Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 24: Không thể cưỡng cầu




Hít một hơi đầy căng, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến vào bên trong Trường Sinh điện. Vừa nhìn thấy Minh Đức Thái hậu, nàng đã vội quỳ xuống.

_ Thái hậu!

Minh Đức Thái hậu không nói gì. Ngay cả liếc nhìn bà cũng lười đưa mắt tới. Đứa cháu gái này bà lo lắng cho nó đấy vậy, vun vén hạnh phúc cho nó đến vậy không ngờ giờ lại đổ sông đổ bể.

Ngọc Nhạn vẫn kiên trì quỳ ở đó không chịu đứng lên khiến lòng Thái hậu nóng như lửa đốt. Bà không nỡ làm căng nhưng nếu dễ dàng quá, sau này hậu cung sẽ xem Thái hậu này là cái gì. Khẽ thở dài, bà vội đứng lên.

_ Thái hậu!- Vừa gọi, Ngọc Nhạn vừa túm lấy đuôi váy của Thái hậu.- Người mắng Tiểu Nhạn cũng được, đánh Tiểu Nhạn cũng được. Nhưng xin người đừng bỏ mặc Tiểu Nhạn.

_ Con đấy! Ta làm như vậy là tốt cho con. Không ngờ con lại chuốc khổ vào người. Từ nay, chuyện của con ta không quản nữa.

_ Tiểu Nhạn biết Tiểu Nhạn sai rồi! Tiểu Nhạn không nên làm vậy. Nhưng...Thái hậu...Hoàng hậu làm thế là cũng hợp tình hợp lẽ. Thái hậu chắc cũng không muốn người trong thiên hạ nói triều ta bức người quá đáng. Chỉ vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà đã đuổi người ta ra khỏi cung.

_ Con đang đe dọa ta sao?

_ Tiểu Nhạn không dám!- Ngọc Nhạn vội thưa.- Tiểu Nhạn chỉ nghĩ rằng...giả như nữ tử đó rời khỏi cung, Tuần huynh sẽ đưa nàng ta về phủ hoặc giả như nếu nàng ta về Chiêu Anh hầu phủ, Tuần huynh sẽ xuất tuần liên tục để gặp nàng ta. Đến khi đó Người sẽ khó lòng bảo ban huynh ấy. Thái hậu! Người cũng biết đấy tiền đồ của Tuần huynh rất xán lạn nhưng cũng rất nguy hiểm. Không thể không phòng! Tiểu Nhạn không muốn huynh ấy vì một nữ tử mà mất đi tương lai của mình. Lưu nàng ta lại trong cung tuy khó lòng tránh được việc họ thường xuyên gặp nhau nhưng Thái hậu có thể kiểm soát hành tung của họ, tìm cách răn đe nàng ta và kịp thời khuyên nhủ để Tuần huynh sớm ngày tỉnh ngộ.

Nghe Ngọc Nhạn nói vậy, Minh Đức Thái hậu không khỏi thở dài. Đứa cháu này của bà không ngờ lại quan tâm và chu đáo đến vậy. Nếu Phúc Tuần biết được điều này của Ngọc Nhạn thì tốt biết bao.

_ Con nói không phải không có lí.- Vừa nói, Thái hậu vừa nâng Ngọc Nhạn đứng lên.- Nhưng Tiểu Nhạn à, nếu làm như vậy con sẽ chịu thiệt.

_ Tiểu Nhan không thiệt ạ! Chỉ cần có thể giúp cho tương lai của Tuần huynh, Tiểu Nhạn không thiệt.

_ Tiểu Nhạn à! Con thiệt là khờ!

Ngọc Nhạn im lặng không nói gì, nàng chỉ gục đầu vào vai Thái hậu và mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

*

Trong đời học sinh ngán nhất là cảnh thi lại. May mắn cho Lôi Vi trong suốt quãng đời đi học của mình nàng chưa bao giờ phải tham gia kỳ thi được tổ chức vào khoảng thời gian giữa hạ ấy để được xét đủ điều kiện lên lớp. Nhưng ở thời đại này, nàng đang đối mặt với thi lại. Thà rằng kì thi lại có nhiều người cùng thi nàng sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng kỳ thi lại này lại chỉ có mình nàng và một vài Học sự trong Thái Thường Nhạc phủ đều nhìn nàng với ánh mắt không mấy thiện cảm. Ấy là còn chưa nói đến ánh mắt kinh bỉ của đám Tú Đình. Mà thôi! Chuyện ấy cũng chả quan trọng. Dù sao, ở thời đại nàng thi lại cũng không phải là một việc quá tệ. Song, nàng nói thế chỉ để an ủi bản thân thôi chứ thi lại chỉ không quá tệ với sinh viên còn đối với học sinh, nó vẫn là một cơn ác mộng.

Giờ, thi lại có phải là cơn ác mộng hay không thì ngày đó cũng đã tới rồi. Hít một hơi thật sâu Lôi Vi cầm hộp gỗ tiến vào khuôn viên phía trước của phủ. Ngoài sân, mọi người ai nấy cũng đang tấp nập luyện tập chuẩn bị cho tết Trung thu đang tới mỗi lúc một tới gần. Vài ca vũ lẫn nhạc công nhìn thấy nàng liền vội đưa tay lên chào tỏ ý động viên. Đáp lại, nàng cũng nở một nụ cười đầy tự tin.

Bước vào bên trong phòng cất nhạc cụ, Lôi Vi đưa mắt nhìn một lượt. Trong phòng đang có vài tỳ nữ lau chùi nhạc cụ, ngoài ra còn có một vài nhạc công đang lấy nhạc cụ để chuẩn bị luyện tập. Vừa bước vào, nàng vừa cúi đầu chào từng người. Vũ Linh vừa nhìn thấy nàng, ý cười lộ rõ trong mắt khiến nàng cảm thấy ấm áp vô cùng. Men theo lối đi, nàng vừa đi vừa quan sát các giá đỡ để tìm Quân Đài. Hôm nay, nàng ấy vẫn sẽ là người đệm đàn cho nàng múa. Bản nhạc hôm nay nàng chọn là một bản nhạc đơn giản, êm tai và không có quá nhiều động tác khó. Khi vừa chọn xong bài và múa qua một lượt, Quân Đài đã gật đầu về sự lựa chọn này của nàng. Chỉ có điều nàng ấy đối với những bản nhạc nàng chọn càng lúc càng tỏ ra hiếu kỳ khiến nàng không biết nên trả lời thế nào.

_ Quân Đài tỷ!- Vừa nhìn thấy Quân Đài, Lôi Vi đã reo lên.

_ Muội đến sớm thế?- Vừa hỏi, Quân Đài vừa mỉm cười.- Phải còn một canh giờ nữa mới thi mà.

_ Thấy tỷ đi sớm thế muội cảm thấy mình nên có chút trách nhiệm.

Không nói gì, Quân Đài khẽ bật cười. Hai chữ "trách nhiệm" được nói ra từ miệng Lôi Vi khiến nàng không thể nén cười. Lôi Vi không phải là người vô trách nhiệm nhưng để trở thành một người có trách nhiệm đối với một cô gái có tính tình nghịch ngợm, hoạt bát lại vô tư như Lôi Vi, chuyện đó phải mất một quãng thời gian rất dài.

_ Đồng Thảo tỷ có làm chút đồ ăn này! Tỷ ăn cùng với muội nhé.

_ Uhm! Chúng ta ra ngoài ăn!

Dứt câu Quân Đài cầm đàn cùng với Lôi Vi bước ra khỏi phòng, họ tìm một cái đình nhỏ ở giữa hồ để thưởng thức bữa sáng của mình. Vừa ăn, cả hai vừa thưởng thức phong cảnh lại cùng nói chuyện với nhau. Đối với Lôi Vi những câu chuyện nàng muốn kể thật sự rất bình thường, nó là những câu chuyện phiếm của các cô gái ở thời đại nàng. Nhưng ở thời đại này nàng lại không thể kể nếu không muốn mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hoàng rồi sau đó gán cho nàng nhữ cái tên như "yêu quái", "phù thủy"...Nên nàng chỉ có thể gợi chuyện sau đó để Quân Đài nói rồi nàng mới hưởng ứng theo. Cách làm này tuy có ba phải nhưng lại đảm bảo tính mạng. Thế nhưng muốn đảm bảo tính nàng 100% nàng phải xác định được chuyện gì có thể nói được chuyện gì không thể nói được. Muốn nói chuyện phiếm ở thời đại này thật là quá mệt mỏi.

_ Lôi Vi! Muội sẽ đem đến cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ đây?

Câu hỏi của Quân Đài khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Nhất thời không biết trả lời sao, nàng đành im lặng. Nhưng trong cái im lặng lại có ý dò hỏi.

_ Đầu tiên là muội giúp Thất Hoàng tử phá án đã là một điều ngoài sức tưởng tượng với ta rồi. Nữ nhân triều này toàn chỉ biết đến việc thêu thùa may vá hoặc cầm kỳ thi họa mà thôi. Còn muội, muội lại phá án. Tiếp sau đó, cái này là muội giấu kỹ nhất. Ở cùng muội bao lâu nay, ta không hề biết rằng muội lại biết chơi cổ cầm. Không những biết chơi mà muội chơi rất tuyệt. Còn cả câu nói của muội thật sự khiến mọi người chấn động.

_ Đó là vì nhất thời tức giận nên muội mới nói thế.- Chất giọng của Lôi Vi nghe buồn thiu.

_ Nhưng phải là người bản lĩnh tới đâu mới có thể nói được câu nói đó. Muội thật không đơn giản đâu.- Vừa nói, Quân Đài vừa cười đầy ẩn ý.

_ Ấy dza! Quân Đài tỷ! Tỷ đừng có ghẹo muội nữa!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đẩy vai Quân Đài.- Giờ muội không biết phải làm thế nào đây.

_ Việc này không phải là không có cách!

_ Lôi Vi!

Có tiếng gọi khiến Lôi Vi và Quân Đài không khỏi chú ý. Cả hai vội quay lại và nhận ra Phi Đào đang tiến về phía cả hai. Trên gương mặt nhỏ nhắn kia là một nụ cười tươi rạng rỡ như nắng buổi mai.

_ Phi Đào! Tỷ tới làm thế?

_ Muội hỏi hay thật!- Phi Đào gắt giọng.- Là ta lo cho muội nên mới tới để động viên muội vậy mà...

Nhìn gương mặt phúng phính hệt như trẻ con của Phi Đào khiến Lôi Vi không khỏi bật cười. Trước mặt nàng, nàng ấy hệt như một đứa trẻ đòi làm người lớn. Trước mặt Thất Hoàng tử lại là một tiểu cô nương khuê các, dịu dàng. Quả là một con người "hai mặt", càng nghĩ nàng càng thấy thích thú với nữ tử này. Mà nhắc đến đây nàng lại tò mò không biết chị gái của Phi Đào, Hinh Vương phi là người như thế nào. Nhưng chắc chắn một điều Hinh Vương phi chín chắn hơn Phi Đào.

_ Được rồi! Là muội sai! Muội xin lỗi!

_ Hứ!- Vừa hứ, Phi Đào vừa quay ngoắt đi làm bộ giận dỗi.

_ Thôi mà! Tỷ đừng giận nữa. Bằng không...muội sẽ méc với Thất Hoàng tử là tỷ hai mặt đến thế nào.

Nghe Lôi Vi nói thế, Phi Đào tỏ ra hốt hoảng. Nàng vội quay ngoắt về phía Lôi Vi, gương mặt nhăn nhó hết chỗ.

_ Ta chỉ mới giận muội, muội lại...

_ Thôi thôi được rồi! Muội chỉ đùa thôi mà!

_ Lôi Vi!- Quân Đài chậm rãi lên tiếng.- Đến giờ rồi!

Nghe Quân Đài nhắc, Lôi Vi khẽ gật đầu rồi quay sang mỉm cười với Phi Đào bảo nàng đợi mình dưới này sau đó nàng và Quân Đài nhanh chóng rời khỏi đình lên các để thi. Từ dưới sân nhìn lên các, nàng không khỏi giật mình. Hôm thi trước các còn đông đúc, hôm nay đã vắng hoe. Số là để đề phòng có người lại giỏ trò nên Vương Tổng quản yêu cầu không một ai ngoài các Chưởng sự chấm thi, thí sinh và người đệm nhạc mới được lên các. Còn những ai muốn xem có thể đến các đình, các gần nhất để xem.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhẹ nhàng vén áo lên rồi bước từng bước lên các. Đây là cơ hội cuối cùng để nàng có thể lưu lại nơi này. Nàng nhất định phải nắm bắt bằng được. Nàng quyết không thể phụ lòng của Thiên Phương Công chúa. Vừa đi, nàng vừa ngẩng mặt lên bên trên các, bóng dáng của Vương Tổng quản, Đặng Chưởng sự và Trần Chưởng sự dần hiện ra. Cả ba người ai nấy cũng ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình.

Khẽ thở ra, Lôi Vi bước bước cuối cùng, đặt chân lên các rồi tiến về trước mặt ba vị giám khảo cúi chào thi lễ.

_ Được rồi!- Vương Tổng quản chậm rãi nói.- Ngươi có thể bắt đầu.

Khẽ mỉm cười với Lôi Vi, Quân Đài tiến về một bên các ngồi xuống và bắt đầu đàn. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi bắt đầu những động tác đầu tiên. Thanh âm đầu tiên vừa cất lên đã khiến người nghe có cảm giác như mình đang ở bên một khe suối có tiếng nước róc rách, tiếng gió vi vu, tiếng chim líu lo, tiếng lá rơi khẽ...Theo đó, từng động tác của nàng dần giúp người xem hình dung ra cảnh sắc, tình cảm được thể hiện trong bản nhạc.

Cả ba người chú ý quan sát từng động tác biểu diễn, kỹ thuật kỹ năng của Lôi Vi. Sự tiến bộ một cách nhanh chóng của nàng khiến họ có phần ngạc nhiên. Một bản nhạc với những tiết tấu đơn giản, với những động tác múa đơn giản nhưng nàng đã biến hóa linh hoạt khiến nó trở nên đặc sắc. Đôi bàn tay của nàng cũng uyển chuyển, mềm mại hơn rất nhiều giúp nàng có thể bù vào chỗ thiếu sót của kỹ thuật.

Vừa dõi theo từng động tách của Lôi Vi, Trần Chưởng sự vừa mỉm cười, gật đầu. Bà quả đã không nhìn nhầm người. Nữ tử này quả có căn cơ tốt. So với lần thi trước, nàng có sự tiến bộ rõ rệt. Chỉ mới có một thời gian ngắn mà đã tiến bộ như vậy quả là hiếm có. Nhìn những động tác mỗi lúc một nhanh của nàng, đôi mắt bà ánh tia vui mừng. Thiên Phương Công chúa nếu biết được sẽ rất vui mừng...

Bên ngoài, ở các đình, các gần đó, mọi người ai nấy cũng tập trung vào xem Lôi Vi đang thi ở các bên này. Họ như cuốn hút vào từng động tác mềm mại, tao nhã của Lôi Vi. Và tiếng bàn tán nổi lên, không ít người trầm trồ khen Lôi Vi chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể tiến bộ nhanh như vậy. Quả là một tài nữ. Đứng trong một các, Đồng Thảo không khỏi mỉm cười. Nàng tới ngay khi Lôi Vi bắt đầu phần thi của mình và quan sát rất kỹ bài múa của Lôi Vi. Lôi Vi múa so với Thái Kiều không hề thua kém.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi đưa tay ra rồi xoay về phía trước. Nụ cười trên môi nàng mỗi lúc một tươi hơn khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy tươi mới như mùa xuân. Nhưng kỳ thực trong lòng nàng lại đang rất lo lắng. Bài múa này nhìn tổng thể thì đơn giản song khoảng xoay ba vòng liền ở cuối bài lại có phần khó với nàng. Chẳng là khả năng giữ thăng bằng sau khi xoay tròn của nàng không được vững lắm. Lúc đầu khi chọn bài này để múa, nàng cũng rất đắn đo. Nhưng thời gian gấp rút, bài múa này động tác lại đơn giản, không quá phức tạp và dễ nhớ nên nàng mới quyết định chọn nó. Giờ có hối cũng chẳng kịp nữa, thôi thì nàng đành liều một phen.

Sải một bước dài về phía trước, Lôi Vi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Bắt nhịp nàng nhanh chóng xoay vòng. Đầu óc nàng tập trung cao độ để có thể giữ thăng bằng. Bên cạnh, Quân Đài đang vừa gãy những thanh âm cuối cùng, vừa nhìn Lôi Vi đầy lo lắng. Đối với nàng, đây là phần khó nhất trong bài múa. Chỉ cần sơ sẩy một cái là tất cả sẽ đổ sông đổ bể.

Dừng xoay người, Lôi Vi chậm rãi mở hai mắt ra. Khẽ mỉm cười hài lòng, nàng chậm rãi ngồi xuống đưa hai tay qua một bên và không quên kết thúc bài múa của mình bằng một nụ cười thật tươi.

_ Cát Lôi Vi! Đạt!

Lời tuyên bố của Vương Tổng quản khiến Lôi Vi, Quân Đài và những ai nghe thấy đều vỡ òa. Cuối cùng nàng cũng vượt qua kỳ thi thăng cấp, trở thành Sơ kỳ. Cuối cùng nàng cũng không phụ lại tấm lòng của Thiên Phương Công chúa. Cuối cùng nàng đã thành công.

_ Cảm ơn Tổng quản!- Vừa cảm ơn, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.

Nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi tiến về phía Trần Chưởng sự.

_ Cảm ơn Trần Chương sự!

_ Là ngươi có thực tài!- Trần Chưởng sự chậm rãi nói.- Ngươi có căn cơ rất tốt tuy nhiên ngươi không được vì thế mà tự mãn, tự cao. Sau này, dưới sự chỉ dạy của Đậu Chưởng sự, ngươi sẽ ngày càng tiến bộ.

_ Đạ tạ Trần Chưởng sự! Tiểu nữ sẽ ghi nhớ những gì Chưởng sự đã dạy.

Đưa mắt nhìn Quân Đài đầy ẩn ý, Trần Chưởng sự quay sang nhìn Lôi Vi và mỉm cười.

_ Sau này, có gì khó khăn cứ đến tìm gặp ta.

_ Vâng ạ!

Vừa đặt chân xuống sân của phủ, Phi Đào và Đồng Thảo đã vội chạy đến chúc mừng Lôi Vi hết lời khiến nàng vui tít cả mắt. Cả bốn người nói chuyện rôm rả khiến một góc phủ huyên náo. Nàng cuối cùng cũng đã được ở lại Thái Thường Nhạc phủ. Giờ nàng có thể yên tâm được rồi. Chỉ là bây giờ thôi chứ về lâu dài sao nàng có thể yên tâm được. Nghĩ thế, nụ cười của nàng cũng vơi đi ít nhiều.

Gần trưa Quân Đài có buổi học nên Lôi Vi, Phi Đào và Đồng Thảo rời khỏi khu Khánh viện đến Xuân Hoa viện. Vừa đi cả hai vẫn vừa cười đùa với nhau rất vui vẻ. Thế nhưng, niềm vui của nàng chả thể kéo dài được lâu khi từ xa, nàng nhìn thấy Phúc Khải. Sự bực dọc mấy ngày nay đã lắng xuống song vừa nhìn thấy chàng là nàng không thể nào nuốt được cục tức này.

_ Tham kiến Thất Hoàng tử!

Trong khi Phi Đào và Đồng Thảo cúi người thi lễ, Lôi Vi lại đứng im chẳng nhúc nhích.

_ Lôi Vi!- Vừa tiếc lại gần Lôi Vi, Phúc Khải chậm rãi lên tiếng.

Nhìn sắc diện của nàng, chàng biết ngay nàng vẫn còn đang giận. Nhưng giờ đó không phải là điều chàng quan tâm, điều chàng quan tâm chính là làm sao để kéo nàng ra khỏi cung. Xem tình hình việc này chắc chắn không dễ dàng.

_ Đã nhiều ngày như vậy rồi, nàng cũng nên nguôi giận đi chứ. Sao lại cố chấp như vậy?

_ Rõ ràng là không cố ý nhưng vẫn nói dối đến cùng. Dám hỏi Thất Hoàng tử, đó có phải là cố chấp không?

Bị Lôi Vi vặn lại, Phúc Khải nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhận thấy tình hình chưa chi đã căng thẳng, cả Phi Đào lẫn Đồng Thảo đều không khỏi thở dài.

_ Có gì chúng ta về viện rồi nói!- Phi Đào vội lên tiếng.- Lôi Vi! Đừng giận quá. Chỉ thiệt thân thôi.

_ Muội không giận chỉ là không thích gặp mấy kẻ lừa bịp thôi!

_ Nàng...- Phúc Khải tức quá không nói được gì.- Được rồi! Hôm nay ta đến đây không phải để đôi co với nàng. Ta muốn nàng ra ngoài cùng với ta một chuyến.

_ Xin lỗi! Tiểu nữ thân phận thấp hèn lại không có khả năng nói dối nên không thể ra ngoài cũng Thất Hoàng tử.

Từng câu từng chữ của Lôi Vi rõ ràng là đang tìm cách công kích Phúc Tuần thế nhưng Phúc Khải lại là người phải hứng chịu tất cả. Chàng thật không hiểu tại sao mình lại vô cớ bị đem ra làm khiêng đỡ tiễn như thế này. Nhưng nhờ vậy chàng mới hiểu được nữ nhân nổi giận đáng sợ như thế nào.

_ Đi đâu vậy Thất Hoàng tử?- Phi Đào vội hỏi.- Có vui không? Có thể cho tiểu nữ đi cũng được không? Biết đâu tiểu nữ đi cùng Lôi Vi sẽ hết giận.

Trong khi Lôi Vi nhăn mặt khó chịu, Phúc Khải lại mừng như mở cờ vì có đường thoát. Nhưng liệu có ổn không? Song chàng mặc kệ, có đường thoát là tốt rồi.

_ Được tất nhiên nàng có thể đi cùng. Đồng Thảo ngươi cũng đi cùng cho vui.

_ Tiểu nữ không dám!- Đồng Thảo vội từ chối.

_ Vậy...chúng ta đi!- Vừa nói, Phúc Khải vừa rảo bước về phía trước.

Song bước được vài bước, Phúc Khải đã phải dừng bước khi Lôi Vi ra sức từ chối. Sự việc này xem ra ngày một không ổn, vậy nên chàng buộc phải dùng đến quyền lực của một Hoàng tử để ép Lôi Vi đi. Dù biết làm như vậy sẽ khiến nàng khó chịu nhưng thời gian gấp rút, chàng không thể không làm. Vậy nên trên xe ngựa, trong khi Phi Đào líu lo đủ chuyện, Lôi Vi lại nhìn chàng hầm hầm còn chàng chỉ biết ngồi im thin thít mà nhẫn nhịn. Lòng luôn tự nhủ chịu đựng, chịu đựng chỉ một lát là tới.

Xe ngựa nhanh chóng qua Nam môn Chu Tước, vùng thị thành dưới chân thiên tử nhanh chóng mở ra ngay trước mặt cả ba. Sự ồn ào tập nập khiến Lôi Vi không khỏi hào hứng. Hai bên đường là những hàng quán với những lời chào mời đon đả của chủ sạp nghe thật vui tai. Đâu đó, mùi thức ăn bay tới khiến người ta cứ ngây ngất và phải chảy cả nước miếng vì thèm. Vốn là một cô gái hoạt bát, phải sống nơi cung cấm đầy yên tĩnh, đối với nàng đó là một cực hình. Nay được ra khỏi cung, dù chỉ một chút thôi cũng khiến nàng vui rồi. Xem ra chuyến đi này cũng không đến nỗi tệ.

Thấy nụ cười nở trên môi Lôi Vi, Phúc Khải mới yên tâm phần nào. Lôi Vi tuy bướng bỉnh nhưng chỉ cần đoán được tâm ý và biết được sở thích của nàng, không có gì là không thể hóa giải được. Nghĩ đến đây chàng bật cười thích thú. Không biết Ngũ huynh của chàng đã biết được điều này hay chưa. Ngắm Lôi Vi lộ rõ vẻ thích thú của mình, lòng Phúc Khải như rộn ràng, vui sướng. Một nữ tử thật giản đơn, hồn nhiên, giận đó nhưng cũng vui đó. Phải chi chàng có thể ở bên cạnh nàng thật tốt biết bao. Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi chàng chơi vơi đi vài phần.

Xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh, trên xe đã thôi không còn tiếng cười nói nữa. Ai cũng mãi trôi theo dòng suy nghĩ miên man của mình. Đôi mắt của Phi Đào chậm rãi cụp xuống cốt để giấu đi nỗi buồn đang thấm dần, thấm dần trong đáy mắt. Vẫn biết sẽ chứng kiến cảnh này nhưng nàng vẫn không thể dằn lòng được mà đòi đi theo hai người họ. Phải chăng nàng đã quá tự tin vào sự mạnh mẽ của bản thân mình rồi?

_ Chúng ta đang đi đâu vậy Thất Hoàng tử?

_ Đừng gọi ta là Thất Hoàng tử. Cứ gọi ta là Khải ca. Một tý nữa, nàng sẽ biết chúng ta đi đâu thôi.

Cách nói của Phúc Khải khiến Lôi Vi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ uhm một cái. Đối với nàng, cách xưng hô ấy không có gì là không ổn. Nhưng ở thời đại này quả là không ổn tý nào. Nàng chợt nhận ra một điều rằng Phúc Khải đang cố ép bản thân làm một điều gì đó. Song nàng không rõ điều đó là gì. Cứ như thể có một lớp sương mù bao quanh vậy, nàng không thể nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không thể phán đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Xe ngựa đi nửa canh giờ thì dừng lại. Cả ba chậm rãi bước xuống xe. Vừa bước xuống xe, Lôi Vi vừa nhìn lên tấm hoàng phi treo ngay ngắn trên một cổng phủ. Ngoài chữ "Viên" ra nàng tuyệt không thể đọc được hai chữ còn lại. Luận thế nào nàng cũng không tài nào đoán ra.

_ Vườn? Đây là vườn gì vậy?- Lôi Vi quay về phía Phúc Khải và vội hỏi.

_ Trùng Hoa [1] viên!- Phúc Khải chậm rãi trả lời.

Nghe Phúc Khải trả lời Lôi Vi không khỏi giật mình. Nơi đây không phải chính là khu vườn ban cho Phúc Tuần sau khi chàng được sắc phong là Linh Thân vương sao? Ở thời đại nàng, khu vườn này vẫn còn khá nguyên vẹn và người ta nói nếu ai muốn biết và hiểu kiến trúc của triều Tân Thục thì nên đến thăm Trùng Hoa viên. Nàng thật không ngờ rằng sẽ có một ngày nàng có thể đặt chân và tham quan một Trùng Hoa viên nguyên vẹn. Nhìn lên tấm hoành phi, Lôi Vi khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn.

_ Quá nhiều kỳ vọng! Quá nhiều áp lực!- Tự nói với mình, Lôi Vi khẽ thở dài.

_ Chúng ta vào thôi!- Vừa nói, Phúc Khải vừa bước vào.

Vừa bước vào cổng Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên về vẻ đẹp kỳ vĩ nhưng rất nên thơ của nó. Theo những gì sử sách ghi lại, Trùng Hoa viên được xây dựng dưới thời Định An Hoàng đế với những quần thể kiến trúc đồ sộ hòa hợp với thiên nhiên. Trong vườn này quy tụ không ít loài trân cầm dị thảo từ khắp mọi nơi của Tân Thục cũng như của các nước lân cận. Sau khi Định An Hoàng đế tặng lại cho Linh Thân vương, chàng đã quy hoạch, bày trí lại khu vườn này nhờ vậy nó đã trở thành khu vườn, kiến trúc đại diện cho cả triều Tân Thục.

Trùng Hoa viên nổi tiếng với những hồ nước nên Lôi Vi không ngạc nhiên lắm khi vừa đặt chân vào vườn đã nhìn thấy một bờ hồ. Những mái đình ở giữa hồ, những cây cầu cong cong bắt ngang qua hồ, những tán lá rũ xuống...tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp...Tuy nhiên, Lôi Vi biết rằng đây chỉ là một phần nhỏ của Trùng Hoa viên rộng lớn này.

Men theo lối nhỏ, cả ba dần tiến sâu hơn vào trong vườn. Con đường dài với những hàng cây xanh có tán rộng che cả lối đi khiến bầu không khí nơi này thật trong lành, dễ chịu. Vừa đi, Lôi Vi vừa hít thở thật sâu. Bầu không khí trong lành thật thoải mái. Càng vào sâu bên trong vườn, khung cảnh mở ra càng đẹp, càng khiến nàng không thể không ngạc nhiên. Quả là chốn Đào Nguyên giữa nhân gian.

_ Phi Đào! Chúng ta dừng lại đây thôi!- Dừng chân, Phúc Khải chậm rãi quay lại nói.- Lôi Vi! Nàng tiếp tục đi về phía trước sẽ tới một biệt viện. Đó là nơi nàng cần đến.

Lôi Vi không khỏi tò mò trước những gì Phúc Khải nói. Nàng cảm thấy khó hiểu và không rõ điều gì đang chờ đợi nàng phía trước ngoài việc nàng sẽ gặp Phúc Tuần. Khẽ gật đầu với Phúc Khải, nàng chậm rãi bước đi. Dù là gặp chuyện gì, nàng tin Phúc Tuần sẽ không làm nàng gặp nguy hiểm. Giờ, nàng thật sự không biết tại sao mình lại có niềm tin này nữa.

Không nghĩ ngơi nhiều, Lôi Vi tiến bước về phía trước. Quả nhiên, đi được một đoạn, nàng gặp một biệt viện. Tấm bảng gỗ nơi cổng viện vẫn chưa đề tên khiến nàng có đôi chút ngạc nhiên. Tiến hẳn vào bên trong nàng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy rất nhiều gốc cây Tử Vi. Một màu hồng bao phủ khiến nàng không khỏi choáng ngợp. Vừa đi, nàng vừa quan sát thật kỹ để chắc rằng mình không gặp ảo mộng. Một cơn gió nhẹ bay qua, từng cánh hoa nhẹ đung đưa. Trong ánh nắng chiều, chúng càng trở nên lung linh và lay động lòng người. Từng bước, từng bước nàng ngỡ rằng mình đang bước vào cõi mộng.

Một ngôi nhà nhỏ thấp thoáng xa xa. Và bên cạnh đó, bóng dáng của một bạch y nam tử quen thuộc dần hiện ra. Chưa bao giờ Lôi Vi thấy Phúc Tuần lại trở nên tuấn tú và phiêu dật đến vậy. Con người, thiên nhiên hòa hợp với nhau tạo nên một bức tranh đơn giản nhưng đầy màu sắc tuyệt đẹp trước mặt nàng. Nàng cố gắng bước từng bước thật khẽ cứ như sợ rằng chỉ cần động mạnh thôi, bức tranh sẽ bị hủy.

_ Cuối cùng nàng cũng tới rồi!- Mỉm cười, Phúc Tuần chậm rãi nói.

_ Anh...- Lúng túng, Lôi Vi không nói được gì.

_ Nàng thấy nơi này thế nào?- Vừa hỏi Phúc Tuần vừa đưa mắt quan sát.

Tiến về phía Phúc Tuần, Lôi Vi một lần nữa đưa mắt nhìn ngắm không gian xung quanh. Bầu trời cao, trong xanh với những tia nắng vàng. Một sắc hồng bao phủ khiến nơi này thật thơ mộng.

_ Rất đẹp!- Lôi Vi gật gù.

Bầu không khí của cả hai đột nhiên rơi vào im lặng. Cái im lặng thật lạ lùng. Khẽ đưa mắt nhìn lên tầng cao, Lôi Vi hơi lắc đầu. Nàng thật sự không tin nơi mình đang đứng là chân thật. Quá hư ảo! Ở độ tuổi nàng, nàng biết mình có quyền mơ mộng nhưng đây quả thật vượt quá xa sức tưởng tượng của nàng rồi.

_ Anh nhờ Phúc Khải đưa tôi đến đây để làm gì?- Chậm rãi quay về phía Phúc Tuần, Lôi Vi lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng.

_ Hôm nay là sinh thần của nàng, ta muốn dẫn nàng đến một nơi nào đó thật đẹp nhưng lại nghĩ nàng chắc chắn sẽ không chịu đi cùng ta nên ta đành nhờ đến Thất đệ.

Phúc Tuần nói vậy Lôi Vi đành im lặng. Nghĩ đi nghĩ lại những ngày vừa qua nàng quả có chút quá đáng. Cũng chỉ có thể trách nàng không thể nào chấp nhận được sự lừa dối. Nay chàng đã nói thế nàng nếu còn giận chẳng phải quá đáng lại càng quá đáng hơn hay sao?

_ Cảm ơn anh! Nơi này thật sự rất đẹp! Cứ như là trong mộng vậy.

_ Ta vốn định đợi đến ngày hôm nay, đưa nàng đến đây rồi sau đó sẽ nói cho nàng rõ ràng mọi việc. Rằng ta không hề cố ý lừa dối nàng. Rằng từ trước đến nay ngoài việc nói dối tên ra, ta đối với nàng hoàn toàn là chân tâm. Nàng...có thể tha thứ cho ta không?

_ Tha thứ?- Lôi Vi cười khẽ.- Nếu cứ làm sai rồi sau đó xin lỗi và cầu xin sự tha thứ là xong chuyện vậy kỷ cương để làm gì? Quan phủ để làm gì?

Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Tuần đứng chôn chân tại chỗ. Đã nói rõ lòng mình như vậy, nàng vẫn không tha thứ cho chàng.

_ Tuy nhiên, nhìn thấy thái độ thành khẩn của anh như vậy nếu tôi không tha thứ chẳng hóa ra tôi là người không hiểu lý lẽ sao?

Một nụ cười thật tươi nở trên môi Phúc Tuần. Lôi Vi thật biết cách dọa chàng. Song nàng đã tha thứ cho chàng, vậy là chàng đã vui lắm rồi. Giờ chàng chỉ cầu có thế thôi. Chậm rãi tiến lại gần nàng, chàng nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay mình nắm lấy đôi bàn tay nàng. Tay trong tay, hơi ấm trao nhau. Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ vui mừng

_ Cảm ơn nàng!

Cái nắm tay của Phúc Tuần khiến Lôi Vi chợt nhớ đến cái nắm tay của Phúc Hoằng trong nhà lao. Vồng ngực rộng lớn cho nàng dựa vào và sưởi ấm nàng trong lúc nguy khốn. Nắm chặt tay nàng, chàng hứa sẽ tìm mọi cách cứu nàng thoát khỏi chốn ngục tù. Ánh mắt chàng tĩnh như nước nhưng cũng muốn thiêu đốt nàng. Ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy được chở che. Dù mọi thứ vẫn chưa thật sự rõ ràng, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác mình lại đang bội phản lại chàng. Bất giác, nàng vội buông tay Phúc Tuần khiến nụ cười của Phúc Tuần chợt trở nên khô cứng.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần có chút ngạc nhiên.- Nàng...nàng không tha lỗi cho ta?

_ Không phải!- Lôi Vi chậm rãi lắc đầu.- Chỉ là...trong lòng tiểu nữ còn vướng bận.

Cách xưng hô của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng lại xưng hô với chàng như vậy. Dù không hiểu cách xưng hô trước kia của nàng nhưng chàng thích cách xưng hô đó. Bởi nó khiến chàng cảm thấy hai người gần gũi với nhau. Còn cách xưng hô quen thuộc này bỗng chốc khiến chàng cảm thấy xa lạ vô cùng. Nàng đã tha thứ cho chàng. Vậy chàng còn mắc phải lỗi lầm nào nữa để khiến chàng trở nên xa lạ với nàng như vậy. Lòng chàng bỗng chốc trở nên hoang mang, nhất thời không thể nào nghĩ thông.

_ Vướng bận sao? Là chuyện gì vậy? Ta có thể biết được không?

Không nói gì, Lôi Vi đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Dù đang cố điềm tĩnh nhưng sự hoang man đang dần hiện rõ trong đôi mắt chàng. Lần đầu tiên thấy chàng như vậy, nàng thật cảm thấy không quen tý nào. Nhưng nếu cứ tiếp tục lưỡng lự, nàng e Phúc Hoằng sẽ bị tổn thương, Phúc Tuần cũng sẽ bị tổn thương và chính bản thân nàng cũng sẽ bị tổn thương. Hít một hơi thật sâu, nàng quay đi và bước từng bước về phía cổng khiến chàng không khỏi thẫn thờ.

_ Chuyện tình cảm không phải cứ cầu là được.

Một cơn gió nhẹ bay qua mang theo bao nhiêu nỗi niềm. Nhìn bóng Lôi Vi dần khuất xa sau những gốc cây, ánh mắt Phúc Tuần chợt trở nên trầm thống. "Chuyện tình cảm không phải cứ cầu là được" câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai chàng khiến chàng nhận ra một điều trái tim nàng chưa bao giờ thuộc về chàng. Chợt một dòng ký ức ùa về khiến tim chàng quặng thắt. Buổi chiều hôm ấy, chàng đến bờ hồ tìm gặp nàng như thường lệ và nhìn thấy Tam huynh của mình đang trò chuyện với nàng rất vui vẻ. Trong khi nàng lúc thì giận dỗi lúc thì ngượng ngùng, huynh ấy lại nhìn nàng với ánh mắt nhu tình, chan chứa cảm xúc. Những lời huynh ấy nói chợt vẳng bên tai chàng...

_ Vi Nhi! Không lẽ là huynh ấy?

Nhìn vào cuộn giấy để trên bàn, Phúc Tuần thở ra đầy bất lực. Giờ chàng mới hiểu, Lôi Vi tha thứ cho chàng vì nàng không muốn vướng bận chứ không phải vì trong tim nàng có chàng.

.........................................

Bước từng bước lên gác, Phi Đào nghiên nghiên cái đầu của mình nhìn tấm lưng của Phúc Khải. Tim nàng bỗng đập nhanh một nhịp. Không phải vì hồi hộp mà là vì nhói đau. Từ lúc dẫn Lôi Vi đến trước một biệt viện đến giờ, chàng vẫn cứ mãi đứng đây u uẩn. Một nam nhân vốn vui vẻ, lạc quan lại u uẩn vì một nữ tử, chứng tỏ rằng chàng đã để tâm đến nàng ấy rất nhiều. Nghĩ đến đây lòng nàng chợt cảm thấy ganh tỵ với Lôi Vi. Tỷ phu của nàng, Hinh Thân vương Phúc Hoằng để tâm đến nàng ấy khiến tỷ tỷ của nàng bị bỏ rơi. Linh Thân vương vì để tâm đến nàng mà chống đối lại hôn sự với Ngọc Nhạn Công chúa. Thất Hoàng tử Phúc Khải, người nàng yêu cũng vì để tâm đến nàng ấy mà như biến thành con người khác. Ba anh em họ vì một nữ tử mà dần thay đổi, nàng thật không biết đây là phúc hay họa.

_ Khải ca!- Vừa tiến về phía Phúc Khải, Phi Đào vừa cất tiếng gọi.

Có chút ngạc nhiên, Phúc Khải vội quay về phía sau. Một chút thất vọng hiện lên gương mặt chàng khi người tới không phải là Lôi Vi.

_ Tiểu nữ có thể gọi Người như vậy không? Tỷ tỷ của tiểu nữ là thê tử của Hinh Thân vương, nên tính ra chúng ta cũng là gia nhân. Vậy nên tiểu nữ nghĩ gọi Người là "Khải ca" sẽ hợp lẽ hơn.

_ Được!- Phúc Khải chậm rãi gật đầu.- Vậy ta sẽ gọi nàng là...

_ Đào Đào!- Phi Đào trả lời tắp lự.- Tuy tiểu nữ mang tên một loài hoa nhưng vì tính tình hoạt bát vui vẻ nên phụ mẫu cũng như huynh đệ tỷ muội đều gọi tiểu nữ là Đào Đào.

_ Cái tên nghe hay đấy! Ta cũng mong muội sẽ luôn vui vẻ.

_ Khải ca cũng vậy!- Phi Đào vui vẻ nói.- Có Đào Đào ở đây, Khải ca chắc chắn sẽ luôn vui vẻ.

Hơi nhếch môi lên tạo thành một nụ cười, Phúc Khải phóng tầm mắt ra xa, nơi biệt viện Ngũ huynh của chàng đặt biệt làm riêng cho Lôi Vi. Mấy chục gốc cây Tử Vi trong biệt viện ấy đều là do Ngũ huynh sai gia nô trong vườn đi tìm và chăm sóc cả tháng trời. Đám gia nô ấy phải chăm sóc những gốc cây đó cực kỳ kỹ lưỡng, cẩn thận để cây không vì lí do bị di dời mà không thể ra hoa. Phía sau viện còn có cả một Phù dung viên được mô phỏng theo Phù dung viên của Chiêu Anh hầu phủ. Không biết Ngũ huynh đã dẫn nàng đến nơi ấy chưa bởi chàng thấy nơi ấy dù là mô phỏng nhưng lại là nơi đẹp nhất của biệt viện. Bởi Ngũ huynh đã phí không ít tâm sức của mình để sửa sang lại nơi ấy để nàng có thể vừa cảm thấy lạ nhưng lại quen thuộc. Chỉ tiếc mùa Phù dung vẫn chưa tới. Nhưng nghĩ đến đây chàng chợt lo lắng. Phù dung sớm nở tối tàn.

_ Khải ca! Đừng buồn! Muội tin rồi huynh sẽ tìm được người thật lòng yêu huynh.

_ Ta không nghĩ nhiều đến vậy! Dù không nỡ, nhưng ta đã sớm buông tay nàng ấy. Chỉ là khu vườn kia gợi ta nhớ lại khung cảnh ta bắt gặp muội ấy đang nằm trên cành cây trong vườn của Phù Dung trai ở Chiêu Anh hầu phủ thôi. Khi ấy vẫn chưa đến mùa Phù dung nở hoa. Nếu đến mùa, ta thật sự tò mò không biết khung cảnh trước mặt ta còn đẹp đến thế nào nữa.

Vừa nói, Phúc Khải vừa trôi theo miền ký ức của mình. Chàng còn nhớ rất rõ sau khi cứu được Lôi Vi, Đồng Vũ nhanh chóng đưa nàng về Chiêu Anh hầu phủ. Tại Phù Dung trai của phủ, nàng được chăm sóc cẩn thận nên hồi phục khá nhanh. Đến khi có thể hoạt động lại được. Nàng lại chạy ra vườn, trèo lên một cây Phù dung tương đối vững chãi trong vườn ngồi chơi. Từng cơn gió bay ngang qua khiến tà áo nàng nhẹ nhàng bay. Gió khẽ đung đưa, cây Phù dung đón đầu gió mà rung rinh. Còn nàng lại đẹp như một đóa Phù dung đang vào mùa. Từ trong Phù dung đình nhìn ra, chàng thấy tất cả được kết hợp hài hòa với nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp khiến chàng cứ mãi ngẩn ngơ ngắm nhìn. Nếu không phải vì nàng ngã từ trên cây xuống, có lẽ chàng đã đứng đó ngây ngốc ngắm nàng mãi mà quên đi việc bảo nàng phải hồi cung gấp. Giờ nhớ lại, lòng chàng lại rạo rực thế nhưng cũng lắm những tiếc nuối.

Khẽ giật mình, Phúc Khải quay về phía Phi Đào.

_ Xin lỗi muội! Tự nhiên ta lại bắt muội nghe tâm sự của ta.

_ Chỉ cần giúp huynh với đi nỗi buồn là muội vui rồi.

Một nụ cười thật tươi được vẽ trên môi Phi Đào. Thế nhưng trong đáy mắt nàng lại ánh lên một tia buồn...

----------------------------------

[1]Trùng Hoa: chỉ vua Nghiêu Thuấn, một trong ngũ đế của Trung Quốc cổ đại. Theo truyền thuyết, đế Thuấn là một vị Thánh quân.

---------------------------------

Hết chương 24