Bầu trời trong vắt đã chuyển sang âm u từ khi nào khiến cả kinh thành chìm trong hôn ám. Đâu đó tiếng bàn tán nổi lên. Mọi người kéo nhau về tập trung lại trước cửa phủ ngó nghiêng vào trong như xem kịch vui. Người kia chỉ người nọ, chẳng mấy chốc dường như cả kinh thành này đã tập trung ngay trước cửa dinh phủ của Hoắc gia.
_ Lão gia! Lão gia!
Vừa chạy ra sân, Hoắc phu nhân, mẫu thân của Hoắc Tương Nguyệt vừa gào khóc vừa xô đẩy quan nha mà níu giữ tay áo của phu quân mình. Tai họa từ trên trời ập xuống Hoắc phủ. Con gái trong cung bị hạ độc, nam nhân trụ cột trong gia đình bị bắt đi, Hoắc phu nhân dù có kiêu ngạo, hống hách đến đâu cũng vẫn chỉ là một nữ nhân bình thường, khó mà trụ vững được trước sóng gió.
_ Phu nhân yên tâm!- Hoắc Thành Uy cứng rắn nói.- Hoắc Thành Uy ta một đời thanh bạch, không bao giờ làm chuyện ác đức đó. Càng huống hồ người đó lại là nhi nữ của chúng ta. Ta nhất định sẽ không để yên chuyện này.
_ Lão gia! Ông thế này, tiện thiếp biết phải làm sao?
_ Đừng sợ! Ta sẽ ra thôi!
_ Hoắc Đại tướng quân! Xin thứ lỗi!
Hoắc Thành Uy ông một đời ngồi trên yên ngựa tung hoành nơi trận mạc, phò vua bình định thiên hạ. Nào có bao giờ màng đến chuyện danh lợi cũng không hề nghĩ đến việc đầu độc hay hãm hại bất kỳ một ai. Vậy mà nay lại có kẻ vu oan giá họa cho ông, ông nhất định không chịu ngồi yên.
_ Các ngươi ở nhà hãy chăm sóc phu nhân. Nhớ phải hành sự cẩn thận!
_ Vâng!- Đám người hầu cung kính cúi người.
Gật đầu, ông quay về phía quan nha.
_ Chúng ta đi!
Dứt câu, Hoắc Thành Uy đi thẳng để lại tiếng gào khóc của Hoắc phu nhân phía sau. Dáng đi của ông vẫn hùng dũng như vậy, uy vũ như vậy, vẫn khiến cho kẻ thù nhìn thấy đều không khỏi khiếp sợ. Người dân tụ tập trước cửa phủ nhanh chóng tản ra hai bên, trong phút chốc tiếng bàn tán im bặt. Ai nấy cũng nhìn ông với đôi mắt kính trọng và không khỏi xót xa...
..............
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Tương Nguyệt cố vận dụng hết sức mình để bước từng bước một đến Hoàn Bân các. Những gì mẫu thân nàng nói nàng không thể nào tin được. Trên đời này làm gì có chuyện phụ thân hạ độc hài tử của mình? Nàng không tin! Một chữ cũng không tin! Phụ thân nàng một đời liêm chính cũng không bao giờ hãm hại ai huống hồ chi nàng lại là nhi nữ của Người. Vậy nên không thể có chuyện vô lý như vậy được.
Gì mà Hoắc Thành Uy ngầm sai người hạ độc nhi nữ của mình rồi sau dó đổ tội cho Hứa Thủy Trúc? Chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật. Chắc chắn có kẻ muốn vu oan giá họa cho phụ thân nàng. Chắc chắn phụ tử Hứa Trác Khiêm đang tìm cách chạy tội nên đổ lên đầu phụ thân nàng. Nàng tuyệt đối không để yên. Nàng tuyệt đối không để cho bọn họ được đắc ý.
_ Chủ tử! Người vẫn còn đang yếu!
_ Thả ta ra!- Chất giọng của Tương Nguyệt đầy cương quyết.
Dứt câu, Tương Nguyệt dứt khoát bước vào bước vào bên trong Hoàn Bân các. Bộ dạng của nàng thật khiến người ta vừa thương xót vừa mỉa mai.
_ Hoắc Thừa huy!- Lệ Uyên vừa nói vừa cúi người thi lễ.- Mạnh Phụng nghi đã đi nghỉ rồi, mời Thừa huy về cho.
_ Nghỉ rồi? Giờ này mà nghỉ gì chứ?- Tương Nguyệt gắt giọng.- Ngươi tránh ra cho ta! Ta có việc phải gặp Mạnh Phụng nghi.
_ Xin Thừa huy hãy tự trọng!- Vừa cản Tương Nguyệt, Lệ Uyên vừa nhắc nhở.
Nghe Lệ Uyên nói thế, máu nóng của Tương Nguyệt dồn lên mỗi lúc một cao. Nàng ta bất chấp tất cả mà xông vào.
_ Tránh ra! Ngươi chẳng qua chỉ là tỳ nữ của Phụng nghi mà dám cản ta sao?
_ Thừa huy! Có thể địa vị của Người lúc này cao hơn Phụng nghi. Nhưng thân phận của Người lại không thể cao bằng Ngọc Nhạn Công chúa. Vậy nên...xin Thừa huy hãy lượng sức mình để còn lo cho Hoắc Đại tướng quân.
_ Ngươi...
Tương Nguyệt thật không ngờ một nô tỳ thường ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ làm theo ý chủ tử như Lệ Uyên giờ lại dám lên mặt với nàng. Cục tức này nàng thật sự không thể nào chịu được song cũng không biết là thế nào hơn vì những gì nàng tỳ nữ này nói hoàn toàn chính xác.
_ Thừa huy! Chúng ta về thôi!
Đứng bên cạnh, tỳ nữ của Tương Nguyệt vừa đỡ vừa rụt rè lên tiếng. Tức giận nàng quay ngoắt đi, đôi mắt lộ rõ sự bi thống không sao che dấu được. Thật không ngờ Hoắc Tương Nguyệt nàng lại có ngày rơi vào bước đường này.
Đứng ngay cổng Hoàn Bân các, chờ bóng của Tương Nguyệt khuất xa, Lệ Uyên mới bước vào tư phòng của Ngọc Nhạn.
_ Công chúa!
_ Thế nào rồi!- Vẫn đọc sách, Ngọc Nhạn chậm rãi hỏi.
_ Hồi Công chúa! Hoắc Thừa huy đã về rồi ạ.
_ Từ giờ trở đi không cho bất cứ thê thiếp nào ở Đông cung đến gặp ta.
_ Vâng ạ!
Chậm rãi đặt quyển sách xuống, Ngọc Nhạn không khỏi nghĩ ngợi về những gì đang xảy ra. Hạ độc rồi vu oan cho nhau, chuyện này chốn hậu cung vốn đã trở thành điều hết sức bình thường. Song phụ thân lại đi hạ độc con gái, sau đó lại nổi lên tin đồn Hứa gia đổ tội cho Hoắc gia. E rằng bên trong chuyện này, nội tình không hề đơn giản.
Hoắc gia, Hứa gia, một đằng là quan võ, một đằng lại quan văn. Cả hai đều nhà đều là nhạc phụ của Phúc Tuần. Sau này họ sẽ trở thành hậu thuẫn rất tốt cho chàng. Khiến hai nhà mâu thuẫn với nhau rõ ràng là muốn diệt trừ thế lực đang ngày một lớn mạnh của chàng trên triều. Vậy nên chuyện này không thể nghĩ đơn giản là tranh giành hậu cung. Vì vậy, nàng nhất định không để mình vướng vào cuộc tranh giành hậu cung chỉ mang tính bề nổi này bằng không nàng khó lòng diệt trừ bề chìm của cuộc chiến này để giúp chàng củng cố địa vị.
_ Lệ Uyên!- Chậm rãi đứng lên, Ngọc Nhạn nhanh chóng gọi tỳ nữ của mình.
_ Có nô tỳ!- Rất nhanh sau đó, Lệ Uyên đã có mặt trong phòng.
*
Cả bầu không khí tĩnh lặng như tờ. Thi thoảng tiếng tí tách lại vang lên song điều đó dường như cũng không thể nào xua tan đi bầu không khí vốn có của cả điện phòng. Ngồi bên dưới, Thuận Bình Hoàng hậu không khỏi căng thẳng. Hôm nay là ngày thực hiện kế hoạch. Thật hy vọng mọi chuyện sẽ được tiến hành thuận lợi.
_ Con yên tâm!- Vừa nhấp ngụm trà, Từ Anh Thái hậu vừa chậm rãi nói.- Ai gia đã an bài cả rồi. Có chuyện gì đã có ta gánh vác.
_ Tạ ơn mẫu hậu!
Ngồi bên dưới, Thuận Bình Hoàng hậu cung kính cúi đầu xuống. Nhớ lại chuyện xảy ra cách đây mấy ngày trước nàng dường như vẫn chưa tin vào những gì mình nghe hôm đó. Nàng đến giờ vẫn không dám tin một nữ tử bình thường lại có thân phận cao quý đến vậy.
"_ Chẳng giấu gì Hoàng hậu, ta là Thái tử phi của Thục quốc.
Những lời Lôi Vi nói ra chẳng khác nào sét đánh bên tai khiến Thuận Bình Hoàng hậu thiếu chút nữa đánh rơi tách trà trên tay.
_ Ngươi...ngươi nói cái gì? Thái tử phi của Thục quốc?
_ Đúng vậy!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.- Vì gặp phải biến cố nên ta bị mất trí nhớ và lưu lạc đến Yên Khâu này.
Khi nói ra những lời nói này, Lôi Vi vẫn không thể nào tin được những gì mình trải qua là thật. Ngã xuống vách núi đá dựng đứng rồi được người ta cứu giúp. Sau đó lại bị bán vào kỹ việc rồi hết được người này cứu đến được người kia tận tình chăm sóc...tất cả những gì nàng gặp phải trong suốt quãng thời gian qua, nàng có cảm giác chi tiết nào cũng giống phim. Đôi khi nàng nghĩ, không biết những gì xảy ra có phải là thật hay không? Nhưng nằm hồi tưởng lại nàng đều nhìn thấy bản thân mình trong từng chi tiết ấy, nên nàng không thể không tin đó không phải là thật được.
_ Thì ra...ngươi chính là nữ nhân mà Hoàng thượng sẵn sàng đánh đổi cả giang sơn để có được.
Câu nói nửa khẳng định nửa hỏi của Thuận Bình Hoàng hậu khiến Lôi Vi không khỏi thở dài. Trở thành người mà đế vương sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được, chắc rằng đối với nữ nhân đó là điều hạnh phúc nhất trần gian. Song nàng lại không cảm thấy vậy. Có lẽ là bởi trái tim nàng vốn không hướng về Hàn Phong.
_ Đúng vậy!
Thật chua xót song Lôi Vi lại không thể phủ nhận điều này.
_ Ngươi đến Yên Khâu có mục đích gì?- Thuận Bình Hoàng hậu lập tức cảnh giác.
_ Ta chẳng có mục đích gì. Khi Bệ hạ đưa ta về là lúc ta đã mất trí nhớ, không còn nhớ bản thân mình là ai nữa.
Thuận Bình Hoàng hậu nhìn Lôi Vi với ánh mắt đầy rẫy nghi ngờ. Thái độ này của nàng ta, tuy nàng hiểu song vẫn cảm thấy khó chịu.
_ Hoàng hậu có thể hỏi Thái y viện.
Câu nói của Lôi Vi khiến ánh mắt của Thuận Bình Hoàng hậu dịu lại đôi phần.
_ Vậy...ngươi nói với ta chuyện này có mục đích gì?
_ Hẳn Hoàng hậu cũng biết, Thái tử Tân Thục đang ở đây thương nghị để liên minh với Yên Khâu chống lại Hoàng Viêm quốc. Nay hai bên đã trở thành liên minh rồi. Thái tử Tân Thục cũng đã đến lúc phải rời khỏi đây. Tiểu nữ muốn nhân cơ hội này trở về Thục quốc cùng Điện hạ.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Thuận Bình Hoàng hậu không khỏi giật mình mà quay lại nhìn nàng. Nàng là Thái tử phi của Tân Thục lẽ dĩ nhiên phải theo Thái tử Tân Thục trở về nước. Song trong thời điểm này...
_ Tân Thục và Yên Khâu vừa mới liên mình với nhau. Căn cơ chưa vững. Nếu ngươi trở về Tân Thục lúc này e rằng sẽ gây nên trận phong vân.
_ Vì vậy nên ta mới nhờ đến Nương nương.- Vừa nói, Lôi Vi vừa hơi cúi đầu xuống.- Chuyện này nếu càng để lâu e rằng ta càng khó về Tân Thục. Nhưng với tình hiện tại, ta không thể công khai rời đi được. Mong Hoàng hậu Nương nương nghĩ cách cho ta sớm ngày đoàn tụ cùng phu quân.
Dứt câu, Lôi Vi vội quỳ xuống cúi lạy Thuận Bình Hoàng hậu khiến nàng ta không khỏi ngạc nhiên mà vội vàng đứng lên. Nhìn vào đôi mắt Lôi Vi, nàng ta nhìn thấy được sự quyết tâm không gì có thể thay đổi được của nàng cũng như sự trông mong, nóng lòng gặp lại người mình yêu thương. Đôi mắt khát khao yêu thương của nàng khiến Thuận Bình Hoàng hậu không khỏi cảm động.
_ Được! Ta giúp ngươi! Nhưng chuyện có thành hay không ta không dám chắc.
_ Đa tạ Hoàng hậu Nương nương!
Không nói gì, Thuận Bình Hoàng hậu chậm rãi rời đi."
Ngay sau buổi gặp hôm đó, Thuận Bình Hoàng hậu đã tìm gặp Từ Anh Thái hậu để nói rõ mọi việc và được Người ra lệnh an bài mọi chuyện. Hôm nay, bốn ngày sau khi Thái tử Tân Thục rời đi, kế hoạch của bọn họ được tiến hành. Chỉ cần Lôi Vi rời khỏi kinh thành sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của quân đội kinh thành, đến khi đó Phúc Tuần chờ sẵn ở ngoại thành sẽ đón nàng và hai người sẽ cũng về Tân Thục. Thật hy vọng mọi chuyện diễn ra suông sẻ.
_ Tránh ra!
Chất giọng đầy nộ khí của Hàn Phong vang lên bên ngoải cửa điện khiến Thuận Bình Hoàng hậu không khỏi giật nảy mình.
_ Bẩm Hoàng thượng! Thái hậu đang nghỉ ngơi. Không muốn ai làm phiền ạ.
_ To gan!
_ Nô tỳ không dám! Xin Hoàng thượng bớt giận!
Bên ngoài, lẩn khuất trong chất giọng của nàng cung nữ kia là sự lo lắng sợ hãi càng khiến tim của Thuận Bình Hoàng hậu đập nhanh như trống trận. Hai tay nàng ta hốt nhiên đan vào nhau.
_ Con đừng sợ!- Từ Anh Thái hậu chậm rãi nói.- Để Hoàng thượng vào!
_ Vâng!
Ngay lập tức Hàn Phong bước vào điện với khí thế bức người khiến ai nấy có mặt trong phòng cũng không khỏi sợ hãi. Mặt đã sớm đong đầy nỗi sợ hãi nên khi chàng bước vào Thuận Bình Hoàng hậu không dám quay lại nhìn. Nhưng chỉ nghe tiếng của chàng, nàng ta biết được rằng cơn giận này của chàng còn khó dập tắt hơn cả Tam Muội Chân Hỏa [1] của Hồng Hài Nhi [2].
_ Thái hậu!
_ Thật không ngờ hôm nay Hoàng thượng lại có nhã hứng đến thăm Ai gia.- Vừa nhấp ngụm trà, Từ Anh Thái hậu vừa điềm đạm nói.
_ Mẫu hậu quá lời rồi!- Hàn Phong cố hạ giọng xuống.
_ Vậy sao?- Vừa nói, Từ Anh Thái hậu vừa đặt tách trà xuống.- Hoàng thượng hôm nay đến tìm Ai gia là có chuyện gì?
Chuyện dù sao cũng không thể giấu mãi. Và một khi không thể giấu cũng không nên vòng vo làm gì. Thái độ của Từ Anh Thái hậu khiến Hàn Phong thật sự muốn bốc hỏa thêm lần nữa.
_ Trẫm hôm nay đến đây là để tìm Hoàng hậu hỏi chuyện cho ra lẽ.
_ Có việc gì lại khiến Hoàng thượng thiếu kiên nhẫn đến nỗi không cho người thông báo Hoàng hậu về Hân Thưởng cung mà phải đích thân đến Trùng Khang điện của Ai gia?
_ Việc này...phải hỏi Hoàng hậu.- Vừa nói, Hàn Phong vừa chậm rãi quay về phía Thuận Bình Hoàng hậu.
Đôi tay của Thuận Bình Hoàng hậu đan vào nhau mỗi lúc một chặt hơn.
_ Là việc gì, Hoàng thượng không thể cho Ai gia biết sao?- Từ Anh Thái hậu chậm rãi hỏi.
_ Nếu Thái hậu đã hỏi, Trẫm sẽ nói. Nàng tú nữ sắp nhập hậu cung của Trẫm đột nhiên biến mất, không rõ tung tích. Việc này nếu Trẫm không hỏi Hoàng hậu cho ra lẽ e rằng không ai có thể trả lời được.
Nghe cách nói của Hàn phong, Từ Anh Thái hậu biết chắc chàng hôm nay nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này bằng không sẽ không chịu để yên. Song đây không phải là điều bà lo lắng nhất.
_ Nàng tú nữ đó tên họ là gì?
_ Nàng ấy tên Cát Lôi Vi.
_ Vậy thì không cần Hoàng hậu, Ai gia có thể trả lời Hoàng thượng được. Ai gia đã thả nàng ta đi rồi. Một nữ nhân có thể khiến quân tâm lung chuyển quả không phải là điều tốt đẹp gì. Vậy nên Ai gia đã hạ lệnh cho Hoàng hậu thả nàng ta đi rồi. Câu trả lời của Ai gia, Hoàng thượng đã mãn ý chưa?
Từ lúc Từ Anh Thái hậu trả lời, Hàn Phong đã chết đứng ngay tại chỗ. Chàng như không dám tin tất cả những gì mình vừa nghe được là sự thật. Khi biết Lôi Vi biến mất khỏi Phương Yên cung, chàng cứ nghĩ Hoàng hậu của mình gây bề khó dễ rồi đuổi nàng đi. Nhưng thật không ngờ chuyện này lại do Thái hậu định đoạt.
_ Thái hậu...Người...Người sao có thể làm như thế?
_ Bằng không Bệ hạ muốn Ai gia phải làm thế nào? Để mặc nàng ta làm rối loạn quân tâm hay...xử tử nàng ta?
_ Người...
Không nói nên lời, Hàn Phong vội vàng quay đi. Song khi chưa bước ra khỏi cửa điện, chàng đã phải điếng người khi nghe thấy những từ ngữ sắc lạnh của Từ Anh Thái hậu.
_ Thả nàng ta đi đã là sự nhân từ lớn nhất của Ai gia rồi. Nếu Hoàng thượng đưa nàng ta trở lại, e rằng Ai gia không thể nhân từ lần nữa đâu. Nên làm thế nào, Hoàng thượng hãy cân nhắc đi.
Từng lời từng chữ của Từ Anh Thái hậu chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào tim chàng. Nhát nào nhát nấy cũng đâm thật sâu đến độ chàng chẳng thể nào cảm nhận được sự đau đớn nữa. Cứ vậy, từng bước, từng bước chàng lê chân mình rời khỏi Trùng Khang điện, trở về Chính Khiết điện...
_ Hoàng thượng!- Từ xa, Bùi Thạch An vừa chạy về phía Hàn Phòng vừa rối rít.- Người không sao chứ ạ?
_ Lui ra đi!
Nhìn dáng vẻ của Hàn Phong, Bùi Thạch An không biết có nên nói với chàng hay không. Song chuyện này sớm muốn gì chàng cũng biết. Nếu để chàng phát hiện ra, mạng hắn nhất định khó bảo toàn. Hắn dù tôn kính chủ tử cũng không dám đùa với mạng của mình.
_ Hoàng thượng! Vừa nãy, nô tài tìm được bức thư này của Cát Tiểu thư để lại cho Người ở Phương Yên cung.
Vội quay lại nhìn, Hàn Phong thấy bức thư của Lôi Vi được Bùi Thạch An cung kính dâng lên. Hít một hơi thật sâu, chàng cầm lấy bức thư của nàng rồi bước vài Đại điện.
Bầu trời xanh bỗng nổi giông. Những tia nắng ấm áp nhanh chóng bị những đám mây đen bủa vây và che kín...
*
Giữa tháng chín, gió bắt đầu rít từng cơn giá rét lạnh lùng khiến ai ai cũng thấy tái tê. Đêm xuống, từng bóng cây cao khẳng khiu đung đưa trước gió tựa mái tóc người thiếu nữ sóng soài, lả lướt. Trên bầu trời tối đen như mực lâu lâu vài ba tia sáng lại rạch ngang qua khiến những ai yếu bóng vía không khỏi run sợ.
"Cộc...cộc...cộc..." tiếng vó ngựa mỗi lúc một dồn dập nghe chừng chủ nhân của nó rất vội vàng gấp gáp. Trong đêm, đoàn người vẫn xé rừng mà chạy mỗi lúc một nhanh.
_ Xem chừng trời sắp mưa rồi.
_ Nhanh lên!- Trương Trình Lượng hối thúc.- Chúng ta phải đến dịch trạm càng sớm càng tốt!
Sau tiếng giục giã, đoàn người càng thúc ngựa chạy nhanh hơn để kịp đến dịch trạm trước khi trời đổ cơn mưa. Tiếng vó ngựa càng nhanh bao nhiêu tiếng rền vang cũng càng dồn dập bấy nhiêu khiến lòng người không khỏi lo lắng. Trung thu vừa qua gần một tháng mà mưa gió đã vội vàng tới sớm. Thời tiết năm nay thật thất thường. Nhưng chợt nhớ đến gần cuối tháng chín thường sẽ có một trận lụt lớn ai nấy cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh...
_ Nương nương! Đã tới dịch trạm rồi ạ!- Vừa thắn dây cương, Trương Trình Lượng vừa bẩm báo.
Vén rèm lên, Lôi Vi mỉm cười và nhìn Trương Trình Lượng với đôi mắt đầy cảm kích. Khi biết vị tướng quân này hộ tống mình, nàng đoán Phúc Tuần đã âm thầm viết thư về sai chàng ta nhanh chóng đến Yên Khâu để thực hiện kế hoạch. Từ Tân Thục đến Yên Khâu quãng đường không hề gần tý nào, mất khoảng tầm nửa tháng mới đến nơi. Vậy mà chàng ta chỉ mất bảy ngày đã có mặt ở Yên Khâu đợi lệnh Phúc Tuần. Vừa phải đi nhanh lại vừa phải giữ được bí mật, không để Hàn Phong biết, quả thật không phải là việc dễ dàng gì. Vậy mà chàng đã làm rất tốt.
_ Cảm ơn Trương Tướng quân!- Ra khỏi kiệu, Lôi Vi cúi người xuống cảm tạ.
_ Xin Nương nương đừng làm thế.- Trương Trình Lượng vội vàng hành lễ.- Đây là trách nhiệm của người làm thần tử thần.
Thấy Trương Trình Lượng khẩn trương, Lôi Vi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
_ Tham kiến Thái tử phi Nương nương! Mời Người vào trong! Điện hạ đang chờ Người trong phòng.
Tiếng bẩm báo của tên lính dịch trạm khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Trái tim nàng rung lên một nhịp đầy yêu thương. Hít một hơi đầy căng nàng vội bước vào trong. Từ ngày lấy lại được trí nhớ đến giờ, nàng mong được gặp lại chàng, được chàng ôm vào lòng để thỏa bao nỗi nhớ thương xa cách bao lâu nay. Nhưng không hiểu sao bước chân của nàng cứ mãi ngập ngừng. Càng tiến lại gần phía cánh cửa kia, tim nàng lại đập nhanh như trống trận khiến bước chân của nàng đã chậm lại càng thêm chậm.
Trong gian nhà kia, ngọn đèn nhẹ lay theo chiều gió khiến dáng dấp của chàng theo đó ít nhiều cũng bị mờ ảo. Thế nhưng, nàng lại có thể nhìn thấy nhân ảnh của chàng rất rõ ràng. Chàng bình thường có dáng vẻ của một chàng thư sinh, cao cao và hao gầy nhưng khi xông pha trận mạt thân hình của chàng lại trở nên cao lớn, uy vũ hừng hừng khí thể khiến nàng nhiều lần không khỏi choáng ngợp.
"Cạch..." cánh cửa phòng bật mở khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Ánh sáng vàng của ngọn đèn bên trong phòng tạo thành một dải sáng kéo dài từ trong ra đến tận giữa sân, nơi nàng đứng. Song vùng sáng nhanh chóng bị che lấp khi trước cửa xuất hiện một nam nhân. Đôi chân nàng chợt dừng lại. Nhân ảnh trước mặt, nàng muốn nhìn ngắm thật rõ ràng. Gương mặt của chàng vẫn anh tuấn như vậy, vẫn dịu dàng như vậy và đôi mắt chàng vẫn nhìn nàng nồng ấm như thuở nào. Nhưng chàng đã gầy đi ít nhiều rồi. Đôi mắt cũng đã trũng sâu đôi phần. Trái tim bé nhỏ của nàng như thắt lại vì đau lòng.
_ Phúc Tuần!- Lôi Vi khẽ lên tiếng.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần vỡ òa.
Liền sau câu nói đó, cả hai vội chạy đến ôm lấy nhau. Trong vòng tay của chàng, đôi vai nhỏ bé của nàng run lên từng đợt liên hồi. Nước mắt cứ thi nhau chảy ra khiến cả gương mặt nàng ướt đẫm.
_ Vi Nhi!
_ Phúc Tuần! Em nhớ anh!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thút thít.- Rất nhớ anh! Trên đường đi, em cứ sợ...cứ sợ nếu mình không gặp được nhau...
_ Không có "nếu như" đâu, Vi Nhi!- Vừa vuốt tóc Lôi Vi, Phúc Tuần vừa khẳng định chắc nịch.- Ta không cho phép điều đó xảy ra.- Vừa nói, chàng vừa xiết chặt vòng tay của mình quanh người nàng.
Tình cảnh hiện tại của hai người khiến Lôi Vi không khỏi liên tưởng đến những bộ phim truyền hình cổ trang nàng thường hay xem. Cặp đôi chính không dễ dàng gì ở bên nhau vậy mà đùng một cái một trong hai người bị tai nạn. Sau tai nạn, nếu may mắn sống sót thể nào cũng bị mất trí nhớ khiến đối phương vất vả làm cho người kia nhớ lại. Sau đó...khi người kia lấy lại ký ức thể nào cả hai sẽ tình chàng ý thiếp như hai người lúc này. Càng nghĩ khóe môi của nàng càng cong lên. Phải chăng vì xem phim cổ trang nhiều quá nên nàng toàn gặp phải những chuyện quen thuộc thế này không?
Chỉ có điều...tuy quen thuộc song bản thân lại không thể nào lường trước để mà cảnh giác, mà chuẩn bị tinh thần. Nàng cứ thế bị cuốn vào cuộc chiến chốn hậu cung, cuộc chiến đoạt đích của Mạnh gia khiến toàn thân từ trên xuống dưới đều bị thương. Thế nhưng bản thân dường như luôn không muốn thoát ra. Bởi nếu thoát ra là đồng nghĩa với việc nàng phải rời xa Phúc Tuần...
Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, Phúc Tuần bỗng nhấc bổng nàng lên khiến nàng chỉ kịp kêu "a" một tiếng. Ngước lên nhìn chàng, nàng thấy chàng nở một nụ cười mơ hồ, rất khó hiểu. Và trước khi nàng kịp hiểu ra ý nghĩa của nụ cười ấy, chàng đã đặt nàng trên giường rồi ôm hôn lấy nàng. Nỗi nhớ cùng với niềm hạnh phúc tương phùng đã hóa thành những nụ hôn triền miên, khẩn khoảng và đầy mãnh liệt khiến cả hai cứ vậy quấn quýt nhau.
Khẽ mỉm cười, Phúc Tuần hơi dịch đầu của mình ra ngắm thật kỹ gương mặt người mình yêu thương sao bao tháng ngày xa cách. Bao nhiêu ngày xa cách nàng là bấy nhiều ngày chàng sống trong nhớ thương và hoài niệm. Hình ảnh của nàng chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí cũng như trong trái tim của chàng. Mỗi lần đi ngang qua nơi thân thuộc của hai người, nàng lại hiện lên trước mắt chàng thật rõ ràng với dáng đi, điệu cười, cử chỉ...thân thuộc vô cùng. Vậy nên giờ đây, khi nàng đang ngồi ngay trước mặt, mỉm cười và vòng tay ôm lấy chàng, chàng dường như vẫn chưa dám tin đây là sự thật.
_ Vi Nhi! Nói cho ta biết...đây là thật hay mơ?
Không nói gì, Lôi Vi nhìn Phúc Tuần bằng đôi mắt đong đầy yêu thương, đôi môi nàng hé nở nụ cười chúm chím tựa đóa hàm tiếu sớm mai. Thật nhẹ nhàng, nàng đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình ra ôm lấy gương mặt chàng rồi đặt lên đôi môi chàng một nụ hôn thật dài những nhớ thương.
Không để nàng chiếm thế thượng phong thêm nữa, vừa hôn nàng, Phúc Tuần vừa luồng một tay ra sau lưng để nàng nằm hẳn xuống giường, tay còn lại chàng lần tìm đai áo của nàng rồi tháo ra và du ngoạn khắp thân thể nàng. Bàn tay chàng đi đến là lập tức làm nàng trở nên mềm nhũn đến đó khiến nàng phải quấn chặt lấy chàng. Rất nhanh chóng chàng nhẹ nhàng đi vào bên trong cơ thể nàng, cùng nàng bước vào cuộc hoan ái với những cung bậc cảm xúc cứ thế trào dâng.
Hít một hơi đầy căng hương thơm của nàng vào phổi, chàng nhanh chóng tách miệng nàng ra, quấn lấy lưỡi của nàng không rời. Hơi thở của cả hai từ khi nào đã hòa quyện vào nhau làm bầu không khí xung quanh trở nên nóng hẳn. Trong khoảnh khắc này, dư vị của sự chia xa hoàn toàn biến mất để nhường chỗ cho sự đê mê ngây ngất. Sắc xuân tiêu [3] càng lúc càng sâu, tình ý càng lúc càng nồng.
Nằm trong vòng tay đong đầy yêu thương của Phúc Tuần, Lôi Vi ngắm thật kỹ của chàng. Những đường nét quen thuộc hiện lên thật rõ ràng khiến trái tim bé nhỏ của nàng vẫn chưa thôi đập lệch nhịp. Nhưng khi nhận ra đôi lông mày của chàng nhíu sát vào nhau khiến gương mặt ấy không còn bình yên nữa cùng với đó vòng tay của chàng quanh nàng vô thức xiết chặt lại càng khiến tim nàng quặng đau. Quãng thời gian qua không có nàng ở bên, nàng không biết chàng đã sống như thế nào. Xem phim cổ trang nhiều, nàng thấy nam nhân thời đại này rất chung tình. Một khi đã yêu ai sẽ thủy chung với người đó cả đời. Nếu người con gái ấy xảy ra chuyện gì họ hoặc điên cuồng tìm bóng dáng người yêu hoặc luôn trong tình trạng chẳng khác nào cái xác không hồn. Trước kia, nàng cảm thấy nam nhân quá lụy tình như vậy là không tốt, chẳng có khí phách. Nhưng chỉ đến khi trải qua những khổ đau rồi nàng mới hiểu, họ cũng chỉ là con người bình thường. Và đã là người, họ cũng biết đau lòng. Cách thể hiện nỗi đau của họ tuy không "ồn ào" bằng nữ nhân song cũng khiến người khác tê tâm liệt phế.
Nàng rất sợ! Nàng rất sợ Phúc Tuần phải trải qua chuyện tương tự. Vậy nên từ khi khôi phục lại trí nhớ, nàng chưa bao giờ dám nghĩ chuyện này một cách kỹ càng. Chỉ e, càng nghĩ càng đau lòng mà thôi.
_ Vi Nhi! Vi Nhi!
Nghe Phúc Tuần gọi tên mình, Lôi Vi vội ngẩng đầu lên liền phát hiện ra trán chàng đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
_ Vi Nhi! Vi Nhi!
Trong vô thức, Phúc Tuần vẫn không ngừng gọi tên nàng. Chất giọng thống thiết vô cùng. Vội kéo mềm lên cao một chút, rồi rướng người lên, Lôi Vi đặt một tay lên vai chàng mà vỗ vỗ thật nhẹ nhàng.
_ Em ở đây!- Ngẩng đầu lên, Lôi Vi thì thầm vào tai Phúc Tuần.- Em về rồi! Em vĩnh viễn sẽ không xa anh nữa đâu.
_ Vi Nhi!- Trong vô thức, Phúc Tuần xiết chặt vòng tay quanh người Lôi Vi.
_ Đừng sợ! Em về rồi! Phúc Tuần!
Cho đến khi Phúc Tuần thôi không còn nói mớ nữa, Lôi Vi mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Đôi môi nàng nhẹ nhàng cong lên tạo thành một nụ cười đong đầy hạnh phúc.
------------------------------
[1] Tam muội chân hỏa: Đây là loại lửa luyện từ lò Bát quái của Thái Thượng Lão Quân rơi khi Tôn Ngộ Không phá và đạp ngã lò Bát Quái của ông. Lửa này nước thường không thể nào dập tắt được
[2] Hồng Hài Nhi: còn gọi là Thánh Anh Đại vương vốn là con của Ngưu Ma vương và Thiết Phiến Công chúa. Sau khi bị Quan Âm Bồ Tát thu phục, Hồng Hài Nhi trở thành hành giả của bà, là chức Thiện Tài Đồng Tử.
[3] Xuân tiêu, đêm xuân, chỉ sự hoan ái.
-----------------------------
Hết chương 134