Thái Kiều không phải là ca nữ tốt nhất trong phủ của tỷ sao?

Dừng chân lại, Thiên Phương Công chúa chậm rãi quay về phía Phúc Tuần và nhẹ nhàng nở một nụ cười.

_ Đệ hiểu ý ta muốn nói gì mà.

Phúc Tuần chết lặng tại chỗ. Thì ra, đưa Lôi Vi vào Thái Thường Nhạc phủ không phải là mục đích chính của tỷ tỷ chàng. Mục đích chính chính là tạo cơ hội cho chàng tìm hiểu nhiều hơn về Lôi Vi cũng như về chính bản thân mình.

_ Đệ đã có Tiểu Nhạn rồi!

_ Vậy thì đã sao? Đệ vẫn động lòng trước Lôi Vi đấy thôi. Đệ nên nhớ rằng, tình cảm không thể cưỡng cầu. Khi nó đến chúng ta chỉ có thể chấp nhận và thuận theo mà thôi. Ta đã từng nói với đệ rồi. Tình cảm sâu đậm không thể chỉ dựa vào thời gian bên nhau dài hay ngắn đâu. Nếu thật sự tình cảm của đệ dành cho Ngọc Nhạn là sâu nặng thì cho dù có thêm sự xuất hiện của Lôi Vi cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hai người. Còn nếu tình cảm đệ dành cho Ngọc Nhạn không sâu đậm thì cho dù không có Lôi Vi, cả hai cũng vẫn không thể nào ở bên nhau dài lâu được.

Phúc Tuần không biết nói gì với tỷ tỷ của mình. Chàng còn có thể nói gì được đây khi chính bản thân chàng không ngừng nghĩ về nữ tử kia. Nàng đi vào lòng chàng một cách tự nhiên như vậy. Không giống như Ngọc Nhạn, cả hai mất một thời gian rất dài để hiểu nhau.

_ Hãy nhớ, hiểu một người và yêu một người là hai điều hoàn toàn khác nhau. Vậy nên đệ hãy xác định cho kỹ. Thôi! Ta đến thăm dưỡng phi đây.

Dứt câu, Thiên Phương Công chúa rời gót khỏi Bảo Khánh cung. Nhưng đi chưa được mấy bước, nàng đã chậm rãi quay đầu lại và nói:

_ Chuyện tình cảm, nghe theo trái tim là tốt nhất.- Vừa nói Thiên Phương Công chúa vừa mỉm cười."

Cuộc trò chuyện lúc sáng giữa chàng và tỷ tỷ chợt hiện lên trong đầu chàng. Đúng! Chàng thừa nhận, trong nhân gian này, ngoài tỷ tỷ của chàng, Ngọc Nhạn là người con gái hiểu chàng nhất. Và chàng cũng thừa nhận, khi ở bên cạnh Lôi Vi, chàng thật sự có những xúc cảm rất lạ mà khi bên Ngọc Nhạn chàng không thể có. Chính vì vậy nên chàng mới đến Bối Hồng cung để tìm câu trả lời. Vốn chỉ muốn để Tiểu An Tử vào trong nào ngờ lại để Đồng Thảo phát hiện. Giờ lòng chàng rối càng thêm rối. Chàng với Lôi Vi, tình cảm ấy là gì? Tình cảm của chàng dành cho Ngọc Nhạn là gì? Chẳng lẽ tất cả là giả dối?

_ Không! Nó là chân thật. Nhưng đâu mới thật sự là đúng?!

_ Vương gia của đệ đang nghĩ ngợi chuyện gì thế.

Chất giọng quen thuộc vang lên bên tai kéo Phúc Tuần trở lại với hiện tại.

_ Thất đệ! Đệ đến khi nào thế?

_ Từ lúc huynh ngẩng đầu lên và nói với mặt trăng "Không! Nó là chân thật. Nhưng đâu mới thật sự là đúng?!"

Vừa nói, Phúc Khải vừa diễn tả lại điệu bộ của Phúc Tuần khi nãy khiến đám nô tỳ theo hầu phải nén cười. Trong khi đó, Phúc Tuần không khỏi nhăn mặt về điệu bộ của Phúc Khải.

_ Có chuyện gì thế? Vương gia của đệ, có thể nói cho đệ biết được không?- Chất giọng của Phúc Khải vừa tỏ vẻ quan tâm vừa tỏ ra thích thú.

_ Đệ đến khi nào mới lớn để mẫu thân của đệ không lo lắng đây hả?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi bước vào trong điện.

_ Này! Vương gia của đệ! Đệ đã mười chín tuổi rồi đấy. Bằng tuổi huynh đấy.

Câu nói ấy lập tức khiến bước chân của Phúc Tuần dừng lại. Lúc chiều, trong khi tập lễ nghi cho Lôi Vi. Tập mãi cho nàng không xong, chàng buông một câu:

"_ Nàng thật chả khác gì trẻ lên ba cả. Những nghi thức ấy đâu có phức tạp, sao mãi mà không xong thế.

_ Trẻ lên ba? Này! Tôi mười sáu tuổi rồi đấy! Hơn nữa trò dở là do sư phụ dốt.

_ Nàng...

_ Tôi thế nào?"

Tiểu nha đầu ấy và thất đệ của chàng chỉ hơn kém nhau có ba tuổi nhưng khẩu khí lại y hệt nhau. Nếu để hai người này ở cùng chắc chắn sẽ cãi nhau như cơm bữa. Nghĩ đến đó Phúc Tuần khẽ bật cười. Nhưng nụ cười ấy cũng nhanh chóng tắt đi. Dù chưa xác định rõ ràng trái tim mình nhưng thật sự chàng không khỏi buồn bực khi nghĩ một ngày nào đó nữ tử kia sẽ bên cạnh đệ đệ thân thiết của chàng.

Rốt cuộc chàng làm sao thế này?

Nhận ra nét mặt phức tạp của Phúc Tuần, Phúc Khải không khỏi chau mày. Ngũ huynh của chàng thật có tâm sự rồi. Nhớ đến câu nói lúc nãy Phúc Tuần nói với mặt trăng, chàng như hiểu ra một ít tâm sự của Phúc Tuần.

_ Dù đệ không biết chuyện gì những đệ biết chắc, mặt trăng kia chẳng thể nào hiểu được huynh ngoài huynh tự hiểu bản thân mình. Chân thành chưa chắc đã yêu. Huynh chỉ yêu khi nào huynh có được hai điều này: chân thành và ghen tức. Sau đó thì...đệ nghĩ còn rất nhiều điều huynh phải học.

Những câu nói của Phúc Khải khiến Phúc Tuần thật sự bị chấn động. Chẳng lẽ nào chàng đã yêu Lôi Vi?

------------------------------------------

[1] Lễ ký: còn được gọi là kinh lễ, là một quyển trong ngũ kinh do Khổng Tử biên soạn. Thực ra phải gọi là "lục kinh" Khổng Tử biên soạn tất cả 6 quyển kinh: khinh Thi, kinh Thư, Kinh Lễ, kinh Dịch, kinh Nhạc, kinh Xuân Thu. Kinh Nhạc do Khổng Tử hiệu đính lại nhưng sau đã bị Tần Thủy Hoàng đốt mất và chỉ còn lại một ít làm thanh một thiên trong kinh Lễ gọi là Nhạc ký. Vì vậy lục kinh mà chỉ còn có ngũ kinh.

[2] Tư Mã Thiên: là một sử gia nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được xem Sử Thánh. Bộ Sử Ký của ông viết bao trùm 2000 năm từ thời Hoàng Đế đến thời Hán Vũ Đế của Trung Quốc. Nó là bộ sử đứng đầu trong Nhị thập tứ sử của Trung Quốc và là bộ sử có tiếng nhất của nước này.

[3] Đại học: là một trong Tứ thư. Xưa, người đến 15 tuổi sẽ vào học đại học và học quyển sách này. Chữ "đại học" được giải thích là "Đại nhân chi học" được hiểu theo 2 nghĩa: cái học của bậc đại nhân và là cái học để thành đại nhân. Nó vốn là một phần của kinh Lễ sau được Tăng Sâm, một học trò của Khổng Tử rút ra chế hóa thành. Nó chỉ thuộc bộ Tứ thư vào thời Tống.

[4] Lễ bộ: một trong Lục bộ của triều đình phong kiến, chuyên lo việc lễ nghi.

[5] Sước Xuyên: chữ "Tuần" được ghép từ hai bộ là bộ Sước và bộ Xuyên. Tuy nhiên, chữ Xuyên có cách viết hơi khác so với bộ của nó.

-----------------------------------------

Hết chương 6