Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 140: Bước chuẩn bị tốt nhất




Hoàn Bân các

Vừa nhấp ngụm trà, Ngọc Nhạn vừa quan sát sắc mặt của Hứa Thủy Trúc cũng như Hoắc Tương Nguyệt. Trong khi Thủy Trúc đã lộ ra vài phần lưỡng lự, Tương Nguyệt vẫn giữ điềm tĩnh, không để lộ ra bất kỳ điều gì trên gương mặt của mình. Nữ nhân này nếu thông minh và thức thời thêm tý nữa, nàng ta hoàn toàn hợp với chốn Hoàng cung lắm mưu nhiều kế.

_ Hai ngươi nghĩ thế nào?- Đặt tách trà xuống, Ngọc Nhạn chậm rãi nói.- Việc này vừa hay cùng một lúc có thể minh oan cho phụ thân của cả hai ngươi.

_ Ta tại sao phải tin ngươi chứ?- Tương Nguyệt nhấn mạnh từng chữ một.- Hơn nữa chứng cơ cũng đã rành rành ra đó rồi.

_ Chứng cứ rành rành?- Ngọc Nhạn quay sang hỏi lại.- Hoắc Tương Nguyệt ơi Hoắc Tương Nguyệt! Ngươi cho rằng những lời đồn trong kinh thành là chứng cớ thật sao? Đừng quên, phụ thân ngươi là Đại Tướng quân của triều đình còn phụ thân của Hứa Lương viên là Thượng thư Hình bộ. Dù là vụ án của dân thường cũng không thể phán xét một cách bừa bãi như thế được huống hồ chi đây là vụ án có liên quan đến hai vị đại thần của triều đình.

_ Ta đồng ý!- Sau một hồi im lặng khá lâu, Hứa Thủy Trúc cuối cùng cũng lên tiếng.- Phụ thân ta là người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như thế. Vậy nên ta sẽ làm mọi cách để minh oan cho phụ thân của mình.- Vừa nói, nàng vừa quay sang nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tương Nguyệt.

Nhìn Hứa Thủy Trúc, Hoắc Tương Nguyệt khẽ nhếch môi lên cười. Nàng thật muốn xem xem phụ tử Hứa gia đã diễn trò gì. Đã khiến phụ thân nàng vào cảnh tù tội vậy mà còn ở đây chối quanh chối co sao?

_ Ngươi có bằng cớ gì để chứng minh phụ thân của ngươi vô tội?

_ Ta...

Không biết phải trả lời như thế nào, Hứa Thủy Trúc tỏ ra lúng túng hẳn. Nàng tuy là nhi nữ của Thượng thư Hình bộ nhưng ngay đến điều cơ bản nhất của phá án bản thân nàng còn không biết, sao có thể có được chứng cứ phụ thân mình vô tội? Càng nghĩ đầu nàng càng rối lên.

_ Không có chứ gì? Vậy...

_ Ta có!

Ngọc Nhạn lên tiếng cắt ngang lời của Hoắc Tương Nguyệt khiến nàng ta và Hứa Thủy Trúc ngạc nhiên quay lại nhìn. Có chứng cớ để chứng minh Hứa Trác Khiêm vô tội sao? Trong khi Thủy Trúc tỏ thái độ mừng rỡ, Tương Nguyệt lại dường như không tin vào những gì Ngọc Nhạn nói.

_ Có sao?- Chất giọng của Tương Nguyệt đầy nghi ngờ.- Ngươi đưa chứng cơ cho ta xem?

_ Ta tại sao phải đưa nó cho ngươi xem?- Vừa hỏi Ngọc Nhạn vừa chậm rãi nhấp ngụm trà.

_ Ngươi...- Chất giọng của Tương Nguyệt đầy nộ khí.- Ngươi chỉ là một Phụng nghi nhỏ nhoi mà dám lớn tiếng như vậy sao?- Vừa nói, nàng ta đứng phắt lên.

Khẽ mỉm cười, Ngọc Nhạn chậm rãi đặt tách trà xuống rồi cao ngạo đứng lên.

_ Đúng vậy! Ta chỉ là một Phụng nghi nhỏ nhoi mà thôi. Nhưng ngươi đừng quên ta có thân phận gì, ngươi có thân phận gì. Nếu ta không là thê tử của Thái tử ta vẫn là Công chúa của Thục quốc, là đường muội của đương kim Thái tử. Còn ngươi, nếu không phải là phi tần của Thái tử, ngươi chẳng qua là nhi nữ của Đại Tướng quân mà thôi, không có bất kỳ mối quan hệ gì với Điện hạ. Nên suy cho cùng, mối quan hệ giữa ta và ngươi là mối quan hệ quân- thần. Ngươi lấy quyền gì mà yêu cầu ta đưa chứng cứ cho ngươi xem?

Vừa trừng mắt nhìn Tương Nguyệt, Ngọc Nhạn vừa đẩy tông giọng của mình lên quãng tám khiến nàng ta không rét mà run. Những gì Ngọc Nhạn nói không sai, nếu cả hai không chịu cảnh hồng chúc song ảnh nhất song nhân [1], mối quan hệ của nàng ta và nàng chỉ đơn giản là mối quan hệ quân- thần. Nàng ta không có bất cứ quyền gì yêu cầu nàng cho mình xem chứng cứ.

Quan sát thái độ của Tương Nguyệt, thấy gương mặt của nàng ta đã dịu lại, Ngọc Nhạn chậm rãi ngồi xuống. Đứa mắt nhìn Thủy Trúc, nàng chậm rãi cầm quạt lên phe phẩy.

_ Hoắc Thừa huy không cần phải đứng mãi như thế đâu.- Chất giọng của Ngọc Nhạn điềm đạm hẳn.- Ngồi xuống đi chứ?!

Định thần lại, Tương Nguyệt hít một hơi đầy căng rồi ngồi xuống.

_ Nếu ngươi đồng thuận, ngươi sẽ tự khắc thấy được chứng cứ chứng minh không chỉ Hứa đại nhân mà cả phụ thân ngươi đều vô tội.

_ Cứ cho là như vậy đi. Nhưng ngươi lấy điều gì ra để đảm bảo với ta rằng phụ thân ta sẽ thoát khỏi cảnh ngục tù?- Tương Nguyệt văn hỏi.

_ Điều này...các ngươi hãy đi hỏi Thái tử phi. Còn về phía ta, ta chẳng có gì để đảm bảo. Nhưng ta chắc chắn với các ngươi một điều, nếu Thái tử có bề gì, không những tính mạng phụ thân các ngươi gặp nguy hiểm mà ngay cả tính mạng của các ngươi, của gia tộc các ngươi cũng không được bảo toàn. Đến khi đó ta không chắc các ngươi còn có thể ngồi đây để mà đôi co với ta như lúc này.

Vừa nói Ngọc Nhạn vừa quan sát thái độ của hai người ngồi đối diện. Thủy Trúc sớm đã lộ sự hoảng sợ từ lâu còn Tương Nguyệt cũng đã bắt đầu có biểu hiện lo lắng, sợ hãi.

_ Nhưng gì cần nói, ta đã nói xong rồi. Các ngươi về suy nghĩ. Nếu đồng ý hãy cứ làm như lời ta yêu cầu. Còn không...

Bỏ lửng câu nói, Ngọc Nhan đứng lên, chậm rãi rời khỏi tiểu đình tiến về tư phòng của mình.

_ Lệ Uyên! Tiễn hai vị phi tử cho ta!

_ Vâng thưa Phụng nghi!

Nói đoạn Lệ Uyên vội tiến vào tiểu đình mời Thủy Trúc cũng như Tương Nguyệt rời khỏi Hoàn Bân các. Sau khi hai người đi khỏi nàng tỳ nữ vội vào trong tư phòng của Ngọc Nhạn.

_ Công chúa!- Vừa cúi người, Lệ Uyên vừa chậm rãi lên tiếng.- Hứa Lương viên và Hoắc Thừa huy đã về rồi ạ.

_ Được!- Chất giọng của Ngọc Nhạn nhàn nhạt.- Giờ ngươi hãy đi báo cho Thái tử phi biết. Nhớ phải hết sức cẩn thận. Chú ý không được để ai theo dõi.

_ Vâng!

Lĩnh mệnh, Lệ Uyên nhanh chóng rời khỏi Hoàn Bân các. Còn lại một mình trong tư phòng, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến về phía cửa sổ. Lọt vào tầm mắt nàng là một cánh chim chao nghiên trên nền trời xanh ngắt một màu. Nàng không hiểu tại sao mình lại nhận lời với Thiên Phương Công chúa giúp đỡ Lôi Vi, nàng chỉ biết, nàng không thể để Phúc Tuần xảy ra bất kỳ chuyện gì. Nàng nhất định phải giúp chàng giữ vững ngôi vị ấy, dù hai tay có nhuốm máu, nàng cũng không sợ.

_ Cát Lôi Vi! Nếu kế hoạch thất bại khiến chàng bị ảnh hưởng ta nhất định bắt ngươi phải trả giá.

*

Nhìn bao quát một lượt mọi thứ xung quanh, Lôi Vi không khỏi mỉm cười về những gì mình đã bố trí sắp xếp. Vài ngày trước, nô tỳ của Ngọc Nhạn, Lệ Uyên có đến báo với nàng rằng Ngọc Nhạn đã làm xong việc của mình. Nàng không biết tại sao nàng ta lại biết nàng là người thực hiện kế hoạch này bởi theo như những gì Thiên Phương Công chúa nói, nàng ấy không hề nhắc đến nàng khi nói chuyện với Ngọc Nhạn.

Song đó chả phải là chuyện khiến nàng bận tâm vào lúc này nữa. Giờ nàng phải tranh thủ tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía Lệ phi. Thế nhưng...bản thân nàng biết việc nàng làm không sai tuy nhiên nàng lại cảm thấy mình đang lợi dụng lại lòng tốt của Lệ phi. Mấy năm nay, từ sau khi Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh chết cháy, Lệ phi đã xem nàng như là nhi nữ của mình. Nàng giờ lại làm thế này cảm thấy có lỗi vô cùng.

_ Hay là...ta thôi vậy!- Quay về phía Hoa Lệ, Đồng Thảo, Tiểu Khổng Tử, Lôi Vi mặt méo xệch.- Chứ làm việc này, ta thấy sao ấy. Không giống ta!

_ Nương nương!- Vừa nói Tiểu Khổng Tử vừa thở dài.- Người hãy nghĩ đến Thái tử Điện hạ và nghĩ đến cả Sở đại Tiểu thư nữa. Không lẽ Người muốn kế hoạch của bản thân trôi sông trôi bể hết? Hơn nữa Người nào có lợi dụng Lệ phi mà là nhờ cậy đấy chứ.

_ Nhưng ta thấy không được thoải mái!- Mặt Lôi Vi càng lúc càng méo xệch.

_ Nương nương! Tiểu Khổng Tử nói đúng đấy.- Vừa nói, Đồng Thảo vừa tiến về phía Lôi Vi.- Người hãy nghĩ đến Điện hạ. Chuyện này nếu càng kéo dài thì sẽ càng gây bất lợi cho Ngài ấy. Chúng ta phải tranh thủ thời cơ. Hơn nữa Mạnh Phụng nghi đã sai Lệ Uyên đến gặp Người thì chắc chắc nàng ấy đã ít nhiều biết kế hoạch này rồi. Nếu chúng ta bỏ dở thế này, Phụng nghi chắc chắn sẽ không để yên.

Vốn định cãi lại lời của Đồng Thảo cũng như của Tiểu Khổng Tử nhưng cuối cùng Lôi Vi lại thôi. Bởi đơn giản một lẽ trong nàng lúc này cũng đang có những suy nghĩ như họ nói. Chuyện của Phúc Tuần, của Băng Tư lúc này quan trọng hơn tất cả những chuyện khác. Nàng không thể làm ra bất kỳ điều gì gây ảnh hưởng đến kế hoạch đã được định sẵn, ảnh hưởng đến chàng được. Nàng nhất định phải thuyết phục được Lệ phi giúp đỡ mình trong chuyện này.

_ Nói gì thì nói, ta cũng cảm thấy không thoải mái. Nếu Thái tử có ở đây, chàng chắc cũng sẽ không cho ta làm vậy.

Nghe Lôi Vi nói vậy cả Đồng Thảo lẫn Tiểu Khổng Tử đều chỉ biết thở dài.

_ Nương nương! Người hãy phấn chấn lên.- Đến lúc này Hoa Lệ mới lên tiếng.- Tuy nô tỳ không rõ Người vướng mắc chuyện gì của Thái tử nhưng nô tỳ tin Lệ phi sẽ hiểu cho Người. Nương nương yêu thương Người đến vậy mà.

Hoa Lệ tuy không rõ mấy ngày nay chủ nhân của mình đang trù tính chuyện gì nhưng cứ nhìn dáng vẻ khẩn trương của mọi người, nàng đoán chuyện này không hề nhỏ. Nay lại nghe có liên quan đến Thái tử e rằng chuyện này không những không nhỏ mà còn rất lớn nữa.

_ Lệ phi nương nương đến!

Bên ngoài tiếng tung hô vọng vào, Lôi Vi cùng đám người hầu nhanh chóng sửa lại áo quần rồi tiến vê phía cổng mà nghênh giá. Từ xa giá, vừa bước xuống, Lệ phi vừa đưa mắt nhìn bao quát Trùng Hoa viên. Đây là lần đầu tiên bà đến nơi này. Quan cảnh đẹp còn hơn cả những bức tranh sơn thủy của các họa sư nổi tiếng đương thời. Khẽ gật đầu, bà nhanh chóng xuống kiệu.

_ Cung nghênh Lệ phi nương nương! Lệ phi nương nương cát tường!

Vừa cúi chào, Lôi Vi cùng đám người hầu vội tung hô.

_ Miễn lễ!

Vừa nói, Lệ phi vừa đưa một tay về phía trước. Hiểu ý, Lôi Vi nhanh tiến đến đỡ tay bà rồi hai người cùng bước vào bên trong Trùng Hoa viên. Vừa đi vừa ngắm nhìn, bà không khỏi trầm trồ về sự sắp xếp khéo léo, tinh tế của nơi này.

_ Nương nương! Người vừa đi một chặng đường dài vẫn còn mệt, hay là chúng ta vào Tây đường nghỉ ngơi trước.- Vừa bước đi, Lôi Vi vừa lên tiếng đề nghị.

_ Không mệt! Không mệt!- Vừa nói, Lệ phi vừa nhẹ nhàng xua tay.- Thái tử phi đã mời bổn cung đến đây, ta hôm nay phải tận hưởng mỹ cảnh [2] nơi này chứ.

_ Vậy thì Vi Nhi mời Người đến Huân Phong đài để thưởng lãm [3].

Không nói gì Lệ phi chậm rãi gật đầu rồi tiếp tục bước đi. Trong khi đó, Lôi Vi nhẹ nhàng lùi lại về phía sau căn dặn Tiểu Khổng Tử.

_ Mau sai người đem bình trà trái cây ta đã pha đến Huân Phong đài. Nhớ cho ít đường vào. Đừng cho nhiều quá! Lệ phi đã hơi lớn tuổi rồi rất dễ bị tiểu đường.

_ Vâng!- Tiểu Khổng Tử vội gật đầu nhưng sau đó hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu.- Nhưng...Nương nương...tiểu đường [4] là gì ạ?

_ À là...

Thấy bản thân nói hớ, Lôi Vi lúng túng hẳn. Từ nhỏ ông nội nàng đã cho nàng xem những quyển sách về Đông y, nhưng nàng nào nhớ được bao nhiêu chứ. Tiểu đường trong Đông y gọi là gì nhỉ?

_ Là...là...đường....là đi tiểu ra đường!

Bí quá, Lôi Vi trả lời bừa. Câu trả lời của nàng khiến Tiểu Khổng Tử sững người lại.

_ Đi tiểu ra đường?

_ Còn không mau đi?

Nghe chủ tử giục, Tiểu Khổng Tử vội vâng một tiếng rồi chạy đi mà đầu cứ lùng bùng không hiểu cái gì.

Khẽ thở ra Lôi Vi vội tiến về phía Lệ phi nương nương cùng bà tiến về Huân Phong đài, đài cao nhất của Trùng Hoa viên. Đến lúc này, nàng mới sực nhớ ra hai chữ đường niệu. Thật đúng là chịu thua bản thân mình luôn.

_ Uhm!- Vừa nhìn quan cảnh xung quanh, Lệ phi không khỏi trầm trồ.- Đúng là đẹp lắm. Thái tử phi! Ta từng nghe nói Thái tử đã nhờ Thất Hoàng tử gấp rút xây dựng đài này trong thời gian Điện hạ ra trận. Sau khi trở về, lần đầu tiên Điện hạ lên đài này chính là cùng với Thái tử phi và cầu hôn con ở đây.

Theo từng lời từng chữ của Lệ phi, gò má của Lôi Vi càng lúc càng đỏ lên. Không nói gì, nàng vội cúi đầu xuống để giấu đi gò má đang đỏ lự của mình.

_ Xem kìa! Xem kìa!- Vừa nói, Lệ phi vừa bật cười.- Giai thoại của hai đứa trong dân gian còn nhiều lắm đấy. Để ta nhớ xem nào...

Nghe Lệ phi nói vậy, Lôi Vi không khỏi hoảng hốt. Không phải Người định kể hết những gì mình nghe được trong dân gian về chuyện của hai người đấy chứ? Không! Đừng đùa với nàng chứ! Nếu bà kể thật chắc nàng chỉ có nước đào lỗ chui xuống đất mất thôi.

_ Nương nương!- Vừa nói, Lôi Vi vội túm tay Lệ phi.- Vi Nhi xin Người đó! Người đừng kể nữa có được không?

Nhìn vẻ mặt thảm thương như sắp khóc đến nơi của Lôi Vi, Lệ phi càng cười lớn hơn khiến nàng thiệt sự muốn nổ bung cái đầu. Cũng may sau khi cười một tràng xong bà không kể bằng không chắc nàng phải nhảy lầu tự vẫn vì quá xấu hổ mất.

_ Mời Lệ phi và Thái tử phi dùng trà hoa quả ạ.- Vừa tiến vào, Tiểu Khổng Tử vừa cất tiếng.

Quay về phía cuối phòng, Lệ phi trông thấy trên khay của tỳ nữ là một bình trà trong suốt bên trong là thứ nước có màu tựa như màu hồng trà ngoài ra còn có không ít trái cây.

_ Trà hoa quả!

_ Vâng ạ!- Vừa đỡ tay Lệ phi, Lôi Vi vừa cùng Người tiến về phía cuối phòng.- Đây là trà làm từ trái cây, rất tốt cho sức khỏe ạ. Con nghe nói, thời gian gần đây Người hay cảm thấy nóng bức lại nổi mụn nhọt nên con đặc biệt làm loại trà này cho Người. Nương nương uống trà này vào không chỉ giải nhiệt mà còn khiến da dẻ trở nên mịn màng khỏe mạnh hơn nữa đấy ạ.

_ Loại trà này thần kỳ đến vậy sao?- Lệ phi không khỏi ngạc nhiên.

Gật đầu chắc chắn, Lôi Vi nhanh chóng cầm bình thủy tinh lên chậm rãi rót ra một chén nhỏ cũng bằng thủy tinh.

_ Người Thục quốc chúng ta khi thưởng thức món ăn hay đồ uống đều rất coi trong đến cách bày trí và những vật dụng kèm theo. Lần trước, khi đoàn quý tộc Donlish qua đây, Vi Nhi có thấy, bọn họ cống tặng chúng ta rất nhiều đồ dùng bằng thủy tinh. Thục quốc chúng ta lại không mấy khi tiệc tùng, cất nó vào trong kho con cảm thấy rất uổng phí. Nên con đã mạo muội xin từ chỗ Hoàng thượng một bộ.- Vừa nói, Lôi Vi vừa dâng trà cho Lệ phi.- Đến hôm nay mới có dịp lấy ra dùng.

Nhìn Lệ phi thưởng trà mà Lôi Vi phải nén lắm mới không thở phù một tiếng. Kỳ thực bởi Phúc Tuần biết nàng rất thích nền văn hóa phương Tây vì nó gần gũi với cuộc sống trước kia của nàng nên chàng đã khẩn xin Định An Hoàng đế ban cho nàng ít vật dụng của phương Tây. Nào ngờ đâu, ngay ngày hôm sau Định An Hoàng đế sai người không chỉ mang một ít mà rất nhiều món đồ của phương Tây đến Túc Duyên các của nàng. Từ đồ dùng nhà bếp như muỗng, nĩa, dao, chén đĩa, bình tách...cho đến những đồ dùng đương thời như mô hình một chiếc tàu thủy, đồng hồ cát...rồi đồ trang điểm của phương Tây thời đó như phấn son, nước hoa...khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Chứ nào phải nàng chạy đến Đại điện mà xin Định An Hoàng đế.

_ Ngon lắm!- Vừa khen, Lệ phi vừa gật đầu.- Vị rất vừa miệng! Ngọt thanh mà lại mát nữa.

Nghe Lệ phi khen như vậy, Lôi Vi cười rạng rỡ hẳn. Đến giờ tim nàng vẫn đập thình thịch vì nói dối với bà về vụ ấm chén.

Vừa thưởng trà, Lôi Vi và Lệ phi vừa ngắm quan cảnh của toàn Trùng Hoa viên rộng lớn. Nơi này tuy là lâm viên Hoàng gia nổi tiếng nhất nhì Thục quốc nhưng số người được vào đây thưởng lãm lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả Hoàng thất Tân Thục được vào đây cũng chẳng mấy người. Trong thời gian sống ở Tân Thục này nàng quan sát thấy người hay vào đây nhất ngoài nàng ra thì chính là Phúc Khải, sau đó là Thiên Phương Công chúa. Phúc Vân khi còn sống nàng có dẫn chàng đến vài ba lần và giờ là Lệ phi. Sau khi trở về Tân Thục và ở đây một thời gian, nàng từng nghe nói Ngọc Nhạn trước kia vốn đã năm lần bảy lượt đến đây cầu kiến Phúc Tuần nhưng chàng quyết không cho nàng bước vào trong nửa bước, cũng cấm tiệt không cho người hầu của nàng bén mảng đến nơi này. Hỏi ra, nàng mới rõ khi đó chính là khoảng thời gian Phúc Vân đưa nàng đến vùng Thảo Nguyên trong chuyến xuất tuần của Định An Hoàng đế.

Nàng đoán, khoảng thời gian đó chàng đã biết được Ngọc Nhạn lừa dối mình chuyện trinh tiết của nàng ta nên chàng mới tức giận đến vậy. Thật không ngờ chàng đa tình là thế nhưng cũng tuyệt tình không kém.

Sự vô tình của kẻ đa tình thật đáng sợ!

Giờ nàng mới hiểu hết ý tứ của câu nói này...

Sau khi dùng bữa trưa tại Huân Phong đài, Lôi Vi dẫn Lệ phi tham quan những nơi đẹp nhất của Trùng Hoa viên. Mọi thứ ở đây đều do một tay Phúc Tuần dựng nên từ khâu thiết kế cho đến khâu cải tạo, chọn giống cây, chọn đá rồi bày trí, sắp xếp chàng đều làm rất tỉ mỉ cẩn thận. Sau này, khi Phúc Tuần đưa nàng đến đây vài lần nàng đã ngõ ý bày trí lại một vài chỗ. Không cần suy nghĩ, chàng đã gật đầu ngay lập tức nhưng với điều kiện nàng chỉ được đứng im một chỗ, không được đụng tay vào mà phải để nhân công làm. Lúc đó nàng trêu chàng rằng có phải chàng vì sợ nàng làm hỏng cây cối nên không cho nàng đụng vào chúng. Chàng khi đó đã bóp mũi nàng mà bảo rằng, chàng vì sợ nàng bị thương nên mới thế...

Mặt trời dần ngả về Tây, bóng đêm cũng dần bao trùm lên mọi cảnh vật. Càng về chạng vạng bầu không khí càng trở nên yên tĩnh. Trong gió, đâu đó vang lên tiếng chim hót vang trời. Trên những tầng không xanh ngắt màu xanh, những cánh chim đang vội vã bay về tổ để trú ngụ sau một ngày dài bay đi khắp mọi nơi.

Chậm rãi đặt chén chè vải nhân hạt sen xuống bàn, Lệ phi chậm rãi đưa mắt nhìn khắp nơi xung quanh tiểu đình nhỏ. Chỉ cần nhìn qua cách bày trí thôi bà cũng đủ biết Phúc Tuần vì Lôi Vi mà xây dựng nên Mạnh Cát viện này, vì nữ tử này chàng đã bỏ không ít tâm sức khi tỉ mẫn chọn lựa từng món đồ một. Chỉ riêng mỗi việc đặt tên cho viện không thôi cũng đủ thấy chàng xem trọng mối nhân duyên này như thế nào.

Nam nhân đã không động lòng thì thôi. Một khi đã động lòng thì tình cảm, cảm xúc lúc nào cũng cuồn cuộn như sóng bể không cách gì ngăn chặn lại được. Thế nhưng tình cảm của đương kim Thái tử đối với nữ tử này, Lệ phi lại cho rằng không thể dùng mấy chữ đơn giản như "đồng lòng" để mà diễn tả được. Nếu không dùng mấy câu "khắc cốt ghi tâm", "kinh tâm động phách" thì phải dùng câu "Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu/ Tại địa nguyện vi liên lý chi" [5] may ra mới có thể diễn đạt hết được.

Khẽ nhắm mắt lại thưởng thức bầu không khí trong lành của nơi đây, Lệ phi nở một nụ cười đầy hài lòng. Hít một hơi đầy căng bầu không khí dịu nhẹ mang chút âm ẩm của hơi nước, bà chậm rãi mở mắt ra quay sang nhìn Lôi Vi. Nét tư lự hiện rõ trên gương mặt nàng khiến bà không khỏi chau mày.

_ Có chuyện gì khiến Thái tử phi phải suy nghĩ xuất thần đến vậy?

Đang nghĩ đến việc nên tìm từ ngữ như thế nào để nhờ cậy Lệ phi, nghe bà hỏi Lôi Vi không khỏi giật mình. Suốt cả ngày hôm nay, quả thật nàng đã có không ít cơ hội để mở miệng nói cho bà biết song nàng không sao mở miệng được. Rõ ràng đây là việc hết sức chính đáng thế mà nàng lại có cảm giác như bản thân mình đang lợi dụng lòng tốt của người khác. Giờ đã cuối ngày rồi, cơ hội e rằng cũng chẳng còn nữa...

_ Thái tử phi có phải có chuyện gì không? Suốt ngày hôm nay ta thấy con rất lạ. Mỗi lần nói chuyện với ta đều không tập trung.

_ Dạ...chuyện là...là...

_ Là chuyện gì?- Lệ phi điềm đạm hỏi.

Biết đây là cơ hội cuối cùng, nàng không thể không nắm bắt. Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi vội đứng thẳng lên, lùi về phía sau một bước rồi quỳ xuống khiến Lệ phi không khỏi ngạc nhiên.

_ Con làm gì vậy?- Lệ phi không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình.

_ Nương nương! Lôi Vi có chuyện cầu khẩn Người nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Lôi Vi sợ...sợ Người...sợ...

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lôi Vi, Lệ phi không khỏi thở dài một tiếng.

_ Sợ ta không giúp đỡ con chứ gì?- Vừa ngồi xuống, Lệ phi vừa cầm tay Lôi Vi rồi đỡ nàng lên.- Hôm nay ta vốn đã biết con có chuyện muốn nói với ta rồi. Ta cứ chờ mãi, chờ mãi xem thử Thái tử phi rốt cuộc là muốn nói chuyện gì. Không ngờ ta lại phải chờ lâu đến thế.

Cách nói của Lệ phi khiến Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười. Hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế, nàng chậm rãi đưa mắt nhìn Lệ phi.

_ Nương nương! Người sớm đã biết con có chuyện muốn nói rồi sao ạ? Người sẽ không cho rằng...rằng con lợi dụng tình cảm của Người dành cho con chứ?

_ Nếu ta thật sự nghĩ vậy, hôm nay ta đã không đến đây.- Lệ phi nghiêm giọng.- Ta đã xem con như là nhi nữ của mình, tình cảm ta dành cho con như thế nào, con lẽ nào không rõ?

Nhìn thật sâu vào đôi mắt Lệ phi, những gì Lôi Vi nhìn thấy được đó là sự chân thành và tình cảm đong đầy như một người mẫu thân dành cho hài tử của mình. Có lẽ nàng đã cả nghĩ rồi. Lệ phi tuy hiền từ nhưng dẫu sao bà cũng đã sống trong chốn Hoàng cung này nhiều năm. Những gì đã trải qua đã giúp bà hiểu thấu sự đời và biết cách nhìn người. Bà làm sao không rõ nàng mời bà đến Trùng Hoa viên này là có mục đích cơ chứ?

_ Nương nương! Lôi Vi xin lỗi Người!

_ Được rồi!- Lệ phi cười hiền.- Có chuyện gì, Thái tử phi mau nói thử ta nghe xem có giúp được gì cho con không.

Không chần chừ lâu, Lôi Vi vội lấy lại tinh thần. Nàng cố gắng kể lại mọi chuyện sao cho ngắn gọn nhất và trọng tâm nhất để Lệ phi có thể hiểu hết được vấn đề. Duy chỉ có chuyện tung tin đồn Thái tử bị cắm sừng là nàng không dám nói ra.

_ Đây chỉ là sự phỏng đoán của con hay đã có chứng cứ gì xác thực chưa?

_ Hồi Nương nương! Ban đầu đây chỉ là phỏng đoán nhất thời của con. Nhưng sau đó có người đã giúp con tìm ra chứng cứ rồi ạ.

_ Chính là nữ tử đó?

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu đầy chắc chắn. Bầu không khí chợt trở nên yên ắng hẳn khiến đầu óc nàng không khỏi căng thẳng không biết ý tứ của Lệ phi thế nào. Hơi ngẩng đầu lên, nàng chậm rãi đưa mắt quan sát Lệ phi. Đôi lông mày nhíu vào nhau chứng tỏ bà đang suy nghĩ chuyện này rất kỹ. Suy cho cùng đây cũng là một vụ án có sức ảnh hưởng lớn, không thể nào suy xét một cách qua loa được. Cần phải có một cái nhìn khách quan, thấu đáo và toàn cục.

_ Vậy con muốn ta giúp con như thế nào?

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Lệ phi cũng lên tiếng hỏi Lôi Vi. Câu hỏi của bà không khiến nàng bất ngờ, song nàng vẫn không khỏi lo lắng việc này sẽ gây nên bất hòa trong hậu cung.

_ Lôi Vi hy vọng Nương nương có thể nói giúp con nói với Hoàng hậu. Mong Hoàng hậu làm chủ việc này.

Quan sát kỹ nét mặt của Lôi Vi, Lệ phi phần nào cũng đoán ra được sự lo lắng của nàng. So về mức độ thân thiết giữa bà và Giao phi thì bà không thể bằng Giao phi được. Bởi Giao phi vốn là dưỡng mẫu của tỷ đệ Thiên Phương Công chúa và Phúc Tuần. Còn bà, dù có xem Lôi Vi là nhi nữ của mình đi chăng nữa thì mức độ thân thiết của bà với đương kim Thái tử cũng không thể sánh được. Vậy nên trong chuyện này, Lôi Vi nhờ vả bà, Giao phi thể nào cũng trách cứ, phật lòng.

_ Ý con ta đã hiểu! Tuy nhiên đây vốn là chuyện quan trọng, con cũng nên nói cho Giao phi biết một tiếng tránh để sau này chúng ta khó xử.

_ Vi Nhi đã hiểu ạ!

_ Được rồi! Không còn sớm nữa, ta phải hồi cung đây.

Vừa nói, Lệ phi vừa chậm rãi đứng lên rời khỏi Mạnh Cát viện. Không chần chừ lâu, Lôi Vi cũng nhanh chóng theo bà ra đến tận cổng của Trùng Hoa viên.

Bên ngoài Trùng Hoa viên, xa giá của bà đã chuẩn bị sẵn sàng. Đám người hầu cũng đã đứng ngay ngắn đâu vào đó chờ đợi bà. Vừa đi, cả hai vừa trò chuyện với nhau. Trong biểu hiện, không ai để lộ bất kỳ điều gì bất thường.

_ Nương nương yên tâm! Lôi Vi nhất định sẽ thường xuyên đến thỉnh an Người.

_ Được rồi! Được rồi!- Vừa nói, Lệ phi vừa vỗ nhẹ vào tay Lôi Vi.- Ta biết con cũng bận việc, khi nào rảnh rỗi hãy đến thăm ta.

_ Vâng!

Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa cúi đầu nghe lời Lệ phi nương nương. Chợt trong trí óc nàng hiện ra những gì mình đã nghe thấy đêm hôm đó ở Đại điện.

Nàng có nhớ tối hôm ấy, Tiểu Khổng Tử lén đưa nàng đến Thanh Đức điện, nàng đã nghe thấy được tiếng hét thất thanh đầy hoang mang, sợ hãi của Định An Hoàng đế. Quân lính cũng như đám người hầu đều vội vàng chạy vào bên trong. Nhưng không lâu sau đó bọn họ đều bị Định An Hoàng đế đuổi ra ngoài. Hỏi Tiểu Khổng Tử, hắn liền cho nàng biết sự việc này bắt đầu xảy ra vào cuối mùa đông năm ngoái, trước khi nàng hồi cung một thời gian. Ban đầu vì tình trạng này xảy ra không thường xuyên nên ai cũng nghĩ Hoàng thượng nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng bắt đầu từ Tết, hiện tượng này xảy ra mỗi lúc một thường xuyên hơn khiến người của Thanh Đức điện đều không dám đi nghỉ hay lơ là.

Cũng chính vì thường xuyên "mơ thấy ác mộng" như vậy nên gương mặt của Định An Hoàng đế trông xanh xao hẳn, trên mắt quầng thâm lộ rõ mồn một. Để các quan lại đại thần không nhận ra, ông đã dùng phấn để hóa trang che đi sự xanh xao cũng như vết thâm quầng của mình và cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng đôi khi đang thiết triều, Ngài vẫn để lộ ra sự hoang mang sợ hãi.

Lôi Vi khi đó chỉ biết cảm thán rằng số của Định An Hoàng đế sắp tận mà thôi.

_ Nương nương!- Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi gọi Lệ phi nương nương lại.

Chuẩn bị bước lên xa giá, Lệ phi chậm rãi quay về phía Lôi Vi. Nhìn nét cười có chút gượng gạo, bà đoán nàng còn có chuyện muốn nói.

_ Con còn có chuyện gì?

_ Dạ vâng ạ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi thấp người xuống.- Con thấy phụ hoàng thời gian gần đây lao lực vì quốc gia đại sự quá mức nên...

Lôi Vi bỏ lửng câu nói của mình.

_ Được rồi! Tâm ý của Thái tử phi, bổn cung đã hiểu. Ta sẽ thường xuyên đến thăm Hoàng thượng.

_ Tạ Nương nương!

Gật đầu hài lòng, Lệ phi bước vào bên trong xe. Đoàn người ngựa nhanh chóng rời khỏi Trùng Hoa viên. Tiếng vó ngựa cũng theo đó mà xa dần, xa dần. Đến lúc này, Tiểu Khổng Tử mới tiến về phía nàng hỏi nhỏ.

_ Thái tử phi! Sao Người lại làm như vậy? Hoàng thượng đã có ý giấu đi.

_ Ngươi không hiểu đâu!- Quay gót bước vào trong, Lôi Vi không khỏi thở ra.- Chúng ta sẽ ở đây vài ngày tránh để người khác nghi ngờ. Các ngươi hãy nhớ mọi việc phải diễn ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nghe rõ chưa?

_ Vâng! Thưa Nương nương!- Tiểu Khổng Tử, Đồng Thảo, Hoa Lệ đều đồng thanh trả lời.

Cho đến lúc này, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đúng kế hoạch, đúng như mong muốn của nàng nhưng không hiểu sao lòng nàng lại ngổn ngan tâm trạng. Có lẽ là bởi nàng đã biết được một phần nhỏ của lịch sử cũng nên. Định An Hoàng đế băng hà, Phúc Tuần trở thành vị Hoàng đế tiếp theo, Linh Phúc Hoàng đế. Vui buồn lẫn lộn khiến ngay chính nàng cũng không thể nào hiểu rõ được cảm xúc của mình. Tuy trước kia Ngài từng ép nàng trở thành Điệp phi của mình nhưng nàng không thể vì chuyện đó mà phủ nhận những phẩm chất tốt đẹp khác của vị Hoàng đế này. Đối với dân chúng Tân Thục, Ngài là một vị minh quân. Đối với gia đình, Ngài là một phu quân, một phụ thân tốt. Chỉ đáng tiếc Ngài lại thất bại trong việc ngăn cản các con của mình gây nên cảnh huynh đệ tương tàn.

Phúc Tuần! Nàng hy vọng chàng có thể sớm trở về để không chỉ ngăn chặn cảnh nồi da xối thịt của Hoàng thất mà còn có thể gặp mặt phụ thân của chàng lần cuối cùng.

*

Vội đóng cửa lại, Như Yến nhanh chóng tiến về phía Phẫn Diễm lúc này đang đi tới đi lui trong phòng.

_ Thế nào rồi?

Hít một hơi thật sâu, Như Yến vội ghé sát vào tai chủ tử của mình nói điều gì đó. Chẳng biết nàng ta nói gì mà gương mặt của Phẫn Diễm càng lúc càng tái đi. Những đường gân xanh càng lúc càng nổi rõ. Bàn tay nàng ta bấu chặt vào gấu váy. Hơi thở cũng càng lúc càng trở nên dồn dập.

_ Ngài ấy nói vậy thật sao?

Như Yến e dè gật đầu.

_ Được lắm!- Phẫn Diễm gằng từng chữ một.- Cuối cùng thì Ngài cũng đã lộ bộ mặt thật của mình ra. Thân ai nấy lo sao? Mạnh Phúc Đạt! Không dễ như vậy đâu! Có chết, ta cũng khiến Ngài chết cùng ta.

Đập mạnh tay xuống bàn, Phẫn Diễm hít vào một hơi đầy căng rồi quắc mắt sang nhìn Như Yến.

_ Qua đây!

Trong tư phòng của Bảo Kính đài tràn ngập bầu không khí nguy hiểm đến rợn người khiến ai yếu bóng vía cũng không dám tới gần. Trong căn phòng nhỏ, có người đang không chỉ ngùn ngụt lửa giận mà còn lòng tràn đầy thù hận...

*

Vừa đưa mắt quan sát xung quanh, nàng tỳ nữ vừa nhanh chóng bước vào tiểu đình rồi ghé tai thông báo mọi chuyện cho chủ tử mình.

_ Tốt!- Đặt tách trà xuống, vị chủ tử kia chậm rãi nói.- Hãy cứ để bọn chúng cắn xé lẫn nhau. Bọn chúng càng xâu xé lẫn nhau, chúng ta càng được hưởng lợi.- Trên gương mặt thanh tú kia xuất hiện nụ cười âm hiểm vạn phần.- Tình hình ngoài sa trường thế nào?

_ Dạ thưa! Vẫn chưa có chuyển biến gì cả ạ.- Nàng tỳ nữ vội trả lời.

_ Vậy chúng ta hãy cứ chờ thôi.

Nhấp thêm ột ngụm trà nữa, vị chủ kia chậm rãi tiến về phía tư phòng của mình.

_ Ngươi xuống nhà bếp xem thử mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa.

_ Vâng ạ!

Không chậm trễ, ngay khi vừa nhận lệnh, nàng tỳ nữ nhanh chóng xuống bếp kiểm tra và chuẩn bị mọi thứ.

---------------------------------

[1] Hồng chúc song ảnh nhất song nhân: ám chỉ cảnh chồng chung.

[2] Mỹ cảnh: cảnh đẹp.

[3] Thưởng lãm: ngắm nghía để tìm sự thích thú.

[4] Tiểu đường: Trung văn hiện đại gọi là Đường niệu bệnh.

[5] Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu/ Tại địa nguyện vi liên lý chi: hai câu thơ này nằm trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa chính là trên trời nguyện làm chim lìa cánh/ Dưới đất nguyện làm cây lìa cành.