_ Này! Ngươi ra đây cho ta! Ta biết, ngươi đang ở đâu đó quanh đây thôi!
Đứng ngay giữa sân của Ngự Hoa viên, Chức Hương Công chúa đưa hai tay lên chống hông, không ngừng kêu lên. Nhìn cung cách của nàng lúc này, thật chẳng ai nghĩ rằng nàng là Thất Công chúa của Định An Hoàng đế, là tiểu muội muội của Linh Phúc Hoàng đế. Tóm lại, tiết tháo lễ nghĩa điều bị bộ dạng này của Chức Hương Công chúa doạ cho bay mất sạch rồi.
Chẳng là từ sau hôm nàng và Tiêu Nghi gặp nhau ở Ngự Hoa viên, Chức Hương trở về cung quyết tâm đọc hết quyển Liệt Nữ truyện. Sang hôm sau đi tìm Tiêu Nghi, chàng ta hỏi tới đâu, nàng đều trả lời được tới đó. Vậy nhưng mà chàng ta lại bảo nàng về đọc Nữ Hiếu kinh rồi sẽ chơi với nàng.
Tới hôm nay, Chức Hương đã đọc xong Liệt Nữ truyện, Nữ Hiếu kinh, Nữ Nhi kinh, Nữ Học,.. cả rồi mà chàng ta...
Hôm nay nàng quyết phải tìm được tên Thượng thư đó.
_ Tiêu Nghi! Ngươi nghe rõ đây cho bổn Công chúa. Ngươi nếu không tự giác ra thì đời này đừng hòng thoát khỏi tay bổn Công chúa ta. Ta nhất định sẽ...
_ Cái gì mà ồn ào vậy?
Chất giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ từ xa vọng lại đánh gãy lời của Chức Hương. Quay lại nhìn, nàng lập tức nhìn thấy Lôi Vi đang dẫn theo Cách Nhi và Hạo Thần.
_ Tẩu tử!
Vừa nhìn thấy Lôi Vi, nàng đã reo lên vui mừng. Nàng từ nhỏ đã có mối quan hệ rất tốt với Lôi Vi. Lại nói nàng chỉ lớn hơn Tuyết Cách mấy tuổi nên cả hai thân lại càng thêm thân.
Nhìn nàng muội muội này của Phúc Tuần, lắm lúc Lôi Vi cảm thấy thật hết cách. Mấy ngày trước, khi vừa mới về cung, nghe được chuyện của nàng với Tiêu Nghi, trong khi Phúc Tuần cười sảng khoái vì cuối cùng đã có người giúp mình đưa tiểu muội muội vào khuôn khổ học hành, Lôi Vi lại có linh cảm chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
_ Muội cứ như vậy, người ta bỏ chạy mất thì sao đây hả?
_ Hả?- Chức Hương trố mắt nhìn Lôi Vi.
_ Đúng vậy!- Tuyết Cách giọng vào.- Thất Cô cô nếu cứ như vậy, phò mã tương lai sẽ chạy mất đó.
_ Cách Nhi! Con đang nói gì thế hả?
Trong khi Chức Hương bị Tuyết Cách chọc cho đỏ mặt, Lôi Vi chỉ đứng đó mỉm cười. Người ta nói, nam truy nữ cách toạ sơn, nữ truy nam cách tầng sa [1]. Nhưng tình huống của Chức Hương e rằng sẽ là nữ truy nam cách toạ sơn.
_ Cách Nhi nói đúng mà! Cô cô! Mặt của Người đã đỏ như thế rồi sao lại còn chối Cách Nhi chứ.
_ Cách Nhi! Con càng lúc càng to gan!
Vừa nói, Chức Hương vừa rượt đuổi Tuyết Cách. Trò chuyện rồi nô đùa cùng điệt nữ của mình một lúc, nàng Công chúa này nhanh chóng quên đi mục đích của mình ra đây làm gì.
_ Được rồi! Đừng chạy nữa! Chức Hương, muội giúp ta đưa Cách Nhi và Hạo Thần đến chỗ Edlen đại nhân đi. Hôm nay là ngày học đầu tiên của chúng đấy.
Lúc chuẩn bị từ Tân Độ thành trở về, Lôi Vi đã đề nghị Phúc Tuần đưa Edlen trở về vì dù sao Tân Độ thành cũng đã phát triển, không tới nỗi Edlen phải túc trực ở đây thường xuyên lại nói Tuyết Cách cũng như Hạo Thần đang trong giai đoạn phát triển, tiếp thu tốt, nàng muốn Edlen làm thầy dạy học, bồi dưỡng cho chúng những lĩnh vực mà ở Tân Thục không có để chúng được phát triển toàn diện.
_ Muội biết rồi!
Vừa nói vọng về phía Lôi Vi, Chức Hương vừa dẫn Tuyết Cách rẽ hướng tới chỗ Edlen. Cho tới khi bóng cả ba khuất hẳn, nàng mới chậm rãi nói.
_ Được rồi! Ngươi ra đây đi!
Lúc này, Tiêu Nghi mới từ trong một bụi cây bước ra.
_ Quý phi Nương nương cát tường! Tạ Nương nương đã không nói ra!
Tiến về phía trước một bước, Lôi Vi hơi mỉm cười.
_ Ngươi không cần tạ ơn ta! Bổn cung biết cái khó của Ngươi nên sẵn tiện giúp ngươi một chút. Nhưng ta cũng có vài lời muốn nói với Ngươi.
_ Xin Nương nương chỉ dạy! Vi thần xin kính cẩn lắng nghe.- Tiêu Nghi nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh.
_ Ta cảm thấy Chức Hương ắt hẳn đã thích ngươi.
Chỉ với một câu nói của nàng, Tiêu Nghi lập tức đông cứng người. Nàng Công chúa ấy thích chàng? Sao có thể chứ?
_ Có thể chính muội ấy cũng không phát hiện ra điều này. Nhưng cũng có thể muội ấy không biết cách bộc lộ tình cảm của mình với ngươi nên thường xuyên tới tìm ngươi như vậy khiến ngươi nghĩ nàng ấy muốn gây chuyện.
_ Vi thần không dám suy nghĩ như vậy!
_ Suy nghĩ của ngươi, ta không muốn quản. Nhưng ta có mấy lời nhất định phải nói cho ngươi rõ. Ta từ trước tới nay vẫn luôn giữ quan điểm rằng, những người yêu nhau phải được sống hạnh phúc với nhau. Chức Hương cũng không ngoại lệ. Nhưng Chức Hương là Công chúa của một nước, là Công chúa duy nhất của tiên đế vẫn còn chưa hạ giá [2]. Vậy nên trước sau gì Hoàng thượng cũng sẽ tìm một đấng trượng phu cho nàng. Đó có thể là ngươi, một quan viên trong triều. Nhưng đó cũng có thể là một Vương tử của một đất nước khác để giữ hoà hiếu hai nước. Đó là sứ mệnh của nàng ấy khi sinh ra làm người của Hoàng tộc. Vì vậy, nếu ngươi không có hoặc chỉ có một chút tình cảm đơn thuần với Công chúa, ngươi hãy chặt đứt tâm tư của Công chúa đi, đừng khiến Công chúa yêu ngươi sâu đậm rồi khiến nàng ấy đau khổ một đời. Còn nếu ngược lại...
Nói tới đây, Lôi Vi bỏ lửng câu nói, mỉm cười quay sang nhìn Tiêu Nghi rồi chậm rãi rời đi, mặc chàng đứng đó mà suy nghĩ về những gì nàng vừa nói.
*
Cả Đại điện lặng ngắt như tờ. Những ai có mặt tại nơi này, không một ai dám hó hé nửa câu. Tất cả đều đang chờ đợi quyết định cuối cùng của đấng quân vương.
Đứng gần nơi cửa sổ, Phúc Tuần phóng tầm mắt ra xa như đang cố gắng nhìn thứ gì, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, chàng cũng không thể nào nhìn thấy được. Tất cả đã trôi đi rất xa, không có cách nào quay trở về, cũng không cách gì lấy lại được. Nơi này, cuối cùng chỉ còn lại mình chàng với những hoài niệm ngày xa xưa đó. Có lẽ đây là cái giá cho những ai sinh ra trong gia đình Hoàng tộc, cho những ai mang trên mình gánh nặng sơn hà.
Chàng cuối cùng đã hiểu tại sao năm đó Lôi Vi lại khẩn xin chàng không để tên hài tử của hai người vào Hoàng phổ.
Không chỉ là huynh đệ tương tàn...
...không chỉ là sự cô độc tới cuối đời...
...mà còn là những nỗi đau không thể giãy bày cùng ai.
_ Bệ hạ! Thời gian đã tới rồi ạ! Xin Người mau chóng quyết định.
Đứng phía sau, sau một hồi trầm mặc, im lặng, cuối cùng Nghiêm Huyền đánh bạo lên tiếng. Tình hình quân cơ cấp bách, thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Phúc Tuần từ từ đưa tay lên rồi dừng lại nửa chừng. Đây có lẽ chính là cái giá phải trả cho ai ngồi vào chiếc ghế quyền lực kia.
_ Bắt đầu đi!- Phất mạnh tay xuống, Phúc Tuần chậm rãi nói, chất giọng không có lấy bất kỳ cảm xúc nào.
Sau tiếng "vâng" vang dội của các tướng lĩnh, Đại điện lại lặng ngắt khiến những ai đứng trong đó không khỏi lạnh thấu xương. Lời của Đại tướng quân Hoắc Thành Uy cách đây mấy tháng trước lại vang lên bên tai chàng.
"_ Bệ hạ! Để thực hiện kế hoạch này, Người bắt buộc phải từ bỏ một số thứ. Đây là cái giá phải trả của tất cả các bậc quân vương từ xưa tới nay. Vậy... Người sẽ từ bỏ cái nào, giữ lại cái nào?"
Hiện thực chính là luôn tàn khốc như vậy. Luôn đặt ra những lựa chọn ngặt nghèo và khó khăn, đẩy người ta vào tình huống hoặc bất nhân, hoặc bất nghĩa còn không thì lãnh huyết vô tình.
Cũng may bên cạnh chàng còn có Lôi Vi, bằng không e rằng chàng đã sớm không còn là chính mình nữa.
_ Tiểu An Tử!
Ngay sau đó, Tiểu An Tử lập tức có mặt trong thư phòng của Đại điện.
_ Di giá về Trùng Hoa viên. Thông báo với các Đại thần, từ mai trở đi Trẫm sẽ thượng triều tại đó.
_ Vâng!
Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi Đại điện, nhắm thẳng hướng Nam môn Chu Tước mà đi. Nơi đó Đồng Vũ sớm đã chuẩn bị cho chàng một cỗ xe ngựa để đưa chàng trở về Trùng Hoa viên.
Tới khi chàng về đến nơi, màn đêm đã bao trùm lên mọi cảnh vật từ lâu. Đoán giờ này nàng vẫn đang ở trong phòng của Tuyết Cách, chàng nhanh chóng cước bộ hướng về phía phòng của nàng Công chúa nhỏ. Và quả không sai! Vừa mở cửa phòng ra, chàng đã nhìn thấy nàng chỉ là cả hai mẫu tử đang say giấc nồng. Bước từng bước thật êm, chàng nhanh chóng tiến về phía giường nhìn ngắm gương mặt của cả Lôi Vi lẫn Tuyết Cách. Ngắm nhìn gương mặt thanh tú bình yên của nàng, bao nhiêu phiền muội trong chàng đều nhanh chóng tan biến. Chỉ có những lúc ở bên cạnh nàng như lúc này, tinh thần của chàng mới được thả lỏng và lòng chàng mới bình yên trở lại. Vi Nhi! Có nàng thật tốt!
Nằm bên cạnh, Tuyết Cách hơi cựa người chẳng mấy chốc đã mở mắt. Trước khi nàng Công chúa nhỏ kịp lên tiếng, Phúc Tuần đã đưa tay lên ra hiệu im lặng.
_ Phụ hoàng làm con thức giấc?- Âm lượng của Phúc Tuần giảm xuống mức tối đa.
Ngần ngừ một lúc Tuyết Cách hơi gật đầu.
_ Ta xin lỗi!- Mỉm cười, Phúc Tuần đưa tay ra vuốt nhẹ gò má của Tuyết Cách.- Đã làm con thức giấc rồi.
Mỉm cười thật tươi, Tuyết Cách khẽ lắc đầu rồi đặt vào lòng bàn tay của Phúc Tuần một nụ hôn. Nụ hôn tràn đầy tình yêu thương của hài tử như liều thuốc dẫn giúp trái tim của chàng trở nên ấm áp hẳn.
_ Cách Nhi có thể ngủ một mình được không?
Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong Hoàng cung từ khi còn rất nhỏ đã bị tách rời mẫu thân và có phòng riêng của mình. Đó cũng là nơi ở của chúng sau này. Chính vì vậy giữa mẫu thân và hài tử luôn có một khoảng cách không thể nói nên lời, không giống như tình mẫu tử trong các gia đình thường dân.
Lôi Vi lại mang tư tưởng của người thời đại sau, sau khi hạ sinh Tuyết Cách nàng bất chấp sự phản đối của Thái hậu, của Hoàng hậu và thậm chí của cả triều thần mà đưa Tuyết Cách về cung của mình nuôi dưỡng. Định An Hoàng đế khi ấy cũng không chấp nhận chuyện này. Song trước sự kiên quyết của nàng, Ngài lập chỉ, vì mong Thái tử phi vơi đi nỗi nhớ nhung đối với Thái tử nên cho phép nàng được đưa Tiểu Công chúa mới sinh về cung, tự mình nuôi dưỡng.
Sau này, khi nàng hạ sinh Hạo Thần tình trạng này một lần nữa lặp lại. Chàng yêu thương nàng vô bờ liền dung túng cho việc làm của nàng, chỉ đơn giản lập một chỉ lệnh ra quy định mẫu thân được nuôi nấng hài tử của mình tới năm chúng 10 tuổi song vẫn giữ cung riêng cho các Hoàng tử, Công chúa. Tuy nói là vậy, nhưng Lôi Vi cho cả Tuyết Cách lẫn Hạo Thần độc lập từ sớm nên căn bản chúng không tới 10 tuổi mới ở cung riêng. Cho tới lúc này, nàng đã chứng minh được rằng cách làm của mình là chính xác, Tuyết Cách không chỉ là một Công chúa hoạt bát độc lập mà còn tràn đầy tình cảm với mẫu thân và yêu thương mọi người, có lễ nghĩa, tri thức.
_ Cách Nhi? Có được không?- Phúc Tuần nhẹ nhàng hỏi lại Tuyết Cách.
Tuyết Cách tuy mới chỉ 8 tuổi nhưng là một tiểu hài tử hiểu chuyện. Tuy có chút không muốn rời xa mẫu thân xong vẫn gật đầu với phụ hoàng. Mỉm cười, Phúc Tuần đưa tay lên xoa đầu nàng Công chúa nhỏ.
_ Cách Nhi ngoan!- Vừa nói, Phúc Tuần đặt lên đầu Tuyết Cách một nụ hôn.- Con ngủ ngon!
Dứt câu Phúc Tuần chỉnh sửa lại chăn cho Tuyết Cách sau đó bế Lôi Vi rời khỏi phòng của hài tử. Vừa ra tới bên ngoài, bờ vai của Lôi Vi đã hơi co lại vì lạnh. Cảm giác được sự khó chịu của nàng, chàng dùng bàn tay xoa xoa bờ vai của nàng.
_ Vi Nhi! Chịu khó một chút! Ta đưa nàng về Mạnh Cát viện.
Trong vô thức, Lôi Vi dựa sát thân thể mình vào người Phúc Tuần hòng tìm kiếm hơi ấm. Gương mặt nàng cọ cọ vào vồng ngực rắc chắn của chàng tựa như chú mèo con cọ cọ vào chân chủ nhân đòi ăn. Hành động vô thức này của nàng khiến chàng bật cười một tiếng.
_ Thật là! Không ngờ nàng vẫn còn trẻ con như vậy.
Nụ cười từ môi dần hiện lên trong đôi mắt chàng rồi lan ra khắp gương mặt. Niềm hạnh phúc cứ vậy mà theo cả hai về tới Mạnh Cát viện...
*
Kính Loan đài
Đặt mạnh tách trà xuống mặt bàn, lòng Lệ Yến không khỏi bất an. Từ sau khi cùng Hoàng thượng đi tuần ở các thành trì phía Bắc trở về, Lôi Vi lại không nhập cung ngay mà ở lại Trùng Hoa viên lại dẫn cả Hoàng tử lẫn Công chúa về đó với mình. Hoàng thượng cũng dời về đó sống mấy tháng nay càng khiến cho sự việc trở nên kỳ quái hơn. Nhớ lại những gì nghe được về các cung phi của tiên đế, nàng càng cảm thấy nghi ngờ.
Tiếng mở cửa vang lên khiến Lệ Yến không khỏi giật mình.
_ Thế nào rồi?- Bước về phía Bối Âm, Lệ Yến cất tiếng hỏi.- Ngươi có tìm hiểu được gì không?
Một cách kín đáo, Bối Âm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa rồi quay về phía Lệ Yến.
_ Có ạ!
Nói đoạn Bối Âm nhanh chóng ghé vào tai Lệ Yến mà thì thầm. Theo từng câu chữ của nàng tỳ nữ kia, gương mặt nàng ta càng lúc càng tái đi.
_ Ngươi chắc chắn?
Không nói gì Bối Âm nhanh chóng gật đầu khiến Lệ Yến không khỏi khó chịu.
_ To bất thường như thế có khi nào sẽ là loan tử [3] không?- Lệ Yến cười mỉa mai.- Nàng ta đúng là có phúc phận thật.
Vừa nói bàn tay của Lệ Yến vừa bấu chặt vào mặt bàn, các đường gân tay nổi lên mỗi lúc một rõ ràng hơn. Đôi mắt của nàng ta chẳng mấy chốc đã đỏ ngầu bởi tức giận, phẫn nộ.
_ Quả đúng là một con hồ ly!
Trong khi đó, đứng ở phía sau, Bối Âm chỉ cười mỉa một cái. Nàng ta chính là muốn nhìn thấy cảnh này của Giả Lệ Yến. Đều là tú nữ tham gia tuyển tú, dựa vào cái gì mà nàng ta được sách phong làm Mỹ nhân còn nàng chỉ là nô tỳ thấp bé chứ? Nàng nhất định khiến nàng ta chết thật thảm, thật khó coi.
Đãng Huyền các
Ru Hạo Huyên ngủ xong Nhiêu Đình cũng đã mệt lả người. Đặt hài tử vào trong nôi, nàng chậm rãi ngồi xuống nhấp một ngụm trà. Quay lại nhìn đứa con đang say giấc nồng, khoé môi nàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười.
_ Hài tử này sau này chắc sẽ nghịch ngợm lắm đây.
_ Vâng ạ!- Đứng bên cạnh, Thuyên Thảo không khỏi bật cười.- Giống như tiểu thư vậy.
_ Thuyên Thảo!- Đặt tách trà xuống bàn, Nhiêu Đình liếc mắt nhin hài tử của mình.- Lá gan của ngươi ngày càng lớn đấy.
_ Nô tỳ nào dám!- Thuyên Thảo cười khúc khích.- Nô tỳ chỉ nói sự thật thôi mà.
Trong Bạch phủ, Thuyên Thảo không chỉ là tỳ nữ mà còn là tỷ muội tốt của Nhiêu Đình. Mặc cho nàng trước kia khó chịu bao nhiêu, phá phách bao nhiêu, Thuyên Thảo vẫn nhất mực chăm sóc chu đáo và bảo vệ nàng. Vậy nên sau khi nhập cung trở thành phi tử của Hoàng đế, nàng càng đặc biệt tin tưởng nàng tỳ nữ đã cùng nàng trưởng thành này.
Không nói không rằng gì, Nhiêu Đình đưa tay lên véo thật mạnh vào tay nàng tỳ nữ của mình.
_ Tiểu thư!- Thuyên Thảo nước mắt lưng tròng.
Nhìn dáng vẻ của Thuyên Thảo, Nhiêu Đình phải nén lắm mới không bật cười, tránh làm Hạo Huyên thức giấc.
_ Được rồi! Không đùa với ngươi nữa! Gần đây trong cung có điều gì bất thường không?
_ Chỗ các Nương nương khác không có động tĩnh gì trừ... chỗ Giả Mỹ nhân?
_ Vậy sao?- Vừa nhấm ngụm trà. Nhiêu Đình chậm rãi cất tiếng hỏi.- Nàng ta rốt cuộc đang tính toán cái gì chứ? Không phải trước kia rất thân thiết với Nguyên Quý phi sao? Từ sau lần mất đi hài tử đó lại trở mặt.
_ Có thể là Giả Mỹ nhân nghĩ Nguyên Quý phi đã hại chết đứa trẻ của mình nên mới...- Thuyên Thảo đưa ra giả thiết.
_ Ta không cho rằng sự việc lại đơn giản như vậy.
Sau câu nói ấy của Nhiêu Đình, cả gian phòng bỗng lặng ngắt như tờ. Nàng thật sự nghĩ mãi không ra cái chết của đứa trẻ năm ấy tuy không tìm ra được thủ phạm thật sự nhưng cũng đã loại trừ Nguyên Quý phi ra khỏi vòng nghi ngờ, tại sao Lệ Yến cứ mãi khăng khăng nàng ấy chính là thủ phạm? Thật đáng nghi!
_ Người tiếp tục nghe ngóng động tĩnh ở Kính Loan đài cho ta, xem thử nàng ta có hay lui tới, qua lại với ai không.
_ Vâng ạ!
_ Ngoài ra chuẩn bị cho ta một phần lễ gửi tới Phù Cừ cung.
Mấy năm nay tuy không qua lại nhiều với Lôi Vi nhưng mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Nguyên do cũng là bởi năm ấy Lôi Vi giải nguy cho nàng, giúp nàng thoát được hình phạt của Hoàng hậu tuy rằng lần ấy mục đích của nàng ấy chỉ đơn giản là không muốn có người vì mình mà chịu hàm oan nhưng đã để lại ấn tượng tốt trong nàng. Lại thêm vào đó khi còn ở cố thổ, nàng đã nghe không ít giai thoại về Nguyên Thái tử phi. Chỉ là... một người có mệnh Phượng hoàng lại không được ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu quả thật đáng tiếc.
_ Tiểu thư muốn chuẩn bị phần lễ như thế nào ạ?
_ Một phần lễ đơn giả thôi! Đừng cầu kỳ nhưng không được cẩu thả... uhm đồ bổ đi.
_ Vâng! Nô tỳ lập tức chuẩn bị!
*
Kinh thành vốn là nơi phồn hoa đô hội nhộn nhịp, tấp nập bậc nhất của một nước. Chính bởi vậy mọi tin tức, những gì đang diễn ra ở đây đều thu hút sự chú ý dân chúng khắp cả nước. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Từ cả tháng nay người ta bắt đầu kháo nhau, bàn tán về hôn lễ của hào môn thế gia [4] nổi tiếng bậc nhất, Sở gia. Đại Tiểu thư Sở gia, Sở Tuý Nguyệt hôm nay lên kiệu về nhà phu quân. Tuy rằng ở thời đại này so ra nàng đã quá lứa lỡ thì nhưng bởi xuất thân là danh môn [5] lại thêm vào đó gương mặt của nàng gần như không thay đổi theo năm tháng nên nếu không phải quen thân, chẳng mấy người đoán biết được tuổi thật của nàng, vì vậy vấn đề nàng quá tuổi lấy chồng nhanh chóng bị gạt sang một bên thay vào đó, người ta dồn sự chú ý vào tân lang.
Gia thế của tân lang chỉ thường thường bậc trung. Tuy rằng mấy năm nay người này trong giới thương gia có tiếng tăm nhờ tài kinh doanh, tính toán, tiền tài cũng như tiềm lực luôn ổn định và phát triển không ngừng song nếu đem so với Sở gia thì chính một bên ở trên đỉnh núi còn bên kia cùng lắm mới chỉ tới lưng chừng đồi. Tuy rằng hai bên thật lòng yêu thương nhau song cũng không tránh khỏi thị phi thế gian. Nếu không phải đệ đệ của tân lang vốn là Trạng nguyên trẻ nhất Thục quốc lại đang giữ chức Thượng thư trong triều đình e rằng tân lang sẽ phải nghe nhiều câu khó nghe hơn cả câu "đũa mốc mà chòi mâm son".
Nói tới đây chắc ai ai cũng biết tân lang là ai. Quả vậy, tân lang chính là Tiêu Trần, huynh trưởng của Lại bộ Thượng thư Tiêu Nghi.
Đúng giờ lành, kiệu hoa của Tiêu phủ cử sang Sở phủ rước dâu về tới nơi. Đi đầu đoàn rước dâu là tân lang đang vừa cưỡi bạch mã vừa cười thật tươi lại vừa đưa hai tay cảm tạ mọi người dọc đường đi. Theo sau chính là dàn nhạc gồm kèn, trống, chiêng đang cùng lúc tấu lên những giai điệu vui tươi, rộn ràng. Đi sau cuối là kiệu hoa với tám người khiêng, đi theo hai bên là môi bà [6] cùng tỳ nữ thân tín của Tuý Nguyệt, Thương Ngọc.
Sau khi qua mấy con phố lớn của kinh thành, đoàn rước dâu cuối cùng đã dừng lại trước cổng Tiêu phủ. Nơi tổ chức hôn lễ là tư trạch Tiêu Trần phải tích cóp mấy năm mới mua được nên so về độ bề thế quả thực không thể nào bằng phủ Thượng thư càng không thể bằng Sở phủ. Song kiến trúc trang nhã, thoáng đãng đã giúp cho tư trạch của chàng trở nên rộng rãi, thoải mái dù diện tích không thể nói là lớn. Hôm nay, khắp nơi trong phủ tràn ngập một màu đỏ hỷ sự. Gia nhân chia nhau đi tiếp đón khách tới dự hôn lễ. Khách tới tham dự đa phần là những người có mối quan hệ làm ăn với Tiêu gia cũng như Sở gia. Bởi vậy quà mừng của họ nếu không phải là trân cầm dị bảo thì cũng có trị giá ít nhất là mấy trăm, mấy nghìn lượng. Ngoài đám thương nhân ra còn có đồng học của Tuý Nguyệt ở Thái Thường Nhạc phủ một thời. Thậm chí vũ nghệ hôm nay cũng do một tay Chưởng sự Hạ cấp, Quân Đài sắp xếp. Trong khi đó, đám gia nô trong nhà ai nấy cũng tất bật chuẩn bị mọi chuyện sao cho tươm tất, đâu ra đó. Một bầu không khí náo nhiệt tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong phủ.
Sau khi tân nương bước qua chậu lửa ngay trước cổng, tân lang nhanh chóng dẫn tân nương vào hỷ đường để làm lễ. Đi tới đâu cả hai cũng nhận được sự chúc tụng của quan khách tới đó. Vào tới hỷ đường, cả hai nhanh chóng làm nghi lễ bái lạy song bởi phụ mẫu của Tiêu Trần sớm đã quan đời từ rất nhiều năm về trước, chính bởi vậy ngồi trên ghế phụ mẫu là bá phụ của huynh đệ Tiêu Trần và Tiêu Nghi, Tiêu Hoán.
_ Phu thê giao bái!
Theo tiếng hô, Tiêu Trần và Tuý Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại mà giao bái. Sau khi lễ thành, tân nương được đám tỳ nữ đưa vào hôn phòng [7]. Bên ngoài, quan khách sau khi chứng kiến xong hỷ sự, ai nấy cũng ngồi vào chỗ bắt đầu bữa tiệc rượu. Song vừa cầm đũa lên, ai nấy cũng vội vàng đứng lên khi nghe thấy ngoài cổng lớn có tiếng hô:
_ Nguyên Quý phi tới!
Cùng lúc đó, Tiểu Khổng Tử nhanh chóng đứng sang một bên, đưa tay trái lên cho chủ tử của mình đặt tay vào.
_ Nguyên Quý phi cát tường!
Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc lập tức hành lễ với Lôi Vi. Vừa lúc này, Tiêu Trần từ trong sảnh đường vội vàng chạy ra.
_ Quý phi từ xa tới, thảo dân không kịp tiếp đón, xin Người trách phạt.
_ Bổn cung là tới không báo trước, sao lại trách phạt ngươi chứ?- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Hơn nữa, đây là ngày vui của ngươi, ta tới là để chúc mừng chứ nào phải trách tội ngươi.
_ Vâng! Mời Nương nương vào trong!
Không nói gì, Lôi Vi nhanh chóng cùng Tiêu Trần bước vào trong sảnh đường. Tới khi an vị ở ghế chủ, nàng mới đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử.
_ Nhân ngày vui của ngươi và Tuý Nguyệt, ta có chút quà mừng cho hai ngươi.
Lời Lôi Vi vừa dứt, Hoa Lệ nhanh chóng bưng vào một khay quà được phủ bằng vải đỏ. Tiểu Khổng Tử nhanh chóng bước tới mở tấm vải đỏ ra. Bức tượng Loan phụng hoà minh [8] được làm từ đá Cảm Lãm nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người. Bên ngoài ánh nắng cuối xuân đầu hạ vẫn đang rót đầy ngoài sân, tràn vào trong sảnh lớn, ngọc Cảm Lãm bắt được nắng nhanh chóng ánh lên sắc vàng chanh tinh khiết tươi mát, dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu.
_ Ngọc Cảm Lãm này có ý nghĩa phu thê trăm năm hạnh phúc bên nhau lại khắc thành bức tượng Loan phụng hoà minh, ta hy vọng hai người bách niên hảo hợp.
Rất nhanh chóng Tiêu Trần bước về phía trước mà lạy tạ.
_ Tiêu Trần xin tạ ơn Nguyên Quý phi! Những lời căn dặn của Nương nương, thảo dân xin cẩn tuân nghe theo.
_ Được rồi!- Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa đứng lên tiến về phía Tiêu Trần.- Ngươi đứng lên đi!
_ Tạ Nương nương!
_ Ta có thể vào thăm tân nương không?
_ Tất nhiên là được rồi ạ!
Dứt câu, Tiêu Trần ngay lập tức sai gia nô trong nhà đưa Lôi Vi ra hậu hoa viên, tới tân phòng.
_ Hồi Nương nương! Tân nương đang ở bên trong ạ.
_ Được rồi! Ngươi lui ra đi!
Đợi tới khi gia nô trong Tiêu phủ đi rồi, Lôi Vi mới ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, nàng đã không khỏi cảm thán trầm trồ. Tân phòng tuy nhỏ nhưng cửa sổ lại khá cao và dài cùng với đó là hành lang nối liền với bên ngoài làm không gian trở nên rộng rãi thoáng đãng khiến người ta cảm thấy thư thái, thoải mái. Vật dụng ngoài việc được trang trí bằng màu đỏ ở khắp nơi còn những vật dụng trong phòng này tuy không nhiều lại có chút gì đó giản đơn nhưng đều là hàng thượng phẩm và được bày trí rất trang nhã, phù hợp với căn phòng. Người sắp xếp căn phòng này quả thật là người có óc thẩm mỹ tốt lại thêm tính cách ắt hẳn khá tỉ mỉ và chu đáo.
Cho Tiểu Khổng Tử đứng ở ngoài, Lôi Vi đỡ bụng rồi chậm rãi bước vào trong. Qua gian phòng khách liền tới phòng ngủ. Trên chiếc giường màu đỏ tươi mới, Tuý Nguyệt mặc bộ giá ý ngồi im lặng, hai tay đan vào nhau không giấu nổi sự e ấp, thẹn thùng cả sự lo lắng của nàng tân nương vừa mới bước vào nhà nội.
_ Tuý Nguyệt! Là ta đây!
Nghe thấy giọng của Lôi Vi, Tuý Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, vội vén khăn che đầu lên, nàng toan đứng lên thi lễ với Lôi Vi nhưng đã bị nàng ấy cản lại.
_ Tỷ hà tất phải đa lễ với ta? Hôm nay là ngày đại hỷ của tỷ, mọi thứ lễ nghi rườm rà, chúng ta bỏ qua một bên đi.
Không nói gì, Tuý Nguyệt mỉm cười nắm tay Lôi Vi rồi cùng nàng ngồi xuống giường.
_ Băng Tư! Tiêu Công tử đã khen tỷ chưa? Tỷ quả thật rất đẹp đó.- Vừa tìm tư thế ngồi cho thoải mái, Lôi Vi vừa nhìn Tuý Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, vừa không tiếc lời khen ngợi.
Lôi Vi càng khen càng khiến nàng tân nương e thẹn mà đỏ mặt. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Tuý Nguyệt đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi rồi quỳ xuống.
_ Nương nương! Nếu không nhờ có người năm ấy giúp đỡ, e rằng Tuý Nguyệt cũng đã sớm không còn trên đời này để được hưởng hạnh phúc ngày hôm nay.
_ Tỷ nói gì vậy?- Lôi Vi không tránh khỏi ngạc nhiên.- Tỷ mau đứng lên đi!
Vừa nói, Lôi Vi vừa đứng lên đỡ Tuý Nguyệt nhưng nàng kiên quyết từ chối, không chịu đứng lên.
_ Nương nương! Có mấy lời hôm nay Tuý Nguyệt nhất định phải nói ra. Vậy nên mong Người hãy nghe dân nữ nói.
Nhận ra sự kiên quyết trong giọng nói của Tuý Nguyệt, Lôi Vi biết, nàng không thể khuyên nhủ nữ nhân này nên đành ngồi xuống gật đầu, ra hiệu cho nàng ấy nói tiếp.
_ Nương nương! Ta từ nhỏ đã mang trong mình mối thâm thù huyết hải. Rửa tội cho mẫu thân, bắt kẻ có tội phải đền tội là mục tiêu lớn nhất trong đời ta. Vậy nên trong những năm tháng lưu lạc bên ngoài ta không ngừng tìm kiếm cơ hội, mở rộng mối quan hệ của bản thân những mong có người có thể giúp đỡ ta báo thù cho mẫu thân. Nhưng khi ấy, ta còn nhỏ dại, chưa hiểu hết được sự nguy hiểm cũng như lòng người nên không ít lần bị bức hại, gặp phải nguy hiểm. Có lần tiểu nữ bị bức hại tới nỗi tiểu nữ nghĩ rằng bản thân mình có thể phải chết. Nhưng mà... tiểu nữ không can tâm. Tiểu nữ không can tâm chết như vậy. Vậy là tiểu nữ bằng mọi cách tìm đường sống sót. Sau này khi nghe Thái Thường Nhạc phủ tuyển ca vũ, tiểu nữ đã cho rằng Sở gia tuy chỉ là dân thường nhưng dù gì đi chăng nữa cũng là danh gia vọng tộc của kinh thành, chuyện này nếu tố cáo, e rằng, triều đình khó lòng làm ngơ được, vậy là tiểu nữ tham gia ứng thí và được vào Thái Thường Nhạc phủ. Nhưng ở trong đó loay hoay hơn một năm trời, tiểu nữ không tìm được bất kỳ cơ hội nào cho tới khi tình cờ gặp Người và biết được câu chuyện giữa Người và các Hoàng tử. Những gì diễn ra sau này, chắc là tiểu nữ không cần nói, Nương nương cũng hiểu rồi.
Không nói gì Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Nàng còn nhớ lần đầu tiên gặp Băng Tư, nàng đã cảm thấy nữ nhân này tràn ngập tâm sự nhưng không dễ gì nói với bất kỳ ai. Đến khi nàng ấy gặp lại Phẫn Diễm và kể lại cho nàng lẫn Quân Đài nghe toàn bộ câu chuyện của Sở gia, nàng đã hiểu vì sao nàng ấy lại tiếp cận mình, song nàng không trách nàng ấy một câu nào. Không phải nàng bao dung hay thanh cao mà vì tuy không trải qua nhưng nàng phần nào hiểu được nỗi đau Băng Tư chịu đựng. Nỗi đau mất đi gia đình, mất đi mẫu thân. Trên đời này không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau ấy!
_ Năm ấy nếu không nhờ có Quý phi nghĩ cách giúp đỡ, e rằng tiểu nữ cũng không thể sống tới bây giờ.
Tuý Nguyệt nói vậy, Lôi Vi liền hiểu nàng ấy đang nói đến chuyện gì. Năm ấy theo chiếu chỉ của tiên đế, Tuý Nguyệt sau khi mãn hạn để tang phụ thân, nàng phải nhập Đông cung, trở thành phi tử của Phúc Tuần khi ấy vẫn còn là Linh Thái tử. Sau đó không bao lâu Phúc Tuần bị bắt, Định An Hoàng đế thăng hà, Phúc Tuần trở về đăng cơ thành Linh Phúc Hoàng đế lần lượt xảy ra, không ai còn có tâm trạng mà để ý tới chuyện của hậu cung mãi cho tới lần tuyển tú đầu tiên và cũng là lần duy nhất dưới thời trị vì của chàng, chiếu chỉ kia bỗng nhiên được nhớ tới và bị các quan đại thần đem ra bàn thảo. Bởi vấn đề này có liên quan tới di chiếu, dù cho Phúc Tuần có ngoảnh mặt làm ngơ đi chăng nữa, Hiếu Nhân Thái hậu cũng sẽ không để mặc chuyện này không quản. Vậy là Người dùng quyền uy của Thái hậu, người đứng đầu cao nhất của hậu cung, hạ lệnh Tuý Nguyệt phải tham gia tuyển tú. Tuý Nguyệt tuy rằng đã quá tuổi tuyển tú nhưng chiếu chỉ của tiên đế ngay trên đầu nên nàng không thể không tham gia.
Quả thật khi biết được chuyện này Lôi Vi thật sự không biết nên làm sao cho phải. Nàng vốn không để ý tới việc tuyển tú của hậu cung, luôn vờ như mắt mù tai điếc nhưng lúc hay tin Tuý Nguyệt bị hạ lệnh phải tham gia tuyển tú nàng mới sực nhớ đến chiếu chỉ của tiên đế năm nào. Tâm trạng của nàng khi ấy chỉ có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Đối với động thái của cả Phúc Tuần lẫn Tuý Nguyệt khi đó, nàng hoàn toàn có thể hiểu được chỉ là chấp nhận nó thực sự quá khó khăn...
"_ Nương nương!- Vừa dìu Lôi Vi tản bộ trong Ngự hoa viên, Đồng Thảo vừa dè dặt hỏi.- Người định xử lý chuyện này thế nào?
Nhìn về phía Tuyết Cách đang vui đùa, đôi mắt Lôi Vi trở nên xa xăm hẳn.
_ Đối với ta... ai nhập cung... đều như nhau cả thôi.
Có lúc nàng muốn ích kỷ một lần. Có lúc nàng muốn nổi cơn ghen tuông một lần. Nhưng cho dù nàng có làm vậy thật thì đã sao? Nàng không những không thể thay đổi được chế độ đa thê tồn tại ngàn năm này mà còn khiến cả ba rơi vào bi kịch. Vậy nên nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Lôi Vi lại không ngờ chính thái độ lãnh đạm này của mình lại trở thành đòn chí mạng của Tuý Nguyệt.
Ba ngày trước khi cùng Phúc Tuần xuất phục vi tuần, tức một ngày trước ngày các tú nữ phải vào cung tham gia tuyển tú, Đồng Thảo chạy thục mạng về Phù Cừ cung báo với nàng:
_ Nương...nương nương!
_ Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay tỷ lại giống Hoa Lệ thế?
_ Nương nương!- Vừa khóc, Đồng Thảo vừa sụp lạy Lôi Vi.- Nể tình Tuý Nguyệt từng là đồng học của Người ở Thái Thường Nhạc phủ lại không ít lần giúp đỡ Người, xin Người hãy cứu lấy tỷ ấy. Nô tỳ biết chuyện này đã khiến Người chịu khổ sở, nhưng xin Người hãy cứu lấy Tuý Nguyệt.
Đồng Thảo càng nói, Lôi Vi càng thấy loạn, không rõ sự tình gì. Nhưng qua một vài câu chữ nàng có thể hiểu, Tuý Nguyệt hoặc đã xảy ra chuyện hoặc quyết định làm một việc gì đó liều lĩnh.
_ Tuý Nguyệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
_ Tỷ ấy... tỷ ấy... đã mấy ngày rồi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì cả. Cứ như vậy, sợ rằng tỷ ấy...
Đồng Thảo còn chưa dứt câu, Lôi Vi đã đứng phắt lên. Tú nữ được chọn tham gia tuyển tú bất kể là chết bởi lý do gì, toàn tộc cũng sẽ bị xử tội. Nhưng chết vì đau ốm sẽ không bị.
_ Tiểu Khổng Tử! Mau bày xe!
Vừa dứt câu, Lôi Vi cùng Đồng Thảo nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, chạy một mạch tới Sở phủ. Khi đến nơi, đám gia nô trong nhà như loạn cả lên. Hỏi ra mới biết nhà chứa củi ngay bên cạnh nơi Tuý Nguyệt nhốt mình bởi tiết trời hanh khô nên đã bắt lửa và bốc cháy. Hiện giờ nó đã cháy lan san chỗ của nàng ấy. Gia nô trong phủ người thì dập lửa kẻ đang tìm mọi cách phá cửa.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Lôi Vi lập tức chạy ra hậu viện. Càng tới gần, sức nóng của lửa cũng cao dần khiến người nàng nhanh chóng đổ mồ hôi ra như tắm. Khi tới nơi, nàng không khỏi kinh hoàng khi nhìn thấy ngọn lửa tựa như một con quái vật đỏ ngầu đang thiêu trụi mọi thứ và nó đang dần nuốt chửng gian nhà Tuý Nguyệt nhốt mình.
_ Băng Tư tỷ!
_ Nương nương!- Tiểu Khổng Tử vội cản Lôi Vi lại.- Xin Người hãy cẩn thận!
_ Ngươi mau tránh ra!- Vừa ra lệnh, Lôi Vi vừa quyết liệt xông vào.
_ Nương nương! Nô tài cầu xin Người tam tứ!- Vừa nói Tiểu Khổng Tử vừa quỳ trước mặt Lôi Vi.- Dù cho Người không nghĩ tới bản thân cũng nên nghĩ đến Hoàng thượng và Tiểu Công chúa. Còn có trên dưới Sở phủ. Nếu Người xảy ra bề gì, toàn Sở phủ sẽ bị giáng tội.
Trước những gì Tiểu Khổng Tử nói, Lôi Vi không thể không suy xét. Nhưng trước tình thế nguy ngập thế này nàng không nghĩ ra được cách nào khác ngoài việc liều mình xông vào cứu Tuý Nguyệt.
_ Lão Thái Thái! Lão Thái Thái!
Vội quay lại, nàng nhìn liền thấy Sở lão thái thái bất tỉnh lúc nào. Từ sau khi vụ án của mẫu tử Đoàn Lạc Xuân khép lại, Sở lão thái thái đã buông bỏ chấp niệm đối với chuyện cũ, thành tâm sám hối. Đối với Tuý Nguyệt luôn cảm thấy hổ thẹn nên ngày ngày vẫn luôn ở trong trai phòng cầu kinh niệm phật để hối lỗi, để cầu mong Phật tổ phù hộ độ trì cho tôn tử Sở gia. Nay chuyện lớn xảy ra bà quả thật không biết nên thu xếp thế nào khi một bên là hạnh phúc cả đời của tôn nữ, một bên là chiếu chỉ của Thái hậu.
_ Nhanh! Đi tìm khúc gỗ to phá cửa!- Quay về phía Tiểu Khổng Tử, Lôi Vi hét lên rồi chạy tới chỗ Sở lão thái thái.- Mau! Đưa Lão thái thái về phòng!
Ngay lập tức, những ai có mặt tại đó nhanh chóng làn theo lệnh nàng. Rất nhanh chóng cửa đã được phá ra và đám gia nô vội vàng vào trong tìm cứu Tuý Nguyệt. Lúc tìm được nàng ấy và đưa ra ngoài, nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào. Cũng may sau khi được đại phu thăm khám, ngoại trừ việc thân thể suy nhược còn không có gì đáng ngại, não bộ cũng không bị ảnh hưởng gì.
_ Nương nương!
Lúc Tuỷ Nguyệt tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm đó. Vừa nhìn thấy Lôi Vi ngồi trong tư phòng, nàng không khỏi giật mình và xấu hổ. Ngay cả đầu nàng cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng Lôi Vi.
_ Tỷ tỉnh rồi?- Lôi Vi vội quay sang nhìn Tuý Nguyệt.- Thân thể có chỗ nào không khoẻ không?
_ Tạ Nương nương quan tâm!- Đầu của Tuý Nguyệt lại cúi thấp xuống một chút.
Thấy Tuý Nguyệt như vậy, Lôi Vi cũng không biết phải làm thế nào. Vừa đúng lúc này, Đồng Thảo đem một khay thức ăn bước vào.
_ Hồi Nương nương! Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu. Hiểu ý, Đồng Thảo nhanh chóng đem khay đồ ăn đặt xuống chiếc bàn nhỏ ngay đầu giường.
_ Tuý Nguyệt tỷ! Tỷ ráng ăn một chút đi. Vì tỷ nhịn ăn nhiều ngày rồi nên đồ ăn đại phu dặn dò cho tỷ ăn thức ăn mềm và nhiều nước cho dễ tiêu.
Ngước nhìn Lôi Vi đứng đối diện, Tuý Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ nên vội quay đi.
_ Tuý Nguyệt tỷ!- Đồng Thảo vội khuyên.- Tỷ ăn một chút đi!
_ Nếu đã không thể chết được thì tỷ phải sống.- Nhìn thẳng vào mắt Tuý Nguyệt, Lôi Vi cứng rắn nói.- Phải sống thật khoẻ mạnh vào. Bằng không tỷ không thay đổi được điều gì cả.
Nhìn vào mắt Lôi Vi, Tuý Nguyệt nhìn thấy sự tĩnh lặng, không chút gợn sóng nào. Đôi mắt ấy so với hơn mười năm trước nàng lần đầu nhìn thấy, ngoài sự trưởng thành ra còn mọi thứ vẫn như vậy, không thay đổi. Vẫn trong veo, tĩnh lặng khiến người đối diện không khỏi giật mình.
_ Nương nương! Thảo dân có lỗi với Người.
_ Nếu nói tỷ có lỗi, không phải Hoàng thượng cũng có lỗi sao? Nhưng hai người là có lỗi gì đây?- Lôi Vi khẽ cười, song đó chả phải là nụ cười lấy gì làm thích thú.- Hoàng thượng nếu làm trái di chiếu sẽ phạm đại tội bất hiếu. Tý nếu làm trái di chiếu sẽ phạm tội khi quân, Sở gia sẽ rơi vào cảnh diệt môn. Tỷ nói xem, hai người rốt cuộc là có lỗi gì? Một bên là phu quân của ta, một bên là tỷ tỷ tốt của ta, ta cảm thấy mình thật sự rất đáng thương nhưng hai người lại chẳng làm gì sai cả. Vậy mà tỷ... tỷ lại làm như vậy. Tỷ rốt cuộc... muốn ta phải làm như thế nào đây?
Cả gian phòng nhanh chóng trở nên im lặng hẳn. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Lôi Vi. Dường như những lời nàng vừa nói là những gì nàng đã kìm nén từ lúc hay tin đến giờ. Đúng vậy! Trong chuyện này nàng không thể trách cả Túy Nguyệt hay Phúc Tuần. Và cả ba chỉ có thể chấp nhận.
_ Quên những gì đã qua đi.- Gạt giọt nước mắt, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía Tùy Nguyệt.- Tý cố gắng dưỡng sức, nghỉ ngơi cho khỏe. Ta sẽ nói với Thái giám tuyển tú cho tỷ đến báo danh vào ngày cuối cùng.- Vừa nói, nàng vừa cầm tay Túy Nguyệt.- Nếu được chọn vào cung, tỷ và ta có thể bầu bạn với nhau. Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?!
Vẫn nhìn thẳng vào mắt Tuý Nguyệt, Lôi Vi vẫn nắm chặt bàn tay của nàng và niết niết tay mình vào một chỗ trên tay của nàng.
_ Thôi được rồi! Tỷ ăn chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi đi. Ta phải về rồi.- Nói đoạn Lôi Vi quay sang nhìn Đồng Thảo.- Đồng Thảo! Ngươi hồi cung sau, hãy ở lại chăm sóc Tuý Nguyệt đi.
_ Vâng! Thưa Nương nương!
Quay lại nhìn Tuý Nguyệt lần nữa, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Sở phủ. Suốt dọc đường đi nàng không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra trong quãng thời gian vừa qua. Xem ra lần này, nàng không thể không làm gì rồi.
_ Tiểu Khổng Tử!- Vừa bước chân xuống xe, Lôi Vi vừa cất tiếng gọi.- Lại đây!
_ Nương nương có gì phân phó ạ?- Vữa đỡ Lôi Vi xuống, Tiểu Khổng Tử vừa cung kính hỏi.
_ Ngươi đi làm cho ta một việc...
Vừa bước xuống xe, Lôi Vi vừa ghé vào tai Tiểu Khổng Tử phân phó.
_ Nương nương! Người thật sự làm như vậy sao?
_ Với thân thể như vậy, cơ hội vào cung của Tuý Nguyệt cũng không cao. Dù sao cũng là vết sẹo do luyện tập vũ đạo lâu ngày mà thành. Nhưng với thế lực của Sở gia, Thái hậu có khả năng sẽ sai bọn Thái giám mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Nếu chúng ta không nhanh, e rằng sẽ chậm mất.
_ Thứ cho nô tài nhiều chuyện.- Vừa đỡ tay Lôi Vi bước đi, Tiểu Khổng Tử vừa cất tiếng hỏi.- Vừa nãy nô tài đứng ngoài cửa có nghe Nương nương và Sở Tiểu thư nói chuyện, Nương nương có nói, nếu Sở Tiểu thư vào cung thì hai người tỷ muội sớm tối có nhau không phải sao ạ?
Nghĩ tới đây, nhớ lại thái độ của Tuý Nguyệt, Lôi Vi lại không khỏi thở dài.
_ Lời này của ta là thật! Nhưng thái độ của tỷ ấy như vậy, ngươi nghĩ, bọn ta thực sự có thể giống như trước kia được sao? Hơn nữa... ta dù sao cũng chỉ là... nữ nhi thường tình mà thôi.
_ Nô tài đã hiểu! Nô tài sẽ làm theo những gì Nương nương đã dặn. Tuyệt không để xảy ra sai sót."
Cũng nhờ gợi ý và nước cờ của Lôi Vi mà cả ba mới thoát khỏi tình thế khó xử sau này. Bản thân Tuý Nguyệt cũng biết nàng ấy làm vậy không hoàn toàn vì nàng. Nhưng quả thật, nàng ấy đã cứu nàng một mạng. Và nếu không phải nhờ có nàng ấy giúp đỡ, e rằng nàng cũng không gặp được một hảo nam nhân như Tiêu Trần, đạt được hạnh phúc như ngày hôm nay. Vậy nên phần ân tình này nàng sẽ tìm mọi cách để báo đáp...
_ Á!!!
Tiếng kêu thất thanh của Lôi Vi vang lên khiến Tuý Nguyệt không khỏi giật mình.
_ Nương nương!- Vừa cất tiếng gọi, Tuý Nguyệt vừa nhìn nha xuống dưới.
_ Hình như... ta sắp... sắp sinh rồi! Á!
_ Tiểu Khổng Tử! Mau vào đây!- Hướng về phía cửa Tuý Nguyệt gọi lớn.
Ngay lập tức, Tiểu Khổng Tử vội chạy vào trong và khung cảnh trước mắt không khỏi khiến hắn bị doạ bay mất hồn vía. Mặc dù chủ tử của hắn đã qua hai lần sinh nở nhưng cả hai lần đều sinh ở trong cung và có sự chuẩn bị kỹ càng. Lần này lại...
_ Còn mau đứng đó làm gì? Mau gọi Chưởng sự Hạ cấp vào cho ta.- Tuý Nguyệt vội giục.- Báo với phu quân ta gấp rút tìm một gian nhà yên tĩnh, cho đám tỳ nữ nhanh nhẹn mau chóng chuẩn bị. Còn có ngươi về Trùng Hoa viên đưa Thái y, nhũ nương qua đây.
_ Vâng! Vâng! Vâng!
Gật đầu lia lịa, Tiểu Khổng Tử vội ba chân bốn cẳng chạy đi.
_ Nhớ cho người hồi cung báo với Hoàng thượng!- Vừa đỡ Lôi Vi, Tuý Nguyệt vừa vọng tiếng ra ngoài.
*
Duyệt Lạc cung
Chậm rãi đặt quyển Mộng Đắc [9] thi tập xuống, Ngọc Nhạn ngẩng đầu lên nhìn Lệ Uyên. Đôi mắt nàng vẫn tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
_ Sau ba ngày hành hạ, hài tử cứng đầu đó cũng đã ra rồi.
_ Vâng! Nhưng không phải là một đứa đâu ạ!
Nghe trong lời nói của Lệ Uyên, đôi môi của Ngọc Nhạn nhẹ nhàng cong lên.
_ Cho dù có là song thai đi chăng nữa. Đối với ta cũng không quan trọng. Ngươi lo lắng cái gì?
Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của chủ tử mình, trong lòng của Lệ Uyên không khỏi chua xót. Từ thuở Hoàng thượng còn là Thái tử biếm chủ tử nàng từ Lương đệ xuống là Phụng nghi, chủ tử nàng cứ như vậy mà chết tâm, sống như một cái xác không hồn. Ngày được sắc phong làm Hoàng hậu nàng ấy cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào. Hài lòng hay bất mãn đều không lộ ra mặt. Hậu cung xảy ra chuyện lớn nhỏ gì nàng ấy cũng không quan tâm, chỉ đơn giản cứ theo luật mà xử lý.
Nhìn bề ngoài ai ai cũng ngỡ rằng nàng ấy bình thường nhưng... nàng hầu hạ vị Công chúa này bao nhiêu năm, không hiểu mười cũng hiểu được sáu bảy phần.
_ Nương nương không lo lắng sao? Nguyên phi sinh hạ cho Hoàng thượng những bốn hài tử. Sợ rằng...
_ Sợ rằng Hoàng thượng sẽ phế ta, lập nàng ta làm hậu.- Vừa nhấp ngụm trà, Ngọc Nhạn nói tiếp lời của Lệ Uyên.
Lệ Uyên đứng im một chỗ không nói câu nào. Chốn Hoàng cung hiểm ác ta không hại người chưa chắc người đã không hại ta. Chủ tử nàng từ nhỏ đã sống ở nơi này làm sao không hiểu đạo lý này. Nhưng bao nhiêu năm nay...
_ Bổn cung sớm đã bị Hoàng thượng vứt bỏ. Lôi Vi lại giữ lời hứa như vậy, ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Tìm một Tư Mã Tương Như viết bài một Trường Môn phú [10] khác sao? Hay là như Lã hậu, biếu nàng ta thành nhân trư [11]? Dù là làm cách nào, Hoàng thượng cũng sẽ cho rằng ta muốn tranh giành với Nguyên phi. Người sẽ càng hận ta thêm. Nếu ta chỉ có một mình, Người hận ta sâu thêm nữa cũng không sao. Nhưng giờ ta còn có Hạo Chiêu. Có câu, mẫu bằng tử quý [12], nhưng cũng có câu tử bằng mẫu tấn [13]. Ta nếu giờ cứ làm một đức hạnh Hoàng hậu, sau này chẳng may có chuyện gì, Người còn niệm tình xưa mà chở che cho Hạo Chiêu.
_ Nương nương!
_ Hơn nữa... không tranh chính là tranh.- Ở những chữ cuối cùng, chất giọng của Ngọc Nhạn sắc như dao.- Lại nói, nàng ta chẳng phải không có được một ngày yên bình là gì.
_ Ý Nương nương là Giả Mỹ nhân ạ?
_ Sắp tới đây sắp có kịch hay để xem rồi. Ngươi theo dõi tình hình cho ta.
Câu nói của Ngọc Nhạn khiến Lệ Uyên không khỏi chau mày khó hiểu.
_ Ý của Người là các phi tần mới vào sẽ...
_ Ngươi nghĩ, khắp hậu cung này có cơ hội sao?- Ngọc Nhạn chậm rãi hỏi lại.
Kính Loan đài
_ Long phụng thai [14]?- Vừa nói Lệ Yến vừa cong môi lên cười.- Hai nam, hai nữ, cũng đều thật!
Đặt mạnh tách trà xuống bàn, Lệ Yến chậm rãi tiến về phía cửa sổ. Trong khi đó, Bối Âm vẫn không ngừng quan sát thái độ của nàng ta từ khi hay tin tới giờ.
_ Chuyện ta sai ngươi tìm hiểu,...- Quay về phía Bối Âm, Lệ Yến cất tiếng hỏi.-...ngươi điều tra tới đâu rồi?
_ Chuyện đó... có chút khó khăn ạ.
Không nói gì, Lệ Yến chau mày lại tỏ ý không hài lòng.
_ Vì chuyện đó xảy ra cũng hơn năm năm rồi với lại người bên cạnh Nguyên phi ai ai cũng trung thành với nàng ta, nên...
_ Ngươi không cần phải nói lý do với ta!- Lệ Yên đưa tay lên ra hiệu Bối Âm ngừng lại.- Bằng mọi cách! Nhất định phải bằng mọi cách điều tra ra chuyện năm đó.
_ Vâng!
Vừa nói, Bối Âm vừa cúi người xuống sau đó từ trong túi áo lấy ra một lọ nhỏ.
_ Mỹ nhân! Bên đó có gửi cho Người thứ này.
Hết nhìn Bối Âm, Lệ Yến lại nhìn vào cái lọ sứ có những hoa văn tinh tế. Cầm lọ lên, quan sát thật kỹ, nàng ta chậm rãi mở nắp lọ rồi đổ thứ bên trong ra nhìn thật kĩ.
_ Cái này... là cái gì?
- ---------------------------------
[1] Nam truy nữ cách toạ sơn, nữ truy nam cách tầng sa: con trai theo đuổi con gái khó khăn cách cả ngọn núi, con gái theo đuổi con trai dễ dàng như cách một tấm vải.
[2] Hạ giá: giá ở đây là giá trị. Ngày xưa Công chúa lấy chồng được gọi là hạ giá vì nàng từ là nhi nữ của vua, Hoàng đế thuộc Hoàng tộc phải hạ mình xuống để lấy một người ở tầng lớp thấp hơn làm chồng của mình.
[3] Loan tử: sinh đôi.
[4] Hào môn thế gia: hào môn (hoặc hào gia) chỉ nhà có thế lực, thế gia chỉ dòng họ vinh hiển.
[5] Danh môn: gia đình có tiếng.
[6] Môi bà: bà mai, bà mối.
[7] Hôn phòng: phòng tân hôn.
[8] Loan phụng hoà mình: chim loan chim phượng cùng hót. Ý chỉ vợ chồng đoàn kết yêu thương nhau. Dùng để chúc đôi phu thê mới cưới.
[9] Mộng Đắc: tự của nhà thơ Lưu Vũ Tích.
[10] Trường Môn phú: Trần A Kiều vốn được Hán Vũ đế sủng ái xay cho toà cung vàng (kim ốc tàng kiều) nhưng sau lại say mê Vệ Tử Phu khiến nàng ghanh ghét đó kị. Lúc ấy nghe tiếng tư Mã Tương Như văn hay chữ tốt nên đem trăm lạng vàng tới cầu ông làm bài thơ hòng níu kéo tình cảm của Hán Vũ đế. Bài thơ đó chính là bài Trường Môn phú.
[11] Nhân trư: Thích Cơ (Thích phu nhân) vốn là sủng cơ của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Nàng hạ sinh cho Lưu Bang một đứa con là Lưu Như Ý sau thành Triệu vương. Khi Lưu Bang còn sống, Thích Cơ nhiều lần thủ thỉnh Lưu Bang rằng phế Lưu Doanh (con trai của Lã hậu) khỏi ngôi vị Thái tử mà đưa con trai của nàng lên ngôi vị đó bởi nàng biết nếu không làm vậy, mẫu tử nàng sẽ bị Lã hậu bức hại. Song Lưu Bang không làm theo ý nàng. Sau này, khi Lưu Doanh lên ngôi thành Hán Huệ đế, Lã hậu thành Thái hậu. Trong một lần nghe lời ca thán của Thích Cơ truyền ra từ trong lãnh cung, bởi tức giận nên bà đã sai người triệu Triệu vương Như Ý về kinh. Hán Huệ đế vì thương đệ đệ nên luôn cho Như Ý theo bên mình, sát như hình với bóng để mẫu hậu của mình không có cơ hội ra tay. Nhưng dù có cẩn thận tới đâu, Huệ đế cũng không bảo vệ được đệ đệ của mình. Sau khi Như Ý chết, Thái hậu quay sang trả thù Thích Cơ. Bà sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi là nhân trư. Mấy ngày sai bà cho Huệ đế tới xem nhân trư. Khi biết đó là Thích Cơ, Huệ đế đã khóc rống lên sau đó đổ bệnh.
[12] Mẫu bằng tử quý: Mẹ hưởng phúc nhờ con.
[13] Tử bằng mẫu tấn: con uy danh nhờ mẹ.
[14] Long phụng thai: Thai đôi nam nữ.
- ---------------------------
Hết chương 173