Duyên Làm Phu Quân

Chương 97






 
Editor: Thanh Việt
 
Mang thai có nghĩa là gì?
 

Đối với Tiên Y mà nói, mang thai là ngoài ý muốn, tuy rằng lúc trước có suy nghĩ qua, nhưng chuyện tới ngay trước mắt nàng lại đột nhiên phát hiện thực ra nàng vẫn luôn chưa chuẩn bị tốt cái gì, để ở dưới đáy lòng yên tĩnh chờ đợi. Giờ khắc này, càng càng có suy nghĩ rất nhiều về phản ứng của Du nhi, cùng với hài tử của nàng và Kim Phong Hoa sau này sẽ người gặp người thích thế nào.
 
Còn đối với Kim Phong Hoa mà nói, Tiên Y có thai hắn giống như đang mơ hồ trên không trung bị một tia sét đánh làm cho kinh ngạc một chút, đột nhiên thanh tỉnh lại. Lúc trước hắn đã ngừng dùng thuốc, còn đang tính toán xem khi nào Tiên Y sẽ mang thai, còn không chờ hắn tính xong rõ ràng, chuẩn bị thoả đáng, đứa nhỏ này cứ như vậy xông vào thế giới của hắn và Tiên Y. Kiếp trước hắn không có con, đời này hắn cũng không chuẩn bị sẽ có, nhưng kiếp trước kiếp này sự việc chưa khi nào để ý cứ thế xảy ra, hắn còn ẩn ẩn có cảm giác kích động mênh mông. Sự mới lạ này làm hắn mở to hai mắt nhìn, cho dù không phải là lần đầu tiên hắn làm phụ thân, nhưng Du nhi và đứa con trong bụng Tiên Y vẫn khác nhau.
 
“Nàng…… Nàng và con có ổn không?” Kim Phong Hoa cảm thấy mình có chút tìm không thấy đầu lưỡi đâu. 
 
Thạch lão tiên sinh làm nghề y nhiều năm đã sớm thích ứng với mấy người mới lên chức cha, duỗi tay viết một phương thuốc giao cho Quan Kỳ, sau đó mới cười nói: “Không sao cả, không sao cả, chỉ là khí huyết không đủ, không cần dùng thuốc uống, ta viết một chút phương thuốc thực liệu*, ăn một thời gian thì sẽ tốt.”
 

*Thực liệu: phương pháp kết hợp bỏ thuốc vào đồ ăn.
 
“Ta…” Kim Phong Hoa còn chưa nói xong, Mã Não bên ngoài liền tiến vào nói, nói là Trần ma ma mẫu thân Tiên Y tới, Kim Phong Hoa như là lập tức tìm được tâm phúc, nhanh chóng bảo người mời Trần ma ma tiến vào.
 
Thạch lão tiên sinh cũng không thèm để ý, Quan Kỳ đưa phí chẩn bệnh cho ông ông cũng không thu, chào hỏi với Kim Phong Hoa, liền ra khỏi phòng bảo gã sai vặt dẫn ra ngoài.

 
Kim Phong Hoa chậm nửa nhịp, khó khăn khom lưng, rồi nói với Quan Kỳ: “Ngươi tự mình đi đưa, phí khám bệnh thì không cần, chốc lát ngươi lấy ít dược liệu tốt hơn từ trong kho để ngày mai đưa qua đi.”
 
Quan Kỳ lập tức đuổi theo ra đi cửa.
 
Trần thị nhìn Kim Phong Hoa với con mắt mới mẻ, con rể nhà mình quyết đoán trầm ổn bà đã nhìn thấy nhiều, rất khó có thể nhìn thấy khi Kim Phong Hoa mơ mơ màng màng, tìm không ra đầu óc để đâu, trong lòng cười, trên mặt lại không hiện, chỉ hỏi: “Tiên Tiên con bé thế nào rồi?”
 
“Nhạc mẫu, Tiên Tiên nàng…… Nàng mang thai.” Lời này ở trong miệng Kim Phong Hoa như được nhai lại, tựa như không phải hắn nói ra.
 
Trần thị tức khắc đại hỉ, đi vào liền đi thẳng đến giường Tiên Y, nhưng bà vừa đi đến mép giường liền nhịn không được cười lắc đầu, cũng không biết khi nào Tiên Y cứ thế đã dựa vào vách ngủ rồi.
 
Tự mình đỡ Tiên Y nằm thẳng xuống giường, lại hỏi Bích Tỉ tình huống cùng với lời đại phu chẩn bệnh hôm nay, tim Trần thị cũng thả lỏng, phản ứng mang thai của từng người có khác nhau, tuy rằng thời điểm Tiên Tiên còn lâu, nhưng biểu hiện ra sớm một chút cũng để không dễ bị phạm sai lầm, làm bị thương đến đứa nhỏ. Từ mép giường đi ra, Trần thị vẫn thấy Kim Phong Hoa là bộ dạng mất hồn mất vía kia, cởi bỏ một thân lạnh lùng, lộ ra sự mờ mịt của thiếu niên, lại nhớ đến Kim Phong Hoa còn trẻ đã để tang mẹ, sau lại bị Kim gia đưa đến Hoành thành làm con nuôi, đến hôm nay có thân phận là thứ cát sĩ, trong này cũng không biết đã ăn bao nhiêu khổ, suy nghĩ như vậy, tâm bà liền mềm lại.
 
“Con đừng lo lắng, nữ nhân chúng ta mang thai cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần ăn được ngủ ngon, lại hoạt động nhiều, chắc chắn sẽ không có việc gì?” Trần thị an ủi nói, thời điểm bà ngoại Tiên Y sinh Trần thị rất thuận lợi, lại đến lượt Trần thị sinh Tiên Y cũng rất là thuận lợi, nhà các nàng chưa từng nghe qua tai nạn khi sinh nào, tới Tiên Y hẳn sẽ không xảy ra sự cố gì.
 
Kim Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần thị hỏi: “Nhưng cần đồ bổ nào? Còn có có cần chuẩn bị nhũ mẫu và bà đỡ không?”
 
“Ha ha… Nào có nhanh như vậy!” Trần thị bị bộ dạng khẩn trương của Kim Phong Hoa chọc cười, lại ngại nữ nhi đang ngủ, liền đè thấp giọng nói: “Ba tháng đầu và ba tháng cuối là quan trọng nhất, không thể bị mệt mỏi, đồ bổ gì đó ăn nhiều cũng không tốt, hài tử quá lớn sẽ không dễ sinh.”
 
Kim Phong Hoa nghe Trần thị nói xong, trong lòng âm thầm nhớ kĩ, một lát đã phản ứng lại, Trần thị đã giúp đỡ mẹ cả trước kia sinh cả bốn hài tử, Tiên Y lại là nữ nhi bà, bà sao có thể không quan tâm.
 
“Hết thảy đều cảm ơn nhạc mẫu đại nhân.” Kim Phong Hoa chắp tay, phải hành lễ với Trần thị.

 
Trần thị nhanh chóng tránh đi, lắc đầu nói: “Sao phải làm như vậy, đây không phải là chuyện ta nên làm sao!”
 
Không nói cái khác, Trần thị vốn là người hầu Kim gia, không có đạo lí để cho thiếu gia hành lễ với mình, lại đến chuyện Kim Phong Hoa là quan chức, bà cùng lắm chỉ là một dân phụ, huống chi Tiên Y còn là khuê nữ duy nhất của bà, làm cái gì đó cũng đã là bổn phận, tội gì phải để con rể cầu xin, cũng quá xa lạ.
 
“Sau này Tiên Tiên có phân phó cái gì, chỉ cần nói với quản sự nội viện, không được còn có Quan Kỳ bên ngoài nhìn, muốn cái gì nhạc mẫu đại nhân vạn lần đừng khách khí, Tiên Tiên là thê tử của con, hiện giờ lại mang cốt nhục của con, con cho cái gì cũng là cam tâm tình nguyện.”
 
Kim Phong Hoa nói câu này cực kì thành khẩn, làm cho hốc mắt Trần thị phải ướt, vốn nghĩ muốn gả nữ nhi cho nhà môn đăng hộ đối, chắp vá hợp lại cũng có thể sống được cả đời, kết quả lại bị Hàn di nương gả cho Tam thiếu gia. Từ khi Tiên Y đến Lâm Thanh bà đã bắt đầu không có một giấc ngủ ngon, sợ có một ngày đột nhiên có người đưa tin tới, nói là nữ nhi không còn, nửa đời sau của bà phải lẻ loi một mình đến chết, cũng có khả năng một ngày nào đấy Tiên Y có bệnh phải về lại bên cạnh bà, tương lai không có nơi quy túc tốt, cái này so với xẻo tâm bà còn đau hơn. Cũng may càng về sau con rể càng tốt với nữ nhi, càng ngày càng quấn quýt, nữ nhi ngần ấy năm cũng chưa có con, con rể cho dù nhận con về nuôi cũng chưa nói nạp thiếp gì cả, hiện tại bà cũng ngủ kiên định nhiều hơn so với lúc trước. Muốn nói tới đời này của Trần thị, nếu nói gả cho lão Diêu lúc đầu là chuyện tốt nhất đầu tiên trong cuộc đời, như vậy hôn sự của nữ nhi chính là chuyện tốt thứ hai của bà, cho dù sau này bà mất, cũng có thể vô cùng vui vẻ nói với trượng phu một câu.
 
Nghĩ đến cháu ngoại trong bụng nữ nhi, Trần thị dâng lên tinh thần chiến đấu, bà cũng là người làm bà ngoại, trước kia là bởi vì trong nhà con rể nên bà quản cũng không tốt lắm, nhưng hiện tại nữ nhi đã đứng vững gót chân, con rể lại là toàn tâm toàn ý đối đãi, bà nếu không lấy ra toàn bộ bản lãnh cả đời này coi trọng nữ nhi, vậy bà sống nửa đời cũng coi như uổng phí.
 
“Người một nhà không nên nói là hai nhà, ta cả gan gọi một tiếng con rể, hài tử của Tiên Tiên lão thân này cũng sẽ chăm sóc hết, trong đó có làm cái gì không đúng, con cũng thông cảm cho ta.”
 
Kim Phong Hoa nhẹ nhàng thở ra, tuy là cười, nhưng tia lạnh dưới đáy mắt ai cũng không bỏ qua được, “Nhạc mẫu không cần cẩn thận như thế, tiểu tế không có mẫu thân, ngài chính là trưởng bối của Kim phủ này, nếu có người không có mắt dám chậm trễ ngài, hoặc là đến trễ khi ngài muốn làm chuyện gì đó… Không cần thông báo cho con, trực tiếp kéo xuống đánh chết là được.”
 
Hai người thương lượng thỏa đáng, Kim Phong Hoa còn cố ý đưa bà đến hậu viện nhìn một cái, sau đó mang theo Quan Kỳ đi đến thư phòng, tin vui đến quá đột ngột, hắn cần phải tiêu hoá cho tốt.
 
“Quan Kỳ, ngươi nói… Có nên bắt đầu chuẩn bị vải mềm hay không?” Kim Phong Hoa đi được nửa đường đột nhiên dừng lại nói.
 
Quan Kỳ hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), đành phải hỏi: “Chủ tử yêu cầu nó để sử dụng vào mục đích gì?”
 
“Nếu từ bây giờ ta bắt đầu may tã lót và quần áo cho hài tử, có kịp không?” Kim Phong Hoa thực nghiêm túc nhìn Quan Kỳ.
 
Khoé miệng Quan Kỳ co rút thật mạnh, chủ tử, người xác định người là cha chứ không phải nương chứ? Một đại nam nhân làm nữ hồng cho con mình sớm hơn nửa năm, ngài đúng là đại trượng phu!
 
“Tính toán đi, trực tiếp để cho bọn họ ra ngoài tìm nhiều tơ tằm linh tinh, phải tốt.” Kim Phong Hoa vẫy vẫy tay tiếp tục bước đi.
 
“Nhưng mà trong kho chúng ta còn.” Quan Kỳ yếu ớt nói
 

Kim Phong Hoa quay mặt lại nói: “Làm đồ cho trẻ con phải là thứ mới mẻ.”
 
Nói xong, không đợi Quan Kỳ đáp lời, hắn lại lẩm bẩm: “Nghe nói nữ tử có thai sau này sẽ mập ra, bụng cũng sẽ to lên, như vậy quần áo hiện tại chắc Tiên Y chỉ sợ không thể mặc được, ta phải làm lại lần nữa, chỉ là kích cỡ…”
 
Quan Kỳ đi theo phía sau Kim Phong Hoa, nghe hắn lải nhải, nước mắt cũng muốn chảy dài, chủ tử, tơ tằm nhà ai cần phải quản có phải đồ mới hay không chứ? Còn có ngài buông mọi việc trong tay, chuyên môn may đồ cho nữ chủ tử và tiểu chủ tử trong phủ thật sự không sao chứ? Tú nương trong phủ chúng ta đã ăn không ngồi rồi lâu lắm rồi đó! Gần đây lưu lạc đến mức phải làm quần áo cho nhóm nô bộc, người ta là tú nương nổi danh kinh thành, như vậy cũng được sao?
 
Tiên Y mang thai, tất nhiên rất nhiều tiệc xã giao không thể tham gia, Kim Phong Hoa gần như luôn đặt nàng trong tầm mắt, cho dù ra cho người ta bái phỏng cũng phải nghiêm khắc khống chế số người và số lần, sợ người ta làm lão bà của hắn mệt. Trừ chuyện đó ra, lúc hắn làm việc ở Hàn Lâm viện, lại cứ thường thường “treo máy”, tuy rằng không thật sự làm sai cái gì, nhưng cũng khó tránh hình tượng một con người toàn vẹn trong nháy mắt bị đánh vỡ, làm cho quan trên của hắn cảm thấy Kim Phong Hoa có chút khí tức con người, làm lãnh đạo của hắn cũng có thể hít thở dễ dàng. Ai mà quen được với một cấp dưới hoàn toàn không làm sai cái gì lại luôn hấp thu tri thức khắc vào đầu đâu, vì thế quan trên lâu lâu sẽ cảm thấy được sự ưu việt của mình, nhân sinh như vậy mới có màu sắc.
 
Nơi Kim Phong Hoa đặt toàn bộ tinh lực lên người lão bà, nhưng phủ Tam Công chúa lại không còn im lặng như ngày xưa, từ sau cúc hoa yến cứ liên tiếp chiêu đãi nữ quyến quan gia, hoặc là tôn thất đại thần, chỉ là nàng ta làm Công chúa, rất khác so với Hoàng tử, ai cũng sẽ không ăn no rửng mở nói nàng kết bè kéo cánh, hơn nữa trong phủ Tam Công chúa đích xác là ăn ngon chơi vui, làm cho mọi người cũng không hề kiêng dè gì, trong lúc nhất thời trước cửa phủ Tam Công chúa cứ ngựa xe như nước, thật náo nhiệt.
 
Vưu Xuân Sinh là ca ca của Tam Công chúa, đương nhiên không có khả năng bị bỏ ngoài, trước vài ngày Tứ Vương phi đã nhận được thiếp mời, mời hai phu thê cùng đến phủ Tam Công chúa.
 
“Nàng nói xem, tam muội đây là muốn làm cái gì?” Vưu Xuân Sinh ngồi ở bên cạnh thê tử, suy tư nói.
 
Tứ Vương phi lắc đầu, nhìn thiệp nói: “Chỉ như là một yến hội bình thường.”
 
“Có ai đi?” Vưu Xuân Sinh biết người nhận được thiệp mời đều có thân phận cao.
 
“Trừ tôn thất ra, còn có một nhà Trịnh Quốc công, chỉ là nữ quyến mời không ít, nhưng nam nhân lại chỉ có một mình Trịnh Dịch Hiên.” Tứ vương phi kỳ thật cũng không nghĩ sẽ đi, hoàn cảnh như vậy chỉ sợ thánh thượng sẽ nghĩ nhiều.
 
“Nhìn lại đi.” Vưu Xuân Sinh thở dài nói.
 
Tác giả có lời muốn nói: Kim Phong Hoa có chút choáng váng, không cần ghét bỏ hắn, khụ khụ, đối với người ngoài hắn vẫn rất là thanh tỉnh (o?ω?o)