Phía đằng Đông, mặt trời đang chậm rãi vươn mình lên cao. Từng tia nắng đầu tiên đang được trải dần đều trên những cánh đồng cỏ rộng lớn của vùng Thảo Nguyên bao la. Buổi sáng thật bình yên và tĩnh lặng. Tất cả tạo nên một bức tranh thật an yên khiến người xem không thể không lay động.
Hít một hơi đầy căng, Phúc Khải chậm rãi đặt tay lên trán của Phi Đào. Sau khi rút tên ra, nàng lên cơn sốt. Chàng đã thức trắng một đêm để chăm sóc cho nữ tử này. Một đêm qua, chàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Về bản thân, về Lôi Vi, về Ngũ huynh của chàng và cả về Phi Đào nữa. Ngay từ đầu, khi biết Phúc Tuần có tình cảm với Lôi Vi, chàng đã lựa chọn bỏ cuộc, không đấu tranh để giành lấy tình cảm của nàng. Là chàng đã từ bỏ cơ hội để được yêu nàng. Chàng không hối hận về quyết định này của mình. Ngũ huynh của chàng từ nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất mẫu thân. Tình thương của phụ thân cũng không thể nào khỏa lấp được sự trống vắng ấy trong tim. Vậy nên, chàng thật mong muốn huynh ấy có thể có được một nữ tử yêu huynh ấy để lấp đầy khoảng trống đó. Thêm vào đó, nhìn tình cảm huynh ấy dành cho Lôi Vi, chàng tin chắc rằng, Ngũ huynh của mình sẽ toàn tâm yêu nàng.
Chàng chưa bao giờ hối hận về quyết định này của mình. Giờ nghĩ lại, chàng vẫn không hối hận. Chỉ có điều khi đưa ra quyết định này chàng hoàn toàn không biết rằng, mọi thứ trên thế gian đều có thể nhường nhưng tình yêu là không thể. Vậy nên dù nhận Lôi Vi là nghĩa muội song Phúc Khải vẫn không thôi nghĩ về nàng trong tâm trí. Để rồi mỗi khi nàng gặp chuyện chàng lại chẳng khác nào như kẻ mất hồn, lo lắng cuống quýt cả lên.
Mọi chuyện cứ vậy cho đến tận hôm nay chàng nhận ra rằng, vì nàng, chàng đã bỏ quên những điều khác trong nhân gian. Trên thế gian này vẫn còn có một nữ tử dõi theo chàng. Một nữ tử luôn vui vẻ và luôn bên cạnh chàng dù vui hay buồn. Nàng cứ vậy! Khi thì âm thầm lặng lẽ, khi thì ồn ào náo nhiệt. Dù trong bất kỳ trường hợp nào, nàng cũng sẽ khiến chàng bật cười vui vẻ.
Và nữ tử ấy cũng đã không ngại vượt cả dặm đường xa xôi để đến tận đây vì lo lắng cho chàng. Nữ tử ấy cũng đã không màng đến tính mạng của mình mà đỡ cho chàng một tiễn. Chỉ cần nhớ lại hình ảnh, nàng vội chạy về phía chàng rồi chắn cả thân mình để đỡ lấy tiễn, chàng lại không khỏi đau lòng. Bởi từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến nàng. Vậy mà nàng lại toàn tâm toàn ý với chàng, không một lời oán trách. Nàng vì chàng hy sinh nhiều như vậy liệu có đáng hay không?
Phúc Tuần từng khuyên chàng, yêu hay không yêu cũng nên cho Phi Đào một câu trả lời dứt khoát tránh để nàng phí hoài tuổi xuân. Giờ, tuổi xuân của nàng chưa qua đi nhưng tính mạng suýt nữa đã không còn. Yêu chàng, nàng thực quá khổ rồi. Cách đây khoảng gần hai năm trước, khi chàng đi công vụ ở các thành phía Đông kinh thành về có nghe nói Liễu Thượng thư đã tìm được một gia đình tốt cho Phi Đào nhưng nàng lại kiên quyết phản đối đến cùng khiến phụ thân tức giận mà nhốt nàng trong phòng. Thậm chí ông còn cấm không đem cơm cho nàng. Nàng vốn tiểu thư đài các sao có thể chịu đựng nổi hình phạt chẳng khác nào cực hình này? Song đến cuối cùng, Liễu Ngọc Long vẫn phải đầu hàng trước nữ tử cứng đầu cứng cổ này. Khi ấy chàng đã hỏi rằng, gia đình ấy không tệ, nàng về làm thê tử người ta chắc chắn sẽ có một cuộc sống sung túc, bình an, tại sao lại không thuận theo. Nàng khi đó chỉ nói mấy câu đơn giản rằng dù cho có sống trong nhung lụa nhưng không phải là người mình yêu thương, cuộc sống đó chẳng khác nào địa ngục. Vừa làm khổ bản thân lại làm khổ cả người kia.
Khi nghe được những lời này của nàng, chàng không khỏi chấn động. Thật không ngờ nha đầu nghịch ngợm này lớn thật rồi. Chàng cũng ngờ, nàng lại kiên định đến vậy.
_ Tiểu Đào Đào!- Phúc Khải không khỏi thở dài.- Ta phải làm gì với muội đây?
_ Hãy cho tỷ ấy một cơ hội và cho bản thân huynh một cơ hội.
Chất giọng trong vắt từ bên ngoài vọng vào khiến Phúc Khải không khỏi giật mình. Quay lại nhìn, chàng thấy Lôi Vi đang từ bên ngoài bước vào, trên tay nàng là một khay đồ. Đặt khay đồ xuống, nàng chậm rãi quay về phía chàng.
_ Khải ca! Lẽ nào những gì tỷ ấy làm cho huynh, huynh không cảm động sao?
_ Không phải vậy!- Phúc Khải chậm rãi nói.
_ Vậy tại sao huynh cứ mãi như thế? Rõ ràng huynh cũng có tình cảm với tỷ ấy mà?
_ Lôi Vi! Muội đừng nói nữa!
Nghe trong hơi thở, Lôi Vi đoán biết Phúc Khải đang muốn lảng tránh điều gì. Nàng quả thực hết cách với chàng. Song nàng không thể để Phi Đào chịu ấm ức mãi được.
_ Là vì muội phải không?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Khải không khỏi giật mình.
_ Tình cảm huynh dành cho muội, muội sớm đã nhìn ra rồi. Mới đầu, khi biết chuyện, quả thực đầu muội muốn nổ tung vì không biết làm thế nào cho phải. Bởi muội chỉ có một trái tim mà thôi. Nhưng cuối cùng muội vẫn phải đưa ra quyết định cho bản thân mình. Nghe theo trái tim! Khi đưa ra quyết định, muội nghĩ đơn giản rằng Phi Đào toàn tâm toàn ý với huynh như vậy, hai người nếu thành đôi với nhau chắc chắn sẽ rất đẹp. Song xem ra...muội đã sai rồi...
_ Muội...muội biết từ khi nào?
_ Từ khi chúng ta xuất cung điều tra về Khải Phát Thương hội. Ở Chiêu Anh hầu phủ muội đã nhìn ra. Khi đó muội chưa hề có bất kỳ tình cảm với ai cả. Vậy nên muội chờ...chờ các huynh sẽ làm gì tiếp theo. Trong khi Phúc Tuần luôn tìm mọi cách để rút ngắn khoảng cách giữa muội và chàng thì huynh lại không rõ ràng, nửa muốn nửa không. Khi đó, muội thật không hiểu huynh nghĩ cái gì. Mãi đến một thời gian rất dài sau đó, muội mới đoán ra. Là huynh không nỡ! Huynh nhường muội cho chàng ấy!
Từng câu từng chữ của Lôi Vi khiến Phúc Khải như đông đá tại chỗ. Thật không ngờ, nàng càng lúc càng tinh tế đến vậy.
_ Mạnh Phúc Khải! Huynh xem muội là cái gì? Là đồ vật hay sao mà nhường qua nhường lại như vậy?
_ Ta không có!- Phúc Khải vội phản bác.- Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.
_ Vậy huynh nên tranh đấu mới đúng! Tranh đấu một cách công bằng để có được muội như Phúc Tuần và Hàn Phong chứ không phải là tuy nhường muội cho chàng ấy nhưng lòng vẫn mãi không nỡ như thế này. Còn nếu ngay từ đầu huynh đã quyết định không muốn có muội thì tốt nhất đừng nên níu kéo gì cả.- Lôi Vi cứng giọng.- Mạnh Phúc Khải! Chính sự do dự của huynh sẽ khiến bốn người chúng ta rơi vào bi kịch mà người phải chịu đầu tiên giờ đang nằm ngay trước mặt huynh đấy.
Câu chữ sắc nhọn của Lôi Vi khiến Phúc Khải không khỏi tái mặt. Vội quay lại nhìn nàng, chàng thấy sự hoảng loạn của mình được phản chiếu thật rõ ràng trong đôi mắt trong vắt kia.
_ Huynh ra ngoài đi! Muội phải thay thuốc cho tỷ ấy!
Dứt câu, Lôi Vi dứt khoát quay về phía đầu giường chuẩn bị lại mọi thứ để thay thuốc cho Phi Đào.
*
Đêm tĩnh lặng! Không gian xung quanh không có lấy một thứ âm thanh nào khiến bầu không khí trong lều hốt nhiên trở nên đặc quánh trở lại làm lòng người càng lúc càng trở nên nặng trĩu. Vừa đắp thuốc cho Phi Đào, Lôi Vi vừa thở dài. Tiếng thở dài nghe thật não nề.
_ Muội đừng thở dài nữa mà!- Vừa nói, Phi Đào vừa xụ mặt.- Không phải giờ ta đã không sao rồi sao?
_ Đúng vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu đồng tình. Nhưng chất giọng lại đầy châm chọc.- Giờ thì tỷ không sao. Chứ lúc tỷ được khiêng về trại ấy à...
_ Được rồi! Muội đừng nói nữa!- Chất giọng Phi Đào đầy cáu bẵng.
Nhìn vẻ mặt xụ lơ của Phi Đào, Lôi Vi thật sự muốn bật cười. Nàng ấy nếu biết được Phúc Khải lo cho mình đến mức nào chắc chắn sẽ mỉm cười hạnh phúc lắm đây.
_ Tỷ cũng thật là! Tại sao lại liều lĩnh như thế chứ?- Chất giọng của Lôi Vi có chút bực bội.
_ Khi đó ta chẳng nghĩ gì cả. Chỉ sợ huynh ấy bị trúng tên thôi.
_ Này!- Lôi Vi đẩy giọng lên cao.- Huynh ấy có võ mà!
_ Nhưng tình thế lúc đó thực sự rất nguy hiểm!- Phi Đào gân cổ lên cãi.- Nếu Thái tử rơi vào trường hợp tương tự, không lẽ muội bỏ mặc?
_ Muội...tỷ...Sao lại lôi muội vào? Cạn lời!
Nghe Phi Đào nói vậy, Lôi Vi quả thực đuối lý, không cãi lại được.
Bên ngoài vọng lại một tiếng động rất mỏng. Quay lại nhìn, Lôi Vi thấy Phúc Khải đang chậm rãi bước vào lều. Khẽ mỉm cười, nàng quay lại và ghé vào tai Phi Đào.
_ Muội chỉ giúp tỷ tới đây thôi! Phần còn lại, tỷ phải tự lo.
Dứt câu, Lôi Vi cầm lấy khay gỗ rồi nhanh chóng rời khỏi lều. Phúc Khải đến thăm Phi Đào thế này, chứng tỏ Phúc Tuần cùng các vị tướng quân đã bàn xong việc quân cơ. Nghĩ đến đây, bước chân nàng chợt dừng khựng lại. Tim nàng hốt nhiên đập mạnh. Phải hít một hơi đầy căng, nàng mới có thể giữ được bình tĩnh mà bước tiếp.
Từng hình ảnh, từng câu nói của Hàn Phong khi ấy nhanh chóng hiện lên trong tâm trí Lôi Vi, khiến nàng cảm thấy khó thở vô cùng. Nàng thật sự không hiểu tại sao Hàn Phong lại làm như vậy. Tại sao chàng lại nhất quyết không chịu buông tay.
"_ Vi Nhi! Chúng ta về thôi!
Vừa nói, Phúc Tuần vừa nắm lấy tay của Lôi Vi. Tốp lính cứu viện của Đồng Vũ cũng nhanh chóng đi theo bảo vệ chàng. Hít một hơi thật sâu, nàng quay lại ra hiệu cho chàng đi trước rồi tiến về phía Hàn Phong lúc này vẫn đang đứng thẫn thờ.
_ Hàn Phong huynh! Dừng lại đi! Đừng vì muội mà gây thêm tội nghiệt nữa. Như thế này là quá đủ cho tất cả rồi. Đừng để máu phải đổ thêm nữa!
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi quay đi. Nhưng chỉ vừa bước được hai bước, Hàn Phong đã khiến nàng dừng khựng lại.
_ Phúc Tuần không chịu buông tay nàng. Ta cũng càng không thể buông tay nàng. Vậy nên nàng hãy quyết định đi.
Chất giọng sắc lạnh của Hàn Phong khiến Lôi Vi không khỏi kinh sợ.
_ Huynh thật sự muốn ép muội sao?- Quay ngoắt lại, Lôi Vi truy vấn Hàn Phong.
_ Hắn đã nói tình cảm ta dành cho nàng thực ra chỉ là sự ham muốn cá nhân. Vì ta chưa bao giờ có được nàng. Nhưng nếu ta không yêu nàng liệu ta có ham muốn có được nàng mãnh liệt đến vậy hay không? Vận mệnh Tân Thục đang nằm cả trong tay nàng. Cuộc chiến này có dừng lại được hay không phụ thuộc vào một chữ của nàng.
_ Vậy huynh lấy điều gì ra để trao đổi với muội?- Chất giọng Lôi Vi sắc lạnh không kém.
Nghe câu hỏi của Lôi Vi, Hàn Phong phải xiết chặt bàn tay mình lại. Tình yêu nào phải là trò mua bán. Nhưng để có được nàng, chàng việc gì cũng không từ.
_ Nếu nàng theo ta. Ta sẽ lập tức thu quân. Tân Thục và Yên Khâu từ nay không động binh đao. Hai nước làm chủ hai bên bờ sông Xuyên Tình này.
Dứt câu, Hàn Phong quay trở lại lều không để Lôi Vi kịp trả lời.
_ Ta sẽ chờ câu trả lời của nàng. Nhưng đừng để ta chờ quá lâu.
Vừa bước đi, Hàn Phong vừa vọng tiếng lại. Câu nói của chàng chẳng khác nào như một loại bùa chú cứ bám riết lấy nàng, mãi không thôi."
Đứng ngay trước cổng lều, hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi bước vào. Quất mắt nhìn khắp gian phòng nhỏ, nàng nhanh chóng thấy Phúc Tuần nằm dài trên chiếc ghế. Dáng nằm của chàng ít nhiều lộ ra sự mệt mỏi.
_ Anh đang bị thương sao lại nằm ở đây?- Đặt khay thuốc xuống bàn, Lôi Vi cất tiếng hỏi.
_ Nàng về rồi!- Mỉm cười, Phúc Tuần ngồi dậy đưa tay hướng về phía Lôi Vi.- Nào! Lại đây với ta!
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi ngồi bên cạnh Phúc Tuần. Tựa vào vai chàng, nàng hơi ngẩn mặt lên quan sát thật kỹ gương mặt chàng. Gương mặt tuấn tú với những đường nét thật nam tính khiến người đối diện không thể nào cưỡng lại được. Cả gương mặt chàng dường như bừng lên một sự ấm áp lạ thường làm người ngồi đối diện có cảm giác thật an yên. Ấy vậy mà giờ đây nó đã trở nên hao gầy, hốc hác vì mãi nghĩ ngợi chuyện quân cơ. Càng nghĩ, nàng càng không khỏi đau lòng.
_ Trông anh mệt mỏi thế này, vậy mà không chịu nằm trong giường.
_ Ta không sao!- Cúi đầu xuống nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần mỉm cười.- Ngược lại nàng là nữ nhân của ta, sao ta có thể để nàng ngủ trên ghế được chứ?
_ Gì chứ?- Vừa nói, Lôi Vi vừa bĩu môi.- Nữ nhân của anh? Em á? Không thèm! Người ta đâu phải là đồ vật đâu chứ.
Ngắm gương mặt đầy ngượng ngùng của Lôi Vi, nụ cười của Phúc Tuần càng lúc càng tươi hơn.
_ Xuất giá tòng phu! Tuy nàng chưa gả cho ta, nhưng ta đã nói nàng là Lương đệ của ta. Khi ta nói vậy nàng cũng không phản đối, chứng tỏ nàng đã đồng ý là thê tử đời này kiếp này của ta rồi.
_ Đây là màn cầu hôn kiểu gì vậy? So với lúc ở Huân Phong đài càng dở tệ.- Ngồi thẳng người, Lôi Vi quay sang nhìn thẳng vào Phúc Tuần.- Trong đời em chưa bao giờ thấy màn cầu hôn nào mang tính cưỡng ép như thế này.
_ Cầu hôn?- Phúc Tuần không khỏi tò mò.- Nó là gì vậy?
Lôi Vi trố mắt nhìn Phúc Tuần. Không phải chứ! Trước đây, nàng có cho chàng xem không ít phim mà phim nào phim nấy đến tập cuối cùng đều có một màn cầu hôn lãng mạn. Trước kia, ở Huân Phong đài, chàng cũng đã "diễn" một lần. Giờ, chàng lại hỏi nó là cái gì. Nàng thiệt sự chào thua.
_ Là gì thì anh tự nghĩ đi!
Dứt câu, Lôi Vi đứng phắt lên.
_ Không đùa với anh nữa! Vào trong, em thay thuốc!
Nói đoạn Lôi Vi cầm lấy khay đựng thuốc nhanh chóng vào gian bên cạnh. Theo sau, Phúc Tuần kín đáo giấu một nụ cười...
Bên trong, bầu không khí căng thẳng, ngượng ngập như bao trùm lên cả gian phòng. Từ hôm chàng bị thương đến nay, việc thay thuốc đều do nàng đích thân làm. Vì chàng bị thương ở cánh tay nên mỗi lần như vậy chàng đều phải cởi áo ra khiến nàng không khỏi bối rối. Trải nghiệm thực tế quả thực khác xa so với được xem qua tivi hay báo chí. Trước kia mỗi lần nhìn thấy nam thần nào lộ rõ thân người rắn chắc, sáu múi là nàng cùng với lũ bạn vừa căng mắt nhìn vừa hú hét thích thú. Giờ, thân hình sáu múi ngay trước mặt đến liếc nàng cũng không dám liếc chứ đừng nói chuyện nhìn. Căng thẳng chết mất!
_ Vết thương đã đỡ nhiều rồi! Ta có thể tự thay được!
_ Im lặng cho em nhờ!
Vì căng thẳng nên Phúc Tuần vừa nói hết câu, Lôi Vi đã quát lại khiến chàng lập tức câm nín mà lòng không hiểu tại sao mình bị quát. Chàng rõ ràng là muốn nàng đỡ vất vả vậy mà...
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi gắp từng miếng thuốc nhỏ đắp lên miệng vết thương cho chàng. Vết thương tuy đang dần khép miệng nhưng xung quanh vẫn còn rất đỏ. Cần phải chăm sóc thật cẩn thận mới lành hẳn được. Một cách cẩn thận, nàng nhẹ nhàng đắp thuốc lên vết thương để chàng không bị đau. Càng nhìn kỹ vết thương, nàng không khỏi đau lòng. Nếu không phải vì nàng, mọi chuyện sẽ không đi quá xa như thế này.
_ Đừng khóc! Vi Nhi! Ta không sao cả!
Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi phải nén lắm mới không òa khóc. Chàng đối với nàng lúc nào cũng ôn nhu, dịu dàng như vậy. Trong khi đó, vì sự xuất hiện của nàng mà mọi chuyện trở nên rối ren, cuộc chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt, còn chàng vì nàng mà bị thương thế. Lần này chỉ bị thương nhẹ ở tay. Nhưng lần sau ai biết được chàng sẽ bị thương nghiêm trọng đến mức nào?
_ Nhưng em rất đau lòng!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lấy vải trắng buộc vết thương lại cho Phúc Tuần.- Thật sự rất đau lòng! Nếu không phải vì em, mọi chuyện đã không đi quá xa như thế này.
Mặc lại chiếc áo trắng, Phúc Tuần chậm rãi kéo Lôi Vi lại gần, chờ đến khi nàng đã ngồi trên giường, chàng mới nhìn thẳng vào mắt nàng.
_ Vi Nhi! Ta đã nói rồi, trận chiến này trước sau gì cũng sẽ diễn ra. Vậy nên nó căn bản không liên quan gì đến nàng cả.
_ Nhưng...
_ Nàng chỉ là nguyên cớ mà thôi.- Phúc Tuần cắt ngang lời Lôi Vi.
Nghe trong hơi thở, Lôi Vi thấy rõ sự phiền muộn của Phúc Tuần. Đúng vậy! Nghĩ đến việc nàng bị cuốn vào cuộc chiến này chàng lại không khỏi phiền muộn. Lãnh Hàn Phong! Chàng thật không hiểu nổi hắn. Khẽ lắc đầu, chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Áp mình vào trong vồng ngực rộng lớn, rắn chắc của Phúc Tuần, lòng Lôi Vi dần bình ổn trở lại. Nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài mãi không ngừng. Cố hít vào một hơi thật sâu, nàng gắn không để cuống họng mình thoát ra tiếng nấc. Đưa tay lên lau sạch nước mắt, nàng nhanh chóng ngẩn lên nhìn chàng. Gương mặt này, nàng sẽ chẳng được nhìn thấy nữa. Thời gian bên nhau sao lại quá ngắn ngủi đến vậy? Tại sao nàng lại chỉ còn đêm nay?
Hít một hơi đầy căng, vừa vươn tay ra ôm lấy cổ Phúc Tuần vừa rướng người lên gần gương mặt chàng hơn. Đến khi hai hơi thở gần sát nhau, ngập ngừng, nàng nhẹ đặt môi mình lên môi chàng...
...Sự chủ động của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi bất ngờ mà đông cứng người lại. Nàng xưa nay tuy không chủ động nhiều nhưng mỗi lần chủ động đều khiến chàng được một phen lao đao. Và là này cũng không phải ngoại lệ. Sau một hồi mở căng đôi mắt nhìn nàng, chàng chậm rãi nhắm mắt lại và đáp trả lại nụ hôn của nàng, lấy lại ưu thế. Vòng tay của chàng quanh thân người nhỏ nhắn của nàng tăng thêm lực níu giữ khiến cả hai như dính chặt với nhau...
...Nhẹ nhàng tách miệng Lôi Vi ra, Phúc Tuần đưa lưỡi của mình vào trong khoan miệng của nàng mà khuấy đảo, mà quấn chặt lấy lưỡi của nàng không rời. Hai hơi thở mỗi lúc một quyện chặt vào nhau khiến bầu không khí nhanh chóng nóng dần lên. Vội hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng đưa tay xuống lần theo bờ vai tìm đến đai áo. Giữ lấy nó, nàng dứt khoát kéo nó ra rồi nhanh chóng cho tay lần ra phía sau để cởi hẳn chiếc áo của chàng ra.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy kinh ngạc.
_ Anh đừng nói gì cả!- Hơi dịch gương mặt ra, Lôi Vi khẽ nói.- Đêm nay, em muốn làm vợ của anh. Chỉ vậy thôi!
Dứt câu, không để Phúc Tuần kịp phản ứng, Lôi Vi nở một nụ cười ngọt ngào mời gọi khiến chàng không thể nào chống cự lại được mà vội ôm lấy nàng rồi gắn chặt môi hai người lại với nhau. Nụ hôn lần này mãnh liệt và cuồng nhiệt làm cho cả hai như bị nhấn chìm trong bể tình, không sao thoát ra được...
...Một tay giữ chặt lấy thắt lưng của Lôi Vi, tay còn lại Phúc Tuần nhẹ nhàng trượt xuống dọc theo cánh tay nàng tìm đến thắt lưng rồi vòng ra sau tháo nhẹ đai áo. Chỉ trong tích tắc, bộ y phục của tộc người Kao khoác trên người nàng nhanh chóng tuột xuống để lộ ra bộ đồ trắng tinh. Áp đầu vào cổ, chàng hít vào một hơi đầy căng hương thơm da thịt nàng, một hương thơm dịu nhẹ khiến người khác không sao cưỡng lại được. Đưa tay lần theo cổ áo, chàng nhanh chóng trút bỏ chiếc áo của nàng. Một vùng da trắng ngần mịn màng của người thiếu nữ nhanh chóng hiện ra ngay trước mặt chàng. Và trên người nàng lúc nàng chỉ còn độc lại dải yếm đỏ...
...Thật nhẹ nhàng, Phúc Tuần đặt Lôi Vi nằm xuống giường. Vừa ngắm nhìn thân thể thiếu nữ của nàng, chàng vừa mỉm cười âu yếm khiến gương mặt nàng càng lúc càng đỏ.
_ Đừng nhìn nữa mà!- Vừa nói, Lôi Vi vừa vội kéo mềm lên.- Ngượng chết đi được!
_ Đây là chủ ý của nàng, không phải sao?
Phúc Tuần nói thế càng khiến Lôi Vi ngượng chín cả mặt. Nghe tiếng cười lớn của chàng, nàng thật muốn ngồi dậy đánh chàng mấy cái. Giữ chặt lấy mềm, nàng không khỏi thở dài ngao ngán. Nhưng đầu còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, nàng đã thấy chàng mở mềm ra rồi nhanh chóng hôn nàng. Cùng lúc đó chàng cho tay ra sau cởi bỏ dải yếm trên người và bàn tay có chút thô ráp của chàng nhanh chóng chu du khắp thân thể nàng. Bàn tay ấy đi đến đâu liền để lại lửa đến đó khiến hơi thở của nàng càng lúc càng trở nên gấp gáp và quấn chặt lấy chàng không rời. Trong không khí đã nhuốm đầy dục vọng...
...Vẫn mải miết hôn Lôi Vi không dứt, chàng nhẹ nhàng đưa tay vào khu vườn ẩm ướt của nàng. Càng lúc càng tiến lại gần song khi cảm nhận được sự ẩm ướt bàn tay chàng lại trở nên ngập ngừng như lo lắng điều gì. Đây là lần đầu tiên của cả hai, chàng hoàn toàn không có lấy một tý kinh nghiệm nào trong chuyện này. Chàng sợ rằng nếu sơ suất sẽ khiến nàng đau đớn nên hốt nhiền, đầu chàng nhanh chóng căng lên như dây đàn.
_ Cánh tay anh bị đau sao?
Thấy sự ngập ngừng trong đôi mắt của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi lo lắng.
Mỉm cười, Phúc Tuần nhẹ nhàng lắc đầu rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng. Nụ hôn ấy trượt dài theo sống mũi đến môi nàng khiến hai hơi thở nhanh chóng quyện vào nhau.
_ Vi Nhi! Đừng sợ! Sẽ không đau đâu!
Nói đoạn, chàng nhẹ nhàng cho tay vào khám phá vùng cấm địa của nàng. Mọi thao tác đều được làm một cách chậm rãi rồi nhanh dần đều khiến hơi thở của Lôi Vi nhanh chóng phiêu tán càng khiến ngọn lửa tình bùng cháy mãnh liệt, thiêu đốt cả hai...
...Hít một hơi đầy căng, Phúc Tuần ngồi thẳng người lên. Đến lúc này đây Lôi Vi mới nhận ra nửa thân trên của chàng mồ hôi đổ ra như tắm. Đặc biệt, miếng vải bó nơi vết thương của chàng đã loang nổ màu máu từ lúc nào khiến nàng không khỏi hoảng hốt.
_ Phúc Tuần! Tay của anh...
_ Ta không sao!
Nằm lên người Lôi Vi, Phúc Tuần nhanh chóng cắt ngang câu nói của nàng rồi sau đó chàng lại đặt trên môi nàng những nụ hôn triền miên. Thật chậm, chàng nhẹ nhàng tiến vào bên trong cơ thể nàng đến khi chạm phải lớp màn mỏng, chàng vội ngẩng đầu lên quan sát sắc diện của nàng. Chàng nghe đâu lần đầu của nữ nhi rất đau. Vậy nên chàng phải quan sát thật kỹ gương mặt nàng. Đến khi chắc chắn mọi chuyện, chàng nhẹ nhàng lùi ra rồi liền sau đó đâm thật sâu vào bên trong nàng.
_ Á!
Tiếng kêu thất thanh cùng với hơi thở vừa dồn dập lại vừa ngắt quãng của Lôi Vi khiến Phúc Tuần lập tức dừng mọi động tác. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, chàng vốn định thoát ra nhưng liều bị nàng ghì chặt lấy cổ và lắc đầu.
_ Vi Nhi! Ta xin lỗi! Ta không nghĩ nàng lại đau đến vậy!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy xót xa.
_ Em không sao!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Đây là điều chỉ xảy ra một lần trong đời con gái. Tuy rất đau nhưng em rất vui. Bởi anh là nam nhân mà em dành trọn trái tim và cuộc đời này để yêu.
_ Vi Nhi!
Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt nàng thành một vệt dài đến gần tai. Giọt nước mắt của sự đau đớn. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Chưa bao giờ nàng cảm nhận rõ cả hai điều này đến vậy. Từ khi xuyên không đến giờ, cuộc đời nàng dường như đều gắn chặt sự hòa quyện của hai thái cực đối nghịch nhau này nhưng nàng chưa bao giờ để ý điều này cho thật kỹ càng. Chỉ cho đến hôm nay, khi ngay lúc này đây cả hai điều đó cùng xuất hiện một lúc với nhau. Phúc Tuần! Nàng sẽ mãi không bao giờ quên giây phút hạnh phúc hôm nay...
...Khi cơ thể của Lôi Vi bắt đầu phản ứng để thích nghi, Phúc Tuần mới thở phào nhẹ nhỏm. Với tốc độ không quá nhanh, chàng thận trọng tiến vào bên trong cơ thể nàng một lần nữa. Vừa hôn nàng, chàng vừa tăng tốc, nhịp điệu mỗi lúc một nhanh khiến hơi thở cả hai nhanh chóng gấp gáp, tiếng rên cũng mỗi lúc một trở nên dồn dập khiến bầu không khí càng trở nên kích thích.
Mồ hôi cả hai đổ ra mỗi lúc một nhiều càng khiến họ dính chặt lấy nhau không rời. Ôm chặt lấy Phúc Tuần, Lôi Vi đón nhận trọn vẹn từng đợt sóng tình mà chàng mang lại. Đêm nay, cuối cùng nàng đã sống trọn vẹn với cảm xúc của mình, dâng hiến thứ trân quý nhất của mình cho chàng. Sau này dù có xảy ra bất kỳ điều gì, nàng tuyệt không hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình. Bởi nàng đã có cùng chàng những hồi ức tươi đẹp nhất.
_ Phúc...Phúc Tuần!- Hơi thở gấp gáp, Lôi Vi khó nhọc nói.
_ Vi...Vi Nh...Nhi!- Hơi thở của Phúc Tuần đứt quãng.
Ghì chặt lấy Lôi Vi, hạ bộ của chàng giật liên tục khiến nàng không khỏi cong người lên mà đón nhận sóng thủy triều.
Nằm phục phũ lên người Lôi Vi, cuống họng Phúc Tuần thoát ra những tiếng gầm khe khẽ rồi sau đó là hơi thở có phần đứt quãng. Không để nàng chịu nặng quá lâu, chàng nhanh chóng nghiêng người qua một bên. Lúc này đây, cả hai mới nhìn rõ gương mặt rạng rỡ, hạnh phúc của người kia. Mỉm cười, chàng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve gò má rồi vòng tay qua, ôm lấy nàng. Song chưa kịp ôm, chàng đã bị nàng đẩy ra.
_ Không được đâu! Tay anh đang bị thương.
_ Tay bị thương thì đã sao chứ! Vi Nhi! Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta dù trên người có bao nhiêu vết thương ta cũng không thấy đau.
_ Dù trên người có bao nhiêu vết thương?- Lôi Vi gằng từng chữ một.- Cái miệng xui xẻo!
Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay lên toan đánh vào miệng chàng nhưng chàng đã kịp giữ tay nàng lại rồi hôn một cái thật kêu lên môi nàng.
_ Ta chỉ nói đùa thôi mà!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hạ tay Lôi Vi xuống.- Nàng làm gì mà nghiêm trọng thế?
_ Đùa? Lỡ thành thật thì em biết làm thế nào?- Vừa nói, Lôi Vi vừa xụ mặt.- Không cho anh nói những điều tương tự nữa.
_ Tuân mệnh Nương nương!
_ Nương nương gì chứ?!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thúc nhẹ khủy tay vào bụng Phúc Tuần.
_ Chỉ cần đuổi được Yên Khâu, hồi cung nàng chắc chắn là thê tử của ta. Đến khi đó nàng sẽ được gọi là nương nương thôi.
_ Nhưng...ở Tân Thục trừ phi tử của Hoàng đế từ tước Mỹ nhân trở lên mới được gọi là Nương nương còn thê tử của Thái tử chỉ có Thái tử phi mới được gọi là Nương nương không phải sao?
_ Đúng vậy!
Câu trả lời dứt khoát lại thêm đôi mắt kiên định của Phúc Tuần như giúp Lôi Vi nhận ra điều gì đó. Một ý nghĩ bay ngang qua đầu khiến nàng không khỏi giật mình.
_ Không lẽ...anh định...
_ Đúng vậy! Ta muốn sắc phong nàng làm Thái tử phi, chính thê của ta.
Như sét đánh ngang tai, khi Phúc Tuần còn chưa dứt câu, Lôi Vi đã ngồi bật dậy. Vội giữ lấy mềm, nàng quay lại nhìn chàng bằng đôi mắt đầy hoang mang.
_ Điều này không được đâu! Như vậy mọi thứ sẽ bị đảo lộn mất. Không được! Điều này không được!
_ Vi Nhi!- Vừa ngồi lên, Phúc Tuần vừa nói.- Lịch sử là do con người làm ra chứ phải là thứ có sẵn mà ta phải đi trên thứ đó, đi đúng theo quy luật của nó.
_ Nhưng em...Nhưng ở thời đại em, lịch sử là thứ đã có sẵn và không thể thay đổi.
_ Vậy hãy cùng ta sửa lại nó! Ta đời này chỉ muốn nàng làm thê tử của ta mà thôi. Vì vậy, cho dù có đảo lộn cả lịch sử ta cũng làm. Việc nàng cần làm chính là chỉ cần luôn bên cạnh ta là đủ rồi.
Vốn đầu nàng đã có nhiều mối lo. Nay chàng lại bồi thêm cho nàng một mối lo nữa. Nàng quả thực không thể nào nghĩ thông suốt mọi chuyện được. Nàng bị xuyên không về quá khứ vốn đã là một chuyện khiến lịch sử bị đảo lộn rồi nay chàng lại muốn nàng trở thành Thái tử phi của chàng. Lịch sử rồi sẽ đi về đâu? Thời đại của nàng rồi sẽ ra sao? Nàng thật không biết nên làm sao cho đúng.
_ Vi Nhi!- Giữ chặt lấy vai Lôi Vi, Phúc Tuần nhìn thẳng vào mắt nàng.- Vận mệnh là do chúng ta nắm giữ. Không phải nàng đã từng nói với ta như thế hay sao? Vậy nên, đừng quan tâm đến lịch sử hay thời đại gì cả, nàng hãy cùng ta nắm giữ vận mệnh của mình, nắm giữ tình yêu của mình.
Lôi Vi lặng im không nói gì. Kỳ thực, nàng cũng không biết nên nói gì với chàng lúc này.
_ Được rồi! Nàng đừng nghĩ ngợi nữa. Trời đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi!
Nói đoạn, Phúc Tuần chậm rãi đỡ Lôi Vi nằm xuống rồi kéo mềm lên và ôm nàng vào lòng. Mọi động tác đều đong đầy yêu thương khiến nàng không thể nào khước từ...
*
Hoàng cung Tân Thục
Tin tức từ sa trường liên tục được đưa về Hoàng cung giúp Định An Hoàng đế nhanh chóng nắm bắt được tình hình để đưa ra kế sách. Tuy thời gian gần đây, tin tốt bay về liên tục nhưng tâm trạng của Ngài luôn cảm thấy bất an. Chiến trường diễn biến khôn lường nếu không cẩn thận, tình thế rất dễ bị đảo lộn trong một tích tắc rất nhỏ. Chừng nào đại quân chưa hồi kinh trở về là chừng nấy Ngài còn chưa thôi lo lắng. Thật chỉ mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc để tình hình được ổn định trở lại.
Chục ngày trước, Định An Hoàng đế nhận được tin Phúc Tuần đã tuyên bố Lôi Vi là Nguyên Lương đệ khiến Ngài không khỏi chấn động. Đã tuyên bố nàng là Lương đệ rồi khi hồi cung, thành thân xong chắc chắc phải phong nàng làm Lương đệ. Song Ngài dù có đồng ý việc này vẫn khó thực hiện bởi Thái hậu tuy ít nhiều đã bớt gay gắt với Lôi Vi nhưng khi biết được chuyện này Người sẽ lại tìm cách gây khó dễ cho nàng. Nói gì đi nữa, Ngọc Nhạn đã ở bên cạnh Người bao nhiêu năm nay, đứa cháu gái này Người nhất mực yêu thương vậy nên Người sẽ không để cho địa vị của Ngọc Nhạn bị uy hiếp. Vì lo sợ tin này nên ngay khi vừa hay tin Ngài đã ra lệnh không ai được nhắc đến chuyện này. Dẫu vậy, chuyện này không sớm thì muộn ai ai cũng sẽ biết.
Ngài tin chắc, khi tuyên bố chuyện này Phúc Tuần đã suy nghĩ thật kỹ càng. Nhưng trong thời điểm hiện tại, liệu có thích hợp hay không? Cuộc chiến này một phần vì Lôi Vi mà ra, tuyên bố như vậy khác nào tạt thẳng vào Anh Đức Hoàng đế một gáo nước lạnh khiến vị Hoàng đế trẻ kia vì tức giận mà ra sức tấn công. Để có được nàng, Hàn Phong đã không sợ mang tiếng hôn quân mà gây chiến với Tân Thục vậy nên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ nàng như thế. Đại kết cục của cuộc chiến này e rằng phải phụ thuộc vào Lôi Vi.
_ Hoàng thượng!- Bên ngoài, Ông Quốc Dương vọng tiếng vào.- Có Giao phi nương nương cầu kiến.
_ Truyền!
Rất nhanh sau đó, Giao phi bước vào trong. Quay về phía tỳ nữ của mình, bà nhanh chóng cầm lấy chén chè rồi ra hiệu cho tỳ nữ lui ra.
_ Hoàng thượng! Thần thiếp nghe nói thời gian gần đây Người hay bị mất ngủ nên đã làm món chè tổ yến hạt sen này cho Người.
_ Giao phi! Cảm ơn nàng!- Chậm rãi quay về phía Giao phi, Định An Hoàng đế chậm rãi nói.- Chỉ có điều giờ Trẫm không có tâm trạng.
Nụ cười trên môi Giao phi vơi dần đi.
_ Thần thiếp biết Hoàng thượng đang lo nghĩ chuyện sa trường. Nhưng Người cũng phải giữ sức khỏe của mình. Người là trụ cột của đất nước, lỡ như...
_ Ta sẽ không sao!- Mỉm cười Định An Hoàng đế nhẹ lắc đầu.- Vậy nên nàng đừng lo lắng.
_ Hoàng thượng! Thứ cho thần thiếp nhiều chuyện. Nhưng thần thiếp nghe nói ngoài sa trường, chẳng phải trận vừa rồi quân ta dành thắng lợi hay sao ạ? Đây là một tin tốt. Tại sao Người lại lo lắng đến vậy?
_ Chỉ đến khi nào Tuần Nhi cùng đại quân trở về ta mới có thể yên tâm.
Trước khi là vua của một nước, Định An Hoàng đế còn là phụ thân của những đứa con của mình. Vậy nên lo cho nhân dân, lo cho đại quân bao nhiêu Ngài cũng lo cho Phúc Tuần, Phúc Khải bấy nhiêu. Đối với Phúc Tuần, Ngài chưa bao giờ muốn chàng ra trận một lần nào. Bởi lẽ nếu lỡ như chàng xảy ra chuyện gì, Ngài chắc chắn sẽ không ngừng tự trách mình và cảm thấy có lỗi với Mẫn phi. Vì vậy, từ lần đầu tiên chàng xung phong ra trận, Ngài đã kịch liệt phản đối việc này. Song nhìn thái độ kiên quyết cùng với đó là lời đảm bảo chắc chắn sẽ bình an trở về của chàng nên Ngài mới đề chàng đi. Một trận, hai trận rồi rất nhiều trận đánh. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng đứa con trai này đã xông pha không ít trận đánh và lập không ít công lao cho quốc gia này. Nhìn chàng lớn lên từng ngày, trưởng thành qua từng trận đánh, nhìn cách ứng xử trong mỗi trận chiến của chàng, Ngài lại càng vững tâm hơn.
Song lần này, Phúc Tuần thực sự khiến Định An Hoàng đế thập phần lo lắng. Nếu như trong những trận đánh trước, chàng sẽ cho quân địch một cơ hội thoái lui, lần này tuy không truy cùng giết tận nhưng chàng lại quyết không cho cơ hội thoái lui trừ khi quân địch đầu hàng vô điều kiện. Qua những trận chiến đã diễn ra, Ngài có thể nhìn ra được trừ khi Hàn Phong chủ động đầu hàng trước, bằng không Phúc Tuần sẽ không chủ động cho họ cơ hội rút lui. Và với việc Lôi Vi không quản đường xá xa xôi chạy đến sa trường, Ngài thật không biết cuộc chiến này liệu sẽ diễn biến thế nào.
_ Hoàng thượng!- Đến bên cạnh Định An Hoàng đế, Giao phi nhẹ nhàng lên tiếng.- Tuần Nhi là người biết suy nghĩ trước sau. Nó chắc chắn sẽ cân nhắc kỹ lưỡng khi hành động. Vậy nên, Người đừng lo lắng quá.
Không nói gì, Định An Hoàng đế vừa nắm tay Giao phi vừa gật đầu. Những lúc như thế này, Ngài chỉ cần một người thật tâm quan tâm đến Ngài ở bên cạnh, như vậy đã đủ rồi.
-------------------------------
* Lạn tước hồng nhung, tiếu hướng đàn lang thóa: câu thơ trích từ bài "Nhất hộc châu. Vãn trang sơ quá" của Nam Đường Hậu chủ Lý Dục. Câu này có nghĩa: làn môi hồng thắm, nụ cười thổi lang quân".
------------------------------
Hết chương 106