Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 108: Lời hứa thủy chung




Tân Thục thắng trận. Yên Khâu cam kết từ nay trở đi không xâm phạm biên giới của Thục quốc. Tin vui nhanh chóng bay về kinh thành khiến người người nô nức. Dân chúng vui mừng. Bởi từ nay trở đi, họ không còn phải lo lắng về mối họa từ Yên Khâu nữa. Suốt dọc đường đi, đại quân đi đâu liền gây nên tiếng vang đến đó. Bao nhiêu người đổ xô ra đường đón chào đại quân, đón chào Thái tử cũng như Nguyên Lương đệ. Vậy nên câu chuyện trong doanh trại của hai người được truyền trong dân gian một cách nhanh chóng. Nào là vì lo lắng cho Thái tử, Nguyên Lương đệ không quản ngại gian nan mà đến doanh trại, hay tuy thân phận cao quý nhưng Nguyên Lương đệ vẫn giúp Thái tử chăm sóc những binh sĩ bị bệnh hoặc nhờ nắm rõ tình hình mà Thái tử đã chuyển bại thành thắng...những câu chuyện cảm động lòng người ấy cứ được dân chúng ca tụng. Vậy nên chẳng mấy chốc nó đã bay đến Hoàng cung. Vì thế, việc Phúc Tuần tuyên bố với toàn thể binh sĩ Lôi Vi chính là Nguyên Lương đệ của chàng cũng đã truyền đến tận hậu cung, gây nên một sự chấn động ở Đông cung.

Vậy nên vừa về đến nơi, Lôi Vi đã chịu một áp lực không nhỏ từ những tỷ tỷ yêu dấu của mình khi hết ngày này đến ngày khác nàng bị các nàng ấy, đeo bám chọc ghẹo đến độ nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Song đó không phải là vấn đề khiến nàng lo lắng. Từ ngày tin tức này lan truyền khắp hậu cung, nàng cũng không thể đến Nhã Khiết viên hay Thái Thường Nhạc phủ được nữa. Giờ, không một ai dám đụng đến nàng. Thay vào đó, có không ít người nhìn nàng với đôi mắt dè chừng, còn một số ngoài mặt thì cười nói nhưng trong lòng...quả thực nàng không hiểu họ đang suy tính chuyện gì. Đám thê tử của Phúc Tuần, ngoài Ngọc Nhạn và Triệu Yên Xuân ra những người còn lại dường như cũng bắt đầu có động thái. Những lần tình cờ chạm mặt nàng ở Ngự hoa viên họ đều ngon ngọt nịnh hót nàng khiến nàng quả thực nổi hết cả da gà da cóc. Thật sự muốn cho họ một trận. Nhưng vì không muốn Phúc Tuần gặp thêm rắc rối nên nàng cố nhịn.

Cũng may sau khi trở về được vài ngày Lôi Vi lại được dịp bận rộn. Trong cung ai nấy cũng đang chuẩn bị những khâu cuối cùng để đón tiếp những nhà quý tộc xứ Donlish qua. Đặc biệt con cháu Hoàng thất đang tất bậc để chuẩn bị cho cuộc thi với họ vào đêm Trung thu. Hôn lễ của nàng và Phúc Tuần đã được Định An Hoàng đế ấn định tổ chức trước Trung thu nên nàng cũng được xem là con dâu của Hoàng thất. Vì vậy, việc này nàng không thể không tham gia. Điều này cũng giúp nàng không phải nghĩ ngợi lung tung đến những chuyện vớ vẩn kia. Mấy ngày qua, sau khi được Định An Hoàng đế lựa chọn những người sẽ tham gia cuộc thi với giới quý tộc phương Tây, nàng cùng Edlen và mọi người lo chuẩn bị mọi việc sao cho thật chu toàn. Tuy đây chỉ là một cuộc thi vui là chính, nhưng nói gì đi chăng nữa, thể diện của quốc gia cũng không thể để mất được.

Sáng nay, sau khi thỉnh an một lượt từ Thái hậu đến Hoàng hậu, Giao phi và Lệ phi xong, Lôi Vi lại bận rộn với công việc chuẩn bị của mình. Hậu cung bây giờ dù nàng không muốn dây dưa cũng không được. Họ dù sao cũng là bậc trưởng bối, từ sa trường trở về nàng cũng nên ghé thăm. Nghĩ đến điều này, nàng tuy thấy mình làm vậy không sai nhưng quả thật lòng không được vui cho lắm. Nơi này, mấy ai thực tâm đối tốt với mình. Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi lần gặp họ, nàng phải đeo mặt nạ vui vẻ vào, lòng chỉ muốn tránh xa.

Không phải Lôi Vi không có cảm tình với họ. Thái hậu tuy nghiêm khắc nhưng đang dần nhìn nàng với thái độ khác. Hoàng hậu, Giao phi cũng như Lệ phi đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Nàng thật sự trân trọng những điều đó. Song cuộc chiến chốn hậu cung, nàng không muốn bị cuốn vào, càng không muốn làm con tốt thí để người khác thao túng.

_ Á!

Mãi nghĩ ngợi, đến khi bị kim đâm vào tay, Lôi Vi mới giật mình bừng tỉnh.

_ Thiệt là chán mà!- Buông chiếc áo đã may gần xong xuống, Lôi Vi không khỏi thở dài.- Cát Lôi Vi! Mày nghĩ gì vậy chứ? Cứ sống như trước kia là được rồi.

Vừa nói, Lôi Vi vừa tự gõ vào đầu mình một cái. Nhưng chỉ một lúc sau, gương mặt nàng lại trở nên ủ dột.

_ Liệu có thể không? Trong cung này làm gì có chỗ cho sự vô tư, vô lo, vô nghĩ chứ. Haizzz! Mình phải làm sao mới được đây?

Quất mắt nhìn một lượt Túc Duyên các, Lôi Vi muốn vui mà chẳng thể nào vui nổi. Mỗi lần từ sa trường trở về, chàng đều đem lại cho nàng một món quà bất ngờ. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Túc Duyên các đã được sửa chữa sao cho khang trang hơn, thoáng đãng hơn và rộng rãi hơn trước rất nhiều. Đồ đạc trong các cũng đã được chàng sắm sửa lại. Chờ đến ngày hai người tổ chức hôn lễ, sẽ lại có không ít đồ được chuyển tới. Khi đó nơi này sẽ rất bận rộn, nhộn nhịp. Nghĩ đến đó, lòng nàng muốn vui theo. Nhưng nghĩ đến những tháng ngày sau này khi mà ngày ngày nàng phải đối mặt với sự giả dối của chốn cung đình, lòng nàng lại chùng xuống mấy phần. Nơi cung cấm này, lẽ nào con người ta không thể đối xử với nhau bằng cả tấm chân tình sao? Suốt ngày cứ phải phòng trước phòng sau, tính toán thiệt hơn cho bản thân lẽ nào họ không cảm thấy mệt mỏi, cô độc? Vậy mà từ khi sinh ra đến giờ, Phúc Tuần đã luôn phải đối mặt với những chuyện này. Phải nhìn sắc diện của người khác để cư xử. Một cuộc sống quả thật quá bí bách!

_ Phúc Tuần! Cuộc sống của chàng sao lại khổ như vậy?

Thở ra một hơi dài, Lôi Vi chậm rãi bước ra mái hiên nhìn lên bầu trời xanh ngắt một màu. Nơi ấy, Phúc Tuần đã sai người để cho nàng một chiếc ghế dài để nàng có thể sưởi nắng vào những ngày trời nắng đẹp. Khẽ mỉm cười, nàng chậm rãi ngồi xuống tựa người vào lan can nhìn ra mặt hồ rộng lớn phía trước mặt.

Từng xem không ít phim cổ trang, Lôi Vi hiểu rằng Hoàng cung là nơi nên tránh xa. Bởi nơi đây, mọi chuyện đều diễn biến khôn lường, không ai biết trước được điều gì. Vậy mà nàng lại muốn ở cái nơi người ta muốn ra hơn muốn vào này. Thật không biết, đầu óc nàng liệu có vấn đề gì hay không nữa. Rồi đây, nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện mà ngay bản thân nàng cũng không thể nào lường trước được. Nàng tự hỏi, liệu đến một ngày nào đó, nàng có bị biến thành một trong số những người đang sống ở đây? Ngôn hành, cử chỉ đều nhất mực cẩn trọng, quan sát sắc mặt của người khác để sống.

_ Lôi Vi à! Đã quyết định rồi thì đừng nghĩ ngợi nữa.- Vội lắc đầu, Lôi Vi xua đi những gì vừa mới thành hình trong đầu.- Nhất định! Nhất định mày phải là mày, mày nhất định vượt qua được. Đúng vậy! Mày nhất định làm được.

_ Chiêu Anh Công chúa tới!

Từ ngoài cổng, chất giọng cao vút của một tiểu thái giám vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vội đứng lên, nàng nhanh chóng bước xuống bậc thềm.

_ Tham kiến Công chúa! Công chúa cát tường.

_ Đứng lên đi! Muội không cần đa lễ!- Mỉm cười, Thiên Phương Công chúa chậm rãi tiến lại đỡ Lôi Vi đứng lên.

_ Tạ Công chúa!- Lôi Vi nở một nụ cười thật tươi.- Nhưng Công...tỷ tỷ...- Nhìn thấy nét chau mày của Thiên Phương Công chúa, Lôi Vi vội sửa lại.- Tỷ tỷ vừa mới hạ sinh Nhị Công tử xong, sức khỏe vẫn còn chưa ổn định, sao lại vội vàng tiến cung vậy ạ? Có phải là vì tết Trung thu sắp tới không?

_ Muội đừng lo! Ta đã qua thời kỳ nằm liệt một chỗ rồi.- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa đầy bông đùa.- Hơn nữa, hôn lễ của đệ đệ ta, ta sao lại không về được!- Vừa nắm tay Lôi Vi, nàng vừa chậm rãi tiến về phía chiếc ghế nhỏ ngay dưới gốc cây.- Lần này tiến cung, ta định ở lại một thời gian. Long Nhi đã được sáu tuổi rồi, nên để nó hiểu chuyện một chút. Hơn nữa phụ hoàng dạo gần đây có vẻ mệt mỏi, để Long Nhi ở đây, mong nó có thể khiến phụ hoàng vui vẻ.

_ Vâng!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu

Gió nhẹ khiến tâm hồn ai nấy cũng thư thái hẳn ra. Phóng tầm mắt ra nhìn mặt hồ xanh ngắt một màu, lòng Lôi Vi dường như cũng dịu trở lại, không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.

_ À! Phải rồi! Muội đã biết tên của Nhị Công tử nhà ta chưa?

_ Muội có nghe Điện hạ nói qua. Công tử tên là Mân Lãng phải không ạ?

_ Đúng vậy!- Mỉm cười Thiên Phương Công chúa ngẩn lên nhìn bầu trời xanh.- Cái tên nghe thật yên bình.

Trong không gian lan tỏa một khoảng lặng thật ngọt ngào. Mọi người mẹ trên thế gian này đều chỉ mong có vậy. Mong con của mình một đời yên bình. Tấm lòng ấy, chỉ đến khi nào những đứa con trở thành những bậc sinh thành mới có thể hiểu được.

_ Lôi Vi! Muội và Phúc Tuần nên nghĩa phu thê, người làm tỷ tỷ ta đây rất vui.- Quay về phía Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa chậm rãi nói.- Nhưng ta cũng rất lo cho muội. Sinh ra và lớn lên trong gia đình đế vương, ta hiểu rất rõ chốn hậu cung tàn khốc đến mức nào. Muội nhờ có Điện hạ nên mới có thể đứng vững. Song mỗi lần đệ ấy không có mặt trong cung, muội liền bị ức hiếp.

_ Công chúa tỷ tỷ!- Chất giọng của Lôi Vi trầm hẳn.

_ Muội có biết không, trong Hoàng cung này, muội rất khác biệt. Dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, muội vẫn luôn là muội. Muội không vì những đấu đá trong cung mà thay đổi mình. Ngược lại, muội như khiến Hoàng cung này phải thay đổi vì muội.

Nghe Thiên Phương Công chúa nói, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Vì nàng mà Hoàng cung thay đổi sao? Là theo chiều hướng nào? Tích cực hơn? Nàng luôn mong vậy! Bởi nàng không muốn những người nàng yêu thương, quan tâm phải chịu đau khổ.

_ Ta thực sự rất khâm phục muội. Từ khi ta và Điện hạ không còn mẫu thân, ta đã phải tính toán cho mình và cho cả đệ ấy sao cho chúng ta được an toàn giữa chốn nguy hiểm này. Cũng may, phụ hoàng rất thương yêu chúng ta. Bằng không giờ này ta có lẽ cũng như bao phi tử của phụ hoàng hoặc như bao muội muội khác của ta. Hẹp hỏi, nhỏ nhen, đố kỵ, tính toán thiệt hơn, ích kỷ.

_ Công chúa tỷ tỷ!

_ Nói như vậy không phải là để muội có ác cảm với họ đâu đấy.- Mỉm cười, chất giọng của Thiên Phương Công chúa đầy bông đùa.- Kỳ thực, con người ai cũng có hai mặt. Nhưng sống ở nơi này, dường như người ta nhìn thấy mặt xấu của nhau nhiều hơn là mặt tốt. Lôi Vi! Muội hãy tiếp tục giúp mọi người nhìn ra mặt tốt của nhau nhiều hơn nữa, được không?

Càng nghe Thiên Phương Công chúa nói, Lôi Vi càng không khỏi sửng sốt. Những lời nàng ấy nói, chẳng khác nào bảo nàng thay đổi cả Hoàng cung này. Một nữ nhi nhỏ bé như nàng, sao có thể được chứ? Nghĩ thế nào, nàng cũng không thể nào nghĩ ra được.

_ Hoàng cung này đã có quá nhiều âm mưu và ngột ngạt rồi. Nó cần một điều gì đó tươi mới, thuần khiết và chút tự do. Để có được điều này, ngoài muội ra không ai có thể làm được.

_ Công chúa tỷ tỷ! Muội...muội chỉ là một nữ nhi thôi...sao có thể...

_ Sao lại không thể? Khi muội đến phủ ta, cả phủ không ngày nào là không náo nhiệt. Thật sự rất vui!

_ Khi đó muội mới chỉ mười sáu tuổi. Còn rất trẻ con!

_ Mười sáu hay hăm mốt cũng đều như nhau thôi. Người, đương nhiên phải trưởng thành nhưng đừng để tâm hồn chết mòn theo năm tháng. Đừng vì những tác động bên ngoài mà khiến bản thân trở nên sợ hãi, dao động. Chỉ cần muội kiên định, muội vẫn là muội.

Từng lời từng chữ của Thiên Phương Công chúa nói như thấm dần thấm dần vào đầu Lôi Vi. Chỉ cần kiên định, nàng vẫn sẽ là nàng. Đúng vậy, chỉ cần như vậy, nàng sẽ vẫn mãi là nàng, không bị những thứ phù phiếm cuốn vào và làm thay đổi. Chỉ mới vừa lúc nãy thôi, nàng vẫn còn ủ dột vì không biết tương lai của bản thân như thế nào, nhưng giờ, nàng cuối cùng cũng đã tìm ra câu trả lời của mình. Tương lai dẫu có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn sẽ kiên định quyết không vì những phù hoa bên ngoài mà thay đổi bản thân mình. Chặng đường này tuy sẽ khó khăn, nhưng chỉ cần có Phúc Tuần bên cạnh, nàng nhất định sẽ đi đến đích. Nghĩ vậy, một nụ cười thật tươi nở trên nàng, nụ cười ấy càng lúc càng tươi.

_ Yên Lương viên tới!

Ngoài cổng tên tiểu thái giám dõng dạc hô to. Chẳng mấy chốc Triệu Yên Xuân đã vào đến nơi. Hít một hơi thật sâu Lôi Vi nhanh chóng đứng lên.

_ Tham kiến Yên Lương viên!- Vừa cúi người thi lễ, Lôi Vi vừa tung hô.

Mỉm cười gật đầu ra hiệu cho Lôi Vi đứng lên, Yên Xuân nhanh chóng quay về phía Thiên Phương Công chúa.

_ Tỷ tỷ tiến cung khi nào vậy ạ?

_ Ta vừa mới tiến cung sáng nay. Dự định sau khi thỉnh an trưởng bối xong sẽ đến thăm muội nhưng vì có chút chuyện cần nói với Lôi Vi nên ta chưa đến được. Muội vẫn khỏe chứ?

_ Tạ tỷ tỷ quan tâm! Muội vẫn khỏe.

_ Muội đến đây hẳn có chuyện cần gặp Lôi Vi.

_ Vâng! Cũng không có gì to tát. Phụ thân muội có gửi chút đồ cho Cát Tiểu thư đây.

Nét mày của Lôi Vi lập tức chau lại. Triệu Hoài có đồ muốn gửi cho nàng? Nàng không khỏi khó hiểu mà nhìn Yên Xuân. Ngay lập tức, từ trong tay áo, nàng ấy rút ra một tờ giấy đưa cho nàng. Mở giấy ra xem nàng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một chữ nàng chưa từng thấy bao giờ.

_ Chữ này là...- Lôi Vi nói không nên lời.- Chữ này muội chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chậm rãi cầm tờ giấy ra xem, Thiên Phương Công chúa không khỏi mỉm cười. chữ thổ bị kẹp giữa hai chữ bất nào phải là chữ chứ. Rõ ràng Triệu Hoài cố ý ghi như vậy để người khác không nghĩ ra.

_ Muội cứ từ từ nghĩ đi! Ắt sẽ ra thôi!- Mỉm cười Thiên Phương Công chúa gấp từ giấy lại đưa cho Lôi Vi.

_ Muội biết rồi!- Lôi Vi nhanh chóng gật đầu.- Nhưng...Triệu Thái phó và muội vốn không qua lại thân thiết gì, sao Ngài ấy lại...

_ Chuyện của Cát Tiểu thư, phụ thân ta không để tâm nhiều nhưng...nhiều chuyện như vậy...muốn phụ thân ta không biết cũng khó.- Vừa nói, Yên Xuân vừa mỉm cười.- Huống hồ chi phụ thân ta lại còn là lão sư của Điện hạ cùng các Hoàng tử khác. Nên sẽ biết nhiều hơn người khác một chút. Khi ta còn ở gia môn, mỗi khi giữa ngươi và Điện hạ có chuyện, phụ thân ta vẫn thường nói, nữ tử này rất tốt nhưng tính tình nên kìm chế lại.

Nghe Yên Xuân nói vậy, Lôi Vi không khỏi cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống. Trước kia vì để trả đũa Phúc Tường, nàng đã sửa lại tên của Triệu Hoài thành Triệu Hoại. Giờ nhớ lại nàng cảm thấy có lỗi vô cùng. Nhưng...khoan đã...trong tờ giấy Yên Xuân vừa đưa cho nàng, dường như có chữ Hoại. Trước chữ "Hoại" là chữ "Bất". Bất Hoại nghĩa là gì? Vị Thái phó này đưa cho nàng hai chữ này là có ý gì?

_ Được rồi!- Thiên Phương Công chúa lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lôi Vi.- Ta nghe nói Lôi Vi đang may đồ cho tân lang. Yên Lương viên! Chúng ta hãy giúp muội ấy một tay, bằng không đến ngày thành hôn, tân lang sẽ không không có áo mặc mất.

Không nói gì, Yên Xuân mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt rồi gật đầu. Trong khi đó, vì bị Thiên Phương Công chúa chọc nên Lôi Vi cúi đầu xuống để giấu đi sự ngượng ngùng.

*

Dụi mắt cho tỉnh táo lại, Lôi Vi tiếp tục những đường may tiếp theo. Thời đại này việc thêu thùa may vá đều phải làm bằng tay nên làm chẳng mấy chốc nàng đã cảm thấy ríu cả hai con mắt. Làm thủ công thời gian làm việc tuy nhiều nhưng hiệu quả công việc lại chẳng được bao nhiêu. Nghĩ đến đây, nàng thật nhớ đến máy may mini của nàng ở nhà. Nếu có nó, tin rằng bộ đồ này nàng sớm đã may xong từ lâu rồi.

Ngáp một hơi rõ dài, Lôi Vi đưa mắt nhìn ra khoảng sân rộng mênh mông. Rõ ràng là ban ngày sao lại buồn ngủ đến thế cơ chứ. Thiệt sự, não nàng muốn đặc lại rồi!

_ Lần đầu tiên trong đời mình biết được may vá là thuốc an thần.

Vừa nói, Lôi Vi vừa ngả người ra sau ghế rồi lấy chiếc áo đang may phủ lên mặt để che nắng. Trong bầu không khí gió hiu hiu thổi thế này thật khiến người ta có cảm giác buồn ngủ. Vậy nên chẳng mấy chốc nàng thả trôi tâm trí của mình mà chìm vào giấc ngủ...

...Một cơn gió...không đúng là một hơi thở phả nhẹ vào gương mặt Lôi Vi, theo đó là cái nóng bức xen lẫn chút khó chịu. Chau đôi mày lại, nàng nhanh chóng mở mắt ra. Và đôi mắt nàng không khỏi mở căng khi nhận ra gương mặt ngay trước mặt mình là ai. Gương mặt của hai người chỉ cách nhau trong gang tấc. Rất gần!

_ Sao thế? Nàng vẫn chưa tỉnh ngủ sao?- Vừa cười, Phúc Tuần vừa cất tiếng hỏi.

Nghe câu hỏi của chàng, mặt Lôi Vi lập tức méo xệch.

_ Đừng nói nữa! Em đến giờ mới biết thêu thùa là một trong những liều thuốc an thần cực mạnh.

_ Thuốc an thần?

_ À...là thuốc ngủ! Thêu được một lúc, em lập tức chịu hết nổi rồi. Không tài nào kháng cự được cơn buồn ngủ.

_ Cứ như thế này, đến ngày thành hôn, ta mặc cái gì đây?- Vừa thở dài, Phúc Tuần vừa ngồi dậy, chất giọng đầy ảm não.

Đương lúc đang chán lại nghe Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi càng chán hơn. Thiệt là muốn khóc quá đi mất. Nhìn vẻ mặt của nàng lúc này, chàng phải nén lắm mới không bật cười. Hít một hơi thật sâu, chàng nhanh chóng đặt bộ tân lang đang may dang dở sang một bên rồi nắm lấy tay nàng.

_ Đi! Ta dẫn nàng tới một nơi.

Không để Lôi Vi kịp tiếp thu, Phúc Tuần đã nhanh chóng kéo nàng ra khỏi cổng của Túc Duyên các.

_ Không cần đi theo bọn ta!

Vừa chạy, Phúc Tuần vừa ra lệnh khiến bọn người hầu không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có Tiểu An Tử là thở dài ngao ngán.

_ Điện hạ! Ngài có còn là Vương gia nữa đâu.- Vừa nhìn theo hai người, Tiểu An Tử vừa thầm than thở.- Đi thôi! Chúng ta về Thuần Quân điện!

Vừa giữ tay Phúc Tuần, Lôi Vi vừa níu chàng lại.

_ Chờ...chờ em chút!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở lấy thở để.- Chúng...chúng ta đi đâu thế?

_ Hẹn hò!

Hai chữ "hẹn hò" được Phúc Tuần nói ra đầy cảm xúc với thái độ điềm tĩnh khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Nghe nhầm! Nàng chắc chắn là nghe nhầm rồi. Trên đời này sao có người có thể nói ra hai chữ đó một cách bình tĩnh đến vậy? Có đánh chết nàng cũng không tin!

_ Hả?- Ngẩng đầu lên, Lôi Vi quan sát thật kỹ sắc mặt của Phúc Tuần.

_ Từ ngày nàng đưa ra lời đề nghị đó đến giờ, có lần này chúng ta hẹn hò một cách trọn vẹn đâu.

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi phải nuốt ức nước miếng xuống mấy lần để lấy bình tĩnh. Người không có khái niệm về nó, khi nói về nó sẽ không bị lúng túng hay đỏ mặt. Cũng dễ hiểu! Nhưng không phải nàng đã từng nói về nó với chàng rồi sao? Vậy mà vẫn giữ được sắc diện bình thường. Thật không thể không phục chàng!

...Băng qua các cung, điện, đài, các, băng qua Ngự hoa viên, băng qua các phòng, ty...Cả hai đến một nơi hoàn toàn không có bóng người. Yên tĩnh vô cùng. Vừa đi, Lôi Vi vừa liếc nhìn xung quanh hòng xác định vị trí mình đang đứng.

_ Phúc Tuần! Đây là nơi nào vậy? Em chưa thấy nơi này bao giờ.

Bước lên trên một cây cầu dài nối từ bờ ra cung nhỏ nằm giữa bờ hồ, Lôi Vi đưa mắt quan sát một lượt xung quanh. Trái phải, trước sau đều được bao bọc bởi làn nước trong xanh một màu.

_ Đây là Bình Đán hồ. Còn được gọi là Đông hồ. Kia là Bình Đán cung.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay chỉ về phía trước.- Là nơi được cho nhìn thấy ánh bình minh đầu tiên trong Hoàng cung. Bình Đán cung và Mông Lung cung là hai nơi mà mẫu thân ta thích nhất.

_ Mông Lung cung?- Lôi Vi tò mò hỏi.

Lôi Vi cố gắng nhận định những gì Phúc Tuần vừa nói. Dường như, hai cung này, nàng đã từng nghe qua rồi thì phải.

_ Nó được gọi là Tây cung. Là nơi cuối cùng trong Hoàng cung có thể nhìn thấy hoàng hôn. Hai cung này được gọi chung một cái tên là Triêu Mộ lưỡng cung.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay về phía Lôi Vi.

Nói đoạn, Phúc Tuần nắm chặt tay Lôi Vi cùng bước đi trên cây cầu dài hướng về phía Bình Đán cung.

_ Giờ mặt trời đã lặn rồi. Chúng ta cùng nhau ngắm bình minh nhé?

Khi dẫn Lôi Vi đến nơi này, Phúc Tuần căn bản không nghĩ đến việc này. Chàng chỉ đơn giản muốn dẫn nàng đến đây, nơi mẫu thân của chàng rất thích mà thôi. Nhưng khi nghe nàng nói vậy, khóe môi chàng nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười. Không nói gì chàng chậm rãi gật đầu.

_ Vậy thì đi thôi! Nhanh lên kẻo không kịp!

Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng kéo Phúc Tuần chạy vào Bình Đán cung. Bên trong Bình Đán cung, từ cổng vào đến cửa cung là một lối đi dài nhỏ được lát những việc gạch đỏ, hai bên lối đi là những bụi cây nhỏ. Nhìn thoáng qua, nàng biết ngay đó là bông hoa Xuyên Tuyết, loài hoa báo hiệu mùa xuân đã về nơi thiên đường. Theo như những gì Phúc Tuần nói, Bình Đán cung là nơi đón ánh bình minh đầu tiên của Hoàng cung vậy nên không có gì lạ khi cửa cung xoay về phía sau, phía Đông.

_ Uhm...nhưng trước tiên, chúng ta cần phải làm no cái bụng. Sau đó mới có thể đón bình minh được.

Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Trời chỉ vừa mới tối vậy mà nữ tử này lại chộn rộn, vội vàng đến thế rồi. Hít một hơi đầy căng, chàng nhanh chóng chạy về phía trước, kéo nàng đi khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Và chỉ trong chốc lát cả hai đã đến trước cửa của Bình Đán cung.

Những gì hiện ra trước mắt khiến Lôi Vi như đông cứng tại chỗ. Hoa được rải đều hai bên lối đi. Những bông hoa trắng muốt thuần khiết khiến người ngắm không khỏi dâng trào cảm xúc. Cuối con đường hoa là một chiếc bàn nhỏ có những ngọn nến đang nhảy múa trên giá đỡ bằng vàng sáng lấp lánh. Lại gần hơn, nàng nhìn thấy trên bàn bày toàn những món ăn ưa thích của nàng. Và, một bên bàn có đặt một cái tô khá lớn.

_ Đây là...

Không nói hết câu, Lôi Vi quay lại nhìn Phúc Tuần.

_ Tiệc sinh thần bù cho nàng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa mỉm cười nhìn Lôi Vi.- Lần này, ta muốn chỉ có hai chúng ta. Nàng không giận ta chứ?

Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười thật tươi rồi lắc đầu. Nói đoạn nàng cùng Phúc Tuần tiến lại gần chiếc bàn nhỏ. Và thay vì ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn, nàng đã kéo ghế đến ngồi ngay bên cạnh chàng càng khiến hai người gần nhau hơn.

_ Bánh...bánh kem gì đó ta không biết làm. Ta chỉ có thể làm mỳ trường thọ cho nàng thôi.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cầm tô mỳ qua cho Lôi Vi.

_ Như vậy, với em đã đủ rồi!- Lôi Vi mỉm cười thật tươi nhìn Phúc Tuần.

Thời đại này, ngoại trừ đầu bếp ra, nam nhân nào ai xắn tay áo xuống bếp càng huống hồ chi chàng lại là Thái tử của một nước. Vậy mà vì nàng, chàng sẵn sàn xuống bếp để làm một tô mỳ trường thọ mừng sinh thần của nàng. Chỉ bấy nhiêu thôi nàng đã hạnh phúc lắm rồi. Nàng chẳng đòi hỏi gì thêm nữa.

Cứ vậy buổi tối của cả hai diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, tiếng cười tràn ngập khiến ai nhìn vào cũng thấy thật hạnh phúc, ấm áp. Cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện, đối với cả hai đây là thời khắc đáng trân quý nhất trong cuộc đời. Mai sau dẫu có chuyện gì, chỉ cần nhớ đến thời khắc này, Lôi Vi sẽ lấy lại tinh thần để bước tiếp trên con đường mình đã chọn.

_ Vi Nhi!- Buông đũa xuống, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Lôi Vi.- Nàng nhắm mắt lại đi!

_ Uhm?- Ngạc nhiên, Lôi Vi hỏi lại.- Nhắm mắt sao?

Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu.

_ Anh lại định bày trò gì đây?- Chất giọng của Lôi Vi đầy bông đùa.

Thấy chân mày Phúc Tuần hơi chau lại, Lôi Vi liền cười cầu hòa rồi nhanh chóng nhắm mắt lại. Song tính tò mò nổi lên nên nhắm mắt chưa được bao lâu nàng đã hơi hé mắt ra.

_ Không được hé mắt!

Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi vội nhắm chặt mắt lại. Dù sao, chàng cũng không đem nàng đi bán nên chả có gì phải lo. Nhắm mắt được một lúc, nàng liền cảm thấy một vật gì đó lành lạnh luồng vào ngón giữa của nàng. Mở mắt ra, nàng lập tức nhìn thấy chàng đang lồng một chiếc nhẫn tinh xảo bằng vàng có đính đá Sapphire nhỏ màu xanh thăm thẳm như đại dương.

_ Đây là...- Nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi không tài nào thốt nên lời.

_ Chiếc nhẫn này ta mua khi chúng ta đến Ngọc Hải Nam thành.

_ Anh mua khi nào thế?- Vừa ngắm chiếc nhẫn, Lôi Vi vừa hỏi.

_ Vào đúng hôm nàng đuổi ta ra khỏi khách điếm.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy khổ não.

Không nói gì, Lôi Vi phải kìm lắm mới nén được cười. Hôm đó vì nàng muốn dành cho chàng bất ngờ nên mới đẩy chàng đi. Nàng nào có cố ý đâu chứ.

_ Cát Lôi Vi!- Nắm lấy tay Lôi Vi, chấ giọng của Phúc Tuần đầy trịnh trọng.- Từ gặp gỡ đến quen biết, từ quen biết đến bầu bạn, từ bầu bạn đến dành tình cảm cho nhau, chúng ta đã đi một con đường rất dài và có không ít chông gai. Trên con đường ấy, nàng đã vì ta mà chịu không ít tổn thương. Mỗi lần nhìn thấy nàng như vậy ta đều cảm thấy mình thật vô dụng vì đã không thể giữ lời hứa chở che nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Mỗi lần như thế, ta đều nghĩ rằng, nếu không phải vì ta, nàng chắc sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Có đôi lúc ta đã nghĩ rằng...nếu ta để nàng đi có lẽ sẽ tốt hơn. Nàng sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt của huynh đệ bọn ta, nàng sẽ không phải vì ta mà chịu khổ, không phải cùng ta sống những tháng ngày như lý bạc băng [1]. Nàng khi đó sẽ như bao nhiêu nữ nhi khác trong nhân gian, tìm được một lang quân tốt cho mình, sinh con đẻ cái và sống một đời bình an. Hoặc cũng có thể nàng ẩn cư ở một nơi nào đó sơn thủy hữu tình để chờ đến ngày có thể quay trở về thời đại của mình.

_ Phúc Tuần!- Theo từng câu nói của Phúc Tuần, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Lôi Vi.

_ Nhưng...ta làm không được. Ta ích kỷ muốn nàng ở bên cạnh mình để chăm sóc nàng, chở che nàng, bảo vệ nàng. Để yêu và được yêu! Ta đã ích kỷ muốn nàng ở lại cùng ta, nơi Hoàng cung rộng lớn nhưng ai ai cũng cô độc này. Vi Nhi, nếu đến một ngày nào đó nàng ghét bỏ ta, oán giận ta, ta sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ là bây giờ, ta không thể xa nàng được. Vậy nên...Vi Nhi...gả cho ta nhé?

Cầu hôn vốn dĩ chỉ nên diễn ra có một lần, nhưng hai lần chàng làm lần nào chàng cũng khiến nàng cảm động đến rớt nước mắt. Nước mắt lăn trên gò má mỗi lúc một nhiều khiến gương mặt của Phúc Tuần mờ hắn đi trong mắt Lôi Vi. Vội lau những giọt nước mắt vương trên mí mắt, nàng gật đầu đồng ý. Vốn dĩ nàng định chọc chàng rằng quy trình cầu hôn của chàng đã ngược cả rồi nhưng chàng chân thành như vậy khiến nàng không thể nào giỡn được. Hít một hơi đầy căng, nàng mỉm cười nhìn chàng.

_ Em đồng ý!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.- Nhưng...anh đeo nhẫn nhầm tay rồi!

_ Vậy sao?- Phúc Tuần ngạc nhiên nhìn vào ngón tay của Lôi Vi.

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi cầm chiếc nhẫn còn lại trên bàn đeo vào ngón tay áp út của chàng.

_ Phải như thế này mới đúng!

Ngắm chiếc nhẫn bằng vàng có mặt hình oval đính Sapphire, Lôi Vi không khỏi mỉm cười. Nàng đoán, khi mua hai chiếc nhẫn này, chàng đã được người bán hàng phương Tây nói qua nên đeo nhẫn ngón nào nhưng vì không hiểu hết nên chàng mới đeo nhầm ngón tay thế này.

Nhìn gương mặt hạnh phúc của Lôi Vi, nụ cười của Phúc Tuần càng trở nên rạng rỡ hơn. Nhẹ nhàng tháo nhẫn ra, chàng đeo lại nó vào ngón áp út của nàng sau đó nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của nàng. Dùng cả hai tay nâng gương mặt nàng lên. Mỉm cười đầy yêu thương, chàng nhanh chóng đặt môi mình lên môi nàng. Một nụ hôn thật ngọt ngào và chan chứa không biết bao nhiêu cảm xúc. Hơi thở quyện hòa càng khiến nụ hôn như viên kẹo ngọt làm cả hai không thể cũng không muốn buông nhau ra. Bàn tay xiết chặt, chàng tăng thêm lực níu giữ quanh thân thể bé nhỏ của nàng. Đáp lại, nàng cũng ôm chàng thật chặt, không rời.

Môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười, Phúc Tuần nhẹ nhàng vòng một tay qua ôm vai Lôi Vi, tay còn lại mau mắn luồn qua hai chân nàng rồi bế nàng lên. Bị nhấc bổng lên như vậy, Lôi Vi có chút bất ngờ, vội vàng ôm lấy cổ của chàng. Nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, ý cười của Phúc Tuần càng đậm, đôi mắt chàng càng sáng hơn. Vừa hôn nàng những nụ hôn triền miên, chàng vừa bước những bước thật vững chãi đưa cả hai vào tư phòng bên trong Binh Đán cung. Rất nhanh chóng trong căn phòng nhỏ đã ngập tràn hương vị và âm sắc của ái tình. Từng lớp, từng lớp áo được cởi bỏ và nằm vương vãi từ trên giường xuống sàn nhà. Trong không gian, tình ái và tình dục quyện chặt vào nhau. Khi hai tâm hồn đồng điệu và hòa chung một nhịp đập, tình dục không chỉ đơn giản là cách để phóng thích hỏa dục trong người mà còn là cách để biểu đạt tình yêu cả hai dành cho đối phương của mình, để đối phương hiểu được tâm ý của mình. Tiếng hoan ái vang lên thanh thúy như một phần của đêm tối khiến đôi trẻ càng lúc càng quyến luyến, càng lúc càng mê đắm. Cứ vậy cả hai chìm đắm trong không gian của riêng mình.

Đêm mỗi lúc một tối. Những ngôi sao nhỏ bẽn lẽn hé mắt nhìn xuống nhân gian, nhìn xuống khoảng sân nhỏ tràn ngập tình yêu của hai người. Đêm nay, chúng là nhân chứng cho lời hứa thủy chung.

*

Đêm thu, gió càng lúc càng lạnh. Ngước nhìn lên bầu trời cao, Phi Đào không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy một bầu trời đầy sao đang nhấp nháy.

_ Đẹp quá!- Vừa bước đi, Phi Đào vừa nói.- Thật không ngờ đã mùa thu rồi mà sao vẫn mọc nhiều đến vậy.

_ Nếu muội muốn, ta sẽ khiến chúng mọc nhiều nữa.

Nghe câu nói đó của Phúc Khải, bước chân của Phi Đào lập tức dừng khựng lại. Nàng quả thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Sau khi từ sa trường trở về, chàng được phong thành Tĩnh Bình Quận vương và có phủ đệ riêng. Vậy nên hai người cũng thường xuyên gặp nhau hơn. Nhưng chưa một lần nào chàng bộc lộ cảm xúc với nàng như hôm nay. Đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra chàng đang bày tỏ tình cảm của mình với nàng. Đáng lý ra nàng nên cảm thấy vui mừng mới phải. Song sao giờ nàng lại không cảm thấy như vậy?

_ Tiểu Đào Đào!- Dừng chân trước Liễu phủ, Phúc Khải chậm rãi quay về phía Phi Đào.- Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ xem điều ta cần là gì, người ta muốn là ai. Cuối cùng ta cũng đã tìm được câu trả lời.- Vừa nói, chàng vừa cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Phi Đào.- Tiểu Đào Đào! Ta muốn được chăm sóc cho muội.

Không khỏi ngỡ ngàng, Phi Đào vội ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt Phúc Khải. Nơi ấy phát ra sự chân thành lẫn kiên định mạnh mẽ khiên người khác cảm thấy tin tưởng vô cùng. Nàng muốn tin chàng, thực sự muốn tin những gì chàng nói.

_ Là vì cảm thấy mắc nợ muội sao? Nếu vậy thì không cần đâu.

_ Không phải...

_ Đúng là muội rất thích huynh. Ngay từ khi còn nhỏ muội đã thích huynh rồi. Nhưng muội không muốn huynh chăm sóc muội vì thương hại càng không muốn huynh vì cảm thấy mắc nợ mà làm vậy. Những điều đó muội không cần. Điều muội cần là một nam nhân chăm sóc muội bởi người đó yêu muội. Mà điều này...Khải ca! Huynh lại không làm được.

_ Không! Ta có thể làm được!- Phúc Khải khẳng định.

_ Khi trong tim huynh vẫn còn hình bóng của Lôi Vi, huynh sẽ không bao giờ làm được.- Phi Đào dứt khoát nói.- Muội biết muội ấy rất tốt. Tỷ phu của muội, Tư Thái tử rồi đương kim Thái tử, huynh và cả Ninh Thân vương đều quan tâm đến muội ấy. Và ngoài Ninh Thân vương ra, các huynh ai cũng muốn chăm sóc muội ấy, bảo vệ muội ấy, yêu thương muội ấy. Nhưng muội rất ích kỷ. Nếu huynh nói huynh muốn chăm sóc muội, điều đó đồng nghĩa với việc huynh chỉ được yêu thương mình muội, chăm sóc mình muội, bảo vệ mình muội. Ngoài muội ra, không có bất kỳ nữ nhân nào được nhận những điều này từ huynh. Huynh liệu có làm được không? Vậy nên, đến khi nào huynh chưa thể để Lôi Vi bước ra khỏi trái tim mình và xem muội ấy như muội muội kết nghĩa thực sự, huynh đừng đến tìm muội.

Dứt câu, Phi Đào bước thẳng vào nhà để lại Phúc Khải với những suy nghĩ rối ren mơ hồ. Đúng vậy, tìm cảm chàng dành cho Lôi Vi vẫn còn rất mãnh liệt. Nhưng chàng thực tâm muốn bên cạnh chăm sóc cho Phi Đào. Không phải vì thương hại. Cũng không phải vì mắc nợ. Mà nơi trái tim chàng đang bắt đầu đập những nhịp đập thật khác khi nhìn thấy nàng.

Đến khi nào chàng mới có thể để Lôi Vi bước ra khỏi trái tim mình và toàn tâm toàn ý với Phi Đào? Đến khi nào? Câu hỏi này cứ theo bước chàng về Vương phủ mà không thể tìm ra câu trả lời.

Yêu một người rất dễ. Đôi khi chỉ cần một cái chớp mắt ta đã yêu người ấy. Nhưng quên một người lại rất khó. Có khi đi qua một đời ta vẫn không thể nào quên được.

Chàng phải làm sao đây?

-----------------------------------

[1] Như lý bạc băng: như đi trên băng mỏng. Chỉ một cuộc sống đầy bất an, lo lắng, phòng trước phòng sau.

----------------------------------

Hết chương 108