Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 147: Hoàng hậu chi vị




Phòng xử kín bên trong Hình bộ im phăng phắc như tờ. Ngồi trên bàn xử án, Hứa Trác Khiêm hết đưa mắt nhìn tên sát thủ đang quỳ bên dưới rồi đưa mắt nhìn Lôi Vi ngồi gần bàn của sư gia. Từ khi bắt đầu thẩm vấn đến giờ tên sát thủ này ngoại trừ tên ra còn chẳng chịu hé răng nửa lời. Quả là một kẻ vừa ngang bướng lại vừa lì lợm. 

_ Mau nói!- Vừa nện kim mộc đường xuống bàn, Hứa Trác Khiêm vừa trầm giọng hỏi.- Tại sao đêm hôm đó ngươi lại lẻn vào Hoàng cung? Người vào để gặp ai? Bàn tính chuyện gì?

Những câu hỏi rất đơn giản, ai cũng có thể hỏi nhưng e rằng nếu không hỏi ngay cả một chút manh mối nhỏ nhoi cũng không thể nào tìm ra. Thế nhưng tên này thực sự khiến người ta cảm thấy đau đầu.

Ngay sau khi bắt được tên này, Lôi Vi đã sai Đồng Vũ điều tra về lai lịch thân thế của tên này. Nàng vốn không muốn sử dụng phương thức này để hắn khai ra mọi chuyện nhưng xem ra...đối phó với tiểu nhân chỉ có thể dùng phương thức tiểu nhân mà thôi. Liếc nhìn Hứa Trác Khiêm, nàng khẽ chớp mắt ra hiệu với ông ta.

Hiểu ý, Hứa Trác Khiêm nhanh chóng nện kim mộc đường xuống bàn rồi tiếp tục việc tra án.

_ La Chương! Ta biết được ngươi trong nhà còn có mẫu thân nay đã niên kỷ lại thường xuyên ốm đau?

_ Cẩu quan! Ngươi đã làm gì mẫu thân ta?- Chất giọng của La Chương đầy phẫn nộ.

_ Ta đường đường là mệnh quan triều đình tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện mà ngươi nghĩ.- Chất giọng của Hứa Trác Khiêm khẳng định chắc nịch.- Nhưng những người mà ngươi đang ra sức bảo vệ thì chưa chắc. Đám sát thủ trên giang hồ có luật bất thành văn chính là nếu kẻ nào đó bị mất tích hoặc bị giam thì người thân của kẻ đó sẽ bị đem ra uy hiếp phòng kẻ đó khai ra mọi chuyện. Ngươi ở trong giang hồ cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi hẳn hiểu rõ điều đó hơn ta. Và chắc ngươi cũng hiểu rõ bản thân có nên tin vào điều đó hay không.

Trán của tên La Dương nhăn lại mỗi lúc một lợi hại. Bởi hắn biết rõ quy tắc ngầm này thực sự không đáng tin chút nào. Năm hắn tròn 5 tuổi, phụ thân hắn qua đời, cùng năm đó hắn bị một nhóm người bắt cóc, đưa vào trại huấn luyện trở thành sát thủ. Trong quá trình huấn luyện hắn đã giết chết vô số người, hai tay nhuốm đầy máu tanh. Cảm xúc cùng theo đó mà trở nên chai sạn, vô cảm trước những gì đang diễn ra trước mắt. Hắn thực hiện nhiệm vụ của mình như cái xác vô hồn. Cho đến 10 năm sau, khi hắn tròn 15 tuổi hắn dò la được chút ít tin tức của mẫu thân mình, chút nhân tính còn sót lại trong hắn trở về. Thế nhưng hắn biết, chỉ cần hắn đi tìm mẫu thân, mẫu thân của hắn sẽ lập ức bị trừ khử. Vậy nên hắn buộc phải kiềm nén sự đau lòng và nhớ nhung xuống, ép bản thân không được đi tìm mẫu thân.

Song những gì thuộc về số mệnh luôn không do con người định đoạt. Trong một lần thực thi nhiệm vụ, hắn bị thương nặng. Nửa đêm nửa hôm vào một nhà dân uy hiếp để trú tạm một đêm. Trong nhà chỉ có một nữ nhân lớn tuổi sống thui thủi một mình. Khi xử lý vết thương trên người hắn, nữ nhân này nhìn thấy vết sẹo từ bả vai kéo dài xuống gần eo liền không khỏi kinh ngạc. Nguyên lai khi hắn còn nhỏ trong một lần nghịch ngợm với mấy đứa trẻ con trong xóm đã bị một cái rựa chém một nhát dài. Vết thương tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng khá sâu khiến hắn phải mang sẹo suốt đời. Hắn từ khi làm sát thủ, khắp người vết thương lớn nhỏ đều có nhưng chưa từng bị một vết thương nào dài như thế, nên không khỏi kinh ngạc.

Mẫu tử nhận nhau. Hai người trò chuyện thâu đêm. Hắn kể cho mẫu thân hắn nghe nhiều chuyện ngoại trừ việc hắn là sát thủ của Sát Long hội. Đến sáng hôm sau hắn nhanh chóng rời đi, dự định không quay lại để tránh liên lụy đến mẫu thân hắn. Nhưng mẫu thân hắn đã già yếu, bệnh tật nhiều, không thể không có người chăm sóc. Vậy nên mỗi khi có cơ hội hắn đều tìm cách trốn về. Việc này diễn ra được hơn nửa năm, hắn bị người trong hội phát hiện. Từ đó trở đi, bọn chúng luôn đem mẫu thân hắn ra uy hiếp, bắt hắn phải khuất phục...

_ Ta đã sai người đưa mẫu thân ngươi đến nơi an toàn.- Lôi Vi chậm rãi nói.- Nên tính mệnh của mẫu thân ngươi giờ đã được đảm bảo. Chỉ là bệnh tình của mẫu thân ngươi đang chuyển biến xấu. Bà ấy...rất nhớ ngươi.

Nghe thấy vậy tâm tình của La Chương liền tốt lên đôi chút. Nhưng nghe Lôi Vi mẫu thân đang ốm nặng, tình hình có chuyển biến xấu, hắn liền lòng nóng như lửa đốt.

_ Thái tử phi! Có thể cho tội nhân gặp mẫu thân lần cuối được không?- Quay về phía Lôi Vi, La Chương liên tục dập đầu.- Tội nhân biết tội của mình khỏi thoát khỏi việc bị xử trảm hoặc lăng trì tùng xẻo. Vậy nên cầu xin Người hãy cho tội nhân gặp mẫu thân lần cuối sau đó, tội nhân sẽ khai hết tất cả những gì mình biết với Người. Cầu xin Người! Cầu xin Người! Thái tử phi!

Dù có là sát thủ máu lạnh, La Chương cũng chỉ là một con người. Dù có vô tình vô nghĩ làm ra bao nhiêu chuyện tàn nhẫn với muôn dân, hắn suy cho cùng cũng chỉ là hài tử bé bỏng của mẫu thân hắn.

_ Được!- Lôi Vi khẳng định.- Hứa Thượng thư sẽ sắp xếp cho ngươi.

_ Đa tạ Nương nương! Đa tạ Nương nương! Đa tạ Nương nương!- Vừa nói La Chương vừa dập đầu.

_ Xem ngươi là một người con có hiếu nên ta và Hứa Thượng thư sẽ an bài cho ngươi gặp mẫu thân. Nhưng những gì ngươi đã hứa với ta, ngươi không được nuốt lời.

_ Tội nhân không dám!

Khẽ gật đầu, Lôi Vi chậm rãi đứng lên, Tiểu Khổng Tử đứng bên cạnh nhanh nhẹn đỡ nàng rời đi. Chẳng bao lâu sau đó, La Chương được Hứa Trác Khiêm bí mật đưa về tư ngục trong Hứa phủ.

*

Giữ chặt xấp giấy trong tay, Ngọc Nhạn phải bình tĩnh lắm mới không để bản thân mình run lên vì kinh ngạc. Vậy là những cuộc thanh trừ trong khoảng thời gian 8 năm trở lại đây cuối cùng đã có lời giải. Vụ án Khải Phát Thương hội, vụ ám sát Hinh Thân vương Phúc Hoằng mà người chết là Khúc Vũ Linh, cái chết của Tư Thái tử Phúc Vân, Vinh Thân vương Phúc Vĩnh, vụ truy sát Linh Thái tử Phúc Tuần và Ninh Thân vương Phúc Tường bên ngoài kinh thành cho đến vụ ám sát Phúc Tuần ngoài sa trường khi Yên Khâu lần thứ hai khai chiến với Tân Thục, thậm chí cả việc tung tin đồn trong doanh trại có người mắc bệnh Thiên Hoa đều nằm trong kế hoạch. Quá trình xảy ra vụ án đều được ghi lại một cách tỉ mỉ không sót một việc nào. Nó chân thực đến nỗi khiến Ngọc Nhạn không thể không tin.

_ Sát Long hội? Hắc Nguyệt hội chủ?- Chất giọng của Ngọc Nhạn có chút ngờ vực.- Bản cáo trạng này, Người làm sao mà có được?

_ Cách đây vài hôm, đội tuần đêm có bắt được một tên thích khách.- Chất giọng của Lôi Vi đều đều, không nhanh cũng không chậm.- Hắn chính là người của Sát Long hội. Đây chính là khẩu cung của hắn.

_ Những tên sát thủ này thề chết cũng sẽ trung thành với chủ. Thái tử phi lấy được khẩu cung của hắn khiến ta có chút nghi ngờ.

Ẩn ý mỉa mai trong từng chữ của Ngọc Nhạn lộ ra rất rõ. Cát Lôi Vi nàng sao lại không hiểu. Chỉ có điều, vấn đề cá nhân này giờ không phải là thứ khiến nàng bận tâm nữa. Bản khẩu cung này quả thật nàng lấy cũng chẳng dễ dàng gì. Sau khi sắp xếp cho La Chương trở về thăm mẫu thân của mình, ngay ngày hôm sau, đích thân Hứa Trác Khiêm và gia đinh đưa hắn về thăm mẫu thân. Cuộc gặp quả thật khiến người ta rơm rớm nước mắt. Nàng tuy không trực tiếp chứng kiến nhưng theo những gì Hứa Trác Khiêm kể lại nàng cũng cảm động. Trên đường về cả nhóm người bị một toán hắc y nhân tập kích. La Chương nhận ra đó là nhóm sát thủ của Sát Long hội liền biết bản thân khó bảo toàn tính mạng. Thực ra, hắn vốn đã biết chuyến đi này của mình sẽ một đi không trở lại nên đêm hôm trước khi xuất hành đã dùng máu của mình viết tất cả những gì mình biết về Sát Long hội rồi giấu trong tay áo. Vậy nên khi xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng kéo Hứa Trác Khiếm vào một nơi an toàn rồi giao bức huyết thư đó cho ông. Sau đó chính là tình cảnh mà nàng vẫn thường thấy trên phim. La Chương vì mở đường máu cho Hứa Trác Khiêm nên liều mình xông ra mà chết. Hứa Trác Khiêm và đám gia đinh nhờ đó mà chạy thoát...

_ Đúng là ta vốn không thể lấy được khẩu cung của hắn. Nhưng bởi hắn là một hiếu tử [1], nên ta mới có được khẩu cung này.

_ Vậy xem ra khẩu cung này là thật rồi.- Đặt xấp giấy, Ngọc Nhạn quay về phía Lôi Vi.- Nói đi! Thái tử phi cần gì ở ta?

Lôi Vi vốn đã biết khi mình tìm đến tận cửa, Ngọc Nhạn thể nào cũng đoán biết được lý do nàng đến đây. Giờ nàng Công chúa này hỏi thẳng như vậy, nàng cũng chẳng ngại gì mà không nói thẳng.

_ Ta muốn Người giúp ta dẹp yên chuyện này. Tìm cách cứu Điện hạ sau đó phò trợ chàng ấy, giúp chàng ấy đăng cơ, trở thành Hoàng đế.

Thoáng một chút kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt của Ngọc Nhạn. Những việc Lôi Vi nói ra không phải nữ nhân không làm được nhưng cả hai đều còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm trong chuyện này còn đối thủ của họ chắc chắn sẽ là một đối thủ đáng gờm và nguy hiểm. Với cuộc chiến này, bọn họ về căn bản chả khác nào là lấy trứng chọi đá với đá, châu chấu đá xe. Thế nhưng, lá gan của vị Thái tử phi đang đứng trước mặt nàng đây vốn không hề nhỏ tý nào vậy nên dám đưa ra yêu cầu này mà không chút do dự, bản lĩnh thực sự không tầm thường một chút nào.

_ Khẩu khí của Thái tử phi thật lớn lại không một chút kiên dè và chắc chắn.- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa cong khóe môi lên cười.- Thái tử phi dựa vào cái gì mà cho rằng bổn Công chúa ta sẽ giúp đỡ Người?

_ Dựa vào tình yêu của Người dành cho Thái tử.

Không một chút do dự, Lôi Vi trả lời ngay tắp lự khiến Ngọc Nhạn không thể không nhạc nhiên. Chỉ dựa vào điều này mà nàng ta dám khẳng định nàng nhất định sẽ giúp nàng ta, giúp Phúc Tuần đăng cơ sao? Nàng ta có phải là điên rồi không?

_ Dựa vào tình yêu của ta dành cho Điện hạ? Vậy chắc có một điều Người không biết rồi. Tình yêu của ta dành cho Ngài ấy đã chết rồi giờ chỉ có thù hận mà thôi.

_ Không yêu thì làm sao có hận. Vậy nên suy cho cùng...hận cũng chính là yêu. Người yêu chàng bao nhiêu sẽ càng hận chàng bấy nhiêu. Người hận chàng bao nhiêu sẽ càng yêu chàng bấy nhiêu. Dù cho có chết tâm di chăng nữa thì Người vẫn không thể khống chế được bản thân mình, không ngừng yêu chàng.

Từng câu từng chữ của Lôi Vi như đâm sâu vào trái tim vốn dĩ đầy thương tổn của Ngọc Nhạn khiến hơi thở của nàng mỗi lúc một trở nên khó khăn.

_ Thái tử phi đừng cho rằng bản thân mình hiểu rõ chuyện yêu- hận của người khác. Người...

_ Hơn nữa, người Người hận vốn không phải là chàng.- Đánh gãy lời của Ngọc Nhạn, Lôi Vi nói tiếp.- Mà là ta!

_ Đúng vậy! Ta hận chết Người.- Ngọc Nhạn nhả ra từng câu từng chữ một.- Cho dù ta muốn giúp Thái tử đăng cơ đi chăng nữa thì ta cũng không hợp tác với Người.

_ Tùy Người thôi! Nhưng chắc Người cũng biết rất rõ giờ Đông cung này đã không còn được an toàn nữa. Nếu như chúng ta không liên kết lại e rằng...

Bỏ lửng câu nói, Lôi Vi chậm rãi quay người. Nàng không muốn tiếp tục đôi co với Ngọc Nhạn thêm nữa. Tốn thời gian đôi co mà không được việc gì, chi bằng nàng đi tìm sự trợ giúp khác còn hơn.

_ Vậy ta hỏi Người một câu.

Câu nói của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi dừng khựng lại.

_ Là câu gì?

_ Tại sao lại chọn ta mà không phải là ai khác? Chẳng phải Người rất thân với Yên Lương viên sao?

_ Với Yên Lương viên ta vốn không cần thuyết phục, nàng ấy cũng sẽ giúp ta. Còn lý do ta chọn Người? Quả thật ngoài việc ta tin vào tình yêu của Người dành cho Điện hạ ra còn có lý do khác. Chính là Người hiểu rõ Hoàng cung này hơn chúng ta vậy nên Người biết phải làm gì, sử dụng thủ đoạn nào.

Ngọc Nhạn không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Lôi Vi. Ánh mắt cũng không lộ ra điều gì bất thường.

_ Tại sao ta lại lên Vọng Vũ đài? Tại sao ta bị nghi ngờ hạ độc Đồng Thảo và Quân Đài bằng củ thủy tiên? Tại sao trong kỳ thi thăng cấp, chuỗi cườm của Đồng Thảo lại bị tuột chỉ? Ai là người đã sai Nghê Tú Đình hạ độc ta bằng Thần Sa để đến giờ vẫn còn bệnh căn? Thanh chắn ngang của lầu trong Thái Thường Nhạc phủ tại sao lại gãy khiến ta suýt nữa mất mạng? Ai là người âm thầm động tay động chân khiến ta bị Hứa Thủy Trúc gia hình phạt đánh và quỳ dưới tuyết? Quan trọng nhất, ai là người đã hài chết hài tử của ta, khiến ta ngã xuống vực, bị mất trí nhớ, lưu lạc gần một năm trời? Câu trả lời cả ta và Người đều hiểu rõ hơn ai hết.

_ Người đã biết rõ tường tận mọi chuyện như vậy, tại sao lại không ra tay?- Ngọc Nhạn cứng giọng.

_ Khi mới quay trở về ta đã nói với Người rồi.

Thoáng ngạc nhiên xuất hiện trong đáy mắt của Ngọc Nhạn.

_ Là vì Thái hậu?

_ Thêm vào đó, Người cũng đã bị Phúc Tuần xử phạt rồi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Ngọc Nhạn.- Không có sự trả thù nào đau đớn bằng sự trả thù của chính người mà mình yêu thương. Bản thân ta cũng chẳng cao thượng gì. Ta chỉ là không muốn quẩn quanh trong thù hận càng không muốn vì nó mà khiến chàng phải lao tâm khổ tứ và đau lòng thêm nữa. Ta chọn Người bởi Người thông minh và khôn ngoan. Người chắn chắn sẽ biết bản thân nên làm thế nào. Trí thông minh nếu được sử dụng đúng chỗ sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho cả Người và nhiều người khác. Ngược lại, nó sẽ hại chết chính Người.

_ Người đã nói vậy, nếu ta không đồng ý chẳng phải đã phí phạm trí thông minh của bản thân hay sao?!- Tiến về phía Lôi Vi, Ngọc Nhạn chậm rãi nói.- Nhưng muốn ta giúp Người, ta có một điều kiện.

_ Điều kiện gì?

Linh cảm báo cho Lôi Vi biết điều Ngọc Nhạn chuẩn bị nói ra chẳng phải là điều tốt lành gì. Song như vậy thì đã sao? Chỉ cần cứu được Phúc Tuần, ngăn chặn được cuộc chiến huynh đệ tương tàn và giúp chàng đăng cơ, dù nàng ta có ra giá đắt hơn, nàng cũng chấp nhận.

_ Hoàng hậu chi vị!

Gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhưng kỳ thực trong lòng Lôi Vi đang lớp lớp sóng cuộn dâng lên. Nữ nhân này dã tâm thật lớn. Nhưng nhờ có sự nhắc nhở này của nàng ta, nàng mới sực nhớ ra, Là Thái tử phi của Phúc Tuần, sau khi chàng đăng cơ, nàng nghiễm nhiên sẽ được sắc phong thành Hoàng hậu của chàng. Đã cùng chàng đi đến ngày hôm nay, nàng không còn sợ lịch sử sẽ vì nàng mà xảy ra biến đổi nữa. Thương hải tang điền nào chỉ do mình nàng định đoạt. Điều nàng băn khoăn đó chính là, nàng liệu có thực sự muốn ngồi lên ngôi vị đứng đầu hậu cung này? Làm thê tử của chàng đời này kiếp này của chàng, đối với nàng đó là một niềm hạnh phúc. Nhưng làm Hoàng hậu...

_ Hết cách rồi! Ai bảo phu quân của ta và Người là Hoàng đế tương lai của Tân Thục. Không có được trái tim của nam nhân mà mình yêu thương, ta phải có được địa vị cao nhất trong chốn hậu cung.

_ Được! Ta đồng ý với Người!

Câu trả lời gần như không do dự của Lôi Vi khiến Ngọc Nhạn không khỏi ngạc nhiên. Hậu cung hơn 3000 giai lệ ra sức lấy lòng một nam nhân duy nhất để được ngồi vào ngôi vị đứng đầu lục cung kia. Vậy mà nàng ta...chưa nói đến việc nàng ta đang được Phúc Tuần sủng ái, chiều chuộng hết mực, giờ nàng ta đang hoài thai, không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa trẻ. Nàng ta thực sự không cần địa vị này sao?

_ Người chắc chắn?- Chất giọng của Ngọc Nhạn đầy nghi ngờ.

Nhìn Ngọc Nhạn một cái, Lôi Vi nhanh chóng quay về cánh cửa đang đóng im ỉm.

_ Tiểu Khổng Tử!

Sau tiếng gọi, Tiểu Khổng Tử bên ngoài lập tức đẩy cửa vào hành lễ.

_ Thái tử phi có gì phân phó?

_ Người lập tức đến Lễ bộ thông báo, Đông cung điện khôi phục lại địa vị Ngọc Lương đệ cho Ngọc Phụng nghi.- Chất giọng của Lôi Vi đều đều.- Bãi bỏ mọi hình phạt cho nàng ta.

_ Nương nương!- Tiểu Khổng Tử không khỏi sừng sờ.

_ Đi nhanh đi!- Chất giọng của Lôi Vi vẫn điềm tĩnh như không.

_ Xin Nương nương tam tứ!

_ Đừng để ta nhắc đến lần thứ ba!- Lôi Vi đẩy tông giọng lên cao một chút.

Không dám trái lệnh, Tiểu Khổng Tử ba chân bốn cẳng vội chạy ra ngoài mà trong lòng tràn đầy bất an.

_ Như thế này đã được chưa? Ngọc Lương đệ?!- Quay về phía Ngọc Nhạn, Lôi Vi cất tiếng hỏi.- Ta không thể tự mình phế truất ngôi vị của mình. Nên ta sẽ dùng nó để khôi phục lại địa vị cho Người. Đây là bước đầu ta thực hiện lời hứa của ta. Vì vậy, Ngọc Lương đệ cũng nên thực hiện những gì mình đã nói.

Ngọc Nhạn vẫn đứng đó không nói gì.

_ Ta sẽ cho sự im lặng của Ngọc Lương đệ là đồng ý. Hy vọng Người có thể toàn tâm toàn ý giúp Điện hạ.

Dứt câu, Lôi Vi đi thẳng. Ngọc Nhạn vẫn đứng đó nhìn nàng mà không thốt nên lời.

Bước ra khỏi Hoàn Bân các, Lôi Vi thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhỏm. Đầu óc nàng lúc này mới được thả lỏng đôi chút. Cuộc đối thoại với Ngọc Nhạn thực chẳng khác nào bòn rút tất cả sức lực của nàng.

_ Ta muốn đi dạo một chút! Đồng Thảo đi cùng ta là được rồi!

Đám người hầu theo sau nhanh chóng dạ một tiếng rồi cung kính cúi đầu, chờ đến khi nàng đi khuất bọn họ mới quay trở về Túc Duyên các.

Bước trên con đường dài dẫn ra Ngự hoa viên, vừa đi Lôi Vi vừa không khỏi nghĩ ngợi để tìm ra kế sách phù hợp. Hiện giờ, kẻ địch trước mắt của họ chính là Sát Long hội. Còn kẻ chủ mưu thực sự vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối, thao túng mọi chuyện. Còn nhớ đêm hôm đó, nơi La Chương xuất hiện là chỗ khá gần với hậu cung. Vậy có khi nào kẻ chủ mưu kia là một trong các phi tần của Định An Hoàng đế? Hay chỉ là sự đánh lạc hướng của quân địch mà thôi? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng theo những gì nàng được học về thời đại này, ngoài vụ án oan lớn nhất có sức ảnh hưởng đến con đường của Phúc Tuần là Khải Phát Thương hội đã được phá ra còn có một vụ án oan nữa. Vụ án oan này đủ sức khiến chàng lưu tiếng xấu muôn đời. Vậy ai là kẻ có sức ảnh hưởng lớn đến độ chàng thà chịu hàm oan còn hơn vạch trần sự thật?

Không phải nàng quá đề cao bản thân, nhưng quả thật hiện tại bây giờ người có sức ảnh hưởng lớn đến chàng ngoài Ngọc Nhạn ra chính là nàng. Nhưng...

_ Mình đang nghĩ cái gì thế này không biết?

_ Nương nương không sao chứ ạ?

Đi bên cạnh dìu Lôi Vi, nhìn thấy biểu tình trên gương mặt nàng, Đồng Thảo không khỏi lo lắng. Dạo gần đây có không ít chuyện đã xảy ra, liệu có phải vì vậy mà tâm tình của Thái tử phi không được tốt? Nếu vậy thật khiến người khác lo lắng vì nó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thai khí.

_ Ta không sao!- Lôi Vi vội lắc đầu.- Ta chỉ nghĩ ngợi linh tinh thôi!

Nói đoạn Lôi Vi chậm rãi bước lên ngọn tiểu khê, theo lối mà rẽ vào một con đường nhỏ dẫn ra một cái đình nằm gần hồ. Từ đình này nhìn qua chính là nơi nàng vẫn thường tập múa và cùng Phúc Tuần đùa nghịch khi nàng vẫn là ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ. Bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về trong nàng.

_ Nương nương! Tại sao Người lại quyết định như thế ạ?- Dìu Lôi Vi vào đình, Đồng Thảo ướm hỏi.

Hiểu ý tứ trong câu hỏi của Đồng Thảo, Lôi Vi không khỏi lắc đầu. Trong lòng cảm thấy ảm não vô cùng.

_ Có những lý do không thể nào nói ra được. Chung quy lại...ta vẫn là vì bản thân nhiều hơn vì Điện hạ một chút.

Nói đến đây không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút thương cảm cho bản thân. Sự tình thế này nếu ở thời đại của mình nàng chắc chắn không phải đụng phải rồi. Nhưng...ai bảo đây là thời cổ đại, là thời đại của quan niệm "trai năm thê bảy thiếp gái chính chuyên một chồng", thời đại của quan niệm nữ nhân phải nhất mực chung thủy với phu quân còn phu quân có bao nhiêu thê thiếp cũng không phải là vấn đề. Đây có lẽ là thời đại mà sự chiếm hữu, ích kỷ của nam nhân được đẩy lên cao trào nhất. Nhưng...đâu phải chỉ có nam nhân mới có tính chiếm hữu cao, nữ nhân cũng vậy! Quan niệm của họ về tình yêu và hôn nhân cũng mãnh liệt chả kém gì nam nhân. Đã là nam nhân của mình thì tuyệt đối chỉ có thể là của mình không được chung chạ với nữ nhân khác. Dù cho về nhà có đưa cho vợ bao nhiêu tiền hay "quan tâm" vợ bao nhiêu nhưng lại "ngủ lang" cũng người phụ nữ khác thì đó tuyệt không phải là người đàn ông của mình, là người để bản thân có thể dựa vào.

Song thời đại này lại không quan niệm như vậy. Nếu như hôm nay Ngọc Nhạn không đề cập đến vấn đề lập hậu nàng thiếu chút nữa đã quên mất điều này. Hai luồng tư tưởng khác nhau nàng có thể cùng chàng cố gắng dung hòa. Duy chỉ có điều này nàng thực sự rất khó chấp nhận. Dù đã cố gắng bao nhiêu năm nhưng nàng vẫn không thể nào thích ứng được. Đám thê thiếp của Phúc Tuần thật chẳng khác nào là tiểu tam nhưng lại được vương pháp công nhận là hợp pháp. Ngược lại, trong mắt bọn họ, nàng cũng như vậy.

_ Thái tử phi!- Đứng bên cạnh Đồng Thảo nói khẽ.- Tĩnh Bình Quân vương!

Nghe Đồng Thảo nói, Lôi Vi khẽ giật mình. Từ ngày Phúc Khải từ sa trường trở về, nàng chưa gặp được chàng ấy lần nào. Nguyên nhân cũng bởi vì lệnh cấm kia của Định An Hoàng đế. Giờ nhìn thấy chàng đứng đây, khỏe mạnh ngay trước mặt nàng, lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhỏm.

_ Tham kiến Nương nương! Nương nương cát tường!

_ Thân thể huynh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, huynh không cần đa lễ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa ra hiện cho Phúc Khải ngồi vào chiếc ghế đối diện.- Đồng Thảo! Tỷ có thể giúp ta pha một bình Hồng trà được không?

_ Vâng ạ!

Dứt câu, Đồng Thảo nhanh chóng rời khỏi tiểu đình. Đợi đến khi nàng khuất hẳn sau lối đi, Phúc Khải mới quay về phía Lôi Vi, gương mặt lộ vài phần bất an.

_ Muội muốn giữ nàng ta bên mình đến khi nào nữa?

Chuyện vì Đồng Thảo không nói ra sự thật khiến mẫu tử Lôi Vi bị ám hại chàng cũng xem như biết rõ. Khi nghe được điều này, quả thật trong lòng chàng hừng hực máu nóng, muốn tìm nàng ta mà truy vấn tại sao lại có thể đối xử với hảo muội muội của mình như vậy. Nên giờ, tuy nàng ta đã hồi tâm hối cải nhưng đối với chàng, nàng ta vẫn chẳng khác nào cái gai trong mắt. Nàng ta tuy không xấu nhưng chỉ vì sự do dự của bản thân mà khiến Lôi Vi rơi vào hiểm cảnh. Nàng giữ nàng ta ở lại chàng cảm thấy đó chẳng khác nào mần họa.

_ Làm người ai không mắc phải sai lầm?- Lôi Vi nhẹ nhàng nói.- Muội tuy không thích câu "quay đầu là bờ" nhưng chỉ cần người đó thành tâm thành ý thì muội sẽ cho người đó một cơ hội. Một và chỉ một thôi!

_ Muội quá thiện lương rồi!- Phúc Khải thở dài.

_ Thiện lương không tốt sao?- Lôi Vi bày ra vẻ mặt ngây thơ.

_ Tốt! Tốt! Tốt! Muội là tốt nhất!- Phúc Khải cười xòa.

_ Muội không dám nhận đâu! Bằng không, nếu Phi Đào tỷ mà nghe thấy chắc chắn sẽ xé xác muội ra mất.

Cao hứng, Phúc Khải cười ngất ngưởng nhưng chỉ được một lúc chàng lại ho khụ khụ.

_ Huynh phải chú ý một chút chứ.

_ Là...là muội...khụ khụ...làm ta...khụ...buồn cười đấy!

Không nói gì, Lôi Vi chỉ hừ một tiếng. Lúc này Đồng Thảo vừa pha xong bình Hồng trà. Tiến vào trong đình, nàng nhanh chóng đặt bình trà lên bàn rồi lui ra theo hiệu của Lôi Vi.

_ Huynh uống chén trà đi cho đỡ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa rót chén trà cho Phúc Khải.

Đón lấy chén trà, Phúc Khải nhanh chóng uống từng ngụm nhỏ. Cơn ho cũng theo đó mà giảm lần.

_ Có thể đả thương huynh đến mức này, Hoàng Viêm quốc đúng là không thể xem thường được.- Trong chất giọng của Lôi Vi có lẩn khuất sự não nề.

Đặt chén trà xuống, Phúc Khải chậm rãi quan sát gương mặt Lôi Vi. Rõ ràng là một câu quan tâm đến chàng nhưng ẩn ý đằng sau nó chàng nhận ra được. Các Hoàng tử từ khi còn rất nhỏ đã được Hoàng thượng vời thầy đến dạy võ cho họ để không chỉ tăng cường sức khỏe mà còn để phòng thủ. Vậy nên luận về võ công e rằng cao thủ Đại nội cũng không thể nào sánh được với họ. Địch lại với họ cũng chỉ có thể là những vị tướng quân có thâm niên như Hoắc Đại Tướng quân. Thế nhưng chàng lại bị Hoàng viêm quốc đả thương đến mức này e rằng Phúc Tuần bị giam ở nơi đó sẽ...

_ Kẻ đả thương ta không phải là quân của Hoàng Viêm quốc.- Vừa nói, Phúc Khải vừa đưa mắt quan sát xung quanh.

Câu nói của Phúc Khải khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Chén trà trong tay nàng khẽ run lên kinh ngạc khiến nước trà bên trong bắn một giọt ra bàn.

_ Không phải là quân của Hoàng Viêm quốc? Vậy...vậy là...ai?

Khi chắc chắn không có người nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, Phúc Khải mới quay về phía Lôi Vi.

_ Là một nhóm sát thủ. Ta đã phái người âm thầm điều tra. Sắp có kết quả rồi! Chỉ cần tra ra, ta nghĩ chúng ta sẽ có cách cứu Điện hạ.

_ Huynh có phỏng đoán gì không?- Lôi Vi dò hỏi.

_ Tuy không chắc chắn, nhưng ta có linh cảm bọn chúng chính là đám người đã từng ám sát Điện hạ lúc chúng ta đang chiến đấu với Yên Khâu lần thứ hai.

Sát Long hội! Cái tên đó ngay lập tức bật lên trong đầu Lôi Vi. Nói như vậy La Chương đã không khai báo toàn bộ sự thật với nàng. Hoặc cũng có thể...hắn ta vốn không tham gia vào kế hoạch lần này của hội nên không biết. Nếu điều này là đúng, vậy Sát Long hội này rốt cuộc có bao nhiêu thành viên? Mục đích của chúng là gì? Ám sát của Hoàng tử như vậy, chúng được lợi ích gì?

_ Muội đừng quá lo lắng!- Thấy nét lo lắng lộ rõ trên gương mặt Lôi Vi, Phúc Khải vội an ủi nàng.- Đối với bọn Hoàng Viêm quốc bây giờ, Điện hạ và Hinh Thân vương là con mồi đang có lợi vậy nên bọn chúng sẽ bảo vệ hai người bọn họ, không để bọn họ bị tổn hại gì đâu.

Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Giờ chỉ mong rằng câu nói "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" ứng nghiệm mà thôi. Hiện tại không kể Yên Xuân, Ngọc Nhạn giờ đã đồng ý chấp thuận yêu cầu của nàng. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, nàng nhất định phải tìm cách thu phục Hứa Thủy Trúc và Hoắc Tương Nguyệt để Hứa gia và Hoắc gia hợp sức giúp Phúc Tuần. Hai cánh tay đắc lực này của chàng, nàng nhất định phải sử dụng thật tốt. Ngoài ra còn rất nhiều người nàng có thể nhờ cậy bất kỳ lúc nào. Nhất định sẽ có biện pháp!

*

Đặt chén canh gà hầm hạt sen lên bàn, Giao phi chậm rãi bước vòng qua, nhẹ nhàng lay cánh tay của Định An Hoàng đế.

_ Bệ hạ! Người nghỉ tay một chút ăn chén canh này cho lại sức.

Quay lại nhìn Giao phi, Đinh An Hoàng đế vừa thở dại vừa lắc đầu.

_ Công việc triều chính bộn bề, Trẫm không còn tâm trí nữa. Nay Thái tử và Hinh Thân vương rơi vào hiểm cảnh, sống chết chưa biết thế nào. Trẫm vạn phần lo lắng, thật sự chẳng còn thiết đến việc ăn uống gì nữa.

Nhìn nét đau lòng lộ rõ trên gương mặt của Định An Hoàng đế, Giao phi không khỏi chau mày. Khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt, bà chậm rãi ngồi xuống cạnh Ngài.

_ Bệ hạ! Triều chính dù có bộn bề đến đâu Người cũng lên để ý đến sức khỏe của mình mới mong có thể nghĩ ra cách cứu được Hoằng Nhi và Tuần Nhi. Thần thiếp tin, Người rồi sẽ tìm ra cách cứu được hai hài tử.

Vừa nói, Giao phi vừa cầm chén canh lên nhẹ nhàng thổi cho nguội. Nhìn cảnh Giao phi chăm sóc mình, tâm trí của Định An Hoàng đế bất tri bất giác nhớ lại cảnh của rất nhiều năm về trước. Ấy là khi Ngài mới vừa đăng cơ, kế thừa đế vị của tiên đế, công việc triều chính bận rộn khiến Ngài không khỏi lao tâm khổ tử. Mẫn phi khi ấy luôn ở bên cạnh Ngài, chăm sóc Ngài không một lời oán thán. Ngược lại nàng còn quan tâm động viên, khuyên nhủ Ngài chú ý đến sức khỏe. Ngoài ra, nàng cũng tỏ rõ tài năng của bản thân khi giúp Ngài đưa ra một số biện pháp cho một vài vấn đề triều chính. Và theo thời gian, những biện pháp của nàng dần có hiệu quả. Ngài khi ấy từng nói với nàng rằng, thật tiếc khi nàng không phải là một nam nhân bằng không nàng sẽ là rường cột của xã tắc. Nàng khi ấy chỉ mỉm cười nói rằng, có thể giúp Ngài san sẻ gánh nặng xem như nàng đã lập công cho đất nước rồi.

Nữ nhân chỉ cần có vậy. Một tình yêu trọn vẹn! Ngài đã dùng cả đời mình để yêu thương nàng. Ngài không hối hận. Thế nhưng Ngài đã không thể bảo vệ được nàng. Đây là điều Ngài luôn day dứt. Chính vì vậy, bằng mọi giá, Ngài phải bảo vệ bằng được hài tử của họ và giúp đứa con này ngồi lên ngai vàng thành công...

_ Giao Nhi! Nàng thật tốt!- Vừa nắm tay Giao phi, Định An Hoàng đế vừa mỉm cười.- Hy vọng...cả đời này chúng ta vẫn sẽ luôn thành tâm đối tốt với nhau như thế.

Câu nói của Định An Hoàng đế ngay lập tức khiến Giao phi ngây người ra, ngây ngốc nhìn Ngài hệt như nàng thiếu nữ tuổi đôi mươi. Không nói gì, Ngài chậm rãi đặt chén canh xuống bàn rồi vòng tay qua ôm lấy bờ vai của bà. Cả hai cứ thế mà ngồi im lặng bên nhau...

----------------------------

[1] Hiếu tử: người con có hiếu hoặc người con đang chịu tang. Ở đây dùng với nghĩa đầu tiên.