Đứng trên cầu, phóng mắt nhìn về nơi xa, Phúc Khải lẫn Phi Đào đều không khỏi thở dài ngao ngán. Mấy ngày nay họ nhìn thấy Lôi Vi hoặc Phúc Tuần đều không dám đến gần. Hai người đó chẳng khác nào như lò lửa. Hỏi Lôi Vi, nàng bảo đi hỏi Phúc Tuần. Hỏi Phúc Tuần, chàng lại nói không có chuyện gì. Cuối cùng đến Thái Thường Nhạc phủ tìm hiểu,dùng cách nào mọi người cũng không nói. Rốt cuộc hai người bọn họ ngã mũ chào thua.
_ Hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?- Chất giọng của Phi Đào có chút cáu.- Thật khiến người ta khó chịu.
_ Đây là lần đầu tiên ta thấy hai người này giận nhau. Lần trước, Vi Nhi giận Ngũ huynh mấy ngày trời, lần này...hai người này...không biết định giận bao nhiêu ngày đây?
Nghe Phúc Khải nói vậy, Phi Đào càng chán nản. Hơi nghiên chiếc dù qua, nàng lén đưa mắt nhìn chàng. Dù trên gương mặt kia không biểu hiện gì nhiều song nàng biết lòng chàng đang lo lắng như lửa đốt.
_ Khải ca cũng đừng lo lắng quá!- Phi Đào nhẹ nhàng lên tiếng.- Tiểu Đào Đào nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
_ Ta cũng chỉ mong vậy. Năm mới gần đến rồi hy vọng hai người họ nhanh chóng gương vỡ lại lành.
Phi Đào cũng không nói gì thêm. Nàng giờ như tập trung toàn bộ sức lực của mình để nhìn ngắm nam nhân ngay trước mắt. cơn gió nhẹ thổi tà áo bay bay. Tuyết nhẹ rơi vương trên mái đầu. Tất cả được phối hợp hài hòa với nhau tạo nên một khí chất không ai có được. Phóng khoáng. Tiêu diêu. Thâm tình.
Và sau khi từ sa trường trở về, chàng càng có dáng dấp của một nam nhân thực thụ, rắn rỏi, cứng cáp. Trái tim nhỏ bé của người thiếu nữ lại rung lên từng nhịp khiến bản thân nàng không khỏi bối rối...
Cứ vậy, Phi Đào cứ mãi ngẩn ngơ ngắm nhìn Phúc Khải...
*
Tâm trạng không tốt nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Lôi Vi vung tay ném mạnh hòn sỏi xuống lòng hồ. Khổ nỗi lòng hồ giờ đã đóng băng nên đá rơi xuống vọng lại một âm thanh vừa khô khốc vừa lạnh lẽo. Nàng cáu bẵng quờ tay trên mặt đất, tiện thể nhổ trụi một đám cỏ trong tầm với.
Chuyện xảy ra ở Thái Thường Nhạc phủ hôm ấy tuy đã được Phúc Tuần hạ lệnh cấm bàn tán nhưng nhưng tiếng xì xào vẫn còn. Chỉ là vì lệnh cấm của chàng nên chả ai dám phát tán nó ra khỏi Thái Thường Nhạc phủ. Được rồi! Chuyện này, nàng thật sự cảm kích chàng. Thu dọn hậu quả nàng gây ra không một lời than vãn. Nhưng thái độ của chàng dành cho nàng mấy ngày nay vẫn không khá hơn. Từ hôm đó đến hôm nay, không gặp nhau thì thôi chứ gặp nhau là chàng lại giảng đạo lý cho nàng nghe. Nàng không phải không hiểu, nhưng...rõ ràng người ta muốn chàng dỗ dành mà lại.
Haizzz!!! Càng nghĩ Lôi Vi càng bực mình. Lúc không cần ngọt thì ngọt hơn cả mật ong. Lúc cần ngọt thì lại nhạt như nước ốc. Bởi vậy người ta nói cấm có sai, nam nhân chả khác nào trẻ con, không biết lúc nào nên làm gì.
_ Áu trĩ! Ấu trĩ! Ấu trĩ!
_ Nàng đang nói ai ấu trĩ vậy?
Không cần quay lại Lôi Vi cũng biết ai đang bước đến. Ngay khi Phúc Tuần vừa ngồi xuống, Lôi Vi đã đứng lên khiến chàng không khỏi thở dài.
_ Nếu Vương gia hôm nay lại đến để giảng đạo lý thì tiểu nữ không rãnh.
Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần đứng lên tiến về phía Lôi Vi.
_ Ta không phải là lão phu tử [1]. Ta chỉ muốn nàng hiểu và kiềm chế sự kích động của mình lại. Lần trước trong yến tiệc sinh thần của Thất đệ, cứ cho là trò nghịch ngợm của nàng nhưng xuất phát điểm vẫn là sự kích động. Lần này nàng vẫn vậy. Đối với nàng, tính này chỉ có hại chứ không có lợi.
_ Anh không phải là lão phu tử mà là lão hồ đồ. Đống đạo lý của anh không phải người ta không hiểu. Nhưng anh cũng phải nhìn cục diện lúc đó chứ, rõ ràng là Nghê Tú Đình ép em. Em chịu không được! Lúc đó đến Khổng Tử cũng phải nổi giận!
_ Chịu không được thì nàng có thể bỏ đi!
_ Bỏ đi?- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười khẽ.- Mạnh Phúc Tuần! Người ta là rủa cả tổ tông nhà em. Em bỏ đi chẳng khác nào là ngầm thừa nhận điều đó là đúng.
_ Vậy nàng muốn động khẩu với nàng ta? Cho dù thế đi chăng nữa, nàng cũng không thể nói chuyện xấu của nàng ta trước mặt bao nhiêu người như thế. Đành rằng nàng ta có sai nhưng nàng làm như vậy, quả thật trong mắt mọi người hai người chả khác gì nhau.
Những lý lẽ của Phúc Tuần, Lôi Vi không cách nào phản bác lại. Bởi quả thật, giờ nghĩ lại nàng cũng nhận thấy bản thân mình khi ấy đã quá đáng. Bêu chuyện xấu của người khác trước mặt bàn dân thiên hạ thật chả hay ho gì. Nhưng câu cuối cùng của chàng khiến đầu nàng như nổ váng trời. Chỉ vì một phút bốc đồng, trong mắt chàng, nàng lại trở nên tầm thường như vậy sao?
_ Mọi người?- Lôi Vi cứng giọng hỏi.- Mọi người ở đây là những ai?
_ Là những ai chứng kiến!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm ổn.
Nghe câu trả lời của Phúc Tuần, nộ khí của Lôi Vi lại nổi lên. Lúc này nàng chỉ hận bản thân không thể xé xác chàng ra.
_ Là những ai chứng kiến? Bao gồm cả anh! Đúng không?- Lôi Vi nói như hét.
_ Ta không...
_ Mạnh Phúc Tuần! Anh quá đáng lắm!
Dứt câu, Lôi Vi bỏ đi một nước, không quay đầu lại nhìn.
Nhìn cái dáng chạy đầy bực mình của Lôi Vi, Phúc Tuần ý thức được rằng mình vừa châm thêm dầu vào lửa. Chàng hôm nay đến đây là muốn giảng hòa với nàng. Nhưng cuối cùng chàng vẫn nói ra một đống đạo lý với nàng. Nàng nói không sai. Bị ép đến như vậy ai còn để ý đến chuyện đạo lý nữa chứ. Giờ nhớ lại cục diện lúc đó chàng căn bản không nắm được nhiều. Nhưng chàng tuyệt đối không hề đưa ra kết luận vội vàng. Bởi chàng hiểu bản tính của Lôi Vi tuy nói năng chẳng chừa ai nhưng nàng không phải là người thích gây chuyện vô cớ. Chỉ có đều, cục diện hôm đó quá hỗn loạn.
Nhớ lại câu nói vừa rồi của mình, bản thân chàng cũng tự cảm thấy mình quá đáng. Bảo nàng và Tú Đình giống nhau khác nào chàng hạ thấp nàng. Một người đầy tự trọng như nàng làm sao chịu được. Chàng đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Không nghĩ ngợi nhiều, Phúc Tuần vội nhắm hướng Xuân Hoa viện mà chạy. Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa bằng không hai người sẽ đi đến mức không thể vãn hồi lại mất. Chàng thật sự không mong điều này xảy ra. Khó khăn lắm chàng mới nắm được tay nàng, chàng tuyệt không để chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến mối quan hệ cả hai...
*
Đêm giao thừa! So với năm ngoái, Hoàng cung Tân Thục năm nay trang hoàn hoành tráng hơn, lộng lẫy hơn và cũng xa hoa hơn. Phô trương thanh thế bằng cách này đúng là hiệu quả. Đúng lúc, đúng dịp khiến các nước khác không thể nào bắt bẻ được.
Tiếng ồn ào xôn xao nổi lên. Mọi người đã có mặt đông đủ. Ngoại trừ ba vị trí tối cao còn tất cả các vị trí khác trên bàn tiệc đều được lấp đầy. Đứng bên hông sân khấu nhìn ra, Lôi Vi dễ dàng trông thấy Phúc Tuần đang cùng trò chuyện với các huynh đệ của mình. Nhìn nét mặt của chàng thật chả có chút gì gọi là u buồn hay khó xử, đau lòng cả. Một chút biểu hiện cũng không có. Khẽ cắn môi, Lôi Vi cố nén cơn tức của mình xuống.
_ Đúng là chỉ có mình là tự mình đa tình!- Lôi Vi lầm bầm.
_ Đang nhìn gì thế?
Chất giọng bông đùa vang lên bên tai khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Quay lại, nàng thấy Quân Đài đang cười ranh mãnh. Quân Đài và Băng Tư đã được thăng cấp lên làm Thượng đẳng ca vũ. Nhưng do họ được thăng cấp quá cận ngày giao thừa nên năm nay họ chưa được lên sân khấu. Nghĩ lại Lôi Vi có chút tiếc nuối cho họ. Còn Đồng Thảo cũng đã được thăng lên làm Trung sinh. Hy vọng năm sau, nàng ấy có thể được thăng lên làm Thượng đẳng ca vũ.
Không nói không rằng gì, Lôi Vi quay ngoắt đầu đi.
_ Vẫn đang giận Ngài ấy sao?- Quân Đài tiếp tục truy hỏi.
_ Thì sao chứ?!- Chất giọng của Lôi Vi có chút xẳng.
_ Rõ ràng lần này muội có lỗi. Người ta giúp muội thu dọn tàn cuộc không oán thán một câu nào, chỉ giảng đạo lý một tý mà hai người đã thành ra thế này rồi.
_ Một tý?- Lôi Vi đẩy tông giọng của mình lên cao.- Từ hôm ấy, mỗi lần gặp nhau chàng ấy đều giảng đạo lý với muội. Tỷ còn nói là một tý.
Quân Đài thở dài ngao ngán.
_ Là tại vì muội không chịu tiếp thu, cứ bướng bỉnh mãi. Muội chỉ cần xin lỗi một câu không phải đã xong rồi sao? Đằng này...Linh Thân vương hết lần này đến lần khác chiều muội, che chở cho muội ta nghĩ, muội cũng nhìn ra. Muội xin lỗi Ngài ấy một câu, chiều Ngài ấy một chút thì cũng đâu phải là việc gì quá đáng. Đành rằng, khi yêu người ta không đòi hỏi đối phương. Nhưng muội cũng không thể đòi hỏi người ta chiều muội mãi trong khi muội không chiều họ. Chẳng phải người ta có câu lùi một bước biển rộng trời cao là gì?!
Quân Đài nói thế, lòng Lôi Vi lại chùng xuống. Bản tính nàng không phải là người cố chấp nhưng trước sự kiêu căng, không biết phải trái của Tú Đình khiến nàng thật không thể nào chấp nhận được. Vậy nên nàng nghiễm nhiên cho rằng những gì mình làm là đúng. Vì vậy khi nghe Phúc Tuần giảng đạo lý, nàng một mực cãi lại, không nghe.
_ Ta vốn nghĩ rằng Linh Thân vương nói nhiều thế, muội chắc đã nghĩ thông nên không nói. Nhưng xem ra lần này ta không nói không được rồi. Trong chuyện này, cả muội và Tú Đình đều sai. Muội sai ở chỗ chính là đã quá bốc đồng, không kiềm chế được dẫn đến cục diện Tú Đình buộc phải rời khỏi Thái Thường Nhạc phủ. Nàng ấy tuy tính tình không tốt, nhưng ở Thái Thường Nhạc phủ nàng ấy đã nổ lực không ít. Với một người đã nổ lực hết mình, muội nghĩ xem hành động của muội có phải là gáo nước lạnh không? Sai ở đâu thì nhận sai ở đó. Linh Thân vương cũng không bắt muội chịu hết trách nhiệm. Ngài ấy chỉ muốn muội kiềm chế lại bớt, tránh muội sau này càng lúc càng khó sống.
Không nói gì, Lôi Vi xụ mặt. Trông nàng lúc này chả khác nào một quả bóng bị xì hơi.
_ Được rồi!- Băng Tư ở đâu lên tiếng.- Thay vì xụ mặt thì đi tìm Ngài ấy đi.
_ Được không? Gần diễn rồi!- Chất giọng của Lôi Vi có chút lo lắng.
_ Giờ mới lo lắng sao?- Lẩn khuất trong giọng nói của Băng Tư là tiếng cười.- Hoàng thượng chưa tới, vẫn còn kịp. Đi đi! Ta và Quân Đài sẽ nói với Vương Tổng quản.
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu lia lịa rồi vội chạy đi. Trước tiên nàng phải tìm được Tiểu An Tử trước đã. Người ta ngồi trên kia, nàng không thể tự tiện xông lên được. Nghĩ đến đây nàng thật hận mấy bữa tiệc cung đình này. Phép tắc, quy cũ quá đi mất. Vừa chạy, nàng vừa xác định phương hướng.
_ Thái hậu nương nương giá đáo! Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Xa xa vọng lại tiếng của Ông Công công khiến Lôi Vi không thể không quay đầu lại nhìn. Từ chỗ nàng đang đứng nhìn về phía khán đài khá xa nên không thể nào nhìn rõ. Nàng chỉ có thể nhìn thấy ba con người tối cao kia đang tiến về phía chỗ ngồi của mình. Đi bên cạnh Hoàng thượng là Ông Tổng quản. Còn đi bên cạnh Thái hậu là Ngọc Nhạn Công chúa.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!- Vừa tung hô, mọi người vừa quỳ xuống.- Thái hậu nương nương thánh an! Hoàng hậu nương nương kim an!
_ Bình thân!
Nhìn cảnh tượng này, Lôi Vi biết rằng nàng chậm một bước rồi. Nhưng nàng mặc kệ, dù sao muộn vẫn còn hơn không. Nghĩ vậy, nàng vội quay đầu lại chạy tiếp, không ngờ chỉ vừa chạy một đoạn ngắn, nàng đã va phải người.
_ Aidza! Ai thế?- Người kia rên lên.- Ai mà đi không nhìn đường gì hết vậy?
_ Đồng Thảo tỷ?- Lôi Vi ngạc nhiên.
Đỡ Đồng Thảo đứng lên, Lôi Vi vội cúi xuống nhặt đồ hộ nàng ấy.
_ Lôi Vi?- Chất giọng Đồng Thảo cả kinh.- Không phải muội gần diễn rồi sao?
_ Chuyện đó để nói sau đi!
Vội đặt khay đổ vào tay Đồng Thảo, Lôi Vi vội chạy đi nhưng lần này, nàng chưa kịp chạy đã nhìn thấy Trần Chưởng sự.
_ Lôi Vi? Ngươi giờ này sao lại ở đây?
_ Trần Chưởng sự! Tiểu nữ có việc gấp phải đi! Tiểu nữ đảm bảo trước khi đến lượt mình sẽ về.
_ Không được!- Trần Chưởng sự kiên quyết.- Có việc gấp gì cũng phải bỏ hết. Ngươi giờ lập tức trở về để chuẩn bị lên đài.
_ Trần Chưởng sự. Tiểu nữ cần gặp Linh Thân vương...
_ Cát Lôi Vi!- Trần Chưởng sự nghiêm giọng cắt ngang lời Lôi Vi.- Yến tiệc Hoàng cung không phải là trò đùa. Không phải là nơi ngươi thích đến thì đến, thích đi thì đi. Ngươi đã là Thượng đẳng ca vũ rồi, ngươi phải có trách nhiệm của một Thượng đẳng ca vũ. Ngươi không thể vì chuyện giữa ngươi và Linh Thân vương mà bỏ đi như thế này được. Ngươi đảm bảo không về trễ, nhưng ta thì không thể đảm bảo được. Lỡ như vì sự cố gì đó ngươi không về kịp vậy Hoàng thượng giáng tội xuống, e rằng Linh Thân vương và cả Thái Thường Nhạc phủ này cũng không gánh giúp ngươi được đâu.
Trần Chưởng sự nói vậy, Lôi Vi cũng không còn gì để nói.
_ Theo ta về!
Dứt câu, Trần Chưởng sự dứt khoát dời bước. Lôi Vi thấy vậy vội quay về phía Đồng Thảo.
_ Đồng Thảo tỷ! Tỷ tìm gặp Tiểu An Tử nhờ hắn nhắn với Linh Thân vương giúp muội sau khi muội múa xong hẹn gặp Ngài ấy ở bờ hồ.
_ Uhm!- Đồng Thảo vội gật đầu.
Yên tâm phần nào Lôi Vi vội dời gót đi. Nhìn bóng Lôi Vi xa dần, Đồng Thảo khẽ lắc đầu rồi quay về phía ngược lại. Nàng vội chạy đến chỗ của các Thái giám để tìm gặp Tiểu An Tử. Nhưng ngay khi vừa đứng trước cửa phòng nghỉ, bước chân của nàng trở nên ngập ngừng. Một chút đố kỵ, một chút không nỡ, một chút khó chịu, một chút cắn rứt đan xen vào nhau khiến nàng không thể nào bước tiếp được. Cuối cùng nàng dứt khoát quay đầu đi. Bước chân thẫn thờ, nàng thật sự không muốn nghĩ gì lúc này cả...
Vội vàng trở về phía hậu đài, Lôi Vi nhanh chóng chuẩn bị màn biểu diễn của mình. Lần này, nàng múa đơn một bài và múa nhóm một bài. Vì hai bài múa này chỉ cách nhau có hai bài nên đồ diễn nàng phải chuẩn bị sẵn để khi xong bài này liền mặc trang phục của bài kia vào. Ngay cả đầu tóc cũng phải chọn kiểu đơn giản nhất để ít tốn thời gian nhất có thể.
Đây không hẳn là một môi trường biểu diễn chuyện nghiệp, nhưng sự bận rộn của nó cũng đủ khiến Lôi Vi vã cả mồ hôi hột. Giờ, dù muốn dù không nàng cũng phải toàn tâm toàn ý vào bài biểu diễn của mình. Những chuyện khác đành gác lại sau vậy. Hơn nữa, nhờ Đồng Thảo chuyển lời, nàng hoàn toàn yên tâm.
Bên ngoài, bầu không khí có phần trầm lắng. Trên sân khấu là một vở kịch mừng năm mới. Bên dưới khán đài, đa phần mọi người đều chăm chú theo dõi vở kịch. Thi thoảng, khi Hoàng đế buộc miệng khen một câu, mọi người lập tức vỗ tay hưởng ứng. Tuy là một bữa tiệc vui vẻ nhưng xem chừng sự vui vẻ này cũng quá giả tạo khiến những người trong cuộc đều cảm thấy nhàm chán.
Vừa rót rượu vào ly, Phúc Tuần vừa đưa mắt về phía sân khấu. Trên sân khấu hết tiết mục này đến tiết mục khác nối tiếp nhau chả để lại ấn tượng gì cho vị Vương gia trẻ tuổi này. Chỉ đến khi Lôi Vi bước ra sân khấu, chàng mới tập trung sự chú ý của mình vào nàng. Nhưng tiếc là vì rượu đã ngấm vào người khiến chàng ngà ngà say, mọi vật trong mắt đã không còn rõ ràng nữa. Những động tác uyển chuyển của nàng nhanh chóng trở thành những động tác quơ tay múa chân trong mắt chàng.
Lắc lắc cái đầu để có thể tỉnh táo lại một chút, Phúc Tuần đưa tay lên chống đầu. Những gì xảy ra giữa chàng và Lôi Vi mấy ngày nay khiến chàng không khỏi ảm não. Chàng chỉ muốn nàng hiểu lợi hại vậy mà không ngờ lại khiến nàng nổi giận. Sao nàng lại không chịu hiểu chứ? Chàng nói nhiều như vậy cũng vì lo lắng cho nàng, chàng nào có dụng tâm gì. Vậy mà...Chàng có cảm giác hai người đang có khoảng cách mỗi lúc một lớn...
Trên sân khấu, sau phần độc diễn xong, qua hai tiết mục đã tới phần múa nhóm. Lôi Vi thật mong bài múa này nhanh chóng kết thúc. Vừa múa nàng vừa nhìn về phía Phúc Tuần. Xem dáng vẻ có lẽ chàng vẫn đang giận nàng nên mới chống tay quay đầu nhìn về hướng khác như thế. Giờ thì tốt rồi. Nàng thật không biết tý nữa gặp chàng liệu có thể làm lành được không đây. Xoay một vòng tròn, nàng vội lùi vào trong. Đứng trong cùng nàng có thể kín đáo quan sát chàng nhưng tầm nhìn lại bị hạn hẹp. Song điều đó dường như không ảnh hưởng gì đến nàng lắm. Hình ảnh chàng trong tim nàng vốn đã được khắc sâu rồi, nên dù lúc này không thể nhìn thấy rõ nhân dáng của chàng nhưng nàng vẫn biết được người nàng yêu là người đẹp nhất thế gian này. Dù thế nào đi nữa, hai người sẽ hòa hợp lại với nhau. Chỉ nghĩ đến đó, nụ cười của nàng tươi hẳn lên. Rẽ hai tay về hai bên, nàng nhảy một bước dài về phía trước rồi xoay vòng kết thúc bài múa. Lúc này nàng mới để ý thấy Phúc Tuần đã rời đi từ lúc nào.
Theo nhóm, Lôi Vi vội vã rời sân khấu. Vào bên trong hậu đài, nàng vội tháo trang sức ra rồi quàng áo choàng vào.
_ Trần Chưởng sự! Tiểu nữ phải đi gấp! Ngày mai tiểu nữ sẽ đem y phục đến phòng phục trang ạ- Vừa chạy, Lôi Vi vừa vọng tiếng lại.
Nhìn theo dáng chạy của Lôi Vi, Trần Chưởng sự không nói gì. Bà chỉ khẽ lắc đầu.
_ Tuổi trẻ thật tốt!- Vừa nói, Trần Chưởng sự vừa mỉm cười.
Mặc kệ tuyết đang rơi, mặc kệ gió đang thổi, Lôi Vi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Băng qua lối hậu điện của Đại điện, nàng phải băng qua cả một khu Nội điện rộng lớn với không ít cung, điện của các phi tần, Hoàng tử, Công chúa. Mà cung nào cung nấy cũng có cả một khoảng sân khá rộng. Mãi chạy được tầm hơn hai mươi phút nàng mới tới được Ngự hoa viên. Đứng thở một lúc, nàng lại chạy đến bờ hồ với ngọn lửa hy vọng đang cháy mỗi lúc một mãnh liệt...
Nhưng khi vừa tới nơi Lôi Vi không khỏi ngỡ ngàng khi nơi này không có một bóng người. Không phải Phúc Tuần sớm đã rời khỏi buổi yến tiệc rồi sao? Sao giờ này chàng vẫn chưa tới? Lòng nàng chợt cảm thấy hoang mang nhưng rồi rất nhanh sau đó, nàng đã trấn tĩnh lại.
_ Chắc là chàng ấy bận chuyện! Một chút! Chỉ một chút nữa thôi!
Tự trấn tĩnh mình, Lôi Vi tựa người vào gốc cây vào chờ đợi. Vừa chờ đợi chàng, nàng vừa mỉm cười. Khi chàng đến, nàng sẽ nhận lỗi sai về mình. Có lẽ khi ấy, chàng sẽ ngạc nhiên lắm, nhưng trên hết là niềm vui, niềm hạnh phúc. Rồi chàng sẽ ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng, an ủi nàng, động viên nàng. Và bọn họ sẽ cùng nhau đứng đây chờ đợi khoảnh khắc chuyển giao của đất trời. Chỉ cần nghĩ thôi nàng đã không kìm nén được mà bật cười thích thú....
...Tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Hơi lạnh phả lên từ mặt hồ đã đóng băng càng lúc càng nhiều. Toàn thân Lôi Vi đã trở nên lạnh cóng...
...Tròn một canh giờ! Lôi Vi đứng chờ Phúc Tuần đã tròn một canh giờ thế nhưng bóng dáng thân thuộc kia vẫn không thấy đâu. Sự lo lắng vốn đã thành hình giờ càng trỗi lên mạnh mẽ. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội đứng lên. Mặc kệ chân đã tê cứng, nàng gắng lê thân mình rời khỏi bờ hồ để đến Bảo Khánh cung.
"Bụp...bụp...bụp bụp..." tiếng pháo hoa nổ vang lên. Lôi Vi giật mình quay đầu lại nhìn. Trên bầu trời, muôn ngàn tia sáng đang sáng lấp lánh rực rỡ với đủ loại màu sắc khác nhau. Theo đó muôn ngàn đóm sáng là từng bông tuyết trắng nhỏ xinh bay lơ lửng giữa không trung. Lòng hồ đã đóng băng trở thành một tấm gương phản chiếu vẻ đẹp lỗng lẫy của bầu trời đêm nay.
Thật không ngờ, năm mới của nàng lại bắt đầu bằng một sự lo lắng...
...................
Nhẹ đẩy cửa bước vào, Lôi Vi lê cả tấm thân mình đến bên chiếc bàn và ngồi xuống ghế.
_ Muội về rồi!- Quân Đài hớn hở.- Sao? Đã nhận sai với Linh Thân vương chưa?
Không nói gì Lôi Vi chỉ lắc đầu. Nhìn dáng vẻ bần thần của nàng, Quân Đài không khỏi nhíu mày. Nàng vội lại gần Lôi Vi và nhận ra không ít bông tuyết đã tan ra và đang thấm ngược vào trong.
_ Sao thế? Có chuyện gì thế?- Vừa cởi áo choàng ra cho Lôi Vi, Quân Đài vừa hỏi.- Nào! Muội uống nước đi.
_ Muội đến bên hồ chờ chàng ấy đến qua giao thừa nhưng vẫn không thấy chàng ấy đâu. Chạy đến Bảo Khánh cung thì Bảo Khánh cung im lìm, bên trong không có một chút ánh sáng.
_ Hay là...Ngài ấy về phủ rồi!
_ Muội cũng nghĩ thế!- Nước mắt Lôi Vi lăn dài.- Chàng ấy chẳng lẽ giận muội đến mức không muốn gặp muội nữa sao?
_ Không có!- Vừa ôm Lôi Vi vào lòng, Quân Đài vừa nói.- Linh Thân vương không phải là người không hiểu chuyện như vậy đâu. Dù không muốn gặp muội, tỷ nghĩ Ngài ấy cũng sẽ bảo Tiểu An Tử đến báo cho muội biết chứ tuyệt không để muội chịu khổ như vậy.
Nghe Quân Đài nói thế, Lôi Vi khẽ giật mình. Nàng vội quay về phía nàng ấy.
_ Hay là chàng xảy ra chuyện gì rồi! Nhưng...không đúng...nếu chàng xảy ra chuyện gì, trong cung đã được một phen nháo nhào rồi. Nhưng mà...rốt cuộc chuyện này...Không được...muội phải đến phủ...
_ Được rồi! Được rồi!- Quân Đài vội cắt ngang dòng suy luận của Lôi Vi.- Muội đừng nghĩ nữa. Giờ này muội xuất cung, muội nghĩ lính canh có cho không?
_ Nhưng...
_ Không nhưng gì cả! Nghe lời ta, giờ muội đi nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai, Hoàng thượng thượng triều. Ngày đầu tiên năm mới theo thông lệ, các Hoàng tử cũng như các đại thần sẽ đến chúc mừng và nhận hồng bao [2] của Hoàng thượng. Linh Thân vương không thể không đi. Chờ Ngài ấy vào triều xong, muội đến hỏi cũng chưa muộn.
Lôi Vi đưa mắt nhìn Quân Đài. Trong đôi mắt trong veo ấy, sự lo lắng vẫn chưa tan hết. Quân Đài khẽ mỉm cười rồi gật đầu với nàng. Như chỉ chờ có vậy, nàng mới cảm thấy yên tâm phần nào. Hít một hơi thật sâu, nàng nhanh chóng đứng lên, đến lúc này nàng mới nhận ra từ lúc về đến giờ không thấy Đồng Thảo đâu.
_ Đồng Thảo tỷ đâu?- Quay sang Quân Đài, Lôi Vi lên tiếng hỏi.
_ Lúc nãy ta nghe nói muội ấy bị vấp té nên vội về xem. Về đến nơi đã thấy muội ấy đi nghỉ rồi. Ta cũng không đánh thức làm gì.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu rồi bước vào phòng để nghỉ. Gọi là đi nghỉ, nhưng chắc chắn đêm nay sẽ là một đêm dài với nàng.
----------------------
[1] Lão phu tử: thầy giáo.
[2] Hồng bao: bao lì xì.
----------------------
Hết chương 53