Duyên Mộng

Chương 7: Hành động chạm môi nhau, nó rất nhanh nhưng lại làm tim hắn như vỡ vụn...




" Ừm. Tớ đây tin cậu rồi, Nguyên Khải à. Thế hai người như này bao lâu rồi? " - Đình Quân thoắt cái đã lấy lại sự bình thản vốn có.  

" À, cũng bốn tháng rồi, Ngô Kỳ nhỉ? "

" Đúng thế. " - Ngô Kỳ lúc này lại cười dịu dàng đến chói mắt người ta.

" Xin lỗi nhé Ngô Kỳ, thật sự lúc nãy tôi đây chỉ muốn đùa một tí thôi, không ngờ cậu lại phản ứng như vậy nha. " - Hắn sờ sờ mũi.

" Cơ bản là tôi đã rất ghen rồi. Vì thế tôi yêu cầu anh lần sau đừng có đùa như thế nữa. " - Âm thanh nghe thì nhẹ nhàng thật nhưng lại ẩn nấp đâu đó là sự đe dọa. 

"....Được thôi, một lần là nhớ đời đi. " - Đình Quân vô sỉ nháy mắt với Ngô Kỳ. 

" Thế chúng ta cùng ăn cơm chiều nhé? Tớ nấu xong cả rồi. " - Nguyên Khải một lần nữa lại đứng ra phá tan bầu không khí nặng trịch này. 

" Được. " 

Trên bàn ăn, cả ba đều chăm chú vào mấy dĩa thức ăn  bốc khói nghi ngút. Bữa ăn có đủ món mặn, món canh, món xào.  Xem ra Nguyên Khải khá là khéo tay đảm đang.

Đình Quân chủ yếu là ăn và ăn, hắn không muốn ngó nghiêng hai con người đối diện để tự bản thân mình phải tức vì mất máu. Ngô Kỳ thì lại ôn nhu, gắp đồ ăn cho Nguyên Khải, rồi gắp luôn cho cả tên kia. Hành động này làm hắn một trận bất ngờ đến hơi cảm động, thuận tay gắp ngược lại cho cậu sau đó trưng ra bộ mặt " tôi đây trả lại cậu". Thật hết nói!

Ăn xong, Ngô Kỳ phải về trước vì ngày mai còn có tiết học sớm. Đình Quân liền hẹn hò vài câu rồi cũng biến mất dạng. 

" Mai đi ăn với tớ không? Tớ khao. " - Đình Quân rủ rê.

" Ok. Bảy giờ qua tớ đi. " 

" Ừm. Byee. " 

*****************

Tối đó, Đình Quân đã không về thẳng nhà mà lân la đến quán rượu nổi tiếng của thành phố. Hắn vào bên trong, hòa mình vào thứ âm thanh hỗn loạn và lắc lư theo điệu nhạc. Bản tính chơi bời của hắn được bộc lộ hết vào tối nay. Buổi tối mà mối tình đầu của hắn bị bóp nát đến vỡ vụn.

Đình Quân mân mê ly rượu trên tay, chất lỏng màu vàng óng ánh qua lớp thủy tinh trông thật huyền ảo. Chỉ một hơi, hắn đã uống cạn ly Whisky. Đôi mắt Đình Quân lúc này đã mơ màng, khóe miệng lại luôn cong lên, tạo ra bộ mặt đểu giả mỗi khi có vài cô gái xinh đẹp vây quanh hắn. 

" Mấy cô muốn gì đây? Vây quanh tôi, đợi tôi say rồi lột sạch ví tiền của tôi, hữm?" - Nét mặt hắn cơng cơng.

" Anh nói gì vậy? Tụi em đâu có ý đó a. Tụi em chỉ muốn vui vẻ với anh thôi, anh đẹp trai à. "

" Vui vẻ? Ồ, tôi là gay thì vui vẻ thế méo nào với các cô bây giờ? Haha. " - Tiếng cười kéo dài trông bộ dạng hắn bất cần.

" Gay...hơ, thằng khốn! Sao không nói sớm để tụi này tốn sức ve vãn ngươi. Bệnh hoạn." - Các cô gái xinh đẹp lúc nãy đều xua tay như muốn đuổi hắn đi.

" Ừm...ực...hơ...mẹ...k..iếp..a " - Tiếng chửi thoát ra khỏi hai mép miệng thì vừa vặn Đình Quân cũng gục hẳn ra bàn. Hắn đã say khướt rồi. 

Đình Quân say. Hắn say bí tỉ. Nhưng lại mơ màng cảm giác được như có ai đó vỗ vai hắn, đỡ hắn đứng dậy rồi nói khẽ vào tai hắn. Hắn mơ hồ nghe được một giọng nói rất nhẹ nhàng:

" Nhớ nhé, hôm nay anh đã nợ tôi rồi đấy. Nếu lần sau có gặp nhau, tôi sẽ lấy lại bất cứ thứ gì để bù cho món nợ hôm nay. Ngủ ngoan. " 

*********

Ngày hôm sau như đã hẹn, đúng bảy giờ đã thấy bóng dáng nhị thiếu gia đứng trước cổng. 

" Mặt sao bơ phờ quá vậy? " - Nguyên Khải chậm rãi bước đến chiếc xe hơi trắng, vỗ vai Đình Quân.

" À ừ tối qua tớ say đến không biết gì, rồi có người đã gọi cho Đình Huy đến đón tớ. Người nọ còn tốt bụng mà đỡ tớ ra đến tận xe nha. " 

" Đồ ấu trĩ. Đêm khuya còn uống cho say đến không biết gì. Có nhớ mặt người kia không? "

" Không. Tớ cũng muốn nhớ mà không nhớ được. " - Hắn xoa xoa sau gáy.

" Haiz, được rồi. Đi thôi, đói rồi. " - Nguyên Khải quay ngoắt mở cửa xe rồi ngồi hẳn vào trong.

" Ok!  " 

Chưa đến 30 phút, chiếc xe đã dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng. Bọn họ đều là công tử nhà giàu nên chuyện đi ăn ở nhà hàng hạng sang thế này cũng không có gì là lạ. 

Hai con người, một trắng, một đen, bước song song nhau vào bên trong. Họ không để ý rằng mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào cả hai. Tuy đối lập nhau nhưng lại hài hòa không phản cảm. 

Phòng ăn riêng được Đình Quân đặt trước có màu trà. Bên trong trang trí hòa nhã với ánh đèn vàng dìu dịu. Một cái bàn ăn hình vuông đặt giữa gian phòng, xung quanh là bốn tấm lót để ngồi màu nâu sẫm trông thật nổi bật. 

" Gọi món đi. Tớ đói rồi a. " - Đình Quân thúc giục.

" Cho tôi một chai rượu vang, hai phần beefsteak, hai canh nấm tom yum. Tạm thời là nhiêu đây đi. Cần gì tôi sẽ gọi thêm. Cảm ơn! " 

" Gọi thêm cơm đi. Tớ thích ăn cơm." - Đình Quân cầm tách trà uống một hơi.

" Vậy cho thêm một phần cơm chiên dương châu. " - Nguyên Khải gọi xong thuận tay đặt thực đơn xuống bên cạnh.

" Cậu lộn xộn thật, haiz. "

" Hêhê. Lâu quá chúng ta mới ngồi ăn với nhau như này đó. Hạnh phúc thật. " - Hắn mân mê tách trà.

" Ừm. Sao cậu lại về giữa chừng vậy? Tớ nhớ cậu chưa hoàn thành xong khóa học mà? "

" Tớ cũng đâu định về nhưng tại nhớ cậu quá không chịu nổi nữa nên phải đặt vé bay về ngay nè." - Vẻ mặt không thể vô sỉ hơn..

" Nghiêm túc dùm đi."

" Rồi rồi, anh hai tớ qua bên đó đón tớ về. Một phần là không yên tâm khi tớ sống xa nhà, phần còn lại là về thăm ba. Sức khỏe ba tớ dạo này không ổn lắm, haiz. " - Nói đến đây, giọng hắn hơi trầm.

" Thế hở? Ừm, bữa nào tớ phải qua thăm hai bác mới được. Thế cậu định ở đây luôn? "

" Ừ. Chắc chắn rồi. Vì sau này tớ phải làm việc tại công ty ba tớ. Mẹ muốn tớ phụ anh hai đó mà."

" Hy vọng cô Vu Huyên sẽ không bị cậu chọc cho tức chết! "

" Đồ ác miệngggggggg 囧."

Cuộc nói chuyện chợt dừng lại, cả hai ngắm nghía mấy món thức ăn được dọn lên. Món nào cũng màu sắc hấp dẫn, khói lại bốc lên nóng hừng hực. Đình Quân nhanh tay xiên một miếng bò cho ngay vào miệng nhóp nhép. 

_ Ngon quá đi mất!

" Đừng có ăn như bị bỏ đói ba ngày được không vậy?? " - Nguyên Khải ngám ngẩm chau mày.

" Ha..ha.được..được. " 

Ăn gần một nửa đồ ăn có trên bàn, hắn bây giờ mới thỏa mãn ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay, mắt liếc qua phía Nguyên Khải, dò xét:

" Cậu với Ngô Kỳ là thế nào? Bắt đầu từ bao giờ? Cớ sự là từ đâu hở? Khai mau! "

" Ngô Kỳ thích tớ trước, sau đấy là tớ thích em ấy. Bắt đầu từ khi tớ học năm thứ hai. Bây giờ là người yêu. À, tớ rất yêu em ấy! " - Vẻ mặt bình thản của Nguyên Khải đã chọc vào gan Đình Quân. 

" Haiz, đây là một sự đau khổ nha. Tình cảm thầm kín mười mấy năm chưa kịp ngỏ lời đã bị cướp mất rồi. "

" Bớt nói nhảm dùm tớ. "

" Được thôi. Tối nay tớ là muốn nói với cậu một chuyện. " - Cơ mặt hắn bỗng đanh lại, trông rất nghiêm túc.

" Ok, tớ nghe đây. Mà đừng làm mặt căng thẳng như vậy, tớ không quen tí nào =-= " - Nguyên Khải khẽ nghiêng đầu chống cằm. 

" Haiz, ờ. Nghe tớ nói đây. Như nãy tớ bảo, mười mấy năm qua tớ rất thích cậu. Cực kỳ cực kỳ thích cậu. Người thông minh như cậu hẳn là phải thừa biết rồi. Tớ còn định khi hoàn thành khóa học bên Mỹ, sẽ bay về đây mà tỏ tình rồi làm đủ thứ việc với cậu...khụ khụ. Nhưng mà khi về đến thì lại chứng kiến cậu cùng tên con trai khác bên nhau mất rồi. Tớ đây tuy là có đau lòng một chút nhưng không hề lụy tình a. " - Dừng một chút, hắn nhấp hớp rượu cay nồng, nói tiếp:

" Ờ thì là bây giờ tớ đã quyết định sẽ không theo đuổi cậu nữa. Tớ đẹp trai phong độ thế này thì không lo không có ai thích nha. Bởi thế nên tớ chúc cậu với Ngô Kỳ sẽ hạnh phúc dài lâu =-=. Khỉ! Sao hôm nay tớ lại nói ra mấy lời sến rện thế này chứ =-=... " - Lại nhấp thêm một hớp rượu nữa.

" Hừmm...cảm ơn cậu, Đình Quân. Cảm ơn đã ủng hộ chúng tớ. Cậu vẫn là thằng bạn thân nhất với tớ mà, nhỉ? - Lời vừa dứt thì tiếng cạn ly cũng vang lên.